Dan Lee
05-08-2008, 05:36 PM
Bài tường thuật về sự sáng tạo cuộc sống người con
1. Ngay từ khởi đầu lúc lọt lòng mẹ, thế giới em bé sơ sinh còn hoang vu tối tăm. Chưa có trật tự, chưa có gì liên kết lại với nhau. Sự ấm cúng bao bọc trong cung lòng mẹ giờ đây như không còn nữa. Bóng tối như bao phủ người con. Em còn trần truồng, nhắm mắt kêu la khóc thét đòi mẹ giữa cảnh hoang vu!
Người mẹ ôm con vào lòng, lấy khăn bọc ủ con cho, rồi đặt nụ hôn đầu đời trên vầng trán, trên đôi gò má, trên môi miệng còn tinh tuyền, như giọt sương buổi sáng sớm còn đọng trên ngọn cỏ, của con mình.
Thế là bóng tối biến tan. Ánh sáng tràn vào tận khắp cùng thân thể và tâm hồn em.
Người con gọi ánh sáng là sự tin tưởng, bóng tối là sự sợ hãi.
Một tạo vật, một công trình tác phẩm, một con người do Thượng Ðế tác tạo ra đã bước vào trong trần gian!
Ðó là một buổi chiều và một buổi sáng: ngày thứ nhất
Người mẹ nhìn em bé nói: con của mẹ đói bụng rồi, mẹ cho con ăn nhé! Mọi sự xảy ra như mẹ mong muốn.
2. Mẹ ôm con vào lòng áp sát vào lồng ngực cho con bú giòng sữa nuôi dưỡng bình yên từ thân thể mẹ chảy ra. Em bé gục đầu vào lòng mẹ, nhắm mắt hút dòng nước thức ăn bình thản thỏa mãn. Cơn đói khát dần biến tan mất. Em bé ngủ yên mơ màng miệng nở nụ cười khoan khoái nhẹ nhàng trên cánh tay nơi lòng mẹ mình.
Em gọi lòng mẹ mình là hạnh phúc và cơn đói khát là sự bất hạnh.
Sức sống tươi trẻ non yếu đang dần phát triển vươn lớn lên bằng dòng sữa thức ăn tình yêu huyền nhiệm nơi người mẹ, mà Ðấng Tạo Hóa trao tặng cho con người.
Ðó là một buổi chiều và một buổi sáng: ngày thứ hai.
Người mẹ mang chăn mền quần áo lại mặc quấn cho con nói: mẹ đắp chăn, mặc quần áo cho con, để con được ấm áp! Mọi sự xảy ra như mẹ mong muốn.
3. Mẹ ẵm con mình trên đôi tay, đặt em nằm trên giường trải khăn, thay tã, thay quần áo mới khô cho em, ru em nín đi đừng khóc nữa. Em bé cảm thấy ấm áp. Lớp quần áo khô mới cùng chăn bông êm ấm đã cản ngăn cơn gió lạnh không xâm nhập vào thân thể non yếu của em được nữa. Mẹ cầm bàn tay non nhỏ của em vẽ hình Thánh Giá trên thân thể em, xin Chúa Giêsu và Ðức Mẹ chúc lành cho em khoẻ mạnh mau lớn.
Em gọi sự ấm áp của mẹ em là nơi trú ẩn. Em nhắm mắt ngủ yên trong sự tin tưởng.
Xa lạ từ lúc đi ra khỏi cung lòng mẹ sống giữa thế giới bao la. Nhưng người con không phải lang thang mất hướng đi trong vùng sa mạc hoang vu. Bến bờ bình an cho tâm hồn thân xác đã dọn sẵn cho em.
Ðó là một buổi chiều và một buổi sáng: ngày thứ ba.
Thấy con nằm trong nôi một mình, mẹ nói: con là niềm vui hạnh phúc của mẹ! Và mọi sự xảy ra như mẹ mong muốn!
