Dan Lee
12-18-2008, 12:24 AM
Thiên Nga Thoát Nạn
Sửa soạn đi dự Thánh Lễ nửa đêm kỷ niệm mừng Chúa giáng sinh, Hoàng vừa trang điểm vừa cất tiếng nhè nhẹ ca: "Hát khen mừng Chúa giáng sinh ra đời, giáng sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa. . ."
- Hừ, thật khôi hài! Chúa mà lại chịu sinh ra làm người rồi lại nằm trong máng lừa, chuyện giả tưởng, lố lăng! Việt, chồng Hoàng cất tiếng chen vào.
- Hoàng phụng mặt, mất hứng liền nói, A Thì anh cứ theo em và các con đi lễ, nghe Phúc Âm và lời Cha giảng cùng học hỏi suy gẫm Lời Chúa thì anh sẽ rõ tại sao như thế. Không hiểu chớ nên phê bình một cách lộng ngôn!@
Việt là người ngoại đạo làm chung một sở với Hoàng, hai người thương nhau muốn đi đến hôn nhân, nhưng vì khác biệt tôn giáo. Mẹ Việt ngăn cản không cho Việt theo đạo Thiên Chúa, bà nói Việt với Hoàng cũng xứng đôi vừa lứa nhưng bà muốn đạo ai người ấy giữ. Vì vậy, Việt đã năn nỉ Hoàng:
- Mẹ đã già, anh cố gắng thuyết phục mẹ anh cho phép anh theo đạo Thiên Chúa nhưng mẹ anh đã cự tuyệt. Bà chỉ bằng lòng cho chúng ta lấy nhau với điều kiện đạo ai người đó giữ. Anh đề nghị; em xin phép mẹ em cho anh đến trình bày hoàn cảnh và năn nỉ bà tạm chấp nhận điều kiện đó. Anh hiểu rằng cha mẹ cùng chung một tín ngưỡng thì dễ dàng trong việc giáo dục con cái. Anh long trọng hứa với mẹ em và em ngay khi mẹ anh qua đời anh sẽ xin trở lại đạo liền.
Về phần mẹ Hoàng, vì thương con nên bà thuận cho con mình lấy người khác tôn giáo. Tin tưởng rất mạnh vào sự cầu nguyện và đường lối sống đạo của bà và cách cư xử khôn khéo của con gái, bà hy vọng sẽ hướng dẫn được một linh hồn tìm về với Chúa. Thế là Việt và Hoàng đã thành hôn với nhau theo nghi thức Công Giáo. Việt đã hứa và ký kết chấp thuận cho các con sinh ra được theo đạo Công Giáo.
Chẳng bao lâu mẹ qua đời, để tỏ ra là người chính ngôn quân tử giữ lời hứa với vợ, Việt đã xin gia nhập vào đạo Công Giáo. Nhưng theo đạo là để làm vừa lòng vợ mà thôi. Việt rất lơ là việc tìm hiểu giáo lý, Việt chẳng muốn cho ai biết sự cảm nghĩ về tôn giáo và để ý đến ý nghĩa các ngày lễ, kể cả những ngày đại lễ như lễ Giáng Sinh. Tuy nhiên, Việt vẫn để cho vợ được tự do tin tưởng và dậy dỗ các con theo đức tin Công Giáo.
Đã hai mươi năm, kể từ ngày đầu tiên Việt theo Hoàng tham dự thánh lễ, Hoàng muốn nhắc lại chuỗi ngày thơ mộng ấy nên đã cầu nguyện cho chồng cùng đi dự Thánh Lễ Giáng Sinh và tìm hiểu được tình yêu cao cả của Thiên Chúa Cha ban tặng cho nhân loại một "món quà" vô giá là đứa "CON" duy nhất của mình "Hài Đồng Giêsu". Nhưng khi thấy chồng phê bình về ý nghĩa lời hát của mình, làm Hoàng thất vọng và buồn bã.
Tuy Hoàng đã tìm cách nhắc lại những kỷ niệm đêm Giáng Sinh mới gặp nhau để khuyến khích Việt cùng gia đình đi dự lễ. Nhưng Việt vẫn từ chối và nói:
- Chuyện vô lý! Tại sao Thiên Chúa lại phải tự hạ mình xuống trần gian làm người? Thật khó tin, làm gì có chuyện như thế! Hoàng và hai con đành thất vọng, ra đi dự Lễ bỏ Việt ở nhà một mình.
