Dan Lee
03-25-2008, 06:07 PM
Phục sinh & Hạnh phúc
http://www.vietcatholic.net/pics/25032008The%20Sermon%20on%20the%20Mount.jpg
Phục sinh & Hạnh phúc, Ảnh Nguyễn Trung Tây
Cuộc sống nào mà không có vị đắng của thất bại?Vầng trán nào chưa một lần hằn sâu những nét lo toan?
Thứ Hai đầu tuần, thành phố Jerusalem ồn ào với những tấp nập rộn ràng và bận rộn ngược xuôi của một ngày mới tinh khôi. Sát ngay đồi Golgotha, khu nghĩa trang trống vắng bóng người nhưng lại vướng ngập mùi tử khí, những hạt sương đêm long lanh tia nắng sớm tiếp tục bốc cao che mờ hình dạng của những chú kên kên đang rũ đầu trên cành cây Ôliu dõi nhìn Maria Madalena khóc than vật vã bên ngôi mộ đá. Tiếng khóc và nước mắt nhạt nhòe của cô đã che khuất tiếng chân và hình dạng của một bóng người đang chầm chậm bước tới. Chưa hết, sau khi đã chuyện qua chuyện lại với người đàn ông ngay trước cửa mộ đá một hồi, Maria vẫn không hề nhận ra người mà cô đang nói chuyện chính là người cô đang tìm kiếm cho đến khi Người gọi tên cô,
— Maria!…
Và cô đáp trả lời mời gọi,
— Rabouni
Suy Niệm
Một trong những lý do để giải thích lý do tại sao Maria không nhận ra Đức Giêsu bên ngôi mộ đá là bởi vì cô đang bận rộn than khóc cho một nỗi mất mát trong quá khứ và những lo toan tính toán cho một tương lai không còn bóng dáng của Đức Giêsu. Tối thứ Năm trong tuần, cô nhận được bản tin dữ: “Thầy đã bị bắt!”. Chiều thứ Sáu ngày hôm sau, chính mắt cô đã chứng kiến giây phút Đức Giêsu trút hơi thở cuối cùng. Sáng sớm của ngày thứ Hai trong tuần, cũng lại chính cô là người đầu tiên đã khám phá ra tảng đá che lấp cửa mộ của Đức Giêsu bị đẩy sang một bên, xác Ngài biến mất...
Tương tự như Maria Mađalêna, đã bao nhiêu lần chúng ta cũng không nhận ra dung nhan của hạnh phúc trong khi đang diện đối diện với hạnh phúc, bởi vì chúng ta cũng đang bận rộn với những thất bại trong quá khứ và những lo toan tính toán cho một tương lai.
Cuộc sống nào mà không có vị đắng của thất bại? Vầng trán nào chưa một lần hằn sâu những nét lo toan? Nhưng cho dù cuộc đời vẫn đắng, trán vẫn hằn sâu, hạnh phúc vẫn như bầu không khí luôn luôn hiện diện dư thừa cho mọi người. Nhưng, thông thường, cả hai, không khí và hạnh phúc đều chia sẻ chung một số phận. Có đó, nhưng ít ai dõi nhìn. Hiện diện ngay bên, nhưng ưa bị lãng quên. Mất đi rồi, bắt đầu nuối tiếc.
Hạnh phúc không phải là bóng trăng chìm sâu dưới mặt nước hoặc bóng người đổ dài bên vệ đường, bởi đụng vào bóng trăng, trăng tan, đuổi bắt bóng mình, bóng chạy. Nhưng hạnh phúc là một thực thể có thể cầm được và đếm được như những tờ giấy bạc.
Hạnh phúc hiện diện trong căn phòng khi gia đình quây quần xum họp quanh mâm cơm, bởi vì trên trái đất này có những gia đình không bao giờ còn có cơ hội chia sẻ với nhau chén cơm manh áo.
Hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt của những người thân trong gia đình, bố mẹ, vợ, chồng và con cái trong giây phút hiện tại, bởi vì không phải gia đình nào cũng có đầy đủ vợ chồng và con cái; có những gia đình có vợ nhưng không còn chồng, hoặc có vợ và chồng, nhưng thiếu vắng bóng con; mà ngay cả nếu bây giờ còn đầy đủ những người thân, nhưng trong tương lai thì không ai dám chắc!
Hạnh phúc tràn đầy trong hơi thở nhẹ nhàng, thơm tho, bởi vì có những người làn hơi bắt đầu ngắt quãng, vấp váp, hoặc hơi thở bắt đầu vương mùi tanh hôi của tử thần.
Hạnh phúc hiện diện khi nhìn quanh còn những người bạn bè thân thương để chia sẻ những niềm vui, những thành công và ngay cả những thất bại trên đường đời.
Hạnh phúc nằm trên chén cơm trắng tinh, miếng thịt kho vàng, và đậu hũ sốt cà chua đỏ, bởi vì không phải ai ai trên cõi trần gian này cũng sở hữu được nguyên cả một chén cơm.
Như Maria Mađalêna đã từng cất tiếng tâm sự với Đức Giêsu Phục Sinh bên ngôi mộ đá năm xưa, vào những khi bận rộn với những phiền muộn bắt rễ từ trong quá khứ và lo toan tính toán cho một tương lai, mời bạn mở miệng tâm sự với Chúa Phục Sinh,
— Lạy Chúa, trong Mùa Phục Sinh thánh, xin mở mắt con để con nhận ra đời sống là một chuỗi dài hồng ân của những giây phút mà Chúa đã trao ban tặng. Vào những lúc con chán nản với những thất bại trong quá khứ và một tương lai mập mờ không định hướng, xin cho con nhận ra dung nhan của hạnh phúc đang hiện diện ngay trong con, và qua những người thân trong gia đình của con.
www.nguyentrungtay.com
LM Nguyễn Trung Tây, SVD
http://www.vietcatholic.net/pics/25032008The%20Sermon%20on%20the%20Mount.jpg
Phục sinh & Hạnh phúc, Ảnh Nguyễn Trung Tây
Cuộc sống nào mà không có vị đắng của thất bại?Vầng trán nào chưa một lần hằn sâu những nét lo toan?
Thứ Hai đầu tuần, thành phố Jerusalem ồn ào với những tấp nập rộn ràng và bận rộn ngược xuôi của một ngày mới tinh khôi. Sát ngay đồi Golgotha, khu nghĩa trang trống vắng bóng người nhưng lại vướng ngập mùi tử khí, những hạt sương đêm long lanh tia nắng sớm tiếp tục bốc cao che mờ hình dạng của những chú kên kên đang rũ đầu trên cành cây Ôliu dõi nhìn Maria Madalena khóc than vật vã bên ngôi mộ đá. Tiếng khóc và nước mắt nhạt nhòe của cô đã che khuất tiếng chân và hình dạng của một bóng người đang chầm chậm bước tới. Chưa hết, sau khi đã chuyện qua chuyện lại với người đàn ông ngay trước cửa mộ đá một hồi, Maria vẫn không hề nhận ra người mà cô đang nói chuyện chính là người cô đang tìm kiếm cho đến khi Người gọi tên cô,
— Maria!…
Và cô đáp trả lời mời gọi,
— Rabouni
Suy Niệm
Một trong những lý do để giải thích lý do tại sao Maria không nhận ra Đức Giêsu bên ngôi mộ đá là bởi vì cô đang bận rộn than khóc cho một nỗi mất mát trong quá khứ và những lo toan tính toán cho một tương lai không còn bóng dáng của Đức Giêsu. Tối thứ Năm trong tuần, cô nhận được bản tin dữ: “Thầy đã bị bắt!”. Chiều thứ Sáu ngày hôm sau, chính mắt cô đã chứng kiến giây phút Đức Giêsu trút hơi thở cuối cùng. Sáng sớm của ngày thứ Hai trong tuần, cũng lại chính cô là người đầu tiên đã khám phá ra tảng đá che lấp cửa mộ của Đức Giêsu bị đẩy sang một bên, xác Ngài biến mất...
