emferock
09-22-2007, 11:44 AM
CHUYỆN TÌNH NGƯỜI HỌC LẠI
Bản Chính Thức
“Thân tặng Những Người Bạn của Thanh Tử Tế…”
Lời Nói Đầu
Đã có rất nhiều bài viết, nhiều dị bản ăn theo tác phẩm “Chuyện Tình Người Học Lại” của tác giả T3. Mặc dù chưa được tác giả chính thức công bố. Gần đây, nhóm phóng viên của chúng tôi đã có dịp diện kiến tác giả khi anh đang ngồi hút thuốc lào tại một quán nước nằm sâu trong ngõ 175 đường Xuân Thủy. Hỏi về tác phẩm “Chuyện Tình Người Học Lại”, anh trả lời rằng chưa hề cho ai biết về kế hoạch in ấn cũng như ngày chính thức công bố tác phẩm này.
Tác phẩm vẫn đang trong thời gian hoàn thiện và anh tiết lộ sẽ tung ra vào một ngày trong tháng 6. Tuy vậy, khi chúng tôi đưa cho anh xem một bài viết được lấy từ một Blog trên mạng. Anh tỏ ra khá ngạc nhiên và thừa nhận rằng đoạn mở đầu so với bản chính thức, không khác nhau là mấy. Hỏi về nguyên nhân rò rỉ thông tin. Anh đoán rằng một số tay săn tin đã có được bản nháp đoạn đầu khi anh dự định viết chơi tác phẩm này. Qua một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng, “Chuyện Tình Người Học Lại” đã chính thức được xuất bản với số lượng rất hạn chế.
“Đằng sau tiếng cười là những giọt nước mắt
Đằng sau đồng tiền là những giọt mồ hôi
Đằng sau tình yêu là những lời gian dối
Và đằng sau tôi – là bóng dáng của Lô Đề…”
“Sinh Viên Lô Đề Ký” – T3
Tàu đêm năm cũ…
10-05-2006
Thưa bạn đọc, trên chuyến tàu cuối năm từ Hà Nội về Yên Bái. Tôi tình cờ gặp một đồng hương. Nhà văn Nguyễn Thanh Minh. Đêm cuối năm, trời rét căm căm nhất là bên ngoài mưa phùn rả rích mãi không tạnh càng khiến cho không gian thêm ảm đạm. Để xua đi bầu không khí tẻ nhạt và cũng là để đỡ sốt ruột trong lúc chờ tàu chuyển bánh. Minh kể cho tôi nghe một câu chuyện tình. Mặc dù chuyện diễn ra đã khá lâu, song khi thuật lại, ông vẫn không giấu nổi nét xúc động. Bởi đây là chuyện của chính ông, chuyện thật của người trong cuộc, là một kỷ niệm sâu đậm mà ông không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào. Tôi xin phép ông để được tường trình lại cùng bạn đọc, hy vọng không làm mất đi tính lôi cuốn qua những diễn tiến mà ông tỉ mỉ kể riêng với tôi ngày hôm đó. Được sự đồng ý của Minh, tôi tạm đặt tựa đề là “Chuyện Tình Người Học Lại “ cho sát với nội dung câu chuyện.
Bây giờ, mời bạn đọc cùng tôi trở lại Thủ đô Hà Nội năm 2006, xuống Tiểu bang Cầu Giấy Hoa Lệ, một ngày đầu mùa Hạ. Đến trường Đại Học Sư Phạm Hà Nội. Khoa Toán, phòng 310 để chứng kiến toàn cảnh câu chuyện tình...
Mx ơi !
Không biết tại sao mỗi lần chạm vào ánh mắt em (mà chạm thế đếch nào được nhỉ ?!) là anh lại không cầm lòng nổi. Cảm xúc về một người con gái tưởng chừng đã chết trong anh giờ lại bùng lên khi anh thấy em.
Ánh mắt, tiếng cười và giọng nói của em làm anh ngơ ngẩn. Buồn cười nhỉ. Nhưng mọi cảm xúc ấy, dù thôi thúc anh nhưng anh không thể, chưa thể hành động theo ý muốn được MX ạ. Nhiều lúc anh muốn vứt bỏ tất cả, tất cả những gì gò bó, chèn ép để được trở lại con người thật của chính mình. Khi ấy anh sẽ Tấn Công em.
Anh sẽ tấn công em bằng cả lựu đạn và hoa hồng. Bằng cả chiến thuật và sự chân thành hiếm thấy. Với sự trợ giúp của cả một thế hệ quân sư xuất sắc cộng với khả năng Công-Thủ toàn diện của mình, anh tin rằng vóc dáng mảnh khảnh yếu đuối của em sẽ không kham nổi. Em sẽ sớm thủng lưới và vỡ trận thôi.
Sau đó thì sao ? Chúng ta yêu nhau ( Tất nhiên rồi ). Và sẽ mải miết rong chơi nốt những tháng ngày cuối kỳ ( cho nó sướng cái đã ) Rồi ai về nhà nấy sau kỳ thi. Để khi vào năm học mới, anh thì chẳng còn đường trở lại, vì lúc này đang quy ẩn chốn rừng xanh. Và em, chẳng mấy chốc em sẽ quên đi cuộc tình chóng vánh vội đến vội đi thoảng qua như cơn gió...( văn cao vãi hàng chưa !)
Không ! Chuyện đó không thể xảy ra. Muốn vậy anh phải tự đưa mình vào khuôn khổ. Phải dừng những việc chưa thể làm. Phải im lặng mặc dù muốn nói. Phải quay lưng lại và lẳng lặng bước đi với vẻ mặt phớt đời phảng phất đôi nét bất cần, mặc dù trong lòng chỉ muốn được ở gần em. MX ơi, anh khó có thể quên được em. Mặc dù giữa chúng ta đếch có gì ngoài một lần nói chuyện. Nhưng anh sẽ chiến đấu. Chiến đấu vì một kế hoạch ngày mai. Chiến đấu vì một người có thể không biết anh là ai. Và chiến đấu để có cơ hội viết nốt bản tình ca “ Chuyện Tình Người Học Lại “...
Minh Kể đến đây thì dừng lại, tôi sốt sắng hỏi ông “ Thế rồi sau đó thế nào ? Anh có phang cô bé ấy không, anh Minh “. Minh không trả lời tôi mà ông đứng lên, loạng choạng bước tới chỗ ông lão bán nước đang ngồi ở góc toa. Cầm chiếc điếu lên, ông nhón 2 ngón tay vê một nhúm sợi thuốc một cách điêu luyện. Đặt vào lõ, mồi lửa xong. Ông rít một hơi thật dài rồi ngửa cổ mơ màng nhả khói bay mù mịt. Nhìn vẻ mơ màng phê thuốc của ông, tôi hình dung lại cách đây hơn 20 năm, khi ông còn là một chàng thanh niên trẻ tuổi. Hăm hở bước vào trường đại học và đắm chìm trong muôn vàn trò tệ nạn của giới sinh viên...Giờ đây, dù thời gian đã để lại những thăng trầm thời thế trên khuôn mặt, nhưng vẫn không xóa nổi những nét kiêu hãnh của một thời tuổi trẻ đầy sóng gió phong ba của Minh. Ông trở lại ghế cạnh tôi, nhấp một ngụm trà và tiếp tục câu chuyện bằng một giọng ngậm ngùi hơn. Tôi xin ghi tiếp để hầu bạn đọc…
Những bức thư tình không gửi
310 Nhà C 27-04-2006
Giờ Kinh Tế !
Lên lớp nhưng MX không đi học.Chán quá đi mất. Ẹc, sao tự nhiên mình cảm thấy nhớ MX thế không biết. "Ồ,như vậy có phải tôi yêu rồi không ". Mọi chuyện làm ta đau đầu mấy ngày qua giờ đã được giải quyết tạm ổn thỏa. Đã có thể tập trung vào những việc đã vạch ra từ trước. 2 việc quan trọng cần phải làm. Một đã khởi động, còn với MX, chưa biết phải bắt đầu như thế nào đây ? Khó vãi hàng...
Ngập ngừng, băn khoăn là yếu điểm của ta, nhiều khi không dám bùng nổ trong chuyện này. Ít ra là với MX, không xinh đẹp nhưng ta lại thích, thế là đủ.
Chiến hay Dừng ???
Dừng để giữ mãi tình trạng này, để chăm lên lớp, để thấy MX vẫn vui vẻ, vô tư. Hay là Chiến để liều một phen. Để sở hữu MX, để được quan tâm và...cũng có thể mất luôn, để ngày sau nhìn thấy nhau mà phát ngại. Lịch sử sẽ gọi tên ta là...Kẻ Chiến Bại. MX thì khó xử mỗi khi nhìn thấy ta...Lại khó vãi hàng !
