PDA

View Full Version : Tôi nên làm gì đây???



janni_tran
11-02-2007, 09:35 PM
Tôi và anh ấy quen nhau đã được 2 năm. Lần đầu tiên gặp anh tôi đã cảm thấy như anh chính là người mà tôi đã quen từ rất lâu. Ở đây không giống như những gì người ta nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tôi không yêu anh trong lần đầu gặp anh đó. Anh không đẹp trai mà trái lại cái vẻ bề ngoài của anh dể khiến cho người khác phải sợ hãi. Nhưng trái lại với vẻ ngoài hung dữ ấy tôi nhận thấy một sự dịu dàng, chân thành và tận tuỵ nơi anh, trong đôi mắt biết nói của anh.
Chúng tôi quen nhau một thời gian dài thật đẹp và từ một tình bạn đã chuyển sang tình yêu tự lúc nào.
Anh luôn là người hiểu tôi nhiều nhất. mỗi khi gọi điện cho anh, tâm trạng của tôi thế nào anh cũng đều biết được ngay khi tôi nói câu đầu tiên " Hello". anh là cảnh sát. Anh có trình độ học vấn cao và là người rất am hiểu. Anh luôn chân thành và thẳng thắn. tôi và anh thỉnh thoảng có giận hờn và cãi nhau nhưng anh luôn là ngươì đứng ra hoà giải và giải thích cho tôi đúng sai. Còn những khi anh sai thì anh xin lỗi tôi ngay. trong cuôc sống có những gút mắc thì anh luôn lắng nghe tôi và giúp tôi tháo gỡ vấn đề. Tôi đã yêu anh như thế bằng trọn trái tim mình.
Anh và tôi đã vượt qua sự khác biệt về ngôn ngữ, văn hoá để mà hiểu nhau hơn. nếu không đề cập đến vấn đề này thì mọi thứ đối với tôi là tuyệt vời nhất. Lúc đầu mọi người khen anh có học vấn, hiểu biết, ngay cả khi biết anh la người Pakistan. Nhưng rồi vấn đề đã khác đi khi các chị tôi thu thập những ý kiến về người Pakitan thì họ bắt đầu ngăn cản tôi yêu anh.
Chị tôi bảo khắp nơi trên thế giới đều kì thị và người Pakistan đều là người xấu. Nếu tôi lấy anh thì tôi sẽ mang lại nỗi nhục cho gia đình. Mọi người đều ra sức ngăn cản tôi. Tôi không biết nhiều về thế giới bên ngoài. Nhưng tôi đã cố gắng tìm hiếu vế tôn giáo của anh. Tôi tiếp xúc với những người pakistan, cả nam lẫn nữ. tôi hỏi dò người khác về quan điểm của họ. tôi tìm hiểu đời sống của ngưới Pakistan ở bất cứ đâu mà tôi có dịp được gặp gỡ. tôi nhận dược nhiều ý kiến khác nhau. có khen có chê. Và có người bảo tôi rằng cho dù thế nào thì cũng phải xem người đó là ai, vì người tốt hay xấu thì nơi đâu cũng có.
Tôi bảo chị tôi như thế nhưng chị tôi khăng khăng cho rằng chỉ có người Pakitan là đặc biệt xấu xa.
Từ khi nghe chị tôi nói như thế thì mẹ tôi ăn ngủ không yên. Và cuối cùng bà ra quyết định bắt tôi phải chia tay anh. Tôi đang sống trong gia đình của chị tôi tại nước ngoài. Hiện nay anh rể tôi lên tiếng phản đối và bược tôi phải chia tay với bạn trai. Anh bảo rằng đây không phải là tình yêu.
Tôi hiểu mọi người đang lo lắng cho tôi nhưng tôi không thể nào dứt anh được. Tôi biết tôi ích kỷ, nhưng tại sao mọi ngưới không tìm hiểu để đánh giá con người anh mà lại đánh giá anh ấy qua tôn giáo và sắc tộc. tôi cố gắng thuyết phục gia đình nói chuyện với anh ấy nhưng không ai muốn. Anh biết tất cả, anh nói với tôi rằng anh có lỗi gì đâu khi anh sinh ra là người Pakistan.
Vì lo sợ mẹ tôi buồn phiền sinh ra ốm đau nên tôi đã hứa là sẽ chia tay với anh. Nhưng trong lòng tôi thỉ vô cùng đau xót. Tôi không xinh đẹp nhưng đã có nhiếu người yêu tôi mà tôi không hề rung động. Tình yêu đến trong trái tim tôi thật khó khăn. Giờ đây gặp được anh, người mà tôi yêu thương và kính trọng thì gia đình lại ngăn cản. tôi nghĩ mình khó có thể yêu thương ai được nữa ngoài anh. Tôi định sẽ không lấy chồng và mãi yêu anh như thế. Có thể các bạn thấy thật khó tin. Tôi đã từng không tin vào người bạn của mình khi cô ta cũng gặp trường hợp tương tự như tôi. Cô ấy đến giờ này cũng không thể yêu ai khác được.
Mẹ tôi thì ở xa, anh rể tôi bắt tôi phải chấm dứt ngay lập tức. Tôi là con người. Tôi có trái tim và trái tim tôi biết đau đớn. Trong đầu tôi luôn hỏi TẠI SAO??? Tôi cảm thấy không có lối thoát. Xin các bạn hãy giúp tôi tìm ra câu trả lời. Tôi nên làm gì đây?
Cám ơn các bạn

