Dan Lee
11-16-2008, 12:40 PM
Truyện ngắn: Máu quỷ luân lưu
http://www.vietcatholic.net/pics/mauquyluanluu.JPG
— Người ta vẫn cứ nói “Một mẹ nuôi được mười con, nhưng mười con không nuôi nổi một mẹ”.
Thì nói đâu xa xôi, cụ bà sinh ra bà ngoại rứt ruột đẻ ra được bẩy người con, chết mất bốn còn lại ba, bà ngoại chị Cả. Cậu Hai du học Pháp, cậu Út đại học Mỹ. Cậu Hai lấy gái Hà Nội, phố hàng Đào, đám cưới lớn nhất tổng.
Trước ngày rước dâu, làng xóm xôn xao bởi có người nhìn thấy rùa vàng to bằng cái phản bơi lội trên dòng sông Cái ngay khúc uốn cong mang hình rồng vàng. Làng này thầy địa lý đi qua, nhìn địa thế làng nằm cạnh con sông, buông miệng nói lạnh tanh,
— Làng uốn cong theo con nước mang hình rồng vàng, đúng ra đất này linh địa. Nếu có thêm rùa vàng, đất này nhị linh. Nhưng thế đất long đầu thực long vỹ, máu quỷ luân lưu từ đời cha sang đời con.
(Thở dài) Đám cưới cậu Út một năm sau, giàu con út, khó con út, cụ bà bán vàng và luôn cả mấy mẫu đất thượng đẳng điền. Đám cưới cậu Út chẳng thua kém mặc dù rùa vàng không hiện lên. Mợ Út con quan Huyện, ăn trắng mặt trơn, đôi đũa đầu to đầu nhỏ cũng chả biết. Hôm rước dâu, mợ kiềng chật cổ, vàng đỏ cổ tay.
Còn bà ngoại, chị Cả, đám cưới sơ sài bày mấy mâm thịt trâu luộc, bởi cụ bà nói,
— Vậy là tươm tất lắm rồi, con gái là con người ta. Bày vẽ làm chi cho nó tốn kém!”
(Chép miệng) Biến cố 54 đổ chụp xuống. Cả nhà bỏ của chạy xuống tàu di cư. Thế là trắng tay. Nhưng người đàn bà quậy nước lã ra hồ không chịu thua số mệnh, cụ bà lên luống trồng sắn đất hoang, một mình xông pha kiếm vốn đi buôn vải. Được mấy năm, phất lên như cờ, cụ bà gọi người tới xây thêm mấy kho vải, toàn lụa quý Tô Châu, loại Bao Tự nghe tiếng lụa xé mới chịu nhoẻn miệng cười. Căn biệt thự khang trang cao nhất khu phố sáng chiều người ăn kẻ ở tấp nập cứ như dinh quan tây thuộc địa. Thoạt tiên, khi cụ bà chưa bán biệt thự và kho vải, mợ Hai mợ Út thay phiên nhau ghé vào,
— Con chào u! Vợ chồng con mời thầy u về nhà con ăn cơm tối nay ạ. Vâng, tối mai cũng được. Dạ, con vâng lời u, dạ, dạ, cuối tuần…
Mợ Út khéo miệng,
— Con nói u đừng mắng mỏ con tội nghiệp… U nhìn đến là hay, tóc cứ đen lay láy. Cơ nghiệp đồ sộ nhà ta đúng là một tay u dựng nên.
Chẳng hiểu tại sao đang ngồi đếm tiền, cụ bà tự nhiên té lăn quay ra trên sàn nhà, lưỡi cứng đơ ngọng nghịu. Có người độc miệng nói cụ bị rắn cạp nong nấp trong kho vải mổ ngay cổ tay, nhưng hên nhờ đức cụ ông kéo lại nên chưa chết. Hồi phục lại, cụ bà cạo đầu ăn chay một tháng. Tóc cước mới nhu nhu được nửa phân, cụ bà quyết định bán biệt thự bán kho vải, tiền chia cho hai cậu. Còn cô con gái, cụ bà nói,
— Rỗi hơi! Đã nói là không sai nhời, con gái là con người ta...
Nhà bán rồi, kho vải chất cao tới trần nhà bán rồi,
— Thôi, bây giờ u chỉ còn tụi con. Tối mai họp đại gia đình.
