tram_y
03-10-2007, 01:57 PM
GIẢNG GIẢI
KINH DƯỢC SƯ LƯU LY QUANG NHƯ LAI BỔN NGUYỆN CÔNG ĐỨC
Tỳ Kheo Thích Hằng Quang
Duyên khởi Kinh
Sở vĩ chúng ta có được bộ Kinh Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Bổn Nguyện Công Ðức " là nhờ Đức Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát mà có được. Ngài quán xét thấy chúng sinh chịu nhiều thống khổ và do sức Từ Bi của ngài muốn cứu độ họ, nương theo oai thần của Đức Như Lai nên Ngài thay Đại Chúng mà thỉnh Phật thuyết ra những bổn nguyện và công Đức thù thắng của chư Phật, để hầu giúp cho những chúng sinh tội ác, nghiệp chướng tiêu trừ và chúng sinh trong thời mạt pháp hưởng nhiều lợi lạc về sau. Chúng ta hiện tại được nghe danh hiệu đức Dược Sư Lưu Ly Quang Phật và thấy được bộ kinh mà còn trì tụng thì biết rằng đều là nhờ oai thần của Phật mà có được. Cũng là nhờ sức Từ Bi của Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát mà hôm nay chúng ta được thấy kinh.
Tạng Thừa Sở Nhiếp
Kinh Tạng, Luật Tạng và Luận Tạng được gọi là Tam Tạng.Vậy trong ba Tạng, Kinh này thuộc về Tạng nào? Kinh này thuộc về Kinh Tạng và Luật Tạng vì trong đó cũng có nói về Giới Luật. Kinh Tạng thì thuộc về Ðịnh Học, Luật Tạng thuộc về Giới Học, và Luận Tạng thì thuộc về Huệ Học.
"Thừa" ở đây là Ba Thừa: Thanh Văn Thừa, Duyên Giác Thừa và Bồ Tát Thừa.(thêm vào Nhân Thừa và Thiên Thừa gọi là Ngũ Thừa). Bộ Kinh Dược Sư này thuộc về Bồ Tát Thừa, vì trong kinh nói về bổn nguyện của Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, khi ngài còn hành Bồ Tát đạo, phát ra những Đại nguyện để cứu độ chúng sinh.
Tông Chỉ Của Bộ Kinh
Tông chỉ của bộ Kinh này là: Ðộ Sanh, và Bạt Khổ.
"Ðộ sanh" ở đây có nghĩa là cứu độ chúng sanh. "Cứu độ chúng sanh" thì không phải là chỉ cứu một hoặc hai người, cũng không phải là ba người, bốn người hay năm người mà gọi là độ sanh.. "Ðộ chúng sanh" là độ thoát tất cả mười hai loại chúng sanh. Phải phát tâm giáo hóa hết thảy chúng sanh, khiến cho tất cả chúng sanh đều sớm được thành Phật; như thế mới gọi là "độ chúng sanh." Trong kinh đã nói chúng sanh trì danh của Đức Dược Sư thì nhờ đó mà họ phát Bồ Đề Tâm xa lìa ngũ dục hành Bồ Tát Đạo an trụ trong Chánh Pháp Tạng Như Lai, không còn đọa lạc vào những đường ác nữa.
Bạt Khổ: Bộ Kinh này có công năng "nhổ sạch khổ não," dứt trừ mọi nỗi khổ của chúng sanh.
Kinh này dùng cái tâm TÍN và NGUYỆN với việc TRÌ DANH (tức là Niệm Danh Hiệu của Đức Dược Sư) làm Tông Chỉ thiết yếu tu hành. Chẳng có tâm Tín, chẳng đủ sức phát nguyện. Chẳng phát nguyện, chẳng đủ sức đi đến chỗ thực hành. Chẳng thực hành được cái hạnh tu mầu nhiệm Trì Danh thì chẳng làm được cho mình mãn nguyện và chứng thực được cái mà mình đã tin và làm theo vậy.
Quý vị chớ cho rằng bộ kinh này tầm thường, bộ kinh này không tầm thường chút nào cả. Ý nghĩa trong kinh chúng ta cần phải suy nghĩ kỷ.
Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Phật chính là bực đại lương y, ngài có thể kê toa tất cả những thứ bịnh gì trên thế gian và xuất thế gian. Chúng sanh cần thuốc gì để trị lành thời Ngài kê toa đúng như vậy mà không bao giờ sai trái. Hôm nay, chúng ta đến đây nghe giảng kinh Dược Sư chính là đang học cách trị lành bịnh cho chính mình. Chúng ta là những chúng sanh đang mắc bịnh mà thứ bịnh này muốn trị khỏi thì ngoài chính mình ra không ai có thể trị khỏi được. Nên hôm nay chúng ta đến nơi này nghe giảng Kinh Dược Sư tức là theo bậc đại lương y để học cách thức trị dứt căn bịnh điên đảo và tăng thượng mạn vậy.
Chúng ta uống vào toàn là thanh dược bực nhứt, khi uống vào liền trị khỏi. Đây là những hộ trùng của chúng ta, chúng sẽ tiến vào trong cơ thể, chúng không những không giết những thứ vi trùng ăn hại bên trong, mà trái lại chúng còn giúp cho 84.000 thứ phiền não của chúng sanh đều nhập diệt hưởng được mùi vị Thường Lạc Ngã Tịnh của Niết Bàn. Những hộ trùng sẽ nói, "bạn cứ yên tâm tôi vào đây không có ý sát hại bạn vì tôi giết bạn rồi bạn lại giết tôi như vậy chẳng có ý nghĩa gì? không khác nào vở bi kịch của thế gian. Tôi quá mõi mệt trong vai diễn xuất này rồi, và đã không còn muốn diễn nữa. Hoại trùng nghe liền suy nghĩ , phải bạn này nói đúng cứ diễn như vậy không có sự kết thúc thì chẳng có gì vị là thú vị. sao bạn này được vào đây trong khi ta thì bị mọi người muớn diệt trừ đi. Nghĩ như vậy, hoại trùng này tự nghĩ, phải muốn được chơn lạc là không thể nào hướng ngoại mà tìm, mà phải quay về với tâm của mình vì trong đó cất chứa đủ mọi thứ vui.
Quí vị nghĩ toa thuốc này có tuyệt diệu không? Thật là tuyệt diệu, không những không làm tổn hại người khác mà lại trị lành căn bịnh của mình nữa. Tuyệt diệu, thật là tuyệt diệu, không sao nói hết.
Giải Thích Đề Kinh
Tên của bộ Kinh này là "Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Bổn Nguyện Công Đức Kinh. "Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai" là Nhân (người), "Bổn Nguyện Công Đức" là Pháp. Pháp cũng là một thứ "nghiệp." "Bổn nguyện" chính là hành vi và nghiệp đã tạo trong đời quá khứ, cũmg là những lời nguyện trong khi hành Bồ tát Đạo. Nay chỉ lập lại những gì đã phát nguyện. "Công Đức" là do sự huân tập những việc lành và dụng công mà được thành tựu được.
Như Lai một trong mười danh hiệu của Chư Phật. Tất cả Chư Phật đều gọi là Như Lai; Vậy Như Lai nghĩa là gì? nghĩa là người chẳng phải từ đâu đến, mà cũng chẳng đi về đâu( biểu tượng cho Pháp Thân thường trú của Phật vậy).
Lại nữa, "Như" là không có định hướng, không có một nơi chốn cố định nào; "lai" là do sự cảm ứng đạo giao, nhân duyên đã đến mà hiện ra, . Ðó gọi là "như lai."
"như" là đạo lý Bổn Giác; "lai" là trí huệ của Thủy Giác. Bởi lý Bổn Giác khế hợp với trí Thủy Giác, cho nên gọi là "như lai."
Khi Phật còn tại thế, Ngài thường dùng danh từ Như Lai để xưng cho mình khi giảng Kinh, thuyết pháp,tránh sử dụng chữ Ta và Tôi, đó cũng là một phong cách biểu lộ sự khiêm tốn của Ngài.
"Kinh" có bốn ý nghĩa là: Quán, Nhiếp, Thường, và Pháp.
1. "Quán" là "quán xuyên sở thuyết nghĩa"; nghĩa là nối kết những nghĩa lý đã được thuyết giảng lại với nhau. Cũng giống như tràng chuỗi niệm Phật, các đạo lý trong Kinh được liên kết với nhau từng chữ, từng chữ một.
2. "Nhiếp" là "nhiếp trì sở hóa cơ," nghĩa là thâu phục, dẫn dắt tất cả chúng sanh có căn cơ và đã sẵn sàng để đón nhận sự giáo hóa.
3. "Thường". Thế nào gọi là "thường"? " nghĩa là từ xưa đến nay không hề biến đổi thì gọi là "thường." Những đạo lý chứa đựng trong Kinh vốn bất biến, trong quá khứ đã không thay đổi, ngay hiện tại cũng không thể thay đổi, và trong tương lai cũng sẽ không thay đổi, cho nên gọi là thường.
4. "Pháp". "Tam thế đồng tuân viết Pháp," nghĩa là những gì mà tam thế đều đồng lòng tuân theo thì gọi là "Pháp." "Tam-thế" là ba đời: Quá khứ, hiện tại và vị lai. Tất cả chúng sanh trong ba đời đều tôn thờ và noi theo giáo pháp trong Kinh mà tu hành. Như vậy, trong bảy loại lập đề, bộ Kinh này thuộc loại Nhân Pháp Lập Ðề(Lấy tên của người mà đặt tên đề của Kinh).
Truyền Dịch Sử Giả
Truyền dịch sử giả là giới thiệu người đã công phiên dịch ra bộ Kinh.Thời đại nhà Ðường, Tam tạng pháp sư Huyền Trang dịch.
Giảng Giải Văn Nghĩa
Là phần giải thích Kinh văn vậy. Trước khi vào kinh văn chúng ta nên trì danh hiệu Dược Sư Phật vì ngài là người được nói đến trong kinh, cho nên cần phải thành tâm mà niệm.
Nam Mô Dược Sư Lưu Ly Quang Phật.
Đã niệm danh hiệu của người được nói, vậy chúng ta cũng phải nên niệm người nói ra bộ kinh này, ai là người nói ra bộ kinh này? Chính là Đức Bổn Sư của chúng ta, phải có lòng thành để niệm;
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Đã trì niệm người bị được nói đến và người nói ra bộ kinh này. Bây giờ cũng phải cần niệm người thỉnh Pháp, và kiết tập kinh điển, chúng ta hôm nay có được bộ kinh này là nhờ người thỉnh Pháp và người kiết tập, người thỉnh Pháp chính Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi và người kiết tập kinh điển chính là Tôn Giả A Nan, nên đem lòng thành mà niệm.
Nam Mô Đại Trí Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát.
Nam Mô A Nan Đà Tôn Giả.
Nam Mô Bổn Sư Tuyên Hóa Tỳ Kheo Bồ Tát.
KINH DƯỢC SƯ LƯU LY QUANG NHƯ LAI BỔN NGUYỆN CÔNG ĐỨC
Ta nghe như vầy: Một thuở nọ, đức Bạt Già Phạm đi châu du giao hóa các nước, đến thành Quảng Nghiêm, dừng nghĩ dưới cây Nhạc Âm cùng với tám ngàn vị đại Tỳ Kheo, ba vạn sáu ngàn vị Ðại Bồ Tát, các hàng Quốc Vương, đại thần, bà la môn, các hàng cư sĩ, thiên long bát bộ cùng nhơn, phi nhơn, cả thảy đại chúng nhiều vô lượng, đồng vây quanh Phật cung kính thỉnh Ngài thuyết pháp.
"Như vậy" hay "như thị", là từ chỉ cho pháp; ngụ ý rằng pháp như vậy thì tin được, còn pháp không như thị thì không đáng tin. Hiện tại, pháp này gọi là pháp "như thị" - đây là thứ pháp đáng tin cậy. "Như thị" cũng là từ khẳng định rằng pháp đích thực là như vậy, tuyệt đối không được sửa đổi, thêm hay bớt.
"Tôi nghe như vầy" chính là một trong bốn câu trả lời của Ðức Phật mà Đức A Nan đã hỏi Phật trước khi Phật nhập Niết Bàn. Lúc bấy giờ, sau khi nghe Phật cho biết là Phật sắp nhập Niết Bàn, Tôn Giả A Nan khóc đến nỗi đầu váng mắt hoa, tâm trí bấn loạn, quên hãn hết mọi việc. Trong khi đó, Tôn Giả A Na Luật, nhục nhãn tuy không có nhưng Ngài chứng được Thiên Nhãn Thông nên Ngài rất sáng tỏ, lúc bấy giờ Ngài hết sức trầm tĩnh; Ngài bảo Tôn Giả A Nan phải thỉnh vấn Phật về bốn việc quan trọng, để khi Phật nhập diệt rồi lấy ai thưa hỏi đây, khóc không giải quyết được vấn đề gì cả.Bốn việc đó là việc vì?
1. Thứ nhất, khi kết tập kinh điển, mở đầu Kinh văn nên dùng chữ gì làm tiêu biểu cho tất cả kinh tạng;
2. Thứ hai, khi Phật còn tại thế thì các đệ tử đều an trú cùng một nơi với Phật, vậy sau khi Phật nhập Niết Bàn thì họ phải sống với ai;
3. Thứ ba, khi Phật còn trụ thế thì Phật là Thầy, vậy sau khi Phật nhập Niết Bàn thì nên tôn ai làm Thầy;
4. Thứ tư, nên đối phó như thế nào với các Tỳ Kheo có tánh tình xấu ác?
Khi ấy, Ðức Phật trả lời rằng:
- Thứ nhất, khi kết tập kinh tạng, hãy dùng bốn chữ "Như thị ngã văn" (Tôi nghe như vầy) để mở đầu cho tất cả các bộ kinh;
- Thứ hai, hãy nương theo Tứ Niệm Xứ mà an trú. Tứ Niệm Xứ chính là Thân, Thọ, Tâm và Pháp - quán thân bất tịnh, quán thọ thị khổ, quán tâm vô thường, quán pháp vô ngã;
- Thứ ba, khi Phật còn tại thế thì Ðức Phật là Thầy; Khi Phật nhập Niết Bàn rồi thì lấy Ba La Ðề Mộc Xoa làm Thầy.
- Thứ tư, đối với các Tỳ Kheo tánh ác không nên nói chuyện với họ và không để ý đến họ.
Câu "Tôi nghe như vầy" được dùng nhằm xóa tan mọi nghi vấn trong lòng đại chúng. Lúc Ðại Hội Kết Tập Kinh Tạng khai mạc, Tôn Giả A Nan không được mời tham dự. Sau đó, khi đã chứng được Tứ Quả A La Hán, vì không có ai mở cửa cho vào, Tôn Giả A Nan bèn đi xuyên qua cửa và tiến vào hội trường để tham gia Ðại Hội Kết Tập Kinh Tạng. Những người tham dự cuộc kết tập kinh tạng tuy đã chứng quả, nhưng trí nhớ của họ đều không bằng Tôn Giả A Nan. Ngài A Nan là "đại quyền thị hiện" - giấu thật hiện quyền, thị hiện thiện xảo phương tiện. Tôn Giả A Nan đã từng làm thị giả cho tất cả chư Phật xuất thế trong quá khứ, được thân cận hết thảy chư Phật. Khi Ðức Phật Thích Ca Mâu Ni thành Phật, Tôn Giả A Nan cũng xuất thế để làm thị giả cho Phật; và vị thị giả ấy chính là người được chuẩn bị cho công cuộc kết tập kinh tạng sau này.
Ðương thời, lúc Tôn Giả A Nan vừa bước lên Pháp tòa, trong đại chúng lập tức dấy khởi ba mối nghi ngờ:
Một là nghi đó là Phật Thích Ca sống lại.
Hai là nghi đó là Phật phương khác đến.
Ba là hoài nghi Đức A Nan đã chứng quả thành Phật.
Nhưng khi Tôn Giả A Nan nói lên bốn chữ "Như Thị Ngã Văn" thì ba mối nghi ấy liền tan biến, không còn vướng mắc trong tâm trí mọi người nữa.
Câu "Tôi nghe như vầy" được dùng bởi bốn nguyên do:
1) Ðoạn chúng nghi: dứt trừ mọi nghi ngờ;
2) Tuân Phật chúc: tuân theo lời dặn dò của Ðức Phật;
3) Tức tranh luận: chấm dứt mọi tranh cãi.
Khi kết tập kinh tạng, ngài A Nan tuổi vẫn còn rất trẻ. Một người trẻ tuổi mà đứng ra chủ trì việc kết tập kinh tạng thì có thể những bậc Trưởng Lão như Tôn Giả Ca Diếp, Kiều Trần Như, Tu Bồ Ðề sẽ nói: "Ông ấy còn trẻ như thế thì có kinh nghiệm, kiến thức gì mà đòi kết tập kinh điển ư?"
Nếu Ngài A Nan nói kinh điển là do chính Ngài tự viết ra thì sẽ không tránh khỏi sự tranh luận: "Những điều ông nói hoàn toàn không đúng, Ðức Phật không hề nói như vậy!" Nhưng khi Ngài A Nan nói "Tôi nghe như vầy," thì mọi người đều không tranh cãi nữa; vì sao? Vì bốn chữ ấy ngụ ý rằng tất cả những gì Ngài A Nan sắp sửa nói ra chỉ là nóit lại những gì mà chính Ngài đã được nghe từ kim khẩu của Ðức Thế Tôn, chứ không phải do Ngài bịa đặt; nhờ thế mà chấm dứt mọi tranh luận!
4) Dị ngoại đạo: để khác biệt với ngoại đạo. Lý thuyết mà các Luận Sư ngoại đạo thường dùng là: "Tất cả vạn pháp của thế gian đều không ngoài hai chữ 'hữu (có), vô (không)'."
Nếu nói "có," tức là vạn pháp đều hiện hữu; còn nói "không," tức là vạn pháp đều không hiện hữu. Bởi họ cho rằng hết thảy các pháp đều nằm trọn trong một chữ "có" và một chữ "không," nên kinh điển ngoại đạo dùng hai chữ, "có" và "không"
Để phân biệt với pháp ngoại đạo, Ðức Phật dạy phải dùng bốn chữ "Tôi nghe như vầy" để mở đầu cho các kinh văn, ý nói rằng: "Chính tôi, A Nan, từng được nghe Phật nói Pháp như thế này".
Kinh Phật thuyết đều hội đủ sáu chủng tín thành tựu ( lục chủng tín thành tựu).
Sáu thứ chủng tín thành tựu là:
Thứ Nhất: Tín thành tựu (như thị)
Thứ Hai: Văn thành tự (Ngã văn)
Thứ Ba: Thời thành tựu (Một thưở nọ)
Thứ Tư: Chủ thành tựu ( Phật)
Thứ Năm: Xứ thành tựu ( Thành Quảng Nghiêm)
Thứ Sáu: Chúng thành tựu (8.000 đại Tỳ Kheo, ba vạn sáu ngàn đại Bồ Tát......)
Phật thuyết Pháp phải có người thỉnh Pháp, vậy ai thỉnh Phật thuyết Kinh Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Bổn Nguyện Công Đức này? mở đầu Kinh văn đã nói là có "tám ngàn vị đại Tỳ Kheo, ba vạn sáu ngàn vị Ðại Bồ Tát, các hàng Quốc Vương, đại thần, bà la môn, các hàng cư sĩ, thiên long bát bộ cùng nhơn, phi nhơn, cả thảy đại chúng nhiều vô lượng, đồng vây quanh Phật cung kính thỉnh Ngài thuyết pháp". Tám ngàn vị Đại Tỳ Kheo, tám ngàn là con số mà chúng ta có thể tín biết được, viết được, tam vạn lục thiên Đại Bồ Tát, 1 vạn là 10 ngàn như vậy là có 36,000 vị đại Bồ tát dự Pháp Hội Phật thuyết kinh Dược Sư.
Không phải chỉ có một Quốc Vương mà có những Quốc Vương ở nước lân cận cũng đến dự pháp hội này. Quốc Vương ( Vua) là người có quyền thế trong cả nước.
