PDA

View Full Version : Dường như là định mệnh - Phạm Lệ An



delta
12-21-2007, 05:24 PM
Dường như là định mệnh

Tác Giả: Phạm Lệ An

Nhỏ Hoàng Mai thương nhớ,

Có lẽ mày rất ngạc nhiên và cảm động khi nhận được thư này của tao? Tao cũng vậy... từ lúc có được địa chỉ email của mày đến giờ cứ như là đang sống trong mơ vậy. Quá khứ như một cuốn film quay chậm trong trí tao... Mày có khỏe không? Cho tao kính gửi lời thăm hai Bác và tất cả anh chị em của mày. Mình mất liên lạc cũng đã gần năm năm rồi mày nhỉ? Mấy năm nay tao vẫn cố gắng dò tìm tin tức của mày đó chứ, nhưng vẫn không có kết quả và quả thật ông trời không phụ người có lòng nên hôm trước xui khiến cho tao tình cờ tao gặp được chị Minh ngoài phố, hỏi thăm về gia đình mày mới được chị ấy cho cái địa chỉ email này của mày, tao mừng quá vội viết vài dòng liên lạc với mày đây. Thấm thoát mà đã hơn mười năm rồi Mai nhỉ? Mới ngày nào mình còn cùng cắp sách đến trường, chọc ghẹo bạn bè, phá phách thày cô... đến nỗi bạn bè đặt cho biệt hiệu " Song Hoàng Nữ Hiệp" chọc trời khuyấy nước... vậy mà bây giờ mỗi đứa ở một nơi, nghe chị Minh nói gia đình mày qua Mỹ đã được mấy năm rồi phải không? Bây giờ chắc cũng đã ổn định rồi chứ? Mày hiện đang làm gì? Lấy chồng chưa? Nhớ kể cho tao nghe với...

Có lẽ tao nên nói sơ qua một tí về "cái tôi" hiện giờ cho mày nghe nhé, tao đã lấy được cái bằng kế toán và đang đi làm cho một công ty, hiện tao vẫn còn sống chung với gia đình, ba tao thì sắp sửa về hưu, mẹ tao thì đã về hưu... non từ mấy năm nay, các anh chị tao cũng đã có gia đình hết rồi, tất cả đều sống trong thành phố này, ông bà già còn có mình tao sống chung an ủi mà còn không chịu, cứ hối thúc tao đi lấy chồng hoài... nhiều khi tao cũng muốn lấy chồng cho rồi nhưng khổ nổi người mình yêu thì không muốn lấy mình còn những người muốn lấy mình thì mình lại không yêu, cho nên đến bây giờ tao vẫn... chửa chồng. Thật ra hai mươi bảy tuổi đâu phải là già lắm, tao vẫn còn dư thời gian để chọn lựa một tấm chồng... cho đáng tấm chồng phải không mày... vậy mà ba mẹ tao cứ làm như là tao sắp ế đến nơi rồi vậy...
Bên tao bây giờ đang là giữa mùa thu, không khí đã bắt đầu se lạnh, những chiếc lá phong đang đổi màu... đỏ vàng xanh pha trộn lẫn nhau tạo thành một màu không tên nhưng đẹp lắm mày ạ, hồi còn ở Việt Nam tao cứ nghĩ mùa thu chỉ có một màu vàng thôi nhưng đến khi sang đây, được ngắm nhìn mùa thu ở xứ này mới biết thật là khó dùng lời để diễn tả được hết cái đẹp của mùa thu, chỉ có thể nói... cảnh đẹp như tranh, tốt nhất là mày qua đây đi tao sẽ đưa mày đi giới thiệu với "nàng thu" của xứ tao... bảo đãm mày cũng sẽ mê luôn...

Thôi thư cũng dài rồi, tao tạm dừng đây, hẹn thư sau, chúc mày luôn vui vẻ và may mắn, mong thư mày.

Mến,
Hoàng Thủy

Thủy đọc lại lá thư một lần nữa, một lá thư ngắn thật không đủ sức để chuyên chở hết những điều muốn nói... nhưng thôi kệ, điều cần thiết là nối lại liên lạc với Mai đã, sau này còn thiếu gì thời gian để tâm sự, nàng nhủ thầm rồi bấm vào chữ "Send", thời đại tân tiến cũng có nhiều cái tiện lợi phục vụ cho con người, chẳng hạn bây giờ nếu nhỏ Mai đang ngồi trước computer thì có lẽ nó đang đọc thư của Thủy cũng nên và nếu nó trả lời liền thì biết đâu chút xíu nữa nàng sẽ nhận được thư của nó...
Hoàng ngồi xuống trước computer, thói quen của chàng trước tiên bao giờ cũng là check email xem có ai gửi thư cho mình không rồi sau đó mới làm những việc khác, hộp thư yahoo của chàng báo có hai cái thư mới, Hoàng bấm vào xem là thư của ai, một lá là thư của hãng bảo hiểm, chắc lại đến ngày phải renew cái bảo hiểm xe, còn lá thư kia thì có cái tên người gửi lạ hoắc, một cái tên con gái, có lẽ vậy, hoangthuy23@yahoo.ca, Hoàng suy nghĩ cố nhớ xem mình có quen ai tên như vậy không, "hoang" thì chắc có lẽ là chữ Hoàng rồi còn "thuy" ở đây có thể là Thúy, là Thùy, là Thủy, là Thụy... chịu, hình như chàng không có quen ai mang một trong những cái tên trên, mặc kệ, ai cũng được cứ đọc thư xem trong đó nói gì, Hoàng bấm vào lá thư, trên màn hình hiện ra một lá thư viết bằng tiếng Việt có dấu hẳn hòi, cũng may là máy chàng có cài font tiếng Việt cho nên Hoàng đọc dễ dàng lá thư của Thủy gửi cho Mai, lá thư viết thật dễ thương, tình bạn của họ cũng thật là dễ thương, nhưng có một điều Hoàng biết chắc chắn rằng lá thư này không phải gửi cho chàng, cô Thủy nào đó gửi cho một người bạn tên Mai từ lâu bị mất liên lạc, không hiểu bằng cách nào lá thư này lại lạc qua hộp thư của Hoàng, chàng nhìn lên tên người nhận ở đầu lá thư, hoangmai76@yahoo.com, đúng là địa chỉ của chàng, chăm chú đọc lại lá thư một lần nữa Hoàng chợt hiểu, thì ra cô bạn nhận thư tên là Hoàng Mai, có lẽ cô ta lấy email là hoangmai và con số gì đó ở phía sau nhưng cô Thủy này lại nhầm qua con số 76 của chàng cho nên lá thư lẽ ra phải đến tay cô Mai lại lạc vào hộp thư của Hoàng. Đây không phải là lần đầu Hoàng dở khóc dở cười với cái tên đầy nữ tính mà bố mẹ đã đặt cho chàng, Mai Xuân Hoàng, hồi còn đi học, thầy cô gọi tên lên trả bài cứ tưởng tên chàng phải là của con gái, cho đến khi qua đây Hoàng cố tình đảo ngược họ tên xem có khá hơn không nhưng cách đó cũng không xong, có đổi là Xuân Hoàng Mai hay Xuân Mai Hoàng gì đi nữa thì cũng vẫn giống tên con gái, cuối cùng Hoàng chỉ còn cách là cắt bỏ chữ Xuân chỉ lấy tên và họ thôi cho nên bây giờ trên giấy tờ Hoàng đều là Hoàng Mai vì vậy mới có cái tên trên email là hoangmai76, thật ra Hoàng muốn ghi ngày sanh của chàng là 18 nhưng tên đó có người đặt rồi nên chàng đành chọn đại một con số của máy cho. Hoàng nhìn lá thư suy nghĩ, cô Thủy chắc giờ này đang chờ tin bạn mình, liệu Hoàng có nên báo cho cô ấy biết không?

