Dan Lee
05-10-2008, 11:49 AM
Chú Giải Tin Mừng Lễ Hiện Xuống của Cha Raniero Cantalamessa
RÔMA, Ngày 9 tháng 5, 2008 (Zenith.org). Ai cũng có thể có dịp thấy người ta đẩy một chiếc xe bị chết máy và cố đẩy đủ nhanh để cho máy nổ. Có một hay hai người đẩy cái xe và một người khác cầm tay lái. Nếu thử lần đầu mà nó không chạy thì họ ngưng lại, lau mồ hôi, và thở một hơi dài rồi thử nữa….
Bất thình lình có tiếng động, máy bắt đầu chuyển vận, chiếc xe tự động chạy và những người đẩy xe đứng thẳng lên thở một hơi nhẹ nhõm.
Đây cũng là một hình ảnh của những gì xảy ra trong đời sống Kitô hữu. Một người cố gắng đi lên mà chẳng tiến bộ được bao nhiêu. Nhưng chúng ta cũng có một cái máy rất mạnh (“sức mạnh từ trên cao!”), chỉ cần để cho máy này bắt đầu làm việc. Ngày Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống giúp chúng ta tìm thấy máy này và biết làm thế nào để cho máy chạy.
Câu truyện trong sách Tông Đồ Công Vụ bắt đầu thế này: “Khi đến ngày Lễ Ngũ Tuần, tất cả các ngài đều tụ tập một nơi.”
Từ những lời này, chúng ta có thể thấy rằng Lễ Ngũ Tuần có trước Lễ Hiện Xuống. Nói cách khác là trong đạo Do Thái đã có một lễ Ngũ Tuần và chính trong Lễ này, Chúa Thánh Thần đã hiện xuống. Chúng ta không thể hiểu được Lễ Hiện Xuống của Kitô giáo nếu không biết về Lễ Ngũ Tuần của người Do Thái để sửa soạn cho lễ này.
Trong Cựu Ước có hai cách cắt nghĩa về Lễ Ngũ Tuần. Đầu tiên có Lễ Thất Tuần, là lễ mùa, khi mà các lúa đầu mùa được dâng cho Thiên Chúa, nhưng sau đó, và chắc chắn rằng vào thời Chúa Giêsu, Lễ này được phong phú hóa bằng một ý nghĩa mới: Đó là Lễ mừng việc ban hành Lề Luật và Giao Ước trên núi Sinai.
Nếu Chúa Thánh Thần Hiện Xuống trên Hội Thánh vào chính ngày mà dân Israel mừng Lễ ban hành Lề Luật và Giao Ước, thì điều này ám chỉ rằng Chúa Thánh Thần là Lề Luật Mới, Lề Luật tinh thần đóng ấn tín trên Giao Ước Mới và Vĩnh Cửu. Một Lề Luật không còn khắc trên bia đá khắc nhưng trên bia thịt, trên trái tim con người.
Những suy nghĩ này lập tức đưa đến một câu hỏi: Chúng ta sống dưới Lề Luật Cũ hay Lề Luật Mới? Chúng ta chu toàn bổn phận tôn giáo của chúng ta vì bó buộc, vì sợ và thói quen, hay vì xác tín tận đáy lòng hoặc hầu như vì một thu hút? Chúng ta cảm thấy Thiên Chúa là một người Cha hay la một người Chủ?
Tôi xin kết thúc bằng một câu truyện. Đầu thế kỷ trước có một gia đình từ miền nam nước Ý di dân sang Hoa Kỳ. Vì không có tiền để trả cho các bữa ăn trong nhà hàng, nên họ đem theo với họ bánh mì và phó mát trong cuộc hành trình. Sau nhiều ngày và nhiều tuần lễ, bánh bị cũ và phó mát bị mốc; đến khi đứa con của họ không chịu nổi nữa, nó chỉ biết khóc chứ không biết làm gì.
