Dan Lee
05-09-2008, 05:37 PM
CÁI (BÚA) RÌU VÀNG
http://www.vietcatholic.net/pics/Dog-10.gif
Ngày xưa, có một em bé tên là Bảo Nhi, nhà em rất nghèo khổ, bố em thì bị bệnh nằm cả ngày trên giường, nên Bảo Nhi chỉ có cách là đến nhà của một địa chủ để làm công, kiếm tiền nuôi gia đình.
Một hôm, Bảo Nhi đi lên núi để đốn củi, khi đi qua cái cầu gỗ, vì không cẩn thận nên cái rìu rơi xuống sông. Không có rìu thì làm sao đốn củi được, nếu không có củi thì ông địa chủ độc ác sẽ đánh nó một trận đòn, nghĩ đến đó thì Bảo Nhi đau lòng khóc lớn.
Lúc ấy, trên mặt hồ đột nhiên xuất hiện một ông lão râu bạc trắng, ông ta chống cậy gậy đi đến bên Bảo Nhi, ngước mặt hỏi nó: “Này con, tại sao con khóc ?” Bảo Nhi khóc đỏ cả hai con mắt, đem câu chuyện bị rơi cái rìu xuống sông nó cho ông lão nghe.
Ông lão nghe xong thì nói: “Này con, đừng lo, ta giúp con.” Nói xong, ông lão xoay người nhảy xuống sông nhặt cái rìu bằng vàng đem lên. Bảo Nhi nhìn cái rìu thì lắc đầu quầy quậy nói: “Ông ơi, đây không phải cái rìu mà con làm rơi.”
Ông lão lại nhảy xuống sông nhặt cái rìu bằng bạc đem lên, Bảo Nhi nhìn thấy cái rìu lấp lánh sáng choang dưới ánh mặt trời rất là đẹp, nhưng nó vẫn nói đó cũng không phải là cái rìu của nó. Cuối cùng, ông lão nhặt từ dưới nước lên cái rìu bằng sắt, Bảo Nhi vừa thấy cái rìu thì nhảy lên vui vẻ nói: “Đây mới đúng là cái rìu của con, cám ơn ông, lão gia.”
Ông lão nhìn thấy Bảo Nhi thành thực như thế, xoa xoa đầu Bảo Nhi và nói: “Con đúng là một đứa bé ngoan, ông trời nhứt định sẽ bảo hộ con.” Nói xong ông xoay lưng và biến mất.
Nói ra thì thật kỳ lạ, bởi vì từ đó về sau cái rìu của Bảo Nhi biến thành rất là sắc bén, chỉ trong chốc lát mà nó đốn được rất nhiều củi, từ đó về sau Bảo Nhi chặt củi để sinh sống, cùng với bố sống những ngày an nhàn hạnh phúc và vui vẻ.
(Trích: Câu chuyện nhỏ, đạo lý lớn)
Gợi ý:
Các em thân mến,
Phẩm chất đạo đức tốt đẹp có thể làm cho chúng ta thu hoạch lợi ích suốt đời, cho nên làm người thì chúng ta nên giống như Bảo Nhi vậy, không tham vàng bạc phú quý, hơn nữa hiểu được và yêu mến tất cả những gì mình có.
Có những em sung sướng được sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng lại không trân trọng những cái mà mình có, chẳng hạn như: có em khi đi học thì được cha mẹ chăm lo hết mình, nhưng bản thân thì không chịu học hành, chỉ biết đua đòi ham chơi; có em thì thấy cha mẹ có tiền bạc, nên hết vòi vĩnh mua cái này đến mua cái khác thật đắt tiền để chơi với chúng bạn, rồi dần dà chỉ ham chơi mà không muốn học hành; lại có em thì không muốn kết bạn với những bạn cùng lớp nhưng gia đình nghèo, bởi vì các bạn ấy không đủ điều kiện để có qua có lại khi đi chơi...
Phẩm chất đơn sơ và thật thà thì quý gấp trăm vạn lần cái búa bằng vàng bằng bạc, Bảo Nhi đã có hai phẩm chất ấy nên không ham búa rìu bằng vàng bằng bạc.
Các em thực hành:
- Yêu quý những gì mình có và không vòi vĩnh cha mẹ những thứ không cần thiết.
- Sống đơn sơ và thật thà với hết mọi người.
