Dan Lee
05-09-2008, 05:17 PM
Không phải đợi đến ngày của Mẹ ta mới nhớ đến Mẹ
Ngày Của Mẹ
… Một bông hồng cho anh, một bông hồng cho em
Một bông hồng cho những ai đang còn mẹ, đang còn mẹ để đời vui sướng hơn…
Lời của Phạm Thế Mỹ như một lần nữa tăng thêm tình mẹ…”Lỡ mai này mẹ hiền có mất đi, như đoá hoa không mặt trời như trẻ thơ không nụ cười như đời mình không lớn khôn thêm, như bầu trời thiếu ánh sao đêm…”. Tình mẹ dạt dào bao la là dường nào, bao nhiêu sách vở và bao nhiêu giấy bút không thể nào tả hết được lòng của mẹ…
Hình ảnh của một bà mẹ bị đau khổ đến tột cùng đã để lại trong tôi nhiều suy nghĩ. Biết tôi qua một người quen, bà gửi đến cho tôi bức thư, đọc xong lòng tôi nhói lên và và tim tôi đập không đúng nhịp nữa. Vì lẽ qua bức thư đó người mẹ đã kể lại với tôi là bà có hai người con : một trai và một gái. Người con trai hiện tại đang ngồi trong trại giam và người con gái nhạt nhẽo với đạo nghĩa. Bà rủ con đi tĩnh tâm nhưng bị từ chối, bà cầu nguyện và sau cùng cô con gái chịu đi. Không biết sau lần tĩnh tâm bây giờ cô bé đó ra sao. Tôi cầu mong cô có sự biến đổi sau những lời nguyện của Mẹ cô.
Một câu chuyện khác tôi biết được về một cô bé, mới này nào còn là một học sinh trung học dễ thương và tràn đầy hy vọng. Gia đình cô là một gia đình nề nếp, có cậu ruột là linh mục. Chắc chắn cô được gia đình giáo dục rất lỹ lưỡng, đặc biệt là sự hướng dẫn của Cha cậu. Vậy mà giờ đây cô đã đi ra ngoài sự hướng dẫn bảo ban ấy, sự sống của cô chỉ được đếm từng ngày khi cô mắc căn bệnh quái ác của thế kỷ.
Chưa được tiếp xúc với hai bà mẹ ấy nhưng tôi cảm thấu được sự đau đớn dường bao. Hai bà mẹ ấy đau lòng và xấu hổ lắm khi các con của mình như vậy. Thậm chí ra đường cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn bà con chòm xóm. Thương thay cho hai bà mẹ cả một đời tần tảo nuôi dưỡng con để rồi phải đón nhận những nỗi đau từ những người con đấy.
Chẳng có người mẹ nào mong con cái phải đáp đền công ơn cho cha, cho mẹ cả. Mẹ chỉ mong có một điều là con đừng làm hổ danh mẹ, vậy mà ...
Ngày của Mẹ lại về, nghĩ về những người phụ nữ, nghĩ về những người mẹ, cách riêng là những người mẹ đau khổ tôi lại cảm thấy thương Mẹ hơn lúc nào hết.
Cả cuộc đời Mẹ tảo tần nuôi chúng tôi khôn lớn. Đến ngày con cái vừa tạm đủ ăn thì Mẹ đã khuất. Càng nghĩ đến Mẹ, chị em chúng tôi lại càng cảm thấy Mẹ như bị thiệt thòi, Mẹ như bị mất mát điều gì đó so với nhiều người mẹ khác.
Chiều nay trong căn phòng nhỏ của tu viện, một giọng hát thật dễ thương ngân lên bài Cầu cho cha mẹ 9 của nhạc sĩ Phanxicô qua dàn loa nhỏ để đầu giường : “Này chúng con sinh vào đời. Nhờ có tay của mẹ cha. Là Thái Sơn cao xa cao xa, là biển Đông bao la bao la. Như một rừng hoa ngát hương cả bốn mùa, ôi tình mẹ cha nói lên tình Chúa. Đời chúng con yên vui hân hoan, nhờ mẹ cha gian nan lo toan. Trong giọt mồ hôi có vươn cả máu hồng, luôn dạy lòng con biết câu mặn nồng .... Rồi lớn lên con vào đời. Gặp biết bao nhiêu người thương. Dù có ai hy sinh cho con, dù được ai cho mâm cơm ngon. Đi gần về xa thấy đâu một mái nhà, như nhà mẹ cha thiết tha từ ấy. Rồi lớn lên con xây non cao, vượt biển khơi bay lên trăng sao. Khi về nhà xưa với cha và với mẹ, vẫn là trẻ thơ bé như ngày nào”
Đúng như tâm tình của nhạc sĩ Phanxicô gửi đến qua giọng ca ngọt ngào của em bé nào đó hát vang trong máy. Những ngày Mẹ còn sống, Mẹ phải làm đủ mọi chuyện để lo cho chúng tôi có được cái ăn cái mặc. Ngày Mẹ còn sống chẳng bao giờ có được vài trăm ngàn để trong tủ gọi là phòng thân. Ngày nay các con có vài ba triệu để phòng bệnh cho cha già thân yêu đấy nhưng mà Mẹ thì mãi mãi đã không còn.
