Dan Lee
10-10-2008, 02:03 PM
Mười truyện đơn sơ về Giáo lý và Giáo dục (55)
551. Chính bạn định đoạt cho mình lên thiên đàng hoặc xuống hoả ngục
Để cho giáo dân ý thức việc lên thiên đàng hoặc xuống hoả ngục là do trách nhiệm của riêng mình, một linh mục quản xứ kia giảng rằng:
- “Việc Chúa chọn chúng ta lên thiên đàng hay việc Chúa để cho chúng ta sa xuống hoả ngục là một cuộc bỏ thăm bằng đa số. Có ba nhân vật bỏ thăm: Chúa, ma quỷ và bạn. Bạn biết rằng Chúa luôn bỏ thăm cho bạn lên thiên đàng. Bạn cũng biết rằng ma quỷ luôn bỏ thăm cho bạn xuống hoả ngục. Vậy lá thăm của bạn sẽ định đoạt đa số: bỏ thăm thiên đàng, bạn sẽ lên thiên đàng; bỏ thăm hoả ngục, bạn sẽ xuống hoả ngục.”
552. Được ơn chết lành vì sợ sa xuống hoả ngục!
Ngày kia, thánh Bênađô đến thăm một người đau rất nặng. Ông nầy đã sống một cuộc đời xa Chúa, nhưng trên giường bệnh hấp hối, ông vẫn không tỏ dấu gì ăn năn trở lại.
Nằm trên giường bệnh, ông ta vùng vằng la hét: “Tôi đau đớn kinh khủng! Tôi không thể nào chịu đựng được nữa! Cho tôi chết mau cho rồi!”
Đứng bên cạnh người bệnh đang quằn quại, thánh Bênađô chảy nước mắt ròng ròng.
Người bệnh thì thào, hỏi thánh Bênađô:
- “Cha thương con vì thấy con đau đớn.”
Thánh Bênađô lắc đầu, vừa khóc vừa nói:
- “Bệnh tình con thì đáng thương, nhưng cha khóc không phải vì tình trạng thân xác của con, mà khóc vì tình trạng linh hồn của con. Cha nghĩ rằng một chút nữa, linh hồn con sẽ lìa bỏ thân xác con và tức thì, bị sa xuống hoả ngục vì khi sống trên mặt đất nầy, con đã không phụng sự Chúa. Cha tưởng tượng lúc đó, cha nghe những lời con nói đây: “Tôi không thể nào chịu đựng được nửa!” Nhưng đời đời, con sẽ chịu những nỗi đau đớn vô cùng lớn lao hơn những gì con đang chịu đau đớn bây giờ. Ôi, con thật là người quá vô phước!”
Nghe vậy, người bệnh liền sợ. Ông ta xin được ăn năn trở về với Chúa.
Thánh Bênađô dọn mình cho ông được giao hòa với Chúa và ông được chết lành.
553. Cây nến dưới lỗ mũi
Ngày kia, tại trường võ bị quân sự Saint-Cyr (Pháp), một cha tuyên úy quân đội giảng cho binh sĩ nghe về hoả ngục.
Sau khi nghe giảng xong, một viên đại úy đã lớn tuổi, đến gặp cha tuyên úy và nói một cách nhạo báng: “Cha quên nói trong hoả ngục, chúng con bị lửa nướng cháy, đốt cháy hay nấu sôi.”
Cha tuyên úy đang cầm một cây nến cháy. Ngài để cây nến cháy dưới lỗ mũi của viên đại úy già nầy và chỉ trả lời gọn vắn: “Rồi ông sẽ biết!”
Hai mươi năm sau, một ông già đến thăm cha tuyên úy nầy. Ông nói ông chính là viên đại úy đã cười nhạo về lửa hoả ngục, nhưng câu cha tuyên úy nói lúc đó: “Rồi ông sẽ biết!” cứ ám ảnh ông mãi trong mười năm, và sau đó, ông đã ăn năn và sống đạo chính chắn. Ông hết lòng cám ơn cha tuyên úy đã đem lại hạnh phúc đức tin cho ông vì đã giảng cho ông nghe một bài về hoả ngục.