Cả tuần nay tối nào Thủy cũng mở hộp thư xem nhỏ Mai có trả lời thư cho nàng không mà vẫn chưa thấy, tối nay vừa mở hộp thư Thủy đã thấy có một thư mới, Thủy vui mừng mở lá thư...

Xin chào cô Thủy,

Mong rằng lá thư này không đến nỗi làm cô... sợ. Xin lỗi tôi đã đường đột viết thư này cho cô nhưng thật sự không còn cách nào khác. Hôm trước tôi nhận được lá thư cô gửi cho cô Hoàng Mai, có lẽ cô đã viết sai địa chỉ cho nên nó đã lạc qua bên tôi, sợ cô mong thư trả lời cho nên tôi viết thư này để báo cho cô hay.

Tôi không có thói quen tò mò đọc một lá thư không phải gửi cho mình nhưng như cô cũng biết rồi đó, thư qua email không được để trong... phong bì dán kín cho nên tôi đã lỡ đọc hết lá thư của cô gửi cho cô Mai rồi dù là tôi thực sự không cố tình, mong cô vui lòng bỏ qua cho...

Không biết đã có ai làm thống kê là hiện trên thế giới này có bao nhiêu địa chỉ email không nhỉ, tôi đoán có lẽ phải lên đến hàng tỉ cái, thế mà lá thư của cô lại chọn đúng ngay hộp thư của tôi mà lạc vào, tôi nghĩ có lẽ đây là... định mệnh muốn an bày cho chúng ta quen nhau, vì vậy tôi rất mong được làm quen với cô, như một người bạn chứ không có ý gì khác, mong cô chấp nhận. Thú thật, tôi rất cảm động khi đọc lá thư của cô dù rằng không phải gửi cho tôi nhưng mong rằng một ngày nào đó tôi sẽ được đọc và trả lời những lá thư gửi cho mình, hy vọng của tôi không đến nỗi hão huyền chứ?

Vài dòng về... tiểu sử của tôi:
Tên họ: Mai Xuân Hoàng
Tuổi: 33
Nghề nghiệp: graphic designer
Tình trạng gia đình: độc thân, đang sống với bố mẹ và một người anh
Sở thích: nghe nhạc, đọc sách...

Tôi tạm dừng ở đây, rất mong thư của cô, cầu chúc cô sớm liên lạc được với người bạn cũ.

Thân ái,
Hoàng

Thủy đọc hết lá thư, nghe tức tức trong bụng, tên nào ngang ngược đã đọc thư của mình còn dám viết thư qua khoe nữa, cái gì là định mệnh, cái gì là làm quen, cái gì là chờ nhận thư, bộ tưởng cô nương này ai muốn làm quen cũng chịu sao, đứng trước mặt còn chưa được huống hồ gì là qua internet, biết được ai là ai mà dám nhận lời, đúng là vớ vẫn... Thủy với lấy cái xắc tay để trên tủ, nàng lục lọi tìm cái email hôm trước chị Minh viết cho nàng, có đây rồi, Thủy mở ra xem, hoangmai67@yahoo.com, nàng nhìn vào lá thư trên computer, thì ra con số 67 đã bị nàng đổi lại thành 76 hèn gì mà lá thư lại đi qua bên cái tên nhiều chuyện kia, đúng là con gái đoảng, bị mẹ mắng suốt mà Thủy vẫn cứ chứng nào tật ấy. Nàng chợt lo lo, không biết tên kia biết được email của mình hắn có thể làm gì để hại mình không nhỉ, thôi kệ, cầu mong hắn không phải là... hacker, chỉ cần mình không trả lời thư cho hắn thì chắc không sao đâu, Thủy tự trấn an mình.

Sau đó rồi Thủy cũng liên lạc được với nhỏ Mai, hai đứa thư từ và điện thoại qua lại khá thường xuyên, Thủy cũng đã kể chuyện gửi thư sai địa chỉ cho Mai nghe, nó xúi Thủy trả lời thư cho anh chàng đó đi, Mai nói biết đâu đó là "người trong mộng" mà Thủy đã và đang chờ đợi bao lâu nay, Thủy cười hỏi nó có muốn thì Thủy sang tên cho. Thật ra lá thư của hắn gửi cho Thủy vẫn còn trong hộp thư của nàng, không hiểu tại sao Thủy vẫn chưa xóa đi, thỉnh thoảng Thủy vẫn mở ra đọc lại và càng đọc nhiều lần thì Thủy càng cảm thấy có một chút mềm lòng, tội nghiệp, có lẽ hắn thực sự có ý tốt sợ Thủy mong thư trả lời của Mai và cũng có thể hắn không có bạn bè nên thật sự muốn làm bạn với Thủy, hơn ai hết Thủy hiểu sự cô đơn của đời sống nơi xứ người, nhất là những người càng sống nhiều về nội tâm thì lại càng nhiều tâm sự... nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ thật sự Thủy cũng không dám kết giao với những người trên internet, thôi thì mặc kệ hắn vậy, coi như hắn xui đi... Mọi chuyện có lẽ đã đi vào quên lãng nếu Thủy không nhận được lá thư thứ hai của hắn, cách khoảng hai tháng, sau lá thư thứ nhất... Thủy còn nhớ tối hôm đó nàng đang viết thư cho Mai thì message báo có thư mới và Thủy chợt ngạc nhiên khi cảm thấy lòng mình vui vui khi nhận được thư hắn, nàng mở vội lá thư...

Chào cô Thủy,

Cô có khỏe không? Xin cô chớ vội bực mình vì cái tên... lì lợm như tôi, người ta đã không thèm cho làm quen mà cứ... nhưng mà chính tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại... lì như vậy, hình như tôi không còn là tôi nữa, ít ra là lúc này, tâm trạng tôi thật là buồn bực, chán nản và tôi biết tôi phải làm một cái gì đó để giải tỏa nỗi ấm ức trong lòng nếu không có lẽ cái đầu tôi sẽ nổ tung ra như một quả bom mất...

