Dan Lee
03-02-2008, 11:24 AM
Mười truyện đơn sơ về Giáo Lý và Giáo Dục mỗi tuần (24)
231. “Con hãy luôn có Chúa trong lòng con.”
Một họa sĩ Tây Ban Nha già yếu đang nằm trên giường bệnh. Ông sắp chết.
Dùng một cục than trong tay, ông họa sĩ già nầy vẻ ngay khuôn mặt của Chúa Giêsu nơi bức tường cạnh giường nằm của mình. Một em bé thấy vậy, liền nói lên một cách sung sướng: “Con cũng muốn vẻ hình ảnh của Chúa.” Vị họa sĩ già nầy liền đặt tay trên trán em và nói: “Nếu con muốn vẻ hình ảnh của Chúa, con hãy luôn có Chúa trong lòng con.”
Không ai biết tên vị họa sĩ già nầy, nhưng em bé đây, sau nầy lớn lên, trở thành một họa sĩ Tây Ban Nha hết sức danh tiếng mà không một hoạ sĩ nào mà không biêt tên: họa sĩ Murillo.
232. Thánh Phanxicô Khó Khăn bị người cha ruột loại bỏ
Chàng Phanxicô thành Assisi bị cha ruột của mình từ chối không nhận làm con nửa vì Phanxicô cả gan đi tu và phân phát của cải cho người nghèo, trái lệnh của cha.
Thấy cha ruột từ chối không nhận mình làm con và không cho mình hưởng gia tài sẽ được trối lại, chàng Phanxicô không mất tinh thần, trái lại, chàng bình tĩnh nói rằng: “Vì tôi không còn cha trên trần gian nầy nửa, nên tôi có lý nhiều hơn mà hô to rằng: “Lạy Cha chúng con ở trên trời!””
233. Có Chúa biết là được rồi!
Hai chị em nhỏ thấy một người nghèo khổ nằm ngủ trên đất.
Đứa em muốn thức người ăn mày dậy để tặng cho ông một số tiền nhỏ, nhưng người chị can:
- “Chúng ta hãy bỏ nhẹ nhàng mấy đồng tiền nầy vào trong bọc ông.”
Đứa em ngạc nhiên, hỏi:
- “Vậy thì làm sao khi thức dậy, ông biết là hai chị em mình đã cho ông?”
Người chị trả lời một cách siêu nhiên: “Em ơi, có Chúa biết là được rồi!”
234. Hãy ăn năn hối cải trở về với Chúa khi nào? - Một ngày trước khi chết!
Một cha sở kia khuyên bổn đạo: “Hãy ăn năn hối cải trở về với Chúa một ngày trước khi chết.”
Bổn đạo chưa hiểu rõ lời khuyên của cha có ý nghĩa gì, thì cha cắt nghĩa:
- “Không ai biết mình chết khi nào. Có lẽ tối nay chăng? Có lẽ ngày mai chăng? Bởi thế, muốn cho chắc chắn, hãy ăn năn hối cải trở về với Chúa ngay bây giờ, ngay ngày hôm nay là một ngày trước khi chúng ta có thể chết mà chúng ta không biết.”
235. Quỷ mà cũng biết giữ phép công bình!
Ngày kia, thánh Antôninô, Tổng Giám mục thành Firenze, thấy một con quỷ trong nhà thờ trong lúc có nhiều người sắp vào tòa xưng tội.
Thánh nhân hỏi con quỷ:
- “Ngươi làm gì ở đây?”
Quỷ trả lời:
- “Ta làm một việc tốt.”
- “Ngươi mà làm một việc tốt sao?”
- “Phải! Ta giữ phép công bình bằng cách trả lại cho người ta. Nầy nhé, khi ta cám dỗ ai phạm tội, ta cất sự hổ thẹn của người đó để họ dễ phạm tội. Nay họ đi xưng tội, ta trả lại sự hổ thẹn cho họ để họ dấu tội, không xưng ra tội đó ra.”
236. Hai mươi năm, thấm vào đâu với Đời Đời!
Bất tuân lệnh vua nước Anh, quan thượng thư Tôma More không chịu rời bỏ Giáo Hội Công giáo. Quan bị bắt giam trong ngục, chờ ngày xử tử.