554. “Hai giờ nữa, ông sẽ biết thế nào là đời đời!”
Một vị tổng giám mục người Đức được mời đến gặp một triết gia đang hấp hối. Triết gia nầy hỏi đức tổng giám mục thế nào là đời đời.
Đức tổng giám mục nhìn đồng hồ và trả lời: “Hai giờ nửa, ông sẽ biết.”
Biết mình sắp chết, triết gia nầy khiếp quá, xin xưng tội để được giao hoà với Chúa.
Đúng hai giờ sau, ông ta qua đời.
555. Đức tin chắc chắn là nhờ được hướng dẫn kỹ càng
Chúng tôi hết sức ngạc nhiên trong khi tới đất Nhật 15 năm trước đây (15 năm trước năm 1915).
Chúng tôi được hân hạnh tiếp xúc với mấy gia đình Công giáo đã được khám phá tại Nagasaki chừng 50 năm trước.
Một sự kiện chưa hề nghe biết: một lớp giáo dân sống giữa lương dân, phải giữ đạo cách lén lút, không có linh mục từ ba thế kỷ nay, thế mà không những họ đã thừa hưởng ở cha ông một đức tin sắt đá, mà còn thừa hưởng cả một lòng sốt sắng nửa.
Bởi đâu mà có nguồn sinh lực khởi điểm cho sức mạnh bền bỉ của một truyền thống phi thường đó? Câu trả lời rất dễ: là vì Tổ tiên họ đã được thánh Phanxicô Xaviê truyền giáo và hướng dẫn cách chắc chắn.
556. Biết cách sử dụng nhân tài mới là người lãnh đạo giỏi
Một chương trong cuốn sách đó đã để lại cho tôi (Phúc Điền Kiến) ấn tượng sâu sắc, có nội dung như sau: trên mộ của một nhà kinh doanh nổi tiếng trong giới sắt thép, có khắc câu: “Người biết dùng người tài giỏi hơn mình, yên nghỉ tại đây.” Ý nói ông nầy biết dùng người tài, hiểu được những nhu cầu của họ, đồng thời giúp họ phát huy tất cả năng lực của mình để trợ giúp “vua sắt thép”.
Thần kinh doanh của Nhật – ông Matsushita Kounosuke, cũng giống như vậy. Ông luôn chú ý đến việc sử dụng điểm mạnh của nhân viên, bồi dưỡng nhân tài, để tạo nên một thương hiệu nổi tiếng với quy mô rộng lớn như hiện nay: không ai không biết đến “National”.
Người không biết cách sử dụng nhân tài thì không xứng đáng làm người lãnh đạo. (200 Cách Hành Xử Trong Cuộc Sống)
557. “Tôi có quyền tự hào về chính mình.”
Tôi (Maria Shriver) ước được biết cách hoà thuận với chính mình sớm hơn.
Tôi chưa bao giờ thật sự tự hào về mình cho đến một ngày tháng 4 năm 1999, khi tôi được biết cùng lúc cả hai tin: được trao tặng giải Peabody dành cho Phóng viên Truyền hình và cuốn sách viết cho thiếu nhi của tôi được đưa vào danh sách bán chạy nhất của tờ New York Times.
Tôi ngồi trong phòng khách sạn và khóc.
Sau bốn mươi ba năm tồn tại trên hành tinh nầy, tôi mới cảm thấy mình đạt được điều gì đó.
Tôi được công nhận không phải vì gia đình tôi, vì chồng tôi, hay vì nhan sắc, mà vì bản thân và sự nỗ lực làm việc của tôi. Nó cho tôi biết tôi có quyền tự hào về chính mình.