Ta phải làm thế nào ? Chiến để mạo hiểm, Dừng và an phận. Cái nào hơn ? Được gì ? Mất gì ? MX ơi, em có hiểu anh đang muốn gì không ? Ừ, mà em làm sao hiểu nổi trong khi em còn không biết anh là ai...Buồn !
“Thế anh cứ im lặng mãi à ?” Tôi buột miệng cắt ngang câu chuyện.
Minh rít một hơi thuốc và thở dài “Ừ, thì cậu xem, hoàn cảnh tôi lúc ấy be bét như thế thì cua gái làm sao được. Một thằng tăng K. Học hành chán vãi cứt, lơ lửng trên đầu là mối lo Xuống Hạng”
Bẵng đi một thời gian sau đó, tôi tạm chôn vùi mối tình câm lặng của mình và lao vào học tập. Dù rằng việc học đối với một thằng đã rời xa sách vở khá lâu như tôi đúng là một cực hình. Nhưng tôi vẫn cố gắng với tất cả sự quyết tâm còn sót lại sau những ngày tháng dài lạc lối trong những trò đỏ đen. Tôi không đơn độc trên con đường tìm về Chính Nghĩa (hic hic, nói thì hay vãi đái…). Với sự giúp đỡ của một thằng bạn mới quen ( toàn anh em trên bến dưới thuyền cả ), tôi và hắn đã cùng nhau bước đi trên Con Đường Đau Khổ. Con đường chỉ có Giáo trình, Trà Đá và Thuốc Lào.
Quãng thời gian ấy quả thật là một chuỗi ngày mà tôi cảm thấy thực sự có ý nghĩa nhất. Bởi tôi đã gần như rời xa được những ám ảnh. Tôi có những giờ phút bình yên sau những bữa cơm chiều. Không còn cảm giác lo lắng, hồi hộp và đợi chờ. Sau giờ học trên lớp. Kiếm chỗ ăn trưa xong. Tôi mò lên thư viện, kiếm chỗ ngồi và mở sách ra ( dù có lúc mở ra để đó và chạy xuống căng-tin làm điếu thuốc).
4,5 giờ chiều, tôi rời thư viện và cùng hắn ghé quán trà đá, ngồi và tận hưởng không khí một buổi chiều yên ả rồi về xóm trọ. Sau khi cơm nước xong, 2 thằng pha sẵn một ca trà đá, táng mấy điếu thuốc lào, buôn vài câu chuyện về nhân tình thế thái rồi lại mở sách vở ra để cày…
Đêm Buồn !
19..20 Tháng 5 năm 2006
Phòng 307 Chảo Lửa Vầng Trăng
MX thân yêu ơi !
Anh đang ngồi đây, lòng đầy cảm xúc khi đang cố tìm cách phục hồi con dế 398 (mẹ kiếp, hàng ngoài chó thế đấy ) Lâu lắm rồi mới lại có cảm giác này. Thật tuyệt vời MX ạ. Nó khác xa với cảm giác khi anh đứng trước mặt em. Khi đứng trước em, anh biến thành một kẻ thật vô dụng, không nói nổi một câu. Mặt thì đần thối, chán vãi hàng.
Như buổi chiều hôm nay, khi bước chân ra khỏi lớp, thực sự anh thấy bất ngờ khi nhìn thấy em. Bất ngờ đến nỗi anh đứng chết trân tại chỗ chỉ nhìn em mà chẳng biết nói gì. (nói gì đây khi tay cầm bao thuốc...chả nhẽ mời em làm một phát cho phê ?!)
Hic,...mặt anh lúc ấy chắc bùn cười lắm MX nhỉ.
Giờ ngồi đây nghĩ lại vẫn thấy buồn cười. Sao anh lại thế nhỉ ? Chắc tại anh yêu em thật rồi. Anh nhớ em quá. Giờ em đang làm gì nhỉ. Còn anh ngồi đây, mắt nhìn vào màn hình máy tính theo dõi từng động tĩnh mà lòng đầy bâng khuâng. Nửa nhớ em, nửa lo cho con dế 398.
Anh mượn phòng của cô em gái để rảnh tay làm phone và cũng là để yên tĩnh viết những dòng cảm xúc cho một người con gái đã làm sống dậy trong anh những tình cảm yêu đương thuở nào.
Buồn quá. 2 ngày tới chẳng được gặp em. Biết tìm đến chỗ nào để được trông thấy em bây giờ. Anh chỉ muốn được thấy em. Nghe em cười và nghe cả cái giọng rất trẻ con của em. Mà sao khó quá.
Giờ con dế 398 đã sống lại rồi. Mọi việc đã hoàn tất 50%. Thất bại trong việc nâng cấp lên E1. Hôm nay là một ngày buồn.
Anh thấy lòng thật trống trải, chẳng biết làm gì. Nhớ em. Thuốc lào bắn nhìu quá giờ kéo chỉ thấy mệt mà chẳng phê gì cả. Chán vãi. Đã sắp 2 giờ sáng rồi mà mắt vẫn mở thao láo. Không thấy buồn ngủ. Chỉ thấy bâng khuâng khó tả...
Có lẽ tôi đã miên man trong dòng hồi ức của Minh quá đà. Làm mất thời gian của bạn đọc. Vâng, nhưng quả thật tôi không muốn cắt ngang dòng tâm sự của ông, Vì tôi thấy nét xúc động biểu lộ rõ trên khuôn mặt, nhất là đôi mắt của ông khi nhắc lại những hồi ức đã qua. Tôi nhìn đồng hồ, đã quá 1 giờ sáng. Cuộc hành trình bỗng nhiên nhờ câu chuyện của Minh mà thu ngắn lại. Câu chuyện của ông cuốn hút tôi. Và tôi, cũng như các bạn độc giả đang cầm trên tay tập truyện này đều không muốn bỏ qua phần kết của nó. Tôi biết rằng khi tàu về tới Yên Bái, chúng tôi sẽ chia tay nhau và tôi khó có dịp gặp lại ông. Nghĩ vậy nên tôi sốt ruột hỏi
“Nhưng chẳng lẽ mãi về sau anh cũng không nói cho cô bé ấy biết tình cảm của mình hay sao ?” Thay cho câu trả lời, Minh nhìn tôi và lặng lẽ gật đầu kèm theo một nụ cười bí hiểm.
Rồi ông châm thuốc, nhả khói và tiếp tục
“MX cuối cùng vẫn chỉ là MX thôi. Tôi vẫn ôm ấp hình bóng cô bé ấy, coi đó như một mục tiêu mà tôi theo đuổi, mục tiêu để tôi gắng học tập với mong muốn nhỏ nhoi là…thoát khỏi tốp xuống hạng”
Nhưng số phận thật nghiệt ngã. Khi mà tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú với việc ngày ngày đều đặn lên lớp rồi lên thư viện.Thì một ngày đẹp trời nọ, biến cố đã xảy ra…
“Dân làng HITC vẫn đồn rằng ở ngõ 175 vào những đêm trăng nhạt tỏa ánh sáng mờ mờ pha lẫn hơi sương có bóng người thanh niên bước đi xiêu vẹo, dật dờ, lúc ẩn lúc hiện rồi thoáng băng qua đường Xuân Thủy và biến mất sau cánh cổng phụ của trường Đại Học Sư Phạm 1. Giới sinh viên bảo nhau rằng đó là một hồn ma oan khuất, còn chưa dứt nợ …Lô Đề”
Tôi mạn phép xen ngang câu chuyện bằng một trích đoạn từ một tác phẩm của Minh. Một tác phẩm đã được giới sinh viên chơi bời nhiệt liệt hưởng ứng và bình chọn danh hiệu “Tác Phẩm Kinh Điển Mọi Thời Đại”.
Minh mở va-li lấy ra một cuốn sách bìa được làm bằng gỗ khá công phu. Đưa nó cho tôi và ông thì thào.
“Tôi tặng cậu cuốn sách này, giữ gìn cẩn thận nhé, nó đã theo tôi hơn 20 năm và là cuốn cuối cùng còn sót lại sau đợt tiêu hủy văn hóa phẩm độc hại…”
Tôi đỡ lấy cuốn sách, nó khá dầy. Qua ánh đèn neon tỏa xuống từ trần toa, tôi thấy hàng chữ được khắc nổi rất tỉ mỉ “Sinh Viên Lô Đề Ký”.