Vua truyền cho mọi người hãy tìm đủ cách để lung lạc đức tin của Tôma More, đặc biệt là những người thân yêu trong gia đình của quan thượng thư nầy.
Khi thấy người vợ yêu quý của mình vào trong tù, khóc lóc thảm thiết, van nài ông hãy tuân theo lệnh vua để đem lại hạnh phúc cho mình và cho gia đình, quan thượng thư Tôma More liền hỏi vợ: nếu vâng theo lệnh vua mà chối bỏ Giáo Hội công giáo, thì được sống thêm mấy năm nửa. Bà vợ liền vui vẻ trả lời:
- “Được hơn hai mươi năm nửa.”
Quan thượng thư Tôma More liền dạy cho vợ mình một bài học đích đáng:
- “Bà thật dại. Lấy hai mươi năm để đổi lấy sự đời đời. Sao tôi lại bán linh hồn tôi quá rẻ như thế?”
Quan thượng thư nầy bị vua ra lệnh giết ngay. Ông chết vì đúc tin. Đó là thánh Tôma More, bổn mạng các nhà chính trị.
237. Triều thiên bằng vàng chói hay là triều thiên bằng gai nhọn?
Bà thánh Catarina thành Siêna rất vui lòng chịu đau khổ hồn xác vì lòng yêu mến Chúa Giêsu.
Ngày kia, bà thánh nầy thấy Chúa Giêsu hiện ra với mình, tay cầm hai mũ triều thiên, một mũ bằng vàng chói và một mũ bằng gai nhọn. Chúa Giêsu cho bà chọn một trong hai mũ triều thiên nầy.
Bà thánh nầy chọn ngay mũ triều thiên bằng gai nhọn. Bà nói bà muốn giống Chúa Giêsu. Bà nói bà rất an bình và vui thích khi bà được nếm chịu những đau khổ vì Chúa Giêsu. Nghe vậy, Chúa Giêsu liền đội ngay mũ triều thiên gai nhọn lên đầu bà thánh nầy.
238. Lời cuối cùng của một em bé
Em nầy bị ung thư họng rất nặng, cần phải giải phẩu.
Các bác sĩ tham gia cuộc giải phẩu nầy hết sức thương hại em vì biết rằng sau ca mổ, em sẽ câm, không nói được nửa.
Trước khi em bị đánh thuốc mê, một bác sĩ âu yếm hỏi em:
- “Sau khi bị mổ, con sẽ câm suốt đời, không nói được nửa. Vậy giờ đây, con hãy nói lời cuối cùng nào mà con yêu thích nhất.”
Thật không ai ngờ! Em nhắm mắt, chắp tay lên ngực, nói lời cuối cùng một cách sốt sắng: “GIÊSU!”
239. Những giọt nước mắt của cha sở họ Ars
Linh mục Vianê, cha sở Ars, thích chầu Chúa Giêsu Thánh Thể ban ngày cũng như ban đêm.
Trong tư thế thờ lạy, không dựa, ngài quỳ thẳng dưới chân Nhà Tạm, và như vậy trong nhiều tiếng đồng hồ. Khi thấy trong giáo xứ có một sự lộn xộn nào xảy ra, ngài quỳ như vậy, thổn thưc và khóc.
Ngày kia, một giáo dân lớn tuổi thấy cha Vianê thổn thức và chảy nước mắt như vậy, liền đến nói nhỏ bên tai ngài:
- “Lạy cha, vì sao cha buồn thế? Không phải chúng con, những giáo dân của cha, đã làm cho cha cực lòng đâu vì tất cả chúng con đều hết lòng kính trọng và yêu mến cha.”
Cha sở Vianê trả lời trong nước mắt:
- “Cha khóc không phải vì cha bị xúc phạm mà vì Chúa tốt lành đã bị xúc phạm.”
Biết được điều nầy, các bổn đạo họ Ars chuyền tai nhau rằng họ đừng làm gì để gây đau buồn cho cha sở rất thánh thiện của họ.
240. “Bây giờ được thấy như sở nguyện, con mừng quá mà khóc.”