Ngoài Quốc Vương ra cũng có những đại thần cùng đến dự hội.
Bà La Môn là tôn giáo ngàn xưa của Ấn Độ. Trung Quốc dịch là Tịnh Duệ. Bà La Môn là hàng Đạo Sĩ. Sát Đế Lợi là giòng Vua Chúa. (võ sĩ)
Cư Sĩ là những người quy y Tam Bảo theo giáo pháp của Phật mà tu hành tại gia.
Tám bộ chúng (Thiên Long Bát Bộ) là: thiên, long, dạ xoa, càn thát bà, a tu la, ca lầu la, khẩn na la, ma hầu la dà. Thiên và long là 2 loại đứng đầu trong tám bộ nên nói hai loài này để xưng tám bộ chúng.
Người và không phải người cả thảy đại chúng nhiều vô lượng vây quanh Phật cung kính thỉnh Ngài Thuyết Pháp.
Vô Lượng là con số không đếm được nên nói vô lượng chúng vây Phật để thỉnh Phật nói pháp.
Lúc bấy giờ, ông Mạn Thù Thất Lợi pháp vương tử nhờ oai thần của Phật, từ chỗ ngồi đứng dậy, vén y để bày vai bên hữu và gối bên mặt quỳ sát đất, khép nép chắp tay hướng về phía Phật bạch rằng:" Bạch Ðức Thế Tôn, cúi mong Ngài nói rõ những danh hiệu, những bổn nguyện rộng lớn cùng những công đức thù thắng của chư Phật để cho những người đang nghe pháp, nghiệp chướng tiêu trừ và để cho chúng hữu tình ở đời tượng pháp được nhiều lợi lạc về sau.
Nhĩ thời là lúc mà mọi người đã tụ hội lại ngồi yên một chỗ để chờ nghe Phật thuyết pháp. Lúc đó ĐứcThế Tôn chuẩn bị để thuyết pháp chúng hội nghe, thì có vị Đại Bồ Tát đứng dậy bày vai bên hữu và gối bên mặt quỳ sát đất hướng về đức Phật mà thưa "Thế Tôn xin hãy Từ Bi giảng thuyết những danh hiệu, bổn nguyện rộng rộng lớn và công đức trang nghiêm của chư phật để giúp cho chúng hữu tình hưởng được nhiều lợi lạc về sau". Ở đây nói rõ là vì chúng hữu tình mà thuyết. Bồ Tát Mạn Thù Thất Lợi là ai? chính là Bồ tát Văn Thù Sư Lợi.
Đó là do đọc âm trại mà có sự sai khác. Mạn Thù Thất Sư Lợi là tiếng Phạn, dịch là Diệu Cát hay Diệu Đức. Vị Bồ-tát này là người có trí huệ hơn hết trong hàng Bồ-tát. Bồ-tát dịch là Giác hữu tình, là một người giác ngộ trong hàng chúng sanh; chúng sanh là mê hữu tình, chúng ta đây là một loài mê muội trong loài hữu tình. Giác ngộ chính là giác ngộ tất cả cảnh giới trước mặt. Thấy việc gì có thể giác ngộ được tất cả cảnh giới thì có thể ra khỏi thế gian. Còn thấy việc gì lại mê muội trong cảnh giới ấy thì sẽ đọa vào trầm luân. Ra khỏi thế gian chính là Bồ-tát, đọa lạc trầm luân chính là chúng sanh. Chỗ khác nhau giữa chúng sanh và Bồ-tát chính là mê và giác mà thôi. Cho nên Phật là người giác ngộ, tức là người giác ngộ trong chúng sanh. Chúng ta cũng có thể nói Bồ-tát là người giác ngộ, vì người giác ngộ là Bồ-tát, kẻ mê muội là chúng sanh. Vị Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi này khi sanh ra có mười việc cát tường, chứng tỏ rằng công đức của vị Bồ-tát này đầy đủ bậc nhất trên thế giới. Mười thứ cát tường ấy là:
1. Ánh sáng đầy nhà
2. Cam lộ đầy sân
3. Đất trồi lên bảy báu
4. Thần mở kho tàng ẩn giấu
5. Gà sanh trứng phụng
6. Heo sanh con vảy rồng:
7. Ngựa sanh kỳ lân
8. Trâu sanh bạch trạch
9. Lúa biến thành vàng
10. Voi đủ sáu ngà
Giáo Pháp của Phật trụ thế có ba thời kỳ, Thời kỳ Chánh Pháp, Thời Tượng Pháp và thời kỳ Mạt Pháp.
Thời kỳ chánh pháp là thời kỳ khi Phật ra đời về 1.000 năm sau là thời kỳ chánh Pháp. Sau thời kỳ Chánh Pháp 1.000 là thời kỳ tượng Pháp và sau thời kỳ Tượng Pháp 1.00 năm nữa là thời kỳ Mạt Pháp. Chúng ta đang ở trong thời kỳ Mạt Pháp.
Ðức Thế Tôn khen Mạn Thù Thất Lợi đồng tử rằng:" Hay thay! Hay thay! Mạn Thù Thất Lợi! Ngươi lấy lòng đại bi yêu cầu Ta nói những bổn nguyện công đức của chư Phật là vì muốn cho chúng hữu tình khỏi bị nghiệp chướng ràng buộc, lợi ích an vui, trong đời tượng pháp về sau.
Thế Tôn là một trong mười danh hiệu của đức Phật, Thế là thế gian Tôn là tôn quý là ngưuời được tôn quý nhứt trong thế gian. Thế Tôn cũng có nghĩa là Thế là phía bên ngoài tức chỉ cho chín pháp gìới, Tôn cũng nghĩa là tôn quý, như vậy chẳng những Ngài là bậc tôn quý trên thế gian mà trong chín pháp giới Ngài cũng là bậc tôn quý, không còn ai có thể tôn quý hơn Ngài nữa.
"Thế Tôn" cũng có một danh hiệu đặc biệt gọi là "Tam Giới Ðộc Tôn Hiệu." "Tam Giới" tức là ba cõi Dục Giới, Sắc Giới và Vô Sắc Giới. "Ðộc Tôn" có nghĩa là chỉ có Phật mới là bậc tôn quý nhất.
Phật khen đức Văn Thù Sư Lợi hai tiếng "lành thay! lành thay". Tại sao Phật lại khen Bồ Tát Văn Thù? Vì Ngài dùng lòng đại từ bi mà thỉnh Phật nói ra những bổn nguyện công đức của chư Phật, hầu giúp cho chúng sanh ra khỏi vòng nghiệp chướng, được lợi ích an vui trong thời hiện tại và tượng pháp về sau.
Nay ngươi nên lóng nghe và suy nghĩ kỹ, Ta sẽ vì ông mà nói". Ông Mạn Thù Thất Lợi bạch rằng:" Dạ, mong Thế Tôn nói, chúng con xin nghe". Phật bảo ông Mạn Thù Thất Lợi:" Ở phương Ðông cách đây hơn mười căn dà sa cõi Phật có một thế giới tên là Tịnh Lưu Ly. Quốc Độ đó có Phật hiệu là: Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Ứng Chánh Ðẳng Giác, Minh hạnh viên mãn, Thiện thệ, Thế gian giải, Vô thượng sĩ, Ðiều ngự trượng phu, Thiên nhơn sư, Phật Bạt Già Phạm.
Phật khen Ngài Mạn Thù Thất Lợi xong, rồi bảo Bồ Tát Mạn Thù Thất Lợi rằng: lóng nghe và phải khéo suy nghĩ kỹ. Tại sao dùng chữ khéo suy nghĩ kỹ? Vì những gì Đức Phật sắp nói ra đây đều là những công hạnh viên mãn thù thắng của Chư Phật, không thể dùng trí tầm thường mà có thể biết được. Chúng ta khi đọc kinh Dược Sư nên nghiền ngẫm cho kỹ đạo lý trong kinh. Vì đây là những hạnh nguyện không thể nghĩ bàn của đức Như Lai mà chúng ta không chứng biết được. Chúng ta thấy đó, ngay cả Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi là bậc Bồ Tát có trí tuệ không thể nghĩ bàn như vậy mà Phật còn nói với Ngài phải suy nghĩ cho kỹ những gì Như Lai sẽ vì ông và chúng sanh trong đời hiện tại và sau này mà diễn thuyết. Còn chúng ta thì sao?Trí tuệ của chúng ta có được như Bồ Tát Văn Thù Không?
Phật bảo Ngài Mạn Thù Thất Lợi , từ đây đi về Phương Đông qua khỏi số cát của mười Sông Hằng(Gange) cõi Phật có Thế Giới tên là Tịnh Lưu Ly. Quý vị thử tín thử xem, có bao nhiêu số cát dưới sông Hằng? Ở đây Đức Phật cho Ngài Mạn thù Thất Lợi biết là qua khỏi số cát của mười con sông Hằng có Phật độ tên là Tịnh Lưu Ly, như vậy là có bao nhiêu Phật độ, thiệt là không thể tín đếm được, cũng không thể dùng ý nghĩ mà biết được.
Trong Kinh Phật Thuyết A Di Đà, Phật giới thiệu cho chúng ta biết, từ đây đi qua mười vạn ức cõi Phật ở Phương Tây có quốc độ tên là Cực Lạc. Mười vạn ức cõi Phật chúng ta có thể tín biết được, 1 vạn là 10,000, một ức là 10,000,000. Lấy 10,000 x10 x10,000,000 = 1,000,000,000,000 thế giới.
Còn quốc độ của đức Phật Dược Sư, chúng ta không thể nào dùng bàn toán nào mà có thể tìm ra được đáp số.Phật lại nói trong quốc độ đó có đức Phật tên là Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Ứng Chánh Ðẳng Giác, Minh hạnh viên mãn, Thiện thệ, Thế gian giải, Vô thượng sĩ, Ðiều ngự trượng phu, Thiên nhơn sư, Phật Bạt Già Phạm.
Dược Sư Lưu Ly Quang Phật.Chư Phật thành Phật đều gọi là Phật. Phật là tên để xưng chung cho tất cả Chư Phật. Mỗi vị Phật đều có tên riêng của mình; thí vụ Thích Ca Mâu Ni Phật, A Di Đà Phật, Dược Sư Lưu Ly Quang Phật, vậy Thích Ca Mâu Ni là tên riêng còn Phật là tên xưng chung của chư Phật. A Di Đà là tên riêng, Dược Sư Lưu Ly Quang là tên riêng vậy. Phật đều có mười danh hiệu giống nhau.
"Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật -Thế Tôn."
Nhưng Trong Kinh này ghi Đức Dược Sư có 10 danh hiệu như vầy: như lai, ứng, chánh đẳng giác, minh hạnh viên mãn, thiện thệ, thế gian giải, vô thượng trượng phu, điều ngự sĩ, thiên nhân sư, phật : bạc già phạm.
Như vầy thì chúng ta cần lưu ý:
1. Như lai,
2. Ứng cúng,
3. Chánh biến tri,
4. Minh hạnh túc,
5. Thiện thệ,
6. Thế gian giải,
7. Vô thượng sĩ,
8. Ðiều ngự trượng phu,
9. Thiên nhân sư,
10. Phật - thế tôn.
Nhưng đức hiệu Thế tôn, nếu dịch âm là Phật đà - lộ ca na tha, và nguyên Phạn tự là Buddha-lokanatha, thì Phật - thế tôn là 1 đức hiệu, nếu dịch âm là Bạc già phạm, và nguyên Phạm tự là Bhagavan, thì Thế tôn là đức hiệu riêng : đấng có 10 đức hiệu nên tôn xưng là Thế tôn. Ở đây, nguyên Hán văn dịch âm là Bạc già phạm, thì Phạn tự là Bhagavan, nên Thế tôn là đức hiệu riêng, và phải chấm câu như đã chấm.
Dược Sư Lưu Ly Quang được dịch phiên âm từ tiếng Phạn Bệ sát xã lu lô. Dược chính y dược, Sư ở đây có nghĩa người hiểu biết thông suốt tất cả y dược của thế gian và xuất thế gian, ngài có thể trị hết tất cả những thứ bịnh của chúng sanh, những thứ bịmh điên đảo hay ba độc như: tham, sân, si. khi đến Ngài chúng ta sẽ được Ngài trị khỏi. Một khi ngài cho toa đều làm cho chúng sanh dứt hết mọi thứ bịnh và diệt trừ tất cả những thứ đảo điên của chúng sanh.
Lưu ly là tiếng Phạn, dịch là Thanh sắc bảo (báu màu xanh).
Quang là ánh sáng. Đức Phật hiệu là Dược Sư Lưu Ly Quang, ánh sáng của đức Phật thật không nghĩ bàn được trong ngoài sáng suốt, tinh sạch hoàn toàn, không có chút nhơ bợn, ánh quang minh chói lọi khắp nơi Ngài chiếu đến đâu đều làm cho chúng tử bịnh phải sợ và phá hết màn tâm tối của chúng sanh đem lợi lạc và diệt tất cả những thứ khổ của chúng sinh. Khiến cho họ lành bịnh thân tâm thanh tịnh xã mê cận giác.
1) Như Lai. "Như Lai" là một trong mười danh hiệu của Phật, cũng có nghĩa là người đã theo gương của những người có đức hạnh thưở trước.
"Như" là "như vô phương sở"— không có định hướng, không có một nơi chốn cố định đặc biệt; "lai" là "lai cảm nhi hiện"—do sự cảm ứng đạo giao đến mà hiện ra. Ðó gọi là "như lai.". Như lai cũng nghĩa là không từ đâu đến và cũng chẳng đi về đâu.
Lại nữa, "như" là đạo lý Bổn Giác; "lai" là trí huệ Thủy Giác. Bởi lý Bổn Giác khế hợp với trí Thủy Giác, cho nên gọi là "như lai."
2) Ứng Cúng. "Ứng Cúng" có nghĩa là xứng đáng thọ nhận sự cúng dường của trời và người—loài người ở nhân gian và chư thiên ở cõi trời đều nên cúng dường Phật.
"Ứng Cúng" có danh hiệu là "Kham Vi Phước Ðiền Hiệu," bởi Phật có khả năng làm ruộng phước cho trời và người. Có hai loại phước điền; đó là tự lợi (lợi mình) và lợi tha (lợi người). "Tự lợi" tức là tự mình "nghiên chân, đoạn hoặc"—tự nghiên cứu chân lý và dứt bỏ mọi nghi hoặc, làm lợi ích cho chính bản thân mình. Một khi quý vị đã hiểu thông suốt rồi, lại có thể đi giáo hóa tha nhân, khiến mọi người đều lãnh hội được chân lý và đoạn trừ được nghi hoặc, thì đó chính là "lợi tha" vậy.
3) Chánh Biến Tri. "Chánh biến tri" có nghĩa là "vô sở bất tri, vô sở bất hiểu"—không chỗ nào mà chẳng biết, không chỗ nào mà chẳng thông hiểu.
Ở đây, "chánh" là để phân biệt với "bất chánh" của ngoại đạo, và "biến" (khắp cả) là để phân biệt với "bất biến" (không cùng khắp) của Nhị Thừa. Hàng Nhị Thừa chứng tới đạo lý thiên lệch về tánh "không," chưa đạt được "biến"; cho nên đây là điểm bất đồng đối với Nhị Thừa. "Tri" (biết) là điểm bất đồng so với hạng phàm phu—phàm phu thì "bất tri" (không biết), còn bậc Chánh Biến Tri thì "vô sở bất tri" (chẳng có gì mà không biết).
4) Minh Hạnh Túc. "Minh" là minh bạch, rõ ràng; "hạnh" là tu hành. "Minh" cũng chính là trí huệ; "tu hành" tức là phước. "Phước huệ song túc"—phước được tròn đầy, huệ được viên mãn—đó cũng chính là "minh hạnh túc" vậy.
Chữ "minh" này lại có thể giải thích là "Tam Minh." "Tam Minh" là gồm những gì? Ðó là Thiên Nhãn Minh (có được Thiên Nhãn Thông), Túc Mạng Minh (biết rõ tất cả chuyện đời trước), và Lậu Tận Minh (đạt được sự vô lậu, không còn phiền não lậu hoặc).
"Minh Hạnh Túc" cũng có một danh hiệu đặc biệt, gọi là "Quả Hiển Nhân Ðức Hiệu"—tại quả vị, Ðức Phật hiển lộ, thị hiện đức hạnh mà Ngài đã từng tu tập khi còn ở nhân địa.
5) Thiện Thệ, Thế Gian Giải. "Thiện" có nghĩa là tốt lành. Chữ "thệ" ở đây đồng nghĩa với chữ "vãng," và có nghĩa là ra đi.
"Thiện Thệ, Thế Gian Giải" có danh hiệu là "Diệu Vãng Bồ Ðề Hiệu." Vì sao gọi là "diệu vãng"? Ðức Phật đến mười phương quốc độ của chư Phật một cách tốt lành và khéo dùng quyền xảo phương tiện để giáo hóa chúng sanh, nên được gọi là "Diệu Vãng Bồ Ðề Hiệu."
6) Vô Thượng Sĩ. Ðây cũng là một trong mười tôn hiệu của Phật. Vì sao gọi là "Vô Thượng Sĩ" (bậc không ai hơn được)? Ðức Phật đã đoạn trừ mọi lậu hoặc—không còn kiến hoặc, tư hoặc, trần sa hoặc nữa; bởi mọi thứ "hoặc" đều đã dứt sạch nên gọi là "Vô Thượng Sĩ." (Nếu còn "hoặc" cần phải đoạn thì gọi là "Hữu Thượng Sĩ"!!!)
"Vô Thượng Sĩ" cũng có một danh hiệu riêng, đó là "Thông Ngụy Ðạt Chân Hiệu." Ðức Phật biết rõ nội thân cùng ngoại cảnh thảy đều hư ngụy, giả tạm; duy chỉ có Phật Thừa là chân thật; nên gọi là "Thông Ngụy Ðạt Chân Hiệu."
7) Ðiều Ngự Trượng Phu. "Ðiều" là điều hòa; "ngự" là ngự xa, tức là đánh xe. Thời xưa, người ta dùng ngựa để kéo xe thì cần phải có người làm "ngự xa," tức là cầm roi điều khiển ngựa; còn ở thời đại này thì lái xe hơi cũng có thể gọi là "ngự xa" vậy!
"Ðiều Ngự Trượng Phu" ở đây là "điều ngự" cái gì? Ðó là "điều ngự" chúng sanh trong sáu đường, khiến cho họ đạt đến Phật Quả Bồ Ðề, chứng được quả vị Phật. Vì thế, đây là một bậc đại trượng phu vĩ đại nhất, có khả năng điều khiển và dẫn dắt chúng sanh, đưa chúng sanh ra khỏi vòng sanh tử, vượt thoát sáu nẻo luân hồi!
"Ðiều Ngự Trượng Phu" cũng có một danh hiệu gọi là "Nhiếp Hóa Tùng Ðạo Hiệu"; nghĩa là hóa độ chúng sanh, khiến cho tất cả chúng sanh đều y theo con đường tu Ðạo chân chánh mà tu hành.
8) Thiên Nhân Sư. Ðức Phật là sư biểu, là bậc Thầy của Trời và Người, là tấm gương của Tam Giới. "Thiên Nhân Sư" cũng có một danh hiệu gọi là "Ứng Cơ Thuyết Pháp Hiệu"; nghĩa là ứng theo căn cơ trình độ và nhân duyên của chúng sanh mà thuyết pháp.
9) Phật. "Phật" là tên gọi tắt từ chữ "Phật Ðà Da" của tiếng Phạn; bởi người Trung Hoa thích đơn giản nên chỉ gọi là "Phật."
"Phật" cũng có một tên hiệu gọi là "Tam Giác Viên Minh Hiệu." "Tam giác" là ba loại giác ngộ—Tự Giác, Giác Tha và Giác Hạnh Viên Mãn. Bởi "tam giác viên, vạn đức bị"—ba giác trọn vẹn, muôn đức đủ đầy—cho nên được thành Phật.
10) Bạt Già Phạm là tiếng phạn. Bạt Già trung hoa dịch là Phước Trí, Phạm là Cu, là đấng đầy đủ Phước Trí tức chỉ cho Phật.