Đúng bẩy giờ tối, cụ bà khai mạc,
— Sáu mươi mấy năm nay, u lớn lên bên sông Cái, thầy con thông suốt chữ nho, mang tiếng thầy đồ, nhưng đồng hào đồng kẽm không đủ bỏ ruột tượng. Hên là nhà u có ruộng thượng đẳng điền, u lại còn có nghề riêng buôn bán tơ lụa, ghe thuyền tấp nập ghé vào bến mua lụa Hà Đông bán gấm Thượng Hải. Bởi thế, mới ra cơ nghiệp. Nhưng bây giờ tuổi già bóng xế, thôi, trẻ cậy cha, già cậy con.
Cậu Út thẳng thừng,
— Nhà con chật hẹp lắm! Các cháu còn nhỏ.
Cậu Hai dè dặt,
— Vợ chồng con hiếm muộn, nhà cửa đơn chiếc.
Bà ngoại năn nỉ,
— Con rước thầy u về ở với con và hai cháu.
Cụ bà cau mày, mắng ngay mặt,
— Chuyện phường chèo! Ở với con gái, thiên hạ người ta nhổ vào mặt, nói thầy u hữu nữ vô nam cho nên rúc đầu vào nhà con gái!
Ở với vợ chồng cậu Hai, mắt cụ ông màng kéo dày đặc, mù luôn! Thầy thuốc nói tại khí uất bốc lên đốt cháy hai con ngươi! Cụ bà té ngã bất tỉnh hai lần, sáng, tối trong cùng một ngày, lần nào miệng cũng trào máu đỏ lòm! Đúng một tuần sau ngày dọn vô nhà cậu Hai, trong khi cụ ông đang sờ soạng tường gạch lần bước đi, cụ bà ngã vật xuống sàn nhà, mắt mở trừng trừng! Cậu Hai cậu Út thay phiên vuốt, nhưng cụ bà vẫn mở căng đôi mắt trắng toát ngoằn ngoèo đường gân máu đỏ tươi! Mợ Hai ghé vào, xác chết hộc ra từng ngụm máu. Bà ngoại lấy dao cắt cổ tay nhỏ máu vào miệng cụ bà, quỳ bên xác năn nỉ,
— Con xin lỗi u!
Tám giờ sáng ngày thứ Bẩy, thành phố vào xuân, trời bắt đầu mưa. Mây xám kéo tới nhuộm đen kìn kịt một khoảng trời. Bên trong khung cửa sổ, ánh vàng héo úa trên trần nhà buông rơi chiếu đục hai khuôn mặt, mẹ già mặt xương xương khắc khổ, con mặt trái trứng gà con so tối xám. Hai khuôn mặt độc thoại đối thoại nhập nhằng, câu chuyện có những đoạn ngắt quãng như rạp chiếu phim đen trắng thập niên năm mươi.
— Mẹ phải cẩn thận, khói chì bay vào phổi nguy hiểm lắm!
— Thì chết là cùng chứ gì!!!
Cô gái vẫn ở thế chủ động,
— Tuần này bệnh viện họp liên tục, họp nhiều đến nỗi nhiều khi con ngủ trong ruột ngủ ra, mắt vẫn cứ mở thao láo, tai vẫn cứ vểnh lên nghe ngóng, nhưng xác ngớ ngẩn như người mắc bệnh trầm cảm.
Người đàn bà liếc nhìn cái bụng nây nẩy của cô gái, giọng cay đắng,
— Coi chừng cho lộn toa thuốc. Họ nhà Đào giờ này trở nên tuyệt tự…
Cô gái muốn nói sao lại tuyệt tự cho được, bộ mẹ cố tình đoạn tuyệt bôi xóa giây phút con nói,
— Con đã có thai!
Bà Hằng đứng dậy bỏ đi. Trong bóng đêm nhập nhoè đêm đó, Hoàng thấy bóng tối âm thầm ngồi trên bộ ghế âm vọng bập bùng,
— Mẹ có chuyện muốn nói.
Bà Hằng quỳ xuống,
— Bao nhiêu năm nay chưa bao giờ mẹ năn nỉ. Bây giờ thì mẹ xin con. Nếu cần, mẹ quỳ lậy!
