Dan Lee
08-28-2008, 10:53 AM
Bi hài một chiếc răng sún!
Đêm khai mạc Olympic Bắc Kinh đã qua đi, đã để lại cho thế giới rất nhiều ấn tượng đẹp từ khâu tổ chức cho đến các màn trình diễn đặc sắc và hoành tráng. Thế nhưng, đàng sau cái vẻ huy hoàng và đặc sắc ấy ngầm chứa những sự thật bi đát của cuộc đời.
Một chuyện hết sức nhỏ nhưng nó để lại trong lòng nhiều người một vết thương lòng khó tẩy xoá. Cô bé Yang Peiji lớp 1 thể hiện bài hát của mình với giọng hát thật đậm chất một “thiên thần nhỏ” nhưng nhân vật chính này lại bị cái khiếm khuyết là có chiếc răng sún nên phải thay vào đó một cô bé chín tuổi Lin Miaoke thay thế. Yang Peiji vì chiếc răng sún của mình phải nép vào hậu trường thể hiện bài hát trong khi đó Lin Miaoke vui vẻ diễn “lip-sync”.
Cái răng sún của Yang Peiji không có tội, Lin Miaoko hát nhép thay bạn cũng chẳng có lỗi gì vì các em đã bị những cái “đầu rất lớn làm tổn thương sự hồn nhiên thơ ngây của các em. Tất cả mọi chuyện chỉ vì người ta dị ứng với một khiếm khuyết nhỏ của con người. Chẳng lẽ những khiếm khuyết ấy là cái tội ?
Ngày xưa, với những người kém nhan kém sắc một chút hay bị khuyết một chút gì đó trên khuôn mặt của mình thì ngậm ngùi than thân trách phận là sinh ra nhằm “ngôi sao xấu”. Ngày nay, với trình độ khoa học thẩm mỹ phát triển, với vô số cơ sở thẩm mỹ và mỹ phẩm đã giúp cho con người chỉnh sửa cái khiếm khuyết không may mắn mà mình gặp phải. Chắc có lẽ vì quá chú trọng đến cái bên ngoài để rồi người ta đánh mất đi cái chất thật, cái bên trong, cái tinh tuý, cái cốt lõi của con người.
Không chỉ riêng có chuyện của em Yang Peiji xảy ra trong ngày khai mạc Olympic Bắc Kinh nhưng còn nhiều và nhiều chuyện của Yang Peiji diễn ra trong đời thường. Hậu quả từ chuyện chắp vá như thế cũng chẳng phải là chuyện mới. Chính Chúa Giêsu đã nhắc nhớ con người rằng “không lấy vải mới vá vào áo cũ” vì khi ấy làm áo cũ toạc ra và tấm vải mới chẳng ra làm sao cả !
Nhớ lại cách đây không lâu, khi người ta mang bánh giầy ra để mà dâng kính Vua Hùng nhân ngày giỗ tổ. Nhìn bề ngoài chiếc bánh thật là đẹp và hoành tráng nhưng khi cắt ra thì ở trong nó chỉ là mút thôi !
Không phải là người ta không biết hành động của người ta chỉ mang tính lấp liếm, giả tạo, lừa phỉnh nhưng họ cứ cố làm để đạt cho mục đích của họ dù phương tiện gì đi nữa. Thói sống giả tạo này hình như ngày mỗi ngày nó cứ lan rộng trong xã hội và thậm chí cả giáo hội nữa. Người ta cứ dùng tất cả những hoa mỹ bóng bẩy để che lấp cái mưu đồ thâm độc bên trong của họ. Thoạt nhìn bên ngoài thì hay thật nhưng nếu biết sự thật thì quá là đau lòng như chuyện chiếc răng sún của bé Yang Peiji vậy.
Một bài học quá quen thuộc mà đau đớn những người sống không thật phải đón nhận.
Một lần nữa qua chuyện bi hài của chiếc răng sún cho ta lựa chọn lối sống. Hoặc là đón nhận nhau thật lòng với những khiếm khuyết không mong muốn của con người; hoặc là bằng mọi cách thậm chí tán tận lương tâm, luân thường đạo lý để che đậy những cái khiếm khuyết của con người.
