Dan Lee
03-09-2008, 10:37 PM
CẢM NGHIỆM MÙA CHAY
NGƯỜI CỨU HỘ VÀ NHỮNG CHUYẾN XE CUỘC ĐỜI
Chiều thứ sáu 15 tháng 2 vừa qua, tôi sang đến Mỹ trong chương trình đi giảng Tĩnh Tâm Mùa Chay cho các cộng đoàn do các cha DCCT Việt Nam phụ trách.
Anh bạn thân trong Nhóm Mai Khôi ngày xưa ra phi trường Los Angeles đón về thành phố Anaheim, dọc đường đang trên Freeway số 405, tốc độ phải trên 100km/h thì bánh xe bên trái phía trước, ngay chỗ tay lái, bị nổ tung. Nếu anh bạn không có tay lái thật vững và bình tĩnh, chắc chắn tai nạn đã xảy ra thảm khốc.
http://www.vietcatholic.net/pics/freewayLA1.jpghttp://www.vietcatholic.net/pics/freewayLA.jpg
Từ đường lane thứ tư, anh giảm vận tốc từ từ chứ không dám dùng đến thắng chân, mắt liếc nhìn kính chiếu hậu, tay kềm vô-lăng tránh lật xe, nhấp nhấp sang phải để vào dần đến đường lane cấp cứu sát lề đường trong khi hàng loạt xe hơi và xe vận tải vẫn lướt qua với tốc độ khủng khiếp.
Xe vào được đến lề đường an toàn, tắt máy, xuống khỏi xe, nhìn chiếc lốp xe tan nát te tua mới rùng mình hú vía, chiếc vành bánh bằng sắt cầy xuống mặt đường nhựa thành những vệt ngoằn ngoèo.
Bất ngờ phía sau có một tiếng kèn xe nhẹ nhẹ, quay lại thì ra một chiếc xe cứu hộ có cần cẩu vừa trờ tới, đậu lại ngay sau đuôi xe mình. Sao mà nhanh thế không biết ? Mới chưa đầy hai phút. Anh tài xế người Mễ cũng là nhân viên kiểm tra giao thông hỏi: “May I help you ?” Anh bạn của tôi cám ơn và bảo là xe mình có sẵn lốp sơ-cua và có thể tự thay được.
Tôi loay hoay phụ với anh bạn lôi được trong cốp xe chiếc lốp sơ-cua cùng với cái kích nâng xe, thế thôi, các việc còn lại, anh bạn tháo vát của tôi làm được hết. Tôi lớ quớ không biết làm gì, đành đứng ngó mông lung ra freeway... Và chợt tôi đọc được cho đời mình một nghiệm sinh quý, có một không hai. Tính đến hôm nay sự cố xảy ra đã hơn hai tuần, thế mà ngẫm đi ngẫm lại, tôi thấy thấm thía quá, phải chia sẻ với mọi người chứ !
Không phải là tiếng vù vù của từng chiếc xe chạy ngang qua như ta thường nghe bên xa lộ Việt Nam, mà rõ ràng là những tiếng... “Wào ! Wào ! Wào !” của bao nhiêu chiếc xe family, xe van, xe truck, cả xe kéo container khổng lồ vụt qua như những cơn sóng dữ vỗ vào ghềnh đá với tốc độ trên 100km/h, gió tạt vào người mình như muốn cuốn tung mình theo. Lại thêm tiếng rít xé gió của vỏ lốp xe cao-su nghiến xuống mặt đường bê-tông của freeway, cứ như có hàng trăm chiếc Suzuki tháo ống bô của bọn thanh niên hư hỏng con nhà cán bộ giàu có vẫn thường “tra tấn” lỗ tai dân Sài-gòn về đêm.
Thì ra cuộc đời tôi, cuộc đời mọi người, chúng ta vẫn đang vụt qua với tốc độ kinh hồn như thế mà chúng ta không biết, không ngờ, cũng không tài nào tưởng tượng nổi. Những đối phó, những xử lý, những tranh thủ, những bon chen, những khắc phục, những xoay trở không ngừng nghỉ, cái này xô vào cái kia, cái kia va vào cái nọ, tất cả cuốn hút như một cơn lốc, như rất nhiều cơn lốc, như hàng loạt cơn lốc nối tiếp nhau cuồn cuộn.