Này Mạn Thù Thất Lợi, đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, khi còn tu hạnh đạo Bồ tát có phát mười hai nguyện lớn, khiến cho chúng hữu tình cầu chi được nấy.
Phật lại bảo cho ngài Mạn Thù Thất lợi biết rằng: Đức Phật Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai kia khi còn tu hạnh Bồ Tát đạo, quán sát thấy chúng sinh chịu mọi thứ đau khổ nên Ngài phát ra 12 đại nguyện khiến chúng hữu tình cầu chi được nấy.Cầu những gì Ngài đều ban cho họ.
Đại Nguyện thứ nhất: Ta nguyện đời sau, khi chứng đặng đạo chánh đẳng chánh giác, thân ta có hào quang sáng suốt, rực rỡ, vô biên thế giới, khiến cho tất cả chúng hữu tình đều có đủ ba mươi hai tướng đại trượng phu, cùng tám chục món tùy hình trang nghiêm như thân của ta vậy.
Nguyện thứ nhất, Đức Phật Dược Sư nguyện khi Ngài được tuệ giác Vô Thượng, thân có hào quang sáng suốt, rực rỡ, chiếu soi vô số thế giới, thân Ngài đầy đủ ba mươi hai tướng tốt và tám mươi vẻ đẹp và ánh sáng đó làm cho tất cả chúng sanh đều được như Ngài vậy.
Đại Nguyện thứ hai: Ta nguyện đời sau, khi đặng đạo Bồ đề, thân ta như ngọc lưu ly, trong ngoài sáng suốt, tinh sạch hoàn toàn, không có chút nhơ bợn, ánh quang minh chói rọi khắp nơi, công đức cao vòi vọi và an trú giữa từng lưới dệt bằng tia sáng, tỏ hơn vừng nhựt nguyệt. Chúng sanh trong cõi u minh đều nhờ ánh sáng ấy mà tâm trí được mở mang và tùy ý muốn đi đến chỗ nào để làm các sự nghiệp gì cũng đều được cả.
Nguyện này có ý Nghĩa thật thâm diệu. Ngài nguyện, khi Ngài thành Phật ánh sáng của ngài rọi khắp nơi "quang minh quảng đại". Quảng là rộng, Đại là lớn. Vậy rộng lớn bao nhiêu nè? Ồ! không biết? Rộng đến khi nào cùng khắp tất cả, bao trùm khắp Pháp giới. Không chiếu nơi nào, mà nơi nào cũng có nó.Đây mới thật là "quang minh quảng đại". Lại nữa, "quảng đại" chính là không có chiếu đến một nơi nào cả, vì không chiếu đến nơi nào nên gọi là quảng đại. Phật Pháp thật là kỳ diệu không thể nghĩ bàn. Cái Tâm của chúng ta thật là nhỏ bé, nhưng nó cũng rộng khắp mười phương bao trùm khắp Pháp Giới. Tuy nhiên, nó nằm trong ánh sáng của Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, mà không có cách nào có thể chạy ra khỏi ánh sáng Ngài.
Mặt trời, mặt trăng là hai hành tinh có ánh sáng hơn các vị sao, nên nói cả hai ánh sáng nầy phát ra cũng không bằng ánh sáng của Đức Dược Sư phát ra "quá ư nhựt nguyệt" quá là trội hơn. Chúng sanh sống trên quả địa cầu này đều nhờ ánh sáng của mặt trời mà dựng sự nghiệp. Chúng sanh sống trong màn đen tối chỉ cho chúng ta là những chúng sinh sống trong màn vô minh, tà tri tà kiến không thấu suốt, cứ đi ra đi vào dậm một chỗ. Nay Bồ Tát nguyện, khi thành Phật Ngài nhứt định dùng ánh sáng này giúp cho họ chiếu soi Pháp giới cho họ đi trên con đường sáng suốt và đến nơi đâu cũng chẳng cần phải sợ, vì đã có ánh sáng của Ngài che chở. Muốn làm việc gì cũng được toại.
Đại Nguyện thứ ba: Ta nguyện đời sau, khi đặng đạo Bồ đề, dùng trí huệ phương tiện vô lượng vô biên độ cho chúng hữu tình, khiến ai nấy đều có đủ vật dụng, chớ không cho ai phải chịu sự thiếu thốn.
Bồ Tát nguyện khi thành Phật, dùng trí tuệ phương tiện vô lượng vô biên để độ chúng sanh, giúp cho ai ai cũng đều đủ vật dụng , không để cho một ai phải chịu sự thiếu thốn. Nguyện này phát ra bởi lòng Từ Bi vô hạng, vì sao? vì nếu chúng sanh thiếu thốn thì sanh tâm thích thú đấm nhiễm lục trần.Tâm Tham, Tâm Sân và Tâm Si khởi dậy. Muốn giúp họ diệt được ba thứ nhân ác( tham, sân, si) để tránh thọ ác quả về sau(địa ngục, ngạ quỉ và súc sinh) nên Ngài phát ra đại nguyện này.
Tham Sân Si là ba thứ ác tặc ( vì nó cướp lấy những công đức mà chúng ta vung trồng), vì nó mà chúng sanh bị trôi trong ba đường sáu nẻo. Chúng ta phát tâm tu đạo, nên ngày đêm vè vặt phòng thủ cái tâm nầy để tránh quả về sau. Tuy nhiên chúng ta không cần phải lo sợ quá, vì Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai cũng biết như vậy, nên Ngài đã phát ra Đại nguyện để thầm giúp chúng ta có đầy đủ những thứ vật dụng mà chúng ta cần (vô tận sở thọ). Vì có đủ vật dụng nên chúng ta không sanh ra ba thứ tâm. Tâm tham, tâm sân, tâm si, vì vậy mà không có tâm trộm cắp, Tâm dâm dục, tâm nói láo. Lòng Từ Bi của Đức Như Lai vô hạng, không những không diệt trừ bọn chúng mà Ngài lại giúp chúng ta làm cho chúng Nhập Niết Bàn. Sống trong Pháp Giới (Giới), vì sống trong Pháp Giới nên tự nhiên sanh ra Từ Bi Hỷ Xã. Biết tất đều là mộng ảo chúng theo duyên mà thành cũng theo duyên mà diệt, nên không truy cầu chúng nữa (Định), vì có tứ vô lượng tâm, có đủ mà dừng nên không sanh đắm nhiễm trước cảnh trần(Trí Tuệ).
Đại Nguyện thứ tư: Ta nguyện đời sau, khi đặng đạo Bồ đề, nếu có chúng hữu tình tu theo tà đạo, thì ta khiến họ quay về an trụ trong đạo Bồ đề, hoặc có những người tu hành theo hạnh Thinh văn, Ðộc giác, thì ta cũng lấy phép đại thừa mà dạy bảo cho họ.
Bồ Tát nguyện khi thành Phật, những chúng sanh tu theo tà đạo, thì Ngài khiến cho họ quay về an trụ trong đạo Bồ Đề(Giác). Tà đạo là giáo lý sai lầm không làm cho chúng sinh giác ngộ, nó làm cho chúng sinh điên đảo trôi lăn 6 nẻo luân hồi. Giáo lý không hợp với chơn lý. Những người tu theo tà đạo, Bồ Tát nguyện khi thành Phật. Chúng sanh thấy Ngài và nghe danh Ngài thì tự nhiên theo sự thu hút đó mà khiến họ hiểu đó là sự hiểu sai lầm, tà tri tà kiến mà quay về với sự hiểu biết chơn chánh, chánh tri chánh kiến.
"Thanh Văn" Thanh là Âm Thanh Văn là nghe, ý nói quả vị Thanh Văn do nghe Pháp Tứ Đế mà chứng quả (Thuộc về Tiểu Thừa).
Tứ Diệu Đế là :
Thứ Nhất: Khổ Đế
Thứ Hai: Tập Khổ Đế
Thứ Ba: Diệt Khổ Đế
Thứ Tư: Đạo Đế
Khổ Đế là chân lý nói sự khổ
Tập Khổ Đế - chân lý sự phát sinh của khổ
Diệt Khổ Đế - Chân lý về diệt khổ
Đạo Đế - Chân lý về con đường diệt khổ
"Độc Giác" là người sanh ra không gặp Phật, họ quán pháp nhân duyên mà giác ngộ nên gọi là Độc Giác (cũng thuộc về Tiểu Thừa).
Đại Nguyện thứ năm: Ta nguyện đời sau, khi đặng đạo Bồ đề, nếu có chúng hữu tình nhiều vô lượng, vô biên ở trong giáo pháp của ta mà tu hành theo hạnh thanh tịnh thì ta khiến cho tất cả đều giữ được giới pháp hoàn toàn đầy đủ cả tam tụ tịnh giới. Giả sử có người nào bị tội hủy phạm giới pháp mà khi đã nghe được danh hiệu ta thì trở lại được thanh tịnh, khỏi sa vào đường ác.
Bồ Tát nguyện, nếu có chúng sanh nào ở trong giáo pháp của Ngài mà tu hành theo hạnh thanh tịnh thì Ngài khiến cho tất cả những nguời đó đều được giới pháp hoàn toàn đầy đủ ba loại tịnh giới.
Tam tụ tịnh giới là:
Thứ nhứt: Nhiếp luật nghi giới - thu nhiếp giới luật và oai nghi của Phật chế ra
Thứ Hai: Nhiếp thiện pháp giới - thu nhiếp tất cả thiện pháp
Thứ Ba: Nhiêu ích hữu tình giới - làm lợi ích cho tất cả chúng sanh
Giả như có người ở trong giáo pháp của Phật(Dược Sư) mà huỷ phạm giới thay vì đọa vào ba đường ác, nhưng khi những hạng người này nghe được danh hiệu của ngài thì do sức thệ nguyện của ngài mà khiến cho những người đó sanh tâm hổ thẹn sám hối. Không dám hủy phạm nên được thanh tịnh trở lại mà khỏi đọa vào đường ác.
Đại Nguyện thứ sáu: Ta nguyện đời sau, khi chứng được đạo Bồ đề, nếu có chúng hữu tình nào thân hình hèn hạ, các căn, không đủ, xấu xa, khờ khạo, tai điếc, mắt đui, nói năng ngọng liệu, tay chân tật nguyền, lát hủi, điên cuồng, chịu tất cả những bệnh khổ ấy mà khi đã nghe danh hiệu ta thì liền được thân hình đoan chánh, tâm tánh khôn ngoan, các căn đầy đủ, không còn những bịnh khổ ấy nữa.
Chúng sanh chịu nhiều những thứ khổ như thế, nhưng khi nghe được danh hiệu Dược Sư Như Lai thì điều được đoan chánh. Đó là hiểu theo nghĩa. chúng ta có thể hiểu như vậy;" thân hèn hạ" là những chúng sanh không biết sự liêm sĩ, làm những việc không chơn chánh. " các căn không đủ xấu xa, khờ khạo, tai điếc, mắt đui, nói năng ngọng liệu, tay chân tật nguyền, lát hủi, điên cuồng" là những chúng gieo đầy tội ác, tuy có sáu căn không khác vì hành vi của cầm thú.
Đại Nguyện thứ bảy: Ta nguyện đời sau, khi chứng được đạo Bồ đề, nếu có chúng hữu tình nào bị những chứng bịnh hiểm nghèo không ai cứu chữa, không ai để nương nhờ, không gặp thầy, không gặp thuốc, không bà con, không nhà cửa, chịu nhiều nỗi nghèo hèn khốn khổ, mà hễ nghe danh hiệu ta đã nghe lọt vào tai một lần thì tất cả bệnh hoạn khổ não đều tiêu trừ, thân tâm an lạc, gia quyến sum vầy, của cải sung túc, cho đến chứng được đạo quả vô thượng Bồ đề.
Đại Nguyện thứ tám: Ta nguyện đời sau, khi chứng được đạo Bồ đề, nếu có những phụ nữ nào bị trăm điều hèn hạ khổ sở của thân gái làm cho buồn rầu, bực tức, sanh tâm nhàm chán, muốn bỏ thân ấy, mà hễ nghe danh hiệu ta rồi thì tất cả đều được chuyển thân gái thành thân trai, có đủ hình tướng trượng phu, cho đến chứng được đạo quả vô thượng Bồ đề.
Nếu có người nữ nào sanh tâm chán thân nữ nhơn, khi nghe được danh hiệu của Như lai, kiếp về sau cho đến khi thành Phật cũng sẽ không sanh làm nữ nhân nữa, có đủ 32 tướng tốt, 80 vẻ đẹp và lần lần chứng Quả vị Phật.
Đại Nguyện thứ chín: Ta nguyện đời sau, khi chứng được đạo Bồ đề, thì khiến cho chúng hữu tình ra khỏi vòng lưới ma nghiệp, được giải thoát tất cả sự ràng buộc của ngoại đạo. Nếu có những kẻ sa vào rừng ác kiến, ta nhiếp dẫn họ trở về với chánh kiến và dần dần họ tu tập theo các hạnh Bồ tát đặng mau chứng đạo chánh đẳng Bồ đề.
Bồ tát nguyện, khi thành Phật chúng sanh phát tâm chánh tín đối với ngài, thì đều được xa lìa ác đạo và những sự buồn phiền của chúng sanh đều được tiêu diệt, nếu có ai tin theo thuyết ngoại đạo tà tri tà kiến nhưng khi được nghe danh hiệu của Ngài và do sự bổn nguyện của ngài nên những người này trở về với chánh kiến phát tâm tu hành Bồ tát Đạo đến khi thành Phật cũng không thối lui.
Đại Nguyện thứ mười: Ta nguyện đời sau, khi chứng được đạo Bồ đề, thì khiến cho chúng hữu tình nào mà pháp luật nhà Vua gia tội phải bị xiềng xích, đánh đập, hoặc bị giam giữ trong chốn lao tù, hoặc bị chém giết, hoặc bị nhiều tai nạn nhục nhã, thân tâm chịu những nỗi khổ, buồn rầu, bức rức, hễ nghe đến danh hiệu ta, thì nhờ sức oai thần phước đức của ta đều được giải thoát tất cả những nỗi ưu khổ ấy.
Những chúng sanh chịu nhiều khổ hình như vậy, nhưng khi nghe danh hiệu của ngài thì đều thoát khỏi những khổ nạn đó, cũng tức chỉ cho những chúng sanh đang gieo những nghiệp ác và sẽ đọa vào địa ngục chịu khổ như vậy, hễ nghe được danh hiệu Như Lai thì đều được giải thoát cả.
Đại Nguyện thứ mười một: Ta nguyện đời sau, khi chứng được đạo Bồ đề, thì khiến cho chúng hữu tình nào bị sự đói khát hoành hành, đến nỗi vì tạo miếng ăn phải tạo các nghiệp dữ, mà hễ nghe danh hiệu ta rồi chuyên niệm thọ trì thì trước hết ta dùng các món ăn uống ngon lạ ban bố cho thân họ được no đủ và sau ta mới đem pháp vị nhiệm mầu kiến lập cho họ cái cảnh giới an lạc hoàn toàn.
Có người vì miếng ăn mà sanh tâm sát hại chúng sanh khác để thỏa mãn lòng ích kỷ của mình, vì sát hại chúng sanh cho nên kết thành nghiệp ác, Bồ Tát vì những chúng sanh này phát nguyện khi thành Phật. Những ai phát tâm tin tưởng niệm trì danh hiệu của thì Ngài thì Như lai bang cho họ những thức ăn thanh tịnh không cò vị thọ quả ác sau này, và dùng phương tiện cứu độ họ khiến cho được thanh tịnh hoàn toàn. Cũng tức là chỉ cho loài ngạ quỷ.
Đại Nguyện thứ mười hai: Ta nguyện đời sau, khi chứng được đạo Bồ đề, thì khiến cho chúng hữu tình nào nghèo đến nổi không có áo che thân bị muỗi mòng cắn đốt, nóng lạnh giải dầu, ngày đêm khổ bức, hễ nghe đến danh hiệu ta mà chuyên niệm thọ trì thì ta khiến cho được như ý muốn: nào các thứ y phục tốt đẹp, nào tất cả bảo vật trang nghiêm, nào tràng hoa, phấn sáp bát ngát mùi thơm và trống nhạc cùng những điệu ca múa tùy tâm muốn thưởng thức món nào cũng được thỏa mãn cả.
Hạnh nguyện sâu xa đều vì chúng sanh mà phát ra, vì muốn cho chúng sanh hết khổ nên Bồ Tát phát ra những nguyện sâu rộng như vậy.chúng ta cần phải nên suy nghĩ những nghĩa ý của kinh văn. 12 nguyện rộng sâu đều vì chúng sanh mà phát ra, thật ân đức của Như Lai chúng chúng ta không có cách nào để báo đáp, tuy nhiên chúng ta là những người đang nghe kinh ở đây còn đỡ hơn những chúng sanh khác, cũng đã báo đáp được một phần nào rồi đó.
Giảng đến đây, tôi rất là hoan hỷ nên muốn làm bài kệ;
Đông Phương Giáo Chủ Tịnh Lưu Ly,
Mười hai đại nguyện rộng sâu biển trời
Diệt nhứt thiết bịnh khổ chư nhgiệp ác
Chúng sanh hưởng được niềm an lạc,
Xa lìa bể khổ ngộ Niết Bàn
Chân Quang Thanh tịnh tức Phật Dược Sư
Thân sáng ngời trùm Ba Cõi
Diệu Trí, dùng nhiều phương tiện
Diễn Thuyết Đại Thừa tiếng Ma Ha
Quy y kính lễ cùng ca tụng
Trăm ngàn vạn ức kiếp cũng chưa hết
Hạnh nhiệm mầu của Phật Dược Sư
Nguyện con và chúng sanh cùng thấu rõ
Pháp nhiệm mầu phương tiện của đấng Pháp Vương.
Này Mạn Thù Thất Lợi, đó là mười hai lời đại nguyện nhiệm mầu của đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Ứng Chánh Ðẳng Chánh Giác phát ra trong khi tu hạnh đạo Bồ tát.
Khi Phật tuyên thuyết về mười hai đại nguyện của Đức Dược Sư Phật xong, Phật gọi này Mạn Thù Thất Lợi! đó là mười hai đại nguyện của Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Ứng Chánh Đẳng Giác phát ra trong khi Ngài còn đang hành Bồ Tát đạo.
Lại nữa, Mạn Thù Thất Lợi, đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai kia khi còn tu hành đạo Bồ tát phát những lời nguyện rộng lớn và những công đức trang nghiêm ở cõi Ngài, dầu ta nói mãn một kiếp hay hơn một kiếp cũng không thể nói ngay rằng cõi Phật kia một bề thanh tịnh không có đàn bà, cũng không có đường dữ và cả đến tiếng khổ cũng không. Ở cõi ấy đất toàn bằng chất lưu ly, đường đi có dây bằng vàng giăng làm ranh giới, còn thành quách cung điện, mái hiên cửa sổ cho đến các lớp bao phủ cũng toàn bằng đồ thất bảo làm ra. Thật chẳng khác gì những công đức trang nghiêm ở cõi Tây Phương Cực Lạc.
Phật nói cho Ngài Mạn Thù Thất Lợi biết rằng: đức Phật Dược Sư khi còn hành Bồ Tát đạo phát ra những lời thệ nguyện rộng lớn và những công đức để trang nghiêm ở cõi của Ngài, dù cho đức Như Lai có nói mãn một kiếp hay hơn một kiếp (kiếp dư) cũng không thể nào diễn thuyết cho hết.
Kiếp; tiếng Phạn tự là kalpa, Phiên âm: kiếp ba, nghĩa là: trường thời (thời kỳ dài). Kiếp có tiểu kiếp, trung kiếp và đại kiếp. Sự sống con người bắt từ 10 tuổi, mỗi một trăm năm thì tăng thêm một tuổi, tăng đến 84.000 tuổi gọi là kiếp tăng. Tăng đến 84.000 tuổi thời dừng lại, rồi mỗi một trăm năm thì giảm đi một tuổi. Giảm đến 10 tuổi thì dừng gọi là kiếp giảm. Con người mỗi lần giảm thì thấp đi một inch.Mỗi kiếp tăng hay mỗi 1 kiếp giảm gọi là tiểu kiếp; mỗi 1 tăng và giảm gọi là trung kiếp (4 thời kỳ thành, trụ, hoại, không, mỗi thời kỳ có 20 trung kiếp); 4 trung kiếp là 1 đại kiếp.
