Dan Lee
06-12-2008, 05:37 PM
Một số cử chỉ đẹp... sẽ có thể tiếp nối làm nên mùa Xuân không?
HÀ NỘI -- Sống ở đời, chắc không một người nào lại không muốn người khác đối đãi tốt, cư xử đẹp, nói năng duyên dáng tế nhị với mình. Nói chung ai cũng muốn người khác có cử chỉ đẹp với mình. Cử chỉ đẹp chính là nét nhân bản tối thiểu của con người.
Cử chỉ đẹp giúp thăng hoa đời sống con người, làm cho con người dễ thông cảm hơn, dễ tin tưởng nhau hơn, dễ xích lại gần nhau hơn, hiểu nhau hơn, sống hòa bình nâng đỡ nhau nhiều hơn, thậm chí thương cảm nhau nữa là đàng khác.
Ngược lại, con người ta xử sự với nhau bằng những cử chỉ không đẹp, sẽ gây ra sự ù lì chậm tiến đời sống con người, làm cho con người khó thông cảm hơn, khó tin nhau hơn thậm chí là nghi kỵ nhau, khó đến với nhau hơn, khó hiểu nhau hơn, sống trong mối bất hòa, đạp đổ nhau thậm chí là gây ra sự hằn thù ganh ghét không thèm nhìn mặt nhau nữa.
Ai cũng thích cử chỉ đẹp. Ai cũng thích cuộc sống thăng hoa. Ai cũng thích hòa bình. Ai cũng thích người khác yêu mến mình. Ấy vậy mà nhiều lúc nó “hiếm muộn” làm sao! Hiếm muộn ư? Hẳn phải có nguyên nhân. Thiết nghĩ, nguyên nhân của việc “cử chỉ đẹp hiếm muộn” là do con người ta ích kỷ, hoặc tư lợi, hoặc vì cái danh nào đó. Hóa ra có nhiều nơi, nhiều chỗ có nhiều người thà ích kỷ, thà sở đắc tư lợi, thà có được cái uy danh hơn là làm cử chỉ đẹp, hơn là làm cái đức để tiếng thơm cho đời, hơn là để được người khác kính nể thương mến! Hóa ra họ thà bị người khác nguyền rủa, ghét bỏ, đố kỵ, không tin còn hơn là làm cử chỉ đẹp!
Thật trớ trêu thay, con người ta lại sống có tương quan chứ đâu phải sống ích kỷ đơn độc một mình! Nếu sống một mình thì làm sao cũng được, nghĩ sao cũng xong, tùy ý mình muốn. Nhưng người ta lại sống cùng nhau, với nhau thành cộng đồng, thành xã hội nên đòi phải có sự “xem trưóc nhìn sau”, phải “ăn trông nồi, ngồi trông hướng”, làm càn thì thật chẳng phù hợp với tính cộng đồng. Có nghĩa là đòi con người ta phải có những cử chỉ tế nhị, những cử chỉ đẹp với nhau. Nói một cách mạnh hơn, cử chỉ đẹp sẽ dẫn người ta đến sự hòa giải, sự tôn trọng, sự an bình thậm chí dẫn người ta đến hạnh phúc.
