Dan Lee
07-13-2008, 05:03 AM
CÚ MÈO THÍCH XƯỚNG CA
http://www.vietcatholic.net/pics/Eagle_flies_2.gif
Ngày xưa, có một con cú mèo đẹp sinh sống trong một khu rừng lớn. Khi những ánh sao treo đầy bầu trời vào ban đêm, thì nó đứng trên đầu cành cây hát ca, tiếng hát khi thì thanh thót khi thì dịu dàng, do đó, các động vật đều gọi nó là “nhà xướng ca của rừng”.
Do có ngoại diện mê người và tiếng ca làm cảm động người nghe, nên cú mèo bắt đầu kiêu ngạo, nó cảm thấy mình có thiên phận như thế thì càng nên giành được sự tán thưởng và vỗ tay nhiều hơn, thế là cú mèo thay đổi quy luật sống trước đây, nó bắt đầu bay ra vào ban ngày để hát ca.
Bạn tốt của cú mèo là con dơi lo lắng nói: “Này anh bạn của tớ, anh không cảm thấy ban ngày bay ra để hát ca là nguy hiểm sao ? Nếu có người xấu muốn tập kích bạn thì làm sao đây ? Bạn thay đổi quy luật sống như thế để thỏa mãn lòng hư vinh của mình là không đúng đâu nhé.”
Cú mèo hất hàm ngạo mạn nói: “Con dơi nhỏ, mày có biết tiếng hát của tớ rất được nhiều người hoan nghênh chứ ? Nhất định là mày ghen ghét với tớ vì tớ đẹp hơn mày, xướng ca nghe cũng hay hơn mày ! Giống như mày cái đồ xấu xí ấy chỉ phù hợp với với cuộc sống trong đêm tối như mực ấy, khiến cho mọi người chán ghét !” con dơi nghe con cú mèo nói như thế thì trong lòng rất thương tâm vội vàng bay đi.
Từ đó về sau, cú mèo đi đến đâu thì xướng ca đến đó, danh tiếng càng ngày càng lớn. Người trong thôn trang ở gần đó thấy đây là cơ hội phát tài, bèn lập thành từng toán đi vào trong rừng bắt nó, cú mèo thấy rất nhiều người đến “thưởng thức” tiếng hát của mình nên nó càng phấn khởi hát hơn nữa.
Kết quả, những người ấy không tốn sức mà cũng bắt được cú mèo và đem nó nhốt vào trong cái lồng. Thật tội nghiệp cho cú mèo vì vậy mà mất đi tự do, nó không còn được đứng trên đầu cành cây mà hát ca nữa, và cũng không còn nghe được lời tán thưởng của các động vật nữa.
Lúc ấy, nó mới nghĩ đến lời nói của con dơi nên rất buồn mà chảy nước mắt.
(Trích: Câu chuyện nhỏ, đạo lý lớn)
Gợi ý:
Các em thân mến,
Lời góp ý và khuyên bảo thành thật của bạn bè có lẽ nghe thật chói tai, khó mà chấp nhận được, nhưng đó là những lời có thể giúp các em sống tốt đẹp hơn, bởi vì lời nói thật thì lúc nào cũng đau lòng.
Các em có thể chấp nhận lời nói thẳng thắn của cha mẹ, của thầy cô hay của một người nào đó có trách nhiệm với các em, nhưng có lẽ các em ít khi chấp nhận lời nói thẳng thừng chân thật của bạn bè, vì các bạn ấy cùng ngang tuổi như các em. Tuy nhiên, thành thực mà nói, nếu các em không có tâm hồn cầu tiến khiêm tốn, thì chắc chắn không một lời nói thật nào khiến các em vui lòng ghi nhận.
Con cú mèo đã ngạo mạn với con dơi là bạn thân của mình, lại còn cho con dơi là vì ganh ghét nên mới nói những lời can ngăn thành thật. Kết quả là cú mèo bị người ta tóm gọn nhốt vào lồng đợi ngày chết vì sự khoe khoang của mình.
Kiêu ngạo là đầu mối của sự dữ và tai họa.
Các em thực hành:
- Biết mình có tài năng thì phải khiêm tốn với mọi người.
- Không vì kiêu ngạo mà thay đổi cách sống, cách sinh hoạt sẵn có của mình.
