hollycow85
09-18-2007, 05:52 AM
Tôi bị phát hiện nhiễm HIV dương tính trong đợt hiến máu nhân đạo ở trường. Điều đó là cú sốc khủng khiếp nhất đối với tôi, bạn bè và gia đình tôi. Bởi vì hầu hết mọi người đều cho rằng: nạn nhân mà vi rút HIV thâm nhập, nạn nhân của căn bệnh AIDS quái ác thường phải là kẻ nghiện ngập, hoặc là gái mại dâm hay cái gì đó tương tự… Còn tôi là sinh viên năm thứ nhất của một trường đại học danh giá. Bố và mẹ tôi đều là những con người đáng kính nể trong lĩnh vực chuyên môn của họ. Tôi học giỏi và xinh đẹp. Tôi ý thức được điều đó rất rõ. Và giờ đây là cả sự thật tàn nhẫn ấy nữa.Điều làm tôi hối hận hơn cả là việc mình đã đi hiến máu nhân đạo. Nếu không thì chuyện đã chẳng lan truyền khắp nơi và bây giờ thì cả trường đại học, cả họ hàng, láng giềng…cả thế giới này biết rằng tôi nhiễm bệnh, rằng tôi không phải là một con người đáng để hi vọng gì nữa…
Sau khi được bác sĩ đưa cho kết quả xét nghiệm máu, tôi không thể nào tin nổi. Tôi phản đối quyết liệt. Tôi cho là có sự nhầm lẫn gì ở đây. Một nữ bác sỹ, người mà tôi đã giằng lấy để đề nghị xét nghiệm lại, hỏi tôi:
- Cháu đã bao giờ quan hệ tình dục chưa?
Tôi quả quyết trả lời ngay:
- Nhưng bạn trai của cháu là người bình thường!
Cô bác sỹ lại hỏi tôi một cách nhẹ nhàng, bình tĩnh hết sức khiến tôi hoảng sợ:
- Cháu có chắc chắn về điều đó không?
Tôi run rẩy và cảm thấy thiếu không khí ở xung quanh: “Phải, làm sao mình có thể chắc chắn một cách hoàn toàn được?”. Và tôi lao đến nhà Hùng, bạn trai của tôi, như một người điên. Hùng không có nhà. Tôi ra quán “Điểm hẹn”- nơi Hùng vẫn đợi tôi ở đó mỗi chiều. Hùng đang ngồi giữa bọn con trai ăn chơi của trường, vẫn lớn giọng nhất đám. Tôi kéo Hùng ra ngoài và tát vào mặt Hùng rất mạnh (đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao tôi đã hành động như thế):
- Anh cố tình cố giết tôi phải không? Anh muốn phá hoại cuộc đời tôi à? Anh yêu tôi như thế à ?
Hùng ôm chặt lấy tôi vì lúc ấy dường như không kiểm soát được mình nữa. Hùng chẳng hiểu gì cả khi thấy tôi mặt tài nhợt đi khi nói những lờ như thế:
- Chuyện gì thế em? Bình tĩnh nói cho anh hay đã!
Tôi bóp mạnh cổ Hùng:
- Hãy cho tôi biết anh có phải là người nhiễm HIV không? Anh phải biết rõ điều đó !
Hùng cười tức giận:
- Chuyện gì nữa đây hả? Em cho anh là loại người như thế à? Mà thằng nào to gan dám phao tin khốn nạn vậy? Thằng nào? Thằng nào ?
