Dan Lee
06-07-2008, 03:39 PM
CÂU CHUYỆN CỦA LẠC ĐÀ NHỎ
http://www.vietcatholic.net/pics/Dolphin_jumps.gif
Một hôm, lạc đà nhỏ đi uống nước bên con suối, hình bóng ngược của nó in trong nước lấp lánh: bộ lông màu vàng cây cọ, cục bứu cao cao, nó chăm chú nhìn hình bóng (ngược) của mình trong nước. Lúc ấy, từ đàng xa chạy lại một con ngựa tía, nói nói với con lạc đà nhỏ: “Ủa, từ trước đến nay mình chưa thấy qua cái hình dáng xấu xí như vậy! Lông mày không những hai tầng, mà trên lưng lại có hai cục bứu xấu xí, màu sắc của lông rất xấu, bàn chân vừa dày vừa lớn, ái dà, xấu chết đi được.”
Lạc đà nhỏ nghe được vừa xấu hổ vừa buồn, vội vàng chạy về nhà hỏi mẹ: “Con sinh ra thật là xấu xí rất khó coi phải không mẹ, con rất buồn,” nói xong thì nước mắt rơi lã chã. Lạc đà mẹ mĩm cười âu yếm nói: “Con ngoan, ngày mai đi vào sa mạc với mẹ, thì con sẽ hiểu rõ ràng.”
Qua ngày hôm sau, lạc đà nhỏ đi với mẹ vào trong sa mạc mênh mông bát ngát. Hai mẹ con đi rất xa mà lại không nhìn thấy cỏ cây và suối nước, lạc đà nhỏ trong lòng bất an bèn hỏi mẹ: “Mẹ, đi rất xa như thế này, chúng ta không ăn không uống gì sao ?”
Lạc đà mẹ trả lời: “Trong cục bứu của chúng ta chứa ẩn đồ dinh dưỡng, trong thân thể chứa nước, đủ để cho chúng ta dùng.”
Nhìn thấy bàn chân của lạc đà nhỏ vừa lớn vừa dày bước vững vàng trên sa mạc, lạc đà mẹ nói tiếp: “Bàn chân của chúng ta đi trong sa mạc rất dễ dàng, nếu thân hình lớn mà có bàn chân nhỏ như của con ngựa tía, nếu bị hãm trong cát thì không thể rút ra được.”
Hai mẹ con lac đà tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên một trần cuồng phong cát bụi mịt mù, lạc đà mẹ muốn lạc đà nhỏ phủ mặt xuống và nhắm mắt lại, bịt mũi lại đợi cho phong ba bảo táp qua đi. Kết quả cặp mắt và lỗ mũi của lạc đà nhỏ không có hạt cát nào chui vào được, lạc đà nhỏ suy nghĩ: “Tại sao khi người ta cười nhạo mình thì cảm thấy khó chịu đựng ? Lạc đà thì nên trưởng thành như thế không phải sao ?”
(Trích: Câu chuyện nhỏ, đạo lý lớn)
Gợi ý:
Các em thân mến,
Cha mẹ cho chúng ta tất cả, có khi vẻ bên ngoài có lẽ không được đẹp, nhưng nhất định thích hợp với cuộc sống và sự phát triển của chúng ta, cho nên đối với cuộc sống và thân thể của mình, thì mỗi một người nên chú ý yêu mến và bảo vệ.
Cái đẹp bên ngoài rồi sẽ có ngày tàn phai, nhưng cái đẹp bên trong tâm hồn thì không phai; làm đẹp cho vóc dáng bên ngoài nhưng không làm đẹp cho cái dẹp bên trong là tâm hồn, thì chẳng bao giờ đẹp cả, bởi vì mọi cái đẹp nếu phát xuất từ tâm hồn thì sẽ là một hạnh phúc.
Trẻ em vốn là những thiên thần nhỏ của cha mẹ, của gia đình, bởi vì các em chính là niềm vui của họ, cho nên, nếu có bạn nào chê cười vì các em áo quần mặc đã cũ rích, cái cặp sách đã rách, thì các em đừng buồn, phải vui vẻ và tự hào vì mình đã sử dụng những thứ mà cha mẹ đã tặng cho mình, dù nó xấu, dù nó rẽ tiền. Bởi vì áo quần đẹp mô đen, cái cặp sách đắc tiền, đầu tóc láng cóng, con mắt hai mí đem láy, chân mang giày xịn.v.v...mà tâm hồn xấu xa đầy ích kỷ, kiêu ngạo, ghen ghét, thì cũng chỉ là con số không to tướng trước mặt Thiên Chúa mà thôi.
Các em thực hành:
- Luôn cám ơn cha mẹ đã lo lắng săn sóc mình.
- Không buồn khi bị bạn bè chê cười vì nhà mình nghèo, vì mình mặc áo cũ đi học.
