Gadget
01-08-2007, 09:29 AM
Tốt nghiệp đại học loại trung bình khá, chẳng có tiền để chạy chọt, cũng không quen biết ông nọ, bà kia nên chật vật mãi tôi vẫn chỉ xin được chân bán hàng. Sốt ruột trước tốc độ kiếm tiền chóng mặt của mấy em sinh viên thuê nhà cùng xóm, cộng thêm lời chì chiết của ông bà già, túng thì làm liều, tôi thử gia nhập đội ngũ “đào” cao cấp...
Kỳ I: “Đào” cũng phải kiểm tra “tư cách”
Qua vòng “gửi xe”
“Tuyển nhân viên nữ phục vụ phòng karaoke cho khách sạn liên doanh, làm 19 giờ 30 - 24 giờ, có chế độ, nghỉ, lương cao, nhận hồ sơ sau khi phỏng vấn. Liên hệ: chị H., ĐT: 091201xxxx”.
Theo thông tin đăng trên báo “Mua & bán”, tôi được chị H. hẹn gặp tại sạp bán quần áo của chị ta trong chợ Láng Hạ, Hà Nội. Chị H. trạc khoảng 24 - 25 tuổi, thấp lùn, da ngăm đen, mặt nhiều trứng cá, ăn mặc khá giản dị nhưng mồm mép liến thoắng.
Sau một hồi ngắm nghía từ đỉnh đầu xuống gót chân, chị ta bảo tôi: “Chưa làm bao giờ phải không? Cứ làm rồi khắc sẽ quen thôi. 20 giờ tối thứ tư này đến khách sạn B.H tuyển. Bây giờ đưa chứng minh thư cho chị và nộp 100.000đ lệ phí. Nhớ phải trả lời rằng đã làm ở khách sạn B.S hoặc F. hay H.N nhé. Đừng quên trang điểm kỹ một chút!”.
Rồi chị ta chỉ tay vào mấy cái váy thiếu vải nói liến thoắng: “Muốn trúng tuyển thì phải biết cách ăn mặc và trang điểm. Các em làm ở đây đều đặt may hoặc mua váy của chị đấy. Da em trắng, ngực lại đầy thế nên chọn cái váy màu đen này”. Khó từ chối, tôi đành bỏ tiền mua chiếc váy. Thế là mới qua “vòng gửi xe” đã mất đứt 400 ngàn đồng.
Đúng hẹn, tối thứ 4 chị H. đón tôi tại cổng bên khách sạn B.H và dẫn vào cửa sau của K. club trông ra hồ N.K. Đã có khoảng hơn 30 cô gái trẻ măng đứng ngồi lố nhố chờ đến lượt “phỏng vấn”. Cô nào cũng hỏi nhau “kinh nghiệm trả lời phỏng vấn”, hôm nay má mì nào sẽ chấm, rồi quay ra nói chuyện “nghề nghiệp”.
Các cô đều xuýt xoa khi nghe chị H. kể về đào L. nào đó (do chị ta giới thiệu vào làm) chỉ sau một tuần đã “chăn” được một ông Tổng Giám đốc người Hàn Quốc, vừa đẹp trai lại chịu chi, mua nhà, mua ô tô cho người đẹp, hàng tháng còn chu cấp vài nghìn đô cho L. chơi bời, mua sắm.
Đợi mãi cũng tới lượt tôi vào tuyển. Ngồi trước bàn phỏng vấn là hai “má” khá đẹp, ngoài ba mươi tuổi, một nói tiếng Trung, một nói tiếng Việt, đều mặc đầm đen hai dây, cổ trễ sâu, lộ nửa bầu ngực. Má mì nói tiếng Việt hỏi độp luôn: “Đã làm ở đâu rồi? Tại sao lại chuyển sang đây? Biết nói ngoại ngữ gì?”. Đã được dặn dò trước, tôi mau mắn: “Em làm mấy tháng ở bên F. Nhưng đào đông mà khách ít nên đói quá, muốn chuyển sang đây. Em nói được một ít tiếng Anh”.
