PDA

View Full Version : M - Mười truyện đơn sơ về Giáo Lý và Giáo Dục mỗi tuần



Dan Lee
04-26-2008, 09:11 AM
Mười truyện đơn sơ về Giáo Lý và Giáo Dục mỗi tuần (32)

311. Những nhận xét của Đức Cha Dupanloup trong tuần tĩnh tâm

Lời ghi chú của Đức Cha Dupanloup trong một dịp cấm phòng đáng cho mọi người công giáo lưu ý, nhất là các linh mục và tu sĩ:

“Tôi đã hành động quá đáng đến nỗi làm thiệt hại đến sức khỏe, đến lòng sốt sắng và không được ích chi cho nền học thức của tôi cả. Tôi cần phải cải thiện lại. Chúa đã soi sáng cho tôi biết điều làm ngăn cản đời nội tâm yên tĩnh và phong phú của tôi là vì tôi đã theo tính tự nhiên, thích hoạt động rộn rã quá đà. Tôi cũng nhận thấy rằng sự thiếu sót đời nội tâm, chính là nguồn mạch phát sinh bao nhiêu khuyết điểm khác, làm cho tôi lo lắng bối rối, khô khan nguội lạnh, chán nản và kiệt sức. Vì vậy, tôi đã quyết tâm xuất toàn lực, luyện tập đời nội tâm còn thiếu sót. Và để đạt được kết quả mong muốn, tôi sẽ nhờ ơn Chúa giúp, chấn chỉnh lại những điểm sau đây:

1). Tôi sẽ để ra nhiều thì giờ hơn một chút để thi hành công tác, và đó là phương pháp giúp tôi khỏi làm vội vàng, hấp tấp.

2). Thường bao giờ tôi cũng có nhiều công tác phải thực hiện, mà lại có ít thời giờ, điều nầy làm cho tôi băn khoăn bối rối, vì vậy, tôi sẽ không để ý nghĩ đến công việc phải làm, nhưng sẽ quan tâm đến thời giờ phải lợi dụng. Tôi sẽ lợi dụng hết thời giờ, không để qua đi vô ích, bằng cách thi hành những việc cần thiết hơn, còn bao nhiêu, tôi sẽ không để tâm lo lắng nữa…” (x. Hồn Tông Đồ)

Một vị giám mục đạo đức, thông thái mà còn than phiền về đời sống nội tâm thiếu sót của mình, thì huống hồ là bạn và tôi!

312. Phần thưởng giáo lý là phần thưởng quý giá nhất!

Ngày kia, một em học sinh công giáo đem phần thưởng môn giáo lý về nhà và khoe thành tích giáo lý nầy cho cha mình.

Vì là người không sốt sắng đạo đức, cha em không vui gì, nên nói với con rằng:

- “Con hãy cố gắng làm sao cho được những phần thưởng về những môn đời vì những môn đời sẽ giúp con mở được cánh cửa để đi vào tương lai.”

Người con nầy, được ơn Đức Chúa Thánh Thần soi sáng, liền trả lời lại một câu rất hay:

- “Thưa cha, cha nghĩ như vậy không đúng. Phần thưởng giáo lý là phần thưởng quý giá nhất vì phần thưởng nầy giúp con mở được cánh cửa nước thiên đàng để vào hưởng hạnh phúc đời đời với Chúa.”

313. “Có một Đấng sẽ chịu vì tôi!”

Khi ở trong tù, đợi phiên bị đem ra đấu trường để cho thú dữ phanh thây, thánh nữ Fêlixitê được người lính canh hỏi:

- “Chị làm sao đủ sức mà chịu được?”

Thánh nữ bình tĩnh trả lời:

- “Trong tôi, có một Đấng sẽ chịu vì tôi. Đấng đó, là Đấng tôi sẵn sàng chết cho Ngài.”

314. Các linh mục quản xứ làm cách nào cho người ngoại đạo được biết Chúa?

Văn sĩ Louis Veuillot đưa ra nhận xét:

- “ Nếu nhóm nhỏ các tín hữu thường đi nhà thờ mà biết sống đạo tình thương bác ái như Chúa dạy, thì họ sẽ thay đổi cả thế giới.”

Và văn sĩ nầy nhắn với các linh mục quản xứ:

- “Nếu các cha làm cho con chiên bổn đạo của mình sống đạo cho thật tử tế, các cha sẽ làm cho người ngoại đạo trở lại.”

315. Tính xấu của chúng ta nuốt sống chúng ta

Tính xấu của chúng ta sẽ nuốt sống chúng ta, sẽ làm cho chúng ta chết.

Khi chúng ta không chịu sửa chừa tính xấu mới ló ra, thì sau nầy chúng ta sẽ bị tính xấu đó làm cho chết.

Bà hoàng hậu độc ác Giêsaben nuôi một bầy chó rất dữ. Ai cũng sợ bầy chó nầy. Nhưng chính bầy chó dữ mà bà hoàng hậu nầy nuôi, đã ăn thịt bà. Bởi vì khi chết, bà bị vất xác ra giữa đồng, và chính bầy chó nầy đến ăn thịt xác bà.

Khi chúng ta không chịu chừa bỏ các tính xấu, thì chính các tính xấu nầy sẽ làm hại đời ta.

