nikita_nguyen
09-11-2007, 06:26 PM
TRONG MỘT CÁNH RỪNG
Ryunosuke Akutagawa
LỜI KHAI CỦA MỘT NGƯỜI CƯA GỖ VỚI SĨ QUAN CẢNH SÁT CAO CẤP
Vâng, thưa ngài. Tôi chính là người đã tìm ra xác chết. Như mọi ngày, sáng hôm nay tôi vào rừng để cưa cây tuyết tùng, và rồi tôi nhìn thấy xác chết nằm trong một cánh rừng tại một thung lũng bên dãy núi. Chính xác ở đâu ư? Cách lộ Yamashina vào khoảng 150m. Đó là một cánh rừng hẻo lánh đầy tre và tuyết tùng.
Xác chết nằm ngửa, mặc kimono lụa màu xanh nhạt. Một nhát kiếm duy nhất đã xuyên thủng lồng ngực. Lá tre rơi rụng xung quanh nhuốm đỏ màu máu. Không, máu không còn chảy nửa. Tôi tin rằng vết thương đã khô miệng. Một con mòng hút máu bám vào đó, chẳng thèm động đậy khi tôi đi đến.
Ngài hỏi tôi có thấy một thanh kiếm hoặc bất cứ một cái gì đại loại thế?
Không, thưa ngài, không. Tôi chỉ tìm thấy một sợi dây thừng tại gốc tuyết tùng gần đó. Và...à, ngoài sợi thừng tôi tìm thấy một cây lược. Tất cả chỉ có thế. Rõ ràng anh ta đã đánh nhau trước khi bị giết bởi vì cỏ và lá tre bị giẫm nát cả một vùng.
"Có ngựa gần đó ư?"
Không,thưa ngài. Một con người đi vào đó cũng đã là khó khăn rồi, huống chi là ngựa.
LỜI KHAI CỦA MỘT NHÀ SƯ VỚI SĨ QUAN CẢNH SÁT CAO CẤP
Vào lúc nào ư? Thưa ông, lúc ấy vào khoảng giữa trưa. Con người bất hạnh ấy đang trên đường từ Sekiyama đến Yamashina. Anh ta đi bộ, cùng đi là một phụ nữ ngồi trên lưng ngựa, người mà khi đó tôi được biết là vợ ông ta. Cô ấy mang một tấm mạng che mặt. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là màu áo của cô ấy, màu hoa cà. Con ngựa cô ấy cưỡi màu nâu đỏ có bờm đẹp đẽ. Chiều cao của cô ấy à? À vào khỏang 1mét 45. Vì là nhà sư tôi ít quan tâm đến các chi tiết về phụ nữ. Người đàn ông mang theo kiếm và cung tên. Và tôi nhớ rằng anh ấy có khoảng hai mươi mũi tên trong túi.
Tôi không ngờ rằng rồi ra anh ấy lại gặp nạn. Cuộc sống của con người thật phù du,như giọt sương sớm hoặc một ánh chớp. Tôi không biết dùng lời gì để bày tỏ mối thương cảm của tôi đối với anh ấy.
LỜI KHAI CỦA MỘT VIÊN CẢNH SÁT VỚI SĨ QUAN CẢNH SÁT CAO CẤP
Người mà tôi đã bắt ư?Hắn ta là một tên cướp nổi tiếng tên Tajomaru. Khi tôi bắt hắn, hắn đã bị ngã ngựa. Hắn đang rên rỉ trên một cây cầu tại Awataguchi. Vào lúc nào ư? Xẩm tối ngày hôm qua. Phải thú nhận rằng ngày hôm trước tôi đã cố bắt hắn nhưng không may hắn trốn thóat. Lúc ấy hắn mặc bộ kimono màu xanh đậm và mang theo bên người một thanh kiếm tầm thường. Và, như ngài thấy, hắn đã đọat cung tên đâu đó. Ngài nói rằng cây cung này và những mủi tên kia trông giống của người chết ư? Thế thì Tajomaru đúng là kẻ giết người. Cây cung được uốn cong bằng một sợi dây da, túi tên cẩn sơn mài màu đen, và mười bảy mủi tên có cắm lông chim ưng- tôi tin tất cả đều thuộc về anh ấy. Vâng thưa ngài, con ngựa, như ngài nói,có màu nâu đỏ và cái bờm xinh đẹp. Cách cây cầu đá một khoảng tôi tìm thấy con ngựa bị buộc bên vệ đường, dây cương dài buông thõng. Chắc hẳn ý trời đã làm cho hắn ngã ngựa.
Trong tất cả những tên cướp lảng vảng quanh vùng Kyoto, tên Tajomaru này đã gây cho phụ nữ nhiều nỗi thống khổ nhất. Mùa thu năm ngoái một bà đến phía sau núi Pindora gấn ngôi đền Toribe, áng chừng là đi viếng đền, đã bị giết, cùng với một cô gái. Người ta đã nghi ngờ đây là tội ác của hắn. Nếu tên tội phạm này đã giết anh ấy, ông không thể kể ra hết hắn đã làm gì vợ anh ấy. Xin quý ông xét xử vụ án này.
LỜI KHAI CỦA MỘT PHỤ NỮ ĐÃ LUỐNG TUỔI VỚI SĨ QUAN CẢNH SÁT CAO CẤP
Vâng, thưa ngài. Đây là tử thi con rể tôi. Cháu nó không phải là người vùng Kyoto. Cháu là một kiếm sĩ tại thị trấn Kokufu tỉnh Wakasa. Tên cháu là Kanazawa no Takehiko, hai mươi sáu tuổi. Tâm tính cháu hiền hòa, tôi tin chắc cháu không làm gì để người khác tức giận.
Con gái tôi ư? Cháu tên Masago, mười chin tuổi. Cháu rất nhanh nhảu, đáng yêu, nhưng tôi đoan chắc cháu chưa hề biết ai ngoại trừ Takehiko. Khuôn mặt cháu nhỏ nhắn, thuôn dài, da sẫm màu, có một nốt ruồi ở đuôi mắt trái.