Phật nói cho Ngài Mạn Thù Thất Lợi biết thế giới của Đức Phật đó trang nghiêm thanh tịnh vô cùng không có nữ nhân, cũng không có ba đường dữ cả đến tiếng khổ cũng không có. Ba đường dữ là: Địa Ngục, Ngạ Quỷ,và Súc Sanh.
Thế giới Tịnh Lưu Ly thật là trang nghiêm vi diệu, mọi thứ điều dùng thất bảo làm ra. Phật lại nói Thế giới của đức Dược Sư Phật không khác gì những công đức trang nghiêm ở cõi Tây Phương Cực Lạc.
Thất Bảo là:
Thứ nhất: vàng,
Thứ hai: Bạc,
Thứ ba: Lưu ly, Lưu Ly là tiếng Phạn, dịch là Thanh sắc bảo (báu màu xanh).
Thứ tư là Pha lê cũng gọi là Thủy ngọc (ngọc trong xanh như nước).
Thứ năm là Mã não cũng là tiếng Phạn, dịch là Đại kiến, vì trên báu vật ấy có những đường nét giống như những vết xe.
Thứ sáu Xích châu tiếng Phạn là Y-chi-ha-mục-đa.
Thứ bảy Mã não tiếng Phạn là A-thấp-ma-kiệt-bà.
Thế giới của đức Dược Phật thật trang nghiêm không thể nghĩ bàn, không có lời để diễn tả nên Phật mượn thế gìới Cực Lạc của đức Từ Phụ A Di Đà mà nói cho đại chúng rõ.
Vì sao gọi là Cực Lạc, theo kinh Phật Thuyết A Di Đà, vì chúng sanh sống trong cõi đó không có bị những sự thống khổ, chỉ hưởng những điều vui nên gọi là Cực Lạc.
Cõi Phật ấy có hai vị đại Bồ tát là Nhựt Quang biến chiếu, và Nguyệt Quang biến chiếu, chính là hai bực thượng thủ trong vô lượng, vô số Bồ tát và lại là những bậc sắp bổ xứ làm Phật. Hai vị này đều giữ gìn kho báu chánh pháp tạng của Phật Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai.
Phần trên Phật cho biết về y báo ở thế giới của Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Phật tuyệt diệu trang nghiêm. Bây giờ Phật lại nói cho Đức Mạn Thù Thất Lợi biết về Chánh Báo của thế gìới đó có vô lượng vô số những bậc nhứt sanh bổ xứ. Trong đó có hai vị đại Bồ Tát làm thượng thủ và giữ gìn kho báu tạng Chánh Pháp của Đức Phật Dược Sư.
"Bồ Tát Ma Ha Tát " tức là đại Bồ Tát. Bồ Tát nói đủ là Bồ Đề Tát Đỏa là tiếng Phạn, Trung Hoa dịch Giác Hữu Tình nghĩa là làm cho tất cả lòai hữu tình đều được giác ngộ. Cũng có thể nói là Hữu Tình Giác tức là Người giác ngộ trong loài hữu tình.
"Ma Ha Tát" là lớn, trùm khắp, trên hết. vậy Ma Ha Tát tức là Đại Bồ Tát trong hàng Bồ Tát.
Nhựt Quang Biến chiếu Bồ Tát là vị Bồ Tát có ánh sáng khắp chiếu khắp tất cả và ánh sáng ấy như là mặt Trời, (biến chiếu) là không nơi mà không có nên nói ánh sáng của vị Bồ Tát này chiếu khắp nơi mà mặt trơi không chiếu đến được.
Nguyệt Quang Biến chiếu Bồ Tát cũng vậy, Vị Bồ Tát nầy có ánh sáng như là mặt Trăng và chiếu khắp nơi không giới hạng. xuyên suốt khắp nơi mà mặt trăng không chiếu đến.
Phật cho chúng ta biết hai vị đại Bồ Tát này đang giữ gìn Chánh Pháp Tạng của Đức Phật Dược Sư.
" Nhứt sanh bổ xứ" nghĩa là những vị Bồ Tát này chỉ còn một đời nữa sẽ thành Phật.
Mạn Thù Thất Lợi, vì thế những kẻ thiện nam tín nữ nào có lòng tin vững chắc thì nên nguyện sanh về thế giới của Ngài.
Đã nói về Y Báo và Chánh Báo quốc độ của Đức Dược Sư Như Lai xong. Phật khuyến khích những ai có lòng tin vững chắc, tin vững chắc là lòng tin không thay đổi dù xuyên qua thời gian hay ở hoàn cảnh nào vẫn không thay đổi lòng tin đó. Hoặc là thiện nam tử, hoặc là thiện nữ nhơn nên nguyện sanh về cõi nước đó.
Chúng ta thấy đó, kinh nói là thiện nam tử, thiện nữ nhân. Muốn sanh về Cõi Tịnh Lưu Ly không phải là người tạo tội ác mà thể sanh về đó được. Muốn được sanh về đó chúng ta phải có ba thứ. Ba thứ đó là gì? Đó là: Tín, Hạnh và Nguyện thì mới sanh về đó được.
Tín
Tìn là tin nơi Đức Phật Thích Ca không nói dối, chắc thật rằng về Phương Đông qua mười Căn dà sa cõi Phật thật có Phật Độ tên là tịnh Lưu Ly. Và tin rằng Đức Phật Dược Sư phát ra những Đại Nguyện đó không phải là những lời nguyện suông. Và Tin vững chắc rằng nếu chúng ta thật hành theo giáo Pháp mà Phật Thích Ca đã chỉ dạy và dùng những công đức đó hồi hướng mà nguyện sanh về thế giới Tịnh Lưu Ly thì chắc chắn rằng sẽ được vãng sanh.
Nguyện
Cõi Ta Bà là một uế độ, nên nguyện xã bỏ mà cầu sanh về thế giới của Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai. Nguyện xin xót thương chúng con trôi lăn trong bể khổ mà tiếp dẫn con về thế giới Y Báo và Chánh Báo trang nghiêm tuyệt diệu của Ngài. Để gần Phật nghe Diệu Pháp Chơn Như, để vĩnh viễn không còn sanh lại ba cõi sáu đường nữa.
Hạnh
Là chấp trì danh hiệu Phật "Nam Mô Dược Sư Lưu Ly Quang Phật" niệm cho thanh tịnh và bao công đức đã làm điều hồi hướng và nguyện sanh về thế giới Tịnh Lưu Ly. Ai làm như vậy, nhứt định khi lâm chung Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai và đại chúng sẽ tiếp dẫn bạn về thế giới của Ngài. Lại nữa, quí vị niệm danh hiệu của Ngài mà đem công đức đó hồi hướng về thế giới Cực Lạc ở Phương Tây của Đức Từ Phụ A Di Đà thì cũng được tọai.
Lúc ấy Ðức Thế Tôn lại bảo ông Mạn Thù Thất Lợi đồng tử rằng:” Có những chúng sanh không biết điều lành dữ, cứ ôm lòng bỏn xẻn tham lam, không biết bố thí mà cũng không biết quả báo của sự bố thí là gì, ngu si vô trí, thiếu hẳn đức tin, lại ham chứa chất của cải cho nhiều, đêm ngày bo bo gìn giữ, thấy ai đến xin, lòng đã không muốn, nhưng nếu cực chẳng đã phải đưa của ra thì đau đớn mến tiếc, dường như lóc thịt cho người vậy. Lại có vô lượng chúng hữu tình tham lẫn, chỉ lo tích trữ của cải cho nhiều mà tự mình không dám ăn tiêu, còn nói chi đến sự đem của ấy thí cho cha mẹ, vợ con, tôi tớ và những kẻ nghèo hèn đến xin. Những kẽ tham lẫn ấy,khi chết bị đọa vào đường ngạ quỷ hay bàng sanh. Mặc dầu ở trong ác thú, nhưng nhờ đời trước, sống trong cõi nhơn gian đã từng nghe qua danh hiệu của đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, mà nay lại còn nhớ niệm đến danh hiệu Ngài thì liền từ cõi ấy thoát sanh trở lại làm người. Khi đã được làm người lại nhớ đến kiếp sống trong đường ngạ quỷ súc sanh, biết sợ sự đau khổ nên không ưa đắm mình trong dục lạc mà còn muốn tự mình làm việc bố thí, không tham tiếc món gì và lần lần có thể đem cả đầu, mắt, tay chân hay máu thịt của thân phần mình mà bố thí cho những kẻ đến xin cũng được, huống chi là của cải là những vật thừa.
Ở trên nói về Y Báo và Chánh Báo của Phật Dược Sư Lưu Lưu Ly Quang Như Lai rồi. Phật nay sẽ nói cho Mạn Thù Thất Lợi đồng tử biết về oai thần Lực mà người xưng danh hiệu ngài hưởng được những điều lợi không thể nghĩ bàn cho được. Đồng Tử theo nghĩa đen thì hiểu là trẻ thơ, nhưng ở đây là nghĩa người thanh tịnh Phạm hạnh trang nghiêm như là trẻ thơ, không dính bụi trần, ý nói tâm người thật là thanh tịnh, không có tâm dâm dục.
" duy hoài tham lẩn" là tâm của chúng sanh không những tham lam mà còn bỏn xẻn. Tham lam tức là muốn mình có, bỏn xẻn là mình đã có nhưng không muốn chia sẻ cho bất cứ một ai.
"Bất tri Bố Thí, cập thí quả báo" là không biết phước quả của sự bố thí ra sao? Bố thí là một trong Lục Độ của Bồ Tát đạo, dịch từ tiếng Phạn từ Đàn-na. Có những chúng sanh ngu si như vậy từ sáng chiều chỉ lo gìn giữ của cải, không dám tự mình tiêu xài huống chi là lấy của ấy ra mà bố thí cho kẻ khác. Những hạng người như vậy sau khi chết sẽ sanh vào đường ngạ quỷ hoặc là Súc sanh. Tuy đọa lạc trong chốn ác đạo mà nhớ lại được danh hiệu Phật đã từng nghe trong đời quá khứ đã là khó rồi mà lại phát tâm xung niệm danh Phật lại càng khó hơn. do nhờ tâm thanh tịnh như vậy, liền chết sanh lại loài người và nhớ đến những sự thống khổ trong đường ác đạo. Nên phát tâm hoan hỷ ca tụng sự bố thí mà còn chính mình làm sự bố thí. Cả thân thể còn buông xã huống gì là những tài vật ư.
Giống như chúng ta đều có Phật tánh, nhưng lại không biết nên làm những việc không có trí tuệ, tham sân si tạo ra vô số thứ nghiệp trôi lăn trong bể khổ mà cho đó là an vui. Khi đọa lạc rồi mới biết đó là sai nhớ đến, niệm phật nhờ công đức niệm Phật hiệu nên sanh vào loài người. Lại nhớ đến những thứ khổ trong đường ác nên sanh tâm biết đủ không còn tâm tham lam.
Lại nữa, Mạn Thù Thất Lợi, trong chúng hữu tình nếu có những người nào thọ các giới của Phật để tu học mà lại phá giới hoặc không có kẻ không phá giới mà lại phá phép tắc, hoặc có kẻ tuy chẳng phá giới và phép tắc mà lại hủy hoại chánh kiến, hoặc có kẻ tuy không hủy hoại chánh kiến mà lại bỏ sự đa văn nên không hiểu được nghĩa lý sâu xa trong kinh Phật nói, hoặc có kẻ tuy đa văn mà có thói tăng thượng mạn ấy che lấp tâm tánh, cố chấp cho mình là phải, người khác là quấy, chê bai chánh pháp, kết đảng với ma. Những kẻ ngu si ấy tự mình đã làm theo tà kiến mà lại còn khiến cho vô số ức triệu chúng hữu tình cũng bị sa vào hố nguy hiểm. Những chúng hữu tình ấy bị trôi lăn trong các đường ngạ quỷ bàng sanh không khi nào cùng. Nhưng nếu nghe được danh hiệu của đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai thì họ liền bỏ những hạnh dữ tu theo các pháp lành, khỏi bị đọa vào vòng ác thú nữa. Giả sử có người không thể bỏ những hạnh dữ và không tu theo những pháp lành mà phải bị đọa vào trong ác thú thì cũng nhờ oai lực bổn nguyện của đức Dược Sư khiến cho họ, khi tạm nghe được danh hiệu Ngài, liền từ nơi ác thú mạng chung, trở sanh vào cõi người, được tinh tấn tu hành trong sự hiểu biết chơn chánh khéo điều hòa tâm ý, bỏ tục xuất gia thọ trì và tu học theo giáo pháp của Như Lai, đã không hủy phạm lại thêm chánh kiến đa văn, hiểu rõ nghĩa lý sâu xa lìa được thói tăng thượng mạn, không chê bai chánh pháp, không bè bạn với ma, dần dần tu hành theo hạnh Bồ tát chóng được viên mãn.
Phép tắc là những quy cũ. Chánh kiến là sự thấy đúng như thật không phải tà kiến là sự hiểu không chơn chánh. Đa văn là học rộng nghe nhiều vì huỷ hoại sự đa văn nên không thông hiểu được Phật Pháp. Tại sao có người lại hủy hoại sự đa văn? Vì họ tự cho mình là người thông minh vì có sự thông minh đó nên sanh ra tâm tăng thượng mạng, cống cao, tự tại nên che lấp bản tánh chơn như thường hằng trong tâm họ. Cho mình là đúng người khác là sai.
Chê bai Chánh Pháp làm bạn với ma. Không những họ đã sai mà họ lại làm cho chúng hữu tình giống như họ, vì làm chúng hữu mất đi con mắt trạch Pháp nên phải chịu trôi lăn trong đường ác để trả quả báo. Những người nầy khi nghe được oai thần bổn nguyện của đức Dược Sư khiến cho họ từ trong ác đạo mạng chung, sanh vào cõi người tinh tấn tu hành, hiểu biết một cách chơn chánh, xả tục xuất gia tu theo hạnh Bồ Tát.
Lại nữa, Mạn Thù Thất Lợi, nếu chúng hữu tình có tánh tham lam tật đố, hay khen mình chê người thì sẽ bị đọa địa ngục, ngạ quỉ, súc sanh, phải chịu nhiều sự đau đớn khổ sở, trải qua không biết mấy nghìn năm mới hết. Khi đã mãn sự đau khổ kia, liền từ nơi đó mạng chung sanh lại cõi người phải làm thân trâu, ngựa, lừa, lạc đà, thường bị người hành hạ, đánh đập và bị đói khát dày vò, lại phải đi dường xa chở nặng, cực nhọc muôn phần; còn như may đặng làm thân người thì lại bị sanh vào hạng hạ tiện phải làm tôi tớ cho kẻ khác, mãi bị họ sai sử không khi nào được chút thong thả tự do. Nếu những nhơn đạo đã từng nghe danh hiệu của đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai thi do cái nhơn lành ấy, ngày nay nhớ lại, chí tâm quy y Ngài, nhờ thần lực của Ngài gia bị mà thoát khỏi mọi sự khổ não, các căn thông lợi, trí huệ sáng suốt lại thêm đa văn, hằng cầu thắng pháp, thường gặp bạn lành, đời đời dứt hẳn lưới ma, đập nát vỏ vô minh, tát cạn sông phiền não, mà được giải thoát khỏi nạn sanh, lão, bệnh, tử và những nổi đau khổ lo buồn.
Khen mình chê người khác tội rất nặng, cho nên người học Phật cần phải xét kỷ. Chúng ta là người học đạo phải bỏ đi những thứ tánh xấu này. Chúng ta phải khen ngợi người khác, vì sao? Vì việc đó giúp cho họ cảm thấy vui vẻ mà tinh tấn làm những việc thiện. Hãy quên đi những gì mình đã làm dù nó là chuyện tốt. được như vậy mới thật là việc tốt.
Lại nữa, Mạn Thù Thất Lợi, nếu chúng hữu tình có tánh ưa sự ương ngang trái chia lìa, tranh đấu, kiện cáo lẫn nhau, làm não loạn cho mình và người, đem thân, khẩu, ý tạo thêm mãi những ác nghiệp, xoay qua trở lại, thường làm những việc không nhiêu ích để mưu hại lẫn nhau, hoặc cáo triệu những thần ở núi, rừng, cây; mã, để hại người, hoặc giết chúng sanh lấy huyết thịt cúng tế quỷ Dược xoa và quỷ La sát để cậy quỷ hại người, hoặc biên tên họ và làm hình tượng của người cừu oán rồi dùng phép chú thuật tà ác mà trù ẻo cho chết, hoặc theo lối ếm đối với những đồ độc, hoặc dùng chú pháp hại mạng người. Nếu chúng hữu tình bị những tai nạn ấy mà nghe danh hiệu của đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai thì các thứ tà ác kia không thể hại được. Tất cả những kẻ ác tâm kia đều trở lại khởi lòng từ làm việc lợi ích an vui cho kẻ khác, không còn ý tổn não vào tâm hiềm giận, hai bên hòa hảo với nhau. Và đối với vật thọ dụng của ai thì người ấy tự vui mừng biết đủ, không xâm lấn của nhau mà lại còn giúp đỡ lẫn nhau nữa.
Gây mãi cho nhau những sự bất lợi để mưu hại lẫn nhau... (triển chuyển thường vi bất nhiêu ích sự, hỗ tương mưu hại) Dạ xoa (yaksha) một loại quỉ ăn thịt người, mạnh, nhanh, khó lường, ở trên mặt đất, trong không gian và trên trời. La sát (raksasa) tên chung các ác quỉ, ăn uống máu thịt loài người, bay trong không trung hoặc đi trên đất.
Lại nữa, Mạn Thù Thất Lợi, nếu trong hàng tứ chúng: Tỳ Kheo, Tỳ Kheo Ni, ưu Bà tắc, Ưu Bà Di và những kẻ thiện nam, tín nữ đều có thọ trì tám phần trai giới, hoặc trong một năm, hoặc mỗi năm ba tháng, vâng giữ giới pháp, làm nơi y chỉ tu học rồi đem căn lành này nguyện sanh về chỗ Phật Vô lượng thọ ở thế giới Cực Lạc Tây Phương đặng nghe chánh pháp, nhưng nếu chưa quyết định, mà nghe được danh hiệu đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, thì khi mạng chung sẽ có tám vị Ðại Bồ tát như: Văn Thù Sư Lợi Bồ tát, Quán Thế Âm Bồ tát, Ðắc Ðại Thế Chí Bồ tát, Bảo Ðàn Hoa Bồ tát, Vô Tận Ý Bồ tát, Dược Vương Bồ tát, Dược Thượng Bồ tát, Di Lặc Bồ tát từ trên không trung đi đến đưa đường chỉ lối cho thì liền được vãng sanh trong những hoa báu đủ màu.
Phật bảo, nếu trong hàng tứ Chúng nếu có ai phát tâm thanh tịnh thọ trì tám phần trai giới trong một năm(nhứt niên), hoặc một năm ba tháng (tam ngoạt) mà đem công đức đó nguyện sanh về thế giới Cực Lạc của đức A Di Đà, nhưng ngưuời ấy chuư quyết đìịnh sau khi chết sẽ tám vị đại Bồ tát đến đưa đường chỉ dẫn thì liền được vãng sanh vào trong những thứ hoa báu đủ màu sắc.
Tám phần trai giới là những gì? Đó là:
Thứ Nhứt: Không sát sanh
Thứ Hai: Không Trộm Cắp
Thứ Ba: Không Dâm Dục (tại gia không tà dâm)
Thứ Tư: Không Nói Láo
Thứ Năm: Không Uống Rượu
Thứ Sáu: Không trang điểm
Thứ Bảy: Không hát múa đàn
Thứ Tám: Không nằm ngồi giường cao rộng tốt
Đó là tám thứ giới, trai là không ăn quá ngọ (bất thời phi thực) nên gọi là Bát Quan Trai.
