PDA

View Full Version : T - Truyện ngắn: Con Sâu, con Nhộng, và con Bướm



Dan Lee
02-16-2008, 12:20 PM
Truyện ngắn: Con Sâu, con Nhộng, và con Bướm


Có người hỏi, “Thời bây giờ, làm sao sống được Mùa Chay và Mùa Phục Sinh”? Xin thưa, “Đơn giản thôi! Chết đi một tật xấu đồng nghiã với sống Mùa Chay và Phục Sinh”. Nhân vật vô danh trong truyện ngắn Con Sâu, con Nhộng, và con Bướm hút thuốc vô địch… Nhưng rồi anh ta quyết định bỏ thuốc. Mời bạn theo dõi truyện ngắn để biết người nghiện thuốc sống Mùa Chay và Mùa Phục Sinh ra sao?

http://www.vietcatholic.net/pics/con%20buom.jpg
Con bướm, Ảnh Nguyễn Trung Tây

Con Sâu

Vậy là con sâu chuyển mình nóng sốt. Thế là con sâu nằm trong kén, ốm nặng. Năm nào cũng vậy, con sâu phải dính một trận cúm nặng, phải ho nát gan nát phổi, phải hỉ ra bao nhiêu mầu xanh xanh, phải đổi giọng mất tiếng nói khoảng một hoặc hai tuần lễ.

Hồi mới sinh ra, con đầu lòng thiếu tháng, nó bị nhốt trong lồng kiếng gần hai tuần. Sau một năm nó cao lớn bình thường như những đứa trẻ một tuổi, nhưng hay đau ốm cảm cúm xụt xùi vào mùa đông. Ba nó nói tại cục A-mi-đan ở cổ, trời lạnh cục thịt dư sưng lên, thế là đau. Năm nay nó lại cúm. Không biết nó bị cảm lạnh là tại cục thịt dư như lời ba nó nói, hay tại những con vi khuẩn cảm cúm bay ngập tràn trong căn phòng kiếng của hãng, hay tại tối hôm thứ Tư vừa rồi, trời lạnh, nó đứng ngoài sân nhà hút thuốc.

Nó hút thuốc cũng khá lâu rồi. Có lẽ từ hồi trung học. Tại áp lực của bạn bè? Chắc vậy. Má nó ghét thuốc lá. Ba nó không hút. Ngũ quỷ, bốn đứa em trai cũng không. Con em út, con gái còn nhỏ không tính. Từ lớp Mẫu Giáo cho tới Lớp Mười Một nó chưa bao giờ đụng tới điếu thuốc nói chi đến chuyện hút. Một lần hồi còn nhỏ theo ba má về Việt Nam thăm họ hàng, nó thấy người Việt Nam hút thuốc khắp nơi, miệng hôi thật hôi! Nó nhăn trán, tay bịt mũi, tay phẩy phẩy khói thuốc, miệng kêu hôi quá khi người ta nhả khói thuốc vào mặt nó! Thấy nó phản ứng quyết liệt ra mặt như vậy, họ hàng khó chịu thì thào với nhau,

— Thằng Mỹ con này khó tính như quỷ.

Có một lần mấy thằng bạn lớp Mười Một đè nó ra, nhét thuốc cháy đỏ vào miệng. Nó ngậm chặt miệng lại. Mấy thằng còn lại thọt lét nó. Nó cười sặc sụa, hít vào khói thuốc đầu tiên trong đời. Cuối tuần nó hay la cà tại những quán bi-da với mấy đứa bạn. Quán bi-da nào cũng vậy, khói thuốc bốc cao ngập trần nhà. Bạn nó bên bàn bi-da, con gái cũng như con trai, đứa nào cũng hút thuốc. Mấy con nhỏ bạn nhìn nó, bĩu môi, ánh mắt khinh bỉ. Có cô cười nhếch mép, nhún vai,

— Nếu mày không hút thuốc, tới đây làm chi? Sao không lên San Francisco mà thục bi-da với mấy ông đực ở trên đó?