Ngày hôm qua Takehiko đi về Wakasa với con gái tôi. Thật xui xẻo làm sao mọi việc lại kết thúc đau buồn như vậy! Điều gì đã xảy ra cho con gái tôi? Tôi cam chịu trước số mạng con rể tôi, nhưng số phận của con tôi làm tôi lo lắng đến phát bệnh. Ơn trời xin còn lưu lại dấu vết để tìm ra cháu. Tôi căm thù tên cướp Tajomaru, cho dù nó là ai đi nữa. Không chỉ con rể tôi, mà còn con gái tôi…( Những lời sau đó đẫm đầy nước mắt).
LỜI THÚ TỘI CỦA TAJOMARU
Tôi đã giết anh ta, nhưng không giết người vợ. Cô ta đi đâu? Tôi không biết. À, hượm một tí. Không hình phạt nào khiến tôi phải thú nhận những gì tôi không biết. Giờ đây khi mọi việc trở lại trong trí, tôi sẽ kể cho ông nghe tất cả.
Ngày hôm qua vào khoảng xế trưa tôi đã gặp hai vợ chồng đó. Khi ấy một cơn gió nhẹ thổi chao đi tấm khăn che mặt, thế là tôi thoáng thấy cô ta. Lập tức nó choáng lấy tôi. Có lẽ vì một lý do, cô ta trông giống một búp bê đáng yêu. Tôi bèn quyết định mình phải chiếm đoạt cô ta cho dù phải giết người chồng.
Tại sao ư? Đối với tôi giết người không phải là điều ghê gớm như ông nghĩ. Khi một người đàn bà bị chiếm đoạt, chồng cô ta phải chết. Tôi dùng thanh gươm vẫn mang bên hông để giết người. Tôi là kẻ duy nhất giết người ư? Ông, ông không dùng kiếm. Ông giết người bằng quyền lực của ông, bằng tiền bạc của ông. Đôi khi ông giết họ, lấy cớ là làm điều tốt cho họ. Đúng là họ không chảy máu. Họ rất khỏe mạnh, nhưng cũng vậy thôi. Ông đã giết họ. Khi nói ai tội nằng hơn ai, ông hay tôi.( cười mỉa )
Nhưng tốt hơn là có thể chiếm đoạt một người đàn bà mà không giết chồng cô ta. Thế là tôi đã quyết định. Nhưng không thể thực hiện trên con lộ Yamashina. Tôi lập mưu dụ họ đi vào các dãy núi.
Khá dễ dàng, tôi trở thành bạn đồng hành của họ. Và tôi bảo họ rằng có một mô đất trong ngọn núi ở đằng kia, và rằng tôi đã đào nó lên và tìm thấy nhiều thanh kiếm quý. Tôi tiếp tục nói với họ rằng tôi đã chôn chúng trong một cánh rừng sau ngọn núi, và rằng tôi muốn bán chúng với giá rẻ cho bất cứ ai muốn mua. Rồi…ông thấy đó, long tham thật khủng khiếp, đúng không?
Anh ta bắt đầu bị lung lay bởi những gì tôi nói trước khi ý thức được điều đó. Chưa đầy nửa giờ sau họ quay ngựa đi cùng tôi về phía dãy núi.
Khi anh ta đi đến bìa rừng, tôi nói rằng kiếm báu được trôn trong đó, và bảo họ đi vào xem. Người đàn ông không phản đối, anh ta mờ mắt vì tham. Người đàn bà nói rằng cô ta sẽ ngồi chờ bên ngoài với con ngựa. Đương nhiên cô ta nói thế khi nhìn thấy cánh rừng dày đặc. Nói thật tôi dự định sẽ làm đúng như tôi muốn, vì thế tôi và anh ta đi vào rừng, để cô ta ở lại một mình.
Cánh rừng chỉ tòan là tre. Vào khoảng 50 mét trước mặt là một nhóm tuyết tùng. Đây là một nơi thuận lợi để ra tay. Hăng hái đi sâu vào rừng, tôi đơn giản nói dối là kho báu được chôn dưới bụi tuyết tùng. Khi nghe tôi nói thế, anh ta mở rộng đường đi hướng về bụi tuyết tùng. Đi một chốc các gốc tre thưa dần và chúng tôi đến nơi có một số tuyết tùng mọc thành hàng. Ngay khi đến đó, tôi túm lấy anh ta từ phía sau. Dẫu là một kiếm sĩ dày công luyện tập và khá mạnh, nhưng khi bị tấn công bất ngờ anh ta không làm gì được. Tôi nhanh chóng cột anh ta vào một gốc cây tuyết tùng. Lấy thừng ở đâu ư? Nhờ trời,là cướp, nên tôi luôn mang theo một sợi thừng, vì tôi có thể leo tường bất cứ lúc nào. Dĩ nhiên là dể dàng bịt miệng anh ta bằng lá tre rụng đầy quanh đó.
Sau khi đã giải quyết anh ta, tôi đi gặp người vợ, bảo cô ta đến với chồng vì dường như anh ấy ngã bệnh bất ngờ. Không cần phải nói, mưu kế này cũng trót lọt. Người đàn bà cỏi chiếc nón cói, đi sâu vào rừng theo sự dìu dắt của tôi. Ngay khi trông thấy chồng, cô ta rút ra một con dao găm nhỏ. Tôi chưa hề thấy người đàn bà nào hung tợn thế. Nếu không đề phòng tôi đã bị một nhát đâm vào sườn. Tôi lách người tránh, nhưng cô ta vẫn tấn công kịch liệt. Cô ta có lẽ sẽ đâm tôi bị thương nặng hoặc giết chết. Nhưng tôi là Tajomaru. Tôi cố đánh rơi con dao mà không phải rút kiếm ra. Không vũ khí, người đàn bà quyết liệt trở nên yếu ớt. Ít ra tôi đã có thể thỏa mãn sự thèm muốn của mình mà không lấy mạng người chồng.