“Ngày ấy, Lô Đề bị coi là một tệ nạn nhức nhối trong đời sống nhân dân nói chung và giới sinh viên nói riêng. Nên cuốn sách của tôi với phần lớn nội dung là hướng dẫn mọi người cách thức tham gia vào sân chơi ấy nên vô tình nó trở thành một thứ văn hóa phẩm độc hại bị dư luận lên án…”
Giờ đây, khi cộng đồng Người Phang Lô đã trở nên hùng mạnh và đông đảo hơn bao giờ hết, cuốn sách lại trở thành một thứ bí kíp võ lâm, một thứ “hàng độc” mà bất kỳ Lô Thủ nào cũng thèm muốn và không tiếc bỏ công sức săn lùng. Tôi, một sinh viên quá đỗi trong sáng, không máu cờ bạc, không ham Lô Đề, lại vô tình gặp duyên may được làm chủ cuốn cẩm nang thất truyền ấy. Với bao nhiêu kinh nghiệm trận mạc, những thống kê xác suất, những chiêu thức soi xét tính toán với độ chính xác đạt tới…50% và những đòn thế độc thủ của các bậc đàn anh đã được đúc rút trong đó.
Về nội dung của cuốn sách, tôi sẽ đề cập đến trong tiểu thuyết “Khi Giấc Mơ Về” mà tôi đang viết theo đơn đặt hàng từ Công ty Xổ Số Thủ Đô, dự kiến sẽ ra mắt độc giả vào một ngày không xa. Giờ xin được trở lại với câu chuyện.
Việc nhà trường cho sinh viên nghỉ trước mỗi kỳ thi 2 đến 3 tuần đều là thông lệ hằng năm. Mọi sinh viên đều mong ngóng chờ đợi, nhưng riêng bản thân tôi, tôi không muốn nghỉ tí nào. Vì tôi sợ hằng ngày sẽ không được lên lớp, không được nhìn thấy MX thân yêu của tôi. Và xa hơn hết, tôi sợ ngọn lửa rơm của lòng quyết tâm tu chí học hành của tôi sẽ tàn đi nhanh chóng khi mà động lực chính để đốt cháy nó chính là việc hằng ngày lên lớp ngắm nhìn MX của tôi…(thế đếch nào mà mình lại viết hay thế nhỉ…)
Cuối cùng, ngày đó cũng đã đến. Khi bầy người tràn ra khỏi các phòng học với những bộ mặt vui vẻ hân hoan vì được nghỉ ôn thi. Thì tôi, tôi thẫn thờ lê bước dọc hành lang tầng 3 với một vẻ trầm ngâm buồn man mác như một nghệ sĩ lang thang đi kiếm tìm dĩ vãng ( quá đỉnh ) !
Không phải lên lớp. Tôi buồn bã ngày hôm ấy, ngày hôm sau và cả ngày hôm sau nữa. Trong 3 ngày liền, tôi bỏ cơm, chỉ táng thuốc lào và trà đá vào người ( cho nó tinh khiết, hé hé). Kệ mẹ mấy thằng bạn tha hồ dỗ dành lẫn chửi rủa.
Đến ngày thứ tư…
Định mệnh đắng cay và Giấc mơ mãi còn dang dở…
Tôi dậy sớm ăn mặc chỉnh tề và đi ra đường bởi đêm qua tôi nằm mơ thấy có một cụ già nhuộm tóc bạch kim cưỡi Wave chiến đến và nói với tôi “Ngày mai hãy dậy sớm và đi ra đường, con sẽ gặp một kỳ nhân…”
Bản thân tôi, không mấy tin chuyện mộng mị, nhưng nằm nhà mãi cũng chán. Cũng nên ra ngắm phố phường một chút cho đỡ ngu. Và trên đường đi, tôi gặp khá nhiều người, tôi cố gắng đảo mắt nhìn quanh xem có ai đó thuộc dạng “kỳ nhân dị sĩ” không. Nhưng chả có gì hết. “Thôi dù sao cũng được một buổi sáng dậy sớm” Tôi tự an ủi mình như thế và tự cười vì ngớ ngẩn tin vào mộng mị. Ngay lúc tôi rất thất vọng, thì đột nhiên tôi thấy một người xăm xăm bước lại phía tôi. Tôi đứng im hồi hộp chờ đợi, anh ta xáp lại gần tôi và chìa xấp đĩa trên tay ra nói “Hàng Việt đại ca..”
Tôi lắc đầu, bước đi với vẻ vô cùng thất vọng.
Thấy một bà cụ ngồi ngay gần cổng trường Ngoại Ngữ, chiếc nón để trước mặt, tôi động lòng, tiến lại gần và móc túi quần ra tờ 1 nghìn ( tôi còn nhớ đó là 50% tiền mặt tôi có lúc đó). Thả vào chiếc nón của bà cụ, tôi toan bước đi thì bà cụ chợt đứng phắt dậy và đặt vào tay tôi một cuộn giấy ố vàng rồi vụt tan biến như một làn sương mỏng (phải nói là khinh công đã đạt đến tuyệt đỉnh). Tôi nghe vẳng bên tai lời của bà cụ “Từ bỏ Ma giáo, trờ về Chính đạo…đánh vào tổng 3” (đoạn này bịa ra cho hấp dẫn…hé hé )
Tôi nắm chặt cuộn giấy ố vàng và vẫn chưa hết bàng hoàng về những gì vừa xảy ra. Tôi nhanh chóng tìm một góc khuất và giở cuộn giấy ra xem. Dày đặc và chi chít những con số. Những mũi tên và những ký hiệu lạ lùng mà dù tôi là sinh viên khoa Toán nhưng thú thật là xem mà cũng đếch hiểu gì cả. Lời bà cụ “…đánh vào tổng 3” vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi nên sau một thoáng chần chừ. Tôi mò tới Hắc Điếm 29 Hồ Tùng Mậu đặt con 6 béo xoay lấy ít ngân lượng.
Chiều hè oi ả, Bước qua những con đường rợp bóng bằng lăng tím ngắt, thảnh thơi ngắm những chiếc lá rời cành xoay xoay theo làn gió cuốn. Tôi bước vào một quán nước khuất sau ký túc xá Sư Phạm. Ngồi xuống ghế, gọi cốc trà đá, đưa cho thằng bạn cuộn giấy ố vàng và vớ cái điếu cày, tay vê một bi cỡ lớn, mồi lửa rồi rít một cú đảo điên trời đất. Tỉnh cơn phê, và tôi bắt đầu chăm chú nghe hắn giải thích. Phải công nhận rằng hắn có một trí nhớ siêu việt và một vốn kiến thức vô cùng uyên bác về “Số Học” và “Xác Suất”. Ngày trước, hắn từng là một cao thủ, hành hiệp khắp miền Cầu Giấy Hoa Lệ dưới cái tên Thần Lô Đại Hiệp. Nhưng rồi trong một trận thư hùng với mong muốn cứu Tiểu Đệ Computer đang bị giam cầm cũng chính tại Hắc Điếm 29 Hồ Tùng Mậu. Hắn đã liều mình thách đấu với 2 gã Quái Nhân, Đề Lão Tướng Quân và Đập Lô Cầu Bại. Kết quả là hắn mất đi quá nhiều công lực. Hao tổn chân khí. Bại trận, nợ nần, bị gia đình phỉ báng, giang hồ sỉ nhục, huynh đệ rời xa. Hắn lặng lẽ rửa tay gác kiếm quy ẩn giang hồ và viết bức huyết thư “Lời sám hối của kẻ Tăng K” – Bức thư như một lời khuyên, một kinh nghiệm thương đau của tiền nhân dành cho hậu bối. Như một sự bất lực của lý trí trước sức mạnh của vòng xoáy Đỏ- Đen. Bức thư đã làm tan nát trái tim bao đệ tử của Lô Giáo . Nhưng rồi một ngày khi gặp tôi, anh hùng tương ngộ, sau nhiều lần thuyết phục, hắn đã quyết định tái xuất giang hồ, đem sở học bình sinh và tài năng thiên phú ra giúp tôi…Xóa đói giảm nghèo...ke ke
Sau một hồi áp dụng các chiêu thức từ bí truyền đến thất truyền như Đập Lô Chân Kinh rồi đến Táng Lô Thập Bát Chưởng. Hắn rút cây bút đỏ và khoanh tròn con số 12.
Chiều hôm ấy, trời quang mây tạnh bỗng chốc nổi cơn dông, gió cuốn ào ào, bụi bay mù mịt, mây đen ùn ùn kéo tới, lá vàng rơi xao xác, đàn chim nhớn nhác bay, mưa tuôn xối xả, nước ngập cả con đường…7 Giờ 30, Đề về 12.