--- còn tiếp ---
KINH DƯỢC SƯ LƯU LY QUANG NHƯ LAI BỔN NGUYỆN CÔNG ĐỨC
Tỳ Kheo Thích Hằng Quang
Duyên khởi Kinh
Sở vĩ chúng ta có được bộ Kinh Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Bổn Nguyện Công Ðức " là nhờ Đức Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát mà có được. Ngài quán xét thấy chúng sinh chịu nhiều thống khổ và do sức Từ Bi của ngài muốn cứu độ họ, nương theo oai thần của Đức Như Lai nên Ngài thay Đại Chúng mà thỉnh Phật thuyết ra những bổn nguyện và công Đức thù thắng của chư Phật, để hầu giúp cho những chúng sinh tội ác, nghiệp chướng tiêu trừ và chúng sinh trong thời mạt pháp hưởng nhiều lợi lạc về sau. Chúng ta hiện tại được nghe danh hiệu đức Dược Sư Lưu Ly Quang Phật và thấy được bộ kinh mà còn trì tụng thì biết rằng đều là nhờ oai thần của Phật mà có được. Cũng là nhờ sức Từ Bi của Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát mà hôm nay chúng ta được thấy kinh.
Tạng Thừa Sở Nhiếp
Kinh Tạng, Luật Tạng và Luận Tạng được gọi là Tam Tạng.Vậy trong ba Tạng, Kinh này thuộc về Tạng nào? Kinh này thuộc về Kinh Tạng và Luật Tạng vì trong đó cũng có nói về Giới Luật. Kinh Tạng thì thuộc về Ðịnh Học, Luật Tạng thuộc về Giới Học, và Luận Tạng thì thuộc về Huệ Học.
"Thừa" ở đây là Ba Thừa: Thanh Văn Thừa, Duyên Giác Thừa và Bồ Tát Thừa.(thêm vào Nhân Thừa và Thiên Thừa gọi là Ngũ Thừa). Bộ Kinh Dược Sư này thuộc về Bồ Tát Thừa, vì trong kinh nói về bổn nguyện của Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, khi ngài còn hành Bồ Tát đạo, phát ra những Đại nguyện để cứu độ chúng sinh.
Tông Chỉ Của Bộ Kinh
Tông chỉ của bộ Kinh này là: Ðộ Sanh, và Bạt Khổ.
"Ðộ sanh" ở đây có nghĩa là cứu độ chúng sanh. "Cứu độ chúng sanh" thì không phải là chỉ cứu một hoặc hai người, cũng không phải là ba người, bốn người hay năm người mà gọi là độ sanh.. "Ðộ chúng sanh" là độ thoát tất cả mười hai loại chúng sanh. Phải phát tâm giáo hóa hết thảy chúng sanh, khiến cho tất cả chúng sanh đều sớm được thành Phật; như thế mới gọi là "độ chúng sanh." Trong kinh đã nói chúng sanh trì danh của Đức Dược Sư thì nhờ đó mà họ phát Bồ Đề Tâm xa lìa ngũ dục hành Bồ Tát Đạo an trụ trong Chánh Pháp Tạng Như Lai, không còn đọa lạc vào những đường ác nữa.
Bạt Khổ: Bộ Kinh này có công năng "nhổ sạch khổ não," dứt trừ mọi nỗi khổ của chúng sanh.
Kinh này dùng cái tâm TÍN và NGUYỆN với việc TRÌ DANH (tức là Niệm Danh Hiệu của Đức Dược Sư) làm Tông Chỉ thiết yếu tu hành. Chẳng có tâm Tín, chẳng đủ sức phát nguyện. Chẳng phát nguyện, chẳng đủ sức đi đến chỗ thực hành. Chẳng thực hành được cái hạnh tu mầu nhiệm Trì Danh thì chẳng làm được cho mình mãn nguyện và chứng thực được cái mà mình đã tin và làm theo vậy.
Quý vị chớ cho rằng bộ kinh này tầm thường, bộ kinh này không tầm thường chút nào cả. Ý nghĩa trong kinh chúng ta cần phải suy nghĩ kỷ.
Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Phật chính là bực đại lương y, ngài có thể kê toa tất cả những thứ bịnh gì trên thế gian và xuất thế gian. Chúng sanh cần thuốc gì để trị lành thời Ngài kê toa đúng như vậy mà không bao giờ sai trái. Hôm nay, chúng ta đến đây nghe giảng kinh Dược Sư chính là đang học cách trị lành bịnh cho chính mình. Chúng ta là những chúng sanh đang mắc bịnh mà thứ bịnh này muốn trị khỏi thì ngoài chính mình ra không ai có thể trị khỏi được. Nên hôm nay chúng ta đến nơi này nghe giảng Kinh Dược Sư tức là theo bậc đại lương y để học cách thức trị dứt căn bịnh điên đảo và tăng thượng mạn vậy.
Chúng ta uống vào toàn là thanh dược bực nhứt, khi uống vào liền trị khỏi. Đây là những hộ trùng của chúng ta, chúng sẽ tiến vào trong cơ thể, chúng không những không giết những thứ vi trùng ăn hại bên trong, mà trái lại chúng còn giúp cho 84.000 thứ phiền não của chúng sanh đều nhập diệt hưởng được mùi vị Thường Lạc Ngã Tịnh của Niết Bàn. Những hộ trùng sẽ nói, "bạn cứ yên tâm tôi vào đây không có ý sát hại bạn vì tôi giết bạn rồi bạn lại giết tôi như vậy chẳng có ý nghĩa gì? không khác nào vở bi kịch của thế gian. Tôi quá mõi mệt trong vai diễn xuất này rồi, và đã không còn muốn diễn nữa. Hoại trùng nghe liền suy nghĩ , phải bạn này nói đúng cứ diễn như vậy không có sự kết thúc thì chẳng có gì vị là thú vị. sao bạn này được vào đây trong khi ta thì bị mọi người muớn diệt trừ đi. Nghĩ như vậy, hoại trùng này tự nghĩ, phải muốn được chơn lạc là không thể nào hướng ngoại mà tìm, mà phải quay về với tâm của mình vì trong đó cất chứa đủ mọi thứ vui.
Quí vị nghĩ toa thuốc này có tuyệt diệu không? Thật là tuyệt diệu, không những không làm tổn hại người khác mà lại trị lành căn bịnh của mình nữa. Tuyệt diệu, thật là tuyệt diệu, không sao nói hết.
Giải Thích Đề Kinh
Tên của bộ Kinh này là "Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Bổn Nguyện Công Đức Kinh. "Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai" là Nhân (người), "Bổn Nguyện Công Đức" là Pháp. Pháp cũng là một thứ "nghiệp." "Bổn nguyện" chính là hành vi và nghiệp đã tạo trong đời quá khứ, cũmg là những lời nguyện trong khi hành Bồ tát Đạo. Nay chỉ lập lại những gì đã phát nguyện. "Công Đức" là do sự huân tập những việc lành và dụng công mà được thành tựu được.
Như Lai một trong mười danh hiệu của Chư Phật. Tất cả Chư Phật đều gọi là Như Lai; Vậy Như Lai nghĩa là gì? nghĩa là người chẳng phải từ đâu đến, mà cũng chẳng đi về đâu( biểu tượng cho Pháp Thân thường trú của Phật vậy).
Lại nữa, "Như" là không có định hướng, không có một nơi chốn cố định nào; "lai" là do sự cảm ứng đạo giao, nhân duyên đã đến mà hiện ra, . Ðó gọi là "như lai."
"như" là đạo lý Bổn Giác; "lai" là trí huệ của Thủy Giác. Bởi lý Bổn Giác khế hợp với trí Thủy Giác, cho nên gọi là "như lai."
Khi Phật còn tại thế, Ngài thường dùng danh từ Như Lai để xưng cho mình khi giảng Kinh, thuyết pháp,tránh sử dụng chữ Ta và Tôi, đó cũng là một phong cách biểu lộ sự khiêm tốn của Ngài.
"Kinh" có bốn ý nghĩa là: Quán, Nhiếp, Thường, và Pháp.
1. "Quán" là "quán xuyên sở thuyết nghĩa"; nghĩa là nối kết những nghĩa lý đã được thuyết giảng lại với nhau. Cũng giống như tràng chuỗi niệm Phật, các đạo lý trong Kinh được liên kết với nhau từng chữ, từng chữ một.
2. "Nhiếp" là "nhiếp trì sở hóa cơ," nghĩa là thâu phục, dẫn dắt tất cả chúng sanh có căn cơ và đã sẵn sàng để đón nhận sự giáo hóa.
3. "Thường". Thế nào gọi là "thường"? " nghĩa là từ xưa đến nay không hề biến đổi thì gọi là "thường." Những đạo lý chứa đựng trong Kinh vốn bất biến, trong quá khứ đã không thay đổi, ngay hiện tại cũng không thể thay đổi, và trong tương lai cũng sẽ không thay đổi, cho nên gọi là thường.
4. "Pháp". "Tam thế đồng tuân viết Pháp," nghĩa là những gì mà tam thế đều đồng lòng tuân theo thì gọi là "Pháp." "Tam-thế" là ba đời: Quá khứ, hiện tại và vị lai. Tất cả chúng sanh trong ba đời đều tôn thờ và noi theo giáo pháp trong Kinh mà tu hành. Như vậy, trong bảy loại lập đề, bộ Kinh này thuộc loại Nhân Pháp Lập Ðề(Lấy tên của người mà đặt tên đề của Kinh).
Truyền Dịch Sử Giả
Truyền dịch sử giả là giới thiệu người đã công phiên dịch ra bộ Kinh.Thời đại nhà Ðường, Tam tạng pháp sư Huyền Trang dịch.
Giảng Giải Văn Nghĩa
Là phần giải thích Kinh văn vậy. Trước khi vào kinh văn chúng ta nên trì danh hiệu Dược Sư Phật vì ngài là người được nói đến trong kinh, cho nên cần phải thành tâm mà niệm.
Nam Mô Dược Sư Lưu Ly Quang Phật.
Đã niệm danh hiệu của người được nói, vậy chúng ta cũng phải nên niệm người nói ra bộ kinh này, ai là người nói ra bộ kinh này? Chính là Đức Bổn Sư của chúng ta, phải có lòng thành để niệm;
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Đã trì niệm người bị được nói đến và người nói ra bộ kinh này. Bây giờ cũng phải cần niệm người thỉnh Pháp, và kiết tập kinh điển, chúng ta hôm nay có được bộ kinh này là nhờ người thỉnh Pháp và người kiết tập, người thỉnh Pháp chính Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi và người kiết tập kinh điển chính là Tôn Giả A Nan, nên đem lòng thành mà niệm.
Nam Mô Đại Trí Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát.
Nam Mô A Nan Đà Tôn Giả.
Nam Mô Bổn Sư Tuyên Hóa Tỳ Kheo Bồ Tát.
KINH DƯỢC SƯ LƯU LY QUANG NHƯ LAI BỔN NGUYỆN CÔNG ĐỨC
Ta nghe như vầy: Một thuở nọ, đức Bạt Già Phạm đi châu du giao hóa các nước, đến thành Quảng Nghiêm, dừng nghĩ dưới cây Nhạc Âm cùng với tám ngàn vị đại Tỳ Kheo, ba vạn sáu ngàn vị Ðại Bồ Tát, các hàng Quốc Vương, đại thần, bà la môn, các hàng cư sĩ, thiên long bát bộ cùng nhơn, phi nhơn, cả thảy đại chúng nhiều vô lượng, đồng vây quanh Phật cung kính thỉnh Ngài thuyết pháp.
"Như vậy" hay "như thị", là từ chỉ cho pháp; ngụ ý rằng pháp như vậy thì tin được, còn pháp không như thị thì không đáng tin. Hiện tại, pháp này gọi là pháp "như thị" - đây là thứ pháp đáng tin cậy. "Như thị" cũng là từ khẳng định rằng pháp đích thực là như vậy, tuyệt đối không được sửa đổi, thêm hay bớt.
"Tôi nghe như vầy" chính là một trong bốn câu trả lời của Ðức Phật mà Đức A Nan đã hỏi Phật trước khi Phật nhập Niết Bàn. Lúc bấy giờ, sau khi nghe Phật cho biết là Phật sắp nhập Niết Bàn, Tôn Giả A Nan khóc đến nỗi đầu váng mắt hoa, tâm trí bấn loạn, quên hãn hết mọi việc. Trong khi đó, Tôn Giả A Na Luật, nhục nhãn tuy không có nhưng Ngài chứng được Thiên Nhãn Thông nên Ngài rất sáng tỏ, lúc bấy giờ Ngài hết sức trầm tĩnh; Ngài bảo Tôn Giả A Nan phải thỉnh vấn Phật về bốn việc quan trọng, để khi Phật nhập diệt rồi lấy ai thưa hỏi đây, khóc không giải quyết được vấn đề gì cả.Bốn việc đó là việc vì?
1. Thứ nhất, khi kết tập kinh điển, mở đầu Kinh văn nên dùng chữ gì làm tiêu biểu cho tất cả kinh tạng;
2. Thứ hai, khi Phật còn tại thế thì các đệ tử đều an trú cùng một nơi với Phật, vậy sau khi Phật nhập Niết Bàn thì họ phải sống với ai;
3. Thứ ba, khi Phật còn trụ thế thì Phật là Thầy, vậy sau khi Phật nhập Niết Bàn thì nên tôn ai làm Thầy;
4. Thứ tư, nên đối phó như thế nào với các Tỳ Kheo có tánh tình xấu ác?
Khi ấy, Ðức Phật trả lời rằng:
- Thứ nhất, khi kết tập kinh tạng, hãy dùng bốn chữ "Như thị ngã văn" (Tôi nghe như vầy) để mở đầu cho tất cả các bộ kinh;
- Thứ hai, hãy nương theo Tứ Niệm Xứ mà an trú. Tứ Niệm Xứ chính là Thân, Thọ, Tâm và Pháp - quán thân bất tịnh, quán thọ thị khổ, quán tâm vô thường, quán pháp vô ngã;
- Thứ ba, khi Phật còn tại thế thì Ðức Phật là Thầy; Khi Phật nhập Niết Bàn rồi thì lấy Ba La Ðề Mộc Xoa làm Thầy.
- Thứ tư, đối với các Tỳ Kheo tánh ác không nên nói chuyện với họ và không để ý đến họ.
Câu "Tôi nghe như vầy" được dùng nhằm xóa tan mọi nghi vấn trong lòng đại chúng. Lúc Ðại Hội Kết Tập Kinh Tạng khai mạc, Tôn Giả A Nan không được mời tham dự. Sau đó, khi đã chứng được Tứ Quả A La Hán, vì không có ai mở cửa cho vào, Tôn Giả A Nan bèn đi xuyên qua cửa và tiến vào hội trường để tham gia Ðại Hội Kết Tập Kinh Tạng. Những người tham dự cuộc kết tập kinh tạng tuy đã chứng quả, nhưng trí nhớ của họ đều không bằng Tôn Giả A Nan. Ngài A Nan là "đại quyền thị hiện" - giấu thật hiện quyền, thị hiện thiện xảo phương tiện. Tôn Giả A Nan đã từng làm thị giả cho tất cả chư Phật xuất thế trong quá khứ, được thân cận hết thảy chư Phật. Khi Ðức Phật Thích Ca Mâu Ni thành Phật, Tôn Giả A Nan cũng xuất thế để làm thị giả cho Phật; và vị thị giả ấy chính là người được chuẩn bị cho công cuộc kết tập kinh tạng sau này.
Ðương thời, lúc Tôn Giả A Nan vừa bước lên Pháp tòa, trong đại chúng lập tức dấy khởi ba mối nghi ngờ:
Một là nghi đó là Phật Thích Ca sống lại.
Hai là nghi đó là Phật phương khác đến.
Ba là hoài nghi Đức A Nan đã chứng quả thành Phật.
Nhưng khi Tôn Giả A Nan nói lên bốn chữ "Như Thị Ngã Văn" thì ba mối nghi ấy liền tan biến, không còn vướng mắc trong tâm trí mọi người nữa.
Câu "Tôi nghe như vầy" được dùng bởi bốn nguyên do:
1) Ðoạn chúng nghi: dứt trừ mọi nghi ngờ;
2) Tuân Phật chúc: tuân theo lời dặn dò của Ðức Phật;
3) Tức tranh luận: chấm dứt mọi tranh cãi.
Khi kết tập kinh tạng, ngài A Nan tuổi vẫn còn rất trẻ. Một người trẻ tuổi mà đứng ra chủ trì việc kết tập kinh tạng thì có thể những bậc Trưởng Lão như Tôn Giả Ca Diếp, Kiều Trần Như, Tu Bồ Ðề sẽ nói: "Ông ấy còn trẻ như thế thì có kinh nghiệm, kiến thức gì mà đòi kết tập kinh điển ư?"
Nếu Ngài A Nan nói kinh điển là do chính Ngài tự viết ra thì sẽ không tránh khỏi sự tranh luận: "Những điều ông nói hoàn toàn không đúng, Ðức Phật không hề nói như vậy!" Nhưng khi Ngài A Nan nói "Tôi nghe như vầy," thì mọi người đều không tranh cãi nữa; vì sao? Vì bốn chữ ấy ngụ ý rằng tất cả những gì Ngài A Nan sắp sửa nói ra chỉ là nóit lại những gì mà chính Ngài đã được nghe từ kim khẩu của Ðức Thế Tôn, chứ không phải do Ngài bịa đặt; nhờ thế mà chấm dứt mọi tranh luận!
4) Dị ngoại đạo: để khác biệt với ngoại đạo. Lý thuyết mà các Luận Sư ngoại đạo thường dùng là: "Tất cả vạn pháp của thế gian đều không ngoài hai chữ 'hữu (có), vô (không)'."
Nếu nói "có," tức là vạn pháp đều hiện hữu; còn nói "không," tức là vạn pháp đều không hiện hữu. Bởi họ cho rằng hết thảy các pháp đều nằm trọn trong một chữ "có" và một chữ "không," nên kinh điển ngoại đạo dùng hai chữ, "có" và "không"
Để phân biệt với pháp ngoại đạo, Ðức Phật dạy phải dùng bốn chữ "Tôi nghe như vầy" để mở đầu cho các kinh văn, ý nói rằng: "Chính tôi, A Nan, từng được nghe Phật nói Pháp như thế này".
Kinh Phật thuyết đều hội đủ sáu chủng tín thành tựu ( lục chủng tín thành tựu).
Sáu thứ chủng tín thành tựu là:
Thứ Nhất: Tín thành tựu (như thị)
Thứ Hai: Văn thành tự (Ngã văn)
Thứ Ba: Thời thành tựu (Một thưở nọ)
Thứ Tư: Chủ thành tựu ( Phật)
Thứ Năm: Xứ thành tựu ( Thành Quảng Nghiêm)
Thứ Sáu: Chúng thành tựu (8.000 đại Tỳ Kheo, ba vạn sáu ngàn đại Bồ Tát......)
Phật thuyết Pháp phải có người thỉnh Pháp, vậy ai thỉnh Phật thuyết Kinh Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Bổn Nguyện Công Đức này? mở đầu Kinh văn đã nói là có "tám ngàn vị đại Tỳ Kheo, ba vạn sáu ngàn vị Ðại Bồ Tát, các hàng Quốc Vương, đại thần, bà la môn, các hàng cư sĩ, thiên long bát bộ cùng nhơn, phi nhơn, cả thảy đại chúng nhiều vô lượng, đồng vây quanh Phật cung kính thỉnh Ngài thuyết pháp". Tám ngàn vị Đại Tỳ Kheo, tám ngàn là con số mà chúng ta có thể tín biết được, viết được, tam vạn lục thiên Đại Bồ Tát, 1 vạn là 10 ngàn như vậy là có 36,000 vị đại Bồ tát dự Pháp Hội Phật thuyết kinh Dược Sư.
Không phải chỉ có một Quốc Vương mà có những Quốc Vương ở nước lân cận cũng đến dự pháp hội này. Quốc Vương ( Vua) là người có quyền thế trong cả nước.
Ngoài Quốc Vương ra cũng có những đại thần cùng đến dự hội.