Hôm nay đối với tôi thật là một ngày xui xẻo, buổi sáng trong công ty bị kêu lên khiển trách một trận tơi bời dù rằng lỗi không phải chỉ của riêng cá nhân tôi. Ai nói xứ Mỹ tự do không có kỳ thị? Chỉ có điều sự kỳ thị đó đã được ngụy trang một cách khéo léo mà thôi... hơn lúc nào hết tôi cảm thấy ray rứt và khắc khoải với thân phận của một người tị nạn phải sống nương nhờ ở xứ người, dở hơn họ thì họ khinh còn hay hơn họ thì họ lại ghét... Cả ngày tôi làm việc với tâm trạng bi quan và lạc lõng... nào ngờ đúng là "họa vô đơn chí", buổi chiều khi xuống đến parking để lấy xe thì... tôi chỉ còn biết ôm đầu nhìn chiếc xe của mình đã bị ai đó đụng móp méo đến thảm thương... sau khi làm hết mọi thủ tục, đến gần chín giờ tối tôi mới về đến nhà, mệt mỏi và rã rời, tưởng là mình có thể ngủ một giấc ngon nhưng lên giường rồi vẫn không thể nào ngủ được... đành trở dậy ngồi vào computer, nhìn thấy lá thư của cô gửi cho cô bạn (xin lỗi, nhưng tôi vẫn chưa xóa đi lá thư này), tôi đọc lại lá thư một lần nữa và không dằn được lòng nên viết những dòng này gửi đến cô, nếu thật nó đã làm cô khó chịu thì tôi đành thành thật xin lỗi cô vậy.

Đêm cũng đã khuya... có lẽ cũng đã đến lúc kẻ lì lợm này nên trả lại sự bình yên cho cô rồi, dù sao đi nữa cũng xin rất cám ơn cô, bây giờ tâm trạng tôi đã tạm ổn định lại, đọc lại những gì mình viết chợt muốn đổi ý không gửi cho cô nhưng cuối cùng tôi quyết định cứ gửi đi để xem... có thật không phải là định mệnh? Thôi vậy, tôi xin tạm dừng ở đây, chúc cô ngủ ngon và mơ một giấc mơ thật đẹp.

Hoàng

Thủy đọc một hơi hết lá thư, tâm trạng nàng hơi hoang mang, nỗi khắc khoải của Hoàng dường như nàng rất hiểu, có nhiều lúc Thủy cũng mang tâm trạng lạc lõng và bi quan như vậy, nhất là những lúc bị đối xử không công bằng, hơn ai hết Thủy hiểu họ rêu rao không có kỳ thị nhưng sự thật không phải vậy, sự kỳ thị chủng tộc và màu da vẫn luôn tồn tại trên quả đất này, có lẽ Hoàng cũng giống Thủy là đã quá nhạy cảm, đôi khi sống hời hợt một chút sẽ hạnh phúc hơn... Đồng bệnh tương cầu! Nàng có nên trả lời hắn hay không? Có thật sự hắn cô đơn đến nỗi phải mang tâm sự nói với một người chưa quen?

Một tuần lễ sau khi gửi đi lá thư thứ hai, Hoàng vô cùng thất vọng vì Thủy vẫn không trả lời, thật ra cũng không trách được nàng, Hoàng nghĩ, chàng tình cờ may mắn đọc được lá thư Thủy gửi cho bạn nên đã biết được một ít về Thủy, còn nàng thì tự dưng nhận được lá thư của một người xa lạ dĩ nhiên không tin cũng phải, đâu thể trách Thủy được, tuy nghĩ vậy nhưng Hoàng vẫn cảm thấy thật buồn, không biết tại sao chàng rất muốn được quen với người con gái này. Hoàng đâu biết rằng trong tuần lễ đó Thủy cũng đã suy nghĩ đắn đo nhiều lắm, trực giác nàng cảm nhận được Hoàng là người tốt nhưng lý trí thì cảnh cáo Thủy nên đề phòng, vì vậy Thủy cứ mãi phân vân giữa hai lựa chọn, tiếp tục im lặng hay nhận lời làm bạn với Hoàng... và cuối cùng, mười ngày sau Hoàng đã nhận được lá thư mà chàng hằng mong đợi:

Xin chào anh Hoàng,

Có phải anh vẫn đang chờ đợi lá thư này? Anh có biết đối với Thủy đây là một lá thư khó viết nhất từ trước đến giờ không? Nó khó viết không vì nội dung của nó mà khó viết vì... không biết có nên viết hay không? Anh hiểu ý Thủy muốn nói gì chứ? Quan hệ giữa người và người quả thật không đơn giản chút nào, có lẽ anh nói đúng... định mệnh đã cố tình sắp xếp cho chúng ta quen nhau... cho nên Thủy cũng đành... chấp nhận định mệnh vậy!

Từ ngày nhận được lá thư... đầy tâm sự của anh, Thủy đã suy nghĩ rất nhiều, thú thật lá thư đó đã khiến cho Thủy xúc động... vì có những lúc Thủy cũng đã từng bị dằn vặt bởi những ưu tư như vậy, cho đến nỗi nhiều khi Thủy có cảm tưởng cuộc sống này, xả hội này hình như không thích hợp với mình... nhưng rồi mình vẫn phải sống, vẫn phải cố gắng để hòa mình vào nhịp sống của mọi người nếu không mình sẽ bị xả hội đào thải... điều đáng buồn là ở chỗ đó!

Đến hôm nay thì tâm trạng anh đã ổn định lại rồi chứ? Ít ra Thủy cũng mong là như vậy, hãy nhìn mọi việc bằng khía cạnh tốt của nó, anh sẽ thấy cuộc đời vẫn rất đẹp và đời sống vẫn rất đáng sống, hãy cười với mọi người thì mọi người sẽ cười lại với mình... không tin anh cứ thử đi.

Hình như anh đã "nghiên cứu" rất kỹ lá thư của Thủy gửi cho Hoàng Mai... cho nên chắc Thủy không cần kể lể dài dòng về mình nữa, phải không? ?, Thủy quên chưa nói với anh là Thủy đã liên lạc được với Hoàng Mai rồi anh ạ, hai đứa đều rất vui.
Bây giờ ở đây cũng đã hơn mười giờ đêm rồi, Thủy phải đi ngủ đây, cầu chúc anh có những ngày thật đẹp và đầy ý nghĩa.

Thân ái,
Hoàng Thủy

Hoàng đọc đi đọc lại lá thư của Thủy đến mấy lần, người con gái này viết thư thật dễ thương, Thủy nói đúng, quan hệ giữa người và người thật sự không đơn giản và đôi khi còn khó hiểu nữa, chẳng hạn như ngay bây giờ, quan hệ giữa chàng và Thủy thật ra chỉ vừa mới bắt đầu thôi, vậy mà Hoàng cảm thấy như đã quen nhau từ lâu rồi vậy, thậm chí chàng biết tim mình đang rung động vì nàng, một người con gái có chiều sâu tâm hồn mà chàng vất vả tìm kiếm bấy lâu nay?