Rốt cuộc là thế! (Mười Điều Tạo Nên Số Phận)
558. Cám ơn những ai chỉ trích và biết lợi dụng những lời chỉ trích để xét mình
Xin bạn nhớ rằng đời ta có thể lầm lỡ và cần luôn tự cải thiện.
Vĩ nhân như Einstein mà đã có lúc nhận trong 100 lần tư tưởng, đến 99 lần sai lầm, thì chúng tôi và bạn chắc không trúng luôn.
Chúng ta không nên tự phụ rằng nói cái gì, làm cái gì, mình cũng phải bởi vì mình già rồi, học cao, có quyền chức, có tiền bạc!
Nên có thái độ tinh thần khiêm tốn, thích kiểm điểm cuộc sống của mình. Chúng tôi muốn bạn tự chỉ trích mình đó….
Nên lợi dụng lời chỉ trích của kẻ khác để canh tân đời sống của mình ngày càng tốt đẹp.
Khi nào ai chỉ trích bạn, bạn đừng có cảm tưởng rằng người ấy sai lầm. Hãy kiểm điểm các hành vi, lời nói của mình coi có điều gì quấy như người ta nói không?
Tổng thống Abraham Lincoln có lần bị Stanton mắng là lão ngốc. Nếu đứng trường hợp của ông, chắc chúng ta “nổi cáu” và lo trả đũa kẻ thù.
Chúng ta thì làm vậy, nhưng Lincoln thì khôn hơn. Ông chịu khó đi bàn công việc với người chỉ trích mình, và sau cùng, vâng theo ý kẻ ấy.
Vậy, bạn đừng quên trên đời, có nhiều người chỉ trích với lương tri và thiện tâm.
Tự mãn quá khích, đến đổi không kể gì những lời chỉ trích chính đáng, nếu không đủ sáng suốt, có thể làm những việc vụng dại không tha được. (Rèn Nhân Cách)
559. Người có ý chí mạnh nhất, là người dám nói sự thật
Aristide không bao giờ nói láo.
Hình như cả đời, Gandhi chỉ nói láo một lần thôi.
Nhạc Chính Tử nhất định không nghe lời vua Lỗ để đem Đỉnh giả mà nộp cho vua Tề, rồi bảo là Đỉnh thật.
Toàn là những gương ta có thể noi theo để rèn ý chí của mình.
Ta nên tin chắc rằng mỗi khi ta kiêng việc nói láo, và khi cần nói, nói sự thật, thì ý chí của ta sẽ gia tăng rất nhiều. (Để Thành Công Trên Đường Đời)
560. Mong ước cho Đất Nước Việt Nam lớn mạnh, thật sự đoàn kết, thật sự tốt đẹp!
Trong một cuộc họp tại Hà Nội ngày 20 tháng 9 năm 2008 với Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nội, Đức Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt, Tổng Giám Mục Hà Nội, với lòng khiêm tốn, đã phát biểu một câu đầy tâm tình ái quốc như sau:
- “Còn người Việt Nam chúng ta, thì tôi cũng mong Đất Nước lớn mạnh lắm và làm sao thật sự đoàn kết, thật sự tốt đẹp, để cho Đất Nước chúng ta mạnh, đi đâu, chúng ta cũng được kính trọng.”
Ba điều mong ước hiện nay cho Tổ Quốc Việt Nam, là một Nước Việt Nam lớn mạnh, một Nước Việt Nam thật sự đoàn kết, một Nước Việt Nam thật sự tốt đẹp, do Đức Tổng Giám Mục Hà Nội phát biểu, là ba điều rất tâm đắc của tôi (linh mục Nguyễn Vinh Gioang, Hạt trưởng Hạt Quảng Trị) và tôi tin chắc đó cũng là ba điều mong ước của toàn dân Việt Nam hiện nay.
Hết lòng cám ơn Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt, Tổng Giám Mục Hà Nội, đã công khai phát biểu ba điều mong ước rất thiết tha và đầy tâm tình ái quốc nầy của người dân Việt Nam hiện nay, trong đó, có tôi.
