PDA

View Full Version : C - Con Đi Sai Đường Vì.....



Dan Lee
12-11-2008, 06:20 PM
Con Đi Sai Đường Vì. ...

"Hãy dọn đường Chúa cho ngay thẳng". (Mc 1, 1-8).


Tội nghiệp cho con gái tôi, khi nghĩ lại những gì con gái đã thổ lộ, đã trách cứ ba mẹ không biết khuyên bảo ủi an con, mà vô tình đã làm cho con hiểu lầm, sợ hãi, và xa tránh nhà thờ tức xa tránh cả Chúa. Sự hiểu lầm đáng tiếc này con gái tôi đã giữ trong bụng nó suốt 3 năm dài. Không biết những anh chị em khác ra sao, khi phải đối diện với vấn đề mà mình chẳng được học hỏi và chẳng từng gặp phải bao giờ, để mà dậy con cho đúng với tầm hiểu biết của chúng!? Quả thật khi nhìn lại những gì con tôi trải qua ở lứa tuổi của trung học, tôi phải rùng mình, và cảm tạ Chúa con tôi đã được Chúa kéo ra khỏi con đường sai trái đó! Tôi nói lòng vòng không nói thẳng được vào vấn đề, chắc anh chị em chẳng hiểu vấn nạn đó là gì!? Vấn đề tôi muốn nói đây có làm sôi nổi trong cuộc bầu cử vừa rồi! Mà đối với các Cha trong nhà thờ cũng không biết giảng ra sao cho giới trẻ thời nay! Nhưng thôi những gì được gọi là kinh nghiệm thì con gái tôi cũng đã trải qua và hy vọng con tôi sẽ giải thích tường tận hơn cho con của cháu sau này!

Tôi không biết anh chị em khi gặp những vấn đề nan giải mà không rành để dậy các con mình thì sao!? Còn tôi chỉ biết có hai thái độ, thứ nhất là nhẹ nhàng với chúng, khuyên bảo cho chúng hiểu theo phạm vi hiểu biết của mình, và cũng cố gắng đem một ít vốn liếng giới răn Chúa mà dậy con. Sau cùng là dùng biện pháp cứng rắn và hăm dọa hy vọng làm con sẽ sợ mà chừa bỏ, nhưng tôi đã lầm và đã dùng tâm lý sai khi hăm dọa con như thế! Cách này là cách rất ư là VN như những bậc cha mẹ đã hù dọa con cái ở cái tuổi còn rất non nớt về ma quỷ, nếu chúng hư và bướng bỉnh. Cách này đã làm cho bao nhiêu đứa con nít VN trở thành chết nhát và ảnh hưởng cả một cuộc đời của chúng là sợ bóng tối, ngay cả khi chúng đã lớn khôn, và còn sợ mãi cho đến cái tuổi già, nhất là khi bị bệnh nặng cần phải vào nhà thương nằm trị bệnh.

Hăm dọa con và gọi con bằng những danh từ không xứng hợp, tôi cứ ngỡ rằng cháu nó đã thoát cơn nguy hiểm, và đã bước sang trang mới, nhưng không ngờ là cháu đã ghim những gì tôi nói, vừa sợ mất linh hồn, nghĩ rằng mình bất xứng với Chúa, con tôi đã bỏ không đi nhà thờ mà vì tin tưởng cháu tự đi một mình được mà không cần kiểm soát và để ý đến. Tôi những tưởng các con tôi đã nắm vững niềm tin vào Thiên Chúa và không thể nào nghĩ rằng con tôi lại thế được, là có ý tưởng xa lánh Chúa? Sau này có những lúc được nói chuyện riêng với cháu, nó có vẻ như muốn tìm hiểu đạo khác, làm tôi nghi ngờ, và sau một thời gian ngắn tôi đã xác minh rằng vì tôi mà cháu đã bỏ nhà thờ và tâm hồn cháu đã từ từ xa dần hình bóng Chúa.

Tôi cảm thấy vai trò làm mẹ của mình bắt đầu lung lay, vì tôi bất lực trong vấn đề dậy dỗ con. Chính tôi đã đem con tôi ra khỏi nhan Thiên Chúa và xa dần sự khao khát của tình yêu Thiên Chúa. Chính tôi đã đẩy con tôi xa Chúa một cách rất là vô tình, nhưng lại là cú xốc rất mạnh cho con gái tôi. Tôi rất ân hận và tôi đã cầu nguyện cùng Chúa và Mẹ Maria làm cách nào cho con tôi bỏ được tư tưởng đó! Tôi có xin lỗi con gái tôi, nhưng thời gian cũng khá dài để con gái tôi chịu đựng, tôi hiểu và thông cảm nếu con tôi không tha thứ cho tôi. Nhưng con tôi biết một điều là trong suốt thời gian ấy, tôi liên lỉ cầu nguyện cho con gái tôi. Thế là đủ rồi. ... và đó cũng là điều an ủi tôi rất nhiều. Hy vọng thời gian sẽ xóa mờ đi trong tâm trí của cháu!?