Ngày kia, cha Mathêô, vị tông đồ của Thánh Tâm Chúa Giêsu, giảng tại Bordeaux, nước Pháp, về lòng nhân từ và yêu thương vô bờ vô bến của Chúa:
- “Chúa Giêsu thương kẻ có tội hết lòng. Ngài không muốn cho người có tội phải mất linh hồn, dẫu đó là người có tội đã 20 năm, 30 năm, 50 năm, … Chúa vẫn thương và vẫn ban ơn hối cải. Chỉ khi nào họ sa xuống hoả ngục rồi, Chúa mới khoanh tay.”
Khi cha Mathêô giảng xong, đi vào sau phòng nhà thờ, cha sở đã đứng sẳn ở đó tự bao giờ. Cha sở nhìn cha Mathêô, lắc đầu:
- “Thưa cha, cha giảng thế, nhưng con không tin. Con không thể nào tin vào lòng Chúa nhân từ như thế được. Trong giáo xứ con, hiện giờ có một ông rất nghịch đạo đã từ mấy chục năm rồi. Ông đang đau. Nếu khuyên được ông ta trở lại, con mới tin điều cha giảng. Nhưng cha ơi, đến nhà đó, nguy hiểm lắm: thế nào cha cũng bị các con của ông đánh đập đuổi ra, thế nào cha cũng bị ông ta chửi rủa thậm tệ.”
Cha Mathêô mĩm cười trấn an cha sở. Ngài năn nỉ một hồi rất lâu mới được cha sở bằng lòng đưa đến nhà ông nghịch đạo nầy.
Hai cha đi.
Khi đến trước nhà ông nghịch đạo, cha sở lấm lét chỉ chổ rồi nhanh chóng rút lui, ra về, để mặc cha Mathêô một mình.
Cha Mathêô vừa cầu nguyện vừa can đảm gõ cửa.
Một bà già giúp việc ra mở cửa. Cha Mathêô tự giới thiệu ngay:
- “Xin bà vào nói với ông chủ rằng có một người bạn thân đến thăm.”
Bà già giúp việc vào hỏi ý kiến ông chủ, rồi ra mời ông bạn thân vào.
Cha Mathêô thản nhiên đi vào phòng ông chủ, giơ tay khoá chặt cửa lại ở phía sau.
Thấy một linh mục vào phòng mình, ông chủ đùng đùng nổi giận, chửi rủa thậm tệ và đòi đuổi đi.
Cha Mathêô tiến đến sát giường người bệnh, cất cái chuông kẻo ông chủ rung mà kêu đầy tớ vào, rồi cha bình tĩnh khuyên ông trở lại với Chúa,
Hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, ông chủ mắng nhiếc và mạt sát cha Mathêô, cứ đòi đuổi cha đi, nhưng cha cứ khuyên ông: “Ông chỉ cần nói một câu: “Lạy Chúa, con yêu mến Chúa!”, rồi Chúa sẽ tha thứ mọi tội lỗi cho ông.”
Sau hai tiếng đồng hồ, ông chủ mới mềm lòng, thốt ra: “Vâng, lạy Chúa, con yêu mến Chúa!”. Thế rồi, ông phát oà lên khóc.
Cha Mathêô khuyên ông ăn năn và xét mình xưng tội.
Ông chủ xưng tội một cách sốt sắng và rõ ràng.
Xưng tội xong, ông chủ kêu bốn người con lại:
- “Bấy lâu nay, cha đã ăn ở tệ bạc với các con vì Cha không lo phần rỗi cho các con, không cho các con học đạo để mến Chúa. Giờ đây, cha hết lòng ăn năn và xin các con hãy yêu mến Chúa cho nhiều.”
Ngày mai, trong khi cha Mathêô dâng thánh lễ tại phòng ông chủ cho ông và bốn người con dự, ngài nghe tiếng khóc nức nở vang lên ở cuối phòng. Khi xây ra để nói: “Chúa ở cùng anh chị em”, ngài thấy bà già giúp việc đang quỳ khóc xướt mướt.
Khi xong thánh lễ, cha chưa kịp hỏi lý do thì bà già giúp việc đã đến bên giường ông chủ. Bà vừa khóc vừa nói với ông chủ những lời xức động:
- “Đã hai mươi năm nay, được ông cho giữ đạo tử tế, tôi luôn luôn cầu nguyện cho ông trở lại. Nhưng khi thấy ông đau nặng gần chết mà không trông gì trở lại, tôi buồn, tôi khóc. Bây giờ được thấy như sở nguyện, tôi mừng quá mà khóc.”
