Dan Lee
04-20-2008, 09:44 PM
Mười truyện đơn sơ về Giáo Lý và Giáo Dục mỗi tuần (31)
301. Chúng ta thường ít trông cậy vào Chúa
Khi đến gần Mũi Bão Táp (Cap des Tempêtes), con tàu của thuyền trưởng Jean d’Albuquerque bị một cơn não mạnh, đánh cho sắp chìm. Ai cũng hết sức lo sợ.
Bỗng thấy một một em bé đang nằm ngủ trong vòng tay của một bà mẹ, nhà thuyền trưởng nầy liền xin bà mẹ cho ông bồng đứa bé. Ông giơ đứa bé lên cao và hét to:
- “Lạy Chúa, vì em bé nầy, xin hãy tha cho tất cả chúng con. Những cơn sấm sét của sự công bình của Chúa lẽ nào lại trừng phạt sự vô tội nầy?”
Thiên Chúa cho biển lặng.
Con tàu được cập bến bình an.
Em bé được trao lại cho mẹ mình.
302. Người chết đó, … là tôi.
Nhà báo Mathieu Danzelot đang làm phóng sự một trận đánh nhau ở gần điện Panthéon. Một viên đạn từ đâu không biết, bay thật sâu vào đầu ông. Thấy ông quằn quại đau đớn, một bác sĩ quân y liền chạy đến hỏi. Ông thều thào trả lời:
- “Tôi bị thương rồi. Tôi không viết được nữa.”
Nhưng vì có lương tâm nhà nghề, nhà báo Danzelot nài nỉ vị bác sĩ quân y:
- “Xin ông viết giúp tôi để gởi mẫu tin nầy về cho toà soạn: “Trong trận đánh nầy, có ba người bị thương và một người chết.”
Vị bác sĩ quân y liền hỏi: “Người chết đó, là ai?”
Danzelot rán nhìn vị bác sĩ quân y một lần cuối cùng, rồi nhắm mắt lại, nói trước khi tắt thở:
- “Là tôi!”
303. Quyết giữ vững ngọn đèn đức tin
Thời Thập Tự Quân (Croisade), một kỵ sỹ bị quân nghịch đạo tấn công, sắp chết.
Trong cơn nguy hiểm đó, ông nhìn lên trời và khấn:
- “Lạy Chúa, nếu con đánh trận còn sống, con sẽ thắp một cây sáp nơi Mồ Chúa và đem nó đỏ về tận nhà.”
Ông được thoát nạn.
Giữ lời hứa, ông thắp một cây sáp đỏ nơi mồ Chúa và tìm cách mang nó về tận nhà.
Trên đường về, ông luôn che cho cây nến khỏi tắt vì gió mạnh. Sắp hết cây nến nầy, ông thắp cây nến khác.
Cứ thế, ông đem cây nến đỏ về tận nhà như lời đã hứa với Chúa.
Thật là một gương anh dũng!
Cây đèn Đức Tin của chúng ta, trên con đường về Quê Trời, phải luôn được chúng ta thắp sáng. Ma quỷ, xác thịt, thế gian là những luồng gió độc địa đối với Đức Tin. Chúng ta phải luôn che chở Đức Tin cho khỏi những luồng gió độc nầy làm hại.
304. Khi người dạy giáo lý có đời sống nội tâm, chính Chúa Giêsu hướng dẫn họ
Một giáo sĩ điều khiển Hội Dòng Nữ Tu dạy giáo lý, ngày kia nói với bà bề trên sở tại:
- “Thưa bà, tôi nghĩ nên cho chị X…nghỉ dạy giáo lý ít nhất là một năm.”
Bà bề trên không đồng ý:
- “Nhưng thưa Cha, Cha quá rõ. Chị X… là người có biệt tài chỉ huy. Với tài khôn khéo, chị đã lôi kéo được các trẻ khắp vùng ngoại ô đấy. Không cho chị ấy dạy giáo lý, tức là bỏ rơi một số lớn thiếu nhi.”
