phu ong
07-25-2007, 12:38 PM
Đối thoại với cái bóng
___________________
- Ôi, ông chủ yêu quý của em. Sao hôm nay ông lại về với em thế hả?
- À, ngươi đấy à? Sao ngươi lại ở đây?
- Chính ông cho em có cơ hội hiện nguyên hình ở bên cạnh ông đấy chứ. Kể từ ngày loài người phát minh ra cái đèn nê-ông, rồi văn minh đô thị phát triển, ánh sáng khuếch tán được ứng dụng rộng rãi, thế là em cứ bị xé ra hàng ngàn hàng vạn mảnh, người không ra người, vật không ra vật. Tủi thân lắm ông a.
- Rồi, ta hiểu. Ngươi chỉ tồn rại nhờ ánh sáng một chiều, đúng không? Nay thời buổi hội nhập, cái gì cũng đa chiều hết, thành ra nhà ngươi cũng như không.
- Không hẳn thế đâu, ông chủ ạ. Bất cứ một sinh linh nào sinh ra trên đời này đều có cái bóng riêng của mình. Cũng có kẻ suốt đời núp bóng kẻ khác thì với người đó mới đúng là có bóng cũng như không. Còn như giờ đây, ông chủ ngồi một mình trong phòng với ngọn nến, thế là em lại được về với ông chủ. Hôm nay em thật hạnh phúc. Xin cảm ơn ông chủ.
- Ta đang buồn, ta muốn ngồi một mình trong đêm tối, nhưng tại sao. Thế là ta thắp một ngọn nến. Việc này là ta vì chính ta chứ không phải vì nhà ngươi nên ngơiư không phải cảm ơn.
- Điều gì khiến ông chủ quá buồn vậy?
- Chúng nó bày mưu cướp mất chức Trưởng ban quản lý dự án của ta, mà cướp một cách trắng trợn, cướp một cách thô bỉ. Đúng là những đồ thối tha. Sáng nay ta vừa phải bàn giao chức Trưởng ban cho cái thằng cha khốn kiếp ấy.
- Em thành thật chia buồn với ông. Cái chức ấy chắc phải màu mỡ lắm mới khiến ông buồn đến thế này.
- Sao lại không? Với chức ấy, ta đi đến đâu đều được tiếp đón như những nguyên thủ quốc gia. Sau một chữ ký của ta là tiền chảy ra như nước. Vinh quang tột đỉnh, đệ tử đầy đàn. Nay tự nhiên về “mo”. Ngươi bảo làm sao ta không buồn được.
- Có lẽ do ông không hết lòng với cấp trên mà chỉ ham xả láng với cấp dưới?
- Ngươi nhầm rồi. Để có cái chức này, ta đã phải chi phí cả trăm ngàn “đô”, toàn cho cấp trên chứ cho ai. Rồi ta phục dịch các sếp như một tên đầy tớ trung thành, sơn hào hải vì quanh năm suốt tháng. Nói theo giọng nói của sếp, cười theo cái nhếch mép của sếp. Còn thiếu cái gì là không hết lòng đâu. Thế mà thằng chó chết ấy nó lại cướp của ta.
- Người đời nói rằng nếu như thế là tự đánh mất mình. Sống đấy mà như chết đấy. Nay tuy hơi buồn nhưng ông lại tìm lại chính mình. Chẳng phải như thế là hơn ư?
- Nhà ngươi đúng là đồ tối tăm, chỉ tồn tại do kẻ khác tồn tại. Mình là cái gì một khi thua kém kẻ khác?
- Nếu cho ông làm một cái bóng như em thì ông có làm không?
- Không bao giờ.
- Thế tại sao ông vẫn cứ cặm cụi suốt cả cuộc đời để làm cái bóng của sếp?
- Láo! Nhà người dám xúc phạm ta ư? Ta cho ngươi chấm dứt sự tồn tại của ngươi ngay bây giờ chứ không dọa đâu.
- Bằng cách nào, thưa ông?
- Ta sẽ thổi tắt ngọn nến này.
- Thế thì ông chấp nhận sự tối tăm.
- Còn hơn là để những kẻ khốn kiếp và ngu muội lúc nào cũng ở ngay bên cạnh mình.
- Ôi, ông chủ yếu của em. Thế là ông đã hiểu rõ mọi điều. Em không muốn mất ông. Ông không muốn mất sếp. Ông muốn chấm dứt sự tồn tại của em. Sếp lại muốn chấm dứt sự tồn tại của ông. Và sự chấm dứt sự tồn của nhau dễ như việc thổi tắt ngọn nến này. Vì chúng ta đều là cái bóng, mong manh và lay lắt, đúng không ông?