Mùa thu một lần nữa lại trở về với vạn vật, buổi tối Thủy thừ người nhìn tấm hình Hoàng vừa gửi cho nàng qua email, hình chụp Hoàng đang ngồi trong phòng làm việc, một gương mặt rắn rỏi đầy nghị lực, không đẹp trai lắm nhưng nhiều nam tính, đôi mắt sáng dưới cặp kiếng cận... có lẽ điểm thu hút Thủy nhất trong tấm hình là nụ cười, một nụ cười khá dễ thương, và điêu quan trọng là nó đã làm tim nàng xao xuyến... Một năm đã trôi qua, không biết có bao nhiêu cái email đã... bay đi bay về giữa San Jose và Montreal, càng ngày họ càng nhận ra rằng giữa họ có rất nhiều điễm tương đồng, nói một cách khác là hình như họ có chung một tần số, cho nên họ rất dễ thông cảm nhau, đối với Thủy, Hoàng là một người dịu dàng, tế nhị và tỉ mỉ tuy đôi khi hơi cố chấp... Hoàng viết thư rất có duyên, lời văn trong sáng pha lẩn một chút khôi hài, dí dỏm, cho nên chẳng biết từ lúc nào Thủy đã đâm ra ghiền đọc thư của chàng, vài ngày không có thư là nghe hơi nhớ nhớ và nhiều lúc nàng cũng không rõ là nhớ thư hay nhớ người nữa, mối quan hệ vốn không đơn giản giữa hai người bây giờ lại càng trở nên phức tạp, hình như nó đã vượt qua khỏi biên giới của tình bạn từ lúc nào rồi mà cả Thủy lẫn Hoàng đều không ai để ý, hay nói cho đúng hơn là họ đều giả vờ không nhận thấy. Thủy đọc lại đoạn thư Hoàng gửi cùng với tấm hình, "anh không có thói quen hay tặng hình cho con gái nhưng hôm nay anh phá lệ gửi hình này cho Thủy và mong Thủy cũng gửi cho anh một tấm hình, chúng ta quen nhau cũng đã một năm rồi... cũng đã đến lúc nên biết mặt nhau, có phải không? Nếu tiện, Thủy cho anh xin số phone luôn vì ngoài việc muốn biết mặt anh còn muốn được nghe giọng nói của Thủy nữa, Thủy không cho rằng anh quá tham lam chứ?"

Tuy Hoàng muốn như vậy nhưng cuối cùng Thủy chỉ gửi cho chàng số phone, không phải Thủy không muốn gửi hình nhưng chọn tới chọn lui không có tấm hình nào Thủy vừa ý cả. Và kể từ đó thỉnh thoảng Hoàng gọi qua nói chuyện với Thủy, chàng nói chuyện cũng có duyên như viết thư, tuy nhiên Thủy dặn Hoàng là đừng gọi thường vì mẹ nàng rất khó, nếu bà biết được Thủy quen Hoàng qua internet thì... nguy to, cho nên hai người vẫn liên lạc với nhau qua email nhiều hơn, Thủy vẫn không chịu gửi hình cho Hoàng, nàng nói đùa chờ Hoàng qua thăm rồi gặp mặt nàng luôn. Hơn lúc nào hết, Thủy hiểu từ rất sâu trong tiềm thức, nàng đang chờ đợi, chờ đợi điều gì chính nàng cũng không hiểu rõ, có lẽ chờ đợi cái ngày mà cả hai có thể định nghĩa được cái mối quan hệ phức tạp giữa hai người.

Một năm nữa đã trôi qua... Mùa thu lại trở về...

Một buổi tối thứ sáu cuối tháng mười, đang ở trong phòng thì điện thoại reo, Thủy cầm lấy phone, theo thói quen nàng nhìn xem ai gọi, một cái tên Việt Nam và một con số lạ, có lẽ là bạn của ba hoặc mẹ đây, Thủy nhấc máy:

- Allo...
Nàng giật mình khi nghe giọng nói ấm áp quen thuộc của Hoàng:
- Thủy ơi, Hoàng đây...
Thủy ngạc nhiên:
- Sao lại là anh, anh đang ở đâu gọi cho Thủy vậy?
Giọng Hoàng thật vui:
- Ở cùng thành phố với Thủy...
Thủy nghi ngờ:
- Anh nói thật chứ? Anh sang đây hồi nào?
Thủy chợt nhớ số phone ban nãy hiện ra trên điện thoại đúng là số phone trong vùng, tim nàng đập mạnh, như vậy là Hoàng đang ở đây thật, tiếng Hoàng vang lên trong máy:
- Anh sang đây lúc chiều, muốn cho Thủy surprise nên không nói... Thủy này, bây giờ anh đến nhà gặp Thủy được chứ?
Thủy hốt hoảng:
- Không được, Thủy chưa nói trước với ba mẹ về anh, vả lại bây giờ cũng đã tối rồi...
Hoàng thất vọng:
- Vậy làm sao?
Thủy suy nghĩ một chút:
- Thôi được, anh cho Thủy địa chỉ nơi anh ở đi, ngày mai Thủy sẽ đến gặp anh, anh đang ở nhà ai vậy?
- Gia đình một người bạn của bố mẹ anh, Thủy giữ máy chờ anh nghe...
Một lúc Hoàng trở lại đọc cho Thủy cái địa chỉ, con đường cũng không xa nhà Thủy lắm. Thủy nói với Hoàng:
- Vậy mai khoảng mười một giờ Thủy tới đón anh nghe...

Mười một giờ kém năm, Thủy dừng xe trước căn nhà có địa chỉ mà nàng đã ghi, Thủy còn đang nhìn lại số nhà lần nữa cho chắc chắn thì nàng thấy có người mở cửa đi ra, đúng là Hoàng, gương mặt hơi giống trong tấm hình nhưng thiếu cặp kính cận, người gầy và cao, có thể nói đẹp trai hơn trong hình, Hoàng ăn mặc cũng khá giản dị, quần jean, áo chemise, bên ngoài khoác thêm một cái áo jacket bằng da màu đen không cài dây kéo, Thủy nhìn lại mình... không hẹn mà cả hai ăn mặc cũng gần giống nhau. Hoàng đã đến cạnh xe, Thủy hạ kiếng cửa nói:

- Chào anh Hoàng, lên xe đi anh...
Hoàng mở cửa ngồi vào cạnh Thủy:
- Chào Thủy...
Hai người nhìn nhau, Thủy cười với chàng:
- Nhìn anh... đẹp trai hơn trong hình...
Hoàng nheo mắt:
- Còn Thủy... xinh hơn anh tưởng tượng...
Thủy đỏ mặt:
- Bộ anh... tưởng tượng Thủy xấu lắm hở?
- Ai bảo nói hoài cũng không chịu gửi hình cho anh...
Thủy sang số xe:
- Bây giờ anh muốn đi đâu?
- Thủy quyết định đi...
- Anh chưa ăn sáng chứ? Vậy Thủy mời anh đi ăn phở, sau đó Thủy sẽ đưa anh đi giới thiệu với thành phố của Thủy, chương trình như vậy có được không?
- Cũng được...
Hai người ngồi đối diện nhau trong tiệm phở, Thủy nói:
- Ở đây không có nhiều người Việt nên phở chắc cũng không ngon bằng bên anh đâu, ăn tạm vậy...