LM Nguyễn Vinh Gioang
231. “Con hãy luôn có Chúa trong lòng con.”
Một họa sĩ Tây Ban Nha già yếu đang nằm trên giường bệnh. Ông sắp chết.
Dùng một cục than trong tay, ông họa sĩ già nầy vẻ ngay khuôn mặt của Chúa Giêsu nơi bức tường cạnh giường nằm của mình. Một em bé thấy vậy, liền nói lên một cách sung sướng: “Con cũng muốn vẻ hình ảnh của Chúa.” Vị họa sĩ già nầy liền đặt tay trên trán em và nói: “Nếu con muốn vẻ hình ảnh của Chúa, con hãy luôn có Chúa trong lòng con.”
Không ai biết tên vị họa sĩ già nầy, nhưng em bé đây, sau nầy lớn lên, trở thành một họa sĩ Tây Ban Nha hết sức danh tiếng mà không một hoạ sĩ nào mà không biêt tên: họa sĩ Murillo.
232. Thánh Phanxicô Khó Khăn bị người cha ruột loại bỏ
Chàng Phanxicô thành Assisi bị cha ruột của mình từ chối không nhận làm con nửa vì Phanxicô cả gan đi tu và phân phát của cải cho người nghèo, trái lệnh của cha.
Thấy cha ruột từ chối không nhận mình làm con và không cho mình hưởng gia tài sẽ được trối lại, chàng Phanxicô không mất tinh thần, trái lại, chàng bình tĩnh nói rằng: “Vì tôi không còn cha trên trần gian nầy nửa, nên tôi có lý nhiều hơn mà hô to rằng: “Lạy Cha chúng con ở trên trời!””
233. Có Chúa biết là được rồi!
Hai chị em nhỏ thấy một người nghèo khổ nằm ngủ trên đất.
Đứa em muốn thức người ăn mày dậy để tặng cho ông một số tiền nhỏ, nhưng người chị can:
- “Chúng ta hãy bỏ nhẹ nhàng mấy đồng tiền nầy vào trong bọc ông.”
Đứa em ngạc nhiên, hỏi:
- “Vậy thì làm sao khi thức dậy, ông biết là hai chị em mình đã cho ông?”
Người chị trả lời một cách siêu nhiên: “Em ơi, có Chúa biết là được rồi!”
234. Hãy ăn năn hối cải trở về với Chúa khi nào? - Một ngày trước khi chết!
Một cha sở kia khuyên bổn đạo: “Hãy ăn năn hối cải trở về với Chúa một ngày trước khi chết.”
Bổn đạo chưa hiểu rõ lời khuyên của cha có ý nghĩa gì, thì cha cắt nghĩa:
- “Không ai biết mình chết khi nào. Có lẽ tối nay chăng? Có lẽ ngày mai chăng? Bởi thế, muốn cho chắc chắn, hãy ăn năn hối cải trở về với Chúa ngay bây giờ, ngay ngày hôm nay là một ngày trước khi chúng ta có thể chết mà chúng ta không biết.”
235. Quỷ mà cũng biết giữ phép công bình!
Ngày kia, thánh Antôninô, Tổng Giám mục thành Firenze, thấy một con quỷ trong nhà thờ trong lúc có nhiều người sắp vào tòa xưng tội.
Thánh nhân hỏi con quỷ:
- “Ngươi làm gì ở đây?”
Quỷ trả lời:
- “Ta làm một việc tốt.”
- “Ngươi mà làm một việc tốt sao?”
- “Phải! Ta giữ phép công bình bằng cách trả lại cho người ta. Nầy nhé, khi ta cám dỗ ai phạm tội, ta cất sự hổ thẹn của người đó để họ dễ phạm tội. Nay họ đi xưng tội, ta trả lại sự hổ thẹn cho họ để họ dấu tội, không xưng ra tội đó ra.”
236. Hai mươi năm, thấm vào đâu với Đời Đời!
Bất tuân lệnh vua nước Anh, quan thượng thư Tôma More không chịu rời bỏ Giáo Hội Công giáo. Quan bị bắt giam trong ngục, chờ ngày xử tử.
Vua truyền cho mọi người hãy tìm đủ cách để lung lạc đức tin của Tôma More, đặc biệt là những người thân yêu trong gia đình của quan thượng thư nầy.