Hoàng kéo mẹ đứng dậy, nhưng mặt không đổi sắc. Bà Hằng quẳng bàn tay sang một bên, giọng lạnh tanh,
— Cô đừng có quên, nhà này mấy đời rồi không có ai làm cô đầu, gái nhảy! Nếu cô lấy chà và Mỹ đen, đừng bao giờ gọi tôi là mẹ!
Bên ngoài trời cao tiếp tục cầm từng gầu nước đổ ướt tung tóe phố phường.
Đoạn phim đen trắng chớp giật những tia sáng và tiếng sè sè của máy quay phim,
— Dì Nga nói cuối tháng con sẽ làm đám cưới?
Dì Nga, ừ thì cũng lại là dì Nga, gò má cao ngất, người khô khốc làn da mốc, ngực lép xẹp như ung thư vú vừa mổ, mở miệng là than,
— Con gái của chị thì ai sánh bằng. Vừa đẹp người lại vừa đẹp nết, lại còn làm bác sĩ. Người như con Hoàng là phải lấy vua. Còn chị xem con Lan đấy, quần jean mặc thì rách đùi, trễ quá rốn, lòi ra cả cái quần lót màu đỏ. Nom cứ như quân nhà thổ. Con gái mới lớn, thịt da nây nẩy, mà quần áo thiếu trước hở sau như vậy, khôn ba năm, dại một giờ, cho nên có một bữa tối tôi chặn thằng bạn trai của nó ngay tại cửa nhà, “Tôi lậy cậu”. Chỉ có thế thôi, mà chị biết chi không, ngày hôm sau nó bỏ học. Hỏi thì nó nói, “Chứ không phải mẹ chỉ muốn con ở nhà với mẹ?”.
Bà Hằng nhận xét,
— Người ta nói dì Nga lột xác xấu như bố, nhưng lại đúc tính mẹ. Có lẽ tại bà ngoại và dì Nga đều ở góa, một mình quen rồi thân cò lặn lội quãng vắng bờ ao. Nhưng bà nghiêm khắc lắm. Sáng sớm tinh mơ, bà lôi mẹ và dì Nga dậy bắt phải dọn dẹp nhà cửa. Không chịu ngồi dậy, bà mắng như tát nước vào mặt, “Con gái con đứa! Cứ nằm ưỡn ra như quân nhà thổ!”.
Bà Hằng nhìn thẳng vào mặt con,
— Mẹ gọi con về bởi có chuyện muốn nói…
Hoàng ngần ngại. Bà Hằng trầm trầm âm thổ,
— Con Lan chết rồi, mới chiều hôm qua. Xe nổ tung, xác cháy ra than! Bây giờ chỉ còn có con là người duy nhất của họ Đào.
Đoạn phim thời sự đen trắng tiếp tục chạy sè sè tiếng máy cũ,
— Bà ngoại nói cố ông họ Đào sinh ra cụ bà trước khi lập gia đình có tư tình với người hát ả đào nổi tiếng khắp mấy tổng. Vào một buổi sáng sớm, cô gái ôm đứa con ba tháng gieo mình xuống dòng sông Cái. Ngày mở cửa mả, hồn nhập ông bõ họ Đào. Giữa thanh thiên bạch nhật, ông bõ cất giọng the thé hát hồng hồng tuyết tuyết nguyền rủa gia cang họ Đào,
Long đầu thực long vỹ,
Máu quỷ luân lưu!
Đời đời tuyệt tự,
Hữu sinh vô dưỡng,
Hữu nữ tuyệt nam!
Trời đang bình minh bỗng chuyển vần vũ xám ngắt, bởi quạ đen từ khúc sông bay đến từng đàn đen nghịt bầu trời. Cụ cố ngước lên nhìn, phân quạ rớt xuống con mắt trái, sáng hôm sau thức dậy, dòi trắng lúc nhúc bò ra như đỉa. Đốc tờ trên phố móc bỏ con mắt thối! Dân làng xì xào, “Hổ thọt một chân, gái chột một mắt!”...