Vâng,…không lấy đi mạng sống của người chồng. Tôi đã không muốn giết ông ta. Tôi sắp chạy ra khỏi cánh rừng, để mặc người đàn bà khóc vùi. Rồi thì cô ta điên cuồng níu lấy tay tôi. Với những lời ngắt quãng, cô ta nói rằng hoặc là chồng cô hoặc tôi phải chết. Cô ta nói thà chết đi còn hơn nỗi nhục này có đến hai người biết, rằng muốn làm vợ của bất cứ ai còn sống sót. Khi ấy một khát vọng dữ dội giết anh ta chiếm lấy tôi. Nói với ông thế này, rõ rằng ông sẽ nghĩ tôi là con người hung tợn hơn ông. Nhưng bởi vì ông không trông thấy mặt cô ta vào lúc đó. Nhất là đôi mắt cháy bỏng. Khi nhìn tận mặt cô ta, tôi muốn cô ta trở thành vợ của tôi cho dầu tôi có bị sét đánh. Tôi mốn cô ta là vợ tôi…chỉ niềm khao khát nàychiếm lấy tâm trí tôi. Nó không đơn thuần là dục vọng như ông nghĩ. Nếu lúc đó ngoài dục vọng không còn khao khát nào nữa, chắc hẳn tôi đã không ngần ngại đánh đánh ngã cô ta rồi chạy đi. Rồi thì kiếm tôi khỏi vấy máu con người đó. Nhưng lúc ấy, trong cánh rừng tăm tối, chăm chăm vào mặt cô ta, tôi quyết định giết anh ta trước khi rời nơi ấy.
Nhưng tôi không muốn chơi xấu. Tôi cởi trói và bảo anh ta cùng tôi đấu kiếm. ( Sợi thừng tìm thấy dưới cây tuyết tùng là do tôi quẳng ra). Đấy căm tức, anh ta rút ngay thanh kiếmvà hung hăng nhảy vào tôi nhanh như chớp, không nói một câu. Không cần phải kể cuộc đấu của chúng tôi đã diễn ra như thế nào. Hai mươi lăm nhát…hãy nhớ điều đó. Bây giờ vẫn còn ấn tượng. Không ai dưới gầm trời này có thể đỡ được hai mươi nhát kiếm của tôi. ( Cười thích thú )
Khi anh ta bị bại, tôi hạ thấy mũi kiếm đang nhỏ máu, quay về phía người vợ. Nhưng vô cùng ngạc nhiên, cô ta đã biến mất. Tôi tự hỏi cô ta chạy đi đâu. Tôi đã tìm kiếm khắp trong những cụm tuyết tùng. Tôi lắng tai nghe, nhưng chỉ có tiếng rên rỉ từ cổ họng người đàn ông đang hấp hối.
Ngay khi chúng tôi bắt đầu trận đấu, cô ta đã chạy qua cánh rừng để kêu cứu. Nghĩ thế, tôi biết đó là chuyện sinh tử của mình. Cướp thanh kiếm và cung tên, tôi chạy ra con lộ bên núi. Ở đó tôi nhìn thấy con ngựa vẫn đang lặng lẽ gặm cỏ. Chỉ phí lời kể về những chi tiết sau đó, trước khi đi vào thị trấn, tôi đã quẳng thanh kiếm. Tất cả là thế. Tôi biết rồi thì tôi cũng bị treo cổ, thế thì cứ quy cho tôi hình phạt nặng nhất. ( Vẻ bướng bỉnh )
LỜI THÚ TỘI CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ ĐẾN ĐỀN SHIMIZU
Sau khi cuỡng bức tôi, người đàn ông mặc kimono xanh nhìn chồng tôi cười nhạo bang. Chồng tôi chắc hẳn kinh hãi lắm! Dẫu cho anh ấy có vùng vẫy trong cơn tuyệt vọng, sợi thừng càng hằn sâu vào da thịt. Tôi lọang choạng đi về phía chồng, nhưng tên cướp lập tức đánh ngã tôi. Vào lúc ấy tôi nhìn thấy một vẻ gì đó không thể diển tả được trong mắt chồng tôi. Một điều gì đó ngoài sức diển tả…đôi mắt khiến tôi đến giờ còn run rẩy. Cái nhìn của chồng tôi đã nói lên tất cả. Không là giận dữ, chũng chẳng buồn rầu…chỉ lạnh lẽo. Một cái nhìn miễn cưỡng. Đánh gục tôi mạnh hơn cả cú đánh của tên cướp.
Khi tôi tỉnh dậy, người đàn ông mặc đồ lụa xanh đã đi. Tôi chỉ nhìn thấy chồng tôivẫn bị trói vào gốc tuyết tùng. Tôi khó nhọc ngồi dậy và nhìn vào mặt anh ấy. Nhưng vẫn vậy, mắt anh vẫn như trước.
Trong mắt anh ấy, ngoài sự khinh miệt còn là căm ghét. Nhục nhã, đau khổ và tức giận… tôi không biết làm sao để diễn tả tâm trạng mình lúc ấy. Lảo đảo, tôi đi về phía chồng.
“Takejiro”, tôi nói với anh ấy, “đến nông nỗi này, em không thể chung sống với anh được nữa. Em quyết định mình phải chết,…nhưng anh cũng phải chết. Anh đã nhìn thấy nỗi ô nhục này. Em không thể để anh sống”.
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Anh ấy vẫn nhìn tôi, ghê tởm và khinh miệt. Tim tôi tan nát. Tôi tìm thanh kiếm của anh ấy. Chắc hẳn tên cướp đã lấy đi rồi. Cũng không thấy cung tên của anh ấy đâu cả. May thay, cây dao găm của tôi đang nằm dưới chân. Đưa dao cao khỏi đầu, tôi nhắc lại :” Bây giờ em giết anh, rồi sẽ lập tức theo anh”.
Khi nghe những lời này anh ấy khó nhọc mấp máy môi. Dĩ nhiên tôi không nghe được vì miệng anh bi nhét đầy lá. Nhưng chỉ liếc nhìn, tôi hiểu lời anh. Không đoái hoài đến tôi, cái nhìn ấy là “ Giết tôi đi”. Tê tái, tôi đâm mạnh con dao găm xuyên qua kimono, thấu đến ngực.