Cầm cáp lô trên tay, mồ hôi úa ra như tắm. Vẫn biết đó có thể chỉ là một sự tình cờ. Con 12 chết quá lâu và đã đến ngày nó phải ra. Nhưng tôi vẫn không thể không tin rằng có một sức mạnh thần bí nào đó thực sự đang tồn tại. ( mãi về sau này mới biết, chả có sức mạnh thần bí nào cả, đó chỉ đơn thuần là sức mạnh của Lòng Tham mà thôi…hì hì)
Sau hôm đó, tôi quyết định từ bỏ Ma Giáo, gạt bỏ mọi âu lo phiền muộn và bon chen chốn Giảng Đường. Chính thức bước chân tìm về Chính Đạo, bước theo con đường của Hào quang và Bóng tối, con đường đưa người ta lên Tột Đỉnh Vinh Hoa và cũng có thể dẫn người ta tới Tận Cùng Đau Khổ. Nơi mà Giàu- Nghèo chỉ là một ranh giới vô cùng mỏng manh…Con đường chỉ có hai làn May - Rủi, con đường dẫn tới nơi thống trị của Lô – Đề.
Minh ngừng kể, với tay lấy bao thuốc, châm lửa và rít vài hơi rồi tiếp tục…
Và tôi cứ thế dấn bước, chẳng cần biết đến những gì khủng khiếp nhất đang đợi chờ. Bởi suy cho cùng, biết để làm gì, đó là Định Mệnh, là ý trời. Tôi, một sinh linh bé nhỏ sao cưỡng lại mệnh trời được. hì hì. Rồi cứ thế, cỗ xe song mã “Lô Đề + Gái Gú” kéo tôi đi với tốc độ chóng mặt. Đôi lúc thoảng qua trong tâm trí một vài suy nghĩ muốn dừng lại, nhưng tất cả đã là quá muộn. Những gánh nặng nợ nần, những giấc mơ bị “số hóa”, những buồn chán trong học hành, những cuộc chơi và những đồng tiền vung ra để chứng tỏ cái gọi là “Bản Lĩnh” và thể hiện cái “Tính Sĩ” trước một con nhóc đồng hương. Tất cả những nguyên nhân đó đã kéo tôi trở về với thực tế đau thương là phải tiếp tục chiến. Chiến cho đến khi nào sức tàn lực kiệt mới thôi.
Và thế là, cái thằng Tôi bắt đầu sống cuộc sống ngày lại qua ngày, chỉ ăn và ngủ, “làm thêm” nửa tiếng mỗi buổi chiều. Để rồi giấc mơ về một suất tham dự trận chung kết play-off nhằm “lên hạng” vào “mùa giải” năm sau đã tan thành mây khói. Sau khi đại bại 2 trận liên tiếp trước “đội tuyển” Nga và Tuyến Tính thì những “trận đấu” còn lại với tôi lúc này chỉ mang tính thủ tục.
Ngày tháng vụt qua, cuối cùng cái gì phải đến cũng đã đến, nhanh như một chớp mắt. Thản nhiên và bình tĩnh, tôi lạnh lùng đón nhận hậu quả. Kết cục của những phút rong ruổi chốn Lô Trường. Ngày hôm ấy, trời vẫn đẹp lạ lùng như muốn nói với tôi rằng “Dừng học” – chẳng qua cũng chỉ là một Trạng từ như bao trạng từ khác. Cũng đếch có gì ghê gớm cả. Một lần nữa, lịch sử của 4 năm về trước lại tái hiện, lại một lần nữa tôi rời trường đại học với tư thế hiên ngang của một kẻ chiến bại. Có khác chăng chỉ là địa điểm. 4 năm trước là Phố Vọng Suy Đồi, hôm nay đây là Cầu Giấy Hoa Lệ…
Nhìn lại một chặng đường dài, 6 năm đằng đẵng qua đi. Vạn vật đổi thay, con người thay đổi. Vậy mà tôi, thì vẫn cứ là tôi của 6 năm về trước. Vẫn lông bông và tay trắng. Nhìn lại bản thân, tôi có gì ? Chả có gì hết ngoài những kỷ niệm. Những kỷ niệm buồn.
Trở về phố núi xa xôi, sống âm thầm và lặng lẽ như một kẻ tội đồ đang chờ ngày đền tội. Một ngày dài tựa thiên thu với một kẻ đang quen bay nhảy nay bị giam trong 4 bức tường. May mà còn có vài thằng bạn hạnh kiểm tốt nó bảo kê cho ra khỏi nhà đi chơi tuần 2 phát.
Tôi sợ bóng đêm, vì lúc đó tôi phải suy nghĩ về ngày mai. Ngày mai, sẽ làm gì đây khi sự học đã tan thành bọt nước. Số phận thật nghiệt ngã, và chúng ta, chỉ là những quân cờ trong tay tạo hóa. Sau tất cả những gì tôi gây ra. Mọi vấn đề nhanh chóng được khắc phục. Vấn đề lớn nhất còn lại lúc bấy giờ làm đau đầu các đại ca trong gia đình tôi chính là tương lai của tôi. (Ôi…Quá khứ đầy trái ngang – Hiện thực quá phũ phàng – Tương lai thì mù mịt…hic hic) Nhưng cuộc đời đôi khi có những bước ngoặt đáng kinh ngạc. Mà tôi vẫn mê tín gọi là Vận Số.
Sau gần 3 tuần “tạm giam” tại Yên Bái, ngày 10-07-2006 tôi nhận lệnh lên chuyến tàu 3 giờ chiều để đi đày nơi Yên Viên Viễn Xứ. Một thị trấn nhỏ của vùng Lâm Gia Trang. Để rồi 3 tuần sau đó tôi bắt đầu những bước đi đầu tiên trên con đường trở thành một photographer…
Rời xa vùng tử địa Cầu Giấy đầy cám dỗ, tôi dần dần trở lại cuộc sống của một người bình thường. Đôi khi, có thời gian thư thả ngồi trà đá vào lúc chiều buông. Thấy không khí sôi động của bảng lô hàng nước, quá khứ vàng son lại hiện về, và tôi cũng đôi lần “tái chiến”. Nhưng kết quả toàn “gửi gió theo mây ngàn bay”, tôi đâm chán và “con quỷ” trong người tôi cũng từ đó tạm dần ngủ yên…
Những ngày tháng yên bình trở lại, dù cuộc sống đơn độc là điều khó chịu nhất với một người như tôi. Những người bạn mới quen ở môi trường mới không đủ khỏa lấp đi sự trống vắng và nỗi buồn sâu thẳm trong lòng tôi. Tôi cũng đã vài lần đi tìm một nửa của mình với hy vọng một nửa ấy sẽ xóa nhòa được những kỷ niệm mối tình xưa với “Công chúa Mắt Đen”. Một người mà tôi có quá nhiều những ký ức không thể nào quên. Hay một nửa ấy có thể sẽ giúp tôi quên đi chuyện tình đơn phương với MX…Nhưng, thật đáng tiếc, tôi không gặp, chưa gặp và có thể Không Bao Giờ gặp vì một lẽ đơn giản “Yên Viên là một thị trấn quá nhỏ bé để có thể sinh ra một tài năng lớn”. Vậy nên, tôi vẫn độc thân. Hơi buồn !
Nếu ngày ấy tôi can đảm hơn một chút, mạnh mẽ hơn để dám nói ra tình cảm của mình với MX. Thì dù thành hay bại, tôi cũng không phải ôm ấp sự tiếc nuối trong suốt một thời gian dài sau đó. Nhiều đêm, tôi suy nghĩ và chợt hối hận. Nếu MX biết đến tình cảm của tôi, tình cảm của một kẻ hay đứng từ xa mà ngắm nhìn cô ấy thì sao nhỉ ? Và nếu cô ấy yêu tôi. Chắc tôi sẽ đắm mình trong tình yêu thay vì đắm mình trong Lô Đề. Và hậu quả cũng chẳng khác nhau là mấy. Vẫn đếch có chữ Học nào hết. Và sau Thế vận hội Mùa thi, tôi sẽ vẫn trở lại phố núi xa xôi như một kết cục tất yếu của những kẻ Nợ quá nhiều trình.
Những lời sám hối mặc dù đã muộn màng nhưng cũng là một sự an ủi nhỏ nhoi trong hồi ức của kẻ ra đi.
Đêm tĩnh lặng và gió từ những cánh đồng xa tạt vào cửa sổ, tiếng còi tàu hú vang trong màn đêm kéo tôi trở về với thực tại.
“Đoạn kết buồn quá phải không ? Anh bạn trẻ…”
Ông đặt tay lên vai tôi và lắc khẽ khi thấy tôi im lặng.
“Vậy là cuối cùng MX vẫn không biết anh, không biết những tình cảm mà anh đã âm thầm dành cho cô ấy ! À mà từ đầu câu chuyện đến giờ tôi cứ thắc mắc mãi mà chưa kịp hỏi. MX nghĩa là gì ?”