Khoảng nửa giờ sau, Việt đang ngồi nhấm nháp ly cà-fê bên cạnh lò sưởi và xem những trận đô vật trên màn ảnh TV. Không để ý bên ngoài thời tiết đã đổi, gió càng lúc càng mạnh và trận bão tuyết đang tuôn rơi. Liếc nhìn qua cửa kính chỉ thấy trắng xóa, Việt rót thêm cà-fê, nhắp một hớp cho nóng bụng và tiếp tục xem TV trước lò sưởi ấm áp không cần để ý bên ngoài. Thình lình một tiếng động mạnh dường như vật gì rớt đập vào cửa sổ. Tiếp theo một tiếng khác nữa, Việt đứng dậy nhìn ra cửa sổ nhưng chỉ có thể thấy xa được khoảng ba bước. Một lát sau tuyết bắt đầu ngưng rơi, Việt liền lò mò mạo hiểm ra xem vật gì đã đập vào cửa sổ nhà lúc trước. Việt giật mình nhìn thấy một đàn thiên nga đang co ro dồn vào với nhau một đống trong thửa vườn bên hông nhà. Dường như chúng đang trên đường di cư về miền Nam để tránh cái lạnh mùa đông ở miền Bắc nhưng chẳng may gặp cơn bão tuyết quá sớm làm lạc đường bay bị thổi bạt xuống khu vườn trống của Việt, không thức ăn, không nơi ẩn náu. Chúng chỉ vỗ cánh, xô nhau mò mẫm bay vòng quanh khu vườn như trong vô vọng..! Việt nghĩ đến tiếng động nghe thấy lúc ở trong nhà, có lẽ đã do mộët cặp nào đó bị gió thổi đập vào cửa sổ gây ra.
Cảm thấy thương hại và muốn giúp đỡ chúng, Việt nghĩ ngay đến chuồng ngựa hiện giờ đang trống có thể tạm là nơi đủ ấm áp và an toàn cho chúng nghỉ qua đêm chờ trận bão tuyết tan. Nghĩ vậy, Việt vào mở hết cửa chuồng ngựa rồi đứng xem và chờ đợi, hy vọng rằng đàn thiên nga kia nhìn thấy cửa chuồng ngựa mở và trống sẽ lần vào để tránh lạnh. Nhưng đàn thiên nga dại chỉ nhè nhẹ vỗ cánh run rẩy trong vô vọng và chẳng để ý đến hành động của Việt mở chuồng ngựa. Chúng cũng chẳng thể nhận thức ra việc ấy có nghĩa gì với chúng! Việt vỗ tay ra hiệu cho chúng chú ý nhưng tiếng động làm chúng sợ hãi thêm lại càng di chuyển xa hơn nữa.
Việt vào nhà lấy một ít bánh mì bẻ nhỏ ra và rắc làm thành một đường nhỏ dẫn đến chuồng ngựa, nhưng đàn thiên nga dại cũng chẳng hiểu gì. Việt cảm thấy chán nản. Anh liền đi vòng ra phía sau giang tay lùa chúng về phía chuồng ngựa. Hành động này làm cho chúng càng sợ sệt hơn và chạy lung tung khắp ngả, ngoại trừ phía chuồng ngựa không một con đến. Việt đã thất vọng không thể làm cho chúng chạy về hướng chuồng ngựa để vào ẩn náu trong đó được an toàn và ấm áp hơn. Việt lẩm bẩm: A Tại sao chúng ngu dại không vào chỗ ấm áp kia? Chúng có nhận biết ra không, chỉ nơi đây mới có thể cho chúng qua cơn bão tuyết một cách an toàn!? Chúng mày thật ngu, vô ơn chẳng hiểu gì lòng hảo ý của tao!@
Việt suy nghĩ trong giây lát và nhận ra rằng chúng là loài vật không thể nào hiểu theo ý mình. Việt lớn tiếng: "Nếu ta biến được thành con thiên nga, mới hy vọng cứu giúp được chúng!" Thế rồi nẩy ra ý, Việt vào trong chuồng ngựa bắt một con thiên nga Việt đang nuôi, ẵm trong tay đi vòng ra phía sau đàn thiên nga dại quay một vòng để cả đàn nhìn thấy rồi thả ra. Con thiên nga của Việt nuôi bay vượt qua đàn thiên nga dại hướng thẳng vào chuồng ngựa. Tiếp ngay sau đó đàn thiên nga dại bắt chước nhau từng con một nối đuôi bay theo vào trong chuồng ngựa không sót một con.