LM Nguyễn Vinh Gioang
551. Chính bạn định đoạt cho mình lên thiên đàng hoặc xuống hoả ngục
Để cho giáo dân ý thức việc lên thiên đàng hoặc xuống hoả ngục là do trách nhiệm của riêng mình, một linh mục quản xứ kia giảng rằng:
- “Việc Chúa chọn chúng ta lên thiên đàng hay việc Chúa để cho chúng ta sa xuống hoả ngục là một cuộc bỏ thăm bằng đa số. Có ba nhân vật bỏ thăm: Chúa, ma quỷ và bạn. Bạn biết rằng Chúa luôn bỏ thăm cho bạn lên thiên đàng. Bạn cũng biết rằng ma quỷ luôn bỏ thăm cho bạn xuống hoả ngục. Vậy lá thăm của bạn sẽ định đoạt đa số: bỏ thăm thiên đàng, bạn sẽ lên thiên đàng; bỏ thăm hoả ngục, bạn sẽ xuống hoả ngục.”
552. Được ơn chết lành vì sợ sa xuống hoả ngục!
Ngày kia, thánh Bênađô đến thăm một người đau rất nặng. Ông nầy đã sống một cuộc đời xa Chúa, nhưng trên giường bệnh hấp hối, ông vẫn không tỏ dấu gì ăn năn trở lại.
Nằm trên giường bệnh, ông ta vùng vằng la hét: “Tôi đau đớn kinh khủng! Tôi không thể nào chịu đựng được nữa! Cho tôi chết mau cho rồi!”
Đứng bên cạnh người bệnh đang quằn quại, thánh Bênađô chảy nước mắt ròng ròng.
Người bệnh thì thào, hỏi thánh Bênađô:
- “Cha thương con vì thấy con đau đớn.”
Thánh Bênađô lắc đầu, vừa khóc vừa nói:
- “Bệnh tình con thì đáng thương, nhưng cha khóc không phải vì tình trạng thân xác của con, mà khóc vì tình trạng linh hồn của con. Cha nghĩ rằng một chút nữa, linh hồn con sẽ lìa bỏ thân xác con và tức thì, bị sa xuống hoả ngục vì khi sống trên mặt đất nầy, con đã không phụng sự Chúa. Cha tưởng tượng lúc đó, cha nghe những lời con nói đây: “Tôi không thể nào chịu đựng được nửa!” Nhưng đời đời, con sẽ chịu những nỗi đau đớn vô cùng lớn lao hơn những gì con đang chịu đau đớn bây giờ. Ôi, con thật là người quá vô phước!”
Nghe vậy, người bệnh liền sợ. Ông ta xin được ăn năn trở về với Chúa.
Thánh Bênađô dọn mình cho ông được giao hòa với Chúa và ông được chết lành.
553. Cây nến dưới lỗ mũi
Ngày kia, tại trường võ bị quân sự Saint-Cyr (Pháp), một cha tuyên úy quân đội giảng cho binh sĩ nghe về hoả ngục.
Sau khi nghe giảng xong, một viên đại úy đã lớn tuổi, đến gặp cha tuyên úy và nói một cách nhạo báng: “Cha quên nói trong hoả ngục, chúng con bị lửa nướng cháy, đốt cháy hay nấu sôi.”
Cha tuyên úy đang cầm một cây nến cháy. Ngài để cây nến cháy dưới lỗ mũi của viên đại úy già nầy và chỉ trả lời gọn vắn: “Rồi ông sẽ biết!”
Hai mươi năm sau, một ông già đến thăm cha tuyên úy nầy. Ông nói ông chính là viên đại úy đã cười nhạo về lửa hoả ngục, nhưng câu cha tuyên úy nói lúc đó: “Rồi ông sẽ biết!” cứ ám ảnh ông mãi trong mười năm, và sau đó, ông đã ăn năn và sống đạo chính chắn. Ông hết lòng cám ơn cha tuyên úy đã đem lại hạnh phúc đức tin cho ông vì đã giảng cho ông nghe một bài về hoả ngục.