4. Người mẹ đặt bàn tay trên đầu con, xoa trán vuốt tóc con, rồi lại xoa trên đôi gò má non nhẵn mịn đỏ ửng, nắn bóp xoa tay chân và khắp thân thể của em.
Bế em lên, mẹ vỗ vào thân thể em, đang khi nói những lời ngọt ngào nựng nịu em: con chó con, con ngoan của mẹ! Em bé cảm thấy được âu yếm thương yêu trong vòng tay mẹ mình.
Và em gọi sự âu yếm của mẹ là niềm an ủi.
Không ai là một hòn đảo. Ai cũng cần sự liên đới tương quan, nhất là được đụng chạm ve vuốt âu yếm. Những liên đới đó mang lại niềm an ủi. Vâng, cảm giác được chấp nhận mang lại sự an tòan cho đời người thêm hạnh phúc.
Ðó là một buổi chiều và một buổi sáng: ngày thứ tư.
Em bé nằm kêu bâng quơ. Như trực giác linh tính hiểu ra, mẹ em nói vọng vào: con hãy nói nữa đi, mẹ nghe con đây! Và mọi sự xảy ra như mẹ mong muốn.
5. Người mẹ chạy lại cúi mình sát xuống con, nói chuyện và cười với em bé bằng ngôn ngữ thật đơn giản. Em bé quơ tay chân dãy dụa cũng ê a nói lại với mẹ mình. Mẹ em nhìn thẳng vào khuôn mặt non dại ngây thơ trong trắng của em, lắng nghe em ê a. Mẹ hiểu con mình muốn nói gì. Mẹ con liú lo nói chuyện với nhau, và nghe nhau trong niềm hạnh phúc sung sướng. Em học tiếng mẹ đẻ từ ngày đó. Em không còn là người câm nữa.
Em gọi tiếng mẹ mình là niềm hy vọng.
Nhu cầu thông tin liên lạc không chỉ giới hạn trong sự đụng chạm bằng tay chân thân xác, nhưng còn bằng trí tuệ tâm hồn trái tim qua ngôn ngữ tiếng nói phát ra bên ngoài nữa. Nhu cầu trí tuệ tâm linh này rất căn bản. Nó giúp phát triển cuộc sống riêng tư mỗi người, và cuộc sống chung trong xã hội con người. Niềm hy vọng đang vươn lên.
Ðó là một buổi chiều và một buổi sáng: ngày thứ năm
Nghe tiếng kêu la thất thanh của con, mẹ vội chạy lại nói: con đừng sợ, có mẹ đây con! Mọi sự xảy ra như mẹ mong muốn!
6. Tiếng la hét sợ hãi nghi nan của đứa con như sắp bị ngã trợt khỏi bậc cầu thang hay ngưỡng cửa chắn bước em đi, người mẹ chạy đến cầm tay em vực em dậy.
Cúi mặt xuống xoa thổi hơi bôi chút nước miếng trên chỗ đau của con, bàn tay lau chùi những giọt nước mắt ngây thơ tinh tuyền như dòng nước nơi khe suối trong sáng, còn đang đọng trên đôi mắt, trên gò má của con. Người con cảm nhận ra sự trung thành của mẹ mình.
Người con gọi sự trung thành đó là tình yêu.
Tình yêu là điều gì linh thiêng cao qúy không sao diễn tả được. Nhưng sự trung thành với tình yêu giúp cho tình yêu, tựa như một khóm cây, bén rễ sâu bền chặt vào tận thâm tâm con người.
Ðó là một buổi chiều và một buổi sáng: ngày thứ sáu.
* * *
Khi người con đã khôn lớn, người mẹ chúc lành cho con mình và nói: bây giờ con đã lớn khôn. Hãy chịu khó học hành tìm hiểu, chịu khó làm việc, nhớ đến lời kinh Kính mừng Maria và kinh Lạy Cha, đi vào đời kiến tạo đời sống tự lập! Mọi sự xảy ra như mẹ mong muốn!