Victatango
11-03-2007, 07:33 AM
Janni đã viết và tường thuật 1 cách rất rỏ ràng về tình cảnh và tâm sự của bạn. Hy vọng là các bạn trong đây sẽ cho bạn 1 vài ý kiến mong là có thể giúp được bạn.

Bình thường chỉ nói về tình yêu đã là 1 vấn đề khó, mà trong đây còn có cả gia đình và sắc tộc nửa thì lại càng khó gắp bội lần. Nói vậy thôi, mong Janni đừng nản lòng, tiếng Anh có câu "where there's a will, there's a way", tạm dịch là "nếu muốn thì sẽ làm được". Bạn hảy cố gắng phân tích từ từ rồi tự tìm cho mình 1 cách giải quyết thỏa đáng nha.

Trước hết để mình bàn về chuyện gia đình. Gia đình là những người thân máu mũ và là những người thân nhất trong cuộc đời mình. Những người mà có thể giúp mình 1 cách vô điều kiện nếu mình mình cần sự giúp đở của họ, trên tinh thần, vật chất, v..v.... Nhưng ở đây không có nghĩa là họ có thể cấm cảng mình trong những vấn đề quan trọng. cách tốt nhứt mà những người thân có thể giúp nhau là nếu thấy chuyện gì không đúng thì nên cho ra những lời khuyên chính đáng (constructive comments). Nhưng cùng là người việt (nói riêng và Á Châu nói chung), mình dư biết là có rất nhiều rất nhiều người còn những tử tưởng chưa được cởi mở cho lắm. 1 phần lớn phải nói tới là cái sự "nhiều chuyện" và những lời dị nghị của những người xung quanh (hàng xóm và bạn bè, mà làm cho những người lớn tuổi trong nhà lo lắng nhứt. Những người lớn trong nhà có thể làm bất cứ cái gì cho mình, nhưng họ rất sợ nghe những lời bàn tán không chính đáng của những người dưng nước lả. 1 vài câu thí dụ như: "con bà này sao ngu quá, bộ hết ai lấy gòi hay sao mà đi lấy cái thằng dô dụng dậy" hay là "con gái bà tư đẹp dậy mà đi lấy cái thằng xấu như ma", vân vân và vân vân. Nói chung là nếu trên đời này không có mấy "bà tám" thì Janni chắc không đến nổi phải bị gia đình ngăn cảng dử dội như dậy đâu. Mà có thể sẽ là những lời khuyên rất là chính đáng thay gì những lời cấm kỵ.

Còn nói về sắc tộc, các nước tây phương có thể nói là những nước đứng đầu trong phong trào đa văn hóa "multi-culturalism". Nhưng thựt tế cũng chưa đi tới đâu hết, sự kỳ thị vẩn còn trong máu rất nhiều người. Nếu người tây phương mà còn kỳ thị thì chắc người Á Châu còn kỳ thị hơn!!!??? (theo mình nghỉ là dậy, tại gì ở VN, chỉ có chuyện người tàu và người việt thương nhau thôi mà nhiều khi còn chưa được lấy nhau!!!). Trong đây còn có phong tục và tiếng nói. Tuy những người nhaàkhng nhắc tới, nhưng mọi người cũng sợ là sẽ không thân thiết được với người con rể mới vì không thể hiểu nhau hoàn toàn. Còn chuyện người xấu người tốt thì khó bàn quá. Mổi người có 1 cách nhìn và những kinh nghiệm khác nhau, cho nên mình không nên nói là dân nay không tốt, dân kia xấu. Sự thật là mình cũng không thích người khác nói dân nước mình như dậy (đừng "quơ đủa cả nắm!").

Nảy giờ nói chuyện chung chung, bây giờ bàn tới chuyện Janni coi thử có thể giúp gì cho bạn được không nha.

