nhocnho
05-22-2005, 05:38 AM
Ngày đó mới tuyệt làm sao. Dù khán đài khá trống nhưng tiếng hát của cô đã làm sống dậy tất cả. Tôi thật sự vui dù lượng khán giả không nhi?u. Tôi quyết định viết một bài báo tán thưởng cô.
Hôm sau tôi đến nhà hát, cố ra vẻ một phóng viên chuyên nghiệp:
"Xin cho gặp cô Salome Bey".
"Chào cô! Tôi là Nara Profit. Tôi đang viết bài cho tạp chí Essence. Tôi có thể hẹn gặp cô để nói thêm v? sự nghiệp âm nhạc của cô không?"
Khi gác mày tôi có cảm giác như chìm trong sự sợ hãi... Thế rồi tôi bắt đầu viết, nhưng trong đầu tôi luôn âm ĩ "ngươi nói dối, ngươi chẳng chuyên nghiệp gì hết, ngươi chưa từng viết cái gì ra hồn cả." Tôi hiểu ra rằng mạo nhận và nói dối với cô Salome Bey là còn có thể chấp nhận được, nhưng làm giả một bài báo cho tạp chí Essence thì không được rồi. Cái cảm giác đó thật là tồi tệ.
Tôi viết đi viết lại hàng trăm lần. Cuối cùng, tôi cũng viết xong và gởi đi. Tôi hình dung được thư từ chối của tòa soạn v? một bài báo không đủ chất lượng.
Không bao lâu, tôi nhận được thư trả l?i. Sau một hồi mắng nhiếc bản thân, không đủ dũng cảm để đối mặc với là thư bị từ chối, tôi ném bao thư còn nguyên niêm phong vào ngăn tủ và sớm quên bẳng nó đi.
Năm năm sau, khi d?n dẹp căn hộ để chuyển tới ở một thành phố khác, tôi xem qua đám thư từ và tìm thấy lá thư đó. Khi mở thư, tôi không thể tin vào mắt mình:
"Chào cô Profit!
Bài viết của cô v? cô Solome Bey thật tuyệt. Chúng tôi cần thêm một vài đoạn trích ph?ng vấn. Xin bổ sung và gởi ngay v? tòa soạn ngay. Chúng tôi rất mong đăng bài của cô vào số báo tới".
Sửng sốt, tôi mất khá lâu để lấy lại bình tĩnh. Tôi đã trả giá khá đắt v? sự sợ hãi vu vơ. Lẽ ra tôi có thể bắt đầu công việc viết lách mà tôi yêu thích nhi?u năm v? trước.
Hôm nay, tôi đang kỷ niệm năm thứ sáu làm nhà báo tự do với hàng trăm bài viết được đăng. Nhìn lại những năm tháng đã qua, tôi h?c được một bài h?c không thể quên: Bạn không được quy?n nghi ng? bản thân mình chút nào! Thật đấy!
Hôm sau tôi đến nhà hát, cố ra vẻ một phóng viên chuyên nghiệp:
"Xin cho gặp cô Salome Bey".
"Chào cô! Tôi là Nara Profit. Tôi đang viết bài cho tạp chí Essence. Tôi có thể hẹn gặp cô để nói thêm v? sự nghiệp âm nhạc của cô không?"
Khi gác mày tôi có cảm giác như chìm trong sự sợ hãi... Thế rồi tôi bắt đầu viết, nhưng trong đầu tôi luôn âm ĩ "ngươi nói dối, ngươi chẳng chuyên nghiệp gì hết, ngươi chưa từng viết cái gì ra hồn cả." Tôi hiểu ra rằng mạo nhận và nói dối với cô Salome Bey là còn có thể chấp nhận được, nhưng làm giả một bài báo cho tạp chí Essence thì không được rồi. Cái cảm giác đó thật là tồi tệ.
Tôi viết đi viết lại hàng trăm lần. Cuối cùng, tôi cũng viết xong và gởi đi. Tôi hình dung được thư từ chối của tòa soạn v? một bài báo không đủ chất lượng.
Không bao lâu, tôi nhận được thư trả l?i. Sau một hồi mắng nhiếc bản thân, không đủ dũng cảm để đối mặc với là thư bị từ chối, tôi ném bao thư còn nguyên niêm phong vào ngăn tủ và sớm quên bẳng nó đi.
Năm năm sau, khi d?n dẹp căn hộ để chuyển tới ở một thành phố khác, tôi xem qua đám thư từ và tìm thấy lá thư đó. Khi mở thư, tôi không thể tin vào mắt mình:
"Chào cô Profit!
Bài viết của cô v? cô Solome Bey thật tuyệt. Chúng tôi cần thêm một vài đoạn trích ph?ng vấn. Xin bổ sung và gởi ngay v? tòa soạn ngay. Chúng tôi rất mong đăng bài của cô vào số báo tới".
Sửng sốt, tôi mất khá lâu để lấy lại bình tĩnh. Tôi đã trả giá khá đắt v? sự sợ hãi vu vơ. Lẽ ra tôi có thể bắt đầu công việc viết lách mà tôi yêu thích nhi?u năm v? trước.
Hôm nay, tôi đang kỷ niệm năm thứ sáu làm nhà báo tự do với hàng trăm bài viết được đăng. Nhìn lại những năm tháng đã qua, tôi h?c được một bài h?c không thể quên: Bạn không được quy?n nghi ng? bản thân mình chút nào! Thật đấy!