Tương tự như Maria Mađalêna, đã bao nhiêu lần chúng ta cũng không nhận ra dung nhan của hạnh phúc trong khi đang diện đối diện với hạnh phúc, bởi vì chúng ta cũng đang bận rộn với những thất bại trong quá khứ và những lo toan tính toán cho một tương lai.
Cuộc sống nào mà không có vị đắng của thất bại? Vầng trán nào chưa một lần hằn sâu những nét lo toan? Nhưng cho dù cuộc đời vẫn đắng, trán vẫn hằn sâu, hạnh phúc vẫn như bầu không khí luôn luôn hiện diện dư thừa cho mọi người. Nhưng, thông thường, cả hai, không khí và hạnh phúc đều chia sẻ chung một số phận. Có đó, nhưng ít ai dõi nhìn. Hiện diện ngay bên, nhưng ưa bị lãng quên. Mất đi rồi, bắt đầu nuối tiếc.
Hạnh phúc không phải là bóng trăng chìm sâu dưới mặt nước hoặc bóng người đổ dài bên vệ đường, bởi đụng vào bóng trăng, trăng tan, đuổi bắt bóng mình, bóng chạy. Nhưng hạnh phúc là một thực thể có thể cầm được và đếm được như những tờ giấy bạc.
Hạnh phúc hiện diện trong căn phòng khi gia đình quây quần xum họp quanh mâm cơm, bởi vì trên trái đất này có những gia đình không bao giờ còn có cơ hội chia sẻ với nhau chén cơm manh áo.
Hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt của những người thân trong gia đình, bố mẹ, vợ, chồng và con cái trong giây phút hiện tại, bởi vì không phải gia đình nào cũng có đầy đủ vợ chồng và con cái; có những gia đình có vợ nhưng không còn chồng, hoặc có vợ và chồng, nhưng thiếu vắng bóng con; mà ngay cả nếu bây giờ còn đầy đủ những người thân, nhưng trong tương lai thì không ai dám chắc!
Hạnh phúc tràn đầy trong hơi thở nhẹ nhàng, thơm tho, bởi vì có những người làn hơi bắt đầu ngắt quãng, vấp váp, hoặc hơi thở bắt đầu vương mùi tanh hôi của tử thần.
Hạnh phúc hiện diện khi nhìn quanh còn những người bạn bè thân thương để chia sẻ những niềm vui, những thành công và ngay cả những thất bại trên đường đời.
Hạnh phúc nằm trên chén cơm trắng tinh, miếng thịt kho vàng, và đậu hũ sốt cà chua đỏ, bởi vì không phải ai ai trên cõi trần gian này cũng sở hữu được nguyên cả một chén cơm.
Như Maria Mađalêna đã từng cất tiếng tâm sự với Đức Giêsu Phục Sinh bên ngôi mộ đá năm xưa, vào những khi bận rộn với những phiền muộn bắt rễ từ trong quá khứ và lo toan tính toán cho một tương lai, mời bạn mở miệng tâm sự với Chúa Phục Sinh,
— Lạy Chúa, trong Mùa Phục Sinh thánh, xin mở mắt con để con nhận ra đời sống là một chuỗi dài hồng ân của những giây phút mà Chúa đã trao ban tặng. Vào những lúc con chán nản với những thất bại trong quá khứ và một tương lai mập mờ không định hướng, xin cho con nhận ra dung nhan của hạnh phúc đang hiện diện ngay trong con, và qua những người thân trong gia đình của con.
www.nguyentrungtay.com
LM Nguyễn Trung Tây, SVD