Cha mẹ lấy những đồng tiền cuối cùng mà họ có đưa cho con để nó có thể có một bữa ăn ngon ở nhà hàng. Đứa bé ra đi, ăn rồi trở lại với cha mẹ mắt đẫm lệ. Cha mẹ em hỏi: “Cha mẹ đã dùng hết số tiền cha mẹ có để mua cho con một bữa ăn ngon lành mà sao con còn khóc?”
Đứa bé thưa: “Con khóc vì con khám phá ra rằng giá đó là để trả cho mỗi ngày một bữa ăn, thế mà từ trước đến giờ con chỉ ăn bánh mì và phố mát!”.
Nhiều Kitô hữu sống trên đời chỉ bằng “bánh mì và phố mát”, không có niềm vui, không có nhiệt tình, trong khi đó, nói theo cách tinh thần, thì họ có thể được thưởng thức đủ mọi sự tốt lành của Thiên Chúa mỗi ngày, chúng đã được tính cả vào giá làm Kitô hữu.
Bí mật để cảm nghiệm điều mà Đức Thánh Cha Gioan XXIII gọi là “Một Lễ Hiện Xuống Mới” là cầu nguyện. Ở đó chúng ta tìm thấy “tia lửa” làm nổ máy.
Chúa Giêsu hứa rằng Cha Trên Trời sẽ ban Chúa Thánh Thần xuống cho những ai xin Ngài (Lc 11:13). Vậy hãy xin Ngài! Phụng Vụ Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống cho chúng ta những lời tuyệt diệu:
“Lạy Chúa Thánh Thần, xin Ngài ngự đến, …
Lạy Cha kẻ cơ bần, xin Ngài ngự đến;
Đấng ban ân huệ, Đấng soi sáng tâm hồn, xin ngự đến!
Lạy Đấng an ủi tuyệt vời,
là khách trọ hiền lương của tâm hồn,
là Đấng uỷ lạo dịu dàng.
Chúa là sự nghỉ ngơi trong cảnh lầm than,
là niềm an ủi trong lúc lệ rơi.
Lạy Chúa Thánh Thần, xin Ngài ngự đến!”
Phaolô Phạm Xuân Khôi
RÔMA, Ngày 9 tháng 5, 2008 (Zenith.org). Ai cũng có thể có dịp thấy người ta đẩy một chiếc xe bị chết máy và cố đẩy đủ nhanh để cho máy nổ. Có một hay hai người đẩy cái xe và một người khác cầm tay lái. Nếu thử lần đầu mà nó không chạy thì họ ngưng lại, lau mồ hôi, và thở một hơi dài rồi thử nữa….
Bất thình lình có tiếng động, máy bắt đầu chuyển vận, chiếc xe tự động chạy và những người đẩy xe đứng thẳng lên thở một hơi nhẹ nhõm.
Đây cũng là một hình ảnh của những gì xảy ra trong đời sống Kitô hữu. Một người cố gắng đi lên mà chẳng tiến bộ được bao nhiêu. Nhưng chúng ta cũng có một cái máy rất mạnh (“sức mạnh từ trên cao!”), chỉ cần để cho máy này bắt đầu làm việc. Ngày Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống giúp chúng ta tìm thấy máy này và biết làm thế nào để cho máy chạy.
Câu truyện trong sách Tông Đồ Công Vụ bắt đầu thế này: “Khi đến ngày Lễ Ngũ Tuần, tất cả các ngài đều tụ tập một nơi.”
Từ những lời này, chúng ta có thể thấy rằng Lễ Ngũ Tuần có trước Lễ Hiện Xuống. Nói cách khác là trong đạo Do Thái đã có một lễ Ngũ Tuần và chính trong Lễ này, Chúa Thánh Thần đã hiện xuống. Chúng ta không thể hiểu được Lễ Hiện Xuống của Kitô giáo nếu không biết về Lễ Ngũ Tuần của người Do Thái để sửa soạn cho lễ này.