Minh không trả lời tôi mà ông quay mặt ra phía cửa sổ. Giấu đi giọt nước mắt muộn màng cho mối tình đã thuộc về miền dĩ vãng. Tôi ngồi im lặng đối diện với ông, cùng hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm, trên ấy, lúc này…cô đơn một vì sao…
Yên Viên, 27 tháng 5
Hết Phần 1
Bản Chính Thức
“Thân tặng Những Người Bạn của Thanh Tử Tế…”
Lời Nói Đầu
Đã có rất nhiều bài viết, nhiều dị bản ăn theo tác phẩm “Chuyện Tình Người Học Lại” của tác giả T3. Mặc dù chưa được tác giả chính thức công bố. Gần đây, nhóm phóng viên của chúng tôi đã có dịp diện kiến tác giả khi anh đang ngồi hút thuốc lào tại một quán nước nằm sâu trong ngõ 175 đường Xuân Thủy. Hỏi về tác phẩm “Chuyện Tình Người Học Lại”, anh trả lời rằng chưa hề cho ai biết về kế hoạch in ấn cũng như ngày chính thức công bố tác phẩm này.
Tác phẩm vẫn đang trong thời gian hoàn thiện và anh tiết lộ sẽ tung ra vào một ngày trong tháng 6. Tuy vậy, khi chúng tôi đưa cho anh xem một bài viết được lấy từ một Blog trên mạng. Anh tỏ ra khá ngạc nhiên và thừa nhận rằng đoạn mở đầu so với bản chính thức, không khác nhau là mấy. Hỏi về nguyên nhân rò rỉ thông tin. Anh đoán rằng một số tay săn tin đã có được bản nháp đoạn đầu khi anh dự định viết chơi tác phẩm này. Qua một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng, “Chuyện Tình Người Học Lại” đã chính thức được xuất bản với số lượng rất hạn chế.
“Đằng sau tiếng cười là những giọt nước mắt
Đằng sau đồng tiền là những giọt mồ hôi
Đằng sau tình yêu là những lời gian dối
Và đằng sau tôi – là bóng dáng của Lô Đề…”
“Sinh Viên Lô Đề Ký” – T3
Tàu đêm năm cũ…
10-05-2006
Thưa bạn đọc, trên chuyến tàu cuối năm từ Hà Nội về Yên Bái. Tôi tình cờ gặp một đồng hương. Nhà văn Nguyễn Thanh Minh. Đêm cuối năm, trời rét căm căm nhất là bên ngoài mưa phùn rả rích mãi không tạnh càng khiến cho không gian thêm ảm đạm. Để xua đi bầu không khí tẻ nhạt và cũng là để đỡ sốt ruột trong lúc chờ tàu chuyển bánh. Minh kể cho tôi nghe một câu chuyện tình. Mặc dù chuyện diễn ra đã khá lâu, song khi thuật lại, ông vẫn không giấu nổi nét xúc động. Bởi đây là chuyện của chính ông, chuyện thật của người trong cuộc, là một kỷ niệm sâu đậm mà ông không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào. Tôi xin phép ông để được tường trình lại cùng bạn đọc, hy vọng không làm mất đi tính lôi cuốn qua những diễn tiến mà ông tỉ mỉ kể riêng với tôi ngày hôm đó. Được sự đồng ý của Minh, tôi tạm đặt tựa đề là “Chuyện Tình Người Học Lại “ cho sát với nội dung câu chuyện.
Bây giờ, mời bạn đọc cùng tôi trở lại Thủ đô Hà Nội năm 2006, xuống Tiểu bang Cầu Giấy Hoa Lệ, một ngày đầu mùa Hạ. Đến trường Đại Học Sư Phạm Hà Nội. Khoa Toán, phòng 310 để chứng kiến toàn cảnh câu chuyện tình...
Mx ơi !
Không biết tại sao mỗi lần chạm vào ánh mắt em (mà chạm thế đếch nào được nhỉ ?!) là anh lại không cầm lòng nổi. Cảm xúc về một người con gái tưởng chừng đã chết trong anh giờ lại bùng lên khi anh thấy em.
Ánh mắt, tiếng cười và giọng nói của em làm anh ngơ ngẩn. Buồn cười nhỉ. Nhưng mọi cảm xúc ấy, dù thôi thúc anh nhưng anh không thể, chưa thể hành động theo ý muốn được MX ạ. Nhiều lúc anh muốn vứt bỏ tất cả, tất cả những gì gò bó, chèn ép để được trở lại con người thật của chính mình. Khi ấy anh sẽ Tấn Công em.
Anh sẽ tấn công em bằng cả lựu đạn và hoa hồng. Bằng cả chiến thuật và sự chân thành hiếm thấy. Với sự trợ giúp của cả một thế hệ quân sư xuất sắc cộng với khả năng Công-Thủ toàn diện của mình, anh tin rằng vóc dáng mảnh khảnh yếu đuối của em sẽ không kham nổi. Em sẽ sớm thủng lưới và vỡ trận thôi.
Sau đó thì sao ? Chúng ta yêu nhau ( Tất nhiên rồi ). Và sẽ mải miết rong chơi nốt những tháng ngày cuối kỳ ( cho nó sướng cái đã ) Rồi ai về nhà nấy sau kỳ thi. Để khi vào năm học mới, anh thì chẳng còn đường trở lại, vì lúc này đang quy ẩn chốn rừng xanh. Và em, chẳng mấy chốc em sẽ quên đi cuộc tình chóng vánh vội đến vội đi thoảng qua như cơn gió...( văn cao vãi hàng chưa !)
Không ! Chuyện đó không thể xảy ra. Muốn vậy anh phải tự đưa mình vào khuôn khổ. Phải dừng những việc chưa thể làm. Phải im lặng mặc dù muốn nói. Phải quay lưng lại và lẳng lặng bước đi với vẻ mặt phớt đời phảng phất đôi nét bất cần, mặc dù trong lòng chỉ muốn được ở gần em. MX ơi, anh khó có thể quên được em. Mặc dù giữa chúng ta đếch có gì ngoài một lần nói chuyện. Nhưng anh sẽ chiến đấu. Chiến đấu vì một kế hoạch ngày mai. Chiến đấu vì một người có thể không biết anh là ai. Và chiến đấu để có cơ hội viết nốt bản tình ca “ Chuyện Tình Người Học Lại “...
Minh Kể đến đây thì dừng lại, tôi sốt sắng hỏi ông “ Thế rồi sau đó thế nào ? Anh có phang cô bé ấy không, anh Minh “. Minh không trả lời tôi mà ông đứng lên, loạng choạng bước tới chỗ ông lão bán nước đang ngồi ở góc toa. Cầm chiếc điếu lên, ông nhón 2 ngón tay vê một nhúm sợi thuốc một cách điêu luyện. Đặt vào lõ, mồi lửa xong. Ông rít một hơi thật dài rồi ngửa cổ mơ màng nhả khói bay mù mịt. Nhìn vẻ mơ màng phê thuốc của ông, tôi hình dung lại cách đây hơn 20 năm, khi ông còn là một chàng thanh niên trẻ tuổi. Hăm hở bước vào trường đại học và đắm chìm trong muôn vàn trò tệ nạn của giới sinh viên...Giờ đây, dù thời gian đã để lại những thăng trầm thời thế trên khuôn mặt, nhưng vẫn không xóa nổi những nét kiêu hãnh của một thời tuổi trẻ đầy sóng gió phong ba của Minh. Ông trở lại ghế cạnh tôi, nhấp một ngụm trà và tiếp tục câu chuyện bằng một giọng ngậm ngùi hơn. Tôi xin ghi tiếp để hầu bạn đọc…
Những bức thư tình không gửi
310 Nhà C 27-04-2006
Giờ Kinh Tế !
Lên lớp nhưng MX không đi học.Chán quá đi mất. Ẹc, sao tự nhiên mình cảm thấy nhớ MX thế không biết. "Ồ,như vậy có phải tôi yêu rồi không ". Mọi chuyện làm ta đau đầu mấy ngày qua giờ đã được giải quyết tạm ổn thỏa. Đã có thể tập trung vào những việc đã vạch ra từ trước. 2 việc quan trọng cần phải làm. Một đã khởi động, còn với MX, chưa biết phải bắt đầu như thế nào đây ? Khó vãi hàng...
Ngập ngừng, băn khoăn là yếu điểm của ta, nhiều khi không dám bùng nổ trong chuyện này. Ít ra là với MX, không xinh đẹp nhưng ta lại thích, thế là đủ.
Chiến hay Dừng ???
Dừng để giữ mãi tình trạng này, để chăm lên lớp, để thấy MX vẫn vui vẻ, vô tư. Hay là Chiến để liều một phen. Để sở hữu MX, để được quan tâm và...cũng có thể mất luôn, để ngày sau nhìn thấy nhau mà phát ngại. Lịch sử sẽ gọi tên ta là...Kẻ Chiến Bại. MX thì khó xử mỗi khi nhìn thấy ta...Lại khó vãi hàng !