Vị giáo sĩ nầy liền đưa ra nhận xét:
- “Tôi đã ngồi dự lớp giáo lý của chị nầy dạy rồi. Chị làm cho thiếu nhi ham thích, nhưng bằng phương pháp quá nhân loại. Sau một năm tập lại để được huấn luyện kỹ về đời nội tâm hơn, chị đó sẽ thánh hoá bản thân, và nhờ lòng nhiệt thành, nhờ tài khéo léo, sẽ thánh hoá thiếu nhi. Nhưng hiện tại, tôi dám chắc chị ấy là trở lực cho tác dụng trực tiếp của Chúa Giêsu nơi linh hồn các em đang sửa soạn rước lễ lần đầu. Chắc bà lấy điều tôi yêu cầu làm phiền lòng. Vậy được! Tôi dàn xếp thế nầy… Tôi biết chị N… là một linh hồn có đời nội tâm khá, nhưng kém tài. Bà hãy xin Bề Trên Cả sai chị đó đến đây ít lâu. Rồi mỗi giờ dạy giáo lý, cho chị X… đến dạy 15 phút để cho bà khỏi lo các em bỏ học, sau đó, chị X… sẽ rút lui hoàn toàn. Lúc đó, bà sẽ thấy các em biết cầu nguyện, ca hát cách sốt sắng hơn nhiều. Sự cầm trí và vâng lời của chúng sẽ phản chiếu tính cách siêu nhiên hơn. Đó là hàn thử biểu để đo lường.”
Nửa tháng sau, bà bề trên cũng nghiệm thấy chị N… dạy giáo lý một mình và số trẻ em lại đông hơn. Lúc nầy, chính Chúa Giêsu dạy giáo lý qua lời chị. Từ cặp mắt, cử chỉ, tính hiền lành, dịu dàng, cho tới cách làm Dấu Thánh Giá, điệu giọng, tất cả đều phản chiếu Chúa Giêsu.
Chị X… có tài tô điểm, làm những gì buồn tẻ nhất thành ra vui vẻ. Nhưng Chị N… còn đi xa hơn. Đành rằng chị vẫn cố gắng sửa soạn bài, cắt nghĩa và giảng hết sức rõ rệt, nhưng bí quyết trổi vượt trong lời chị giảng bảo là nhiệm cảm. Chính nhờ nhiệm cảm nầy, các linh hồn thấy mình được tiếp xúc với Chúa Giêsu.
Trong lớp giáo lý của chị N…, có kém phần vui vẻ nhộn nhịp, ít có những cái nhìn sửng sốt, ít sự say mê thường được gây nên do những bài diễn thuyết vô cùng hấp dẫn của những nhà hùng biện hay là câu truyện rất cảm kích về một cuộc chiến đấu gay go.
Trái lại, với một thái độ chăm chỉ, trầm tĩnh, các em thiếu nhi ngồi trong lớp như ngồi trong thánh đường. Không cần áp dụng phương thế nhân loại nào để giúp các em khỏi chia trí, chán nản nữa. Vậy ở giữa các em, phải chăng có một sức hấp dẫn huyền nhiệm nào? Chúng tôi dám quả quyết đó là ảnh hưởng do Chúa Giêsu trực tiếp gây ra. Vì một linh hồn nội tâm cắt nghĩa giáo lý, chính là cái đàn huyền cầm vang âm thanh dưới ngón tay nhạc sĩ thần linh. Và không một nghệ thuật gia nào, dầu xuất sắc đến đâu, có thể so sánh với tác dụng của Chúa Giêsu được. (x. Hồn Tông Đồ)
305. Chết thình lình, không kịp ăn năn tội
Thánh Tôma More có một người bạn sang trong nhưng đạo đức lơ là. Thánh khuyên ông nầy ăn năn trở về với Chúa nhưng ông nầy cứ nói: “Khi sắp chết, tôi sẽ nói: “Lạy Chúa, xin tha cho con’” và tôi sẽ được tha thứ.”
Ngày kia, khi hai người đang cưỡi hai con ngựa đi ngang qua cầu Luân Đôn, thánh Tôma More thấy con ngựa của ông bạn hất ông ta vào thành cầu, làm cho đầu ông bị dập, Lúc đó, thánh Tôma More nghe ông bạn thốt ra lời: “Đồ quỷ!”, và chết tươi ngay.