Một vài câu hỏi bằng thứ ngoại ngữ thông dụng được tung ra: “Có biết nhảy không? Uống được nhiều rượu không? Ở bên kia có “bùm bùm” không?”. Tôi trả lời trôi chảy: “Em uống được nhưng chỉ ngồi với khách chứ không bùm bùm”. Má mì nói tiếng Việt phiên dịch sang tiếng Trung cho má mì kia nghe. Nhìn lại tôi lần nữa rồi cả hai má mì gật gù cùng đánh dấu trên danh sách dự tuyển. Thế là tôi được nhận vào làm trong K. club.
Thẻ tròn - thẻ vuông
Sáng hôm sau, theo hướng dẫn, tôi đến phòng nhân sự của khách sạn nộp hồ sơ tiếp viên và nghe phổ biến “công việc”. Không hề hỏi giấy khám sức khỏe, không hỏi xét nghiệm bệnh tình dục, sau khi nhận đủ 200 nghìn tiền đặt cọc và hồ sơ của tôi, một nữ nhân viên phòng nhân sự thông báo cho tôi lịch làm việc và giá tiền công:
“Hàng ngày tập trung vào 19 giờ 30. Trang điểm thay đồ xong thì 20 giờ bắt đầu ra sảnh. Đến 24 giờ, nếu không được khách mời hoặc đi “bùm bùm” thì được về. Không có lương cứng. Mỗi giờ ngồi với khách được 5 đô. Đi “bùm bùm” một lần được 80 đô. “Bùm bùm” qua đêm được trả 150 đô. Tiền bo được giữ lại hết”.
Tiếp đó, cô ta lấy ra hai hộp thẻ có đánh số, một đựng thẻ tròn, một đựng thẻ vuông, bảo tôi thích đeo thẻ loại nào? Thấy tôi ngơ ngác, cô ta giải thích: “Mới đi làm lần đầu à? Nếu còn trinh và muốn giữ thì lấy thẻ vuông”. Suy nghĩ một lúc, tôi bảo sẽ nhận thẻ vuông. Quẳng chiếc thẻ số 73 cho tôi, cô ta bĩu môi, nói với người ngồi cạnh: “Gớm, bọn sinh viên chỉ vờ vịt làm giá mấy hôm đầu thôi, sau thì chẳng tranh nhau mà đăng ký thẻ tròn để tha hồ đi bùm bùm”.
http://images4.dantri.com.vn/Uploaded/lantm/K.Club080107.1.jpg
"Đào" xếp hàng để khách chọn.
Trong phòng thay đồ
Có bước chân vào thế giới “ca-ve cao cấp” mới thấy nhiều nguyên tắc và quy định quái chiêu. Mọi thứ không chỉ đơn giản là trang điểm hiện đại, ăn mặc sexy, ngồi cho khách ôm và đi “bùm bùm” với khách.
19 giờ 30 tôi có mặt tại cửa hông khách sạn, trình thẻ cho bảo vệ đánh dấu ngày công (tiếp viên phải đi làm đủ số ngày quy định nhưng không được chấm công) rồi vào phòng tiếp viên thay đồ. Gọi là phòng tiếp viên cho oai nhưng thực ra đấy là một hành lang dài và hẹp thông ra phía hồ, được ngăn bằng hai cánh cửa gỗ. Cuối hành lang là hai cái toilet. Dọc bên tay trái hành lang là dãy tủ tường, chia làm nhiều ngăn nhỏ, trên mỗi ngăn đánh số theo mã thẻ của mỗi tiếp viên. Dọc bên tay phải là hai tấm gương lớn treo sát tường, phía dưới là bệ gỗ để đồ cho tiếp viên trang điểm.
Trong phòng thay đồ lúc đó có khoảng 50 cô, người thì nhồng nhỗng thay váy, người thì đang tô son trát phấn, vừa tán chuyện rôm rả. Nhìn quanh và nghe ngóng ít phút, tôi phát hiện ra hai điều: Thứ nhất, có lẽ tôi là người già nhất ở đây (thời điểm đó tôi 23 tuổi); Thứ hai, đến 80% các cô gái là sinh viên đại học hoặc cao đẳng, thậm chí có cô mặc áo đồng phục trường cấp hai B.Đ tới chỗ làm.