Tôi lại ngất đi. Khi tôi tỉnh dậy, anh ấy, vẫn còn bị trói, đã thở hơi cuối cùng. Một vệt nắng xắp tắt xuyên qua khóm tuyết tùng hắt vào gương mặt nhợt nhạt của anh ấy. Cố dằn cơn thổn thức, tôi cởi sợi dây trói. Và…và điều gì đã đến với tôi? Tôi không có đủ can đảm để kể ông nghe. Dẫu sao, tôi đã không có đủ sức mạnh để tự sát. Tôi đã đâm vào cổ, tôi đã nhảy xuống hồ dưới chân ngọn núi, tôi đã cố giết mình bằng nhiều cách. Không thể tự kết liễu đời mình, tôi vẫn còn sống, không trung thực. ( Một nụ cười lặng lẽ ). Tôi thật chẳng ra gì, cho dầu thánh thần nhân từ nhất cũng không thể tha thứ cho tôi. Tôi đã giết chồng của mình. Tôi đã bị cưỡng hiếp. Tôi còn có thể làm gì? Tôi…tôi ( tiếng nức nở dữ dội).
CÂU CHUYỆN CỦA NGƯỜI BỊ GIẾT QUA LỜI ĐỒNG CỐT
Sau khi chiếm đọat, tên cướp bắt đầu dỗ dành vợ tôi. Tôi, dĩ nhiên, không nói gì được, cả người bị trói chặt vào gốc tùng. Nhưng tôi nháy mắt ra hiệu cô ấy nhiều lần để nói rằng “ Đừng tin vào quân cướp”. Tôi muốn vợ tôi hiểu điều ấy. Nhưng vợ tôi, ngồi uể oải trên đám tre, chỉ nhìn đăm đăm vào vạt áo. Rõ ràng cô ta đang lắng nghe tên cướp. Tôi đau đớn vì hờn ghen. Trong khi đó tên cướp tiếp tục khôn khéo nói, từ vấn đề này sang vấn đề khác. Cuối cùng hắn trơ trẽn đề nghị. “ Một khi cô đã bị vấy bẩn, cô không thể nào tiếp tục sống hạnh phúc với chồng cô. Thay vì thế sao em không là vợ tôi? Vì quá yêu nên tôi đã xúc phạm đến em”.
Trong khi tên cướp nói, vợ tôi ngước nhìn như đang trong cơn mê. Chưa bao giờ cô ta đẹp như thế. Trong khi tôi đang bị trói, người vợ xinh đẹp của tôi đã nói gì với tên cướp? Tôi đả chết, nhưng tôi không bao giờ ngừng căm hận và hờn ghen khi nhớ đến câu trả lời của cô ta…” Thế thì dẫn tôi theo bất cứ nơi nào ông đến”.
Tất cả tội lỗi của cô ta không chỉ có thế. Nếu chỉ có thế, tôi đã không quá khổ đau. Khi đang đi ra khỏi cánh rừng như trong mơ, tay trong tay tên cướp, cô ta thình lình tái nhợt đi, chỉ tay vào tôi khi ấy đang bị trói chặt vào gốc tùng, và nói: “Giết anh ta đi”, cô ta gào lên mãi như phát điên. Ngay đến bây giò những lời hăm dọa đó cũng khiến tôi muốn đâm đầu xuồng vực sâu thẳm. Đã từng có những lời ghê sợ như thế tuôn ra từ cửa miệng một con người hay chưa? Đã có ai phải nghe, cho dù một lần, những lời nói đáng nguyền rủa thế chưa? Dù chỉ một lần…( Một tiếng kêu thảng thốt đầy khinh miệt). Nghe những lời này, tên cướp tái mặt. “Giết anh ta đi”, cô ta la lên, bám lấy tay hắn ta. Nhìn chăm chăm vào cô ta, hắn không trả lời có hoặc không…nhưng tôi chưa kịp nghĩ đến câu trả lời của hắn thì cô ta đã bị đánh sóng soài trên đám lá tre. ( Một lần nữa lại la lên khinh miệt). Lặng lẽ vòng tay trước ngực, hắn nhìn tôi nói: “Anh sẽ làm gì với nó? Giết hay để nó sống? Anh chì cần gật đầu. Giết nó hả?”. Chỉ những lời đó cũng đủ để tôi tha thứ tội lỗi của hắn.
Tôi đang do dự, cô ta ré lên và chạy biến vào rừng.
Sau khi cô ta chạy đi, hắn lượm thanh kiếm, và cung tên của tôi lên. Chỉ một nhát hắn cắt đứt dây trói. Tôi nhớ hắn còn lẩm bẩm: “Kế đến là số phận của mình”. Rồi hắn đi khỏi cánh rừng. Sau đó là hoàn toàn yên lặng. Không, tôi đã nghe ai đó khóc. Cởi hết dây trói cho mình, tôi chăm chú lắng nghe, và tôi biết rằng đó là tiếng khóc của chính tôi. (Yên lặng một lúc lâu)
Toàn thân rã rời, tôi đi khỏi gốc tuyết tùng. Trước mặt tôi là con dao găm sáng loáng vợ tôi đã đánh rớt. Tôi nhặt lấy, đâm vào ngực mình. Máu vọt lên trong miệng tôi, nhưng tôi không thấy đau. Khi ngực tôi lạnh giá, mọi thứ trở nên yên lặng như xác chết trong nấm mồ. Yên ắng làm sao! Không có đến cả một tiếng chim hót nơi nấm mồ này trong thung lũng của dãy núi. Chỉ sót lại ánh nắng còn nấn ná trên ngọn tuyết tùng và trên đỉnh núi. Nắng nhạt dần, cho đến khi không còn nhìn thấy tuyết tùng va tre nữa. Tôi nằm đó, chung quanh lặng ngắt như tờ.
Rồi có ai đó bò đến gần tôi. Tôi cố gắng xem. Nhưng xung quanh tối đen. Ai đó…ai đó nhẹ nhàng rút dao găm ra khỏi ngực tôi. Lúc ấy máu lại một lần nữa trào lên miệng tôi. Và tôi mãi mãi đắm chìm trong bong tối.