Và bấy giờ thì Hùng lại là người mất bình tĩnh. Tôi tin vào Hùng. Tôi đã đưa Hùng đến gặp bác sĩ và kết quả của Hùng chẳng khác của tôi. Hùng hoang mang vì thực sự đến lúc đó Hùng mới biết mình đang trong hoàn cảnh như thế nào. Trời ơi! Nghĩa là Hùng đã quan hệ với ai khác ngoài tôi. Tôi thể chịu đựng thêm một chút nào nữa. Tôi bỏ lại Hùng một mình và toan tìm cách tự tử. Hình như Hùng đọc được ý nghĩ đó của tôi. Không hiểu sao lúc đó Hùng tìm đâu ra sự bình tĩnh và chín chắn đến thế, khác hẳn với một Hùng bốc đồng và trẻ con mấy giờ trước đó. Hùng đã lao theo tôi, giằng lấy vai tôi, ôm tôi vào lòng và hôn tôi một cách nhẹ nhàng nhưng nồng nhiệt hơn bao giờ hết. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi quên được cảm giác tuyệt vời của nụ hôn lúc ấy. Nụ hôn đã tiếp cho tôi một sức mạnh kì lạ, một sự sáng suốt và tỉnh táo trong cơn hẫng hụt, tối tăm và lạnh lẽo. Hùng run rẩy nói trong hơi thở đứt quãng:
- Trang ơi, nghe anh đã, anh chưa muốn kết thúc. Chúng mình hãy còn chưa mất tất cả. Anh còn có em, em còn có anh, chúng mình còn có nhau. Chúng mình vẫn còn được bên nhau cho đến phút cuối cùng. Chúng mình vẫn sẽ là đôi tình nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này. Chẳng lẽ em không muốn tận hưởng điều đó sao? Chúng mình sẽ không bị lãng phí thêm một phút nào nữa em nhé. Hãy nói rằng em cũng muốn thế, nói đi, nói đi em…
Làm sao tôi có thể bỏ mặc Hùng với những giọt nước mắt nóng hổi như thế mà đi như những lần trước, khi Hùng van xin tôi tha thứ cho những lỗi lầm nhỏ nhưng vẫn có thể khiến tôi giận dỗi… Làm sao tôi có thể từ bỏ để quyết định lấy số phận riêng của mình ?
Đêm hôm ấy chúng tôi đã ôm chặt lấy nhau không rời dù chỉ một phút: rất tỉnh táo để cảm nhận nỗi cay đắng, lạnh lẽo của cuộc đời; để hối hận vì những ngày tháng vô trách nhiệm và bất cẩn đối với bản thân; song cũng đủ say sưa và mê đắm để cảm nhận rất rõ tình yêu cháy bỏng và cuồng nhiệt tưởng không bao giờ dứt mà chúng tôi đang dành cho nhau. Số phậnđã trói buộc chúng tôi lại với nhau. Hai chúng tôi hoà thành một.
Để tránh sự lây nhiễm cho những người bình thường, chúng tôi đã sống biệt lập trong một cộng đồng những người bị bệnh. Nơi đây chúng tôi đã tìm lại được niềm tin và điểm tựa cho cuộc sống. Anh vẫn theo đuổi ý tưởng trở thành lập trình viên xuất sắc cho công ty của bố anh. Còn tôi cũng có những ước mơ và lý tưởng sống của riêng mình. Tôi nhận ra thượng đế rất công bằng với loài người khi đã chia đều cho mỗi sinh linh duy nhất một lần chào đời và duy nhất một lần vĩnh viễn ra đi. Điều quan trọng mà cách mà người ta sử dụng ngân quỹ thời gian ít ỏi giữa hai sự kiện ấy như thế nào và cho việc gì, để những người xung quanh mình được hạnh phúc.
Chân lý cuộc đời mà tôi rút ra dù không còn là sớm nữa nhưng cũng đủ cho tôi sống hết những ngày còn lại của đời mình một cách có ý nghĩa nhất.
Sau khi được bác sĩ đưa cho kết quả xét nghiệm máu, tôi không thể nào tin nổi. Tôi phản đối quyết liệt. Tôi cho là có sự nhầm lẫn gì ở đây. Một nữ bác sỹ, người mà tôi đã giằng lấy để đề nghị xét nghiệm lại, hỏi tôi:
- Cháu đã bao giờ quan hệ tình dục chưa?
Tôi quả quyết trả lời ngay:
- Nhưng bạn trai của cháu là người bình thường!
Cô bác sỹ lại hỏi tôi một cách nhẹ nhàng, bình tĩnh hết sức khiến tôi hoảng sợ:
- Cháu có chắc chắn về điều đó không?
Tôi run rẩy và cảm thấy thiếu không khí ở xung quanh: “Phải, làm sao mình có thể chắc chắn một cách hoàn toàn được?”. Và tôi lao đến nhà Hùng, bạn trai của tôi, như một người điên. Hùng không có nhà. Tôi ra quán “Điểm hẹn”- nơi Hùng vẫn đợi tôi ở đó mỗi chiều. Hùng đang ngồi giữa bọn con trai ăn chơi của trường, vẫn lớn giọng nhất đám. Tôi kéo Hùng ra ngoài và tát vào mặt Hùng rất mạnh (đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao tôi đã hành động như thế):
- Anh cố tình cố giết tôi phải không? Anh muốn phá hoại cuộc đời tôi à? Anh yêu tôi như thế à ?