Thú thật, lúc ngồi trên xe ngoài freeway, xe nào cũng lao nhanh vun vút nên người ngồi trên xe này nhìn sang người xe khác thấy bình thường như không, chẳng ai nhận ra rằng: tất cả, mỗi người và mọi người đều đang đùa với cái chết bằng chính cách sống hiện đại thời đô thị hóa của mình.
Phải đến khi có một trục trặc xảy ra. Thất nghiệp, thất tình, thất thu, thất lạc một cái gì đấy, tất cả những cái “thất” khốn khổ, nhất là thất bát về tiền bạc hay thất sắc vì một căn bệnh nan y bất ngờ ập đến, nó làm cho ta không thể tiếp tục chay bon bon trên đường đời nữa. May mà ta còn dạt được vào bên lề cuộc đời chứ không thì đã bị những mảnh đời khác tông phải mà... tan xác !
Ta đứng lại rồi, hoàn hồn vì tai qua nạn khỏi, nhưng sau đó nỗi u sầu, niềm tuyệt vọng, mặc cảm bị đối thủ qua mặt, bị người yêu, bạn bè hoặc gia đình bỏ rơi, bắt đầu tấn công ta, làm cho ta như tê liệt.
Thế rồi, lại một lần nữa, may quá, người cứu hộ đã kịp thời đến với ta. Anh ấy muốn giúp ta nhưng lại vẫn tôn trọng quyết định hoàn toàn tự do của ta. Có thể anh ấy vẫn đứng bên cạnh mà nhìn nhưng ta phải hiểu là anh ấy chờ ta đấy, ta chỉ cần đưa ánh mắt xin cầu viện là anh ấy sẽ giúp ngay, và giúp đâu ra đấy, đàng hoàng tử tế.
Cứ xem cái cách anh ấy đậu chiếc xe cứu hộ phía sau mình, nhích ra ngoài con đường cao tốc cuộc đời một chút để che chắn cho ta, những gì nguy hiểm mất mạng muốn đâm xầm vào ta thì phải đâm xầm vào anh ấy trước đã ! Ta bảo ta xử lý vấn đề được, không cần ai cứu hộ, thật ra trước sau gì đều không thể thiếu được người cứu hộ đâu !
Ngược lại, ta cũng không thể ỷ lại tất cả vào người cứu hộ. Anh ấy đâu có phải là... vú em, mà ta cũng chẳng còn là con nít. Ta vẫn phải đối mặt, chịu trách nhiệm về ta một cách có... trách nhiệm và “làm” đời ta cho nó ra ngô ra khoai. Người cứu hộ sẽ chỉ cứu ta và hộ ta khi ta thật sự cần cứu, cần hộ.
Khi việc sửa chữa hoàn tất, ta an tâm nổ máy khởi động lại hành trình đời mình. Ta dần tăng tốc, lại tiếp tục lao vun vút trên freeway nhiều hấp dẫn quyến rũ nhưng cũng đầy những nguy hiểm chực chờ. Có khi ta sẽ quên béng mất cái anh chàng cứu hộ, bởi có thấy anh ấy giúp được ta gì đâu. Cũng được ! Chẳng sao ! Anh ta vẫn mỉm cười, trở về với nhiệm vụ của mình là cứu hộ trên mọi nẻo đường đời...
Mùa Chay đã qua được hơn nửa thời gian. Những chuyến xe đời ngoài kia vẫn đang bị cuốn hút vùn vụt về phía trước. Tại sao ta lại chỉ chờ đến khi nào rủi ro bị “pan”, chết máy, hết xăng, nổ lốp, mới chịu dạt vào bên lề để được cứu hộ hoặc sửa chữa ? Tại sao ta không chịu giảm tốc, tìm một “exit” để ghé vào những khu “rest area” mà Hội Thánh đã mở sẵn dọc theo cuộc lữ thứ trần gian ?
Rõ ràng Mùa Chay cho ta được nghỉ ngơi và bồi dưỡng, tái tạo và phục hồi, chữa lành và tha thứ. Vẫn luôn có đó những Linh Mục làm người cứu hộ ở bên ta, cứu ta và hộ ta bằng những lời khuyên và bằng các Bí Tích. Mà thật ra, phải nói Người Cứu Hộ trên hết là chính Chúa Giê-su !
Chúng ta tin điều ấy không ? Nếu tin, xin hãy rời “freeway” để sẽ gặp được... “Freedom” !