(Trích trong tuyển tập truyện ngắn Ốc Mượn Hồn do Dân Chúa Úc Châu xuất bản 2007)
www.nguyentrungtay.com
Nguyễn Trung Tây, SVD
http://www.vietcatholic.net/pics/mauquyluanluu.JPG
— Người ta vẫn cứ nói “Một mẹ nuôi được mười con, nhưng mười con không nuôi nổi một mẹ”.
Thì nói đâu xa xôi, cụ bà sinh ra bà ngoại rứt ruột đẻ ra được bẩy người con, chết mất bốn còn lại ba, bà ngoại chị Cả. Cậu Hai du học Pháp, cậu Út đại học Mỹ. Cậu Hai lấy gái Hà Nội, phố hàng Đào, đám cưới lớn nhất tổng.
Trước ngày rước dâu, làng xóm xôn xao bởi có người nhìn thấy rùa vàng to bằng cái phản bơi lội trên dòng sông Cái ngay khúc uốn cong mang hình rồng vàng. Làng này thầy địa lý đi qua, nhìn địa thế làng nằm cạnh con sông, buông miệng nói lạnh tanh,
— Làng uốn cong theo con nước mang hình rồng vàng, đúng ra đất này linh địa. Nếu có thêm rùa vàng, đất này nhị linh. Nhưng thế đất long đầu thực long vỹ, máu quỷ luân lưu từ đời cha sang đời con.
(Thở dài) Đám cưới cậu Út một năm sau, giàu con út, khó con út, cụ bà bán vàng và luôn cả mấy mẫu đất thượng đẳng điền. Đám cưới cậu Út chẳng thua kém mặc dù rùa vàng không hiện lên. Mợ Út con quan Huyện, ăn trắng mặt trơn, đôi đũa đầu to đầu nhỏ cũng chả biết. Hôm rước dâu, mợ kiềng chật cổ, vàng đỏ cổ tay.
Còn bà ngoại, chị Cả, đám cưới sơ sài bày mấy mâm thịt trâu luộc, bởi cụ bà nói,
— Vậy là tươm tất lắm rồi, con gái là con người ta. Bày vẽ làm chi cho nó tốn kém!”
(Chép miệng) Biến cố 54 đổ chụp xuống. Cả nhà bỏ của chạy xuống tàu di cư. Thế là trắng tay. Nhưng người đàn bà quậy nước lã ra hồ không chịu thua số mệnh, cụ bà lên luống trồng sắn đất hoang, một mình xông pha kiếm vốn đi buôn vải. Được mấy năm, phất lên như cờ, cụ bà gọi người tới xây thêm mấy kho vải, toàn lụa quý Tô Châu, loại Bao Tự nghe tiếng lụa xé mới chịu nhoẻn miệng cười. Căn biệt thự khang trang cao nhất khu phố sáng chiều người ăn kẻ ở tấp nập cứ như dinh quan tây thuộc địa. Thoạt tiên, khi cụ bà chưa bán biệt thự và kho vải, mợ Hai mợ Út thay phiên nhau ghé vào,
— Con chào u! Vợ chồng con mời thầy u về nhà con ăn cơm tối nay ạ. Vâng, tối mai cũng được. Dạ, con vâng lời u, dạ, dạ, cuối tuần…
Mợ Út khéo miệng,
— Con nói u đừng mắng mỏ con tội nghiệp… U nhìn đến là hay, tóc cứ đen lay láy. Cơ nghiệp đồ sộ nhà ta đúng là một tay u dựng nên.
Chẳng hiểu tại sao đang ngồi đếm tiền, cụ bà tự nhiên té lăn quay ra trên sàn nhà, lưỡi cứng đơ ngọng nghịu. Có người độc miệng nói cụ bị rắn cạp nong nấp trong kho vải mổ ngay cổ tay, nhưng hên nhờ đức cụ ông kéo lại nên chưa chết. Hồi phục lại, cụ bà cạo đầu ăn chay một tháng. Tóc cước mới nhu nhu được nửa phân, cụ bà quyết định bán biệt thự bán kho vải, tiền chia cho hai cậu. Còn cô con gái, cụ bà nói,
— Rỗi hơi! Đã nói là không sai nhời, con gái là con người ta...
Nhà bán rồi, kho vải chất cao tới trần nhà bán rồi,
— Thôi, bây giờ u chỉ còn tụi con. Tối mai họp đại gia đình.