Hoàng không trả lời, ánh mắt chàng không rời khỏi Thủy... đôi mắt long lanh sáng nằm dưới hàng mi dài, mũi cao trung bình, chiếc miệng lúc nào cũng như muốn cười, một khuôn mặt không có gì đặc biệt nhưng lại có một sức thu hút kỳ lạ, có lẽ nhờ sự tươi tắn và sống động tạo cho người nhìn một cảm giác thoải mái... Thủy đưa hai tay lên che mặt:
-Anh... nhìn Thủy chắc no rồi, đâu cần ăn phải không?
Hoàng cười:
- Phải ngồi máy bay thật lâu mới được nhìn thì phải nhìn cho kỹ chứ...

Hai tô phở được đem ra đã cứu Thủy thoát khỏi ánh mắt của Hoàng. Sau khi ra khỏi tiệm phở Thủy chở Hoàng đi thăm những thắng cảnh tiêu biểu của thành phố, tuy là lần đầu tiên gặp mặt và đi chơi với nhau nhưng giữa chàng và nàng hầu như không có khoảng cách, họ cảm thấy thật thân thiết và gần gũi nhau, có lẽ trong khoảng thời gian hai năm dài quen nhau họ đã thật sự hiểu rõ đối phương, ngay cả những câu nói đùa hay chọc phá lẫn nhau, họ đều đã nói một cách tự nhiên, không một chút ngương nghịu. Cuối cùng Thủy đưa Hoàng lên núi ngắm cảnh mùa thu và chụp hình, hai người đi bộ theo con đường nhỏ dẫn lên cao, hôm nay tuy hơi lạnh nhưng có nắng, bầu trời trong xanh không một chút mây, một ngày mùa thu thật đẹp. Hoàng thay một cuộn film mới vào chiếc máy chụp hình của chàng:

- Xem nè, anh đã chuẩn bị đầy đủ để chụp... nàng thu của Thủy đây!
Chàng dùng chữ "nàng thu" của Thủy trong lá thư đầu tiên Thủy gửi cho Hoàng Mai mà chàng đã đọc được, thời gian lâu vậy không ngờ Hoàng vẫn còn nhớ, Thủy lườm chàng:
- Đọc lén thư của người ta còn không biết mắc cở...
Hoàng không vừa:
- Ai thèm đọc lén, thư gửi vào hộp thư của "tui" thì "tui" đọc chứ...
Thủy ngúng ngoẩy:
- Biết vậy hồi đó không thèm trả lời thư của anh...

Hai người đã lên khá cao, Hoàng kéo Thủy đứng lại, chàng dõi mắt nhìn xung quanh, quang cảnh thật đẹp, màu sắc chan hòa, có cây thì vàng rực, có cây thì có đến hai ba màu, có cây thì chỉ còn trơ lại vài chiếc lá, họ như đang bước lên trên một tấm thảm dầy được dệt toàn bằng những chiếc lá vàng... tất cả tạo thành một bức tranh thật sống động, bây giờ chàng mới hiểu tại sao mùa thu luôn là đề tài của biết bao nhiêu bài nhạc, bài thơ. Thủy nghe Hoàng xuýt xoa:

- Đẹp thật Thủy ạ...
Chọn một khoảng trống tương đối bằng phẳng, Hoàng loay hoay hốt lá dưới chân vun lại thành một đống rồi kéo Thủy ngồi xuống đống lá:
- Êm còn hơn ghế nệm phải không?

Thủy duỗi thẳng chân, cảm giác thật thoải mái, một cơn gió nhẹ thoảng qua làm những chiếc lá vàng rơi lả tả, cảnh vật thật nên thơ, Hoàng ngồi sát cạnh Thủy, những sợi tóc dài của Thủy bị gió thổi bay qua vướng vào mặt, vào cổ chàng, Hoàng hít nhẹ mùi thơm từ tóc nàng nghe lòng mình thật êm ả, hạnh phúc như phảng phất quanh đây. Đang mơ màng chợt Hoàng nghe Thủy hỏi:

- Nói thật đi, sao anh qua đây bất ngờ thế này, không phải chỉ để... xem mặt Thủy chứ?
Hoàng hơi ngập ngừng:
- Thật ra cũng có lý do khác...
Thủy quay đầu lại nhìn Hoàng:
- Lý do gì? Thủy biết được không?
Hoàng không nhìn Thủy:
- Anh qua đây... để đi coi mắt vợ...
Thủy cúi mặt, tim nàng như thắt lại nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh:
- Vậy anh đã coi chưa? Có vừa ý không?
Hoàng tỉnh bơ:
- Đã coi rồi, vừa ý lắm, anh định năm sau làm đám cưới nhưng không biết cô ấy và gia đình có chịu không...
Thủy đứng bật dậy, giọng nàng run run:
- Vậy sao anh không đi chơi với vợ sắp cưới của anh đi, ra đây làm gì...

Nói xong Thủy định chạy đi nhưng Hoàng đã nhanh hơn kéo tay nàng lại, Thủy mất thăng bằng ngã xuống ngồi gọn trong lòng Hoàng, Hoàng vòng tay ôm lấy Thủy, chàng nheo mắt trêu chọc:
- Em... ghen hở?

Thủy vùng dậy, nàng cố thoát ra khỏi vòng tay của Hoàng nhưng chàng ôm chặt quá, Thủy muốn nói một câu gì đó nhưng nỗi nghẹn ngào, uất ức làm nàng không thể mở miệng và cuối cùng Thủy bật khóc, nàng đưa hai tay lên che mặt, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, Thủy khóc ngon lành, nàng nghe giọng Hoàng hoảng hốt:

- Đừng khóc, anh xin lỗi, anh chỉ muốn đùa với em một chút thôi...
Thủy vẫn khóc, Hoàng có vẻ khổ sở, chàng cố gỡ hai tay Thủy đang che mặt:
- Nín đi mà, thật tình anh không biết cách dỗ con gái đâu...
Hai tay Thủy đã bị Hoàng gỡ xuống, chàng nhìn những giọt nước mắt vẫn còn đang chảy xuống má nàng, Hoàng từ từ cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt đó, tiếng chàng thầm thì:
- Chẳng lẽ em không biết là từ hai năm nay trong tim anh chỉ có một mình em thôi sao, còn chổ trống đâu để chứa cô nào khác chứ...