Hùng ôm chặt lấy tôi vì lúc ấy dường như không kiểm soát được mình nữa. Hùng chẳng hiểu gì cả khi thấy tôi mặt tài nhợt đi khi nói những lờ như thế:
- Chuyện gì thế em? Bình tĩnh nói cho anh hay đã!
Tôi bóp mạnh cổ Hùng:
- Hãy cho tôi biết anh có phải là người nhiễm HIV không? Anh phải biết rõ điều đó !
Hùng cười tức giận:
- Chuyện gì nữa đây hả? Em cho anh là loại người như thế à? Mà thằng nào to gan dám phao tin khốn nạn vậy? Thằng nào? Thằng nào ?
Và bấy giờ thì Hùng lại là người mất bình tĩnh. Tôi tin vào Hùng. Tôi đã đưa Hùng đến gặp bác sĩ và kết quả của Hùng chẳng khác của tôi. Hùng hoang mang vì thực sự đến lúc đó Hùng mới biết mình đang trong hoàn cảnh như thế nào. Trời ơi! Nghĩa là Hùng đã quan hệ với ai khác ngoài tôi. Tôi thể chịu đựng thêm một chút nào nữa. Tôi bỏ lại Hùng một mình và toan tìm cách tự tử. Hình như Hùng đọc được ý nghĩ đó của tôi. Không hiểu sao lúc đó Hùng tìm đâu ra sự bình tĩnh và chín chắn đến thế, khác hẳn với một Hùng bốc đồng và trẻ con mấy giờ trước đó. Hùng đã lao theo tôi, giằng lấy vai tôi, ôm tôi vào lòng và hôn tôi một cách nhẹ nhàng nhưng nồng nhiệt hơn bao giờ hết. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi quên được cảm giác tuyệt vời của nụ hôn lúc ấy. Nụ hôn đã tiếp cho tôi một sức mạnh kì lạ, một sự sáng suốt và tỉnh táo trong cơn hẫng hụt, tối tăm và lạnh lẽo. Hùng run rẩy nói trong hơi thở đứt quãng:
- Trang ơi, nghe anh đã, anh chưa muốn kết thúc. Chúng mình hãy còn chưa mất tất cả. Anh còn có em, em còn có anh, chúng mình còn có nhau. Chúng mình vẫn còn được bên nhau cho đến phút cuối cùng. Chúng mình vẫn sẽ là đôi tình nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này. Chẳng lẽ em không muốn tận hưởng điều đó sao? Chúng mình sẽ không bị lãng phí thêm một phút nào nữa em nhé. Hãy nói rằng em cũng muốn thế, nói đi, nói đi em…
Làm sao tôi có thể bỏ mặc Hùng với những giọt nước mắt nóng hổi như thế mà đi như những lần trước, khi Hùng van xin tôi tha thứ cho những lỗi lầm nhỏ nhưng vẫn có thể khiến tôi giận dỗi… Làm sao tôi có thể từ bỏ để quyết định lấy số phận riêng của mình ?
Đêm hôm ấy chúng tôi đã ôm chặt lấy nhau không rời dù chỉ một phút: rất tỉnh táo để cảm nhận nỗi cay đắng, lạnh lẽo của cuộc đời; để hối hận vì những ngày tháng vô trách nhiệm và bất cẩn đối với bản thân; song cũng đủ say sưa và mê đắm để cảm nhận rất rõ tình yêu cháy bỏng và cuồng nhiệt tưởng không bao giờ dứt mà chúng tôi đang dành cho nhau. Số phậnđã trói buộc chúng tôi lại với nhau. Hai chúng tôi hoà thành một.
Để tránh sự lây nhiễm cho những người bình thường, chúng tôi đã sống biệt lập trong một cộng đồng những người bị bệnh. Nơi đây chúng tôi đã tìm lại được niềm tin và điểm tựa cho cuộc sống. Anh vẫn theo đuổi ý tưởng trở thành lập trình viên xuất sắc cho công ty của bố anh. Còn tôi cũng có những ước mơ và lý tưởng sống của riêng mình. Tôi nhận ra thượng đế rất công bằng với loài người khi đã chia đều cho mỗi sinh linh duy nhất một lần chào đời và duy nhất một lần vĩnh viễn ra đi. Điều quan trọng mà cách mà người ta sử dụng ngân quỹ thời gian ít ỏi giữa hai sự kiện ấy như thế nào và cho việc gì, để những người xung quanh mình được hạnh phúc.
Chân lý cuộc đời mà tôi rút ra dù không còn là sớm nữa nhưng cũng đủ cho tôi sống hết những ngày còn lại của đời mình một cách có ý nghĩa nhất.