Qua các phương tiện truyền thông, các thông tin từ nhiều phía, chúng ta được biết chính quyền tỉnh Quảng Trị đã trả lại Thánh Địa La Vang cho Hội Thánh Công Giáo Việt Nam (nên nhớ: tài sản của một Giáo họ, một Giáo xứ, một Dòng tu, một Chủng viện đều là tài sản của Hội Thánh Công Giáo; và được dùng để phụng sự Thiên Chúa và phục vụ con người trong bất cứ thời nào, xã hội nào hầu làm cho con người thăng hoa hơn cho đến mức đạt tới Thiên Chúa là cùng đích của con người). Chính quyền Tỉnh Quảng Trị đã làm một cử chỉ đẹp đáng khâm phục. Chính quyền ở Sài Gòn cũng làm cử chỉ đẹp tương tự bằng việc trả lại những căn nhà mà chúng ta thấy hiện nay là Trung Tâm Mục Vụ Giáo lý của Giáo Phận Sài Gòn. Chính quyền Tỉnh Thái Bình vừa qua cũng làm hàng loạt cử chỉ đẹp đáng kinh ngạc: trả lại nhà thờ Diêm Điền, thị trấn Diêm Điền; trả lại cơ sở Dòng Saint Paul thuộc thành phố Thái Bình; trả lại Nhà ba tầng của Dòng Đa Minh ở xứ Cát Đàm thuộc thành phố Thái Bình; trả lại đất thuộc Giáo họ Giáo Thiện xứ Bồ Ngọc, Huyện Quỳnh Phụ; trả lại đất xứ Châu Nhai huyện Tiền Hải, Họ Duyên Lãng xứ Duyên Lãng huyện Hưng Hà. Tỉnh Hưng Yên cũng làm cử chỉ đẹp: trả lại nhà thờ xứ Tiên Chu. Còn những cơ sở của hội thánh ở các địa phương khác mà chính quyền địa phương đã trả lại cho Hội Thánh mà chúng ta chưa được biết đến, hẳn cũng là những cử chỉ đẹp đáng đề cao.
Tuy nhiên, nhiều nơi vẫn còn những cử chỉ chưa đẹp như việc tự ý dỡ nhà Dòng Chúa Cứu Thế ở Nha Trang, việc đã gây biết bao những khó khăn phiền toái cho giáo dân ở Thái Hà Hà Nội, việc phá nhà Dòng Saint Paul ở Vĩnh Long,… Những cử chỉ chưa đẹp này đã gây nhiều bức xúc trong dư luận. Mọi người vẫn đang nôn nóng chờ chính quyền Hà Nội thể hiện cử chỉ đẹp của mình bằng việc trả lại Tòa Khâm Sứ cho Hội Thánh, chờ chính quyền quận Đống Đa trả lại khu đất và cơ sở xứ Thái Hà của Dòng Chúa Cứu Thế cho Hội Thánh, chờ chính quyền Khánh Hòa trả lại cơ sở Dòng Chúa Cứu Thế Nha Trang cho Hội Thánh, chờ chính quyền Đà Lạt trả lại cơ sở tu viện Dòng Chúa Cứu Thế hiện nay đang bị trưng dụng làm Viện nghiên cứu sinh học (Tu Viện mà lại làm Viện nghiên cứu sinh học, khó coi và khó nghe quá đỗi!), chờ chính quyền Vĩnh Long trả lại cơ sở đất đai của Dòng Saint Paul cho Hội Thánh,…,… Việc trả lại ấy nếu diễn ra sẽ tạo nên những cử chỉ đẹp biết là chừng nào!
Ước mong chính quyền các cấp sớm thực hiện các cử chỉ đẹp bằng việc hoàn trả lại, bàn giao lại các cơ sở của Hội Thánh đã bị trưng dụng vào các mục đích không đúng, cho Hội Thánh Công Giáo Việt Nam, để Hội Thánh có lại được những cơ sở ấy hầu có thể nhanh chóng thực hiện sứ mạng phụng sự Thiên Chúa và phục vụ con người Việt Nam, phục vụ công dân Việt Nam, phục vụ quê hương Việt Nam tốt hơn. Cử chỉ đẹp cứ mãi còn dang dở thì sự xa lánh nhau vẫn còn đó, nghi kỵ nhau vẫn còn đó, bất hòa vẫn còn đó, bất an vẫn còn đó, sự thăng hoa con người vẫn bị cản trở,… Nếu cho tôi chọn, tôi sẽ chọn cử chỉ đẹp.
Hãy chắp cánh cho những ước mơ thật cao đẹp và hãy thêu dệt nên những cử chỉ đẹp để con người thêm thăng hoa hơn và cuộc sống thêm tươi đẹp hơn.