Nó đỏ bừng bừng như mặt trời ửng hồng mùa hè. Tự ái con trai tổn thương nặng nề. Cuối cùng nó cầm điếu thuốc đưa lên miệng. Giờ này đã hơn mười năm, nó hút không ngừng, hút liên tục, hút không cho lá phổi nghỉ ngơi dù chỉ là một ngày. Sáng, mở mắt ra, hai điếu. Tối, nhắm mắt lại, hai điếu. Trong ngày tùy hứng, nếu hứng, đốt hết hơn một gói; không hứng, xấp xỉ khoảng một bao.

Cô bạn gái đầu tiên thời trung học, sinh nhật nào của nó cũng mua tặng nguyên cây thuốc Malboro đỏ hộp cứng, gói chung với cái áo sơ-mi cổ 16 có hai cúc, tay 30/32. Hai đứa hôn nhau, cô thì thào nói không có mùi thuốc Malboro, em có cảm tưởng hôn người khác. Nó nhìn, nhăn mặt, hỏi,

— Ai?

Âu cũng là chuyện tình chó con, bởi vì hai đứa cuối cùng cũng bỏ nhau. Giờ cô ta bán bảo hiểm. Có một lần nó gặp người tình cũ đi trên phố với chồng với con. Thằng con có nét mặt y chang như người bố. Nó thắc mắc không hiểu nếu cô ta lấy nó, đứa con sẽ giống ai. Nó thắc mắc không biết người chồng của người tình xưa có hút thuốc hay không. Len lén đi theo một hồi, nó làm bộ tới gần, cười cười, chào hỏi, móc gói thuốc mời. Người chồng lắc đầu nói tôi không hút thuốc. Vội vàng kéo đứa con tránh sang một bên, người tình ngày xưa nhăn nhăn mặt khó chịu nhìn người tình cũ phun khói thuốc mịt mù. Tối đó nó về nhà lập bàn thờ hương khói ngoài sân vườn thắp nhang vái tám phương tứ hướng, cúng giải oan cho một chuyện tình.

Cô bạn hồi đại học không hút thuốc, nhưng học xong hai đứa dẫn nhau đi ăn. Thấy nó hút, cô ta hút theo. Nó trợn mắt,

— Khùng hả?

Sang năm thứ ba, không một lời giã từ, cô ta đổi trường đại học. Mùa Giáng Sinh, nó gặp người tình âu yếm một người thanh niên mặt trắng đeo kính trong tiệm ăn. Nó làm bộ ghé lại bàn hỏi chuyện. Nó mời thuốc, tình nhân không hút, mặt lạnh lùng xa vắng. Tối đó nó về nhà hút hết một gói. Ánh sáng trời cao rọi sáng tâm hồn tối đen, nó hiểu nhiều hơn về tình yêu. Nó nhớ lại truyện cổ tích thời Hồng Bàng. Nó hiểu tại sao hồi đó Thủy Tinh dâng nước đòi Mỵ Nương. Nó, nó không dâng nước lụt lội nhân gian, nhưng bỏ đi kiếm Mỵ Nương khác.

Người tình thứ ba đặc biệt hơn. Cô ta nói,

— Anh muốn hút thuốc thì cứ tự nhiên. Nhưng nếu có chuyện chi xảy đến với anh bởi vì thuốc lá, em đi kiếm người khác, coi anh như một dĩ vãng.

Nó ngạc nhiên,

— Nếu anh chết vì lý do khác? Nếu anh bị mấy người khùng căn me bắn sẻ ngoài đường, hoặc là anh bị xe đụng?

Cô ta nhìn nó, mặt nghiêm, âm rõ từng chữ,

— Em sẽ ở vậy để khăn tang thờ anh suốt cả một đời.

Nó nhíu cặp chân mày,

— Em ghét thuốc lá đến cỡ đó hay sao?

Nhưng rồi cuối cùng người ta cũng đi mất. Người ta bỏ nó hơn một tháng rồi. Bởi thế hãng thuốc lá, hãng bia, và hãng rượu kiếm thêm được bao nhiêu là tiền.