Ryunosuke Akutagawa
LỜI KHAI CỦA MỘT NGƯỜI CƯA GỖ VỚI SĨ QUAN CẢNH SÁT CAO CẤP
Vâng, thưa ngài. Tôi chính là người đã tìm ra xác chết. Như mọi ngày, sáng hôm nay tôi vào rừng để cưa cây tuyết tùng, và rồi tôi nhìn thấy xác chết nằm trong một cánh rừng tại một thung lũng bên dãy núi. Chính xác ở đâu ư? Cách lộ Yamashina vào khoảng 150m. Đó là một cánh rừng hẻo lánh đầy tre và tuyết tùng.
Xác chết nằm ngửa, mặc kimono lụa màu xanh nhạt. Một nhát kiếm duy nhất đã xuyên thủng lồng ngực. Lá tre rơi rụng xung quanh nhuốm đỏ màu máu. Không, máu không còn chảy nửa. Tôi tin rằng vết thương đã khô miệng. Một con mòng hút máu bám vào đó, chẳng thèm động đậy khi tôi đi đến.
Ngài hỏi tôi có thấy một thanh kiếm hoặc bất cứ một cái gì đại loại thế?
Không, thưa ngài, không. Tôi chỉ tìm thấy một sợi dây thừng tại gốc tuyết tùng gần đó. Và...à, ngoài sợi thừng tôi tìm thấy một cây lược. Tất cả chỉ có thế. Rõ ràng anh ta đã đánh nhau trước khi bị giết bởi vì cỏ và lá tre bị giẫm nát cả một vùng.
"Có ngựa gần đó ư?"
Không,thưa ngài. Một con người đi vào đó cũng đã là khó khăn rồi, huống chi là ngựa.
LỜI KHAI CỦA MỘT NHÀ SƯ VỚI SĨ QUAN CẢNH SÁT CAO CẤP
Vào lúc nào ư? Thưa ông, lúc ấy vào khoảng giữa trưa. Con người bất hạnh ấy đang trên đường từ Sekiyama đến Yamashina. Anh ta đi bộ, cùng đi là một phụ nữ ngồi trên lưng ngựa, người mà khi đó tôi được biết là vợ ông ta. Cô ấy mang một tấm mạng che mặt. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là màu áo của cô ấy, màu hoa cà. Con ngựa cô ấy cưỡi màu nâu đỏ có bờm đẹp đẽ. Chiều cao của cô ấy à? À vào khỏang 1mét 45. Vì là nhà sư tôi ít quan tâm đến các chi tiết về phụ nữ. Người đàn ông mang theo kiếm và cung tên. Và tôi nhớ rằng anh ấy có khoảng hai mươi mũi tên trong túi.
Tôi không ngờ rằng rồi ra anh ấy lại gặp nạn. Cuộc sống của con người thật phù du,như giọt sương sớm hoặc một ánh chớp. Tôi không biết dùng lời gì để bày tỏ mối thương cảm của tôi đối với anh ấy.
LỜI KHAI CỦA MỘT VIÊN CẢNH SÁT VỚI SĨ QUAN CẢNH SÁT CAO CẤP
Người mà tôi đã bắt ư?Hắn ta là một tên cướp nổi tiếng tên Tajomaru. Khi tôi bắt hắn, hắn đã bị ngã ngựa. Hắn đang rên rỉ trên một cây cầu tại Awataguchi. Vào lúc nào ư? Xẩm tối ngày hôm qua. Phải thú nhận rằng ngày hôm trước tôi đã cố bắt hắn nhưng không may hắn trốn thóat. Lúc ấy hắn mặc bộ kimono màu xanh đậm và mang theo bên người một thanh kiếm tầm thường. Và, như ngài thấy, hắn đã đọat cung tên đâu đó. Ngài nói rằng cây cung này và những mủi tên kia trông giống của người chết ư? Thế thì Tajomaru đúng là kẻ giết người. Cây cung được uốn cong bằng một sợi dây da, túi tên cẩn sơn mài màu đen, và mười bảy mủi tên có cắm lông chim ưng- tôi tin tất cả đều thuộc về anh ấy. Vâng thưa ngài, con ngựa, như ngài nói,có màu nâu đỏ và cái bờm xinh đẹp. Cách cây cầu đá một khoảng tôi tìm thấy con ngựa bị buộc bên vệ đường, dây cương dài buông thõng. Chắc hẳn ý trời đã làm cho hắn ngã ngựa.
Trong tất cả những tên cướp lảng vảng quanh vùng Kyoto, tên Tajomaru này đã gây cho phụ nữ nhiều nỗi thống khổ nhất. Mùa thu năm ngoái một bà đến phía sau núi Pindora gấn ngôi đền Toribe, áng chừng là đi viếng đền, đã bị giết, cùng với một cô gái. Người ta đã nghi ngờ đây là tội ác của hắn. Nếu tên tội phạm này đã giết anh ấy, ông không thể kể ra hết hắn đã làm gì vợ anh ấy. Xin quý ông xét xử vụ án này.
LỜI KHAI CỦA MỘT PHỤ NỮ ĐÃ LUỐNG TUỔI VỚI SĨ QUAN CẢNH SÁT CAO CẤP
Vâng, thưa ngài. Đây là tử thi con rể tôi. Cháu nó không phải là người vùng Kyoto. Cháu là một kiếm sĩ tại thị trấn Kokufu tỉnh Wakasa. Tên cháu là Kanazawa no Takehiko, hai mươi sáu tuổi. Tâm tính cháu hiền hòa, tôi tin chắc cháu không làm gì để người khác tức giận.
Con gái tôi ư? Cháu tên Masago, mười chin tuổi. Cháu rất nhanh nhảu, đáng yêu, nhưng tôi đoan chắc cháu chưa hề biết ai ngoại trừ Takehiko. Khuôn mặt cháu nhỏ nhắn, thuôn dài, da sẫm màu, có một nốt ruồi ở đuôi mắt trái.
