hollycow85
05-18-2008, 10:35 PM
Lúc còn bé, có lần tôi đã khóc, khóc thật nhiều khi nghĩ đến một ngày, cái chết sẽ đến và mang tôi đi thật xa, xa lắm. Tôi khóc vì sợ. Tôi thừa nhận là tôi sợ chết. Tôi sợ, sau khi chết đi,thân xác tôi sẻ nằm dưới đất lạnh, tôi sợ rằng tôi sẽ không được sống lại một cuộc sống khác, tôi sợ mọi người sẽ quên mất tôi khi thời gian qua đi...
Tôi cảm thấy sợ khi lần đầu tiên nhận biết được thân phận nhỏ bé của mình trước sự vô biên của thế giới, của thời gian, tôi chẳng là gì cả, chỉ là một hạt bụi trên mặt đất này thôi, và trước tôi đã có biết bao nhiêu hạt bụi rơi rớt trên mặt đất này, để một ngày kia, khi cơn gió số mệnh thổi đến, họ cũng đã biến mất như chưa bao giờ tồn tại, cái ý nghĩ đó làm tôi sợ, tôi tự hỏi:vậy tôi được sinh ra để làm gì? con người ta sinh ra để làm gì ? Chẳng lẽ tôi được trao cho một mạng sống chỉ để cố sức giữ gìn nó cho đến khi nó rời bỏ tôi?Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Tôi thật sự không biết mình đang cố gắng vì điều gì nữa, khi một ngày kia, cái chết sẽ đến và xoá sạch tất cả mọi thứ, mọi ước mơ , mục đích sống đều tan biến. Vô nghĩa, cõi đời như một giấc mộng phù phiếm. Tôi không biết tại sao tôi phải chết ...phải chăng là số mệnh ?
Tôi đã khóc và ôm lấy mẹ tôi mà hỏi:tại sao khi mẹ già đi mẹ sẽ phải chết?Mẹ dỗ dành tôi và nói :Con người ta, ai mà chẳng phải chết, cái chết là một phần của cuộc sống, nhưng cái chết không quan trọng, cái quan trọng là sự sống, ta phải sống làm sao để khi chết đi ta không cảm thấy áy náy, cảm thấy hối tiếc. Lúc ấy tôi không hiểu lắm những điều mẹ dạy, nhưng giọng nói của mẹ làm tôi cảm thấy yên lòng.
Đến khi đã lớn hơn. Tôi hiểu ra rằng:mọi sinh vật khi được sinh ra đều có mục đích sống. Hãy quan sát những con kiến, chúng chỉ sống được 6 tháng, nhưng chúng có than phiền gì về đời sống ngắn ngủi của chúng đâu, chúng chăm chỉ hoàn thành công việc của mình : xây dựng tổ kiến. Và khi chúng chết đi, cái tổ kiến kia vẫn còn, chắc hẳn khi một con kiến chết đi, nó sẽ không có gì để phải vương vấn, vì nó đã hoàn thành mục đích sống của mình. Tôi hiểu ra rằng, tôi được sinh ra không chỉ đơn thuần để sống, mà còn để hoàn thành mục đích sống của mình, để khi thời gian có xoá sạch mọi thứ thì sẽ vẫn còn một tí gì của tôi rơi rớt lại trên cõi đời này. Phải chọn cho mình một mục đích sống thôi.
Con người ai mà chẳng phải chết, sớm muộn chỉ còn là vấn đề thời gian. Có những người cả đời an phận, cuối cùng cũng chết, người giàu có cũng chết, người nghèo khổ cũng chết, cả một đời người tan biến như mây khói. Có những người sống có lí tưởng, dám đấu tranh đến cùng để bảo vệ những gì mình cho là đúng, dù phải đánh đổi bằng mạng sống, mạng sống của họ không mất đi một cách vô nghĩa, một cái chết đẹp.
Tôi cảm thấy sợ khi lần đầu tiên nhận biết được thân phận nhỏ bé của mình trước sự vô biên của thế giới, của thời gian, tôi chẳng là gì cả, chỉ là một hạt bụi trên mặt đất này thôi, và trước tôi đã có biết bao nhiêu hạt bụi rơi rớt trên mặt đất này, để một ngày kia, khi cơn gió số mệnh thổi đến, họ cũng đã biến mất như chưa bao giờ tồn tại, cái ý nghĩ đó làm tôi sợ, tôi tự hỏi:vậy tôi được sinh ra để làm gì? con người ta sinh ra để làm gì ? Chẳng lẽ tôi được trao cho một mạng sống chỉ để cố sức giữ gìn nó cho đến khi nó rời bỏ tôi?Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Tôi thật sự không biết mình đang cố gắng vì điều gì nữa, khi một ngày kia, cái chết sẽ đến và xoá sạch tất cả mọi thứ, mọi ước mơ , mục đích sống đều tan biến. Vô nghĩa, cõi đời như một giấc mộng phù phiếm. Tôi không biết tại sao tôi phải chết ...phải chăng là số mệnh ?
Tôi đã khóc và ôm lấy mẹ tôi mà hỏi:tại sao khi mẹ già đi mẹ sẽ phải chết?Mẹ dỗ dành tôi và nói :Con người ta, ai mà chẳng phải chết, cái chết là một phần của cuộc sống, nhưng cái chết không quan trọng, cái quan trọng là sự sống, ta phải sống làm sao để khi chết đi ta không cảm thấy áy náy, cảm thấy hối tiếc. Lúc ấy tôi không hiểu lắm những điều mẹ dạy, nhưng giọng nói của mẹ làm tôi cảm thấy yên lòng.
Đến khi đã lớn hơn. Tôi hiểu ra rằng:mọi sinh vật khi được sinh ra đều có mục đích sống. Hãy quan sát những con kiến, chúng chỉ sống được 6 tháng, nhưng chúng có than phiền gì về đời sống ngắn ngủi của chúng đâu, chúng chăm chỉ hoàn thành công việc của mình : xây dựng tổ kiến. Và khi chúng chết đi, cái tổ kiến kia vẫn còn, chắc hẳn khi một con kiến chết đi, nó sẽ không có gì để phải vương vấn, vì nó đã hoàn thành mục đích sống của mình. Tôi hiểu ra rằng, tôi được sinh ra không chỉ đơn thuần để sống, mà còn để hoàn thành mục đích sống của mình, để khi thời gian có xoá sạch mọi thứ thì sẽ vẫn còn một tí gì của tôi rơi rớt lại trên cõi đời này. Phải chọn cho mình một mục đích sống thôi.
Con người ai mà chẳng phải chết, sớm muộn chỉ còn là vấn đề thời gian. Có những người cả đời an phận, cuối cùng cũng chết, người giàu có cũng chết, người nghèo khổ cũng chết, cả một đời người tan biến như mây khói. Có những người sống có lí tưởng, dám đấu tranh đến cùng để bảo vệ những gì mình cho là đúng, dù phải đánh đổi bằng mạng sống, mạng sống của họ không mất đi một cách vô nghĩa, một cái chết đẹp.