Càng ngày người Hoa Kỳ càng chủ trương bài trừ thuốc lá. Mọi nơi người ta cấm hút thuốc. Khắp nơi người ta đối xử với dân hút thuốc như công dân hạng hai trong xã hội. Bao nhiêu đại phi trường quốc tế trên đất Hiệp Chủng Quốc dẹp bỏ Phòng Hút Thuốc. Bình thường thì cũng không sao, nhưng sau biến cố ngày 11 tháng 9 để hút được một điếu thuốc trong khi ngồi chờ đợi tại phi trường, nó phải vượt qua bao nhiêu hàng rào lính vũ trang ngập tới miệng. Hút xong hai điếu thuốc bên ngoài cửa phi trường, nó lại phải nhọc nhằn cởi giầy, cởi áo khoác, cởi thắt lưng, quần trễ tới rốn, cởi đồng hồ, móc bóp ra trình bằng lái xe, vượt cạn một mình qua hàng rào nhân viên an ninh dầy đặc như kiến đen. Thoát qua được khung cửa dò kim khí có hình dạng như máy chém thời Tây thuộc địa, nó hoàn hồn sờ lại cổ, loay hoay buộc lại dây giầy, mặc lại áo khoác, thắt lại giây lưng, đeo lại đồng hồ, cất bằng lái xe vào lại trong bóp. Chẳng trách chi mỗi một lần bay, lại thêm một lần nó có thêm nhiều lý do để ghét bỏ Osama bin Ladin.

Trong hãng, nơi nó đang làm, tự dưng người ta dẹp bỏ Phòng Hút Thuốc. Thế là cả đám con cái của rồng phun khói phun lửa phải dẫn nhau ra đứng ngồi ngoài trời. Mùa hè thì cũng không sao. Gặp lúc trời lạnh, tuyết đổ, hút được một điếu thuốc cũng thấy nhọc nhằn một kiếp con sâu. Có lần nó đang đứng phì phèo trong giờ giải lao, xếp đi ngang qua. Nhìn thấy nó, xếp khinh bỉ nói,

— Không biết mắc cở hay sao?

Nó tính cãi,

— Xếp ơi, em hút thuốc hay không thì có liên can chi đến ai. Em hút, em đứng nơi công cộng. Em không trốn trong phòng lén lút uống rượu uống bia. Em không nấp trong xó nhà len lén coi phim nhà nghèo. Em không dối vợ trốn con chui lên Las Vegas cờ bạc đỏ đen, bán nhà bán cửa...

Nhưng chợt nhớ lại thân phận bọt bèo con sâu cái kiến của mình, nó cười gượng gạo. Nhưng cơ hội cuối cùng cũng tới. Có hai ba lần, bị mấy người dưng nước lã tỉnh bơ lên lớp về vụ hút thuốc, nó khịt khịt lỗ mũi, cười nhếch mép, mặt lạnh tanh như cao bồi miền Viễn Tây trước khi rút súng,

— Cám ơn, ba má tôi còn sống đầy đủ.

Hên là cây súng bên kia lặng yên hết chuyện. Chứ không, dám lại có vụ Máu Nhuộm Bãi Thượng Hải xảy ra ngay trước sân của hãng.

Nhưng nó tin rằng khám xét chặt chẽ nơi phi trường và kỳ thị dân hút thuốc không phải là nguyên nhân chính khiến nó thôi không còn muốn làm con sâu hút thuốc.

Càng ngày thuốc lá càng mắc. Chính phủ Mỹ chơi ác, nâng cao tiền thuế thuốc lá, nại cớ lấy tiền đó chữa bệnh ung thư phổi và những bệnh hiểm nghèo liên quan đến khói thuốc. Mỗi ngày nó tốn khoảng 5 đô la xanh lè cho 20 điếu thuốc đốt cháy hai lá phổi. Làm một con toán nhân đơn giản, một tháng nó phải xuất ra trên dưới 150 đô la cho mây cho khói. Nó nhớ có lần trong nhà hết thuốc. Nó sờ bóp. Cuối tháng nó chưa lãnh lương, bóp xẹp lép, rỗng tuếch. Nó hốt hoảng như người bị ma đuổi lật gối lật mền, lục trong túi áo túi quần kiếm đồng tiền lẻ bỏ quên. Tiền lẻ không có, nó chạy hớt ha hớt hải ra thùng rác lật từng bao rác dơ hôi rình như xác chuột chết kiếm tìm. Thùng rác vắng tênh những mẫu thuốc thừa, nó chạy ra đường đứng ngay trước ngõ dõi nhìn bóng người đi qua chìa tay xin một điếu thuốc. Ngã ba đường trước cửa nhà trời trưa nắng không một bóng người vãng lai, nó lại cuống cuồng chạy đông chạy tây kiếm người mượn tiền. Hên cho nó, bà chủ nhà bình thường có khuôn mặt lạnh tanh giống như Kim Hoa Bà Bà trong truyện Cô Gái Đồ Long, hôm đó tự nhiên lại vui tươi hớn hở cứ như con nít được quà, như người vừa mới nhặt được tiền rơi trước ngõ. Nhìn bà chủ đang đứng nấu cơm trong bếp, nó gãi gãi tai,

— Bà chủ cho mượn 5 đồng được không?