Vừa nói Hoàng vừa tiếp tục hôn Thủy, môi chàng dừng lại trên đôi mắt đang nhắm chặt của nàng rồi nhẹ nhàng lướt khắp mặt nàng và cuối cùng dừng lại trên môi Thủy, môi chàng mềm và ấm, Thủy cảm nhận được như vậy, nàng đã nín khóc, nụ hôn của Hoàng đã đánh thức tình yêu trong Thủy, nàng chợt nhận ra rằng từ bấy lâu nay nàng đã yêu Hoàng, và điều mà nàng hằng chờ đợi chính là giây phút này, giây phút Hoàng tỏ tình với nàng, Thủy vòng tay ôm lấy cổ chàng, Hoàng xiết chặt Thủy trong nụ hôn dài say đắm... hình như một thế kỷ đã trôi qua, Hoàng rời môi Thủy, Thủy vẫn không mở mắt, nàng cảm thấy xấu hổ, Hoàng lau nhẹ những giọt lệ còn đọng trên mặt nàng, chàng gọi, giọng thật êm:

- Thủy, mở mắt nhìn anh này, còn giận anh sao?
Thủy mở mắt bắt gặp đôi mắt chàng đang nhìn nàng trìu mến, Hoàng dí nhẹ ngón tay trên mũi Thủy:
- Cái mặt như vầy mà không ngờ... mít ướt quá...
Thủy phụng phịu:
- Ai bảo anh xấu quá, dám bắt nạt em...
Thủy hơi cựa mình, Hoàng nới lỏng vòng tay, nàng định ngồi dậy nhưng Hoàng giữ nàng lại, lời chàng nhẹ như hơi thở:
- Đừng... hãy cho anh ôm em một chút, em có biết anh đã tưởng tượng và mơ ước giây phút này bao lâu rồi không? Anh nghĩ là đã đến lúc anh không thể sống thiếu em được nữa, năm tới chúng ta đám cưới, có được không?

Thủy cảm động, nàng nằm yên trong lòng Hoàng, cảm giác được che chở thương yêu làm tim nàng ấm lại, Thủy mở to mắt:
- Sao nhanh vậy? Chúng ta mới vừa gặp nhau lần đầu mà...
- Phải, nhưng chúng ta đã quen nhau cách đây hai năm rồi, chúng ta cũng đã rất hiểu nhau, không phải như vậy sao? Vả lại...
Hoàng bỏ lửng không nói tiếp, Thủy thắc mắc:
- Vả lại... cái gì?
Hoàng cười cười:
- Vả lại... anh cũng muốn sớm có con...
Thủy úp mặt vào ngực chàng:
- Ai thèm sanh con cho anh...
Chàng cắn nhẹ vành tai Thủy:
- Thật không thèm hở?
Thủy cong người:
- Đừng, đừng, nhột em... thôi được... em chịu... em chịu... Nghĩ đến ba mẹ nàng và chuyện cưới xin, Thủy chợt lo lắng:
- Nhưng... em không biết anh có qua được cái ải của ba mẹ em không đó, hôm trước em chỉ mới mở lời nói rằng em có quen một người qua internet thì đã bị mẹ em giảng moral cho một trận tơi bời rồi, huống hồ gì bây giờ em đưa anh về giới thiệu thì thật khó mà tưởng tượng được chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra nữa đây...
Hoàng cũng lo:
- Ba mẹ em thật sự khó tánh như vậy sao?
- Cũng không hẳn... nhưng mà ông bà, nhất là mẹ em thì lại rất ghét những chuyện tình không thực tế như là tìm bạn bốn phương hoặc là kết bạn trên internet, bà cho rằng không thể tin vào những chuyện vu vơ như vậy...
Hoàng thở mạnh, giọng đầy tự tin:
- Chắc không sao đâu, em cứ đưa anh về nhà, anh tin là anh sẽ thuyết phục được ba mẹ em...
Thủy tính toán:
- Như vậy đi, ngày mai khoảng năm giờ anh đến nhà em ăn cơm chiều, em sẽ giới thiệu anh là bạn của em ở US qua chơi, rồi sau đó thì mình tùy cơ ứng biến vậy...
Hoàng gật đầu:
- Ừ, như vậy cũng được, nhưng mà anh nghĩ chúng ta nên nói thật, rồi tùy theo tình hình mà xoay sở...
Thủy như chợt nhớ ra:
- Như vậy bên bố mẹ anh thì như thế nào? Không có gì trở ngại chứ?
- Dĩ nhiên là không, bố anh giao toàn quyền cho mẹ anh, còn mẹ anh thì dễ lắm, lần này anh đi bà cụ cứ dặn đi dặn lại là phải đem về cho bà một cô con dâu vừa hiền vừa ngoan...
Thủy giả bộ thở dài:
- Thế thì mẹ anh phải thất vọng rồi...
Hoàng trợn mắt:
- Tại sao?
- Thủy chép miệng:
Tại... con dâu này đã không hiền lại cũng chẳng ngoan...
Hoàng cúi xuống cạ đầu mũi chàng vào mũi Thủy, môi chàng mấp máy trên môi nàng:
- Ai dám bảo là em không ngoan, từ nẫy đến giờ không phải em đã nằm thật ngoan như con mèo nhỏ trong lòng anh đây sao?

Cánh tay chàng xiết chặt, nụ hôn thứ nhì mạnh mẽ và cuồng nhiệt gấp mấy lần nụ hôn thứ nhất, Thủy cảm thấy mình hình như tan biến trong chàng, nàng không ngờ tình yêu lại có sức mạnh mãnh liệt như vậy và cũng không ngờ cảm giác được hôn lại đê mê, ngây ngất như thế này... thời gian như ngừng lại... chỉ còn nhịp đập rộn rã của đôi tim... không biết cho đến bao lâu sau Thủy mới đẩy nhẹ Hoàng ra ngồi thẳng dậy, nàng vuốt lại nếp áo:

- Anh... hư quá...
Hoàng cười cầu hoà:
- Anh xin lỗi, nhưng tại em... dễ thương quá...
Thủy đứng dậy phủi nhẹ mấy chiếc lá khô bám trên người, nàng cúi xuống nhặt chiếc máy chụp hình bị Hoàng bỏ trên đống lá:
- Nắng sắp tàn rồi kìa, anh còn chưa chụp được tấm hình nào hết...
Hoàng cầm lấy máy ngắm nghía, bấm lia lịa mấy tấm liền rồi bảo Thủy:
- Chụp cảnh không chán lắm, em vào cho anh chụp vài tấm đi...
Họ thay phiên chụp cho nhau, sau cùng Hoàng tìm được một tảng đá lớn kê máy chụp tự động chung hai người cho đến hết cuộn film, Hoàng vỗ vào cái máy và nói:
- Lần này về anh cho hết vào computer để dành ngắm, khỏi cần năn nỉ ai gửi hình cho mình nữa.
Thủy chồm về phía chàng định giật lấy cái máy nhưng Hoàng đã nhanh tay cất vào túi áo, Thủy dậm chân:
- Không chơi, anh ăn gian quá...
Hoàng ôm vai nàng:
- Chúng ta đi về thôi, mai mốt có hình anh sẽ gửi qua cho em mà, ngoan nào...
Họ đi trở xuống, Thủy nói:
- Sao em lo quá, không biết ngày mai mọi việc có êm xuôi không...
Hoàng xoa nhẹ vai nàng:
- Đừng lo quá, hãy tin vào định mệnh, định mệnh đã kết hợp chúng ta vào với nhau em không thấy sao?
- Tại sao?
- Ngay trong cái tên của em cũng đã có tên anh rồi, vậy em không lấy anh thì lấy ai?
Thủy lắc đầu:
- Nếu đúng như vậy thì Hoàng trong tên của em chắc chắn không phải là anh rồi...
- Vậy là ai?
- Em cũng không biết, hình như đó là tên của một người con trai con của một người bạn của ba mẹ em, nghe nói hồi nhỏ mẹ em thương người này lắm nhưng vì việc làm hai gia đình đã xa nhau và mất liên lạc luôn, sau đó em ra đời nên ba mẹ em đặt chữ Hoàng làm chữ lót cho em để tưởng nhớ tới người này.
Hoàng dài giọng:
- Như vậy nếu bây giờ gặp lại anh chàng này thì ba mẹ em sẽ bắt em lấy hắn phải không?
Thủy thành thật:
- Mẹ em cũng nói như vậy đó, chỉ có điều là không có cách nào tìm được người này thôi...
Hoàng buông tay khỏi vai Thủy, giọng giận dỗi:
- Vậy sao em không cố đi tìm người ta để lấy đi...
Thủy chợt nhận ra thái độ giận dỗi của Hoàng, nàng ôm lấy cánh tay chàng, châm chọc:
- Anh sao vậy? Có cái tên mà cũng ghen sao?
Hoàng dấm dẳng:
- Ai thèm ghen chứ...
- Không ghen sao... dài cái mặt ra vậy? Xấu chưa kìa?
Và Thủy đưa hai tay lên vuốt má chàng:
- Có muốn khóc thì khóc đi, em dỗ...

