Dan Lee
09-14-2008, 11:27 AM
NÓI LUNG TUNG
http://www.vietcatholic.net/pics/4939931.gif
Khi một vị đệ từ đang tĩnh tọa cầu nguyện thì sư phụ cầm đến một viên gạch, lấy hết sức chà trên đất.
Khởi đầu vị đệ tử này lấy nó làm sự luyện tập để khảo nghiệm sự chuyên tâm của mình, nên vui vẻ tiếp nhận. Nhưng tạp âm càng lúc càng chát chúa, nên vị đệ tử không thể chuyên tâm được, hét lên: “Trời ạ, sư phụ làm gì thế ? Lẽ nào thầy không thấy con đang tĩnh tọa cầu nguyện đây sao ?
Sư phụ nhẹ nhàng nói: “Ta muốn đem viên gạch này chà thành mặt kính.”
- ¬“Thầy điên à, viên gạch thì làm sao có thể chà thành mặt kính được ?”
- “Không sao không sao, trong cái tôi thì làm sao có thể sinh ra người nhận thức sự yên tĩnh chân chính được.”
(Trích: Huệ nhãn thiền tâm)
Suy tư:
Ai cũng có cái tôi của mình: cái tôi sân si, cái tôi dục vọng, cái tôi kiêu căng, cái tôi tham lam.v.v...nhưng ít người có cái tôi nhận thức được sự yên tĩnh là gốc của mọi hoạt động.
- Cầu nguyện mà tâm không tĩnh thì chỉ nghe được rất nhiều lời tạp âm của bạn bè khi trà dư tửu hậu, chỉ nghe được tiếng yêu thương nũng nịu của người yêu, chỉ nghe được lời chửi mắng của người ghen ghét mỉnh.v.v...chứ không nghe được lời của Chúa đang nói trong tâm hồn.
- Cầu nguyện mà tâm không tĩnh thì chỉ thấy mấy em ở quán cà phê ôm, chỉ thấy bia rượu với bạn bè, chỉ thấy áp phe lớn nhỏ sắp thực hiện, chứ không hề nhìn thấy Chúa Giê-su hiện diện trong tâm hồn mình.
Tâm không an tĩnh thì dù cho ngồi cả ngày trong nhà thờ hoặc ngồi trong phòng đóng cửa lại để cầu nguyện, thì vẫn cứ không thấy được Chúa.
Nhưng nếu tâm yên tĩnh thì dù cho đứng giữa rừng người lao xao di chuyển, hay bị bao vây tứ bề thì vẫn cứ nhìn thấy được Chúa đang cùng đồng hành với mình...
Các thánh tử đạo đã làm như thế khi hiên ngang vui sướng tiến ra pháp trường, vì tâm họ yên tĩnh kết hợp với Chúa Giê-su.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
http://www.vietcatholic.net/pics/4939931.gif
Khi một vị đệ từ đang tĩnh tọa cầu nguyện thì sư phụ cầm đến một viên gạch, lấy hết sức chà trên đất.
Khởi đầu vị đệ tử này lấy nó làm sự luyện tập để khảo nghiệm sự chuyên tâm của mình, nên vui vẻ tiếp nhận. Nhưng tạp âm càng lúc càng chát chúa, nên vị đệ tử không thể chuyên tâm được, hét lên: “Trời ạ, sư phụ làm gì thế ? Lẽ nào thầy không thấy con đang tĩnh tọa cầu nguyện đây sao ?
Sư phụ nhẹ nhàng nói: “Ta muốn đem viên gạch này chà thành mặt kính.”
- ¬“Thầy điên à, viên gạch thì làm sao có thể chà thành mặt kính được ?”
- “Không sao không sao, trong cái tôi thì làm sao có thể sinh ra người nhận thức sự yên tĩnh chân chính được.”
(Trích: Huệ nhãn thiền tâm)
Suy tư:
Ai cũng có cái tôi của mình: cái tôi sân si, cái tôi dục vọng, cái tôi kiêu căng, cái tôi tham lam.v.v...nhưng ít người có cái tôi nhận thức được sự yên tĩnh là gốc của mọi hoạt động.
- Cầu nguyện mà tâm không tĩnh thì chỉ nghe được rất nhiều lời tạp âm của bạn bè khi trà dư tửu hậu, chỉ nghe được tiếng yêu thương nũng nịu của người yêu, chỉ nghe được lời chửi mắng của người ghen ghét mỉnh.v.v...chứ không nghe được lời của Chúa đang nói trong tâm hồn.
- Cầu nguyện mà tâm không tĩnh thì chỉ thấy mấy em ở quán cà phê ôm, chỉ thấy bia rượu với bạn bè, chỉ thấy áp phe lớn nhỏ sắp thực hiện, chứ không hề nhìn thấy Chúa Giê-su hiện diện trong tâm hồn mình.
Tâm không an tĩnh thì dù cho ngồi cả ngày trong nhà thờ hoặc ngồi trong phòng đóng cửa lại để cầu nguyện, thì vẫn cứ không thấy được Chúa.
Nhưng nếu tâm yên tĩnh thì dù cho đứng giữa rừng người lao xao di chuyển, hay bị bao vây tứ bề thì vẫn cứ nhìn thấy được Chúa đang cùng đồng hành với mình...
Các thánh tử đạo đã làm như thế khi hiên ngang vui sướng tiến ra pháp trường, vì tâm họ yên tĩnh kết hợp với Chúa Giê-su.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.