Không muốn cởi quần áo ở chỗ đông người, tôi cầm váy vào toilet thay đồ, liền gặp ngay phản ứng của một cô gái đang hút thuốc trong đó: “Đ.mẹ, toàn đàn bà thì ngượng, lúc dạng chân cho nó khám lại đ. thấy xấu hổ”. Gượng cười, tôi phân bua: “Mới đi làm buổi đầu nên ngại”. Chẳng nói chẳng rằng, cô ta vất điếu thuốc hút dở xuống bồn cầu, xả nước, nhổ một bãi nước bọt rồi đi thẳng ra ngoài.
Khi tôi đang loay hoay co co kéo kéo cái váy cho nó che bớt bộ ngực thì người quản lý câu lạc bộ đã thò đầu vào phòng giục các tiếp viên khẩn trương vì sắp đến giờ chào khách. Các cô gái vội vàng ngắm vuốt lại lần nữa, giúp nhau sửa lại lông mày, tô đậm thêm son, đánh thêm phấn vào hai cánh tay và “đôi gò” cho trắng, xịt nước hoa… rồi lũ lượt kéo nhau ra sảnh câu lạc bộ.
Tất cả các tiếp viên phải để lại tư trang trong tủ đựng đồ của mình và không được mang theo bất kỳ thứ gì trừ chiếc váy mặc trên người. Sau khi tiếp viên cuối cùng vào sảnh, người quản lý khóa chặt cánh cửa thông giữa phòng thay đồ và sảnh. Không một tiếp viên nào được ra khỏi sảnh trước khi có lệnh má mì cho nghỉ.
Những quy định riêng cho “đào”
Sảnh là một ballroom rộng khoảng 70 - 80m2, hai bên kê một số ghế sofa cho tiếp viên ngồi trong lúc chờ khách, cuối sảnh phía tay phải có một quầy nhỏ - là chỗ ngồi của hai má mì. Đi sâu vào bên trong là khu sàn nhảy và quầy bar. Qua sàn nhảy và quầy bar là khu vực phòng karaoke.
Tổng cộng khoảng 80 “đào” lần lượt tới quầy cho hai má mì (trong đó có một người nói tiếng Việt đã phỏng vấn tôi hôm trước) kiểm tra “tư cách” trước khi được phép ra chào khách.
Về trang phục, các “đào” phải tuân thủ những quy định: Tóc để dài, xõa ngang vai trở xuống; chỉ được mặc đầm một tông màu, bó sát, hở vai; cấm mặc quần áo hoặc mặc váy có hoa văn; móng chân, móng tay phải sơn sửa gọn gàng; luôn tắm rửa sạch sẽ trước khi đi làm; mùa đông được phép đi bốt cao cổ; mùa hè đi xăng đan cao gót, để hở ngón chân; cấm đi các loại sục, dép bít mũi; phải xức nước hoa khắp cơ thể…
Về thái độ công việc: khi có khách vào sảnh, tất cả tiếp viên có mặt phải đứng lên cúi chào; khi khách chấm “đào” phải đứng thẳng lưng, ngực ưỡn ra phía trước, cười thật tươi; không tranh giành khách; không nói chuyện trong khi chờ khách; để khách phàn nàn: phạt 5 đô; đi làm muộn: phạt 5 đô; đến giờ không ra nhảy: phạt (tiền phạt sẽ trừ vào tiền ngồi với khách); đi cùng khách ra ngoài khi chưa đăng ký với má mì: đuổi việc… Và điều cuối cùng là không được ra về trước 2 giờ sáng (theo hợp đồng ký với phòng nhân sự của khách sạn thì 24 giờ đã hết ca). Trong hàng loạt yêu cầu kiểm tra “tư cách” đó, tôi không hề thấy quy định về an toàn tình dục.