Đúng bẩy giờ tối, cụ bà khai mạc,
— Sáu mươi mấy năm nay, u lớn lên bên sông Cái, thầy con thông suốt chữ nho, mang tiếng thầy đồ, nhưng đồng hào đồng kẽm không đủ bỏ ruột tượng. Hên là nhà u có ruộng thượng đẳng điền, u lại còn có nghề riêng buôn bán tơ lụa, ghe thuyền tấp nập ghé vào bến mua lụa Hà Đông bán gấm Thượng Hải. Bởi thế, mới ra cơ nghiệp. Nhưng bây giờ tuổi già bóng xế, thôi, trẻ cậy cha, già cậy con.
Cậu Út thẳng thừng,
— Nhà con chật hẹp lắm! Các cháu còn nhỏ.
Cậu Hai dè dặt,
— Vợ chồng con hiếm muộn, nhà cửa đơn chiếc.
Bà ngoại năn nỉ,
— Con rước thầy u về ở với con và hai cháu.
Cụ bà cau mày, mắng ngay mặt,
— Chuyện phường chèo! Ở với con gái, thiên hạ người ta nhổ vào mặt, nói thầy u hữu nữ vô nam cho nên rúc đầu vào nhà con gái!
Ở với vợ chồng cậu Hai, mắt cụ ông màng kéo dày đặc, mù luôn! Thầy thuốc nói tại khí uất bốc lên đốt cháy hai con ngươi! Cụ bà té ngã bất tỉnh hai lần, sáng, tối trong cùng một ngày, lần nào miệng cũng trào máu đỏ lòm! Đúng một tuần sau ngày dọn vô nhà cậu Hai, trong khi cụ ông đang sờ soạng tường gạch lần bước đi, cụ bà ngã vật xuống sàn nhà, mắt mở trừng trừng! Cậu Hai cậu Út thay phiên vuốt, nhưng cụ bà vẫn mở căng đôi mắt trắng toát ngoằn ngoèo đường gân máu đỏ tươi! Mợ Hai ghé vào, xác chết hộc ra từng ngụm máu. Bà ngoại lấy dao cắt cổ tay nhỏ máu vào miệng cụ bà, quỳ bên xác năn nỉ,
— Con xin lỗi u!
Tám giờ sáng ngày thứ Bẩy, thành phố vào xuân, trời bắt đầu mưa. Mây xám kéo tới nhuộm đen kìn kịt một khoảng trời. Bên trong khung cửa sổ, ánh vàng héo úa trên trần nhà buông rơi chiếu đục hai khuôn mặt, mẹ già mặt xương xương khắc khổ, con mặt trái trứng gà con so tối xám. Hai khuôn mặt độc thoại đối thoại nhập nhằng, câu chuyện có những đoạn ngắt quãng như rạp chiếu phim đen trắng thập niên năm mươi.
— Mẹ phải cẩn thận, khói chì bay vào phổi nguy hiểm lắm!
— Thì chết là cùng chứ gì!!!
Cô gái vẫn ở thế chủ động,
— Tuần này bệnh viện họp liên tục, họp nhiều đến nỗi nhiều khi con ngủ trong ruột ngủ ra, mắt vẫn cứ mở thao láo, tai vẫn cứ vểnh lên nghe ngóng, nhưng xác ngớ ngẩn như người mắc bệnh trầm cảm.
Người đàn bà liếc nhìn cái bụng nây nẩy của cô gái, giọng cay đắng,
— Coi chừng cho lộn toa thuốc. Họ nhà Đào giờ này trở nên tuyệt tự…
Cô gái muốn nói sao lại tuyệt tự cho được, bộ mẹ cố tình đoạn tuyệt bôi xóa giây phút con nói,
— Con đã có thai!
Bà Hằng đứng dậy bỏ đi. Trong bóng đêm nhập nhoè đêm đó, Hoàng thấy bóng tối âm thầm ngồi trên bộ ghế âm vọng bập bùng,
— Mẹ có chuyện muốn nói.
Bà Hằng quỳ xuống,
— Bao nhiêu năm nay chưa bao giờ mẹ năn nỉ. Bây giờ thì mẹ xin con. Nếu cần, mẹ quỳ lậy!
