Dan Lee
07-30-2008, 09:33 PM
CÁI HIỆN TẠI CỦA VĨNH HẰNG.
http://www.vietcatholic.net/pics/Moose_2.gif
Có người hỏi Phật Đà: “Làm thế nào để được gọi là một thánh nhân ?” Ông ta trả lời: “Mỗi giây trong mỗi giờ, và thời gian mỗi vi lượng trong mỗi giây có thể làm được việc thiện, tức là có thể trở thành thánh nhân”.
Có một chiến sĩ người Nhật bị quân địch bắt làm tù binh, bỏ vào trong ngục, anh ta được biết ngày hôm sau sẽ bị hình phạt rất khốc liệt, cho nên buổi tối hôm đó ngủ không được. Lúc ấy anh ta nghĩ đến lời nói của đại sư Dan-zong: “Ngày mai” là không thực tại; chỉ có “hiện tại” mới là chân thực”.
Sau khi anh ta đối diện với hiện thực, liền ngủ một giấc ngon lành.
(Trích: Ý rộng ngoài trời)
Suy tư:
Hiện thực chính là chấp nhận thực tế đã xảy ra, anh người Nhật khi biết được mình sẽ chết thì rất buồn và lo sợ ngủ không được, nhưng khi anh ta chấp nhận hiện thực là bản án đẵ có, buồn phiền hay lo sợ thì cũng chẳng mang lại ích lợi gì cả.
Có một vài người Ki-tô hữu tin vào Chúa Giê-su nhưng lại không chấp nhận hiện thực: họ ở dưới đất nhưng lại sống ở trên trời, nên bỏ bê công việc nhà cửa, không lo tròn trách nhiệm làm chồng làm vợ của mình để cả ngày hết đến nhà thờ làm việc thì đi ủy lạo đoàn thể này đoàn thể nọ; có một vài người chấp nhận hiện thực nhưng lại oán trời trách người, họ đi dâng lễ thì như đi để có dịp kể lể và oán trách Thiên Chúa...
Trở thành thánh nhân thì không cần làm những việc gì to lớn vĩ đại, chỉ cần liên lĩ kết hợp với Chúa Giê-su trong mỗi giây phút cùa cuộc sống là đủ, bởi vì khi kết hiệp với Chúa Giê-su thì cũng đồng thời cũng biết phục vụ Ngài nơi tha nhân, tức là chấp nhận cái hiện thực đau khổ, đói nghèo, bất công đang xảy ra, để chính mình hòa mình vào hiện thực này mà yêu thương và phục vụ tốt hơn, như Chúa Giê-su đã chấp nhận sống hiện thực giữa trần gian để cứu chuộc trần gian.
Đó chính là cái hiện tại của đời sống vĩnh hằng mai sau vậy.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
http://www.vietcatholic.net/pics/Moose_2.gif
Có người hỏi Phật Đà: “Làm thế nào để được gọi là một thánh nhân ?” Ông ta trả lời: “Mỗi giây trong mỗi giờ, và thời gian mỗi vi lượng trong mỗi giây có thể làm được việc thiện, tức là có thể trở thành thánh nhân”.
Có một chiến sĩ người Nhật bị quân địch bắt làm tù binh, bỏ vào trong ngục, anh ta được biết ngày hôm sau sẽ bị hình phạt rất khốc liệt, cho nên buổi tối hôm đó ngủ không được. Lúc ấy anh ta nghĩ đến lời nói của đại sư Dan-zong: “Ngày mai” là không thực tại; chỉ có “hiện tại” mới là chân thực”.
Sau khi anh ta đối diện với hiện thực, liền ngủ một giấc ngon lành.
(Trích: Ý rộng ngoài trời)
Suy tư:
Hiện thực chính là chấp nhận thực tế đã xảy ra, anh người Nhật khi biết được mình sẽ chết thì rất buồn và lo sợ ngủ không được, nhưng khi anh ta chấp nhận hiện thực là bản án đẵ có, buồn phiền hay lo sợ thì cũng chẳng mang lại ích lợi gì cả.
Có một vài người Ki-tô hữu tin vào Chúa Giê-su nhưng lại không chấp nhận hiện thực: họ ở dưới đất nhưng lại sống ở trên trời, nên bỏ bê công việc nhà cửa, không lo tròn trách nhiệm làm chồng làm vợ của mình để cả ngày hết đến nhà thờ làm việc thì đi ủy lạo đoàn thể này đoàn thể nọ; có một vài người chấp nhận hiện thực nhưng lại oán trời trách người, họ đi dâng lễ thì như đi để có dịp kể lể và oán trách Thiên Chúa...
Trở thành thánh nhân thì không cần làm những việc gì to lớn vĩ đại, chỉ cần liên lĩ kết hợp với Chúa Giê-su trong mỗi giây phút cùa cuộc sống là đủ, bởi vì khi kết hiệp với Chúa Giê-su thì cũng đồng thời cũng biết phục vụ Ngài nơi tha nhân, tức là chấp nhận cái hiện thực đau khổ, đói nghèo, bất công đang xảy ra, để chính mình hòa mình vào hiện thực này mà yêu thương và phục vụ tốt hơn, như Chúa Giê-su đã chấp nhận sống hiện thực giữa trần gian để cứu chuộc trần gian.
Đó chính là cái hiện tại của đời sống vĩnh hằng mai sau vậy.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.