Quả thật tôi rất ân hận và rất buồn vì tôi, chính tôi đã đánh mất niềm tin mà cháu đã dành cho Ba Ngôi Thiên Chúa. Tôi luôn cầu nguyện. Tôi luôn nói chuyện cùng Chúa. Tôi luôn tìm đến Chúa để thủ thỉ, để xin lỗi, để Ngài hoán cải cho con gái của tôi. Để Ngài dùng tình cảm của Ngài mà đem cháu trở về con đường yêu mến Thiên Chúa như trước kia. Tôi chuộc lỗi lầm của tôi bằng cách ráng gần con tôi hơn nữa! Đáp ứng mọi nhu cầu của cháu vì tôi biết cháu rất cần đến tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức, dùng tình cảm mà khuyên cháu, nương nương với cháu, và chính tôi cố gắng kiên nhẫn để chở cháu đến tận nhà thờ cho cháu dự Thánh Lễ. Định bụng tôi sẽ kiên nhẫn với cháu cho đến khi nào cháu lấy lại niềm tin và vững vàng thì tôi sẽ để cháu tự tin như trước.

Trước ngày Lễ Đức Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên Tội, tôi có nhắc cháu cùng cả nhà là ngày mai là Lễ trọng và là lễ buộc, các con cố gắng thu xếp việc học hành và giờ giấc làm việc làm sao đó, để dự cho được Thánh Lễ. Tôi cố ý nghe xem cháu trả lời ra làm sao! Thì cháu bảo rằng nó sẽ cố gắng vì là mùa thi cho cuối khóa học. Tôi cố nài nỉ với cháu là hãy cố gắng đi Lễ vì mẹ, mẹ biết là con thương mẹ! Rồi cháu im không nói thêm gì nữa cả!

Qua hôm sau, cháu từ trường gọi phôn về cho mẹ bảo rằng cháu vừa đi Lễ xong và đang trên đường về nhà để mẹ khỏi trông. Tôi nghe xong mà mừng chảy cả nước mắt. Vì biết cháu thương tôi là một phần, nhưng nỗi mừng hơn cả là cháu đã được Mẹ Maria ban ơn cho trở lại cùng Chúa cách riêng, vì cháu đi nhà thờ của Đức Bà gần trường cháu học. Khi cháu về đến nhà, gặp tôi và báo cho tôi tin mừng là Mẹ Maria đã đem cháu trở về, và chính cháu hiểu được điều đó và đã mua chè về cho cả nhà để ăn mừng. Tôi biết sớm muộn gì thì Chúa và Mẹ Maria cũng có cách để đem cháu trở về Con Đường Ngay Thẳng thánh thiện, nhưng tôi lại không thể ngờ được là cháu được Mẹ Maria thương ban cho ngay ngày Lễ của Mẹ. Chúng con cảm tạ Mẹ vô cùng, Mẹ Vô Nhiễm của chúng con!

Quả là Mùa Vọng là mùa của trông đợi hồng phúc của Thiên Chúa Ngôi Hai giáng trần. Cảm tạ Mẹ Maria đã đem con gái của con trở về đúng lúc để đón nhận ơn Cứu Độ và Bình An của Ngài cùng toàn thể nhân loại chúng con trên khắp địa cầu.

Ước mong sao mùa Vọng của năm nay được tiếng kêu gọi từ trong sa mạc, đánh động thật nhiều linh hồn đang sa ngã và lầm lạc được trở về cùng Chúa. Để tình yêu của Ngài được trao trọn vẹn, và được chúng con đón nhận thật trọn vẹn trong niềm vui, hy vọng, và hạnh phúc ngập tràn. Vì yêu nhân loại mà Ngài muốn được sinh hạ vào trần gian trong hoàn cảnh thật khó nghèo. ... Để mọi người có hoàn cảnh bất hạnh và khuyết tật được Ngài cảm thông, an ủi, và sẻ chia. ... vì Ngài là Đức Chúa, vì Ngài là Vua trên mọi tạo vật, vì Ngài là TÌNH YÊU muôn thuở muôn đời. Amen.

Tuyết Mai