- Không xin tiền bạc của cha mẹ để tự mua sắm.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
http://www.vietcatholic.net/pics/Dog-10.gif
Ngày xưa, có một em bé tên là Bảo Nhi, nhà em rất nghèo khổ, bố em thì bị bệnh nằm cả ngày trên giường, nên Bảo Nhi chỉ có cách là đến nhà của một địa chủ để làm công, kiếm tiền nuôi gia đình.
Một hôm, Bảo Nhi đi lên núi để đốn củi, khi đi qua cái cầu gỗ, vì không cẩn thận nên cái rìu rơi xuống sông. Không có rìu thì làm sao đốn củi được, nếu không có củi thì ông địa chủ độc ác sẽ đánh nó một trận đòn, nghĩ đến đó thì Bảo Nhi đau lòng khóc lớn.
Lúc ấy, trên mặt hồ đột nhiên xuất hiện một ông lão râu bạc trắng, ông ta chống cậy gậy đi đến bên Bảo Nhi, ngước mặt hỏi nó: “Này con, tại sao con khóc ?” Bảo Nhi khóc đỏ cả hai con mắt, đem câu chuyện bị rơi cái rìu xuống sông nó cho ông lão nghe.
Ông lão nghe xong thì nói: “Này con, đừng lo, ta giúp con.” Nói xong, ông lão xoay người nhảy xuống sông nhặt cái rìu bằng vàng đem lên. Bảo Nhi nhìn cái rìu thì lắc đầu quầy quậy nói: “Ông ơi, đây không phải cái rìu mà con làm rơi.”
Ông lão lại nhảy xuống sông nhặt cái rìu bằng bạc đem lên, Bảo Nhi nhìn thấy cái rìu lấp lánh sáng choang dưới ánh mặt trời rất là đẹp, nhưng nó vẫn nói đó cũng không phải là cái rìu của nó. Cuối cùng, ông lão nhặt từ dưới nước lên cái rìu bằng sắt, Bảo Nhi vừa thấy cái rìu thì nhảy lên vui vẻ nói: “Đây mới đúng là cái rìu của con, cám ơn ông, lão gia.”
Ông lão nhìn thấy Bảo Nhi thành thực như thế, xoa xoa đầu Bảo Nhi và nói: “Con đúng là một đứa bé ngoan, ông trời nhứt định sẽ bảo hộ con.” Nói xong ông xoay lưng và biến mất.
Nói ra thì thật kỳ lạ, bởi vì từ đó về sau cái rìu của Bảo Nhi biến thành rất là sắc bén, chỉ trong chốc lát mà nó đốn được rất nhiều củi, từ đó về sau Bảo Nhi chặt củi để sinh sống, cùng với bố sống những ngày an nhàn hạnh phúc và vui vẻ.
(Trích: Câu chuyện nhỏ, đạo lý lớn)
Gợi ý:
Các em thân mến,
Phẩm chất đạo đức tốt đẹp có thể làm cho chúng ta thu hoạch lợi ích suốt đời, cho nên làm người thì chúng ta nên giống như Bảo Nhi vậy, không tham vàng bạc phú quý, hơn nữa hiểu được và yêu mến tất cả những gì mình có.
Có những em sung sướng được sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng lại không trân trọng những cái mà mình có, chẳng hạn như: có em khi đi học thì được cha mẹ chăm lo hết mình, nhưng bản thân thì không chịu học hành, chỉ biết đua đòi ham chơi; có em thì thấy cha mẹ có tiền bạc, nên hết vòi vĩnh mua cái này đến mua cái khác thật đắt tiền để chơi với chúng bạn, rồi dần dà chỉ ham chơi mà không muốn học hành; lại có em thì không muốn kết bạn với những bạn cùng lớp nhưng gia đình nghèo, bởi vì các bạn ấy không đủ điều kiện để có qua có lại khi đi chơi...
Phẩm chất đơn sơ và thật thà thì quý gấp trăm vạn lần cái búa bằng vàng bằng bạc, Bảo Nhi đã có hai phẩm chất ấy nên không ham búa rìu bằng vàng bằng bạc.
Các em thực hành:
- Yêu quý những gì mình có và không vòi vĩnh cha mẹ những thứ không cần thiết.
- Sống đơn sơ và thật thà với hết mọi người.
- Không xin tiền bạc của cha mẹ để tự mua sắm.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.