Cái chết thường xảy đến rất thình lình. Ta không kịp sửa soạn gì đâu. Và nếu ai đã được sửa soạn, thì đó là một ơn Chúa ban rất quý!
306. Quyết đôi đá cha bể đầu, nhưng sau đó đổi ý
Ngày kia, một vị linh mục đứng giữa công trường của thành phố Philadelphia bên Mỹ. Ngài cổ động cho người ta giúp một công việc từ thiện.
Nghe giảng xong, dân chúng liền cảm động. Nhiều người đem tiền đến dâng cúng.
Một người trac độ ba mươi tuổi, tiến đến gần vị linh mục, vừa quỳ xuống dưới chân ngài, vừa đặt trên mặt đất 12 hòn đá và một vài đồng bạc:
-“Thưa cha – ông đau đớn nói – xin cha hãy nhận lấy của lễ con dâng và xin cha tha tội cho con. Con đến đây với ý định dùng mấy hòn đá nầy để đánh bể đầu cha. Nhưng Lời Chúa mà cha giảng, đã đánh động lòng con.”
307. Những chiếc tàu nầy trên biển không khác chi những ngôi nhà thờ
Ông Kha Luân Bố, nhà hàng hải danh tiếng đã tìm ra được Tân Thế Giới, là một người công giáo rất đạo đức, biết kính sợ Thiên Chúa. Trong Ngày Chúa Nhật hoặc trong những ngày lễ trọng, ông không bao giờ ra lệnh nhổ neo. Ngay cả khi tàu đang lênh đênh trên biển cả, gặp Ngày Chúa Nhật hoặc ngày lễ trọng, ông cũng tổ chức các buổi cầu nguyện và hát thánh ca sốt sắng. Vì thế, những con tàu của ông được người ta sánh như những ngôi nhà thờ trôi lềnh bềnh trên biển cả.
308. “Nhưng trái tim Người vẫn còn ở giữa chúng ta.”
Năm 1800, đại úy La Tour d’Auvergne đã chết một cách oanh liệt nơi chiến trường Neubourg, bên dòng sông Danube.
Quân lính đém xác đại úy về, mổ ngực lấy quả tim, ướp thuốc thơm và cất trong một hộp vàng.
Một tên lính mang cờ danh dự, treo hộp vàng đó trước ngực.
Mỗi khi muốn kích thích tinh thần binh sĩ, viên tướng hô: “Đại úy La Tour d’ Auvergne!”,. tức thì tất cả quân sĩ đồng thanh đáp lại: “Người đã chết anh dũng trên chiến trường, nhưng trái tim Người vẫn còn ở giữa chúng ta!”
309. Bạch Sơn và những con chuột
Ngày kia, cha Cambalot giảng trong một ngôi nhà thờ lớn ở Lyon. Ngài đã kích những kẻ nghịch đạo luôn rêu rao rằng Giáo Hội đã hết thời và đến lúc Giáo Hội xuống mồ.
Giảng xong, ngài bước chầm chậm xuống toà giảng. Bỗng ngài dừng lại rồi quay lên toà giảng.Thính giả sửng sốt lắng tai nghe:
- “Từ thành Lyon, anh chị em thấy ngọn núi Bạch Sơn phải không? Tôi nói với anh chị em rằng những con chuột sẽ không ăn quả núi đó được.”
Thính giả mĩm cười. Họ hiểu rằng ngọn núi Bạch Sơn của Chúa là Giáo Hội, không bao giờ sợ những con chuột nghịch đạo.
400. “Đây là viên đá đầu tiên của một đền thờ tôi muốn xây ở đây.”
Cho đến năm 1896, vùng Cayenne ở Saint-Ouen, nước Pháp, không bao giờ thấy bóng một chiếc áo dòng đen. Nhưng một ngày trong năm đó, một vị linh mục cả gan xâm nhập vùng nầy.
Một người trong vùng nầy, thấy vậy, liền ném mạnh một hòn đá vào đầu vị linh mục.
Vị linh mục cúi xuống nhặt viên đá vấy đầy máu đỏ của mình và nói:
- “Xin cám ơn ông. Đây sẽ là viên đá đầu tiên của một đền thờ tôi muốn xây cất ở đây.”
Và sự thật, viên đá ấy là viên đá đầu tiên của đền Thờ Môi Khôi được xây lên ở đó.