Hoàng kéo mẹ đứng dậy, nhưng mặt không đổi sắc. Bà Hằng quẳng bàn tay sang một bên, giọng lạnh tanh,
— Cô đừng có quên, nhà này mấy đời rồi không có ai làm cô đầu, gái nhảy! Nếu cô lấy chà và Mỹ đen, đừng bao giờ gọi tôi là mẹ!
Bên ngoài trời cao tiếp tục cầm từng gầu nước đổ ướt tung tóe phố phường.
Đoạn phim đen trắng chớp giật những tia sáng và tiếng sè sè của máy quay phim,
— Dì Nga nói cuối tháng con sẽ làm đám cưới?
Dì Nga, ừ thì cũng lại là dì Nga, gò má cao ngất, người khô khốc làn da mốc, ngực lép xẹp như ung thư vú vừa mổ, mở miệng là than,
— Con gái của chị thì ai sánh bằng. Vừa đẹp người lại vừa đẹp nết, lại còn làm bác sĩ. Người như con Hoàng là phải lấy vua. Còn chị xem con Lan đấy, quần jean mặc thì rách đùi, trễ quá rốn, lòi ra cả cái quần lót màu đỏ. Nom cứ như quân nhà thổ. Con gái mới lớn, thịt da nây nẩy, mà quần áo thiếu trước hở sau như vậy, khôn ba năm, dại một giờ, cho nên có một bữa tối tôi chặn thằng bạn trai của nó ngay tại cửa nhà, “Tôi lậy cậu”. Chỉ có thế thôi, mà chị biết chi không, ngày hôm sau nó bỏ học. Hỏi thì nó nói, “Chứ không phải mẹ chỉ muốn con ở nhà với mẹ?”.
Bà Hằng nhận xét,
— Người ta nói dì Nga lột xác xấu như bố, nhưng lại đúc tính mẹ. Có lẽ tại bà ngoại và dì Nga đều ở góa, một mình quen rồi thân cò lặn lội quãng vắng bờ ao. Nhưng bà nghiêm khắc lắm. Sáng sớm tinh mơ, bà lôi mẹ và dì Nga dậy bắt phải dọn dẹp nhà cửa. Không chịu ngồi dậy, bà mắng như tát nước vào mặt, “Con gái con đứa! Cứ nằm ưỡn ra như quân nhà thổ!”.
Bà Hằng nhìn thẳng vào mặt con,
— Mẹ gọi con về bởi có chuyện muốn nói…
Hoàng ngần ngại. Bà Hằng trầm trầm âm thổ,
— Con Lan chết rồi, mới chiều hôm qua. Xe nổ tung, xác cháy ra than! Bây giờ chỉ còn có con là người duy nhất của họ Đào.
Đoạn phim thời sự đen trắng tiếp tục chạy sè sè tiếng máy cũ,
— Bà ngoại nói cố ông họ Đào sinh ra cụ bà trước khi lập gia đình có tư tình với người hát ả đào nổi tiếng khắp mấy tổng. Vào một buổi sáng sớm, cô gái ôm đứa con ba tháng gieo mình xuống dòng sông Cái. Ngày mở cửa mả, hồn nhập ông bõ họ Đào. Giữa thanh thiên bạch nhật, ông bõ cất giọng the thé hát hồng hồng tuyết tuyết nguyền rủa gia cang họ Đào,
Long đầu thực long vỹ,
Máu quỷ luân lưu!
Đời đời tuyệt tự,
Hữu sinh vô dưỡng,
Hữu nữ tuyệt nam!
Trời đang bình minh bỗng chuyển vần vũ xám ngắt, bởi quạ đen từ khúc sông bay đến từng đàn đen nghịt bầu trời. Cụ cố ngước lên nhìn, phân quạ rớt xuống con mắt trái, sáng hôm sau thức dậy, dòi trắng lúc nhúc bò ra như đỉa. Đốc tờ trên phố móc bỏ con mắt thối! Dân làng xì xào, “Hổ thọt một chân, gái chột một mắt!”...
(Trích trong tuyển tập truyện ngắn Ốc Mượn Hồn do Dân Chúa Úc Châu xuất bản 2007)
www.nguyentrungtay.com
Nguyễn Trung Tây, SVD