Thật ra, mình không biết Janni có phải là "fighter" hay không? nếu phải thì bạn phải bỏ ra 1 số thời gian và công sức để kế hoạch (planning) coi mình nên nói gì và làm cách nào để thuyết phục (action/convince) gia đình. Nhưng nói thiệt (words of warning), chống lại gia đình, lời dị nghị và cách nhìn của người đời mệt lắm đó. Sau này có hậu quả gì mình sẽ gánh gắp mấy lần đó.

Janni phải nghỉ là nếu có thể thuyết phục được gia đình gòi, đi đến hôn nhân, sau này sống chung có thể sẽ có nhiều chuyện va chạm nhỏ trong giửa 2 hai người, cộng với những lời nhiều chuyện của người dưng, bà con họ hàng, đi đường sẽ có những cái nhìn hơi kỳ kỳ của những người đi đường tại có nhiều người chưa quen về chuyện hôn nhân giửa 2 người không cùng sắc tộc (thật sự là mình đã có nghe qua chương trình talk-back radio bàn về topic "racist and cross racial marriage" và có nhiều người đã cho biết ý kiến và kinh nghiệm cá nhân về những vấn đề này rồi, nên mới có 1 chút khái niệm thôi). Những cái nhỏ nhặc, nhưng cộng lại có thể là 1 áp lực lớn cho 2 bạn. Nếu 2 người có thể lướt qua 1 cách dể dàng, thì rất tốt, nhưng nếu trong lúc bàn cải mà đem mấy chuyện nhỏ này ra nói, thì có thể sẽ "châm dâu vô lửa" và có thể đi đến những chuyện lục đục khác. Nếu người nhà biết được, thì Janni sẽ bị nghe thêm 1 vài câu như "đó, chị nói trước mà em không nghe, nếu lấy người việt thì đâu có chuyện như dậy", v.v...nói chung là cái support network của mình sẽ bị thu hẹp lại 1 chút.

Mình yêu bằng tim, nhưng thựt tế quyết định mọi chuyện thì sài đầu óc nhiều hơn. Tim thắng hay óc thắng sau này khó mà biết được. Sống thì phải thựt tế 1 chút, nhiều khi cái mình thích hiện tại nó nằm ở ngược dòng nước mà mình đang bơi, nếu thật sự mình muốn lấy thì phải bơi ngược dòng rất mệt, nhưng khi lấy được rồi thì rất quý, nhưng cũng có khi lấy được gòi, thấy mệt quá, không còn sức để giử lại nửa thì cũng tốn công.

2 người yêu nhau dậy mà phải chia tay 1 cách vô lý thì không gì tiếc bằng, cho nên cách tốt nhất là hảy ngồi xuống bàn kỷ lại những chuyện mà Janni đã thu thập được với bạn trai để coi 2 người có ý kiến ra sao. Liệu 2 người có đủ sức để chống đối lại dư luận không? Tất nhiên là lúc đang yêu thì mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng sau này thì....không thể nói trước được.

Còn nếu xuôi theo dòng nước, tuy rằng hiện tại chưa thấy cái gì mình thích, nhưng chuyện đời đâu có gì là tuyệt đối, có thể sau này mình thấy cái mình thích, mà còn có thể thích hơn cái kia thì sao? tại sao không lấy? Cho nên, nếu thành công hay thất bại, Janni đừng tuyệt vọng là mình sẽ không bao giờ tìm được đối tượng của mình. Đừng đóng cửa và tự nhốt, mà phải luôn luôn cho người khác cơ hội để tìm hiểu về mình.

Nói gì thì nói, những người thân trong gia đình chỉ nghỉ tốt cho mình mà cấm cảng mình thôi. Nếu mình cương quyết thì chắc cũng không ai làm gì được mình. Tại gì thật ra đây là gia đình mới và tương lai hạnh phúc của Janni, chứ không phải của những người trong gia đình Janni.

Bài viết dài dòng quá, cái gì sài được thì sài nha Janni. Còn sài không được thì bỏ qua, mình nghỉ sao viết dậy không có văn chương hay tình tự gì hết, hy vọng Janni đọc hiểu. Chút Janni vui vẻ và có thể tìm được 1 giải đáp thích hợp và hạnh phúc.

bạn già
11-04-2007, 06:29 AM
Janni mến

Tôi đang đi dạo trong Động Nhím thì vô tình đọc được những dòng tâm sự của Janni và lời khuyên giải của VT nên cũng mạo muội viết vài dòng chia xẻ cùng Janni.

Thật ra khi mẹ và anh chị của Janni ngăn cản không cho Janni qua lại với người bạn trai không cùng chung sắc tộc thì tính ra họ hơi quá khắc khe , nhưng mà mục đích không ngoài sự bảo vệ cho Janni , sợ cho Janni sau này sẽ không hạnh phúc vì sự khác biệt giữa hai người.