Sau gần một giờ kiểm tra, có 3 cô bị nhắc nhở vì trang điểm nhạt, hai cô bị phạt vì móng tay gẫy chưa kịp sửa và tôi cũng suýt bị phạt do đi xăng đan bít mũi.
(Còn tiếp Kỳ II: Chào khách và chấm “đào” )
Kỳ I: “Đào” cũng phải kiểm tra “tư cách”
Qua vòng “gửi xe”
“Tuyển nhân viên nữ phục vụ phòng karaoke cho khách sạn liên doanh, làm 19 giờ 30 - 24 giờ, có chế độ, nghỉ, lương cao, nhận hồ sơ sau khi phỏng vấn. Liên hệ: chị H., ĐT: 091201xxxx”.
Theo thông tin đăng trên báo “Mua & bán”, tôi được chị H. hẹn gặp tại sạp bán quần áo của chị ta trong chợ Láng Hạ, Hà Nội. Chị H. trạc khoảng 24 - 25 tuổi, thấp lùn, da ngăm đen, mặt nhiều trứng cá, ăn mặc khá giản dị nhưng mồm mép liến thoắng.
Sau một hồi ngắm nghía từ đỉnh đầu xuống gót chân, chị ta bảo tôi: “Chưa làm bao giờ phải không? Cứ làm rồi khắc sẽ quen thôi. 20 giờ tối thứ tư này đến khách sạn B.H tuyển. Bây giờ đưa chứng minh thư cho chị và nộp 100.000đ lệ phí. Nhớ phải trả lời rằng đã làm ở khách sạn B.S hoặc F. hay H.N nhé. Đừng quên trang điểm kỹ một chút!”.
Rồi chị ta chỉ tay vào mấy cái váy thiếu vải nói liến thoắng: “Muốn trúng tuyển thì phải biết cách ăn mặc và trang điểm. Các em làm ở đây đều đặt may hoặc mua váy của chị đấy. Da em trắng, ngực lại đầy thế nên chọn cái váy màu đen này”. Khó từ chối, tôi đành bỏ tiền mua chiếc váy. Thế là mới qua “vòng gửi xe” đã mất đứt 400 ngàn đồng.
Đúng hẹn, tối thứ 4 chị H. đón tôi tại cổng bên khách sạn B.H và dẫn vào cửa sau của K. club trông ra hồ N.K. Đã có khoảng hơn 30 cô gái trẻ măng đứng ngồi lố nhố chờ đến lượt “phỏng vấn”. Cô nào cũng hỏi nhau “kinh nghiệm trả lời phỏng vấn”, hôm nay má mì nào sẽ chấm, rồi quay ra nói chuyện “nghề nghiệp”.
Các cô đều xuýt xoa khi nghe chị H. kể về đào L. nào đó (do chị ta giới thiệu vào làm) chỉ sau một tuần đã “chăn” được một ông Tổng Giám đốc người Hàn Quốc, vừa đẹp trai lại chịu chi, mua nhà, mua ô tô cho người đẹp, hàng tháng còn chu cấp vài nghìn đô cho L. chơi bời, mua sắm.
Đợi mãi cũng tới lượt tôi vào tuyển. Ngồi trước bàn phỏng vấn là hai “má” khá đẹp, ngoài ba mươi tuổi, một nói tiếng Trung, một nói tiếng Việt, đều mặc đầm đen hai dây, cổ trễ sâu, lộ nửa bầu ngực. Má mì nói tiếng Việt hỏi độp luôn: “Đã làm ở đâu rồi? Tại sao lại chuyển sang đây? Biết nói ngoại ngữ gì?”. Đã được dặn dò trước, tôi mau mắn: “Em làm mấy tháng ở bên F. Nhưng đào đông mà khách ít nên đói quá, muốn chuyển sang đây. Em nói được một ít tiếng Anh”.