Ngày hôm qua Takehiko đi về Wakasa với con gái tôi. Thật xui xẻo làm sao mọi việc lại kết thúc đau buồn như vậy! Điều gì đã xảy ra cho con gái tôi? Tôi cam chịu trước số mạng con rể tôi, nhưng số phận của con tôi làm tôi lo lắng đến phát bệnh. Ơn trời xin còn lưu lại dấu vết để tìm ra cháu. Tôi căm thù tên cướp Tajomaru, cho dù nó là ai đi nữa. Không chỉ con rể tôi, mà còn con gái tôi…( Những lời sau đó đẫm đầy nước mắt).
LỜI THÚ TỘI CỦA TAJOMARU
Tôi đã giết anh ta, nhưng không giết người vợ. Cô ta đi đâu? Tôi không biết. À, hượm một tí. Không hình phạt nào khiến tôi phải thú nhận những gì tôi không biết. Giờ đây khi mọi việc trở lại trong trí, tôi sẽ kể cho ông nghe tất cả.
Ngày hôm qua vào khoảng xế trưa tôi đã gặp hai vợ chồng đó. Khi ấy một cơn gió nhẹ thổi chao đi tấm khăn che mặt, thế là tôi thoáng thấy cô ta. Lập tức nó choáng lấy tôi. Có lẽ vì một lý do, cô ta trông giống một búp bê đáng yêu. Tôi bèn quyết định mình phải chiếm đoạt cô ta cho dù phải giết người chồng.
Tại sao ư? Đối với tôi giết người không phải là điều ghê gớm như ông nghĩ. Khi một người đàn bà bị chiếm đoạt, chồng cô ta phải chết. Tôi dùng thanh gươm vẫn mang bên hông để giết người. Tôi là kẻ duy nhất giết người ư? Ông, ông không dùng kiếm. Ông giết người bằng quyền lực của ông, bằng tiền bạc của ông. Đôi khi ông giết họ, lấy cớ là làm điều tốt cho họ. Đúng là họ không chảy máu. Họ rất khỏe mạnh, nhưng cũng vậy thôi. Ông đã giết họ. Khi nói ai tội nằng hơn ai, ông hay tôi.( cười mỉa )
Nhưng tốt hơn là có thể chiếm đoạt một người đàn bà mà không giết chồng cô ta. Thế là tôi đã quyết định. Nhưng không thể thực hiện trên con lộ Yamashina. Tôi lập mưu dụ họ đi vào các dãy núi.
Khá dễ dàng, tôi trở thành bạn đồng hành của họ. Và tôi bảo họ rằng có một mô đất trong ngọn núi ở đằng kia, và rằng tôi đã đào nó lên và tìm thấy nhiều thanh kiếm quý. Tôi tiếp tục nói với họ rằng tôi đã chôn chúng trong một cánh rừng sau ngọn núi, và rằng tôi muốn bán chúng với giá rẻ cho bất cứ ai muốn mua. Rồi…ông thấy đó, long tham thật khủng khiếp, đúng không?
Anh ta bắt đầu bị lung lay bởi những gì tôi nói trước khi ý thức được điều đó. Chưa đầy nửa giờ sau họ quay ngựa đi cùng tôi về phía dãy núi.
Khi anh ta đi đến bìa rừng, tôi nói rằng kiếm báu được trôn trong đó, và bảo họ đi vào xem. Người đàn ông không phản đối, anh ta mờ mắt vì tham. Người đàn bà nói rằng cô ta sẽ ngồi chờ bên ngoài với con ngựa. Đương nhiên cô ta nói thế khi nhìn thấy cánh rừng dày đặc. Nói thật tôi dự định sẽ làm đúng như tôi muốn, vì thế tôi và anh ta đi vào rừng, để cô ta ở lại một mình.
Cánh rừng chỉ tòan là tre. Vào khoảng 50 mét trước mặt là một nhóm tuyết tùng. Đây là một nơi thuận lợi để ra tay. Hăng hái đi sâu vào rừng, tôi đơn giản nói dối là kho báu được chôn dưới bụi tuyết tùng. Khi nghe tôi nói thế, anh ta mở rộng đường đi hướng về bụi tuyết tùng. Đi một chốc các gốc tre thưa dần và chúng tôi đến nơi có một số tuyết tùng mọc thành hàng. Ngay khi đến đó, tôi túm lấy anh ta từ phía sau. Dẫu là một kiếm sĩ dày công luyện tập và khá mạnh, nhưng khi bị tấn công bất ngờ anh ta không làm gì được. Tôi nhanh chóng cột anh ta vào một gốc cây tuyết tùng. Lấy thừng ở đâu ư? Nhờ trời,là cướp, nên tôi luôn mang theo một sợi thừng, vì tôi có thể leo tường bất cứ lúc nào. Dĩ nhiên là dể dàng bịt miệng anh ta bằng lá tre rụng đầy quanh đó.
Sau khi đã giải quyết anh ta, tôi đi gặp người vợ, bảo cô ta đến với chồng vì dường như anh ấy ngã bệnh bất ngờ. Không cần phải nói, mưu kế này cũng trót lọt. Người đàn bà cỏi chiếc nón cói, đi sâu vào rừng theo sự dìu dắt của tôi. Ngay khi trông thấy chồng, cô ta rút ra một con dao găm nhỏ. Tôi chưa hề thấy người đàn bà nào hung tợn thế. Nếu không đề phòng tôi đã bị một nhát đâm vào sườn. Tôi lách người tránh, nhưng cô ta vẫn tấn công kịch liệt. Cô ta có lẽ sẽ đâm tôi bị thương nặng hoặc giết chết. Nhưng tôi là Tajomaru. Tôi cố đánh rơi con dao mà không phải rút kiếm ra. Không vũ khí, người đàn bà quyết liệt trở nên yếu ớt. Ít ra tôi đã có thể thỏa mãn sự thèm muốn của mình mà không lấy mạng người chồng.
