Dan Lee
08-02-2008, 03:59 PM
Tin Mừng Chúa Nhật 18 Thường Niên: Ai nấy đều được ăn no nê.
ROME (Zenit.org).- Cha Raniero Cantalamessa Dòng Capuchin, là vị giảng Phủ Giáo Hoàng, đã giải thích những bài đọc Thánh Lễ Chúa Nhật 18 Thường Niên.
Một ngày kia Chúa Giêsu đi tới một nơi thanh vắng dọc theo bờ biển Galilêa.
Bài Tin Mừng Thánh Matthêu tường thuật: “Nhưng khi ra khỏi thuyền, Đức Giêsu thấy một đoàn người đông đảo đang chờ Người. Khi ra khỏi thuyền và thấy doàn người đông đảo, thì Người chạnh lòng thương và chữa lành các bệnh nhân của họ.
“Chiều đến, các môn đệ lại gần thưa với Người, “Nơi đây hoang vắng và đã muộn rồi; vậy xin Thầy cho dân chúng về, để họ vào các làng mạc mua lấy thức ăn.’
Đức Giêsu bảo họ, ‘Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn.’ Các ông đáp, ‘Ở đây, chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá.’
Người bảo, ‘Đem lại đây cho Thầy,’ sau đó Người truyền cho dân chúng ngồi xuống cỏ. Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông.
Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẫu bánh còn thừa, người ta thu lại được 12 giỏ đầy. Số người ăn khoảng chừng năm ngàn đàn ông, không kể đàn bà và trẻ con.”.
Đó là bữa picnic vui nhất trong lịch sử thế giới.
Bài Tin Mừng này nói gì với chúng ta? Trước hết, Chúa Giêsu phiền hà và “chạnh lòng thương” đối với toàn diện con người, cả xác lẫn hồn. Ngừời phân phát lời cho linh hồn, và thân xác thì người chũa lành và cho ăn. Các bạn sẽ nói: “Tại sao Người không còn làm như vậy ngày nay? Tại sao Người không hoá bánh thành nhiều cho nhiều triệu người đang đói trên mặt đất này?
Có một chi tiết trong bài Tin Mừng có thể giùp chúng ta tìm ra câu giải đáp cho những câu hỏi nảy. Chúa Giêsu không búng ngón tay để rồi bánh và cá xuất hiện cách ma thuật theo ý muốn. Người hỏi các môn đệ họ có gì; Người mời các ông chia sẻ điều các ông có: năm cái bánh và hai con cá.
Ngày nay Chúa Giêsu cũng làm như vậy. Người xin chúng ta chia sẻ những tài nguyên trái đất. Điều được biết rõ, ít nhất về thức ăn, là trái đất chúng ta có khả năng nâng đở hơn một tỉ người nữa đang ở trên trái đất này.
Như vậy làm sao chúng ta có thể tố cáo Thiên Chúa không cung cấp thức ăn cho mọi người đang khi mỗi năm chúng ta tiêu hủy hàng triệu tấn thức ăn—mà chúng ta nói chúng ta có “quá nhiều”—hầu phòng chống sự giảm giá thức ăn? Có giải pháp nào? Sự phân phối càng tốt thì tình liên đới càng lớn và sự chia sẻ càng nhiều.
Tôi biết, điều này không phải dễ. Có cuồng vọng mua sắm vũ khí, có những nhà lãnh đạo chánh phủ vô trách nhiệm bắt dân phài đói. Nhưng phần trách nhiệm ở trên vai những quốc gia giàu có. Chúng ta là con người vô danh này—một cậu nhỏ, theo một trong các tác giả Tin Mừng—kẻ có năm cái bánh và hai con cá; chỉ tại chúng ta giữ chặt lấy nó và không muốn chia sẻ với mọi người đó thôi.
Vì cách thức được diễn tả—“Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra, và trao cho môn đệ”—sự hoá bánh và cá ra nhiều đã luôn làm chúng ta nghĩ về sự hóa ra nhiều thứ bánh khác, tức là Mình Chúa Kitô.
Vì lẽ này những sự diễn tả xưa nhất của Thánh Thể là một giỏ đựng những cái bánh và một bên có hai con cá, như tấm khảm được tìm thấy tại Tabga xứ Palestine, trong nhà thờ xây dựng trên chỗ hoá bánh ra nhiều, hay là trong bức họa lừng danh trong hang toại đạo Priscilla.
Trên thực tế, cả điều chúng ta đang làm trong lúc này với bài giải thích này là một sự hóa bánh ra nhiều—những bánh lời Chúa. Tôi đã bẻ bánh lời và Internet đã hoá nhiều những lời của tôi—nhưng nhiều người hơn 5.000 người nam, cả lúc này, đã ăn và đã được no nê.
Còn có nhiệm vụ này nữa: “thu lại những mãnh vụn,” và đem cho những kẻ không tham dự bữa tiệc. Chúng ta phải là “những người lập lại” và những chứng nhân của sứ điệp này.