- Luôn cầu nguyện cho các bạn nghèo và bất hạnh hơn mình.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
http://www.vietcatholic.net/pics/Dolphin_jumps.gif
Một hôm, lạc đà nhỏ đi uống nước bên con suối, hình bóng ngược của nó in trong nước lấp lánh: bộ lông màu vàng cây cọ, cục bứu cao cao, nó chăm chú nhìn hình bóng (ngược) của mình trong nước. Lúc ấy, từ đàng xa chạy lại một con ngựa tía, nói nói với con lạc đà nhỏ: “Ủa, từ trước đến nay mình chưa thấy qua cái hình dáng xấu xí như vậy! Lông mày không những hai tầng, mà trên lưng lại có hai cục bứu xấu xí, màu sắc của lông rất xấu, bàn chân vừa dày vừa lớn, ái dà, xấu chết đi được.”
Lạc đà nhỏ nghe được vừa xấu hổ vừa buồn, vội vàng chạy về nhà hỏi mẹ: “Con sinh ra thật là xấu xí rất khó coi phải không mẹ, con rất buồn,” nói xong thì nước mắt rơi lã chã. Lạc đà mẹ mĩm cười âu yếm nói: “Con ngoan, ngày mai đi vào sa mạc với mẹ, thì con sẽ hiểu rõ ràng.”
Qua ngày hôm sau, lạc đà nhỏ đi với mẹ vào trong sa mạc mênh mông bát ngát. Hai mẹ con đi rất xa mà lại không nhìn thấy cỏ cây và suối nước, lạc đà nhỏ trong lòng bất an bèn hỏi mẹ: “Mẹ, đi rất xa như thế này, chúng ta không ăn không uống gì sao ?”
Lạc đà mẹ trả lời: “Trong cục bứu của chúng ta chứa ẩn đồ dinh dưỡng, trong thân thể chứa nước, đủ để cho chúng ta dùng.”
Nhìn thấy bàn chân của lạc đà nhỏ vừa lớn vừa dày bước vững vàng trên sa mạc, lạc đà mẹ nói tiếp: “Bàn chân của chúng ta đi trong sa mạc rất dễ dàng, nếu thân hình lớn mà có bàn chân nhỏ như của con ngựa tía, nếu bị hãm trong cát thì không thể rút ra được.”
Hai mẹ con lac đà tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên một trần cuồng phong cát bụi mịt mù, lạc đà mẹ muốn lạc đà nhỏ phủ mặt xuống và nhắm mắt lại, bịt mũi lại đợi cho phong ba bảo táp qua đi. Kết quả cặp mắt và lỗ mũi của lạc đà nhỏ không có hạt cát nào chui vào được, lạc đà nhỏ suy nghĩ: “Tại sao khi người ta cười nhạo mình thì cảm thấy khó chịu đựng ? Lạc đà thì nên trưởng thành như thế không phải sao ?”
(Trích: Câu chuyện nhỏ, đạo lý lớn)
Gợi ý:
Các em thân mến,
Cha mẹ cho chúng ta tất cả, có khi vẻ bên ngoài có lẽ không được đẹp, nhưng nhất định thích hợp với cuộc sống và sự phát triển của chúng ta, cho nên đối với cuộc sống và thân thể của mình, thì mỗi một người nên chú ý yêu mến và bảo vệ.
Cái đẹp bên ngoài rồi sẽ có ngày tàn phai, nhưng cái đẹp bên trong tâm hồn thì không phai; làm đẹp cho vóc dáng bên ngoài nhưng không làm đẹp cho cái dẹp bên trong là tâm hồn, thì chẳng bao giờ đẹp cả, bởi vì mọi cái đẹp nếu phát xuất từ tâm hồn thì sẽ là một hạnh phúc.
Trẻ em vốn là những thiên thần nhỏ của cha mẹ, của gia đình, bởi vì các em chính là niềm vui của họ, cho nên, nếu có bạn nào chê cười vì các em áo quần mặc đã cũ rích, cái cặp sách đã rách, thì các em đừng buồn, phải vui vẻ và tự hào vì mình đã sử dụng những thứ mà cha mẹ đã tặng cho mình, dù nó xấu, dù nó rẽ tiền. Bởi vì áo quần đẹp mô đen, cái cặp sách đắc tiền, đầu tóc láng cóng, con mắt hai mí đem láy, chân mang giày xịn.v.v...mà tâm hồn xấu xa đầy ích kỷ, kiêu ngạo, ghen ghét, thì cũng chỉ là con số không to tướng trước mặt Thiên Chúa mà thôi.
Các em thực hành:
- Luôn cám ơn cha mẹ đã lo lắng săn sóc mình.
- Không buồn khi bị bạn bè chê cười vì nhà mình nghèo, vì mình mặc áo cũ đi học.
- Luôn cầu nguyện cho các bạn nghèo và bất hạnh hơn mình.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.