Không nói năng chi, bà chủ móc trong ruột tượng tờ giấy 10 đô xanh lè đưa cho nó. Nó vội vàng lái xe ra tiệm 7-Eleven nằm ngay đầu đường. Hút xong điếu thuốc, cơn ghiền đã qua, tự nhiên nó thấy mình hèn. Con trai con đứa chi mà chìa tay mượn tiền của người dưng nước lã. Thiệt tình! Hết nước nói! Tự nhiên nó ghét nó vô cùng.

Nhưng tốn kém tiền bạc cho một gói thuốc cũng không phải là nguyên nhân chính khiến nó muốn bỏ thuốc lá.

Nó nhíu cặp chân mày, nghĩ ngợi… Càng ngày sức khỏe của nó càng tệ đi. Năm vừa rồi nó đau hai lần trong vòng một năm. Mùa thu cảm. Mùa xuân cúm. Cách đây hơn ba tuần, trời trở lạnh, nó ho, ho liên tục trong vòng ba ngày. Ngày thứ tư nó ho văng ra một cục nho nhỏ mầu vàng bằng khoảng đầu đũa, mùi thối khắm lằm lặm! Ngày thứ năm nó ho ra đàm có máu. Cục đàm bay ra để lại hai mầu trên miếng giấy trắng napkin, một mầu xanh xanh, một mầu đỏ tươi. Nó ớn lạnh rung mình nhìn bức tranh lập thể hai mầu. Nó há to miệng chiếu đèn pin vào cổ họng coi xem tại vì ho, cổ họng xây xát đổ máu đỏ, hay tại phổi của nó đã lủng lỗ chỗ những tổ ong. Nó nằm trên giường, thẫn thờ nghĩ tới bác sỹ, tới nhà thương, tới ung thư phổi, tới những ống những giây lòng thòng quấn quanh người. Nó liên tưởng tới giường bệnh trải khăn trắng. Có thể nó đã bị ung thư cổ giai đoạn ba, hết thuốc chữa! Người ta sẽ đục cổ nó, nhét vào một cái còi để nó nói giống như ông bố của thằng bạn. Ông ta hút thuốc hơn ba mươi năm rồi. Giờ này ung thư cổ. Tàn đời! Ngồi trên xe lăn, muốn gì, ông bóp cái còi ngay cổ. Kèn kêu toe toe, thằng con chạy lại, đổ bô thay tã. Tối hôm đó nó mơ bị ung thư cổ, ho ra một đống máu rồi bất tỉnh. Tưởng nó chết, người ta khiêng xác quẳng vào hòm cái bốp. Kèn vướng trên cổ, nó nói không được. Nó hốt hoảng giơ tay bóp kèn. Kèn kêu toe toe. Người ta đậy nắp lại. Tiếng đinh tiếng búa đóng nắp hòm vang dội che lấp tiếng kèn. Nó ngộp thở. Nó vùng dậy, tỉnh cơn ác mộng. Người nó lạnh toát, da nổi sần sượng, toàn thân đổ mồ hôi hột. Hơn mười năm rồi hút thuốc. Cục đàm xanh lè đỏ tươi sáng nay chạy đuổi sâu vào trong giấc ngủ. Nó sợ! Nó nghĩ tới việc bỏ thuốc. Nó nghĩ tới hình ảnh của con nhộng. Chui vào tổ kén, nhộng chết đi đợi chờ một ngày mới. Ngày đó nhộng sống lại, cắn rách kén, chui ra làm bướm.