LM Nguyễn Vinh Gioang
301. Chúng ta thường ít trông cậy vào Chúa
Khi đến gần Mũi Bão Táp (Cap des Tempêtes), con tàu của thuyền trưởng Jean d’Albuquerque bị một cơn não mạnh, đánh cho sắp chìm. Ai cũng hết sức lo sợ.
Bỗng thấy một một em bé đang nằm ngủ trong vòng tay của một bà mẹ, nhà thuyền trưởng nầy liền xin bà mẹ cho ông bồng đứa bé. Ông giơ đứa bé lên cao và hét to:
- “Lạy Chúa, vì em bé nầy, xin hãy tha cho tất cả chúng con. Những cơn sấm sét của sự công bình của Chúa lẽ nào lại trừng phạt sự vô tội nầy?”
Thiên Chúa cho biển lặng.
Con tàu được cập bến bình an.
Em bé được trao lại cho mẹ mình.
302. Người chết đó, … là tôi.
Nhà báo Mathieu Danzelot đang làm phóng sự một trận đánh nhau ở gần điện Panthéon. Một viên đạn từ đâu không biết, bay thật sâu vào đầu ông. Thấy ông quằn quại đau đớn, một bác sĩ quân y liền chạy đến hỏi. Ông thều thào trả lời:
- “Tôi bị thương rồi. Tôi không viết được nữa.”
Nhưng vì có lương tâm nhà nghề, nhà báo Danzelot nài nỉ vị bác sĩ quân y:
- “Xin ông viết giúp tôi để gởi mẫu tin nầy về cho toà soạn: “Trong trận đánh nầy, có ba người bị thương và một người chết.”
Vị bác sĩ quân y liền hỏi: “Người chết đó, là ai?”
Danzelot rán nhìn vị bác sĩ quân y một lần cuối cùng, rồi nhắm mắt lại, nói trước khi tắt thở:
- “Là tôi!”
303. Quyết giữ vững ngọn đèn đức tin
Thời Thập Tự Quân (Croisade), một kỵ sỹ bị quân nghịch đạo tấn công, sắp chết.
Trong cơn nguy hiểm đó, ông nhìn lên trời và khấn:
- “Lạy Chúa, nếu con đánh trận còn sống, con sẽ thắp một cây sáp nơi Mồ Chúa và đem nó đỏ về tận nhà.”
Ông được thoát nạn.
Giữ lời hứa, ông thắp một cây sáp đỏ nơi mồ Chúa và tìm cách mang nó về tận nhà.
Trên đường về, ông luôn che cho cây nến khỏi tắt vì gió mạnh. Sắp hết cây nến nầy, ông thắp cây nến khác.
Cứ thế, ông đem cây nến đỏ về tận nhà như lời đã hứa với Chúa.
Thật là một gương anh dũng!
Cây đèn Đức Tin của chúng ta, trên con đường về Quê Trời, phải luôn được chúng ta thắp sáng. Ma quỷ, xác thịt, thế gian là những luồng gió độc địa đối với Đức Tin. Chúng ta phải luôn che chở Đức Tin cho khỏi những luồng gió độc nầy làm hại.
304. Khi người dạy giáo lý có đời sống nội tâm, chính Chúa Giêsu hướng dẫn họ
Một giáo sĩ điều khiển Hội Dòng Nữ Tu dạy giáo lý, ngày kia nói với bà bề trên sở tại:
- “Thưa bà, tôi nghĩ nên cho chị X…nghỉ dạy giáo lý ít nhất là một năm.”
Bà bề trên không đồng ý:
- “Nhưng thưa Cha, Cha quá rõ. Chị X… là người có biệt tài chỉ huy. Với tài khôn khéo, chị đã lôi kéo được các trẻ khắp vùng ngoại ô đấy. Không cho chị ấy dạy giáo lý, tức là bỏ rơi một số lớn thiếu nhi.”