Khi thấy người vợ yêu quý của mình vào trong tù, khóc lóc thảm thiết, van nài ông hãy tuân theo lệnh vua để đem lại hạnh phúc cho mình và cho gia đình, quan thượng thư Tôma More liền hỏi vợ: nếu vâng theo lệnh vua mà chối bỏ Giáo Hội công giáo, thì được sống thêm mấy năm nửa. Bà vợ liền vui vẻ trả lời:
- “Được hơn hai mươi năm nửa.”
Quan thượng thư Tôma More liền dạy cho vợ mình một bài học đích đáng:
- “Bà thật dại. Lấy hai mươi năm để đổi lấy sự đời đời. Sao tôi lại bán linh hồn tôi quá rẻ như thế?”
Quan thượng thư nầy bị vua ra lệnh giết ngay. Ông chết vì đúc tin. Đó là thánh Tôma More, bổn mạng các nhà chính trị.
237. Triều thiên bằng vàng chói hay là triều thiên bằng gai nhọn?
Bà thánh Catarina thành Siêna rất vui lòng chịu đau khổ hồn xác vì lòng yêu mến Chúa Giêsu.
Ngày kia, bà thánh nầy thấy Chúa Giêsu hiện ra với mình, tay cầm hai mũ triều thiên, một mũ bằng vàng chói và một mũ bằng gai nhọn. Chúa Giêsu cho bà chọn một trong hai mũ triều thiên nầy.
Bà thánh nầy chọn ngay mũ triều thiên bằng gai nhọn. Bà nói bà muốn giống Chúa Giêsu. Bà nói bà rất an bình và vui thích khi bà được nếm chịu những đau khổ vì Chúa Giêsu. Nghe vậy, Chúa Giêsu liền đội ngay mũ triều thiên gai nhọn lên đầu bà thánh nầy.
238. Lời cuối cùng của một em bé
Em nầy bị ung thư họng rất nặng, cần phải giải phẩu.
Các bác sĩ tham gia cuộc giải phẩu nầy hết sức thương hại em vì biết rằng sau ca mổ, em sẽ câm, không nói được nửa.
Trước khi em bị đánh thuốc mê, một bác sĩ âu yếm hỏi em:
- “Sau khi bị mổ, con sẽ câm suốt đời, không nói được nửa. Vậy giờ đây, con hãy nói lời cuối cùng nào mà con yêu thích nhất.”
Thật không ai ngờ! Em nhắm mắt, chắp tay lên ngực, nói lời cuối cùng một cách sốt sắng: “GIÊSU!”
239. Những giọt nước mắt của cha sở họ Ars
Linh mục Vianê, cha sở Ars, thích chầu Chúa Giêsu Thánh Thể ban ngày cũng như ban đêm.
Trong tư thế thờ lạy, không dựa, ngài quỳ thẳng dưới chân Nhà Tạm, và như vậy trong nhiều tiếng đồng hồ. Khi thấy trong giáo xứ có một sự lộn xộn nào xảy ra, ngài quỳ như vậy, thổn thưc và khóc.
Ngày kia, một giáo dân lớn tuổi thấy cha Vianê thổn thức và chảy nước mắt như vậy, liền đến nói nhỏ bên tai ngài:
- “Lạy cha, vì sao cha buồn thế? Không phải chúng con, những giáo dân của cha, đã làm cho cha cực lòng đâu vì tất cả chúng con đều hết lòng kính trọng và yêu mến cha.”
Cha sở Vianê trả lời trong nước mắt:
- “Cha khóc không phải vì cha bị xúc phạm mà vì Chúa tốt lành đã bị xúc phạm.”
Biết được điều nầy, các bổn đạo họ Ars chuyền tai nhau rằng họ đừng làm gì để gây đau buồn cho cha sở rất thánh thiện của họ.
240. “Bây giờ được thấy như sở nguyện, con mừng quá mà khóc.”
Ngày kia, cha Mathêô, vị tông đồ của Thánh Tâm Chúa Giêsu, giảng tại Bordeaux, nước Pháp, về lòng nhân từ và yêu thương vô bờ vô bến của Chúa:
- “Chúa Giêsu thương kẻ có tội hết lòng. Ngài không muốn cho người có tội phải mất linh hồn, dẫu đó là người có tội đã 20 năm, 30 năm, 50 năm, … Chúa vẫn thương và vẫn ban ơn hối cải. Chỉ khi nào họ sa xuống hoả ngục rồi, Chúa mới khoanh tay.”