Nhưng nó vẫn không dám chắc cục đàm xanh lè vương máu đỏ là nguyên nhân chính khiến nó muốn bỏ thuốc lá…

Con Nhộng

Tối thứ Tư giữa tháng Mười Một, cơ hội để con sâu biến thành con nhộng đã tới. Bà chủ nhà dáng thướt tha, khó tính, không cho người mướn phòng hút thuốc trong nhà, ngay cả trong căn phòng riêng tư của nó, căn phòng 350 đô la một tháng bao điện nước. Chiều hôm đó nó về tới nhà trễ sau khi xếp gãi tai, cười tươi với hai mươi mấy đứa nhân viên. Cả đám phải ngồi lại trong hãng làm thêm sáu tiếng. Về tới nhà, nó đứng sau sân vườn dưới mái hiên chơi luôn hai điếu thuốc. Khói thuốc nồng nàn thấm sâu vào từng tế bào hai buồng phổi. Khói quyện tròn hòa tan trong máu. Người lâng lâng bay bổng. Trời tháng Mười Một, gió thu thổi xôn xao, gió bấc thổi ớn lạnh. Nó ngứa mũi, ắt xì liên tục! Di di tàn thuốc dưới chân, nó bỏ vô nhà, chui lên giường nhắm mắt, ngủ thẳng một mạch.

Sáng thứ Năm, nó choàng dậy, căn phòng lạnh ngắt. Nó hắt hơi liên tục. Ắt xì! Ắt xì! Ắt xi! Mười cái ắt xì đều đặn. Mỗi lần ắt xì cách nhau khoảng 5 giây. Ba lần đầu chưa có chi. Lần thứ tư nó bắt đầu cảm thấy ớn lạnh trong người. Thêm một lần ắt xì, thêm một lần ớn lạnh. Nó nghĩ chắc mình sẽ bị cảm. Rửa mặt, mặc quần áo, nó đề máy nhập vào dòng xe cộ đỏ chóe trên xa lộ. Tới giờ ăn trưa, mắt nó hoa lên, người nóng sốt. Xếp cai nhìn nó,

— Có sao không? Sao mặt mày xanh lè vậy?

Mặt xanh lè? Người nó đang nóng ran như than hồng BBQ, sao mặt lại xanh lè được? Mua dĩa cơm, nhưng nó ăn không hết, bởi lưỡi và cổ đắng nghét. 3 giờ chiều, nó hy vọng xếp đừng nhăn nhăn mặt, đừng lởn vởn đi tới đi lui, đừng gãi tai, đừng cười cầu viện với nhân viên giống như ngày hôm qua. Giờ này tiền bạc chỉ là mảnh giấy vụn. Giờ này nó chỉ muốn được nằm dài trên giường. 3 giờ 30, nó đứng dậy. Về tới nhà, len lén vặn vòi hoa sen nước nóng phòng tắm lên hết cỡ, nó tắm hơi. Nó tính nhờ bà chủ cạo gió, nhưng nhớ ông chủ nhà mặt mày bậm trợn, có tính ghen; thôi, né đi; không nên chơi dại! Nó ăn mì, mì không hương không vị. Đổ một nửa tô mì vào thùng rác, nó ra sân nhà đốt thuốc, nhưng miệng nó sao nhạt phèo. Hơi thuốc vô vị, đắng, nhạt nhẽo như nước cháo nguội. Có lẽ đau nặng, chắc gà toi rồi. Hút không hết điếu thuốc, nó thở dài nhìn đầu lửa đỏ và khói thuốc đang dần dần tan loãng vào trong thinh không. Di di điếu thuốc dưới chân, nó bỏ vô phòng. Trước khi leo lên giường ngủ, nó uống hai viên thuốc cảm.

Sáng thứ Sáu, nó gục luôn. Nằm trên giường, nó gọi vào trong hãng,

— Xếp ơi, gà bị cúm rồi, toi nặng!

Nói xong, nó chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Bà chủ nhà gõ cửa,

— Tui thấy xe chú còn đậu trong sân... Chú đau hả? Mặt sao xanh lét vậy? Ăn cháo không? Tui nấu. Hay là để tui cạo gió cho.

Nó mở mắt nhìn người thiếu phụ xinh đẹp. Giờ này ông chồng đã đi làm từ bao giờ, mấy đứa con đã đi học. Bà chủ hình như mới ngủ dậy. Nhưng chắc không phải, bởi tóc tai chải bới gọn gàng như thế kia. Nghĩ tới ông chủ nhà bắp thịt nở nang, tập tạ đều đặn, cuối tuần hay sách súng đi săn, nó quyết định nhắm mắt lại,

— Tôi không sao! Cám ơn bà chủ.

