PDA

View Full Version : S - Sự bất an: con người cần được cứu chữa



Dan Lee
11-17-2008, 09:22 PM
Sự bất an: con người cần được cứu chữa

Sự kiện tối 15.11.2008 tại Giáo xứ Thái Hà làm tôi suy nghĩ nhiều và cũng cầu nguyện nhiều, chợt tôi nhận ra giá trị của nó. Trên phương diện tâm lý, nếu đời sống mỗi con người không có thời gian ngồi suy gẫm, hay quỳ gối cầu nguyện… thì bất an, bất nhân, bất tâm và độc ác.

Và có thể quy về 3 hạng người: Người không có tôn giáo, nhưng có lương tri thì ngồi suy gẫm, nhìn lại những gì mình làm, sai thì sửa, thì nhận lỗi, đúng thì phát huy…

Người có tôn giáo thì quỳ gối cầu nguyện, sám hối ăn năn nếu sai, phạm lỗi… và rồi tạ ơn vì những hồng ân lãnh nhận, và tiếp tục tiến bước, làm đời mình tươi hơn, đẹp hơn.

Ngoài hai hạng người trên, hạng thứ ba đã rơi vào thế tệ hại nhất, hạng này dễ làm người ta đến tự tử, vì thấy đời không còn ý nghĩa, và không biết bám víu vào đâu để sống, lương tâm không còn, niềm tin cũng đã tắt… con đường cuối cùng chỉ làm liều…

Làm liều có hai tác hại: Một là hại mình, hại thanh danh, hại gia đình bằng những cái mất trí, như tự tử, đốt nhà, chẳng hạn có người đã giết cả nhà và sau đó tự sát. Hai là hại người khác, mình ăn không được thì đạp đổ, làm cho bỏ ghét, làm cho đã nư… chẳng hạn một số người bị HIV, họ hận đời và làm mọi cách để gieo mầm bệnh đến người khác. Họ gọi cách họ làm là để trả thù đời. Người ta gọi họ là điên. Họ điên thật và cũng tỉnh thật. Điên là để làm thoả mãn cái bất trị và bất an trong lòng. Tỉnh vì biết mình làm điều đó mà không ai để ý, làm được thì cứ làm; Ai vỗ tay thì mừng, không vỗ tay tán thưởng cũng không sao. Tôi là vậy đó.

Từ 3 hạng người trên. Chúng ta đang ở hạng người nào. Họ ở hạng người nào. Không soi xét hay kết án; mà chúng ta cần thương họ hơn là oán ghét hay chọc tức họ. Thương phải là thương thật sự chứ không thương hại. Cái thương lớn nhất mà chúng ta phải có, phải làm hơn hết là: tha thứ, cầu nguyện và ăn chay. Để mong Chúa dủ thương thánh hoá họ, để mưu cầu phần rỗi cho họ.

Tháng 11, tháng cầu cho các đẳng linh hồn, chúng ta càng ý thức hơn nữa trách nhiệm của ta về phần rỗi mọi người; trong Giáo Hội Công Giáo của chúng ta hiệp nhất, là một, nhưng có 3 thành phần Giáo Hội:

1. Ta thường gọi là Giáo Hội Vinh Thắng (Khải Hoàn) là các thánh trên trời.

2. Giáo hội thanh luyện là các thánh trong luyện ngục, đang thanh luyện chờ ngày về Nước Chúa, chúng ta đang liên lỉ cầu nguyện cho họ. Và,

3. Giáo Hội Lữ hành là chúng ta, những người còn đang sống, đang tiến bước về Nước Trời.

Chúng ta là cả họ (vô thần hay vô đạo, lương hay giáo), đều đang tiến bước. Họ cũng như ta đang tiến bước về nhà Cha, bước ngắn hay bước dài, đoạn đường thênh thang hay cụt lối cho đời mỗi người chúng ta đều tuỳ thuộc vào mỗi chúng ta, có bước đi với nhau không, có liên đới với nhau không, có dìu nhau mà đi không. Ý thức như thế, mời gọi chúng ta cầu nguyện thật nhiều cho họ, không chỉ cầu nguyện mà phải tha thứ nhiều, yêu thương nhiều, cho dù họ là côn đồ hay vô thần, họ vẫn là anh chị em, là người mà chúng ta cần lưu tâm cầu nguyện và giúp đỡ cho phần rỗi của họ hơn cả.

Thầy cả Phi-e-rơ