Ðời sống của một người trẻ lớn lên đi vào đời với những bước chập chững bỡ ngỡ. Theo gương cha mẹ, người con tìm cho mình một hướng đi xây dựng cuộc sống, hay một mái ấm gia đình riêng, mà người con cùng với người bạn đường xây dựng nên.
Trong tổ ấm đó họ cũng có con như ngày xưa cha mẹ họ đã sinh thành nuôi dưỡng họ. Theo lời căn dặn của mẹ mình, họ yêu thương con cái như họ đã được mẹ yêu thương.
Ðời sống tự lập giữa dòng đời xã hội xảy ra với nhiều thay đổi chao đảo, có hoang vu lộn xộn mất trật tự nữa!
Người con cảm thấy nhiều hoang mang lo âu sợ hãi. Những lúc như thế, người con nhớ đến mẹ mình, và gọi kêu cầu mẹ mình, người đã trao tặng nuôi dạy mình lòng tin, niềm hy vọng và tình yêu mến.
Ba bông hoa Tin Cậy và Mến là ba đức tính căn bản cột trụ kiến tạo đời sống:
cho tòa nhà đức tin làm con Chúa, Ðấng tạo dựng nên sự sống con người. Nâng đỡ đời sống không trở nên như chiếc xe không phanh thắng dọc đường gió bụi, như con thuyền không bánh lái giữa dòng sông đời sống.
cho dãy nhà xã hội, nơi cùng chung sống. Nâng cao nhân phẩm con người để không bị chà đạp và để bác ái tình người được thăng hoa triển nở.
và cho cả ngôi nhà cùng khu vườn đời sống riêng mỗi người nữa. Nâng vươn tâm trí con người nhận ra gía trị đóng góp đời sống mình vào trong khu vườn bông hoa sáng tạo của Thượng Ðế: Tất cả đều được hân hoan đón nhận!
Xin tạ ơn Thiên Chúa và cám ơn Mẹ của con!
Tháng hoa nhớ về Mẹ - Tặng các người Mẹ.
Phóng tác lấy hứng từ bài tường thuật Sáng tạo trong Sáng Thế ký 1,1-31
Lm Đaminh Nguyễn Ngọc Long
1. Ngay từ khởi đầu lúc lọt lòng mẹ, thế giới em bé sơ sinh còn hoang vu tối tăm. Chưa có trật tự, chưa có gì liên kết lại với nhau. Sự ấm cúng bao bọc trong cung lòng mẹ giờ đây như không còn nữa. Bóng tối như bao phủ người con. Em còn trần truồng, nhắm mắt kêu la khóc thét đòi mẹ giữa cảnh hoang vu!
Người mẹ ôm con vào lòng, lấy khăn bọc ủ con cho, rồi đặt nụ hôn đầu đời trên vầng trán, trên đôi gò má, trên môi miệng còn tinh tuyền, như giọt sương buổi sáng sớm còn đọng trên ngọn cỏ, của con mình.
Thế là bóng tối biến tan. Ánh sáng tràn vào tận khắp cùng thân thể và tâm hồn em.
Người con gọi ánh sáng là sự tin tưởng, bóng tối là sự sợ hãi.
Một tạo vật, một công trình tác phẩm, một con người do Thượng Ðế tác tạo ra đã bước vào trong trần gian!
Ðó là một buổi chiều và một buổi sáng: ngày thứ nhất
Người mẹ nhìn em bé nói: con của mẹ đói bụng rồi, mẹ cho con ăn nhé! Mọi sự xảy ra như mẹ mong muốn.
2. Mẹ ôm con vào lòng áp sát vào lồng ngực cho con bú giòng sữa nuôi dưỡng bình yên từ thân thể mẹ chảy ra. Em bé gục đầu vào lòng mẹ, nhắm mắt hút dòng nước thức ăn bình thản thỏa mãn. Cơn đói khát dần biến tan mất. Em bé ngủ yên mơ màng miệng nở nụ cười khoan khoái nhẹ nhàng trên cánh tay nơi lòng mẹ mình.
Em gọi lòng mẹ mình là hạnh phúc và cơn đói khát là sự bất hạnh.