Houston, Mùa Chay 3.2008
LM Lê Quang Uy, DCCT
NGƯỜI CỨU HỘ VÀ NHỮNG CHUYẾN XE CUỘC ĐỜI
Chiều thứ sáu 15 tháng 2 vừa qua, tôi sang đến Mỹ trong chương trình đi giảng Tĩnh Tâm Mùa Chay cho các cộng đoàn do các cha DCCT Việt Nam phụ trách.
Anh bạn thân trong Nhóm Mai Khôi ngày xưa ra phi trường Los Angeles đón về thành phố Anaheim, dọc đường đang trên Freeway số 405, tốc độ phải trên 100km/h thì bánh xe bên trái phía trước, ngay chỗ tay lái, bị nổ tung. Nếu anh bạn không có tay lái thật vững và bình tĩnh, chắc chắn tai nạn đã xảy ra thảm khốc.
http://www.vietcatholic.net/pics/freewayLA1.jpghttp://www.vietcatholic.net/pics/freewayLA.jpg
Từ đường lane thứ tư, anh giảm vận tốc từ từ chứ không dám dùng đến thắng chân, mắt liếc nhìn kính chiếu hậu, tay kềm vô-lăng tránh lật xe, nhấp nhấp sang phải để vào dần đến đường lane cấp cứu sát lề đường trong khi hàng loạt xe hơi và xe vận tải vẫn lướt qua với tốc độ khủng khiếp.
Xe vào được đến lề đường an toàn, tắt máy, xuống khỏi xe, nhìn chiếc lốp xe tan nát te tua mới rùng mình hú vía, chiếc vành bánh bằng sắt cầy xuống mặt đường nhựa thành những vệt ngoằn ngoèo.
Bất ngờ phía sau có một tiếng kèn xe nhẹ nhẹ, quay lại thì ra một chiếc xe cứu hộ có cần cẩu vừa trờ tới, đậu lại ngay sau đuôi xe mình. Sao mà nhanh thế không biết ? Mới chưa đầy hai phút. Anh tài xế người Mễ cũng là nhân viên kiểm tra giao thông hỏi: “May I help you ?” Anh bạn của tôi cám ơn và bảo là xe mình có sẵn lốp sơ-cua và có thể tự thay được.
Tôi loay hoay phụ với anh bạn lôi được trong cốp xe chiếc lốp sơ-cua cùng với cái kích nâng xe, thế thôi, các việc còn lại, anh bạn tháo vát của tôi làm được hết. Tôi lớ quớ không biết làm gì, đành đứng ngó mông lung ra freeway... Và chợt tôi đọc được cho đời mình một nghiệm sinh quý, có một không hai. Tính đến hôm nay sự cố xảy ra đã hơn hai tuần, thế mà ngẫm đi ngẫm lại, tôi thấy thấm thía quá, phải chia sẻ với mọi người chứ !
Không phải là tiếng vù vù của từng chiếc xe chạy ngang qua như ta thường nghe bên xa lộ Việt Nam, mà rõ ràng là những tiếng... “Wào ! Wào ! Wào !” của bao nhiêu chiếc xe family, xe van, xe truck, cả xe kéo container khổng lồ vụt qua như những cơn sóng dữ vỗ vào ghềnh đá với tốc độ trên 100km/h, gió tạt vào người mình như muốn cuốn tung mình theo. Lại thêm tiếng rít xé gió của vỏ lốp xe cao-su nghiến xuống mặt đường bê-tông của freeway, cứ như có hàng trăm chiếc Suzuki tháo ống bô của bọn thanh niên hư hỏng con nhà cán bộ giàu có vẫn thường “tra tấn” lỗ tai dân Sài-gòn về đêm.
Thì ra cuộc đời tôi, cuộc đời mọi người, chúng ta vẫn đang vụt qua với tốc độ kinh hồn như thế mà chúng ta không biết, không ngờ, cũng không tài nào tưởng tượng nổi. Những đối phó, những xử lý, những tranh thủ, những bon chen, những khắc phục, những xoay trở không ngừng nghỉ, cái này xô vào cái kia, cái kia va vào cái nọ, tất cả cuốn hút như một cơn lốc, như rất nhiều cơn lốc, như hàng loạt cơn lốc nối tiếp nhau cuồn cuộn.