Nguyên một ngày dài, nó nằm trong phòng liệt giường liệt chiếu, không ăn uống chi. Ngày đầu tiên trong cuộc đời, nó không hút một điếu thuốc. Người nóng sốt. Mũi tắc nghẹn! Cổ đắng nghét! Tai lùng bùng! Siêu vi khuẩn cảm cúm kéo mền che nó kín mít từ đầu tới chân. Vicks DayQuil ru nó ngủ li bì. Nó mở mắt ra, gần 3 giờ chiều rồi. Lưỡi nó khô ran.

Nó nghĩ tới điếu thuốc. Nó nhìn lên bàn, gói thuốc Malboro đỏ hộp cứng đang nằm chờ đợi. Nó ho, ho liên tục, ho từng hồi, ho rách trời! Nó nhớ tới lần ho ra máu, mầu máu đỏ tươi vẫn còn đỏ đậm trong đầu như mầu đỏ của gói thuốc Malboro. Nó nghĩ tới ung thư phổi. Tóc rụng xơ xác, da bủng xanh xao, thân thể gầy còm, cổ co rút lại tương tự dân chết đói năm Ất Dậu 45. Nó nghĩ tới ung thư cuống họng với cái kèn thổi toe toe. Nó nghĩ về sức khỏe. Năm nào cũng bị cúm bị cảm. Nó nghĩ về ba người con gái đã đi ngang qua cuộc đời, đặc biệt là người thứ ba. Nhớ tới khuôn mặt của người con gái thứ ba, nó quyết định cầm gói thuốc lên. Mở cửa phòng, nó lê những bước chân chầm chậm ra nhà bếp, những bước chân hụt hẫng trên mây trên khói. Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng vàng mùa thu xanh xao bệnh hoạn. Nó bước tới, quẳng gói thuốc vào thẳng trong thùng rác, miệng nói,

— Vĩnh biệt người tình.

Bà chủ nhà đang nấu cơm, nhìn nó,

— Chú đã đỡ chưa!

Thấy dáng điệu mệt nhọc của người thuê phòng, người đàn bà tiếp tục,

— Mặt chú xám đen à. Ðể tui cạo gió cho.

— Cám ơn bà chủ.

— Hay để tui nấu cháo nhé. Cả ngày hôm nay chú đã ăn chi đâu.

— Cám ơn. Nhà còn nước cam không bà chủ?

Bà chủ mở tủ lạnh, lấy bình nước cam đưa cho nó.

— Chú cầm lấy mang về phòng đi. Chút nữa tui ra chợ mua thêm. Đến là khổ, đang vợ chồng ngon lành…

Nó cầm lấy bình nước cam đi thẳng về phòng. Nó uống thuốc cúm với nước cam. Thuốc ngủ của Vicks DayQuil thấm tan trong máu; máu đưa thuốc ngủ lên đầu; đầu chằng chịt giây thần kinh; giây thần kinh giật chuông gõ trống toàn thân; toàn thân tê tê như bị điện giật. Cứ thế nhộng mơ màng, tiếp tục chết đi trong kén.

Ngày thứ Bẩy, sáng sớm nó thức dậy. Nhìn qua cửa sổ, tuyết mỏng manh đầu mùa bay nhè nhẹ ngoài trời phản chiếu ánh sáng vàng vọt của đèn đường. Mỏi mệt, nó nhìn lên bàn. Gói thuốc Malboro đỏ đã biến mất. Nó nhớ lại tối thứ Năm, biết là đau, thế mà vẫn còn hút thuốc. Nó chép miệng thở dài, không đau nặng cũng uổng đời. Nó nhớ lại chiều hôm qua đã mang gói thuốc Malboro đỏ ra chôn sống trong thùng rác của nhà bếp.

Nó trằn trọc trên giường, đầu óc liên tưởng tới gói thuốc đỏ tươi đầu lọc thơm mùi thuốc lá. Nó lưỡng lự, ngồi dậy, chân đặt trên giường, chân chạm mặt đất. Nó nuốt nước miếng. Nó chép miệng, “Hút thêm một hơi nữa thì đã chết thằng tây nào! Một hơi nữa thôi, rồi sẽ lại bỏ. Không hút nữa”.