Thiên Anh Dương
HÀ NỘI -- Sống ở đời, chắc không một người nào lại không muốn người khác đối đãi tốt, cư xử đẹp, nói năng duyên dáng tế nhị với mình. Nói chung ai cũng muốn người khác có cử chỉ đẹp với mình. Cử chỉ đẹp chính là nét nhân bản tối thiểu của con người.
Cử chỉ đẹp giúp thăng hoa đời sống con người, làm cho con người dễ thông cảm hơn, dễ tin tưởng nhau hơn, dễ xích lại gần nhau hơn, hiểu nhau hơn, sống hòa bình nâng đỡ nhau nhiều hơn, thậm chí thương cảm nhau nữa là đàng khác.
Ngược lại, con người ta xử sự với nhau bằng những cử chỉ không đẹp, sẽ gây ra sự ù lì chậm tiến đời sống con người, làm cho con người khó thông cảm hơn, khó tin nhau hơn thậm chí là nghi kỵ nhau, khó đến với nhau hơn, khó hiểu nhau hơn, sống trong mối bất hòa, đạp đổ nhau thậm chí là gây ra sự hằn thù ganh ghét không thèm nhìn mặt nhau nữa.
Ai cũng thích cử chỉ đẹp. Ai cũng thích cuộc sống thăng hoa. Ai cũng thích hòa bình. Ai cũng thích người khác yêu mến mình. Ấy vậy mà nhiều lúc nó “hiếm muộn” làm sao! Hiếm muộn ư? Hẳn phải có nguyên nhân. Thiết nghĩ, nguyên nhân của việc “cử chỉ đẹp hiếm muộn” là do con người ta ích kỷ, hoặc tư lợi, hoặc vì cái danh nào đó. Hóa ra có nhiều nơi, nhiều chỗ có nhiều người thà ích kỷ, thà sở đắc tư lợi, thà có được cái uy danh hơn là làm cử chỉ đẹp, hơn là làm cái đức để tiếng thơm cho đời, hơn là để được người khác kính nể thương mến! Hóa ra họ thà bị người khác nguyền rủa, ghét bỏ, đố kỵ, không tin còn hơn là làm cử chỉ đẹp!
Thật trớ trêu thay, con người ta lại sống có tương quan chứ đâu phải sống ích kỷ đơn độc một mình! Nếu sống một mình thì làm sao cũng được, nghĩ sao cũng xong, tùy ý mình muốn. Nhưng người ta lại sống cùng nhau, với nhau thành cộng đồng, thành xã hội nên đòi phải có sự “xem trưóc nhìn sau”, phải “ăn trông nồi, ngồi trông hướng”, làm càn thì thật chẳng phù hợp với tính cộng đồng. Có nghĩa là đòi con người ta phải có những cử chỉ tế nhị, những cử chỉ đẹp với nhau. Nói một cách mạnh hơn, cử chỉ đẹp sẽ dẫn người ta đến sự hòa giải, sự tôn trọng, sự an bình thậm chí dẫn người ta đến hạnh phúc.