Vâng,…không lấy đi mạng sống của người chồng. Tôi đã không muốn giết ông ta. Tôi sắp chạy ra khỏi cánh rừng, để mặc người đàn bà khóc vùi. Rồi thì cô ta điên cuồng níu lấy tay tôi. Với những lời ngắt quãng, cô ta nói rằng hoặc là chồng cô hoặc tôi phải chết. Cô ta nói thà chết đi còn hơn nỗi nhục này có đến hai người biết, rằng muốn làm vợ của bất cứ ai còn sống sót. Khi ấy một khát vọng dữ dội giết anh ta chiếm lấy tôi. Nói với ông thế này, rõ rằng ông sẽ nghĩ tôi là con người hung tợn hơn ông. Nhưng bởi vì ông không trông thấy mặt cô ta vào lúc đó. Nhất là đôi mắt cháy bỏng. Khi nhìn tận mặt cô ta, tôi muốn cô ta trở thành vợ của tôi cho dầu tôi có bị sét đánh. Tôi mốn cô ta là vợ tôi…chỉ niềm khao khát nàychiếm lấy tâm trí tôi. Nó không đơn thuần là dục vọng như ông nghĩ. Nếu lúc đó ngoài dục vọng không còn khao khát nào nữa, chắc hẳn tôi đã không ngần ngại đánh đánh ngã cô ta rồi chạy đi. Rồi thì kiếm tôi khỏi vấy máu con người đó. Nhưng lúc ấy, trong cánh rừng tăm tối, chăm chăm vào mặt cô ta, tôi quyết định giết anh ta trước khi rời nơi ấy.
Nhưng tôi không muốn chơi xấu. Tôi cởi trói và bảo anh ta cùng tôi đấu kiếm. ( Sợi thừng tìm thấy dưới cây tuyết tùng là do tôi quẳng ra). Đấy căm tức, anh ta rút ngay thanh kiếmvà hung hăng nhảy vào tôi nhanh như chớp, không nói một câu. Không cần phải kể cuộc đấu của chúng tôi đã diễn ra như thế nào. Hai mươi lăm nhát…hãy nhớ điều đó. Bây giờ vẫn còn ấn tượng. Không ai dưới gầm trời này có thể đỡ được hai mươi nhát kiếm của tôi. ( Cười thích thú )
Khi anh ta bị bại, tôi hạ thấy mũi kiếm đang nhỏ máu, quay về phía người vợ. Nhưng vô cùng ngạc nhiên, cô ta đã biến mất. Tôi tự hỏi cô ta chạy đi đâu. Tôi đã tìm kiếm khắp trong những cụm tuyết tùng. Tôi lắng tai nghe, nhưng chỉ có tiếng rên rỉ từ cổ họng người đàn ông đang hấp hối.
Ngay khi chúng tôi bắt đầu trận đấu, cô ta đã chạy qua cánh rừng để kêu cứu. Nghĩ thế, tôi biết đó là chuyện sinh tử của mình. Cướp thanh kiếm và cung tên, tôi chạy ra con lộ bên núi. Ở đó tôi nhìn thấy con ngựa vẫn đang lặng lẽ gặm cỏ. Chỉ phí lời kể về những chi tiết sau đó, trước khi đi vào thị trấn, tôi đã quẳng thanh kiếm. Tất cả là thế. Tôi biết rồi thì tôi cũng bị treo cổ, thế thì cứ quy cho tôi hình phạt nặng nhất. ( Vẻ bướng bỉnh )
LỜI THÚ TỘI CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ ĐẾN ĐỀN SHIMIZU
Sau khi cuỡng bức tôi, người đàn ông mặc kimono xanh nhìn chồng tôi cười nhạo bang. Chồng tôi chắc hẳn kinh hãi lắm! Dẫu cho anh ấy có vùng vẫy trong cơn tuyệt vọng, sợi thừng càng hằn sâu vào da thịt. Tôi lọang choạng đi về phía chồng, nhưng tên cướp lập tức đánh ngã tôi. Vào lúc ấy tôi nhìn thấy một vẻ gì đó không thể diển tả được trong mắt chồng tôi. Một điều gì đó ngoài sức diển tả…đôi mắt khiến tôi đến giờ còn run rẩy. Cái nhìn của chồng tôi đã nói lên tất cả. Không là giận dữ, chũng chẳng buồn rầu…chỉ lạnh lẽo. Một cái nhìn miễn cưỡng. Đánh gục tôi mạnh hơn cả cú đánh của tên cướp.
Khi tôi tỉnh dậy, người đàn ông mặc đồ lụa xanh đã đi. Tôi chỉ nhìn thấy chồng tôivẫn bị trói vào gốc tuyết tùng. Tôi khó nhọc ngồi dậy và nhìn vào mặt anh ấy. Nhưng vẫn vậy, mắt anh vẫn như trước.
Trong mắt anh ấy, ngoài sự khinh miệt còn là căm ghét. Nhục nhã, đau khổ và tức giận… tôi không biết làm sao để diễn tả tâm trạng mình lúc ấy. Lảo đảo, tôi đi về phía chồng.
“Takejiro”, tôi nói với anh ấy, “đến nông nỗi này, em không thể chung sống với anh được nữa. Em quyết định mình phải chết,…nhưng anh cũng phải chết. Anh đã nhìn thấy nỗi ô nhục này. Em không thể để anh sống”.
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Anh ấy vẫn nhìn tôi, ghê tởm và khinh miệt. Tim tôi tan nát. Tôi tìm thanh kiếm của anh ấy. Chắc hẳn tên cướp đã lấy đi rồi. Cũng không thấy cung tên của anh ấy đâu cả. May thay, cây dao găm của tôi đang nằm dưới chân. Đưa dao cao khỏi đầu, tôi nhắc lại :” Bây giờ em giết anh, rồi sẽ lập tức theo anh”.
Khi nghe những lời này anh ấy khó nhọc mấp máy môi. Dĩ nhiên tôi không nghe được vì miệng anh bi nhét đầy lá. Nhưng chỉ liếc nhìn, tôi hiểu lời anh. Không đoái hoài đến tôi, cái nhìn ấy là “ Giết tôi đi”. Tê tái, tôi đâm mạnh con dao găm xuyên qua kimono, thấu đến ngực.