Thời Trung Cổ, có một bác thợ rèn rất giỏi: bác rèn được những giây xích bằng sắt rất kiên cố, không ai phá nổi.

Ngày kia, bác bị bắt đi tù. Người ta xích bác lại bằng một sợi giây xích sắt. Bác ngồi quan sát giây xích, tìm cách bẻ gãy để thoát thân. Nhưng bỗng bác thở dài, thất vọng khi biết rằng giây xích sắt nầy là giây xích do bác làm ra!

316. Tập chí can trường mạo hiểm để cho tuổi trẻ được trưởng thành

Có nhiều dân tộc như dân tộc Zoulous, Suazi, Matabélé huấn luyện thanh niên của họ gần tuổi trưởng thành một cách gắt gao. Họ dùng một thứ sơn trắng, khó rửa, phải đến mấy tuần mới phai được, để sơn vào người trẻ, giao cho anh ta một cây giáo, rồi đuổi anh ta vào rừng. Từ lúc đó, người trẻ nầy phải tìm cách tự sống trong vài tuần.

Trong những tuần nầy, anh ta phải theo dõi các dấu vết của thú rừng để săn thịt mà ăn, phải biết cọ xát hai miếng gỗ để lấy lửa, phải tìm cách ẩn núp thật kín đáo vì ai gặp anh ta khi còn lớp sơn trắng thì cũng có thể giết anh ta.

Ai thắng cuộc, trở về lại làng, sẽ được hoan nghênh và được xem là người trưởng thành.

317. Chị thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu sống đời vui vẻ trong hy sinh

Ngày kia, chị thánh Têrêxa đố các chị em trong dòng:

- “Các chị có biết ngày lễ vui mừng của em là ngày nào không?”

Vừa hỏi xong, chị thánh nầy liền nhanh lẹ trả lời:

- ”Đó là ngày Chúa thử thách em nhiều nhất. Đó là ngày Chúa để cho em chịu nhiều đau khổ nhất.”

Một hôm kia, bà bề trên hỏi chị:

- “Sáng nay, sao em vui thế?”

Chị thánh thưa lại một cách thành thật:

- “Dạ, con vừa làm được hai việc hy sinh.”

Chị thánh Têrêxa thú nhận là chị đã tập được một thói quen rất anh hùng, đó là luôn mĩm cười. Chị nói:

- “Tôi đã tập được thói quen mĩm cười trong mọi lúc, trong mọi nơi, trong mọi trường hợp, trong mọi hoàn cảnh.”

318. Cái gì ngăn trở bạn thấy Chúa?

Ngày kia, Đức Hồng Y Wiseman tiếp một người bạn đang còn ở ngoài Đạo Công giáo.

Hai người bàn luận lâu giờ về các điều trong Đạo.

Thấy bạn mình vẫn còn cứng lòng, đức hồng y liền lấy một tờ giáy trắng, viết lên đó một tiếng, rồi lấy một đồng bạc che lại.

- “Bạn thấy gì đây?”

- “Tôi thấy một đồng bạc.”

- “Bạn có thấy gì khác nữa không?”

- “Không.”

Đức hồng y liền cất đồng bạc đi và hỏi:

- “Bây giờ, bạn thấy gì?”

- “Tôi thấy: “Chúa”.

- “Vậy lúc nãy, có cái gì đã làm cho bạn không thấy Chúa?”

Ông bạn luýnh quýnh, không biết trả lời làm sao.

Nhiều kẻ chỉ dùng đôi mắt của mình để thấy tiền bạc, vì thế, họ không còn thấy Chúa, không còn thấy lề luật của Ngài, không còn thấy ân sủng của Ngài.

319. “Nầy con, con đã trở nên thánh chưa?”

Một tu sĩ kia kể về cuộc đời tu của mình như sau.

Lúc 17 tuổi, chàng nói cho cha mình biết chàng muốn đi tu, muốn dâng mình cho Chúa.

Khi biết rõ con của mình muốn đi tu thật, chứ không phải nhẹ dạ, người cha liền trả lời dứt khoát: “Đó là ý Chúa. Cha không thấy có điều gì trở ngại. Nhưng cha chỉ xin con nhớ điều nầy là: con đi tu là để trở nên một vị thánh.”

Và sau đó, cứ mỗi lần đến thăm chàng, người cha vừa vui cười, vừa hỏi chàng một câu như sau: “Nầy con, con đã trở nên thánh chưa?”

320. “Một quốc gia được thành lập thế nào được khi không có Thiên Chúa nâng đỡ?”

Năm 1787, để lập hiến pháp đầu tiên cho Hợp Chủng Quốc, là nước Mỹ bây giờ, các đại biểu họp nhau lại để bàn luận. Trong dịp nầy, đại biểu Franklin đứng lên nói một câu rất cảm động:

- “Thưa các bạn, chúng ta hãy nguyện kinh trước đã. Sống lâu năm, và càng sống thêm, tôi càng nhận rõ điều nầy là: có Thiên Chúa điều khiển mọi sự. Nếu một con chim sẻ không rớt xuống đất khi Thiên Chúa không cho phép, thì một quốc gia được thành lập thế nào được khi không có Ngài nâng đỡ?”

LM Nguyễn Vinh Gioang