Hoàng phì cười chồm tới định chụp lấy Thủy nhưng nàng đã nhanh chân chạy xuống núi, Hoàng đuổi theo, những giọt nắng cuối cùng còn sót lại cũng đang dần tắt, ngày sắp tàn...

Đúng năm giờ, chuông cửa reo, Thủy ra mở cửa, hôm nay Hoàng ăn mặc rất chỉnh tề, quần tây màu sậm, chemise kẻ sọc bỏ vào quần trông thật lịch sự, đã vậy trên mắt còn thêm cặp kiếng cận nhìn càng thêm phần chững chạc, trên tay chàng cầm một gói nhỏ. Hai người trao nhau nụ cười, chờ Hoàng bước vào Thủy vừa đóng cửa vừa nói:
- Ba mẹ em đang ở phòng khách, vào đây em giới thiệu.

Thủy bước vào nhà, Hoàng theo sau, ông bà Tân, ba mẹ Thủy đang ngồi ở salon xem chương trình ca nhạc, thấy hai người bước vào bà Tân với tay tắt cái tivi, Thủy nhìn Hoàng:
- Đây là ba mẹ Thủy...
Rồi quay về phía ông bà Tân, Thủy nói:
- Còn đây là anh Hoàng bạn con từ San Jose sang chơi...
Hoàng cúi đầu lễ phép:
- Dạ, con xin chào hai bác, con có mang một ít quà từ San Jose kính biếu hai bác...
Bà Tân đứng dậy đưa tay nhận gói quà từ tay Hoàng, bà chỉ chiếc ghế đối diện, giọng khách sáo:
- Ngồi đi cậu, cám ơn cậu, qua chơi được rồi còn bày vẽ quà cáp làm gì...
Hoàng ngồi xuống ghế, Thủy nói nhỏ:
- Anh ngồi chơi nói chuyện với ba mẹ Thủy nghe, Thủy đang bận trong bếp một tí...

Thủy quay đi cúi mặt dấu nụ cười, anh chàng này cũng biết cách lấy lòng người lớn đó chứ, Thủy biết đối với mẹ Thủy thì Hoàng đã qua được cái cửa ải đầu tiên, bà thường nói với Thủy là đến nhà thăm ai không bao giờ đi tay không, quà đắt tiền hay rẻ tiền không quan trọng nhưng nó chứng tỏ là ở tấm lòng mình đã nghĩ đến người ta.
Thủy đứng trong bếp pha nước trà, lắng tai theo dõi cuộc đối thoại bên ngoài phòng khách. Tiếng ba nàng:

- Cậu sang Mỹ lâu chưa?
Hoàng nhỏ nhẹ:
- Dạ gia đình con định cư ở San Jose từ năm tám mươi...
Bà Tân góp lời:
- Bên đó chắc đông người Việt lắm hả cậu?
- Dạ cũng khá đông...
Ông Tân nói:
- Tôi nghe nói bên đó người mình làm về điện tử nhiều lắm, chắc cậu cũng vậy hả?
- Dạ thưa không, con làm... thiết kế nhãn hiệu cho một hãng thực phẩm...
Thủy bưng khay nước trà ra, đặt trước mặt mỗi người một tách, nàng nghe ông Tân vào đề:
- Thế cậu và con Thủy nhà tôi quen nhau bao lâu rồi?
Thủy nhìn Hoàng, chàng có vẻ thật bình tĩnh:
- Dạ khoảng hai năm...
- Ở cách xa như vậy làm sao quen nhau?

Câu hỏi của bà Tân làm Thủy suýt đánh rơi cái khay, nàng đi vội vào bếp để một mình Hoàng ứng phó, không biết Hoàng sẽ trả lời làm sao, thật không ngờ mẹ nàng lại hỏi trực tiếp như vậy, bên ngoài Hoàng vẫn trả lời nhỏ nhẹ:
- Dạ thưa tụi con quen nhau qua internet...

Thủy vừa rửa salade vừa than thầm trong bụng, phen này chắc tiêu tùng rồi, cho dù cửa ải trước Hoàng đã qua khỏi nhưng đến đây thì chàng cũng bị rớt lại rồi, nàng nghe có một khoảng trống yên lặng, có lẽ ông bà Tân không ngờ là Hoàng trả lời thành thật như vậy, tối hôm qua lúc Thủy nói với ông bà là có bạn đến thăm thì mẹ Thủy đã hỏi có phải cái người quen trên internet hay không nhưng Thủy đã không xác nhận nào ngờ hôm nay Hoàng lại tự khai ra. Ông Tân phá tan sự im lặng:
- Thế ở bên đó cậu sống với ai?
- Dạ con ở với bố mẹ...
Tiếng mẹ nàng:
- Không có anh chị em sao?
- Dạ thưa còn một người anh nhưng năm ngoái anh ấy đã cưới vợ và ra ở riêng...

Nghe ông bà Tân thay phiên đặt những câu hỏi như điều tra thân thế của Hoàng như vậy Thủy chợt cảm thấy vừa buồn, vừa tội nghiệp, vừa thương chàng hết sức, nàng biết ba mẹ nàng hỏi như vậy có nghĩa là không tin Hoàng rồi, chuyện của mình không có nhiều hy vọng đâu Hoàng ơi, Thủy lau hai tay cho khô rồi bước ra phòng khách định mời mọi người vào dùng cơm để cứu Hoàng ra khỏi cảnh khó xử nhưng nàng chưa kịp nói thì đã nghe ông Tân hỏi tiếp:

- Lúc trước ở Việt Nam gia đình cậu ở đâu?
Hoàng vẫn kiên nhẫn:
- Dạ gia đình con sống ở Nha Trang cho đến năm 78 thì dọn về Rạch Giá ở để kiếm đường vượt biên.
Bà Tân xen vào:
- Ở Nha Trang cậu ở đường nào? Ngày xưa chúng tôi cũng có ở Nha Trang một thời gian...
- Dạ thưa bố con làm việc cho công ty hỏa xa cho nên được cấp một cái nhà trong cư xá dành riêng cho nhân viên ở đường X.
Ông Tân hơi chồm người tới trước, giọng có vẻ xúc động:
- Cậu... họ gì?