Tôi lại ngất đi. Khi tôi tỉnh dậy, anh ấy, vẫn còn bị trói, đã thở hơi cuối cùng. Một vệt nắng xắp tắt xuyên qua khóm tuyết tùng hắt vào gương mặt nhợt nhạt của anh ấy. Cố dằn cơn thổn thức, tôi cởi sợi dây trói. Và…và điều gì đã đến với tôi? Tôi không có đủ can đảm để kể ông nghe. Dẫu sao, tôi đã không có đủ sức mạnh để tự sát. Tôi đã đâm vào cổ, tôi đã nhảy xuống hồ dưới chân ngọn núi, tôi đã cố giết mình bằng nhiều cách. Không thể tự kết liễu đời mình, tôi vẫn còn sống, không trung thực. ( Một nụ cười lặng lẽ ). Tôi thật chẳng ra gì, cho dầu thánh thần nhân từ nhất cũng không thể tha thứ cho tôi. Tôi đã giết chồng của mình. Tôi đã bị cưỡng hiếp. Tôi còn có thể làm gì? Tôi…tôi ( tiếng nức nở dữ dội).
CÂU CHUYỆN CỦA NGƯỜI BỊ GIẾT QUA LỜI ĐỒNG CỐT
Sau khi chiếm đọat, tên cướp bắt đầu dỗ dành vợ tôi. Tôi, dĩ nhiên, không nói gì được, cả người bị trói chặt vào gốc tùng. Nhưng tôi nháy mắt ra hiệu cô ấy nhiều lần để nói rằng “ Đừng tin vào quân cướp”. Tôi muốn vợ tôi hiểu điều ấy. Nhưng vợ tôi, ngồi uể oải trên đám tre, chỉ nhìn đăm đăm vào vạt áo. Rõ ràng cô ta đang lắng nghe tên cướp. Tôi đau đớn vì hờn ghen. Trong khi đó tên cướp tiếp tục khôn khéo nói, từ vấn đề này sang vấn đề khác. Cuối cùng hắn trơ trẽn đề nghị. “ Một khi cô đã bị vấy bẩn, cô không thể nào tiếp tục sống hạnh phúc với chồng cô. Thay vì thế sao em không là vợ tôi? Vì quá yêu nên tôi đã xúc phạm đến em”.
Trong khi tên cướp nói, vợ tôi ngước nhìn như đang trong cơn mê. Chưa bao giờ cô ta đẹp như thế. Trong khi tôi đang bị trói, người vợ xinh đẹp của tôi đã nói gì với tên cướp? Tôi đả chết, nhưng tôi không bao giờ ngừng căm hận và hờn ghen khi nhớ đến câu trả lời của cô ta…” Thế thì dẫn tôi theo bất cứ nơi nào ông đến”.
Tất cả tội lỗi của cô ta không chỉ có thế. Nếu chỉ có thế, tôi đã không quá khổ đau. Khi đang đi ra khỏi cánh rừng như trong mơ, tay trong tay tên cướp, cô ta thình lình tái nhợt đi, chỉ tay vào tôi khi ấy đang bị trói chặt vào gốc tùng, và nói: “Giết anh ta đi”, cô ta gào lên mãi như phát điên. Ngay đến bây giò những lời hăm dọa đó cũng khiến tôi muốn đâm đầu xuồng vực sâu thẳm. Đã từng có những lời ghê sợ như thế tuôn ra từ cửa miệng một con người hay chưa? Đã có ai phải nghe, cho dù một lần, những lời nói đáng nguyền rủa thế chưa? Dù chỉ một lần…( Một tiếng kêu thảng thốt đầy khinh miệt). Nghe những lời này, tên cướp tái mặt. “Giết anh ta đi”, cô ta la lên, bám lấy tay hắn ta. Nhìn chăm chăm vào cô ta, hắn không trả lời có hoặc không…nhưng tôi chưa kịp nghĩ đến câu trả lời của hắn thì cô ta đã bị đánh sóng soài trên đám lá tre. ( Một lần nữa lại la lên khinh miệt). Lặng lẽ vòng tay trước ngực, hắn nhìn tôi nói: “Anh sẽ làm gì với nó? Giết hay để nó sống? Anh chì cần gật đầu. Giết nó hả?”. Chỉ những lời đó cũng đủ để tôi tha thứ tội lỗi của hắn.
Tôi đang do dự, cô ta ré lên và chạy biến vào rừng.
Sau khi cô ta chạy đi, hắn lượm thanh kiếm, và cung tên của tôi lên. Chỉ một nhát hắn cắt đứt dây trói. Tôi nhớ hắn còn lẩm bẩm: “Kế đến là số phận của mình”. Rồi hắn đi khỏi cánh rừng. Sau đó là hoàn toàn yên lặng. Không, tôi đã nghe ai đó khóc. Cởi hết dây trói cho mình, tôi chăm chú lắng nghe, và tôi biết rằng đó là tiếng khóc của chính tôi. (Yên lặng một lúc lâu)
Toàn thân rã rời, tôi đi khỏi gốc tuyết tùng. Trước mặt tôi là con dao găm sáng loáng vợ tôi đã đánh rớt. Tôi nhặt lấy, đâm vào ngực mình. Máu vọt lên trong miệng tôi, nhưng tôi không thấy đau. Khi ngực tôi lạnh giá, mọi thứ trở nên yên lặng như xác chết trong nấm mồ. Yên ắng làm sao! Không có đến cả một tiếng chim hót nơi nấm mồ này trong thung lũng của dãy núi. Chỉ sót lại ánh nắng còn nấn ná trên ngọn tuyết tùng và trên đỉnh núi. Nắng nhạt dần, cho đến khi không còn nhìn thấy tuyết tùng va tre nữa. Tôi nằm đó, chung quanh lặng ngắt như tờ.
Rồi có ai đó bò đến gần tôi. Tôi cố gắng xem. Nhưng xung quanh tối đen. Ai đó…ai đó nhẹ nhàng rút dao găm ra khỏi ngực tôi. Lúc ấy máu lại một lần nữa trào lên miệng tôi. Và tôi mãi mãi đắm chìm trong bong tối.