Vị giáo sĩ nầy liền đưa ra nhận xét:
- “Tôi đã ngồi dự lớp giáo lý của chị nầy dạy rồi. Chị làm cho thiếu nhi ham thích, nhưng bằng phương pháp quá nhân loại. Sau một năm tập lại để được huấn luyện kỹ về đời nội tâm hơn, chị đó sẽ thánh hoá bản thân, và nhờ lòng nhiệt thành, nhờ tài khéo léo, sẽ thánh hoá thiếu nhi. Nhưng hiện tại, tôi dám chắc chị ấy là trở lực cho tác dụng trực tiếp của Chúa Giêsu nơi linh hồn các em đang sửa soạn rước lễ lần đầu. Chắc bà lấy điều tôi yêu cầu làm phiền lòng. Vậy được! Tôi dàn xếp thế nầy… Tôi biết chị N… là một linh hồn có đời nội tâm khá, nhưng kém tài. Bà hãy xin Bề Trên Cả sai chị đó đến đây ít lâu. Rồi mỗi giờ dạy giáo lý, cho chị X… đến dạy 15 phút để cho bà khỏi lo các em bỏ học, sau đó, chị X… sẽ rút lui hoàn toàn. Lúc đó, bà sẽ thấy các em biết cầu nguyện, ca hát cách sốt sắng hơn nhiều. Sự cầm trí và vâng lời của chúng sẽ phản chiếu tính cách siêu nhiên hơn. Đó là hàn thử biểu để đo lường.”
Nửa tháng sau, bà bề trên cũng nghiệm thấy chị N… dạy giáo lý một mình và số trẻ em lại đông hơn. Lúc nầy, chính Chúa Giêsu dạy giáo lý qua lời chị. Từ cặp mắt, cử chỉ, tính hiền lành, dịu dàng, cho tới cách làm Dấu Thánh Giá, điệu giọng, tất cả đều phản chiếu Chúa Giêsu.
Chị X… có tài tô điểm, làm những gì buồn tẻ nhất thành ra vui vẻ. Nhưng Chị N… còn đi xa hơn. Đành rằng chị vẫn cố gắng sửa soạn bài, cắt nghĩa và giảng hết sức rõ rệt, nhưng bí quyết trổi vượt trong lời chị giảng bảo là nhiệm cảm. Chính nhờ nhiệm cảm nầy, các linh hồn thấy mình được tiếp xúc với Chúa Giêsu.
Trong lớp giáo lý của chị N…, có kém phần vui vẻ nhộn nhịp, ít có những cái nhìn sửng sốt, ít sự say mê thường được gây nên do những bài diễn thuyết vô cùng hấp dẫn của những nhà hùng biện hay là câu truyện rất cảm kích về một cuộc chiến đấu gay go.
Trái lại, với một thái độ chăm chỉ, trầm tĩnh, các em thiếu nhi ngồi trong lớp như ngồi trong thánh đường. Không cần áp dụng phương thế nhân loại nào để giúp các em khỏi chia trí, chán nản nữa. Vậy ở giữa các em, phải chăng có một sức hấp dẫn huyền nhiệm nào? Chúng tôi dám quả quyết đó là ảnh hưởng do Chúa Giêsu trực tiếp gây ra. Vì một linh hồn nội tâm cắt nghĩa giáo lý, chính là cái đàn huyền cầm vang âm thanh dưới ngón tay nhạc sĩ thần linh. Và không một nghệ thuật gia nào, dầu xuất sắc đến đâu, có thể so sánh với tác dụng của Chúa Giêsu được. (x. Hồn Tông Đồ)
305. Chết thình lình, không kịp ăn năn tội
Thánh Tôma More có một người bạn sang trong nhưng đạo đức lơ là. Thánh khuyên ông nầy ăn năn trở về với Chúa nhưng ông nầy cứ nói: “Khi sắp chết, tôi sẽ nói: “Lạy Chúa, xin tha cho con’” và tôi sẽ được tha thứ.”
Ngày kia, khi hai người đang cưỡi hai con ngựa đi ngang qua cầu Luân Đôn, thánh Tôma More thấy con ngựa của ông bạn hất ông ta vào thành cầu, làm cho đầu ông bị dập, Lúc đó, thánh Tôma More nghe ông bạn thốt ra lời: “Đồ quỷ!”, và chết tươi ngay.
Cái chết thường xảy đến rất thình lình. Ta không kịp sửa soạn gì đâu. Và nếu ai đã được sửa soạn, thì đó là một ơn Chúa ban rất quý!