Đ.Ô Nguyễn Quang Sách
ROME (Zenit.org).- Cha Raniero Cantalamessa Dòng Capuchin, là vị giảng Phủ Giáo Hoàng, đã giải thích những bài đọc Thánh Lễ Chúa Nhật 18 Thường Niên.
Một ngày kia Chúa Giêsu đi tới một nơi thanh vắng dọc theo bờ biển Galilêa.
Bài Tin Mừng Thánh Matthêu tường thuật: “Nhưng khi ra khỏi thuyền, Đức Giêsu thấy một đoàn người đông đảo đang chờ Người. Khi ra khỏi thuyền và thấy doàn người đông đảo, thì Người chạnh lòng thương và chữa lành các bệnh nhân của họ.
“Chiều đến, các môn đệ lại gần thưa với Người, “Nơi đây hoang vắng và đã muộn rồi; vậy xin Thầy cho dân chúng về, để họ vào các làng mạc mua lấy thức ăn.’
Đức Giêsu bảo họ, ‘Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn.’ Các ông đáp, ‘Ở đây, chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá.’
Người bảo, ‘Đem lại đây cho Thầy,’ sau đó Người truyền cho dân chúng ngồi xuống cỏ. Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông.
Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẫu bánh còn thừa, người ta thu lại được 12 giỏ đầy. Số người ăn khoảng chừng năm ngàn đàn ông, không kể đàn bà và trẻ con.”.
Đó là bữa picnic vui nhất trong lịch sử thế giới.
Bài Tin Mừng này nói gì với chúng ta? Trước hết, Chúa Giêsu phiền hà và “chạnh lòng thương” đối với toàn diện con người, cả xác lẫn hồn. Ngừời phân phát lời cho linh hồn, và thân xác thì người chũa lành và cho ăn. Các bạn sẽ nói: “Tại sao Người không còn làm như vậy ngày nay? Tại sao Người không hoá bánh thành nhiều cho nhiều triệu người đang đói trên mặt đất này?
Có một chi tiết trong bài Tin Mừng có thể giùp chúng ta tìm ra câu giải đáp cho những câu hỏi nảy. Chúa Giêsu không búng ngón tay để rồi bánh và cá xuất hiện cách ma thuật theo ý muốn. Người hỏi các môn đệ họ có gì; Người mời các ông chia sẻ điều các ông có: năm cái bánh và hai con cá.
Ngày nay Chúa Giêsu cũng làm như vậy. Người xin chúng ta chia sẻ những tài nguyên trái đất. Điều được biết rõ, ít nhất về thức ăn, là trái đất chúng ta có khả năng nâng đở hơn một tỉ người nữa đang ở trên trái đất này.
Như vậy làm sao chúng ta có thể tố cáo Thiên Chúa không cung cấp thức ăn cho mọi người đang khi mỗi năm chúng ta tiêu hủy hàng triệu tấn thức ăn—mà chúng ta nói chúng ta có “quá nhiều”—hầu phòng chống sự giảm giá thức ăn? Có giải pháp nào? Sự phân phối càng tốt thì tình liên đới càng lớn và sự chia sẻ càng nhiều.
Tôi biết, điều này không phải dễ. Có cuồng vọng mua sắm vũ khí, có những nhà lãnh đạo chánh phủ vô trách nhiệm bắt dân phài đói. Nhưng phần trách nhiệm ở trên vai những quốc gia giàu có. Chúng ta là con người vô danh này—một cậu nhỏ, theo một trong các tác giả Tin Mừng—kẻ có năm cái bánh và hai con cá; chỉ tại chúng ta giữ chặt lấy nó và không muốn chia sẻ với mọi người đó thôi.
Vì cách thức được diễn tả—“Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra, và trao cho môn đệ”—sự hoá bánh và cá ra nhiều đã luôn làm chúng ta nghĩ về sự hóa ra nhiều thứ bánh khác, tức là Mình Chúa Kitô.
Vì lẽ này những sự diễn tả xưa nhất của Thánh Thể là một giỏ đựng những cái bánh và một bên có hai con cá, như tấm khảm được tìm thấy tại Tabga xứ Palestine, trong nhà thờ xây dựng trên chỗ hoá bánh ra nhiều, hay là trong bức họa lừng danh trong hang toại đạo Priscilla.
Trên thực tế, cả điều chúng ta đang làm trong lúc này với bài giải thích này là một sự hóa bánh ra nhiều—những bánh lời Chúa. Tôi đã bẻ bánh lời và Internet đã hoá nhiều những lời của tôi—nhưng nhiều người hơn 5.000 người nam, cả lúc này, đã ăn và đã được no nê.
Còn có nhiệm vụ này nữa: “thu lại những mãnh vụn,” và đem cho những kẻ không tham dự bữa tiệc. Chúng ta phải là “những người lập lại” và những chứng nhân của sứ điệp này.
Đ.Ô Nguyễn Quang Sách