Phương
05-25-2005, 12:31 AM
Ni?m tin vào cuộc sống
TTO - Tôi không thể tin vào những l?i bác sĩ nói, mồ hôi đẫm cả ngư?i. Bác sĩ nói với tôi rằng có thể chỉ giữ một trong hai ngư?i, tôi không thể trả l?i. Quanh tôi yên lặng như t?, tôi run. Bác sĩ cúi đầu chào vợ tôi và nói, "Tôi biết, để cứu được cả hai ngư?i thật khó. Tôi cần có nhi?u th?i gian để suy nghĩ và vợ anh phải có nghị lực. Anh có thể nói với vợ anh v? tình trạng khó xử của chúng ta".
Tôi đi vào phòng của vợ tôi và ngồi bên cạnh cô ấy. Vợ tôi có hơi thở nặng và hằn trên trán là sự đau đớn. "Có chuyện gì thế anh?", cô ấy khó thở nói. "H? nói anh có thể lựa ch?n giữa em và con chúng ta. Anh ch?n cả em và con, không có gì thay đổi được", tôi khóc. "Cứu con đi, anh ạ. Và khi em ra đi, nhớ chăm sóc đứa bé và bốn đứa con gái ở nhà. Em đã hạnh phúc lắm rồi", vợ tôi bình tĩnh nói.
Tôi cảm thấy sốc sau đó, chầm chậm ngoảnh mặt đi. Tôi đi đến nhà th? rồi ngồi ở hàng ghế đầu và nhìn v? cây thánh giá. Tôi thấy rõ mồn một hình ảnh ba vị thần may mắn. Tôi cúi đầu mà nước mắt rơi không dứt, "Thưa, con có thể tìm bác sĩ tốt nhất trên thế giới này để cứu vợ và con của con nhưng nếu con không có hồng ân của ngài, vợ con sẽ không thể tốt hơn được. Nhưng con tin rằng ngài thương con, ngài có thể lựa ch?n để cứu cả hai ngư?i, con xin ngài".
Tôi chảy nước mắt, vị cha xứ nhìn tôi và ôn tồn nói "Con hãy nghĩ đến những đi?u tốt đẹp nhất, hãy ở bên vợ của con để tạo ni?m tin cho cả hai ngư?i. Hãy tin rằng cuộc sống này m?i đi?u đ?u tươi đẹp, đừng nghĩ đến viễn cảnh xa xôi. Hãy tin vào chính bản thân mình và những ngư?i thân xung quanh. Hãy biến m?i đau khổ là hạnh phúc...". Tai nạn quái ác đã làm vợ tôi mất sức, tôi cần có nghị lực để giúp vợ mình lấy lại bình tĩnh. Tôi lau khô nước mắt, và r?i kh?i nhà th? với ni?m tin của chính mình.
Khi tôi trở lại phòng, bác sĩ bảo rằng vợ tôi có triển v?ng tốt. Tôi cư?i và nói với vợ mình, "Anh vừa mới làm đi?u tốt nhất mà anh có thể". Vài gi? sau, một ngư?i phục vụ đến và đánh thức tôi khi tôi đang ngủ gà ngủ gật. "Vợ anh đã ráng sức sinh và đã kh?e!", cô ấy phấn khởi thông báo. "Và một đứa trẻ", tôi h?i một cách háo hức.
"?ó là một thằng bé! Anh có thể vào phòng cho trẻ em vào ngày mai. Chúng tôi xin nói trước với anh rằng, cậu bé nằm trong lồng nuôi trẻ em sinh non".
Tôi không thể nói một l?i nào để diễn tả cảm xúc của mình. Nước mắt bắt đầu rơi xuống trên gò má tôi và nhi?u hơn. Tôi quỳ gối xuống và cảm tạ một ni?m tin hạnh phúc, một nghị lực sống mà vợ tôi, con tôi và tôi đang có để vượt qua.
TTO - Tôi không thể tin vào những l?i bác sĩ nói, mồ hôi đẫm cả ngư?i. Bác sĩ nói với tôi rằng có thể chỉ giữ một trong hai ngư?i, tôi không thể trả l?i. Quanh tôi yên lặng như t?, tôi run. Bác sĩ cúi đầu chào vợ tôi và nói, "Tôi biết, để cứu được cả hai ngư?i thật khó. Tôi cần có nhi?u th?i gian để suy nghĩ và vợ anh phải có nghị lực. Anh có thể nói với vợ anh v? tình trạng khó xử của chúng ta".
Tôi đi vào phòng của vợ tôi và ngồi bên cạnh cô ấy. Vợ tôi có hơi thở nặng và hằn trên trán là sự đau đớn. "Có chuyện gì thế anh?", cô ấy khó thở nói. "H? nói anh có thể lựa ch?n giữa em và con chúng ta. Anh ch?n cả em và con, không có gì thay đổi được", tôi khóc. "Cứu con đi, anh ạ. Và khi em ra đi, nhớ chăm sóc đứa bé và bốn đứa con gái ở nhà. Em đã hạnh phúc lắm rồi", vợ tôi bình tĩnh nói.
Tôi cảm thấy sốc sau đó, chầm chậm ngoảnh mặt đi. Tôi đi đến nhà th? rồi ngồi ở hàng ghế đầu và nhìn v? cây thánh giá. Tôi thấy rõ mồn một hình ảnh ba vị thần may mắn. Tôi cúi đầu mà nước mắt rơi không dứt, "Thưa, con có thể tìm bác sĩ tốt nhất trên thế giới này để cứu vợ và con của con nhưng nếu con không có hồng ân của ngài, vợ con sẽ không thể tốt hơn được. Nhưng con tin rằng ngài thương con, ngài có thể lựa ch?n để cứu cả hai ngư?i, con xin ngài".
Tôi chảy nước mắt, vị cha xứ nhìn tôi và ôn tồn nói "Con hãy nghĩ đến những đi?u tốt đẹp nhất, hãy ở bên vợ của con để tạo ni?m tin cho cả hai ngư?i. Hãy tin rằng cuộc sống này m?i đi?u đ?u tươi đẹp, đừng nghĩ đến viễn cảnh xa xôi. Hãy tin vào chính bản thân mình và những ngư?i thân xung quanh. Hãy biến m?i đau khổ là hạnh phúc...". Tai nạn quái ác đã làm vợ tôi mất sức, tôi cần có nghị lực để giúp vợ mình lấy lại bình tĩnh. Tôi lau khô nước mắt, và r?i kh?i nhà th? với ni?m tin của chính mình.
Khi tôi trở lại phòng, bác sĩ bảo rằng vợ tôi có triển v?ng tốt. Tôi cư?i và nói với vợ mình, "Anh vừa mới làm đi?u tốt nhất mà anh có thể". Vài gi? sau, một ngư?i phục vụ đến và đánh thức tôi khi tôi đang ngủ gà ngủ gật. "Vợ anh đã ráng sức sinh và đã kh?e!", cô ấy phấn khởi thông báo. "Và một đứa trẻ", tôi h?i một cách háo hức.
"?ó là một thằng bé! Anh có thể vào phòng cho trẻ em vào ngày mai. Chúng tôi xin nói trước với anh rằng, cậu bé nằm trong lồng nuôi trẻ em sinh non".
Tôi không thể nói một l?i nào để diễn tả cảm xúc của mình. Nước mắt bắt đầu rơi xuống trên gò má tôi và nhi?u hơn. Tôi quỳ gối xuống và cảm tạ một ni?m tin hạnh phúc, một nghị lực sống mà vợ tôi, con tôi và tôi đang có để vượt qua.