Anmai, CSsR
Đêm khai mạc Olympic Bắc Kinh đã qua đi, đã để lại cho thế giới rất nhiều ấn tượng đẹp từ khâu tổ chức cho đến các màn trình diễn đặc sắc và hoành tráng. Thế nhưng, đàng sau cái vẻ huy hoàng và đặc sắc ấy ngầm chứa những sự thật bi đát của cuộc đời.
Một chuyện hết sức nhỏ nhưng nó để lại trong lòng nhiều người một vết thương lòng khó tẩy xoá. Cô bé Yang Peiji lớp 1 thể hiện bài hát của mình với giọng hát thật đậm chất một “thiên thần nhỏ” nhưng nhân vật chính này lại bị cái khiếm khuyết là có chiếc răng sún nên phải thay vào đó một cô bé chín tuổi Lin Miaoke thay thế. Yang Peiji vì chiếc răng sún của mình phải nép vào hậu trường thể hiện bài hát trong khi đó Lin Miaoke vui vẻ diễn “lip-sync”.
Cái răng sún của Yang Peiji không có tội, Lin Miaoko hát nhép thay bạn cũng chẳng có lỗi gì vì các em đã bị những cái “đầu rất lớn làm tổn thương sự hồn nhiên thơ ngây của các em. Tất cả mọi chuyện chỉ vì người ta dị ứng với một khiếm khuyết nhỏ của con người. Chẳng lẽ những khiếm khuyết ấy là cái tội ?
Ngày xưa, với những người kém nhan kém sắc một chút hay bị khuyết một chút gì đó trên khuôn mặt của mình thì ngậm ngùi than thân trách phận là sinh ra nhằm “ngôi sao xấu”. Ngày nay, với trình độ khoa học thẩm mỹ phát triển, với vô số cơ sở thẩm mỹ và mỹ phẩm đã giúp cho con người chỉnh sửa cái khiếm khuyết không may mắn mà mình gặp phải. Chắc có lẽ vì quá chú trọng đến cái bên ngoài để rồi người ta đánh mất đi cái chất thật, cái bên trong, cái tinh tuý, cái cốt lõi của con người.
Không chỉ riêng có chuyện của em Yang Peiji xảy ra trong ngày khai mạc Olympic Bắc Kinh nhưng còn nhiều và nhiều chuyện của Yang Peiji diễn ra trong đời thường. Hậu quả từ chuyện chắp vá như thế cũng chẳng phải là chuyện mới. Chính Chúa Giêsu đã nhắc nhớ con người rằng “không lấy vải mới vá vào áo cũ” vì khi ấy làm áo cũ toạc ra và tấm vải mới chẳng ra làm sao cả !
Nhớ lại cách đây không lâu, khi người ta mang bánh giầy ra để mà dâng kính Vua Hùng nhân ngày giỗ tổ. Nhìn bề ngoài chiếc bánh thật là đẹp và hoành tráng nhưng khi cắt ra thì ở trong nó chỉ là mút thôi !
Không phải là người ta không biết hành động của người ta chỉ mang tính lấp liếm, giả tạo, lừa phỉnh nhưng họ cứ cố làm để đạt cho mục đích của họ dù phương tiện gì đi nữa. Thói sống giả tạo này hình như ngày mỗi ngày nó cứ lan rộng trong xã hội và thậm chí cả giáo hội nữa. Người ta cứ dùng tất cả những hoa mỹ bóng bẩy để che lấp cái mưu đồ thâm độc bên trong của họ. Thoạt nhìn bên ngoài thì hay thật nhưng nếu biết sự thật thì quá là đau lòng như chuyện chiếc răng sún của bé Yang Peiji vậy.
Một bài học quá quen thuộc mà đau đớn những người sống không thật phải đón nhận.
Một lần nữa qua chuyện bi hài của chiếc răng sún cho ta lựa chọn lối sống. Hoặc là đón nhận nhau thật lòng với những khiếm khuyết không mong muốn của con người; hoặc là bằng mọi cách thậm chí tán tận lương tâm, luân thường đạo lý để che đậy những cái khiếm khuyết của con người.
Anmai, CSsR