Bà La Môn là tôn giáo ngàn xưa của Ấn Độ. Trung Quốc dịch là Tịnh Duệ. Bà La Môn là hàng Đạo Sĩ. Sát Đế Lợi là giòng Vua Chúa. (võ sĩ)
Cư Sĩ là những người quy y Tam Bảo theo giáo pháp của Phật mà tu hành tại gia.
Tám bộ chúng (Thiên Long Bát Bộ) là: thiên, long, dạ xoa, càn thát bà, a tu la, ca lầu la, khẩn na la, ma hầu la dà. Thiên và long là 2 loại đứng đầu trong tám bộ nên nói hai loài này để xưng tám bộ chúng.
Người và không phải người cả thảy đại chúng nhiều vô lượng vây quanh Phật cung kính thỉnh Ngài Thuyết Pháp.
Vô Lượng là con số không đếm được nên nói vô lượng chúng vây Phật để thỉnh Phật nói pháp.
Lúc bấy giờ, ông Mạn Thù Thất Lợi pháp vương tử nhờ oai thần của Phật, từ chỗ ngồi đứng dậy, vén y để bày vai bên hữu và gối bên mặt quỳ sát đất, khép nép chắp tay hướng về phía Phật bạch rằng:" Bạch Ðức Thế Tôn, cúi mong Ngài nói rõ những danh hiệu, những bổn nguyện rộng lớn cùng những công đức thù thắng của chư Phật để cho những người đang nghe pháp, nghiệp chướng tiêu trừ và để cho chúng hữu tình ở đời tượng pháp được nhiều lợi lạc về sau.
Nhĩ thời là lúc mà mọi người đã tụ hội lại ngồi yên một chỗ để chờ nghe Phật thuyết pháp. Lúc đó ĐứcThế Tôn chuẩn bị để thuyết pháp chúng hội nghe, thì có vị Đại Bồ Tát đứng dậy bày vai bên hữu và gối bên mặt quỳ sát đất hướng về đức Phật mà thưa "Thế Tôn xin hãy Từ Bi giảng thuyết những danh hiệu, bổn nguyện rộng rộng lớn và công đức trang nghiêm của chư phật để giúp cho chúng hữu tình hưởng được nhiều lợi lạc về sau". Ở đây nói rõ là vì chúng hữu tình mà thuyết. Bồ Tát Mạn Thù Thất Lợi là ai? chính là Bồ tát Văn Thù Sư Lợi.
Đó là do đọc âm trại mà có sự sai khác. Mạn Thù Thất Sư Lợi là tiếng Phạn, dịch là Diệu Cát hay Diệu Đức. Vị Bồ-tát này là người có trí huệ hơn hết trong hàng Bồ-tát. Bồ-tát dịch là Giác hữu tình, là một người giác ngộ trong hàng chúng sanh; chúng sanh là mê hữu tình, chúng ta đây là một loài mê muội trong loài hữu tình. Giác ngộ chính là giác ngộ tất cả cảnh giới trước mặt. Thấy việc gì có thể giác ngộ được tất cả cảnh giới thì có thể ra khỏi thế gian. Còn thấy việc gì lại mê muội trong cảnh giới ấy thì sẽ đọa vào trầm luân. Ra khỏi thế gian chính là Bồ-tát, đọa lạc trầm luân chính là chúng sanh. Chỗ khác nhau giữa chúng sanh và Bồ-tát chính là mê và giác mà thôi. Cho nên Phật là người giác ngộ, tức là người giác ngộ trong chúng sanh. Chúng ta cũng có thể nói Bồ-tát là người giác ngộ, vì người giác ngộ là Bồ-tát, kẻ mê muội là chúng sanh. Vị Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi này khi sanh ra có mười việc cát tường, chứng tỏ rằng công đức của vị Bồ-tát này đầy đủ bậc nhất trên thế giới. Mười thứ cát tường ấy là:
1. Ánh sáng đầy nhà
2. Cam lộ đầy sân
3. Đất trồi lên bảy báu
4. Thần mở kho tàng ẩn giấu
5. Gà sanh trứng phụng
6. Heo sanh con vảy rồng:
7. Ngựa sanh kỳ lân
8. Trâu sanh bạch trạch
9. Lúa biến thành vàng
10. Voi đủ sáu ngà
Giáo Pháp của Phật trụ thế có ba thời kỳ, Thời kỳ Chánh Pháp, Thời Tượng Pháp và thời kỳ Mạt Pháp.
Thời kỳ chánh pháp là thời kỳ khi Phật ra đời về 1.000 năm sau là thời kỳ chánh Pháp. Sau thời kỳ Chánh Pháp 1.000 là thời kỳ tượng Pháp và sau thời kỳ Tượng Pháp 1.00 năm nữa là thời kỳ Mạt Pháp. Chúng ta đang ở trong thời kỳ Mạt Pháp.
Ðức Thế Tôn khen Mạn Thù Thất Lợi đồng tử rằng:" Hay thay! Hay thay! Mạn Thù Thất Lợi! Ngươi lấy lòng đại bi yêu cầu Ta nói những bổn nguyện công đức của chư Phật là vì muốn cho chúng hữu tình khỏi bị nghiệp chướng ràng buộc, lợi ích an vui, trong đời tượng pháp về sau.
Thế Tôn là một trong mười danh hiệu của đức Phật, Thế là thế gian Tôn là tôn quý là ngưuời được tôn quý nhứt trong thế gian. Thế Tôn cũng có nghĩa là Thế là phía bên ngoài tức chỉ cho chín pháp gìới, Tôn cũng nghĩa là tôn quý, như vậy chẳng những Ngài là bậc tôn quý trên thế gian mà trong chín pháp giới Ngài cũng là bậc tôn quý, không còn ai có thể tôn quý hơn Ngài nữa.
"Thế Tôn" cũng có một danh hiệu đặc biệt gọi là "Tam Giới Ðộc Tôn Hiệu." "Tam Giới" tức là ba cõi Dục Giới, Sắc Giới và Vô Sắc Giới. "Ðộc Tôn" có nghĩa là chỉ có Phật mới là bậc tôn quý nhất.
Phật khen đức Văn Thù Sư Lợi hai tiếng "lành thay! lành thay". Tại sao Phật lại khen Bồ Tát Văn Thù? Vì Ngài dùng lòng đại từ bi mà thỉnh Phật nói ra những bổn nguyện công đức của chư Phật, hầu giúp cho chúng sanh ra khỏi vòng nghiệp chướng, được lợi ích an vui trong thời hiện tại và tượng pháp về sau.
Nay ngươi nên lóng nghe và suy nghĩ kỹ, Ta sẽ vì ông mà nói". Ông Mạn Thù Thất Lợi bạch rằng:" Dạ, mong Thế Tôn nói, chúng con xin nghe". Phật bảo ông Mạn Thù Thất Lợi:" Ở phương Ðông cách đây hơn mười căn dà sa cõi Phật có một thế giới tên là Tịnh Lưu Ly. Quốc Độ đó có Phật hiệu là: Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Ứng Chánh Ðẳng Giác, Minh hạnh viên mãn, Thiện thệ, Thế gian giải, Vô thượng sĩ, Ðiều ngự trượng phu, Thiên nhơn sư, Phật Bạt Già Phạm.
Phật khen Ngài Mạn Thù Thất Lợi xong, rồi bảo Bồ Tát Mạn Thù Thất Lợi rằng: lóng nghe và phải khéo suy nghĩ kỹ. Tại sao dùng chữ khéo suy nghĩ kỹ? Vì những gì Đức Phật sắp nói ra đây đều là những công hạnh viên mãn thù thắng của Chư Phật, không thể dùng trí tầm thường mà có thể biết được. Chúng ta khi đọc kinh Dược Sư nên nghiền ngẫm cho kỹ đạo lý trong kinh. Vì đây là những hạnh nguyện không thể nghĩ bàn của đức Như Lai mà chúng ta không chứng biết được. Chúng ta thấy đó, ngay cả Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi là bậc Bồ Tát có trí tuệ không thể nghĩ bàn như vậy mà Phật còn nói với Ngài phải suy nghĩ cho kỹ những gì Như Lai sẽ vì ông và chúng sanh trong đời hiện tại và sau này mà diễn thuyết. Còn chúng ta thì sao?Trí tuệ của chúng ta có được như Bồ Tát Văn Thù Không?
Phật bảo Ngài Mạn Thù Thất Lợi , từ đây đi về Phương Đông qua khỏi số cát của mười Sông Hằng(Gange) cõi Phật có Thế Giới tên là Tịnh Lưu Ly. Quý vị thử tín thử xem, có bao nhiêu số cát dưới sông Hằng? Ở đây Đức Phật cho Ngài Mạn thù Thất Lợi biết là qua khỏi số cát của mười con sông Hằng có Phật độ tên là Tịnh Lưu Ly, như vậy là có bao nhiêu Phật độ, thiệt là không thể tín đếm được, cũng không thể dùng ý nghĩ mà biết được.
Trong Kinh Phật Thuyết A Di Đà, Phật giới thiệu cho chúng ta biết, từ đây đi qua mười vạn ức cõi Phật ở Phương Tây có quốc độ tên là Cực Lạc. Mười vạn ức cõi Phật chúng ta có thể tín biết được, 1 vạn là 10,000, một ức là 10,000,000. Lấy 10,000 x10 x10,000,000 = 1,000,000,000,000 thế giới.
Còn quốc độ của đức Phật Dược Sư, chúng ta không thể nào dùng bàn toán nào mà có thể tìm ra được đáp số.Phật lại nói trong quốc độ đó có đức Phật tên là Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Ứng Chánh Ðẳng Giác, Minh hạnh viên mãn, Thiện thệ, Thế gian giải, Vô thượng sĩ, Ðiều ngự trượng phu, Thiên nhơn sư, Phật Bạt Già Phạm.
Dược Sư Lưu Ly Quang Phật.Chư Phật thành Phật đều gọi là Phật. Phật là tên để xưng chung cho tất cả Chư Phật. Mỗi vị Phật đều có tên riêng của mình; thí vụ Thích Ca Mâu Ni Phật, A Di Đà Phật, Dược Sư Lưu Ly Quang Phật, vậy Thích Ca Mâu Ni là tên riêng còn Phật là tên xưng chung của chư Phật. A Di Đà là tên riêng, Dược Sư Lưu Ly Quang là tên riêng vậy. Phật đều có mười danh hiệu giống nhau.
"Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật -Thế Tôn."
Nhưng Trong Kinh này ghi Đức Dược Sư có 10 danh hiệu như vầy: như lai, ứng, chánh đẳng giác, minh hạnh viên mãn, thiện thệ, thế gian giải, vô thượng trượng phu, điều ngự sĩ, thiên nhân sư, phật : bạc già phạm.
Như vầy thì chúng ta cần lưu ý:
1. Như lai,
2. Ứng cúng,
3. Chánh biến tri,
4. Minh hạnh túc,
5. Thiện thệ,
6. Thế gian giải,
7. Vô thượng sĩ,
8. Ðiều ngự trượng phu,
9. Thiên nhân sư,
10. Phật - thế tôn.
Nhưng đức hiệu Thế tôn, nếu dịch âm là Phật đà - lộ ca na tha, và nguyên Phạn tự là Buddha-lokanatha, thì Phật - thế tôn là 1 đức hiệu, nếu dịch âm là Bạc già phạm, và nguyên Phạm tự là Bhagavan, thì Thế tôn là đức hiệu riêng : đấng có 10 đức hiệu nên tôn xưng là Thế tôn. Ở đây, nguyên Hán văn dịch âm là Bạc già phạm, thì Phạn tự là Bhagavan, nên Thế tôn là đức hiệu riêng, và phải chấm câu như đã chấm.
Dược Sư Lưu Ly Quang được dịch phiên âm từ tiếng Phạn Bệ sát xã lu lô. Dược chính y dược, Sư ở đây có nghĩa người hiểu biết thông suốt tất cả y dược của thế gian và xuất thế gian, ngài có thể trị hết tất cả những thứ bịnh của chúng sanh, những thứ bịmh điên đảo hay ba độc như: tham, sân, si. khi đến Ngài chúng ta sẽ được Ngài trị khỏi. Một khi ngài cho toa đều làm cho chúng sanh dứt hết mọi thứ bịnh và diệt trừ tất cả những thứ đảo điên của chúng sanh.
Lưu ly là tiếng Phạn, dịch là Thanh sắc bảo (báu màu xanh).
Quang là ánh sáng. Đức Phật hiệu là Dược Sư Lưu Ly Quang, ánh sáng của đức Phật thật không nghĩ bàn được trong ngoài sáng suốt, tinh sạch hoàn toàn, không có chút nhơ bợn, ánh quang minh chói lọi khắp nơi Ngài chiếu đến đâu đều làm cho chúng tử bịnh phải sợ và phá hết màn tâm tối của chúng sanh đem lợi lạc và diệt tất cả những thứ khổ của chúng sinh. Khiến cho họ lành bịnh thân tâm thanh tịnh xã mê cận giác.
1) Như Lai. "Như Lai" là một trong mười danh hiệu của Phật, cũng có nghĩa là người đã theo gương của những người có đức hạnh thưở trước.
"Như" là "như vô phương sở"— không có định hướng, không có một nơi chốn cố định đặc biệt; "lai" là "lai cảm nhi hiện"—do sự cảm ứng đạo giao đến mà hiện ra. Ðó gọi là "như lai.". Như lai cũng nghĩa là không từ đâu đến và cũng chẳng đi về đâu.
Lại nữa, "như" là đạo lý Bổn Giác; "lai" là trí huệ Thủy Giác. Bởi lý Bổn Giác khế hợp với trí Thủy Giác, cho nên gọi là "như lai."
2) Ứng Cúng. "Ứng Cúng" có nghĩa là xứng đáng thọ nhận sự cúng dường của trời và người—loài người ở nhân gian và chư thiên ở cõi trời đều nên cúng dường Phật.
"Ứng Cúng" có danh hiệu là "Kham Vi Phước Ðiền Hiệu," bởi Phật có khả năng làm ruộng phước cho trời và người. Có hai loại phước điền; đó là tự lợi (lợi mình) và lợi tha (lợi người). "Tự lợi" tức là tự mình "nghiên chân, đoạn hoặc"—tự nghiên cứu chân lý và dứt bỏ mọi nghi hoặc, làm lợi ích cho chính bản thân mình. Một khi quý vị đã hiểu thông suốt rồi, lại có thể đi giáo hóa tha nhân, khiến mọi người đều lãnh hội được chân lý và đoạn trừ được nghi hoặc, thì đó chính là "lợi tha" vậy.
3) Chánh Biến Tri. "Chánh biến tri" có nghĩa là "vô sở bất tri, vô sở bất hiểu"—không chỗ nào mà chẳng biết, không chỗ nào mà chẳng thông hiểu.
Ở đây, "chánh" là để phân biệt với "bất chánh" của ngoại đạo, và "biến" (khắp cả) là để phân biệt với "bất biến" (không cùng khắp) của Nhị Thừa. Hàng Nhị Thừa chứng tới đạo lý thiên lệch về tánh "không," chưa đạt được "biến"; cho nên đây là điểm bất đồng đối với Nhị Thừa. "Tri" (biết) là điểm bất đồng so với hạng phàm phu—phàm phu thì "bất tri" (không biết), còn bậc Chánh Biến Tri thì "vô sở bất tri" (chẳng có gì mà không biết).
4) Minh Hạnh Túc. "Minh" là minh bạch, rõ ràng; "hạnh" là tu hành. "Minh" cũng chính là trí huệ; "tu hành" tức là phước. "Phước huệ song túc"—phước được tròn đầy, huệ được viên mãn—đó cũng chính là "minh hạnh túc" vậy.
Chữ "minh" này lại có thể giải thích là "Tam Minh." "Tam Minh" là gồm những gì? Ðó là Thiên Nhãn Minh (có được Thiên Nhãn Thông), Túc Mạng Minh (biết rõ tất cả chuyện đời trước), và Lậu Tận Minh (đạt được sự vô lậu, không còn phiền não lậu hoặc).
"Minh Hạnh Túc" cũng có một danh hiệu đặc biệt, gọi là "Quả Hiển Nhân Ðức Hiệu"—tại quả vị, Ðức Phật hiển lộ, thị hiện đức hạnh mà Ngài đã từng tu tập khi còn ở nhân địa.
5) Thiện Thệ, Thế Gian Giải. "Thiện" có nghĩa là tốt lành. Chữ "thệ" ở đây đồng nghĩa với chữ "vãng," và có nghĩa là ra đi.
"Thiện Thệ, Thế Gian Giải" có danh hiệu là "Diệu Vãng Bồ Ðề Hiệu." Vì sao gọi là "diệu vãng"? Ðức Phật đến mười phương quốc độ của chư Phật một cách tốt lành và khéo dùng quyền xảo phương tiện để giáo hóa chúng sanh, nên được gọi là "Diệu Vãng Bồ Ðề Hiệu."
6) Vô Thượng Sĩ. Ðây cũng là một trong mười tôn hiệu của Phật. Vì sao gọi là "Vô Thượng Sĩ" (bậc không ai hơn được)? Ðức Phật đã đoạn trừ mọi lậu hoặc—không còn kiến hoặc, tư hoặc, trần sa hoặc nữa; bởi mọi thứ "hoặc" đều đã dứt sạch nên gọi là "Vô Thượng Sĩ." (Nếu còn "hoặc" cần phải đoạn thì gọi là "Hữu Thượng Sĩ"!!!)
"Vô Thượng Sĩ" cũng có một danh hiệu riêng, đó là "Thông Ngụy Ðạt Chân Hiệu." Ðức Phật biết rõ nội thân cùng ngoại cảnh thảy đều hư ngụy, giả tạm; duy chỉ có Phật Thừa là chân thật; nên gọi là "Thông Ngụy Ðạt Chân Hiệu."
7) Ðiều Ngự Trượng Phu. "Ðiều" là điều hòa; "ngự" là ngự xa, tức là đánh xe. Thời xưa, người ta dùng ngựa để kéo xe thì cần phải có người làm "ngự xa," tức là cầm roi điều khiển ngựa; còn ở thời đại này thì lái xe hơi cũng có thể gọi là "ngự xa" vậy!
"Ðiều Ngự Trượng Phu" ở đây là "điều ngự" cái gì? Ðó là "điều ngự" chúng sanh trong sáu đường, khiến cho họ đạt đến Phật Quả Bồ Ðề, chứng được quả vị Phật. Vì thế, đây là một bậc đại trượng phu vĩ đại nhất, có khả năng điều khiển và dẫn dắt chúng sanh, đưa chúng sanh ra khỏi vòng sanh tử, vượt thoát sáu nẻo luân hồi!
"Ðiều Ngự Trượng Phu" cũng có một danh hiệu gọi là "Nhiếp Hóa Tùng Ðạo Hiệu"; nghĩa là hóa độ chúng sanh, khiến cho tất cả chúng sanh đều y theo con đường tu Ðạo chân chánh mà tu hành.
8) Thiên Nhân Sư. Ðức Phật là sư biểu, là bậc Thầy của Trời và Người, là tấm gương của Tam Giới. "Thiên Nhân Sư" cũng có một danh hiệu gọi là "Ứng Cơ Thuyết Pháp Hiệu"; nghĩa là ứng theo căn cơ trình độ và nhân duyên của chúng sanh mà thuyết pháp.
9) Phật. "Phật" là tên gọi tắt từ chữ "Phật Ðà Da" của tiếng Phạn; bởi người Trung Hoa thích đơn giản nên chỉ gọi là "Phật."
"Phật" cũng có một tên hiệu gọi là "Tam Giác Viên Minh Hiệu." "Tam giác" là ba loại giác ngộ—Tự Giác, Giác Tha và Giác Hạnh Viên Mãn. Bởi "tam giác viên, vạn đức bị"—ba giác trọn vẹn, muôn đức đủ đầy—cho nên được thành Phật.
10) Bạt Già Phạm là tiếng phạn. Bạt Già trung hoa dịch là Phước Trí, Phạm là Cu, là đấng đầy đủ Phước Trí tức chỉ cho Phật.