Đi đâu thì đi, làm gì thì làm, tôi vẫn thấy một nỗi trống vắng không thể nào bù đắp được cho bằng tình Mẹ. Mỗi lần về thăm nhà, tôi cảm thấy một sự trống trải nào đó không thể diễn tả được vì trong nhà vắng đi hình ảnh của người Mẹ hiền yêu dấu.
Chuẩn bị lãnh thánh chức linh mục, nhiều người thân quen hỏi thăm tôi cần gì nhất. Chẳng thể nào nói nên lời vì lẽ điều cần nhất là cần có Mẹ ở cạnh bên trong ngày hồng phúc. Thế nhưng, điều ấy nó nằm ngoài tầm tay với của phận người nhỏ bé.
Chỉ biết trong mỗi giờ kinh, mỗi Thánh lễ dâng một lời nguyện be bé cho Mẹ và cũng xin Mẹ trao một lời nguyện be bé của Mẹ đến cùng Thiên Chúa Tình yêu.
Không phải đợi đến ngày của Mẹ ta mới nhớ đến Mẹ nhưng ngày nào trong đời ta cũng là ngày của Mẹ. Vì lẽ từng hơi thở, từng miếng ăn, từng giấc ngủ của ta đều có mẹ ở cạnh bên mà đôi khi do quá sung sướng, quá hạnh phúc và quá vô tư nên ta không nhận ra đấy thôi.
Ước gì những ai còn cha, đủ bóng mẹ hãy làm điều gì đó thật nhỏ nhoi cho cha, cho mẹ khi các ngài còn sống. Đừng để khi các ngài qua đi lại phải mang trong mình nỗi niềm day dứt khôn nguôi.
Anmai, DCCT
Ngày Của Mẹ
… Một bông hồng cho anh, một bông hồng cho em
Một bông hồng cho những ai đang còn mẹ, đang còn mẹ để đời vui sướng hơn…
Lời của Phạm Thế Mỹ như một lần nữa tăng thêm tình mẹ…”Lỡ mai này mẹ hiền có mất đi, như đoá hoa không mặt trời như trẻ thơ không nụ cười như đời mình không lớn khôn thêm, như bầu trời thiếu ánh sao đêm…”. Tình mẹ dạt dào bao la là dường nào, bao nhiêu sách vở và bao nhiêu giấy bút không thể nào tả hết được lòng của mẹ…
Hình ảnh của một bà mẹ bị đau khổ đến tột cùng đã để lại trong tôi nhiều suy nghĩ. Biết tôi qua một người quen, bà gửi đến cho tôi bức thư, đọc xong lòng tôi nhói lên và và tim tôi đập không đúng nhịp nữa. Vì lẽ qua bức thư đó người mẹ đã kể lại với tôi là bà có hai người con : một trai và một gái. Người con trai hiện tại đang ngồi trong trại giam và người con gái nhạt nhẽo với đạo nghĩa. Bà rủ con đi tĩnh tâm nhưng bị từ chối, bà cầu nguyện và sau cùng cô con gái chịu đi. Không biết sau lần tĩnh tâm bây giờ cô bé đó ra sao. Tôi cầu mong cô có sự biến đổi sau những lời nguyện của Mẹ cô.
Một câu chuyện khác tôi biết được về một cô bé, mới này nào còn là một học sinh trung học dễ thương và tràn đầy hy vọng. Gia đình cô là một gia đình nề nếp, có cậu ruột là linh mục. Chắc chắn cô được gia đình giáo dục rất lỹ lưỡng, đặc biệt là sự hướng dẫn của Cha cậu. Vậy mà giờ đây cô đã đi ra ngoài sự hướng dẫn bảo ban ấy, sự sống của cô chỉ được đếm từng ngày khi cô mắc căn bệnh quái ác của thế kỷ.