Sức sống tươi trẻ non yếu đang dần phát triển vươn lớn lên bằng dòng sữa thức ăn tình yêu huyền nhiệm nơi người mẹ, mà Ðấng Tạo Hóa trao tặng cho con người.
Ðó là một buổi chiều và một buổi sáng: ngày thứ hai.
Người mẹ mang chăn mền quần áo lại mặc quấn cho con nói: mẹ đắp chăn, mặc quần áo cho con, để con được ấm áp! Mọi sự xảy ra như mẹ mong muốn.
3. Mẹ ẵm con mình trên đôi tay, đặt em nằm trên giường trải khăn, thay tã, thay quần áo mới khô cho em, ru em nín đi đừng khóc nữa. Em bé cảm thấy ấm áp. Lớp quần áo khô mới cùng chăn bông êm ấm đã cản ngăn cơn gió lạnh không xâm nhập vào thân thể non yếu của em được nữa. Mẹ cầm bàn tay non nhỏ của em vẽ hình Thánh Giá trên thân thể em, xin Chúa Giêsu và Ðức Mẹ chúc lành cho em khoẻ mạnh mau lớn.
Em gọi sự ấm áp của mẹ em là nơi trú ẩn. Em nhắm mắt ngủ yên trong sự tin tưởng.
Xa lạ từ lúc đi ra khỏi cung lòng mẹ sống giữa thế giới bao la. Nhưng người con không phải lang thang mất hướng đi trong vùng sa mạc hoang vu. Bến bờ bình an cho tâm hồn thân xác đã dọn sẵn cho em.
Ðó là một buổi chiều và một buổi sáng: ngày thứ ba.
Thấy con nằm trong nôi một mình, mẹ nói: con là niềm vui hạnh phúc của mẹ! Và mọi sự xảy ra như mẹ mong muốn!
4. Người mẹ đặt bàn tay trên đầu con, xoa trán vuốt tóc con, rồi lại xoa trên đôi gò má non nhẵn mịn đỏ ửng, nắn bóp xoa tay chân và khắp thân thể của em.
Bế em lên, mẹ vỗ vào thân thể em, đang khi nói những lời ngọt ngào nựng nịu em: con chó con, con ngoan của mẹ! Em bé cảm thấy được âu yếm thương yêu trong vòng tay mẹ mình.
Và em gọi sự âu yếm của mẹ là niềm an ủi.
Không ai là một hòn đảo. Ai cũng cần sự liên đới tương quan, nhất là được đụng chạm ve vuốt âu yếm. Những liên đới đó mang lại niềm an ủi. Vâng, cảm giác được chấp nhận mang lại sự an tòan cho đời người thêm hạnh phúc.
Ðó là một buổi chiều và một buổi sáng: ngày thứ tư.
Em bé nằm kêu bâng quơ. Như trực giác linh tính hiểu ra, mẹ em nói vọng vào: con hãy nói nữa đi, mẹ nghe con đây! Và mọi sự xảy ra như mẹ mong muốn.
5. Người mẹ chạy lại cúi mình sát xuống con, nói chuyện và cười với em bé bằng ngôn ngữ thật đơn giản. Em bé quơ tay chân dãy dụa cũng ê a nói lại với mẹ mình. Mẹ em nhìn thẳng vào khuôn mặt non dại ngây thơ trong trắng của em, lắng nghe em ê a. Mẹ hiểu con mình muốn nói gì. Mẹ con liú lo nói chuyện với nhau, và nghe nhau trong niềm hạnh phúc sung sướng. Em học tiếng mẹ đẻ từ ngày đó. Em không còn là người câm nữa.
Em gọi tiếng mẹ mình là niềm hy vọng.
Nhu cầu thông tin liên lạc không chỉ giới hạn trong sự đụng chạm bằng tay chân thân xác, nhưng còn bằng trí tuệ tâm hồn trái tim qua ngôn ngữ tiếng nói phát ra bên ngoài nữa. Nhu cầu trí tuệ tâm linh này rất căn bản. Nó giúp phát triển cuộc sống riêng tư mỗi người, và cuộc sống chung trong xã hội con người. Niềm hy vọng đang vươn lên.