Thú thật, lúc ngồi trên xe ngoài freeway, xe nào cũng lao nhanh vun vút nên người ngồi trên xe này nhìn sang người xe khác thấy bình thường như không, chẳng ai nhận ra rằng: tất cả, mỗi người và mọi người đều đang đùa với cái chết bằng chính cách sống hiện đại thời đô thị hóa của mình.
Phải đến khi có một trục trặc xảy ra. Thất nghiệp, thất tình, thất thu, thất lạc một cái gì đấy, tất cả những cái “thất” khốn khổ, nhất là thất bát về tiền bạc hay thất sắc vì một căn bệnh nan y bất ngờ ập đến, nó làm cho ta không thể tiếp tục chay bon bon trên đường đời nữa. May mà ta còn dạt được vào bên lề cuộc đời chứ không thì đã bị những mảnh đời khác tông phải mà... tan xác !
Ta đứng lại rồi, hoàn hồn vì tai qua nạn khỏi, nhưng sau đó nỗi u sầu, niềm tuyệt vọng, mặc cảm bị đối thủ qua mặt, bị người yêu, bạn bè hoặc gia đình bỏ rơi, bắt đầu tấn công ta, làm cho ta như tê liệt.
Thế rồi, lại một lần nữa, may quá, người cứu hộ đã kịp thời đến với ta. Anh ấy muốn giúp ta nhưng lại vẫn tôn trọng quyết định hoàn toàn tự do của ta. Có thể anh ấy vẫn đứng bên cạnh mà nhìn nhưng ta phải hiểu là anh ấy chờ ta đấy, ta chỉ cần đưa ánh mắt xin cầu viện là anh ấy sẽ giúp ngay, và giúp đâu ra đấy, đàng hoàng tử tế.
Cứ xem cái cách anh ấy đậu chiếc xe cứu hộ phía sau mình, nhích ra ngoài con đường cao tốc cuộc đời một chút để che chắn cho ta, những gì nguy hiểm mất mạng muốn đâm xầm vào ta thì phải đâm xầm vào anh ấy trước đã ! Ta bảo ta xử lý vấn đề được, không cần ai cứu hộ, thật ra trước sau gì đều không thể thiếu được người cứu hộ đâu !
Ngược lại, ta cũng không thể ỷ lại tất cả vào người cứu hộ. Anh ấy đâu có phải là... vú em, mà ta cũng chẳng còn là con nít. Ta vẫn phải đối mặt, chịu trách nhiệm về ta một cách có... trách nhiệm và “làm” đời ta cho nó ra ngô ra khoai. Người cứu hộ sẽ chỉ cứu ta và hộ ta khi ta thật sự cần cứu, cần hộ.
Khi việc sửa chữa hoàn tất, ta an tâm nổ máy khởi động lại hành trình đời mình. Ta dần tăng tốc, lại tiếp tục lao vun vút trên freeway nhiều hấp dẫn quyến rũ nhưng cũng đầy những nguy hiểm chực chờ. Có khi ta sẽ quên béng mất cái anh chàng cứu hộ, bởi có thấy anh ấy giúp được ta gì đâu. Cũng được ! Chẳng sao ! Anh ta vẫn mỉm cười, trở về với nhiệm vụ của mình là cứu hộ trên mọi nẻo đường đời...
Mùa Chay đã qua được hơn nửa thời gian. Những chuyến xe đời ngoài kia vẫn đang bị cuốn hút vùn vụt về phía trước. Tại sao ta lại chỉ chờ đến khi nào rủi ro bị “pan”, chết máy, hết xăng, nổ lốp, mới chịu dạt vào bên lề để được cứu hộ hoặc sửa chữa ? Tại sao ta không chịu giảm tốc, tìm một “exit” để ghé vào những khu “rest area” mà Hội Thánh đã mở sẵn dọc theo cuộc lữ thứ trần gian ?
Rõ ràng Mùa Chay cho ta được nghỉ ngơi và bồi dưỡng, tái tạo và phục hồi, chữa lành và tha thứ. Vẫn luôn có đó những Linh Mục làm người cứu hộ ở bên ta, cứu ta và hộ ta bằng những lời khuyên và bằng các Bí Tích. Mà thật ra, phải nói Người Cứu Hộ trên hết là chính Chúa Giê-su !
Chúng ta tin điều ấy không ? Nếu tin, xin hãy rời “freeway” để sẽ gặp được... “Freedom” !
Houston, Mùa Chay 3.2008
LM Lê Quang Uy, DCCT