Một vài câu hỏi bằng thứ ngoại ngữ thông dụng được tung ra: “Có biết nhảy không? Uống được nhiều rượu không? Ở bên kia có “bùm bùm” không?”. Tôi trả lời trôi chảy: “Em uống được nhưng chỉ ngồi với khách chứ không bùm bùm”. Má mì nói tiếng Việt phiên dịch sang tiếng Trung cho má mì kia nghe. Nhìn lại tôi lần nữa rồi cả hai má mì gật gù cùng đánh dấu trên danh sách dự tuyển. Thế là tôi được nhận vào làm trong K. club.
Thẻ tròn - thẻ vuông
Sáng hôm sau, theo hướng dẫn, tôi đến phòng nhân sự của khách sạn nộp hồ sơ tiếp viên và nghe phổ biến “công việc”. Không hề hỏi giấy khám sức khỏe, không hỏi xét nghiệm bệnh tình dục, sau khi nhận đủ 200 nghìn tiền đặt cọc và hồ sơ của tôi, một nữ nhân viên phòng nhân sự thông báo cho tôi lịch làm việc và giá tiền công:
“Hàng ngày tập trung vào 19 giờ 30. Trang điểm thay đồ xong thì 20 giờ bắt đầu ra sảnh. Đến 24 giờ, nếu không được khách mời hoặc đi “bùm bùm” thì được về. Không có lương cứng. Mỗi giờ ngồi với khách được 5 đô. Đi “bùm bùm” một lần được 80 đô. “Bùm bùm” qua đêm được trả 150 đô. Tiền bo được giữ lại hết”.
Tiếp đó, cô ta lấy ra hai hộp thẻ có đánh số, một đựng thẻ tròn, một đựng thẻ vuông, bảo tôi thích đeo thẻ loại nào? Thấy tôi ngơ ngác, cô ta giải thích: “Mới đi làm lần đầu à? Nếu còn trinh và muốn giữ thì lấy thẻ vuông”. Suy nghĩ một lúc, tôi bảo sẽ nhận thẻ vuông. Quẳng chiếc thẻ số 73 cho tôi, cô ta bĩu môi, nói với người ngồi cạnh: “Gớm, bọn sinh viên chỉ vờ vịt làm giá mấy hôm đầu thôi, sau thì chẳng tranh nhau mà đăng ký thẻ tròn để tha hồ đi bùm bùm”.
http://images4.dantri.com.vn/Uploaded/lantm/K.Club080107.1.jpg
"Đào" xếp hàng để khách chọn.
Trong phòng thay đồ
Có bước chân vào thế giới “ca-ve cao cấp” mới thấy nhiều nguyên tắc và quy định quái chiêu. Mọi thứ không chỉ đơn giản là trang điểm hiện đại, ăn mặc sexy, ngồi cho khách ôm và đi “bùm bùm” với khách.
19 giờ 30 tôi có mặt tại cửa hông khách sạn, trình thẻ cho bảo vệ đánh dấu ngày công (tiếp viên phải đi làm đủ số ngày quy định nhưng không được chấm công) rồi vào phòng tiếp viên thay đồ. Gọi là phòng tiếp viên cho oai nhưng thực ra đấy là một hành lang dài và hẹp thông ra phía hồ, được ngăn bằng hai cánh cửa gỗ. Cuối hành lang là hai cái toilet. Dọc bên tay trái hành lang là dãy tủ tường, chia làm nhiều ngăn nhỏ, trên mỗi ngăn đánh số theo mã thẻ của mỗi tiếp viên. Dọc bên tay phải là hai tấm gương lớn treo sát tường, phía dưới là bệ gỗ để đồ cho tiếp viên trang điểm.
Trong phòng thay đồ lúc đó có khoảng 50 cô, người thì nhồng nhỗng thay váy, người thì đang tô son trát phấn, vừa tán chuyện rôm rả. Nhìn quanh và nghe ngóng ít phút, tôi phát hiện ra hai điều: Thứ nhất, có lẽ tôi là người già nhất ở đây (thời điểm đó tôi 23 tuổi); Thứ hai, đến 80% các cô gái là sinh viên đại học hoặc cao đẳng, thậm chí có cô mặc áo đồng phục trường cấp hai B.Đ tới chỗ làm.