554. “Hai giờ nữa, ông sẽ biết thế nào là đời đời!”
Một vị tổng giám mục người Đức được mời đến gặp một triết gia đang hấp hối. Triết gia nầy hỏi đức tổng giám mục thế nào là đời đời.
Đức tổng giám mục nhìn đồng hồ và trả lời: “Hai giờ nửa, ông sẽ biết.”
Biết mình sắp chết, triết gia nầy khiếp quá, xin xưng tội để được giao hoà với Chúa.
Đúng hai giờ sau, ông ta qua đời.
555. Đức tin chắc chắn là nhờ được hướng dẫn kỹ càng
Chúng tôi hết sức ngạc nhiên trong khi tới đất Nhật 15 năm trước đây (15 năm trước năm 1915).
Chúng tôi được hân hạnh tiếp xúc với mấy gia đình Công giáo đã được khám phá tại Nagasaki chừng 50 năm trước.
Một sự kiện chưa hề nghe biết: một lớp giáo dân sống giữa lương dân, phải giữ đạo cách lén lút, không có linh mục từ ba thế kỷ nay, thế mà không những họ đã thừa hưởng ở cha ông một đức tin sắt đá, mà còn thừa hưởng cả một lòng sốt sắng nửa.
Bởi đâu mà có nguồn sinh lực khởi điểm cho sức mạnh bền bỉ của một truyền thống phi thường đó? Câu trả lời rất dễ: là vì Tổ tiên họ đã được thánh Phanxicô Xaviê truyền giáo và hướng dẫn cách chắc chắn.
556. Biết cách sử dụng nhân tài mới là người lãnh đạo giỏi
Một chương trong cuốn sách đó đã để lại cho tôi (Phúc Điền Kiến) ấn tượng sâu sắc, có nội dung như sau: trên mộ của một nhà kinh doanh nổi tiếng trong giới sắt thép, có khắc câu: “Người biết dùng người tài giỏi hơn mình, yên nghỉ tại đây.” Ý nói ông nầy biết dùng người tài, hiểu được những nhu cầu của họ, đồng thời giúp họ phát huy tất cả năng lực của mình để trợ giúp “vua sắt thép”.
Thần kinh doanh của Nhật – ông Matsushita Kounosuke, cũng giống như vậy. Ông luôn chú ý đến việc sử dụng điểm mạnh của nhân viên, bồi dưỡng nhân tài, để tạo nên một thương hiệu nổi tiếng với quy mô rộng lớn như hiện nay: không ai không biết đến “National”.
Người không biết cách sử dụng nhân tài thì không xứng đáng làm người lãnh đạo. (200 Cách Hành Xử Trong Cuộc Sống)
557. “Tôi có quyền tự hào về chính mình.”
Tôi (Maria Shriver) ước được biết cách hoà thuận với chính mình sớm hơn.
Tôi chưa bao giờ thật sự tự hào về mình cho đến một ngày tháng 4 năm 1999, khi tôi được biết cùng lúc cả hai tin: được trao tặng giải Peabody dành cho Phóng viên Truyền hình và cuốn sách viết cho thiếu nhi của tôi được đưa vào danh sách bán chạy nhất của tờ New York Times.
Tôi ngồi trong phòng khách sạn và khóc.
Sau bốn mươi ba năm tồn tại trên hành tinh nầy, tôi mới cảm thấy mình đạt được điều gì đó.
Tôi được công nhận không phải vì gia đình tôi, vì chồng tôi, hay vì nhan sắc, mà vì bản thân và sự nỗ lực làm việc của tôi. Nó cho tôi biết tôi có quyền tự hào về chính mình.
Rốt cuộc là thế! (Mười Điều Tạo Nên Số Phận)
558. Cám ơn những ai chỉ trích và biết lợi dụng những lời chỉ trích để xét mình
Xin bạn nhớ rằng đời ta có thể lầm lỡ và cần luôn tự cải thiện.