Khi cha Mathêô giảng xong, đi vào sau phòng nhà thờ, cha sở đã đứng sẳn ở đó tự bao giờ. Cha sở nhìn cha Mathêô, lắc đầu:
- “Thưa cha, cha giảng thế, nhưng con không tin. Con không thể nào tin vào lòng Chúa nhân từ như thế được. Trong giáo xứ con, hiện giờ có một ông rất nghịch đạo đã từ mấy chục năm rồi. Ông đang đau. Nếu khuyên được ông ta trở lại, con mới tin điều cha giảng. Nhưng cha ơi, đến nhà đó, nguy hiểm lắm: thế nào cha cũng bị các con của ông đánh đập đuổi ra, thế nào cha cũng bị ông ta chửi rủa thậm tệ.”
Cha Mathêô mĩm cười trấn an cha sở. Ngài năn nỉ một hồi rất lâu mới được cha sở bằng lòng đưa đến nhà ông nghịch đạo nầy.
Hai cha đi.
Khi đến trước nhà ông nghịch đạo, cha sở lấm lét chỉ chổ rồi nhanh chóng rút lui, ra về, để mặc cha Mathêô một mình.
Cha Mathêô vừa cầu nguyện vừa can đảm gõ cửa.
Một bà già giúp việc ra mở cửa. Cha Mathêô tự giới thiệu ngay:
- “Xin bà vào nói với ông chủ rằng có một người bạn thân đến thăm.”
Bà già giúp việc vào hỏi ý kiến ông chủ, rồi ra mời ông bạn thân vào.
Cha Mathêô thản nhiên đi vào phòng ông chủ, giơ tay khoá chặt cửa lại ở phía sau.
Thấy một linh mục vào phòng mình, ông chủ đùng đùng nổi giận, chửi rủa thậm tệ và đòi đuổi đi.
Cha Mathêô tiến đến sát giường người bệnh, cất cái chuông kẻo ông chủ rung mà kêu đầy tớ vào, rồi cha bình tĩnh khuyên ông trở lại với Chúa,
Hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, ông chủ mắng nhiếc và mạt sát cha Mathêô, cứ đòi đuổi cha đi, nhưng cha cứ khuyên ông: “Ông chỉ cần nói một câu: “Lạy Chúa, con yêu mến Chúa!”, rồi Chúa sẽ tha thứ mọi tội lỗi cho ông.”
Sau hai tiếng đồng hồ, ông chủ mới mềm lòng, thốt ra: “Vâng, lạy Chúa, con yêu mến Chúa!”. Thế rồi, ông phát oà lên khóc.
Cha Mathêô khuyên ông ăn năn và xét mình xưng tội.
Ông chủ xưng tội một cách sốt sắng và rõ ràng.
Xưng tội xong, ông chủ kêu bốn người con lại:
- “Bấy lâu nay, cha đã ăn ở tệ bạc với các con vì Cha không lo phần rỗi cho các con, không cho các con học đạo để mến Chúa. Giờ đây, cha hết lòng ăn năn và xin các con hãy yêu mến Chúa cho nhiều.”
Ngày mai, trong khi cha Mathêô dâng thánh lễ tại phòng ông chủ cho ông và bốn người con dự, ngài nghe tiếng khóc nức nở vang lên ở cuối phòng. Khi xây ra để nói: “Chúa ở cùng anh chị em”, ngài thấy bà già giúp việc đang quỳ khóc xướt mướt.
Khi xong thánh lễ, cha chưa kịp hỏi lý do thì bà già giúp việc đã đến bên giường ông chủ. Bà vừa khóc vừa nói với ông chủ những lời xức động:
- “Đã hai mươi năm nay, được ông cho giữ đạo tử tế, tôi luôn luôn cầu nguyện cho ông trở lại. Nhưng khi thấy ông đau nặng gần chết mà không trông gì trở lại, tôi buồn, tôi khóc. Bây giờ được thấy như sở nguyện, tôi mừng quá mà khóc.”
LM Nguyễn Vinh Gioang