Chưa được tiếp xúc với hai bà mẹ ấy nhưng tôi cảm thấu được sự đau đớn dường bao. Hai bà mẹ ấy đau lòng và xấu hổ lắm khi các con của mình như vậy. Thậm chí ra đường cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn bà con chòm xóm. Thương thay cho hai bà mẹ cả một đời tần tảo nuôi dưỡng con để rồi phải đón nhận những nỗi đau từ những người con đấy.
Chẳng có người mẹ nào mong con cái phải đáp đền công ơn cho cha, cho mẹ cả. Mẹ chỉ mong có một điều là con đừng làm hổ danh mẹ, vậy mà ...
Ngày của Mẹ lại về, nghĩ về những người phụ nữ, nghĩ về những người mẹ, cách riêng là những người mẹ đau khổ tôi lại cảm thấy thương Mẹ hơn lúc nào hết.
Cả cuộc đời Mẹ tảo tần nuôi chúng tôi khôn lớn. Đến ngày con cái vừa tạm đủ ăn thì Mẹ đã khuất. Càng nghĩ đến Mẹ, chị em chúng tôi lại càng cảm thấy Mẹ như bị thiệt thòi, Mẹ như bị mất mát điều gì đó so với nhiều người mẹ khác.
Chiều nay trong căn phòng nhỏ của tu viện, một giọng hát thật dễ thương ngân lên bài Cầu cho cha mẹ 9 của nhạc sĩ Phanxicô qua dàn loa nhỏ để đầu giường : “Này chúng con sinh vào đời. Nhờ có tay của mẹ cha. Là Thái Sơn cao xa cao xa, là biển Đông bao la bao la. Như một rừng hoa ngát hương cả bốn mùa, ôi tình mẹ cha nói lên tình Chúa. Đời chúng con yên vui hân hoan, nhờ mẹ cha gian nan lo toan. Trong giọt mồ hôi có vươn cả máu hồng, luôn dạy lòng con biết câu mặn nồng .... Rồi lớn lên con vào đời. Gặp biết bao nhiêu người thương. Dù có ai hy sinh cho con, dù được ai cho mâm cơm ngon. Đi gần về xa thấy đâu một mái nhà, như nhà mẹ cha thiết tha từ ấy. Rồi lớn lên con xây non cao, vượt biển khơi bay lên trăng sao. Khi về nhà xưa với cha và với mẹ, vẫn là trẻ thơ bé như ngày nào”
Đúng như tâm tình của nhạc sĩ Phanxicô gửi đến qua giọng ca ngọt ngào của em bé nào đó hát vang trong máy. Những ngày Mẹ còn sống, Mẹ phải làm đủ mọi chuyện để lo cho chúng tôi có được cái ăn cái mặc. Ngày Mẹ còn sống chẳng bao giờ có được vài trăm ngàn để trong tủ gọi là phòng thân. Ngày nay các con có vài ba triệu để phòng bệnh cho cha già thân yêu đấy nhưng mà Mẹ thì mãi mãi đã không còn.
Đi đâu thì đi, làm gì thì làm, tôi vẫn thấy một nỗi trống vắng không thể nào bù đắp được cho bằng tình Mẹ. Mỗi lần về thăm nhà, tôi cảm thấy một sự trống trải nào đó không thể diễn tả được vì trong nhà vắng đi hình ảnh của người Mẹ hiền yêu dấu.
Chuẩn bị lãnh thánh chức linh mục, nhiều người thân quen hỏi thăm tôi cần gì nhất. Chẳng thể nào nói nên lời vì lẽ điều cần nhất là cần có Mẹ ở cạnh bên trong ngày hồng phúc. Thế nhưng, điều ấy nó nằm ngoài tầm tay với của phận người nhỏ bé.
Chỉ biết trong mỗi giờ kinh, mỗi Thánh lễ dâng một lời nguyện be bé cho Mẹ và cũng xin Mẹ trao một lời nguyện be bé của Mẹ đến cùng Thiên Chúa Tình yêu.
Không phải đợi đến ngày của Mẹ ta mới nhớ đến Mẹ nhưng ngày nào trong đời ta cũng là ngày của Mẹ. Vì lẽ từng hơi thở, từng miếng ăn, từng giấc ngủ của ta đều có mẹ ở cạnh bên mà đôi khi do quá sung sướng, quá hạnh phúc và quá vô tư nên ta không nhận ra đấy thôi.
Ước gì những ai còn cha, đủ bóng mẹ hãy làm điều gì đó thật nhỏ nhoi cho cha, cho mẹ khi các ngài còn sống. Đừng để khi các ngài qua đi lại phải mang trong mình nỗi niềm day dứt khôn nguôi.
Anmai, DCCT