Vĩ nhân như Einstein mà đã có lúc nhận trong 100 lần tư tưởng, đến 99 lần sai lầm, thì chúng tôi và bạn chắc không trúng luôn.
Chúng ta không nên tự phụ rằng nói cái gì, làm cái gì, mình cũng phải bởi vì mình già rồi, học cao, có quyền chức, có tiền bạc!
Nên có thái độ tinh thần khiêm tốn, thích kiểm điểm cuộc sống của mình. Chúng tôi muốn bạn tự chỉ trích mình đó….
Nên lợi dụng lời chỉ trích của kẻ khác để canh tân đời sống của mình ngày càng tốt đẹp.
Khi nào ai chỉ trích bạn, bạn đừng có cảm tưởng rằng người ấy sai lầm. Hãy kiểm điểm các hành vi, lời nói của mình coi có điều gì quấy như người ta nói không?
Tổng thống Abraham Lincoln có lần bị Stanton mắng là lão ngốc. Nếu đứng trường hợp của ông, chắc chúng ta “nổi cáu” và lo trả đũa kẻ thù.
Chúng ta thì làm vậy, nhưng Lincoln thì khôn hơn. Ông chịu khó đi bàn công việc với người chỉ trích mình, và sau cùng, vâng theo ý kẻ ấy.
Vậy, bạn đừng quên trên đời, có nhiều người chỉ trích với lương tri và thiện tâm.
Tự mãn quá khích, đến đổi không kể gì những lời chỉ trích chính đáng, nếu không đủ sáng suốt, có thể làm những việc vụng dại không tha được. (Rèn Nhân Cách)
559. Người có ý chí mạnh nhất, là người dám nói sự thật
Aristide không bao giờ nói láo.
Hình như cả đời, Gandhi chỉ nói láo một lần thôi.
Nhạc Chính Tử nhất định không nghe lời vua Lỗ để đem Đỉnh giả mà nộp cho vua Tề, rồi bảo là Đỉnh thật.
Toàn là những gương ta có thể noi theo để rèn ý chí của mình.
Ta nên tin chắc rằng mỗi khi ta kiêng việc nói láo, và khi cần nói, nói sự thật, thì ý chí của ta sẽ gia tăng rất nhiều. (Để Thành Công Trên Đường Đời)
560. Mong ước cho Đất Nước Việt Nam lớn mạnh, thật sự đoàn kết, thật sự tốt đẹp!
Trong một cuộc họp tại Hà Nội ngày 20 tháng 9 năm 2008 với Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nội, Đức Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt, Tổng Giám Mục Hà Nội, với lòng khiêm tốn, đã phát biểu một câu đầy tâm tình ái quốc như sau:
- “Còn người Việt Nam chúng ta, thì tôi cũng mong Đất Nước lớn mạnh lắm và làm sao thật sự đoàn kết, thật sự tốt đẹp, để cho Đất Nước chúng ta mạnh, đi đâu, chúng ta cũng được kính trọng.”
Ba điều mong ước hiện nay cho Tổ Quốc Việt Nam, là một Nước Việt Nam lớn mạnh, một Nước Việt Nam thật sự đoàn kết, một Nước Việt Nam thật sự tốt đẹp, do Đức Tổng Giám Mục Hà Nội phát biểu, là ba điều rất tâm đắc của tôi (linh mục Nguyễn Vinh Gioang, Hạt trưởng Hạt Quảng Trị) và tôi tin chắc đó cũng là ba điều mong ước của toàn dân Việt Nam hiện nay.
Hết lòng cám ơn Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt, Tổng Giám Mục Hà Nội, đã công khai phát biểu ba điều mong ước rất thiết tha và đầy tâm tình ái quốc nầy của người dân Việt Nam hiện nay, trong đó, có tôi.
LM Nguyễn Vinh Gioang