Này Mạn Thù Thất Lợi, đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, khi còn tu hạnh đạo Bồ tát có phát mười hai nguyện lớn, khiến cho chúng hữu tình cầu chi được nấy.
Phật lại bảo cho ngài Mạn Thù Thất lợi biết rằng: Đức Phật Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai kia khi còn tu hạnh Bồ Tát đạo, quán sát thấy chúng sinh chịu mọi thứ đau khổ nên Ngài phát ra 12 đại nguyện khiến chúng hữu tình cầu chi được nấy.Cầu những gì Ngài đều ban cho họ.
Đại Nguyện thứ nhất: Ta nguyện đời sau, khi chứng đặng đạo chánh đẳng chánh giác, thân ta có hào quang sáng suốt, rực rỡ, vô biên thế giới, khiến cho tất cả chúng hữu tình đều có đủ ba mươi hai tướng đại trượng phu, cùng tám chục món tùy hình trang nghiêm như thân của ta vậy.
Nguyện thứ nhất, Đức Phật Dược Sư nguyện khi Ngài được tuệ giác Vô Thượng, thân có hào quang sáng suốt, rực rỡ, chiếu soi vô số thế giới, thân Ngài đầy đủ ba mươi hai tướng tốt và tám mươi vẻ đẹp và ánh sáng đó làm cho tất cả chúng sanh đều được như Ngài vậy.
Đại Nguyện thứ hai: Ta nguyện đời sau, khi đặng đạo Bồ đề, thân ta như ngọc lưu ly, trong ngoài sáng suốt, tinh sạch hoàn toàn, không có chút nhơ bợn, ánh quang minh chói rọi khắp nơi, công đức cao vòi vọi và an trú giữa từng lưới dệt bằng tia sáng, tỏ hơn vừng nhựt nguyệt. Chúng sanh trong cõi u minh đều nhờ ánh sáng ấy mà tâm trí được mở mang và tùy ý muốn đi đến chỗ nào để làm các sự nghiệp gì cũng đều được cả.
Nguyện này có ý Nghĩa thật thâm diệu. Ngài nguyện, khi Ngài thành Phật ánh sáng của ngài rọi khắp nơi "quang minh quảng đại". Quảng là rộng, Đại là lớn. Vậy rộng lớn bao nhiêu nè? Ồ! không biết? Rộng đến khi nào cùng khắp tất cả, bao trùm khắp Pháp giới. Không chiếu nơi nào, mà nơi nào cũng có nó.Đây mới thật là "quang minh quảng đại". Lại nữa, "quảng đại" chính là không có chiếu đến một nơi nào cả, vì không chiếu đến nơi nào nên gọi là quảng đại. Phật Pháp thật là kỳ diệu không thể nghĩ bàn. Cái Tâm của chúng ta thật là nhỏ bé, nhưng nó cũng rộng khắp mười phương bao trùm khắp Pháp Giới. Tuy nhiên, nó nằm trong ánh sáng của Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, mà không có cách nào có thể chạy ra khỏi ánh sáng Ngài.
Mặt trời, mặt trăng là hai hành tinh có ánh sáng hơn các vị sao, nên nói cả hai ánh sáng nầy phát ra cũng không bằng ánh sáng của Đức Dược Sư phát ra "quá ư nhựt nguyệt" quá là trội hơn. Chúng sanh sống trên quả địa cầu này đều nhờ ánh sáng của mặt trời mà dựng sự nghiệp. Chúng sanh sống trong màn đen tối chỉ cho chúng ta là những chúng sinh sống trong màn vô minh, tà tri tà kiến không thấu suốt, cứ đi ra đi vào dậm một chỗ. Nay Bồ Tát nguyện, khi thành Phật Ngài nhứt định dùng ánh sáng này giúp cho họ chiếu soi Pháp giới cho họ đi trên con đường sáng suốt và đến nơi đâu cũng chẳng cần phải sợ, vì đã có ánh sáng của Ngài che chở. Muốn làm việc gì cũng được toại.
Đại Nguyện thứ ba: Ta nguyện đời sau, khi đặng đạo Bồ đề, dùng trí huệ phương tiện vô lượng vô biên độ cho chúng hữu tình, khiến ai nấy đều có đủ vật dụng, chớ không cho ai phải chịu sự thiếu thốn.
Bồ Tát nguyện khi thành Phật, dùng trí tuệ phương tiện vô lượng vô biên để độ chúng sanh, giúp cho ai ai cũng đều đủ vật dụng , không để cho một ai phải chịu sự thiếu thốn. Nguyện này phát ra bởi lòng Từ Bi vô hạng, vì sao? vì nếu chúng sanh thiếu thốn thì sanh tâm thích thú đấm nhiễm lục trần.Tâm Tham, Tâm Sân và Tâm Si khởi dậy. Muốn giúp họ diệt được ba thứ nhân ác( tham, sân, si) để tránh thọ ác quả về sau(địa ngục, ngạ quỉ và súc sinh) nên Ngài phát ra đại nguyện này.
Tham Sân Si là ba thứ ác tặc ( vì nó cướp lấy những công đức mà chúng ta vung trồng), vì nó mà chúng sanh bị trôi trong ba đường sáu nẻo. Chúng ta phát tâm tu đạo, nên ngày đêm vè vặt phòng thủ cái tâm nầy để tránh quả về sau. Tuy nhiên chúng ta không cần phải lo sợ quá, vì Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai cũng biết như vậy, nên Ngài đã phát ra Đại nguyện để thầm giúp chúng ta có đầy đủ những thứ vật dụng mà chúng ta cần (vô tận sở thọ). Vì có đủ vật dụng nên chúng ta không sanh ra ba thứ tâm. Tâm tham, tâm sân, tâm si, vì vậy mà không có tâm trộm cắp, Tâm dâm dục, tâm nói láo. Lòng Từ Bi của Đức Như Lai vô hạng, không những không diệt trừ bọn chúng mà Ngài lại giúp chúng ta làm cho chúng Nhập Niết Bàn. Sống trong Pháp Giới (Giới), vì sống trong Pháp Giới nên tự nhiên sanh ra Từ Bi Hỷ Xã. Biết tất đều là mộng ảo chúng theo duyên mà thành cũng theo duyên mà diệt, nên không truy cầu chúng nữa (Định), vì có tứ vô lượng tâm, có đủ mà dừng nên không sanh đắm nhiễm trước cảnh trần(Trí Tuệ).
Đại Nguyện thứ tư: Ta nguyện đời sau, khi đặng đạo Bồ đề, nếu có chúng hữu tình tu theo tà đạo, thì ta khiến họ quay về an trụ trong đạo Bồ đề, hoặc có những người tu hành theo hạnh Thinh văn, Ðộc giác, thì ta cũng lấy phép đại thừa mà dạy bảo cho họ.
Bồ Tát nguyện khi thành Phật, những chúng sanh tu theo tà đạo, thì Ngài khiến cho họ quay về an trụ trong đạo Bồ Đề(Giác). Tà đạo là giáo lý sai lầm không làm cho chúng sinh giác ngộ, nó làm cho chúng sinh điên đảo trôi lăn 6 nẻo luân hồi. Giáo lý không hợp với chơn lý. Những người tu theo tà đạo, Bồ Tát nguyện khi thành Phật. Chúng sanh thấy Ngài và nghe danh Ngài thì tự nhiên theo sự thu hút đó mà khiến họ hiểu đó là sự hiểu sai lầm, tà tri tà kiến mà quay về với sự hiểu biết chơn chánh, chánh tri chánh kiến.
"Thanh Văn" Thanh là Âm Thanh Văn là nghe, ý nói quả vị Thanh Văn do nghe Pháp Tứ Đế mà chứng quả (Thuộc về Tiểu Thừa).
Tứ Diệu Đế là :
Thứ Nhất: Khổ Đế
Thứ Hai: Tập Khổ Đế
Thứ Ba: Diệt Khổ Đế
Thứ Tư: Đạo Đế
Khổ Đế là chân lý nói sự khổ
Tập Khổ Đế - chân lý sự phát sinh của khổ
Diệt Khổ Đế - Chân lý về diệt khổ
Đạo Đế - Chân lý về con đường diệt khổ
"Độc Giác" là người sanh ra không gặp Phật, họ quán pháp nhân duyên mà giác ngộ nên gọi là Độc Giác (cũng thuộc về Tiểu Thừa).
Đại Nguyện thứ năm: Ta nguyện đời sau, khi đặng đạo Bồ đề, nếu có chúng hữu tình nhiều vô lượng, vô biên ở trong giáo pháp của ta mà tu hành theo hạnh thanh tịnh thì ta khiến cho tất cả đều giữ được giới pháp hoàn toàn đầy đủ cả tam tụ tịnh giới. Giả sử có người nào bị tội hủy phạm giới pháp mà khi đã nghe được danh hiệu ta thì trở lại được thanh tịnh, khỏi sa vào đường ác.
Bồ Tát nguyện, nếu có chúng sanh nào ở trong giáo pháp của Ngài mà tu hành theo hạnh thanh tịnh thì Ngài khiến cho tất cả những nguời đó đều được giới pháp hoàn toàn đầy đủ ba loại tịnh giới.
Tam tụ tịnh giới là:
Thứ nhứt: Nhiếp luật nghi giới - thu nhiếp giới luật và oai nghi của Phật chế ra
Thứ Hai: Nhiếp thiện pháp giới - thu nhiếp tất cả thiện pháp
Thứ Ba: Nhiêu ích hữu tình giới - làm lợi ích cho tất cả chúng sanh
Giả như có người ở trong giáo pháp của Phật(Dược Sư) mà huỷ phạm giới thay vì đọa vào ba đường ác, nhưng khi những hạng người này nghe được danh hiệu của ngài thì do sức thệ nguyện của ngài mà khiến cho những người đó sanh tâm hổ thẹn sám hối. Không dám hủy phạm nên được thanh tịnh trở lại mà khỏi đọa vào đường ác.
Đại Nguyện thứ sáu: Ta nguyện đời sau, khi chứng được đạo Bồ đề, nếu có chúng hữu tình nào thân hình hèn hạ, các căn, không đủ, xấu xa, khờ khạo, tai điếc, mắt đui, nói năng ngọng liệu, tay chân tật nguyền, lát hủi, điên cuồng, chịu tất cả những bệnh khổ ấy mà khi đã nghe danh hiệu ta thì liền được thân hình đoan chánh, tâm tánh khôn ngoan, các căn đầy đủ, không còn những bịnh khổ ấy nữa.
Chúng sanh chịu nhiều những thứ khổ như thế, nhưng khi nghe được danh hiệu Dược Sư Như Lai thì điều được đoan chánh. Đó là hiểu theo nghĩa. chúng ta có thể hiểu như vậy;" thân hèn hạ" là những chúng sanh không biết sự liêm sĩ, làm những việc không chơn chánh. " các căn không đủ xấu xa, khờ khạo, tai điếc, mắt đui, nói năng ngọng liệu, tay chân tật nguyền, lát hủi, điên cuồng" là những chúng gieo đầy tội ác, tuy có sáu căn không khác vì hành vi của cầm thú.
Đại Nguyện thứ bảy: Ta nguyện đời sau, khi chứng được đạo Bồ đề, nếu có chúng hữu tình nào bị những chứng bịnh hiểm nghèo không ai cứu chữa, không ai để nương nhờ, không gặp thầy, không gặp thuốc, không bà con, không nhà cửa, chịu nhiều nỗi nghèo hèn khốn khổ, mà hễ nghe danh hiệu ta đã nghe lọt vào tai một lần thì tất cả bệnh hoạn khổ não đều tiêu trừ, thân tâm an lạc, gia quyến sum vầy, của cải sung túc, cho đến chứng được đạo quả vô thượng Bồ đề.
Đại Nguyện thứ tám: Ta nguyện đời sau, khi chứng được đạo Bồ đề, nếu có những phụ nữ nào bị trăm điều hèn hạ khổ sở của thân gái làm cho buồn rầu, bực tức, sanh tâm nhàm chán, muốn bỏ thân ấy, mà hễ nghe danh hiệu ta rồi thì tất cả đều được chuyển thân gái thành thân trai, có đủ hình tướng trượng phu, cho đến chứng được đạo quả vô thượng Bồ đề.
Nếu có người nữ nào sanh tâm chán thân nữ nhơn, khi nghe được danh hiệu của Như lai, kiếp về sau cho đến khi thành Phật cũng sẽ không sanh làm nữ nhân nữa, có đủ 32 tướng tốt, 80 vẻ đẹp và lần lần chứng Quả vị Phật.
Đại Nguyện thứ chín: Ta nguyện đời sau, khi chứng được đạo Bồ đề, thì khiến cho chúng hữu tình ra khỏi vòng lưới ma nghiệp, được giải thoát tất cả sự ràng buộc của ngoại đạo. Nếu có những kẻ sa vào rừng ác kiến, ta nhiếp dẫn họ trở về với chánh kiến và dần dần họ tu tập theo các hạnh Bồ tát đặng mau chứng đạo chánh đẳng Bồ đề.
Bồ tát nguyện, khi thành Phật chúng sanh phát tâm chánh tín đối với ngài, thì đều được xa lìa ác đạo và những sự buồn phiền của chúng sanh đều được tiêu diệt, nếu có ai tin theo thuyết ngoại đạo tà tri tà kiến nhưng khi được nghe danh hiệu của Ngài và do sự bổn nguyện của ngài nên những người này trở về với chánh kiến phát tâm tu hành Bồ tát Đạo đến khi thành Phật cũng không thối lui.
Đại Nguyện thứ mười: Ta nguyện đời sau, khi chứng được đạo Bồ đề, thì khiến cho chúng hữu tình nào mà pháp luật nhà Vua gia tội phải bị xiềng xích, đánh đập, hoặc bị giam giữ trong chốn lao tù, hoặc bị chém giết, hoặc bị nhiều tai nạn nhục nhã, thân tâm chịu những nỗi khổ, buồn rầu, bức rức, hễ nghe đến danh hiệu ta, thì nhờ sức oai thần phước đức của ta đều được giải thoát tất cả những nỗi ưu khổ ấy.
Những chúng sanh chịu nhiều khổ hình như vậy, nhưng khi nghe danh hiệu của ngài thì đều thoát khỏi những khổ nạn đó, cũng tức chỉ cho những chúng sanh đang gieo những nghiệp ác và sẽ đọa vào địa ngục chịu khổ như vậy, hễ nghe được danh hiệu Như Lai thì đều được giải thoát cả.
Đại Nguyện thứ mười một: Ta nguyện đời sau, khi chứng được đạo Bồ đề, thì khiến cho chúng hữu tình nào bị sự đói khát hoành hành, đến nỗi vì tạo miếng ăn phải tạo các nghiệp dữ, mà hễ nghe danh hiệu ta rồi chuyên niệm thọ trì thì trước hết ta dùng các món ăn uống ngon lạ ban bố cho thân họ được no đủ và sau ta mới đem pháp vị nhiệm mầu kiến lập cho họ cái cảnh giới an lạc hoàn toàn.
Có người vì miếng ăn mà sanh tâm sát hại chúng sanh khác để thỏa mãn lòng ích kỷ của mình, vì sát hại chúng sanh cho nên kết thành nghiệp ác, Bồ Tát vì những chúng sanh này phát nguyện khi thành Phật. Những ai phát tâm tin tưởng niệm trì danh hiệu của thì Ngài thì Như lai bang cho họ những thức ăn thanh tịnh không cò vị thọ quả ác sau này, và dùng phương tiện cứu độ họ khiến cho được thanh tịnh hoàn toàn. Cũng tức là chỉ cho loài ngạ quỷ.
Đại Nguyện thứ mười hai: Ta nguyện đời sau, khi chứng được đạo Bồ đề, thì khiến cho chúng hữu tình nào nghèo đến nổi không có áo che thân bị muỗi mòng cắn đốt, nóng lạnh giải dầu, ngày đêm khổ bức, hễ nghe đến danh hiệu ta mà chuyên niệm thọ trì thì ta khiến cho được như ý muốn: nào các thứ y phục tốt đẹp, nào tất cả bảo vật trang nghiêm, nào tràng hoa, phấn sáp bát ngát mùi thơm và trống nhạc cùng những điệu ca múa tùy tâm muốn thưởng thức món nào cũng được thỏa mãn cả.
Hạnh nguyện sâu xa đều vì chúng sanh mà phát ra, vì muốn cho chúng sanh hết khổ nên Bồ Tát phát ra những nguyện sâu rộng như vậy.chúng ta cần phải nên suy nghĩ những nghĩa ý của kinh văn. 12 nguyện rộng sâu đều vì chúng sanh mà phát ra, thật ân đức của Như Lai chúng chúng ta không có cách nào để báo đáp, tuy nhiên chúng ta là những người đang nghe kinh ở đây còn đỡ hơn những chúng sanh khác, cũng đã báo đáp được một phần nào rồi đó.
Giảng đến đây, tôi rất là hoan hỷ nên muốn làm bài kệ;
Đông Phương Giáo Chủ Tịnh Lưu Ly,
Mười hai đại nguyện rộng sâu biển trời
Diệt nhứt thiết bịnh khổ chư nhgiệp ác
Chúng sanh hưởng được niềm an lạc,
Xa lìa bể khổ ngộ Niết Bàn
Chân Quang Thanh tịnh tức Phật Dược Sư
Thân sáng ngời trùm Ba Cõi
Diệu Trí, dùng nhiều phương tiện
Diễn Thuyết Đại Thừa tiếng Ma Ha
Quy y kính lễ cùng ca tụng
Trăm ngàn vạn ức kiếp cũng chưa hết
Hạnh nhiệm mầu của Phật Dược Sư
Nguyện con và chúng sanh cùng thấu rõ
Pháp nhiệm mầu phương tiện của đấng Pháp Vương.
Này Mạn Thù Thất Lợi, đó là mười hai lời đại nguyện nhiệm mầu của đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Ứng Chánh Ðẳng Chánh Giác phát ra trong khi tu hạnh đạo Bồ tát.
Khi Phật tuyên thuyết về mười hai đại nguyện của Đức Dược Sư Phật xong, Phật gọi này Mạn Thù Thất Lợi! đó là mười hai đại nguyện của Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Ứng Chánh Đẳng Giác phát ra trong khi Ngài còn đang hành Bồ Tát đạo.
Lại nữa, Mạn Thù Thất Lợi, đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai kia khi còn tu hành đạo Bồ tát phát những lời nguyện rộng lớn và những công đức trang nghiêm ở cõi Ngài, dầu ta nói mãn một kiếp hay hơn một kiếp cũng không thể nói ngay rằng cõi Phật kia một bề thanh tịnh không có đàn bà, cũng không có đường dữ và cả đến tiếng khổ cũng không. Ở cõi ấy đất toàn bằng chất lưu ly, đường đi có dây bằng vàng giăng làm ranh giới, còn thành quách cung điện, mái hiên cửa sổ cho đến các lớp bao phủ cũng toàn bằng đồ thất bảo làm ra. Thật chẳng khác gì những công đức trang nghiêm ở cõi Tây Phương Cực Lạc.
Phật nói cho Ngài Mạn Thù Thất Lợi biết rằng: đức Phật Dược Sư khi còn hành Bồ Tát đạo phát ra những lời thệ nguyện rộng lớn và những công đức để trang nghiêm ở cõi của Ngài, dù cho đức Như Lai có nói mãn một kiếp hay hơn một kiếp (kiếp dư) cũng không thể nào diễn thuyết cho hết.
Kiếp; tiếng Phạn tự là kalpa, Phiên âm: kiếp ba, nghĩa là: trường thời (thời kỳ dài). Kiếp có tiểu kiếp, trung kiếp và đại kiếp. Sự sống con người bắt từ 10 tuổi, mỗi một trăm năm thì tăng thêm một tuổi, tăng đến 84.000 tuổi gọi là kiếp tăng. Tăng đến 84.000 tuổi thời dừng lại, rồi mỗi một trăm năm thì giảm đi một tuổi. Giảm đến 10 tuổi thì dừng gọi là kiếp giảm. Con người mỗi lần giảm thì thấp đi một inch.Mỗi kiếp tăng hay mỗi 1 kiếp giảm gọi là tiểu kiếp; mỗi 1 tăng và giảm gọi là trung kiếp (4 thời kỳ thành, trụ, hoại, không, mỗi thời kỳ có 20 trung kiếp); 4 trung kiếp là 1 đại kiếp.
