Dan Lee
05-21-2008, 05:27 AM
Tạm biệt thiên thần nhỏ
Mang trong mình căn bệnh thế kỷ với biết bao nhiêu đau đớn, đã hơn một lần Chúa muốn gọi em về với Chúa nhưng rồi Chúa muốn để em ở lại. Em ở lại trần gian này để minh chứng rằng có một tình yêu, có một Thiên Chúa luôn luôn yêu thương và âu yếm em qua bàn tay của nhiều người, đặc biệt là quý soeurs Nữ tử bác ái Thánh Vinh Sơn. Thời gian cứ mãi trôi và có lẽ thời gian mà Chúa dùng em đã đủ để nói lên tình yêu ấy nên Chúa đã đưa em về bên Chúa.
Sau tiết học đầu tiên sáng nay, nhận một tin buồn: Martinô Phan Văn Dũng - một thiên thần nhỏ của Trung Tâm Mai Hòa – đã về với Chúa trong bình an lúc 8 g 20 phút trong tình thương, sự trìu mến của quý soeurs Nữ tử bác ái và mọi người lớn nhỏ ở Trung Tâm Mai Hòa. Dẫu biết rằng một ngày nào đó em cũng sẽ ra đi vì em đã mang trong mình chứng bệnh thời đại nhưng tin em ra đi làm lòng tôi quặn lại.
Em vào Trung Tâm với thân hình tiều tụy, gầy gò ốm yếu. Nhớ lại cái ngày đầu tiên ấy ai cũng phát khiếp lên vì em là kết quả vụng trộm của mẹ với một người đàn ông Campuchia. Sau chuyện tình chóng vánh của mẹ và ba, em đã cất tiếng khóc chào đời trong tình thương bao la của mẹ. Chỉ còn tình thương của mẹ thôi vì nào em được thấy bóng cha. Ngày đầu em về Trung tâm nhìn em thật sợ: lông tay, lông chân, lông mi và lông mày của em nó dài hơn những đứa trẻ khác. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, các dì đã cắt bớt đi những gì làm cho em mất đi vẻ đẹp của một con người bình thường.
Sau những ngày lam lũ bên đất khách quê người. Mẹ em lại trôi dạt về quê ngoại ở miền Tây sông nước. Lam lũ với cuộc sống nên mẹ cũng chẳng biết mình vướng vào căn bệnh thế kỷ từ người cha bên đất khách quê người. Đến ngày suy sụp, mẹ con được các dì Nữ tử ở miền Tây chỉ đến Mai Hòa. Thế là mẹ con lại dắt díu nhau tìm chỗ nương thân. Cũng chẳng chạy đâu thoát khỏi vòng tay trìu mến thân thương của các soeurs Nữ tử bác ái.
Sau những tháng ngày nằm bệnh, mẹ em đã không còn đủ sức đề kháng nên đã ra đi trước em. Em còn lại đơn côi một mình.
Một ngày đẹp trời, Dũng không còn là Dũng nữa mà Dũng đã trở thành một Martinô nhỏ bé trong tình thương của Chúa và mọi người. Sau khi nhận phép Thanh Tẩy, em trở thành một thiên thần nhỏ trong lòng Thiên Chúa, trong lòng Giáo Hội. Dưới con mắt người đời em chẳng là gì cả, em chỉ là một bệnh nhân aids nhưng dưới con mắt của Thiên Chúa em là một thiên thần tuyệt đẹp. Em hoàn toàn vô tội, có chăng em chỉ là nạn nhân của những cuộc tình chóng vánh, nạn nhân của những tệ nạn xã hội.
Một lần nọ, em dẫn các thầy đến thăm Trung Tâm xuống phòng hài cốt. Em chỉ cho các thầy phần tro của mẹ. Em cũng không quên nói với các thầy rằng mai mốt con cũng về đây để gần mẹ. Các thầy nghe em nói mà lòng bỗng nhiên sao nó đau quá ! Còn bé nhưng em kịp nhận ra mình sẽ về với Chúa và được nằm cạnh mẹ.
Được biết, cách đây 2 tuần, em và các bạn bệnh nhân đồng trang lứa được Soeur phụ trách dẫn đi viếng Đức Mẹ La Vang. Em được gặp người Mẹ hiền yêu dấu đã luôn luôn ấp ủ em trong suốt cuộc đời dẫu là vắn vỏi này.
Em đi rồi nhưng em để lại trong lòng các soeurs, các thầy cùng những người thân quen Trung Tâm một nỗi niềm thương nhớ.
Hôm nay, lời em nói với các thầy đã thành hiện thực.
Hôm nay em sẽ được gặp mẹ em, người mẹ đã nắn em nên hình nên dạng dẫu rằng hình dạng ấy bị móp méo bởi hậu quả của tệ nạn xã hội.
Hôm nay, quả là ngày hạnh phúc nhất đời em vì em được gặp lại Đức Mẹ - người đã luôn ủ ấp em trong quãng đời vắn vỏi trên trần gian này.
Hôm nay em sẽ được gặp vị Thiên Chúa giàu lòng thương xót, vị Thiên Chúa - người mà từ xưa đến nay vẫn âu yếm, chăm sóc em qua bàn tay của các soeurs, các ân nhân thân hữu của Trung Tâm.
Tạm biệt thiên thần bé nhỏ của anh.
Em nhớ cầu nguyện cho anh để một ngày kia anh cùng được hưởng nhan thánh Chúa chung với em nhé !