Trong Cựu Ước có hai cách cắt nghĩa về Lễ Ngũ Tuần. Đầu tiên có Lễ Thất Tuần, là lễ mùa, khi mà các lúa đầu mùa được dâng cho Thiên Chúa, nhưng sau đó, và chắc chắn rằng vào thời Chúa Giêsu, Lễ này được phong phú hóa bằng một ý nghĩa mới: Đó là Lễ mừng việc ban hành Lề Luật và Giao Ước trên núi Sinai.
Nếu Chúa Thánh Thần Hiện Xuống trên Hội Thánh vào chính ngày mà dân Israel mừng Lễ ban hành Lề Luật và Giao Ước, thì điều này ám chỉ rằng Chúa Thánh Thần là Lề Luật Mới, Lề Luật tinh thần đóng ấn tín trên Giao Ước Mới và Vĩnh Cửu. Một Lề Luật không còn khắc trên bia đá khắc nhưng trên bia thịt, trên trái tim con người.
Những suy nghĩ này lập tức đưa đến một câu hỏi: Chúng ta sống dưới Lề Luật Cũ hay Lề Luật Mới? Chúng ta chu toàn bổn phận tôn giáo của chúng ta vì bó buộc, vì sợ và thói quen, hay vì xác tín tận đáy lòng hoặc hầu như vì một thu hút? Chúng ta cảm thấy Thiên Chúa là một người Cha hay la một người Chủ?
Tôi xin kết thúc bằng một câu truyện. Đầu thế kỷ trước có một gia đình từ miền nam nước Ý di dân sang Hoa Kỳ. Vì không có tiền để trả cho các bữa ăn trong nhà hàng, nên họ đem theo với họ bánh mì và phó mát trong cuộc hành trình. Sau nhiều ngày và nhiều tuần lễ, bánh bị cũ và phó mát bị mốc; đến khi đứa con của họ không chịu nổi nữa, nó chỉ biết khóc chứ không biết làm gì.
Cha mẹ lấy những đồng tiền cuối cùng mà họ có đưa cho con để nó có thể có một bữa ăn ngon ở nhà hàng. Đứa bé ra đi, ăn rồi trở lại với cha mẹ mắt đẫm lệ. Cha mẹ em hỏi: “Cha mẹ đã dùng hết số tiền cha mẹ có để mua cho con một bữa ăn ngon lành mà sao con còn khóc?”
Đứa bé thưa: “Con khóc vì con khám phá ra rằng giá đó là để trả cho mỗi ngày một bữa ăn, thế mà từ trước đến giờ con chỉ ăn bánh mì và phố mát!”.
Nhiều Kitô hữu sống trên đời chỉ bằng “bánh mì và phố mát”, không có niềm vui, không có nhiệt tình, trong khi đó, nói theo cách tinh thần, thì họ có thể được thưởng thức đủ mọi sự tốt lành của Thiên Chúa mỗi ngày, chúng đã được tính cả vào giá làm Kitô hữu.
Bí mật để cảm nghiệm điều mà Đức Thánh Cha Gioan XXIII gọi là “Một Lễ Hiện Xuống Mới” là cầu nguyện. Ở đó chúng ta tìm thấy “tia lửa” làm nổ máy.
Chúa Giêsu hứa rằng Cha Trên Trời sẽ ban Chúa Thánh Thần xuống cho những ai xin Ngài (Lc 11:13). Vậy hãy xin Ngài! Phụng Vụ Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống cho chúng ta những lời tuyệt diệu:
“Lạy Chúa Thánh Thần, xin Ngài ngự đến, …
Lạy Cha kẻ cơ bần, xin Ngài ngự đến;
Đấng ban ân huệ, Đấng soi sáng tâm hồn, xin ngự đến!
Lạy Đấng an ủi tuyệt vời,
là khách trọ hiền lương của tâm hồn,
là Đấng uỷ lạo dịu dàng.
Chúa là sự nghỉ ngơi trong cảnh lầm than,
là niềm an ủi trong lúc lệ rơi.
Lạy Chúa Thánh Thần, xin Ngài ngự đến!”
Phaolô Phạm Xuân Khôi