Không muốn cởi quần áo ở chỗ đông người, tôi cầm váy vào toilet thay đồ, liền gặp ngay phản ứng của một cô gái đang hút thuốc trong đó: “Đ.mẹ, toàn đàn bà thì ngượng, lúc dạng chân cho nó khám lại đ. thấy xấu hổ”. Gượng cười, tôi phân bua: “Mới đi làm buổi đầu nên ngại”. Chẳng nói chẳng rằng, cô ta vất điếu thuốc hút dở xuống bồn cầu, xả nước, nhổ một bãi nước bọt rồi đi thẳng ra ngoài.
Khi tôi đang loay hoay co co kéo kéo cái váy cho nó che bớt bộ ngực thì người quản lý câu lạc bộ đã thò đầu vào phòng giục các tiếp viên khẩn trương vì sắp đến giờ chào khách. Các cô gái vội vàng ngắm vuốt lại lần nữa, giúp nhau sửa lại lông mày, tô đậm thêm son, đánh thêm phấn vào hai cánh tay và “đôi gò” cho trắng, xịt nước hoa… rồi lũ lượt kéo nhau ra sảnh câu lạc bộ.
Tất cả các tiếp viên phải để lại tư trang trong tủ đựng đồ của mình và không được mang theo bất kỳ thứ gì trừ chiếc váy mặc trên người. Sau khi tiếp viên cuối cùng vào sảnh, người quản lý khóa chặt cánh cửa thông giữa phòng thay đồ và sảnh. Không một tiếp viên nào được ra khỏi sảnh trước khi có lệnh má mì cho nghỉ.
Những quy định riêng cho “đào”
Sảnh là một ballroom rộng khoảng 70 - 80m2, hai bên kê một số ghế sofa cho tiếp viên ngồi trong lúc chờ khách, cuối sảnh phía tay phải có một quầy nhỏ - là chỗ ngồi của hai má mì. Đi sâu vào bên trong là khu sàn nhảy và quầy bar. Qua sàn nhảy và quầy bar là khu vực phòng karaoke.
Tổng cộng khoảng 80 “đào” lần lượt tới quầy cho hai má mì (trong đó có một người nói tiếng Việt đã phỏng vấn tôi hôm trước) kiểm tra “tư cách” trước khi được phép ra chào khách.
Về trang phục, các “đào” phải tuân thủ những quy định: Tóc để dài, xõa ngang vai trở xuống; chỉ được mặc đầm một tông màu, bó sát, hở vai; cấm mặc quần áo hoặc mặc váy có hoa văn; móng chân, móng tay phải sơn sửa gọn gàng; luôn tắm rửa sạch sẽ trước khi đi làm; mùa đông được phép đi bốt cao cổ; mùa hè đi xăng đan cao gót, để hở ngón chân; cấm đi các loại sục, dép bít mũi; phải xức nước hoa khắp cơ thể…
Về thái độ công việc: khi có khách vào sảnh, tất cả tiếp viên có mặt phải đứng lên cúi chào; khi khách chấm “đào” phải đứng thẳng lưng, ngực ưỡn ra phía trước, cười thật tươi; không tranh giành khách; không nói chuyện trong khi chờ khách; để khách phàn nàn: phạt 5 đô; đi làm muộn: phạt 5 đô; đến giờ không ra nhảy: phạt (tiền phạt sẽ trừ vào tiền ngồi với khách); đi cùng khách ra ngoài khi chưa đăng ký với má mì: đuổi việc… Và điều cuối cùng là không được ra về trước 2 giờ sáng (theo hợp đồng ký với phòng nhân sự của khách sạn thì 24 giờ đã hết ca). Trong hàng loạt yêu cầu kiểm tra “tư cách” đó, tôi không hề thấy quy định về an toàn tình dục.
Sau gần một giờ kiểm tra, có 3 cô bị nhắc nhở vì trang điểm nhạt, hai cô bị phạt vì móng tay gẫy chưa kịp sửa và tôi cũng suýt bị phạt do đi xăng đan bít mũi.
(Còn tiếp Kỳ II: Chào khách và chấm “đào” )