Ta phải làm thế nào ? Chiến để mạo hiểm, Dừng và an phận. Cái nào hơn ? Được gì ? Mất gì ? MX ơi, em có hiểu anh đang muốn gì không ? Ừ, mà em làm sao hiểu nổi trong khi em còn không biết anh là ai...Buồn !
“Thế anh cứ im lặng mãi à ?” Tôi buột miệng cắt ngang câu chuyện.
Minh rít một hơi thuốc và thở dài “Ừ, thì cậu xem, hoàn cảnh tôi lúc ấy be bét như thế thì cua gái làm sao được. Một thằng tăng K. Học hành chán vãi cứt, lơ lửng trên đầu là mối lo Xuống Hạng”
Bẵng đi một thời gian sau đó, tôi tạm chôn vùi mối tình câm lặng của mình và lao vào học tập. Dù rằng việc học đối với một thằng đã rời xa sách vở khá lâu như tôi đúng là một cực hình. Nhưng tôi vẫn cố gắng với tất cả sự quyết tâm còn sót lại sau những ngày tháng dài lạc lối trong những trò đỏ đen. Tôi không đơn độc trên con đường tìm về Chính Nghĩa (hic hic, nói thì hay vãi đái…). Với sự giúp đỡ của một thằng bạn mới quen ( toàn anh em trên bến dưới thuyền cả ), tôi và hắn đã cùng nhau bước đi trên Con Đường Đau Khổ. Con đường chỉ có Giáo trình, Trà Đá và Thuốc Lào.
Quãng thời gian ấy quả thật là một chuỗi ngày mà tôi cảm thấy thực sự có ý nghĩa nhất. Bởi tôi đã gần như rời xa được những ám ảnh. Tôi có những giờ phút bình yên sau những bữa cơm chiều. Không còn cảm giác lo lắng, hồi hộp và đợi chờ. Sau giờ học trên lớp. Kiếm chỗ ăn trưa xong. Tôi mò lên thư viện, kiếm chỗ ngồi và mở sách ra ( dù có lúc mở ra để đó và chạy xuống căng-tin làm điếu thuốc).
4,5 giờ chiều, tôi rời thư viện và cùng hắn ghé quán trà đá, ngồi và tận hưởng không khí một buổi chiều yên ả rồi về xóm trọ. Sau khi cơm nước xong, 2 thằng pha sẵn một ca trà đá, táng mấy điếu thuốc lào, buôn vài câu chuyện về nhân tình thế thái rồi lại mở sách vở ra để cày…
Đêm Buồn !
19..20 Tháng 5 năm 2006
Phòng 307 Chảo Lửa Vầng Trăng
MX thân yêu ơi !
Anh đang ngồi đây, lòng đầy cảm xúc khi đang cố tìm cách phục hồi con dế 398 (mẹ kiếp, hàng ngoài chó thế đấy ) Lâu lắm rồi mới lại có cảm giác này. Thật tuyệt vời MX ạ. Nó khác xa với cảm giác khi anh đứng trước mặt em. Khi đứng trước em, anh biến thành một kẻ thật vô dụng, không nói nổi một câu. Mặt thì đần thối, chán vãi hàng.
Như buổi chiều hôm nay, khi bước chân ra khỏi lớp, thực sự anh thấy bất ngờ khi nhìn thấy em. Bất ngờ đến nỗi anh đứng chết trân tại chỗ chỉ nhìn em mà chẳng biết nói gì. (nói gì đây khi tay cầm bao thuốc...chả nhẽ mời em làm một phát cho phê ?!)
Hic,...mặt anh lúc ấy chắc bùn cười lắm MX nhỉ.
Giờ ngồi đây nghĩ lại vẫn thấy buồn cười. Sao anh lại thế nhỉ ? Chắc tại anh yêu em thật rồi. Anh nhớ em quá. Giờ em đang làm gì nhỉ. Còn anh ngồi đây, mắt nhìn vào màn hình máy tính theo dõi từng động tĩnh mà lòng đầy bâng khuâng. Nửa nhớ em, nửa lo cho con dế 398.
Anh mượn phòng của cô em gái để rảnh tay làm phone và cũng là để yên tĩnh viết những dòng cảm xúc cho một người con gái đã làm sống dậy trong anh những tình cảm yêu đương thuở nào.
Buồn quá. 2 ngày tới chẳng được gặp em. Biết tìm đến chỗ nào để được trông thấy em bây giờ. Anh chỉ muốn được thấy em. Nghe em cười và nghe cả cái giọng rất trẻ con của em. Mà sao khó quá.
Giờ con dế 398 đã sống lại rồi. Mọi việc đã hoàn tất 50%. Thất bại trong việc nâng cấp lên E1. Hôm nay là một ngày buồn.
Anh thấy lòng thật trống trải, chẳng biết làm gì. Nhớ em. Thuốc lào bắn nhìu quá giờ kéo chỉ thấy mệt mà chẳng phê gì cả. Chán vãi. Đã sắp 2 giờ sáng rồi mà mắt vẫn mở thao láo. Không thấy buồn ngủ. Chỉ thấy bâng khuâng khó tả...
Có lẽ tôi đã miên man trong dòng hồi ức của Minh quá đà. Làm mất thời gian của bạn đọc. Vâng, nhưng quả thật tôi không muốn cắt ngang dòng tâm sự của ông, Vì tôi thấy nét xúc động biểu lộ rõ trên khuôn mặt, nhất là đôi mắt của ông khi nhắc lại những hồi ức đã qua. Tôi nhìn đồng hồ, đã quá 1 giờ sáng. Cuộc hành trình bỗng nhiên nhờ câu chuyện của Minh mà thu ngắn lại. Câu chuyện của ông cuốn hút tôi. Và tôi, cũng như các bạn độc giả đang cầm trên tay tập truyện này đều không muốn bỏ qua phần kết của nó. Tôi biết rằng khi tàu về tới Yên Bái, chúng tôi sẽ chia tay nhau và tôi khó có dịp gặp lại ông. Nghĩ vậy nên tôi sốt ruột hỏi
“Nhưng chẳng lẽ mãi về sau anh cũng không nói cho cô bé ấy biết tình cảm của mình hay sao ?” Thay cho câu trả lời, Minh nhìn tôi và lặng lẽ gật đầu kèm theo một nụ cười bí hiểm.
Rồi ông châm thuốc, nhả khói và tiếp tục
“MX cuối cùng vẫn chỉ là MX thôi. Tôi vẫn ôm ấp hình bóng cô bé ấy, coi đó như một mục tiêu mà tôi theo đuổi, mục tiêu để tôi gắng học tập với mong muốn nhỏ nhoi là…thoát khỏi tốp xuống hạng”
Nhưng số phận thật nghiệt ngã. Khi mà tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú với việc ngày ngày đều đặn lên lớp rồi lên thư viện.Thì một ngày đẹp trời nọ, biến cố đã xảy ra…
“Dân làng HITC vẫn đồn rằng ở ngõ 175 vào những đêm trăng nhạt tỏa ánh sáng mờ mờ pha lẫn hơi sương có bóng người thanh niên bước đi xiêu vẹo, dật dờ, lúc ẩn lúc hiện rồi thoáng băng qua đường Xuân Thủy và biến mất sau cánh cổng phụ của trường Đại Học Sư Phạm 1. Giới sinh viên bảo nhau rằng đó là một hồn ma oan khuất, còn chưa dứt nợ …Lô Đề”
Tôi mạn phép xen ngang câu chuyện bằng một trích đoạn từ một tác phẩm của Minh. Một tác phẩm đã được giới sinh viên chơi bời nhiệt liệt hưởng ứng và bình chọn danh hiệu “Tác Phẩm Kinh Điển Mọi Thời Đại”.
Minh mở va-li lấy ra một cuốn sách bìa được làm bằng gỗ khá công phu. Đưa nó cho tôi và ông thì thào.
“Tôi tặng cậu cuốn sách này, giữ gìn cẩn thận nhé, nó đã theo tôi hơn 20 năm và là cuốn cuối cùng còn sót lại sau đợt tiêu hủy văn hóa phẩm độc hại…”
Tôi đỡ lấy cuốn sách, nó khá dầy. Qua ánh đèn neon tỏa xuống từ trần toa, tôi thấy hàng chữ được khắc nổi rất tỉ mỉ “Sinh Viên Lô Đề Ký”.