306. Quyết đôi đá cha bể đầu, nhưng sau đó đổi ý
Ngày kia, một vị linh mục đứng giữa công trường của thành phố Philadelphia bên Mỹ. Ngài cổ động cho người ta giúp một công việc từ thiện.
Nghe giảng xong, dân chúng liền cảm động. Nhiều người đem tiền đến dâng cúng.
Một người trac độ ba mươi tuổi, tiến đến gần vị linh mục, vừa quỳ xuống dưới chân ngài, vừa đặt trên mặt đất 12 hòn đá và một vài đồng bạc:
-“Thưa cha – ông đau đớn nói – xin cha hãy nhận lấy của lễ con dâng và xin cha tha tội cho con. Con đến đây với ý định dùng mấy hòn đá nầy để đánh bể đầu cha. Nhưng Lời Chúa mà cha giảng, đã đánh động lòng con.”
307. Những chiếc tàu nầy trên biển không khác chi những ngôi nhà thờ
Ông Kha Luân Bố, nhà hàng hải danh tiếng đã tìm ra được Tân Thế Giới, là một người công giáo rất đạo đức, biết kính sợ Thiên Chúa. Trong Ngày Chúa Nhật hoặc trong những ngày lễ trọng, ông không bao giờ ra lệnh nhổ neo. Ngay cả khi tàu đang lênh đênh trên biển cả, gặp Ngày Chúa Nhật hoặc ngày lễ trọng, ông cũng tổ chức các buổi cầu nguyện và hát thánh ca sốt sắng. Vì thế, những con tàu của ông được người ta sánh như những ngôi nhà thờ trôi lềnh bềnh trên biển cả.
308. “Nhưng trái tim Người vẫn còn ở giữa chúng ta.”
Năm 1800, đại úy La Tour d’Auvergne đã chết một cách oanh liệt nơi chiến trường Neubourg, bên dòng sông Danube.
Quân lính đém xác đại úy về, mổ ngực lấy quả tim, ướp thuốc thơm và cất trong một hộp vàng.
Một tên lính mang cờ danh dự, treo hộp vàng đó trước ngực.
Mỗi khi muốn kích thích tinh thần binh sĩ, viên tướng hô: “Đại úy La Tour d’ Auvergne!”,. tức thì tất cả quân sĩ đồng thanh đáp lại: “Người đã chết anh dũng trên chiến trường, nhưng trái tim Người vẫn còn ở giữa chúng ta!”
309. Bạch Sơn và những con chuột
Ngày kia, cha Cambalot giảng trong một ngôi nhà thờ lớn ở Lyon. Ngài đã kích những kẻ nghịch đạo luôn rêu rao rằng Giáo Hội đã hết thời và đến lúc Giáo Hội xuống mồ.
Giảng xong, ngài bước chầm chậm xuống toà giảng. Bỗng ngài dừng lại rồi quay lên toà giảng.Thính giả sửng sốt lắng tai nghe:
- “Từ thành Lyon, anh chị em thấy ngọn núi Bạch Sơn phải không? Tôi nói với anh chị em rằng những con chuột sẽ không ăn quả núi đó được.”
Thính giả mĩm cười. Họ hiểu rằng ngọn núi Bạch Sơn của Chúa là Giáo Hội, không bao giờ sợ những con chuột nghịch đạo.
400. “Đây là viên đá đầu tiên của một đền thờ tôi muốn xây ở đây.”
Cho đến năm 1896, vùng Cayenne ở Saint-Ouen, nước Pháp, không bao giờ thấy bóng một chiếc áo dòng đen. Nhưng một ngày trong năm đó, một vị linh mục cả gan xâm nhập vùng nầy.
Một người trong vùng nầy, thấy vậy, liền ném mạnh một hòn đá vào đầu vị linh mục.
Vị linh mục cúi xuống nhặt viên đá vấy đầy máu đỏ của mình và nói:
- “Xin cám ơn ông. Đây sẽ là viên đá đầu tiên của một đền thờ tôi muốn xây cất ở đây.”
Và sự thật, viên đá ấy là viên đá đầu tiên của đền Thờ Môi Khôi được xây lên ở đó.
LM Nguyễn Vinh Gioang