Dan Lee
05-03-2008, 09:32 PM
Hạt Lúa Gieo Vào Lòng Đất
Bài chia sẻ trong thánh lễ kỷ niệm thụ phong Giám mục của ĐC Bùi Tuần tại nhà nguyện thánh Tôma - Toà Giám Mục Long Xuyên, ngày 30/4/2008
Trọng kính Đức Cha Giuse,
Kính thưa anh chị em thân mến,
Cách đây 33 năm, cũng vào ngày 30 tháng 4, và cũng tại nhà nguyện bé nhỏ này, tôi đã được thụ phong Giám mục.
I. Khi nằm sấp mặt xuống đất để cùng cộng đoàn đọc kinh cầu Các Thánh, tôi thoáng nhìn tôi như một hạt lúa được gieo vào lòng đất.
Hình ảnh hạt lúa gieo vào lòng đất được rút ra từ lời Chúa Giêsu: "Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình. Còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác" (Ga 12,24).
Chúa Giêsu nói lời đó về chính mình. Người coi chính mình Người là hạt lúa được gieo vào lòng đất, đợi được chết đi.
Khi thấy Chúa gởi cho tôi hình ảnh hạt lúa rút ra từ lời Chúa, tôi chỉ hiểu đơn sơ rằng: Đó là một sự sai đi. Tôi đã tin và đã xin vâng.
II. Sau đó, thời gian đã dần dần cho tôi hiểu rõ hơn sự Chúa sai đi. Đó là Chúa muốn:
Một đàng tôi phải kết hợp với hạt lúa Phúc Âm là chính Chúa Giêsu.
Đàng khác, tôi phải gắn bó với đất là Đất Nước Việt Nam này nói chung và với địa phương Long Xuyên này nói riêng.
a) Là hạt lúa được gieo vào một Đất Nước cụ thể, tôi hiểu địa phương và Đất Nước hơn. Hiểu không một cách khô khan trừu tượng, nhưng với yêu thương và đồng cảm. Tôi cảm nhận phần nào tâm tình của đồng bào, những niềm vui và những nỗi lo âu, những hy vọng và những thất vọng. Tôi cảm nhận phần nào những gì âm ỉ trong vô thức và tiềm thức của nhân dân. Có những gì như linh cảm mà không nói ra được. Có những mặt sông phẳng lặng và có những sóng ngầm.
b) Là hạt giống gieo vào lòng đất, tôi cảm thấy mình được hạnh phúc vì được chia sẻ. Nhưng hạt giống phải chết đi, như Chúa phán, đó lại là điều tự nhiên tôi không dễ chấp nhận như một hạnh phúc.
Sợ thì phải nói là sợ. Khổ thì phải nói là khổ. Tôi xin thành thực thú nhận rằng: Tôi đã sợ, tôi đã khổ, khi phải từ bó ý riêng để vâng phục thánh ý Chúa. Thánh giá vẫn là thánh giá.
Nhưng tôi cũng xin tuyên xưng rằng: Tôi đã được nâng đỡ rất nhiều.
* Sự nâng đỡ của Chúa là vô cùng sâu xa.
* Sự nâng đỡ của giáo phận là rất lớn lao.
* Sự nâng đỡ của Hội Thánh là rất quảng đại.
* Sự nâng đỡ của xã hội, của đồng bào là rất đáng trân trọng.
III. Hôm nay, nhìn lại 33 năm, thôi thấy hạt lúa này đã trải qua một hành trình khá dài. Một hành trình không tách rời khỏi hành trình của giáo phận. Một hành trình góp phần làm chứng cho Thiên Chúa chúng ta. Một hành trình Chúa không ngừng đào tạo kẻ Người dùng như một dụng cụ hèn mọn. Một hành trình như chuỗi dài kinh nghiệm cho lý tưởng thiêng liêng. Tôi xin lợi dụng dịp hiếm hoi này để cảm ơn mọi người vì những đồng hành quý báu.
Xin thân tình cảm ơn cách riêng Đức Cha Cố Micae và Đức Cha Giuse. Hai vị đáng kính đã nâng đỡ tôi về nhiều mặt một cách tế nhị và yêu thương đặc biệt.
Cũng nhân dịp này, tôi xin mọi người tha thứ cho tôi vì bao lỗi lầm thiếu sót của tôi.
Chúng ta tiếp tục cầu nguyện cho nhau, và cùng nhau chúng ta cầu nguyện cho Hội Thánh và Quê Hương chúng ta. Chúng ta vẫn luôn là hạt lúa của Hội Thánh và của Đất Nước Việt Nam này.
Với hết lòng khiêm tốn, chúng ta cảm tạ Thiên Chúa giàu lòng thương xót. Người đã sai chúng ta đi. Người luôn ở với chúng ta mọi ngày, nhất là những ngày khốn khó gian nan. Người ở lại với chúng ta như Đấng Cứu độ, như Đấng ủi an và như Đấng Phục sinh. Chúng ta luôn sống với Người trong ơn đổi mới và phó thác trọn vẹn vào thánh ý Người.