“Ngày ấy, Lô Đề bị coi là một tệ nạn nhức nhối trong đời sống nhân dân nói chung và giới sinh viên nói riêng. Nên cuốn sách của tôi với phần lớn nội dung là hướng dẫn mọi người cách thức tham gia vào sân chơi ấy nên vô tình nó trở thành một thứ văn hóa phẩm độc hại bị dư luận lên án…”
Giờ đây, khi cộng đồng Người Phang Lô đã trở nên hùng mạnh và đông đảo hơn bao giờ hết, cuốn sách lại trở thành một thứ bí kíp võ lâm, một thứ “hàng độc” mà bất kỳ Lô Thủ nào cũng thèm muốn và không tiếc bỏ công sức săn lùng. Tôi, một sinh viên quá đỗi trong sáng, không máu cờ bạc, không ham Lô Đề, lại vô tình gặp duyên may được làm chủ cuốn cẩm nang thất truyền ấy. Với bao nhiêu kinh nghiệm trận mạc, những thống kê xác suất, những chiêu thức soi xét tính toán với độ chính xác đạt tới…50% và những đòn thế độc thủ của các bậc đàn anh đã được đúc rút trong đó.
Về nội dung của cuốn sách, tôi sẽ đề cập đến trong tiểu thuyết “Khi Giấc Mơ Về” mà tôi đang viết theo đơn đặt hàng từ Công ty Xổ Số Thủ Đô, dự kiến sẽ ra mắt độc giả vào một ngày không xa. Giờ xin được trở lại với câu chuyện.
Việc nhà trường cho sinh viên nghỉ trước mỗi kỳ thi 2 đến 3 tuần đều là thông lệ hằng năm. Mọi sinh viên đều mong ngóng chờ đợi, nhưng riêng bản thân tôi, tôi không muốn nghỉ tí nào. Vì tôi sợ hằng ngày sẽ không được lên lớp, không được nhìn thấy MX thân yêu của tôi. Và xa hơn hết, tôi sợ ngọn lửa rơm của lòng quyết tâm tu chí học hành của tôi sẽ tàn đi nhanh chóng khi mà động lực chính để đốt cháy nó chính là việc hằng ngày lên lớp ngắm nhìn MX của tôi…(thế đếch nào mà mình lại viết hay thế nhỉ…)
Cuối cùng, ngày đó cũng đã đến. Khi bầy người tràn ra khỏi các phòng học với những bộ mặt vui vẻ hân hoan vì được nghỉ ôn thi. Thì tôi, tôi thẫn thờ lê bước dọc hành lang tầng 3 với một vẻ trầm ngâm buồn man mác như một nghệ sĩ lang thang đi kiếm tìm dĩ vãng ( quá đỉnh ) !
Không phải lên lớp. Tôi buồn bã ngày hôm ấy, ngày hôm sau và cả ngày hôm sau nữa. Trong 3 ngày liền, tôi bỏ cơm, chỉ táng thuốc lào và trà đá vào người ( cho nó tinh khiết, hé hé). Kệ mẹ mấy thằng bạn tha hồ dỗ dành lẫn chửi rủa.
Đến ngày thứ tư…
Định mệnh đắng cay và Giấc mơ mãi còn dang dở…
Tôi dậy sớm ăn mặc chỉnh tề và đi ra đường bởi đêm qua tôi nằm mơ thấy có một cụ già nhuộm tóc bạch kim cưỡi Wave chiến đến và nói với tôi “Ngày mai hãy dậy sớm và đi ra đường, con sẽ gặp một kỳ nhân…”
Bản thân tôi, không mấy tin chuyện mộng mị, nhưng nằm nhà mãi cũng chán. Cũng nên ra ngắm phố phường một chút cho đỡ ngu. Và trên đường đi, tôi gặp khá nhiều người, tôi cố gắng đảo mắt nhìn quanh xem có ai đó thuộc dạng “kỳ nhân dị sĩ” không. Nhưng chả có gì hết. “Thôi dù sao cũng được một buổi sáng dậy sớm” Tôi tự an ủi mình như thế và tự cười vì ngớ ngẩn tin vào mộng mị. Ngay lúc tôi rất thất vọng, thì đột nhiên tôi thấy một người xăm xăm bước lại phía tôi. Tôi đứng im hồi hộp chờ đợi, anh ta xáp lại gần tôi và chìa xấp đĩa trên tay ra nói “Hàng Việt đại ca..”
Tôi lắc đầu, bước đi với vẻ vô cùng thất vọng.
Thấy một bà cụ ngồi ngay gần cổng trường Ngoại Ngữ, chiếc nón để trước mặt, tôi động lòng, tiến lại gần và móc túi quần ra tờ 1 nghìn ( tôi còn nhớ đó là 50% tiền mặt tôi có lúc đó). Thả vào chiếc nón của bà cụ, tôi toan bước đi thì bà cụ chợt đứng phắt dậy và đặt vào tay tôi một cuộn giấy ố vàng rồi vụt tan biến như một làn sương mỏng (phải nói là khinh công đã đạt đến tuyệt đỉnh). Tôi nghe vẳng bên tai lời của bà cụ “Từ bỏ Ma giáo, trờ về Chính đạo…đánh vào tổng 3” (đoạn này bịa ra cho hấp dẫn…hé hé )
Tôi nắm chặt cuộn giấy ố vàng và vẫn chưa hết bàng hoàng về những gì vừa xảy ra. Tôi nhanh chóng tìm một góc khuất và giở cuộn giấy ra xem. Dày đặc và chi chít những con số. Những mũi tên và những ký hiệu lạ lùng mà dù tôi là sinh viên khoa Toán nhưng thú thật là xem mà cũng đếch hiểu gì cả. Lời bà cụ “…đánh vào tổng 3” vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi nên sau một thoáng chần chừ. Tôi mò tới Hắc Điếm 29 Hồ Tùng Mậu đặt con 6 béo xoay lấy ít ngân lượng.
Chiều hè oi ả, Bước qua những con đường rợp bóng bằng lăng tím ngắt, thảnh thơi ngắm những chiếc lá rời cành xoay xoay theo làn gió cuốn. Tôi bước vào một quán nước khuất sau ký túc xá Sư Phạm. Ngồi xuống ghế, gọi cốc trà đá, đưa cho thằng bạn cuộn giấy ố vàng và vớ cái điếu cày, tay vê một bi cỡ lớn, mồi lửa rồi rít một cú đảo điên trời đất. Tỉnh cơn phê, và tôi bắt đầu chăm chú nghe hắn giải thích. Phải công nhận rằng hắn có một trí nhớ siêu việt và một vốn kiến thức vô cùng uyên bác về “Số Học” và “Xác Suất”. Ngày trước, hắn từng là một cao thủ, hành hiệp khắp miền Cầu Giấy Hoa Lệ dưới cái tên Thần Lô Đại Hiệp. Nhưng rồi trong một trận thư hùng với mong muốn cứu Tiểu Đệ Computer đang bị giam cầm cũng chính tại Hắc Điếm 29 Hồ Tùng Mậu. Hắn đã liều mình thách đấu với 2 gã Quái Nhân, Đề Lão Tướng Quân và Đập Lô Cầu Bại. Kết quả là hắn mất đi quá nhiều công lực. Hao tổn chân khí. Bại trận, nợ nần, bị gia đình phỉ báng, giang hồ sỉ nhục, huynh đệ rời xa. Hắn lặng lẽ rửa tay gác kiếm quy ẩn giang hồ và viết bức huyết thư “Lời sám hối của kẻ Tăng K” – Bức thư như một lời khuyên, một kinh nghiệm thương đau của tiền nhân dành cho hậu bối. Như một sự bất lực của lý trí trước sức mạnh của vòng xoáy Đỏ- Đen. Bức thư đã làm tan nát trái tim bao đệ tử của Lô Giáo . Nhưng rồi một ngày khi gặp tôi, anh hùng tương ngộ, sau nhiều lần thuyết phục, hắn đã quyết định tái xuất giang hồ, đem sở học bình sinh và tài năng thiên phú ra giúp tôi…Xóa đói giảm nghèo...ke ke
Sau một hồi áp dụng các chiêu thức từ bí truyền đến thất truyền như Đập Lô Chân Kinh rồi đến Táng Lô Thập Bát Chưởng. Hắn rút cây bút đỏ và khoanh tròn con số 12.
Chiều hôm ấy, trời quang mây tạnh bỗng chốc nổi cơn dông, gió cuốn ào ào, bụi bay mù mịt, mây đen ùn ùn kéo tới, lá vàng rơi xao xác, đàn chim nhớn nhác bay, mưa tuôn xối xả, nước ngập cả con đường…7 Giờ 30, Đề về 12.
Cầm cáp lô trên tay, mồ hôi úa ra như tắm. Vẫn biết đó có thể chỉ là một sự tình cờ. Con 12 chết quá lâu và đã đến ngày nó phải ra. Nhưng tôi vẫn không thể không tin rằng có một sức mạnh thần bí nào đó thực sự đang tồn tại. ( mãi về sau này mới biết, chả có sức mạnh thần bí nào cả, đó chỉ đơn thuần là sức mạnh của Lòng Tham mà thôi…hì hì)
Sau hôm đó, tôi quyết định từ bỏ Ma Giáo, gạt bỏ mọi âu lo phiền muộn và bon chen chốn Giảng Đường. Chính thức bước chân tìm về Chính Đạo, bước theo con đường của Hào quang và Bóng tối, con đường đưa người ta lên Tột Đỉnh Vinh Hoa và cũng có thể dẫn người ta tới Tận Cùng Đau Khổ. Nơi mà Giàu- Nghèo chỉ là một ranh giới vô cùng mỏng manh…Con đường chỉ có hai làn May - Rủi, con đường dẫn tới nơi thống trị của Lô – Đề.