Theo Tạp chí Nhà quản lý
___________________
- Ôi, ông chủ yêu quý của em. Sao hôm nay ông lại về với em thế hả?
- À, ngươi đấy à? Sao ngươi lại ở đây?
- Chính ông cho em có cơ hội hiện nguyên hình ở bên cạnh ông đấy chứ. Kể từ ngày loài người phát minh ra cái đèn nê-ông, rồi văn minh đô thị phát triển, ánh sáng khuếch tán được ứng dụng rộng rãi, thế là em cứ bị xé ra hàng ngàn hàng vạn mảnh, người không ra người, vật không ra vật. Tủi thân lắm ông a.
- Rồi, ta hiểu. Ngươi chỉ tồn rại nhờ ánh sáng một chiều, đúng không? Nay thời buổi hội nhập, cái gì cũng đa chiều hết, thành ra nhà ngươi cũng như không.
- Không hẳn thế đâu, ông chủ ạ. Bất cứ một sinh linh nào sinh ra trên đời này đều có cái bóng riêng của mình. Cũng có kẻ suốt đời núp bóng kẻ khác thì với người đó mới đúng là có bóng cũng như không. Còn như giờ đây, ông chủ ngồi một mình trong phòng với ngọn nến, thế là em lại được về với ông chủ. Hôm nay em thật hạnh phúc. Xin cảm ơn ông chủ.
- Ta đang buồn, ta muốn ngồi một mình trong đêm tối, nhưng tại sao. Thế là ta thắp một ngọn nến. Việc này là ta vì chính ta chứ không phải vì nhà ngươi nên ngơiư không phải cảm ơn.
- Điều gì khiến ông chủ quá buồn vậy?
- Chúng nó bày mưu cướp mất chức Trưởng ban quản lý dự án của ta, mà cướp một cách trắng trợn, cướp một cách thô bỉ. Đúng là những đồ thối tha. Sáng nay ta vừa phải bàn giao chức Trưởng ban cho cái thằng cha khốn kiếp ấy.
- Em thành thật chia buồn với ông. Cái chức ấy chắc phải màu mỡ lắm mới khiến ông buồn đến thế này.
- Sao lại không? Với chức ấy, ta đi đến đâu đều được tiếp đón như những nguyên thủ quốc gia. Sau một chữ ký của ta là tiền chảy ra như nước. Vinh quang tột đỉnh, đệ tử đầy đàn. Nay tự nhiên về “mo”. Ngươi bảo làm sao ta không buồn được.
- Có lẽ do ông không hết lòng với cấp trên mà chỉ ham xả láng với cấp dưới?
- Ngươi nhầm rồi. Để có cái chức này, ta đã phải chi phí cả trăm ngàn “đô”, toàn cho cấp trên chứ cho ai. Rồi ta phục dịch các sếp như một tên đầy tớ trung thành, sơn hào hải vì quanh năm suốt tháng. Nói theo giọng nói của sếp, cười theo cái nhếch mép của sếp. Còn thiếu cái gì là không hết lòng đâu. Thế mà thằng chó chết ấy nó lại cướp của ta.
- Người đời nói rằng nếu như thế là tự đánh mất mình. Sống đấy mà như chết đấy. Nay tuy hơi buồn nhưng ông lại tìm lại chính mình. Chẳng phải như thế là hơn ư?
- Nhà ngươi đúng là đồ tối tăm, chỉ tồn tại do kẻ khác tồn tại. Mình là cái gì một khi thua kém kẻ khác?
- Nếu cho ông làm một cái bóng như em thì ông có làm không?
- Không bao giờ.
- Thế tại sao ông vẫn cứ cặm cụi suốt cả cuộc đời để làm cái bóng của sếp?
- Láo! Nhà người dám xúc phạm ta ư? Ta cho ngươi chấm dứt sự tồn tại của ngươi ngay bây giờ chứ không dọa đâu.
- Bằng cách nào, thưa ông?
- Ta sẽ thổi tắt ngọn nến này.
- Thế thì ông chấp nhận sự tối tăm.
- Còn hơn là để những kẻ khốn kiếp và ngu muội lúc nào cũng ở ngay bên cạnh mình.
- Ôi, ông chủ yếu của em. Thế là ông đã hiểu rõ mọi điều. Em không muốn mất ông. Ông không muốn mất sếp. Ông muốn chấm dứt sự tồn tại của em. Sếp lại muốn chấm dứt sự tồn tại của ông. Và sự chấm dứt sự tồn của nhau dễ như việc thổi tắt ngọn nến này. Vì chúng ta đều là cái bóng, mong manh và lay lắt, đúng không ông?
Theo Tạp chí Nhà quản lý