Nó quyết định chui ra khỏi giường. Nó nhón gót đi ra nhà bếp, mở thùng rác tìm kiếm. Bà chủ nhà đã thay bao rác mới. Như vậy gói thuốc còn mấy mười điếu của nó phải nằm bên ngoài sân nhà. Nó vén rèm cửa nhìn ra. Những bao rác nằm xếp lớp bên ngoài đã biến mất. Nó thầm kêu, “Khổ rồi, sáng nay, thứ Bẩy, Sở Vệ Sinh đã tới nhà hốt rác mang đi”. Nó nghĩ tới tiệm tạp hóa 7-Eleven đầu đường mở cửa cả ngày. Nó nghĩ tới chùm chìa khóa để trên mặt bàn trong phòng có cái chìa khóa xe hơi Toyota trong đó. Nó nghĩ tới tiền lương mới được lãnh. Nó nghĩ tới cục đàm xanh có máu đỏ trên miếng giấy lau tay mầu trắng. Nó nghĩ tới cái kèn thổi toe toe. Nó nghĩ tới người con gái thứ ba đã đi sâu vào trong cuộc đời của nó. Tự ái con trai nổi lên, nó cảm thấy mình hèn! Có một điếu thuốc lá mà cũng phải hốt hoảng lật từng bao rác kiếm mẫu thuốc thừa! Chỉ vì một hơi thuốc mà mặt dày như mo cau đứng ngay ngã ba đường chìa tay xin thuốc. Thật đúng là bán linh hồn cho quỷ! Nó nuốt nước miếng xuống cổ, quay đầu bỏ đi thẳng về phòng. Nó nhìn lên mặt bàn, đồng hồ đỏ tươi con số 5:00.

Năm giờ sáng rồi.

Ðã hơn một ngày chất ni-cô-tin không còn được bơm vào người. Hai ngày rồi nó không ăn một hột cơm. Nó lại đi ra nhà bếp. Bây giờ nó mới nhận ra đôi chân cò hương khẳng khiu của nó như đang phất phơ bước đi trong mây trong gió. Người nó tê tê như bị điện giật tưng tưng. Nó không hiểu tại sao lại tưng tưng? Tại thuốc Vicks DayQuil hay tại mạch máu đói khát chất ni-cô-tin đang dẫy dụa gào thét đòi ăn đòi hút? Nó đổ nước nóng vào tô mì. Hơi nóng quyện vào hương mì bay tỏa lên mũi. Nó ngửi được mùi mì thơm, vị hành khô nồng nàn. Đợi thêm ba phút nữa, nó nhấc đôi tay lên. Sao đôi tay lại run run mềm oặt như không còn sức sống. Nó lọng cọng, loay hoay, sửa tới sửa lui đôi đũa như người tây phương mới biết cầm đũa, rồi ngớ ngẩn đẩy những sợi mì vào ngay hai lỗ mũi không vương mùi thuốc lá! Sợi mì rơi thẳng vào tận sâu trong lỗ mũi khiến nó nghẹt thở. Nó cong lưng xuống ho bắn ra sợi mì… Nhìn sợi mì màu vàng, nó lắc đầu lẩm bẩm trong miệng,

— Mát rồi! Mát nặng!

Con Bướm

Ngày Chúa Nhật, nó mở mắt ra. Nắng bình minh của ngày cuối tuần rực rỡ chiếu xiên qua khung cửa. Cơn sốt hình như biến mất. Nó vô phòng tắm, đổ xà-bông mùi trái dâu vào bồn, mở nước nóng. Mùi xà bông trái dâu ngào ngạt bay lên thơm ngát hai lỗ mũi, hai lỗ mũi không bị khói thuốc vàng bám phủ gần ba ngày rồi.