Anmai, CSsR
Mang trong mình căn bệnh thế kỷ với biết bao nhiêu đau đớn, đã hơn một lần Chúa muốn gọi em về với Chúa nhưng rồi Chúa muốn để em ở lại. Em ở lại trần gian này để minh chứng rằng có một tình yêu, có một Thiên Chúa luôn luôn yêu thương và âu yếm em qua bàn tay của nhiều người, đặc biệt là quý soeurs Nữ tử bác ái Thánh Vinh Sơn. Thời gian cứ mãi trôi và có lẽ thời gian mà Chúa dùng em đã đủ để nói lên tình yêu ấy nên Chúa đã đưa em về bên Chúa.
Sau tiết học đầu tiên sáng nay, nhận một tin buồn: Martinô Phan Văn Dũng - một thiên thần nhỏ của Trung Tâm Mai Hòa – đã về với Chúa trong bình an lúc 8 g 20 phút trong tình thương, sự trìu mến của quý soeurs Nữ tử bác ái và mọi người lớn nhỏ ở Trung Tâm Mai Hòa. Dẫu biết rằng một ngày nào đó em cũng sẽ ra đi vì em đã mang trong mình chứng bệnh thời đại nhưng tin em ra đi làm lòng tôi quặn lại.
Em vào Trung Tâm với thân hình tiều tụy, gầy gò ốm yếu. Nhớ lại cái ngày đầu tiên ấy ai cũng phát khiếp lên vì em là kết quả vụng trộm của mẹ với một người đàn ông Campuchia. Sau chuyện tình chóng vánh của mẹ và ba, em đã cất tiếng khóc chào đời trong tình thương bao la của mẹ. Chỉ còn tình thương của mẹ thôi vì nào em được thấy bóng cha. Ngày đầu em về Trung tâm nhìn em thật sợ: lông tay, lông chân, lông mi và lông mày của em nó dài hơn những đứa trẻ khác. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, các dì đã cắt bớt đi những gì làm cho em mất đi vẻ đẹp của một con người bình thường.
Sau những ngày lam lũ bên đất khách quê người. Mẹ em lại trôi dạt về quê ngoại ở miền Tây sông nước. Lam lũ với cuộc sống nên mẹ cũng chẳng biết mình vướng vào căn bệnh thế kỷ từ người cha bên đất khách quê người. Đến ngày suy sụp, mẹ con được các dì Nữ tử ở miền Tây chỉ đến Mai Hòa. Thế là mẹ con lại dắt díu nhau tìm chỗ nương thân. Cũng chẳng chạy đâu thoát khỏi vòng tay trìu mến thân thương của các soeurs Nữ tử bác ái.
Sau những tháng ngày nằm bệnh, mẹ em đã không còn đủ sức đề kháng nên đã ra đi trước em. Em còn lại đơn côi một mình.
Một ngày đẹp trời, Dũng không còn là Dũng nữa mà Dũng đã trở thành một Martinô nhỏ bé trong tình thương của Chúa và mọi người. Sau khi nhận phép Thanh Tẩy, em trở thành một thiên thần nhỏ trong lòng Thiên Chúa, trong lòng Giáo Hội. Dưới con mắt người đời em chẳng là gì cả, em chỉ là một bệnh nhân aids nhưng dưới con mắt của Thiên Chúa em là một thiên thần tuyệt đẹp. Em hoàn toàn vô tội, có chăng em chỉ là nạn nhân của những cuộc tình chóng vánh, nạn nhân của những tệ nạn xã hội.
Một lần nọ, em dẫn các thầy đến thăm Trung Tâm xuống phòng hài cốt. Em chỉ cho các thầy phần tro của mẹ. Em cũng không quên nói với các thầy rằng mai mốt con cũng về đây để gần mẹ. Các thầy nghe em nói mà lòng bỗng nhiên sao nó đau quá ! Còn bé nhưng em kịp nhận ra mình sẽ về với Chúa và được nằm cạnh mẹ.
Được biết, cách đây 2 tuần, em và các bạn bệnh nhân đồng trang lứa được Soeur phụ trách dẫn đi viếng Đức Mẹ La Vang. Em được gặp người Mẹ hiền yêu dấu đã luôn luôn ấp ủ em trong suốt cuộc đời dẫu là vắn vỏi này.
Em đi rồi nhưng em để lại trong lòng các soeurs, các thầy cùng những người thân quen Trung Tâm một nỗi niềm thương nhớ.
Hôm nay, lời em nói với các thầy đã thành hiện thực.
Hôm nay em sẽ được gặp mẹ em, người mẹ đã nắn em nên hình nên dạng dẫu rằng hình dạng ấy bị móp méo bởi hậu quả của tệ nạn xã hội.
Hôm nay, quả là ngày hạnh phúc nhất đời em vì em được gặp lại Đức Mẹ - người đã luôn ủ ấp em trong quãng đời vắn vỏi trên trần gian này.
Hôm nay em sẽ được gặp vị Thiên Chúa giàu lòng thương xót, vị Thiên Chúa - người mà từ xưa đến nay vẫn âu yếm, chăm sóc em qua bàn tay của các soeurs, các ân nhân thân hữu của Trung Tâm.
Tạm biệt thiên thần bé nhỏ của anh.
Em nhớ cầu nguyện cho anh để một ngày kia anh cùng được hưởng nhan thánh Chúa chung với em nhé !
Anmai, CSsR