Qua các phương tiện truyền thông, các thông tin từ nhiều phía, chúng ta được biết chính quyền tỉnh Quảng Trị đã trả lại Thánh Địa La Vang cho Hội Thánh Công Giáo Việt Nam (nên nhớ: tài sản của một Giáo họ, một Giáo xứ, một Dòng tu, một Chủng viện đều là tài sản của Hội Thánh Công Giáo; và được dùng để phụng sự Thiên Chúa và phục vụ con người trong bất cứ thời nào, xã hội nào hầu làm cho con người thăng hoa hơn cho đến mức đạt tới Thiên Chúa là cùng đích của con người). Chính quyền Tỉnh Quảng Trị đã làm một cử chỉ đẹp đáng khâm phục. Chính quyền ở Sài Gòn cũng làm cử chỉ đẹp tương tự bằng việc trả lại những căn nhà mà chúng ta thấy hiện nay là Trung Tâm Mục Vụ Giáo lý của Giáo Phận Sài Gòn. Chính quyền Tỉnh Thái Bình vừa qua cũng làm hàng loạt cử chỉ đẹp đáng kinh ngạc: trả lại nhà thờ Diêm Điền, thị trấn Diêm Điền; trả lại cơ sở Dòng Saint Paul thuộc thành phố Thái Bình; trả lại Nhà ba tầng của Dòng Đa Minh ở xứ Cát Đàm thuộc thành phố Thái Bình; trả lại đất thuộc Giáo họ Giáo Thiện xứ Bồ Ngọc, Huyện Quỳnh Phụ; trả lại đất xứ Châu Nhai huyện Tiền Hải, Họ Duyên Lãng xứ Duyên Lãng huyện Hưng Hà. Tỉnh Hưng Yên cũng làm cử chỉ đẹp: trả lại nhà thờ xứ Tiên Chu. Còn những cơ sở của hội thánh ở các địa phương khác mà chính quyền địa phương đã trả lại cho Hội Thánh mà chúng ta chưa được biết đến, hẳn cũng là những cử chỉ đẹp đáng đề cao.
Tuy nhiên, nhiều nơi vẫn còn những cử chỉ chưa đẹp như việc tự ý dỡ nhà Dòng Chúa Cứu Thế ở Nha Trang, việc đã gây biết bao những khó khăn phiền toái cho giáo dân ở Thái Hà Hà Nội, việc phá nhà Dòng Saint Paul ở Vĩnh Long,… Những cử chỉ chưa đẹp này đã gây nhiều bức xúc trong dư luận. Mọi người vẫn đang nôn nóng chờ chính quyền Hà Nội thể hiện cử chỉ đẹp của mình bằng việc trả lại Tòa Khâm Sứ cho Hội Thánh, chờ chính quyền quận Đống Đa trả lại khu đất và cơ sở xứ Thái Hà của Dòng Chúa Cứu Thế cho Hội Thánh, chờ chính quyền Khánh Hòa trả lại cơ sở Dòng Chúa Cứu Thế Nha Trang cho Hội Thánh, chờ chính quyền Đà Lạt trả lại cơ sở tu viện Dòng Chúa Cứu Thế hiện nay đang bị trưng dụng làm Viện nghiên cứu sinh học (Tu Viện mà lại làm Viện nghiên cứu sinh học, khó coi và khó nghe quá đỗi!), chờ chính quyền Vĩnh Long trả lại cơ sở đất đai của Dòng Saint Paul cho Hội Thánh,…,… Việc trả lại ấy nếu diễn ra sẽ tạo nên những cử chỉ đẹp biết là chừng nào!
Ước mong chính quyền các cấp sớm thực hiện các cử chỉ đẹp bằng việc hoàn trả lại, bàn giao lại các cơ sở của Hội Thánh đã bị trưng dụng vào các mục đích không đúng, cho Hội Thánh Công Giáo Việt Nam, để Hội Thánh có lại được những cơ sở ấy hầu có thể nhanh chóng thực hiện sứ mạng phụng sự Thiên Chúa và phục vụ con người Việt Nam, phục vụ công dân Việt Nam, phục vụ quê hương Việt Nam tốt hơn. Cử chỉ đẹp cứ mãi còn dang dở thì sự xa lánh nhau vẫn còn đó, nghi kỵ nhau vẫn còn đó, bất hòa vẫn còn đó, bất an vẫn còn đó, sự thăng hoa con người vẫn bị cản trở,… Nếu cho tôi chọn, tôi sẽ chọn cử chỉ đẹp.
Hãy chắp cánh cho những ước mơ thật cao đẹp và hãy thêu dệt nên những cử chỉ đẹp để con người thêm thăng hoa hơn và cuộc sống thêm tươi đẹp hơn.
Thiên Anh Dương