Có tiếng gõ cửa phòng tắm. Nó làm lơ không thèm trả lời. Nằm trong bồn nước nóng, nó mơ màng nghĩ tới cánh đồng mùa xuân với những cánh bướm nhởn nhơ tung bay trên thảm cỏ. Có một thời nó là con sâu, lông lá lởm chởm xấu xí. Có một thời nó làm nhộng, chết lặng lẽ trong tổ kén. Bây giờ nó quyết định cắn tổ kén, chui ra làm bướm. Nó mở cửa phòng tắm, bước ra ngoài. Hơi nóng bay tỏa mịt mờ như khói thuốc trong những quán bi-da. Mặt trời chiếu xiên xiên ngang qua hơi nước óng ánh mầu sương sớm. Nó nhìn quanh. Bà chủ nhà bước tới nhìn nó, nhìn hơi nước mịt mờ,

— Chú mới tắm với nước nóng phải không?

Nó khó chịu. Đến là khổ! Tiền nhà 350 đồng một tháng bao điện nước, nó móc bóp trả đều đặn. Bà chủ nhà Kim Hoa Bà Bà tính tình hâm hâm khi nóng khi lạnh ưa xót tiền điện, tiếc tiền gas, ngại tiền nước. Mỗi lần biết nó tắm nước nóng, người đẹp đi tới lui nhìn ngó hơi nước bốc mịt mờ trong phòng tắm. Gần một năm chịu đựng. Giờ này tức nước vỡ bờ. Nó nghĩ chắc phải nói một lần cho xong, nếu không cả đời ấm ức. Nó muốn nói dạ tôi mới tắm với nước nóng xong, có chuyện chi không bà chủ Kim Hoa Bà Bà...

— Đúng rồi. Chú đang bệnh. Tắm nước nóng thì tốt nhất. Sao không nói, tui nấu nước nóng với sả cho chú tắm luôn.

Nó ngỡ ngàng nhìn. Người đàn bà tiếp,

— Hai ngày rồi, thấy chú đau nằm trong phòng, không ăn không uống chi hết. Tui tính nấu cháo cho chú, nhưng hỏi, chú cứ lắc đầu quầy quậy. Sáng nay đi chợ, tui ghé qua tiệm phở mua cho chú một tô xe lửa. Chú tắm xong, ăn phở nóng đi!

Nó tiếp tục ngỡ ngàng, bà chủ không những đẹp người mà lại còn đẹp nết, nhìn giống y như thiên thần.

Bước vào nhà bếp, nó nhìn thấy tô phở nóng bốc hơi quyến rũ chờ đợi trên bàn. Nó ngồi xuống. Bà chủ nhà cũng kéo ghế ngồi xuống, phía đối diện, ngón tay gãi gãi trán,

— Chú vẫn còn liên lạc với vợ chú hay không?

— Dạ có.

— Thấy chú ốm đau mấy ngày rồi, tui tính báo cho cô ấy biết. Nhưng tui đâu có số điện thoại của vợ chú.

Bà chủ nhà nhìn, ánh mắt dò hỏi,

— Nếu có dịp, tui sẽ cố gắng nói thêm cho mấy nhời…

Nó cười nhẹ. Người đàn bà đẹp người tốt bụng đâu biết tại sao vợ nó bỏ đi hơn một tháng rồi. Dám bà ta tưởng vợ nó bỏ đi theo trai. Tầm bậy! Cũng tại vợ nó đang có thai. Nàng nói,

— Anh à! Anh có hút thuốc hay không, em vẫn thương anh, em vẫn là vợ anh; nhưng, em nói rồi, nếu anh chết vì thuốc lá, em sẽ coi anh như là một dĩ vãng. Nhưng bây giờ thì lại hơi khác. Anh biết em có thai hơn một tháng. Em ngửi mùi thuốc của anh cũng không sao. Nhưng con trong bụng, nó không đi đâu được. Nằm trong bụng em, nó bị ép ngửi khói thuốc của anh. Trong thời gian em có thai, anh tạm ngưng hút thuốc đi. Mai mốt sanh con xong, anh muốn làm gì thì làm.

Nó không chịu. Hai vợ chồng nói qua nói lại mấy câu. Thế là vợ nó bỏ về nhà ở với bố mẹ. Vợ nó nói khi nào em sanh xong, con cứng cáp, em sẽ quay về.

Nó nhìn tô phở cạn nước không còn một sợi phở dưới đáy. Nó cảm thấy khỏe hẳn ra. Cảm cúm hình như biến mất. Nó nhìn bà chủ, cười, nói,

— Cám ơn bà chủ, tô phở ngon quá!

www.nguyentrungtay.com
Nguyễn Trung Tây