Minh ngừng kể, với tay lấy bao thuốc, châm lửa và rít vài hơi rồi tiếp tục…
Và tôi cứ thế dấn bước, chẳng cần biết đến những gì khủng khiếp nhất đang đợi chờ. Bởi suy cho cùng, biết để làm gì, đó là Định Mệnh, là ý trời. Tôi, một sinh linh bé nhỏ sao cưỡng lại mệnh trời được. hì hì. Rồi cứ thế, cỗ xe song mã “Lô Đề + Gái Gú” kéo tôi đi với tốc độ chóng mặt. Đôi lúc thoảng qua trong tâm trí một vài suy nghĩ muốn dừng lại, nhưng tất cả đã là quá muộn. Những gánh nặng nợ nần, những giấc mơ bị “số hóa”, những buồn chán trong học hành, những cuộc chơi và những đồng tiền vung ra để chứng tỏ cái gọi là “Bản Lĩnh” và thể hiện cái “Tính Sĩ” trước một con nhóc đồng hương. Tất cả những nguyên nhân đó đã kéo tôi trở về với thực tế đau thương là phải tiếp tục chiến. Chiến cho đến khi nào sức tàn lực kiệt mới thôi.
Và thế là, cái thằng Tôi bắt đầu sống cuộc sống ngày lại qua ngày, chỉ ăn và ngủ, “làm thêm” nửa tiếng mỗi buổi chiều. Để rồi giấc mơ về một suất tham dự trận chung kết play-off nhằm “lên hạng” vào “mùa giải” năm sau đã tan thành mây khói. Sau khi đại bại 2 trận liên tiếp trước “đội tuyển” Nga và Tuyến Tính thì những “trận đấu” còn lại với tôi lúc này chỉ mang tính thủ tục.
Ngày tháng vụt qua, cuối cùng cái gì phải đến cũng đã đến, nhanh như một chớp mắt. Thản nhiên và bình tĩnh, tôi lạnh lùng đón nhận hậu quả. Kết cục của những phút rong ruổi chốn Lô Trường. Ngày hôm ấy, trời vẫn đẹp lạ lùng như muốn nói với tôi rằng “Dừng học” – chẳng qua cũng chỉ là một Trạng từ như bao trạng từ khác. Cũng đếch có gì ghê gớm cả. Một lần nữa, lịch sử của 4 năm về trước lại tái hiện, lại một lần nữa tôi rời trường đại học với tư thế hiên ngang của một kẻ chiến bại. Có khác chăng chỉ là địa điểm. 4 năm trước là Phố Vọng Suy Đồi, hôm nay đây là Cầu Giấy Hoa Lệ…
Nhìn lại một chặng đường dài, 6 năm đằng đẵng qua đi. Vạn vật đổi thay, con người thay đổi. Vậy mà tôi, thì vẫn cứ là tôi của 6 năm về trước. Vẫn lông bông và tay trắng. Nhìn lại bản thân, tôi có gì ? Chả có gì hết ngoài những kỷ niệm. Những kỷ niệm buồn.
Trở về phố núi xa xôi, sống âm thầm và lặng lẽ như một kẻ tội đồ đang chờ ngày đền tội. Một ngày dài tựa thiên thu với một kẻ đang quen bay nhảy nay bị giam trong 4 bức tường. May mà còn có vài thằng bạn hạnh kiểm tốt nó bảo kê cho ra khỏi nhà đi chơi tuần 2 phát.
Tôi sợ bóng đêm, vì lúc đó tôi phải suy nghĩ về ngày mai. Ngày mai, sẽ làm gì đây khi sự học đã tan thành bọt nước. Số phận thật nghiệt ngã, và chúng ta, chỉ là những quân cờ trong tay tạo hóa. Sau tất cả những gì tôi gây ra. Mọi vấn đề nhanh chóng được khắc phục. Vấn đề lớn nhất còn lại lúc bấy giờ làm đau đầu các đại ca trong gia đình tôi chính là tương lai của tôi. (Ôi…Quá khứ đầy trái ngang – Hiện thực quá phũ phàng – Tương lai thì mù mịt…hic hic) Nhưng cuộc đời đôi khi có những bước ngoặt đáng kinh ngạc. Mà tôi vẫn mê tín gọi là Vận Số.
Sau gần 3 tuần “tạm giam” tại Yên Bái, ngày 10-07-2006 tôi nhận lệnh lên chuyến tàu 3 giờ chiều để đi đày nơi Yên Viên Viễn Xứ. Một thị trấn nhỏ của vùng Lâm Gia Trang. Để rồi 3 tuần sau đó tôi bắt đầu những bước đi đầu tiên trên con đường trở thành một photographer…
Rời xa vùng tử địa Cầu Giấy đầy cám dỗ, tôi dần dần trở lại cuộc sống của một người bình thường. Đôi khi, có thời gian thư thả ngồi trà đá vào lúc chiều buông. Thấy không khí sôi động của bảng lô hàng nước, quá khứ vàng son lại hiện về, và tôi cũng đôi lần “tái chiến”. Nhưng kết quả toàn “gửi gió theo mây ngàn bay”, tôi đâm chán và “con quỷ” trong người tôi cũng từ đó tạm dần ngủ yên…
Những ngày tháng yên bình trở lại, dù cuộc sống đơn độc là điều khó chịu nhất với một người như tôi. Những người bạn mới quen ở môi trường mới không đủ khỏa lấp đi sự trống vắng và nỗi buồn sâu thẳm trong lòng tôi. Tôi cũng đã vài lần đi tìm một nửa của mình với hy vọng một nửa ấy sẽ xóa nhòa được những kỷ niệm mối tình xưa với “Công chúa Mắt Đen”. Một người mà tôi có quá nhiều những ký ức không thể nào quên. Hay một nửa ấy có thể sẽ giúp tôi quên đi chuyện tình đơn phương với MX…Nhưng, thật đáng tiếc, tôi không gặp, chưa gặp và có thể Không Bao Giờ gặp vì một lẽ đơn giản “Yên Viên là một thị trấn quá nhỏ bé để có thể sinh ra một tài năng lớn”. Vậy nên, tôi vẫn độc thân. Hơi buồn !
Nếu ngày ấy tôi can đảm hơn một chút, mạnh mẽ hơn để dám nói ra tình cảm của mình với MX. Thì dù thành hay bại, tôi cũng không phải ôm ấp sự tiếc nuối trong suốt một thời gian dài sau đó. Nhiều đêm, tôi suy nghĩ và chợt hối hận. Nếu MX biết đến tình cảm của tôi, tình cảm của một kẻ hay đứng từ xa mà ngắm nhìn cô ấy thì sao nhỉ ? Và nếu cô ấy yêu tôi. Chắc tôi sẽ đắm mình trong tình yêu thay vì đắm mình trong Lô Đề. Và hậu quả cũng chẳng khác nhau là mấy. Vẫn đếch có chữ Học nào hết. Và sau Thế vận hội Mùa thi, tôi sẽ vẫn trở lại phố núi xa xôi như một kết cục tất yếu của những kẻ Nợ quá nhiều trình.
Những lời sám hối mặc dù đã muộn màng nhưng cũng là một sự an ủi nhỏ nhoi trong hồi ức của kẻ ra đi.
Đêm tĩnh lặng và gió từ những cánh đồng xa tạt vào cửa sổ, tiếng còi tàu hú vang trong màn đêm kéo tôi trở về với thực tại.
“Đoạn kết buồn quá phải không ? Anh bạn trẻ…”
Ông đặt tay lên vai tôi và lắc khẽ khi thấy tôi im lặng.
“Vậy là cuối cùng MX vẫn không biết anh, không biết những tình cảm mà anh đã âm thầm dành cho cô ấy ! À mà từ đầu câu chuyện đến giờ tôi cứ thắc mắc mãi mà chưa kịp hỏi. MX nghĩa là gì ?”
Minh không trả lời tôi mà ông quay mặt ra phía cửa sổ. Giấu đi giọt nước mắt muộn màng cho mối tình đã thuộc về miền dĩ vãng. Tôi ngồi im lặng đối diện với ông, cùng hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm, trên ấy, lúc này…cô đơn một vì sao…
Yên Viên, 27 tháng 5
Hết Phần 1