- Biết lắng nghe lời khuyên bảo và nhắc nhở của mọi người.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
http://www.vietcatholic.net/pics/Eagle_flies_2.gif
Ngày xưa, có một con cú mèo đẹp sinh sống trong một khu rừng lớn. Khi những ánh sao treo đầy bầu trời vào ban đêm, thì nó đứng trên đầu cành cây hát ca, tiếng hát khi thì thanh thót khi thì dịu dàng, do đó, các động vật đều gọi nó là “nhà xướng ca của rừng”.
Do có ngoại diện mê người và tiếng ca làm cảm động người nghe, nên cú mèo bắt đầu kiêu ngạo, nó cảm thấy mình có thiên phận như thế thì càng nên giành được sự tán thưởng và vỗ tay nhiều hơn, thế là cú mèo thay đổi quy luật sống trước đây, nó bắt đầu bay ra vào ban ngày để hát ca.
Bạn tốt của cú mèo là con dơi lo lắng nói: “Này anh bạn của tớ, anh không cảm thấy ban ngày bay ra để hát ca là nguy hiểm sao ? Nếu có người xấu muốn tập kích bạn thì làm sao đây ? Bạn thay đổi quy luật sống như thế để thỏa mãn lòng hư vinh của mình là không đúng đâu nhé.”
Cú mèo hất hàm ngạo mạn nói: “Con dơi nhỏ, mày có biết tiếng hát của tớ rất được nhiều người hoan nghênh chứ ? Nhất định là mày ghen ghét với tớ vì tớ đẹp hơn mày, xướng ca nghe cũng hay hơn mày ! Giống như mày cái đồ xấu xí ấy chỉ phù hợp với với cuộc sống trong đêm tối như mực ấy, khiến cho mọi người chán ghét !” con dơi nghe con cú mèo nói như thế thì trong lòng rất thương tâm vội vàng bay đi.
Từ đó về sau, cú mèo đi đến đâu thì xướng ca đến đó, danh tiếng càng ngày càng lớn. Người trong thôn trang ở gần đó thấy đây là cơ hội phát tài, bèn lập thành từng toán đi vào trong rừng bắt nó, cú mèo thấy rất nhiều người đến “thưởng thức” tiếng hát của mình nên nó càng phấn khởi hát hơn nữa.
Kết quả, những người ấy không tốn sức mà cũng bắt được cú mèo và đem nó nhốt vào trong cái lồng. Thật tội nghiệp cho cú mèo vì vậy mà mất đi tự do, nó không còn được đứng trên đầu cành cây mà hát ca nữa, và cũng không còn nghe được lời tán thưởng của các động vật nữa.
Lúc ấy, nó mới nghĩ đến lời nói của con dơi nên rất buồn mà chảy nước mắt.
(Trích: Câu chuyện nhỏ, đạo lý lớn)
Gợi ý:
Các em thân mến,
Lời góp ý và khuyên bảo thành thật của bạn bè có lẽ nghe thật chói tai, khó mà chấp nhận được, nhưng đó là những lời có thể giúp các em sống tốt đẹp hơn, bởi vì lời nói thật thì lúc nào cũng đau lòng.
Các em có thể chấp nhận lời nói thẳng thắn của cha mẹ, của thầy cô hay của một người nào đó có trách nhiệm với các em, nhưng có lẽ các em ít khi chấp nhận lời nói thẳng thừng chân thật của bạn bè, vì các bạn ấy cùng ngang tuổi như các em. Tuy nhiên, thành thực mà nói, nếu các em không có tâm hồn cầu tiến khiêm tốn, thì chắc chắn không một lời nói thật nào khiến các em vui lòng ghi nhận.
Con cú mèo đã ngạo mạn với con dơi là bạn thân của mình, lại còn cho con dơi là vì ganh ghét nên mới nói những lời can ngăn thành thật. Kết quả là cú mèo bị người ta tóm gọn nhốt vào lồng đợi ngày chết vì sự khoe khoang của mình.
Kiêu ngạo là đầu mối của sự dữ và tai họa.
Các em thực hành:
- Biết mình có tài năng thì phải khiêm tốn với mọi người.
- Không vì kiêu ngạo mà thay đổi cách sống, cách sinh hoạt sẵn có của mình.
- Biết lắng nghe lời khuyên bảo và nhắc nhở của mọi người.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.