+GM JB Bùi Tuần
Bài chia sẻ trong thánh lễ kỷ niệm thụ phong Giám mục của ĐC Bùi Tuần tại nhà nguyện thánh Tôma - Toà Giám Mục Long Xuyên, ngày 30/4/2008
Trọng kính Đức Cha Giuse,
Kính thưa anh chị em thân mến,
Cách đây 33 năm, cũng vào ngày 30 tháng 4, và cũng tại nhà nguyện bé nhỏ này, tôi đã được thụ phong Giám mục.
I. Khi nằm sấp mặt xuống đất để cùng cộng đoàn đọc kinh cầu Các Thánh, tôi thoáng nhìn tôi như một hạt lúa được gieo vào lòng đất.
Hình ảnh hạt lúa gieo vào lòng đất được rút ra từ lời Chúa Giêsu: "Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình. Còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác" (Ga 12,24).
Chúa Giêsu nói lời đó về chính mình. Người coi chính mình Người là hạt lúa được gieo vào lòng đất, đợi được chết đi.
Khi thấy Chúa gởi cho tôi hình ảnh hạt lúa rút ra từ lời Chúa, tôi chỉ hiểu đơn sơ rằng: Đó là một sự sai đi. Tôi đã tin và đã xin vâng.
II. Sau đó, thời gian đã dần dần cho tôi hiểu rõ hơn sự Chúa sai đi. Đó là Chúa muốn:
Một đàng tôi phải kết hợp với hạt lúa Phúc Âm là chính Chúa Giêsu.
Đàng khác, tôi phải gắn bó với đất là Đất Nước Việt Nam này nói chung và với địa phương Long Xuyên này nói riêng.
a) Là hạt lúa được gieo vào một Đất Nước cụ thể, tôi hiểu địa phương và Đất Nước hơn. Hiểu không một cách khô khan trừu tượng, nhưng với yêu thương và đồng cảm. Tôi cảm nhận phần nào tâm tình của đồng bào, những niềm vui và những nỗi lo âu, những hy vọng và những thất vọng. Tôi cảm nhận phần nào những gì âm ỉ trong vô thức và tiềm thức của nhân dân. Có những gì như linh cảm mà không nói ra được. Có những mặt sông phẳng lặng và có những sóng ngầm.
b) Là hạt giống gieo vào lòng đất, tôi cảm thấy mình được hạnh phúc vì được chia sẻ. Nhưng hạt giống phải chết đi, như Chúa phán, đó lại là điều tự nhiên tôi không dễ chấp nhận như một hạnh phúc.
Sợ thì phải nói là sợ. Khổ thì phải nói là khổ. Tôi xin thành thực thú nhận rằng: Tôi đã sợ, tôi đã khổ, khi phải từ bó ý riêng để vâng phục thánh ý Chúa. Thánh giá vẫn là thánh giá.
Nhưng tôi cũng xin tuyên xưng rằng: Tôi đã được nâng đỡ rất nhiều.
* Sự nâng đỡ của Chúa là vô cùng sâu xa.
* Sự nâng đỡ của giáo phận là rất lớn lao.
* Sự nâng đỡ của Hội Thánh là rất quảng đại.
* Sự nâng đỡ của xã hội, của đồng bào là rất đáng trân trọng.
III. Hôm nay, nhìn lại 33 năm, thôi thấy hạt lúa này đã trải qua một hành trình khá dài. Một hành trình không tách rời khỏi hành trình của giáo phận. Một hành trình góp phần làm chứng cho Thiên Chúa chúng ta. Một hành trình Chúa không ngừng đào tạo kẻ Người dùng như một dụng cụ hèn mọn. Một hành trình như chuỗi dài kinh nghiệm cho lý tưởng thiêng liêng. Tôi xin lợi dụng dịp hiếm hoi này để cảm ơn mọi người vì những đồng hành quý báu.
Xin thân tình cảm ơn cách riêng Đức Cha Cố Micae và Đức Cha Giuse. Hai vị đáng kính đã nâng đỡ tôi về nhiều mặt một cách tế nhị và yêu thương đặc biệt.
Cũng nhân dịp này, tôi xin mọi người tha thứ cho tôi vì bao lỗi lầm thiếu sót của tôi.
Chúng ta tiếp tục cầu nguyện cho nhau, và cùng nhau chúng ta cầu nguyện cho Hội Thánh và Quê Hương chúng ta. Chúng ta vẫn luôn là hạt lúa của Hội Thánh và của Đất Nước Việt Nam này.
Với hết lòng khiêm tốn, chúng ta cảm tạ Thiên Chúa giàu lòng thương xót. Người đã sai chúng ta đi. Người luôn ở với chúng ta mọi ngày, nhất là những ngày khốn khó gian nan. Người ở lại với chúng ta như Đấng Cứu độ, như Đấng ủi an và như Đấng Phục sinh. Chúng ta luôn sống với Người trong ơn đổi mới và phó thác trọn vẹn vào thánh ý Người.
+GM JB Bùi Tuần