Phật nói cho Ngài Mạn Thù Thất Lợi biết thế giới của Đức Phật đó trang nghiêm thanh tịnh vô cùng không có nữ nhân, cũng không có ba đường dữ cả đến tiếng khổ cũng không có. Ba đường dữ là: Địa Ngục, Ngạ Quỷ,và Súc Sanh.
Thế giới Tịnh Lưu Ly thật là trang nghiêm vi diệu, mọi thứ điều dùng thất bảo làm ra. Phật lại nói Thế giới của đức Dược Sư Phật không khác gì những công đức trang nghiêm ở cõi Tây Phương Cực Lạc.
Thất Bảo là:
Thứ nhất: vàng,
Thứ hai: Bạc,
Thứ ba: Lưu ly, Lưu Ly là tiếng Phạn, dịch là Thanh sắc bảo (báu màu xanh).
Thứ tư là Pha lê cũng gọi là Thủy ngọc (ngọc trong xanh như nước).
Thứ năm là Mã não cũng là tiếng Phạn, dịch là Đại kiến, vì trên báu vật ấy có những đường nét giống như những vết xe.
Thứ sáu Xích châu tiếng Phạn là Y-chi-ha-mục-đa.
Thứ bảy Mã não tiếng Phạn là A-thấp-ma-kiệt-bà.
Thế giới của đức Dược Phật thật trang nghiêm không thể nghĩ bàn, không có lời để diễn tả nên Phật mượn thế gìới Cực Lạc của đức Từ Phụ A Di Đà mà nói cho đại chúng rõ.
Vì sao gọi là Cực Lạc, theo kinh Phật Thuyết A Di Đà, vì chúng sanh sống trong cõi đó không có bị những sự thống khổ, chỉ hưởng những điều vui nên gọi là Cực Lạc.
Cõi Phật ấy có hai vị đại Bồ tát là Nhựt Quang biến chiếu, và Nguyệt Quang biến chiếu, chính là hai bực thượng thủ trong vô lượng, vô số Bồ tát và lại là những bậc sắp bổ xứ làm Phật. Hai vị này đều giữ gìn kho báu chánh pháp tạng của Phật Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai.
Phần trên Phật cho biết về y báo ở thế giới của Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Phật tuyệt diệu trang nghiêm. Bây giờ Phật lại nói cho Đức Mạn Thù Thất Lợi biết về Chánh Báo của thế gìới đó có vô lượng vô số những bậc nhứt sanh bổ xứ. Trong đó có hai vị đại Bồ Tát làm thượng thủ và giữ gìn kho báu tạng Chánh Pháp của Đức Phật Dược Sư.
"Bồ Tát Ma Ha Tát " tức là đại Bồ Tát. Bồ Tát nói đủ là Bồ Đề Tát Đỏa là tiếng Phạn, Trung Hoa dịch Giác Hữu Tình nghĩa là làm cho tất cả lòai hữu tình đều được giác ngộ. Cũng có thể nói là Hữu Tình Giác tức là Người giác ngộ trong loài hữu tình.
"Ma Ha Tát" là lớn, trùm khắp, trên hết. vậy Ma Ha Tát tức là Đại Bồ Tát trong hàng Bồ Tát.
Nhựt Quang Biến chiếu Bồ Tát là vị Bồ Tát có ánh sáng khắp chiếu khắp tất cả và ánh sáng ấy như là mặt Trời, (biến chiếu) là không nơi mà không có nên nói ánh sáng của vị Bồ Tát này chiếu khắp nơi mà mặt trơi không chiếu đến được.
Nguyệt Quang Biến chiếu Bồ Tát cũng vậy, Vị Bồ Tát nầy có ánh sáng như là mặt Trăng và chiếu khắp nơi không giới hạng. xuyên suốt khắp nơi mà mặt trăng không chiếu đến.
Phật cho chúng ta biết hai vị đại Bồ Tát này đang giữ gìn Chánh Pháp Tạng của Đức Phật Dược Sư.
" Nhứt sanh bổ xứ" nghĩa là những vị Bồ Tát này chỉ còn một đời nữa sẽ thành Phật.
Mạn Thù Thất Lợi, vì thế những kẻ thiện nam tín nữ nào có lòng tin vững chắc thì nên nguyện sanh về thế giới của Ngài.
Đã nói về Y Báo và Chánh Báo quốc độ của Đức Dược Sư Như Lai xong. Phật khuyến khích những ai có lòng tin vững chắc, tin vững chắc là lòng tin không thay đổi dù xuyên qua thời gian hay ở hoàn cảnh nào vẫn không thay đổi lòng tin đó. Hoặc là thiện nam tử, hoặc là thiện nữ nhơn nên nguyện sanh về cõi nước đó.
Chúng ta thấy đó, kinh nói là thiện nam tử, thiện nữ nhân. Muốn sanh về Cõi Tịnh Lưu Ly không phải là người tạo tội ác mà thể sanh về đó được. Muốn được sanh về đó chúng ta phải có ba thứ. Ba thứ đó là gì? Đó là: Tín, Hạnh và Nguyện thì mới sanh về đó được.
Tín
Tìn là tin nơi Đức Phật Thích Ca không nói dối, chắc thật rằng về Phương Đông qua mười Căn dà sa cõi Phật thật có Phật Độ tên là tịnh Lưu Ly. Và tin rằng Đức Phật Dược Sư phát ra những Đại Nguyện đó không phải là những lời nguyện suông. Và Tin vững chắc rằng nếu chúng ta thật hành theo giáo Pháp mà Phật Thích Ca đã chỉ dạy và dùng những công đức đó hồi hướng mà nguyện sanh về thế giới Tịnh Lưu Ly thì chắc chắn rằng sẽ được vãng sanh.
Nguyện
Cõi Ta Bà là một uế độ, nên nguyện xã bỏ mà cầu sanh về thế giới của Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai. Nguyện xin xót thương chúng con trôi lăn trong bể khổ mà tiếp dẫn con về thế giới Y Báo và Chánh Báo trang nghiêm tuyệt diệu của Ngài. Để gần Phật nghe Diệu Pháp Chơn Như, để vĩnh viễn không còn sanh lại ba cõi sáu đường nữa.
Hạnh
Là chấp trì danh hiệu Phật "Nam Mô Dược Sư Lưu Ly Quang Phật" niệm cho thanh tịnh và bao công đức đã làm điều hồi hướng và nguyện sanh về thế giới Tịnh Lưu Ly. Ai làm như vậy, nhứt định khi lâm chung Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai và đại chúng sẽ tiếp dẫn bạn về thế giới của Ngài. Lại nữa, quí vị niệm danh hiệu của Ngài mà đem công đức đó hồi hướng về thế giới Cực Lạc ở Phương Tây của Đức Từ Phụ A Di Đà thì cũng được tọai.
Lúc ấy Ðức Thế Tôn lại bảo ông Mạn Thù Thất Lợi đồng tử rằng:” Có những chúng sanh không biết điều lành dữ, cứ ôm lòng bỏn xẻn tham lam, không biết bố thí mà cũng không biết quả báo của sự bố thí là gì, ngu si vô trí, thiếu hẳn đức tin, lại ham chứa chất của cải cho nhiều, đêm ngày bo bo gìn giữ, thấy ai đến xin, lòng đã không muốn, nhưng nếu cực chẳng đã phải đưa của ra thì đau đớn mến tiếc, dường như lóc thịt cho người vậy. Lại có vô lượng chúng hữu tình tham lẫn, chỉ lo tích trữ của cải cho nhiều mà tự mình không dám ăn tiêu, còn nói chi đến sự đem của ấy thí cho cha mẹ, vợ con, tôi tớ và những kẻ nghèo hèn đến xin. Những kẽ tham lẫn ấy,khi chết bị đọa vào đường ngạ quỷ hay bàng sanh. Mặc dầu ở trong ác thú, nhưng nhờ đời trước, sống trong cõi nhơn gian đã từng nghe qua danh hiệu của đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, mà nay lại còn nhớ niệm đến danh hiệu Ngài thì liền từ cõi ấy thoát sanh trở lại làm người. Khi đã được làm người lại nhớ đến kiếp sống trong đường ngạ quỷ súc sanh, biết sợ sự đau khổ nên không ưa đắm mình trong dục lạc mà còn muốn tự mình làm việc bố thí, không tham tiếc món gì và lần lần có thể đem cả đầu, mắt, tay chân hay máu thịt của thân phần mình mà bố thí cho những kẻ đến xin cũng được, huống chi là của cải là những vật thừa.
Ở trên nói về Y Báo và Chánh Báo của Phật Dược Sư Lưu Lưu Ly Quang Như Lai rồi. Phật nay sẽ nói cho Mạn Thù Thất Lợi đồng tử biết về oai thần Lực mà người xưng danh hiệu ngài hưởng được những điều lợi không thể nghĩ bàn cho được. Đồng Tử theo nghĩa đen thì hiểu là trẻ thơ, nhưng ở đây là nghĩa người thanh tịnh Phạm hạnh trang nghiêm như là trẻ thơ, không dính bụi trần, ý nói tâm người thật là thanh tịnh, không có tâm dâm dục.
" duy hoài tham lẩn" là tâm của chúng sanh không những tham lam mà còn bỏn xẻn. Tham lam tức là muốn mình có, bỏn xẻn là mình đã có nhưng không muốn chia sẻ cho bất cứ một ai.
"Bất tri Bố Thí, cập thí quả báo" là không biết phước quả của sự bố thí ra sao? Bố thí là một trong Lục Độ của Bồ Tát đạo, dịch từ tiếng Phạn từ Đàn-na. Có những chúng sanh ngu si như vậy từ sáng chiều chỉ lo gìn giữ của cải, không dám tự mình tiêu xài huống chi là lấy của ấy ra mà bố thí cho kẻ khác. Những hạng người như vậy sau khi chết sẽ sanh vào đường ngạ quỷ hoặc là Súc sanh. Tuy đọa lạc trong chốn ác đạo mà nhớ lại được danh hiệu Phật đã từng nghe trong đời quá khứ đã là khó rồi mà lại phát tâm xung niệm danh Phật lại càng khó hơn. do nhờ tâm thanh tịnh như vậy, liền chết sanh lại loài người và nhớ đến những sự thống khổ trong đường ác đạo. Nên phát tâm hoan hỷ ca tụng sự bố thí mà còn chính mình làm sự bố thí. Cả thân thể còn buông xã huống gì là những tài vật ư.
Giống như chúng ta đều có Phật tánh, nhưng lại không biết nên làm những việc không có trí tuệ, tham sân si tạo ra vô số thứ nghiệp trôi lăn trong bể khổ mà cho đó là an vui. Khi đọa lạc rồi mới biết đó là sai nhớ đến, niệm phật nhờ công đức niệm Phật hiệu nên sanh vào loài người. Lại nhớ đến những thứ khổ trong đường ác nên sanh tâm biết đủ không còn tâm tham lam.
Lại nữa, Mạn Thù Thất Lợi, trong chúng hữu tình nếu có những người nào thọ các giới của Phật để tu học mà lại phá giới hoặc không có kẻ không phá giới mà lại phá phép tắc, hoặc có kẻ tuy chẳng phá giới và phép tắc mà lại hủy hoại chánh kiến, hoặc có kẻ tuy không hủy hoại chánh kiến mà lại bỏ sự đa văn nên không hiểu được nghĩa lý sâu xa trong kinh Phật nói, hoặc có kẻ tuy đa văn mà có thói tăng thượng mạn ấy che lấp tâm tánh, cố chấp cho mình là phải, người khác là quấy, chê bai chánh pháp, kết đảng với ma. Những kẻ ngu si ấy tự mình đã làm theo tà kiến mà lại còn khiến cho vô số ức triệu chúng hữu tình cũng bị sa vào hố nguy hiểm. Những chúng hữu tình ấy bị trôi lăn trong các đường ngạ quỷ bàng sanh không khi nào cùng. Nhưng nếu nghe được danh hiệu của đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai thì họ liền bỏ những hạnh dữ tu theo các pháp lành, khỏi bị đọa vào vòng ác thú nữa. Giả sử có người không thể bỏ những hạnh dữ và không tu theo những pháp lành mà phải bị đọa vào trong ác thú thì cũng nhờ oai lực bổn nguyện của đức Dược Sư khiến cho họ, khi tạm nghe được danh hiệu Ngài, liền từ nơi ác thú mạng chung, trở sanh vào cõi người, được tinh tấn tu hành trong sự hiểu biết chơn chánh khéo điều hòa tâm ý, bỏ tục xuất gia thọ trì và tu học theo giáo pháp của Như Lai, đã không hủy phạm lại thêm chánh kiến đa văn, hiểu rõ nghĩa lý sâu xa lìa được thói tăng thượng mạn, không chê bai chánh pháp, không bè bạn với ma, dần dần tu hành theo hạnh Bồ tát chóng được viên mãn.
Phép tắc là những quy cũ. Chánh kiến là sự thấy đúng như thật không phải tà kiến là sự hiểu không chơn chánh. Đa văn là học rộng nghe nhiều vì huỷ hoại sự đa văn nên không thông hiểu được Phật Pháp. Tại sao có người lại hủy hoại sự đa văn? Vì họ tự cho mình là người thông minh vì có sự thông minh đó nên sanh ra tâm tăng thượng mạng, cống cao, tự tại nên che lấp bản tánh chơn như thường hằng trong tâm họ. Cho mình là đúng người khác là sai.
Chê bai Chánh Pháp làm bạn với ma. Không những họ đã sai mà họ lại làm cho chúng hữu tình giống như họ, vì làm chúng hữu mất đi con mắt trạch Pháp nên phải chịu trôi lăn trong đường ác để trả quả báo. Những người nầy khi nghe được oai thần bổn nguyện của đức Dược Sư khiến cho họ từ trong ác đạo mạng chung, sanh vào cõi người tinh tấn tu hành, hiểu biết một cách chơn chánh, xả tục xuất gia tu theo hạnh Bồ Tát.
Lại nữa, Mạn Thù Thất Lợi, nếu chúng hữu tình có tánh tham lam tật đố, hay khen mình chê người thì sẽ bị đọa địa ngục, ngạ quỉ, súc sanh, phải chịu nhiều sự đau đớn khổ sở, trải qua không biết mấy nghìn năm mới hết. Khi đã mãn sự đau khổ kia, liền từ nơi đó mạng chung sanh lại cõi người phải làm thân trâu, ngựa, lừa, lạc đà, thường bị người hành hạ, đánh đập và bị đói khát dày vò, lại phải đi dường xa chở nặng, cực nhọc muôn phần; còn như may đặng làm thân người thì lại bị sanh vào hạng hạ tiện phải làm tôi tớ cho kẻ khác, mãi bị họ sai sử không khi nào được chút thong thả tự do. Nếu những nhơn đạo đã từng nghe danh hiệu của đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai thi do cái nhơn lành ấy, ngày nay nhớ lại, chí tâm quy y Ngài, nhờ thần lực của Ngài gia bị mà thoát khỏi mọi sự khổ não, các căn thông lợi, trí huệ sáng suốt lại thêm đa văn, hằng cầu thắng pháp, thường gặp bạn lành, đời đời dứt hẳn lưới ma, đập nát vỏ vô minh, tát cạn sông phiền não, mà được giải thoát khỏi nạn sanh, lão, bệnh, tử và những nổi đau khổ lo buồn.
Khen mình chê người khác tội rất nặng, cho nên người học Phật cần phải xét kỷ. Chúng ta là người học đạo phải bỏ đi những thứ tánh xấu này. Chúng ta phải khen ngợi người khác, vì sao? Vì việc đó giúp cho họ cảm thấy vui vẻ mà tinh tấn làm những việc thiện. Hãy quên đi những gì mình đã làm dù nó là chuyện tốt. được như vậy mới thật là việc tốt.
Lại nữa, Mạn Thù Thất Lợi, nếu chúng hữu tình có tánh ưa sự ương ngang trái chia lìa, tranh đấu, kiện cáo lẫn nhau, làm não loạn cho mình và người, đem thân, khẩu, ý tạo thêm mãi những ác nghiệp, xoay qua trở lại, thường làm những việc không nhiêu ích để mưu hại lẫn nhau, hoặc cáo triệu những thần ở núi, rừng, cây; mã, để hại người, hoặc giết chúng sanh lấy huyết thịt cúng tế quỷ Dược xoa và quỷ La sát để cậy quỷ hại người, hoặc biên tên họ và làm hình tượng của người cừu oán rồi dùng phép chú thuật tà ác mà trù ẻo cho chết, hoặc theo lối ếm đối với những đồ độc, hoặc dùng chú pháp hại mạng người. Nếu chúng hữu tình bị những tai nạn ấy mà nghe danh hiệu của đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai thì các thứ tà ác kia không thể hại được. Tất cả những kẻ ác tâm kia đều trở lại khởi lòng từ làm việc lợi ích an vui cho kẻ khác, không còn ý tổn não vào tâm hiềm giận, hai bên hòa hảo với nhau. Và đối với vật thọ dụng của ai thì người ấy tự vui mừng biết đủ, không xâm lấn của nhau mà lại còn giúp đỡ lẫn nhau nữa.
Gây mãi cho nhau những sự bất lợi để mưu hại lẫn nhau... (triển chuyển thường vi bất nhiêu ích sự, hỗ tương mưu hại) Dạ xoa (yaksha) một loại quỉ ăn thịt người, mạnh, nhanh, khó lường, ở trên mặt đất, trong không gian và trên trời. La sát (raksasa) tên chung các ác quỉ, ăn uống máu thịt loài người, bay trong không trung hoặc đi trên đất.
Lại nữa, Mạn Thù Thất Lợi, nếu trong hàng tứ chúng: Tỳ Kheo, Tỳ Kheo Ni, ưu Bà tắc, Ưu Bà Di và những kẻ thiện nam, tín nữ đều có thọ trì tám phần trai giới, hoặc trong một năm, hoặc mỗi năm ba tháng, vâng giữ giới pháp, làm nơi y chỉ tu học rồi đem căn lành này nguyện sanh về chỗ Phật Vô lượng thọ ở thế giới Cực Lạc Tây Phương đặng nghe chánh pháp, nhưng nếu chưa quyết định, mà nghe được danh hiệu đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, thì khi mạng chung sẽ có tám vị Ðại Bồ tát như: Văn Thù Sư Lợi Bồ tát, Quán Thế Âm Bồ tát, Ðắc Ðại Thế Chí Bồ tát, Bảo Ðàn Hoa Bồ tát, Vô Tận Ý Bồ tát, Dược Vương Bồ tát, Dược Thượng Bồ tát, Di Lặc Bồ tát từ trên không trung đi đến đưa đường chỉ lối cho thì liền được vãng sanh trong những hoa báu đủ màu.
Phật bảo, nếu trong hàng tứ Chúng nếu có ai phát tâm thanh tịnh thọ trì tám phần trai giới trong một năm(nhứt niên), hoặc một năm ba tháng (tam ngoạt) mà đem công đức đó nguyện sanh về thế giới Cực Lạc của đức A Di Đà, nhưng ngưuời ấy chuư quyết đìịnh sau khi chết sẽ tám vị đại Bồ tát đến đưa đường chỉ dẫn thì liền được vãng sanh vào trong những thứ hoa báu đủ màu sắc.
Tám phần trai giới là những gì? Đó là:
Thứ Nhứt: Không sát sanh
Thứ Hai: Không Trộm Cắp
Thứ Ba: Không Dâm Dục (tại gia không tà dâm)
Thứ Tư: Không Nói Láo
Thứ Năm: Không Uống Rượu
Thứ Sáu: Không trang điểm
Thứ Bảy: Không hát múa đàn
Thứ Tám: Không nằm ngồi giường cao rộng tốt
Đó là tám thứ giới, trai là không ăn quá ngọ (bất thời phi thực) nên gọi là Bát Quan Trai.
--- còn tiếp ---