Ðó là một buổi chiều và một buổi sáng: ngày thứ năm
Nghe tiếng kêu la thất thanh của con, mẹ vội chạy lại nói: con đừng sợ, có mẹ đây con! Mọi sự xảy ra như mẹ mong muốn!
6. Tiếng la hét sợ hãi nghi nan của đứa con như sắp bị ngã trợt khỏi bậc cầu thang hay ngưỡng cửa chắn bước em đi, người mẹ chạy đến cầm tay em vực em dậy.
Cúi mặt xuống xoa thổi hơi bôi chút nước miếng trên chỗ đau của con, bàn tay lau chùi những giọt nước mắt ngây thơ tinh tuyền như dòng nước nơi khe suối trong sáng, còn đang đọng trên đôi mắt, trên gò má của con. Người con cảm nhận ra sự trung thành của mẹ mình.
Người con gọi sự trung thành đó là tình yêu.
Tình yêu là điều gì linh thiêng cao qúy không sao diễn tả được. Nhưng sự trung thành với tình yêu giúp cho tình yêu, tựa như một khóm cây, bén rễ sâu bền chặt vào tận thâm tâm con người.
Ðó là một buổi chiều và một buổi sáng: ngày thứ sáu.
* * *
Khi người con đã khôn lớn, người mẹ chúc lành cho con mình và nói: bây giờ con đã lớn khôn. Hãy chịu khó học hành tìm hiểu, chịu khó làm việc, nhớ đến lời kinh Kính mừng Maria và kinh Lạy Cha, đi vào đời kiến tạo đời sống tự lập! Mọi sự xảy ra như mẹ mong muốn!
Ðời sống của một người trẻ lớn lên đi vào đời với những bước chập chững bỡ ngỡ. Theo gương cha mẹ, người con tìm cho mình một hướng đi xây dựng cuộc sống, hay một mái ấm gia đình riêng, mà người con cùng với người bạn đường xây dựng nên.
Trong tổ ấm đó họ cũng có con như ngày xưa cha mẹ họ đã sinh thành nuôi dưỡng họ. Theo lời căn dặn của mẹ mình, họ yêu thương con cái như họ đã được mẹ yêu thương.
Ðời sống tự lập giữa dòng đời xã hội xảy ra với nhiều thay đổi chao đảo, có hoang vu lộn xộn mất trật tự nữa!
Người con cảm thấy nhiều hoang mang lo âu sợ hãi. Những lúc như thế, người con nhớ đến mẹ mình, và gọi kêu cầu mẹ mình, người đã trao tặng nuôi dạy mình lòng tin, niềm hy vọng và tình yêu mến.
Ba bông hoa Tin Cậy và Mến là ba đức tính căn bản cột trụ kiến tạo đời sống:
cho tòa nhà đức tin làm con Chúa, Ðấng tạo dựng nên sự sống con người. Nâng đỡ đời sống không trở nên như chiếc xe không phanh thắng dọc đường gió bụi, như con thuyền không bánh lái giữa dòng sông đời sống.
cho dãy nhà xã hội, nơi cùng chung sống. Nâng cao nhân phẩm con người để không bị chà đạp và để bác ái tình người được thăng hoa triển nở.
và cho cả ngôi nhà cùng khu vườn đời sống riêng mỗi người nữa. Nâng vươn tâm trí con người nhận ra gía trị đóng góp đời sống mình vào trong khu vườn bông hoa sáng tạo của Thượng Ðế: Tất cả đều được hân hoan đón nhận!
Xin tạ ơn Thiên Chúa và cám ơn Mẹ của con!
Tháng hoa nhớ về Mẹ - Tặng các người Mẹ.
Phóng tác lấy hứng từ bài tường thuật Sáng tạo trong Sáng Thế ký 1,1-31
Lm Đaminh Nguyễn Ngọc Long