Thủy nhìn ông Tân ngạc nhiên, chẳng lẽ ba nàng muốn điều tra đến cả dòng họ tổ tiên của cả nhà Hoàng hay sao đây chứ, nàng nhìn Hoàng, chàng cũng có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn từ tốn:
- Dạ con họ Mai...
Ông Tân run giọng:
- Vậy bố con có phải tên là Mai Xuân Hiệp không?
Hoàng đứng bật dậy:
- Dạ phải... bác biết bố con sao?
Ông Tân cũng đứng dậy, ông chồm qua đặt một bàn tay lên vai Hoàng:
- Chẳng những biết mà còn rất thân với cả gia đình con nữa...
Ông quay qua nhìn vợ, bà Tân còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, ông chắc lưỡi:
- Bà còn chưa nhớ ra sao, gia đình anh chị Hiệp có hai thằng con trai ở cạnh nhà mình trong cư xá hoả xa đó, có thằng con nhỏ do bà đưa đi sanh đó, bà quên rồi sao?
Bà Tân đã nhớ ra, bà đứng dậy bước qua nhìn vào mặt Hoàng:
- Thật nó là thằng Hoàng đó hả ông?

Cả Hoàng lẫn Thủy đều không hiểu chuyện gì đã làm ông bà Tân xúc động như vậy, họ chỉ hiểu lờ mờ là hai gia đình đã từng sống gần nhau nhưng tại sao bà Tân lại như muốn khóc vậy. Tất cả mọi người đều đã đứng dậy, Thủy mừng thầm khi thấy câu chuyện có vẻ đã có chuyển biến tốt, chợt nhớ tới bữa cơm, Thủy nói:
- Mời ba mẹ và anh Hoàng vào phòng ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, thức ăn của con nguội hết rồi.
Không ngờ bữa cơm mà ngay từ đầu Thủy đã đoán là thật khó nuốt lại có thể trở thành một bữa cơm vui vẻ, thân mật và cảm động đến như vậy, trong bữa cơm bà Tân là người ăn ít nhất nhưng lại nói nhiều nhất, bà luôn miệng kể vế chuyện cũ, bà nói với Hoàng:
- Có lẽ lúc đó con còn nhỏ quá nên con không nhớ gia đình hai bác đâu, thật ra giữa con và bác hình như rất có duyên, cái hôm mẹ con chuyển bụng sanh con thì bố con không có ở nhà, chính bác là người đã gọi xe cứu thương đưa mẹ con vào bệnh viện và cũng chính bác là người đầu tiên bồng con từ trên tay bác sĩ đem đến cho mẹ con nhìn mặt...

Hoàng suy nghĩ:
- Bây giờ bác nhắc đến thì con hơi có một chút ấn tượng, hình ảnh rõ nhất mà con còn nhớ là hôm gia đình hai bác dọn nhà đi, hôm đó con khóc cả ngày, có lẽ đó là lần đầu tiên trong đầu óc non nớt của con hiểu thế nào là sinh ly...
Bà Tân nhớ lại:
- Lúc con được khoảng một tuổi thì mẹ con phải đi làm, lúc đó bác ở nhà nên nói mẹ con để con cho bác trông, mỗi ngày con qua ở nhà bác, riết rồi con ở bên nhà bác còn nhiều hơn ở nhà bố mẹ con nữa, lúc đó con dễ thương lắm, mập tròn, hai má phúng phính ai nhìn cũng thích, mẹ con thì nói nhờ bác khéo nuôi, lúc đó bác nói đùa nếu bác sanh được một đứa con gái thì hai nhà sẽ làm suôi... nào ngờ cho đến năm con được năm tuổi thì bác trai được đổi về làm việc trong Sài Gòn, sau đó hai gia đình cũng vẫn còn cố giữ liên lạc với nhau nhưng đến khi biến cố 75 xảy ra thì thật sự mất liên lạc luôn, bác có gửi bao nhiêu thư về địa chỉ cũ nhưng người ta nói cư xá đó đã bị chính quyền trưng dụng để làm chỗ ở cho cán bộ, bác thật buồn vì không biết tin tức gì về gia đình con cả...

Thủy thắc mắc:
- Vậy lúc nào thì con ra đời? Con sanh ở Sài Gòn phải không?
Bà Tân nhìn Thủy:
- Ừ, năm đầu tiên mình dọn về Sài Gòn thì mẹ có bầu và sanh ra con, lúc đó mẹ vẫn còn nhớ thằng Hoàng này lắm, nuôi nó đến mấy năm không thương sao được, cho nên mẹ nghĩ là nếu sanh con trai mẹ sẽ đặt tên là Hoàng, còn sanh con gái mẹ sẽ lấy tên Hoàng làm chữ lót, bởi vậy mới có tên Hoàng Thủy của con.

Suốt bữa cơm mọi người chỉ nói về sự trùng phùng thật kỳ diệu giữa hai gia đình, ông bà Tân hình như quên hẳn mục đích của Hoàng khi đến đây, Hoàng có vẻ rất vui, chàng nói cười luôn miệng, Thủy biết thân mình sanh sau đẻ muộn nên chỉ ngồi im lắng nghe, ông Tân thì thỉnh thoảng chêm vào vài câu hỏi thăm người bạn già... cho đến khuya khi Hoàng chào từ giã ra về bà Tân cứ dặn đi dặn lại là trước khi về Mỹ phải ghé qua gặp mặt bà một lần nữa để bà gửi ít quà về cho bố mẹ Hoàng.
Mười một giờ đêm, trên đường đưa Hoàng về, chàng nói với Thủy:
- Em thấy không? Rõ ràng chuyện chúng mình như đã được sắp đặt sẵn...

Thủy ngước mặt nhìn trời, mặt trăng thật tròn trên cao như đang cười, ngay cả những vì sao lấp lánh như cũng muốn cùng chia xẻ niềm vui với họ, phải chăng mọi việc trên đời đều do định mệnh an bài? Hoàng choàng tay qua vai Thủy kéo nàng sát vào người mình, ôm chặt lấy nàng như đang ôm trọn vẹn hạnh phúc trong tay, Thủy ngoan ngoãn nép đầu vào vai Hoàng, cảm giác an toàn và ấm áp làm tim nàng choáng ngộp, Thủy nhủ lòng, hãy yêu thương chàng, người đàn ông mà định mệnh đã cố tình đem đến cho nàng, để thương yêu, săn sóc và bảo vệ cho nàng và sẽ cùng nàng đi hết quãng đường còn lại.

Ánh trăng thu bàng bạc rọi xuống như sẵn sàng che chở cho đôi tình nhân đang yêu nhau... và ở phía trước là một chân trời tươi đẹp đang chờ đón họ.
Đêm thật đẹp...
Montreal, cuối thu 2005



Tác Giả: Phạm Lệ An