Làm cha mẹ ai cũng thương yêu và lo lắng cho sự an nguy và hạnh phúc của con cái , nhưng nhiều khi sự suy nghĩ khác biệt của hai thế hệ già và trẻ đôi khi cũng là nguyên nhân đẩy họ vào sự sung đột trong gia đình nhiều khi nghiêm trọng đến nổi gây ra sự xức mẽ tình cảm giữa mọi người.

Nếu Janni và người bạn trai kia thật lòng yêu thương nhau thì nên kiên nhẩn để tìm ra biện pháp tốt để khắc phục mọi sự khó khăn và thử thách của gia đình, không nên vì buồn phiền hay bất mãn gia đình mà có những quyết định hấp tấp sai lầm mà mình sẽ hối hận về sau.

Nếu hai người thật sự yêu nhau thì tôi tin chắc rằng cả hai sẽ vượt qua mọi khó khăn và thử thách để có một ngày nào đó chứng minh cho gia đình Janni thấy là : con người cho dù sanh ra ở một quốc gia nào , màu da vàng , đen hay trắng, họ đều có trái tim và khối óc, cũng có người tốt kẻ xấu chứ không hẳn người Pakistan đều xấu hết.

Đều cần thiết bây giờ không phải là hấp tấp cho gia đình chấp nhận người bạn trai ấy vì sự mâu thuẩn này cần phải có thời gian để giải quyết , còn hiện tại Janni cũng nên tin tưởng ở tương lai mà tạo cho mình một sức mạnh để sống vui vẻ để còn phải đương đầu với những thử thách trong cuộc sống , không nên bi quan và suy nghỉ những chuyện không thực tế chỉ thêm buồn phiền chứ không đem lại lợi ích gì.

Tôi viết cũng khá dài , mong mọi sự vui vẻ sẽ đến với Janni.

Thân mến
Bạn Già

janni_tran
11-07-2007, 09:22 PM
Các bạn thân mến,
Tôi rất cảm động khi đọc những lời góp ý chân thành của các bạn. Từ một nơi tăm tối của những suy nghĩ dằn vặt, tôi như thấy một lối đi cho mình.
Tôi biết rất rõ vì lo lắng cho tôi mà gia đình ngăn cản. Chính vì biết rất rõ như thế cho nên tôi luôn bị dằn vặt không yên. Hôm nay anh ấy vừa trở về từ bệnh viện sau một cú shock khá nặng. Tôi vẫn bảo rằng anh ấy luôn giúp đỡ tôi trong mọi hoàn cảnh khó khăn. Ấy vậy mà giờ đây anh lại ra nông nổi này cũng là do tôi. Tôi nhớ lại chỉ mới hôm qua thôi tôi nói chuyện qua điện thoại với anh, anh hỏi tôi " Tại sao em ra đường không mặc đủ ấm?" Tôi hỏi anh sao anh lại biết tôi lạnh. Anh bảo " bởi vì anh cảm thấy là em đang lạnh".
Thế đấy, anh luôn lo lắng cho tôi, hiểu tôi và che chở cho tôi. vậy mà tôi suýt nữa đã mất anh. Tôi không thể để mất anh thêm một lần nữa. Tôi không hiểu từ đâu đã cho tôi thêm một sức mạnh để tôi có thể đi tiếp quãng đường mà tôi đã chọn.
Các bạn không những phân tích vấn đề một cách tường tận mà còn giúp cho tôi những lời khuyên rất bổ ích. Tôi không biết nói thế nào đây để cám ơn các bạn. Chúc Bạn già được trường thọ và chúc bạn Victatango trẻ mãi không già. :om::om::om:::D

quachtinhdaica
11-09-2007, 12:07 AM
QT vô đây thì thấy anh Vic và Bạn già đã nói hết những gì cần nói rồi. Chỉ bít chúc bạn Janni thật nhìu hạnh phúc với sự lựa chọn của mình trong hiện tại cũng như trong tương lai.

Victatango
11-09-2007, 04:30 AM
Thấy Janni nói dậy, mình rất mừng cho bạn. Chúc Janni luôn hạnh phúc trong tình yêu cũng như trong cuộc sống gia đình sau này. :friends1:

hhong31
01-08-2008, 11:17 AM
tình yêu?đôi khi nó cũng có thể đánh lừa lí trí mình...nó thật đep!thật lí tưởng! nhưng rồi một ngàykia..bao chuyện va chạm xảy ra ..nó còn nguyên vẹn tốt tươi kô? hay sẻ rạn nức vì chịu kô xiết! vì chính mình...!vì mọi người tác động?đứng trước thử thách không phải là chuyện đùa! nhất là đối phó với cả một cuộc sống lâu dài sau đó!hoàn cảnh khó khăn quá là một thử thách lớn!