Sững sờ và thinh lặng trong giây phút lắng nghe tiếng vọng âm thanh của Việt vừa mới thốt ra cách đó trong mấy phút: "Chỉ có thể nếu ta biến được thành là con thiên nga, mới có thể cứu được chúng!" đang quay lại trong óc Việt. Rồi Việt liên tưởng đến câu mà Việt đã nói với vợ trước đó: "Tại sao Thiên Chúa lại phải tự hạ mình xuống trần gian làm người? thật là lố lăng, khôi hài..!" Nghĩ đến đây, Việt chợt rùng mình thức tỉnh, và hiểu ra được ý nghĩ thật là cao siêu chí lý. Đó là điều Thiên Chúa đã thực hiện. Chúng ta là những con thiên nga dại, thất lạc, mù quáng, khờ khạo, tàn rụi. Thiên Chúa đã sai Con một của Ngài làm Người như chúng ta để Người có thể dẫn đường và cứu chúng ta "thoát nạn" khỏi phải chết đời đời. Việt đã nhận thức ra được đó là ý nghĩa của NGÀY GIÁNG SINH.
Tâm hồn Việt chìm trong yên lặng suy tư cái ý nghĩa thật là kỳ diệu, giờ đây Việt mới đả thông và hiểu thấu được ý nghĩa của GIÁNG SINH là tại sao Chúa Giêsu đã vâng lời tự hạ mình làm người xuống thế gian. Ngài đã mặc lấy xác loài người để dẫn đường cho nhân loại vào chốn an toàn vĩnh cửu. Bao nhiêu năm nghi ngờ và bất tín đã biến đi. Bất giác Việt qùy ngay trên bãi tuyết, hai dòng nước mắt đã tuôn trào trên má, lần đầu tiên Việt thực tâm cầu nguyện:
- Lạy Chúa! Cúi xin Chúa hãy thứ tha lỗi tội của con, bao nhiêu năm nay con đã lộng ngôn, bất tín, kiêu ngạo nên mù quáng không hiểu nổi ý nghĩa việc Chúa đã xuống thế mặc xác loài người để cứu nhân loại thoát khỏi trận bão...đời đời !
Cảm Đề
Bão gây ngỗng lạc đường bay
Thiện tâm muốn cứu, nào hay ý người
Ngây ngô chẳng hiểu nổi thôi
Để theo hướng dẫn vào nơi an bình.
***
Cơ mầu chân lý rõ thâm tình
Huyền diệu khi người đạt đức tin
Không có thiên nga tìm lánh nạn
Nào hay ý nghĩa của siêu hình
Thương yêu Thiên Chúa sai Con Một
Hòa nhập thế trần họa ánh minh
Thấu hiểu nhiệm mầu lòng hối cải
Giáng Sinh ca tụng mãi tôn vinh.
Hoài Việt
Sửa soạn đi dự Thánh Lễ nửa đêm kỷ niệm mừng Chúa giáng sinh, Hoàng vừa trang điểm vừa cất tiếng nhè nhẹ ca: "Hát khen mừng Chúa giáng sinh ra đời, giáng sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa. . ."
- Hừ, thật khôi hài! Chúa mà lại chịu sinh ra làm người rồi lại nằm trong máng lừa, chuyện giả tưởng, lố lăng! Việt, chồng Hoàng cất tiếng chen vào.
- Hoàng phụng mặt, mất hứng liền nói, A Thì anh cứ theo em và các con đi lễ, nghe Phúc Âm và lời Cha giảng cùng học hỏi suy gẫm Lời Chúa thì anh sẽ rõ tại sao như thế. Không hiểu chớ nên phê bình một cách lộng ngôn!@
Việt là người ngoại đạo làm chung một sở với Hoàng, hai người thương nhau muốn đi đến hôn nhân, nhưng vì khác biệt tôn giáo. Mẹ Việt ngăn cản không cho Việt theo đạo Thiên Chúa, bà nói Việt với Hoàng cũng xứng đôi vừa lứa nhưng bà muốn đạo ai người ấy giữ. Vì vậy, Việt đã năn nỉ Hoàng:
- Mẹ đã già, anh cố gắng thuyết phục mẹ anh cho phép anh theo đạo Thiên Chúa nhưng mẹ anh đã cự tuyệt. Bà chỉ bằng lòng cho chúng ta lấy nhau với điều kiện đạo ai người đó giữ. Anh đề nghị; em xin phép mẹ em cho anh đến trình bày hoàn cảnh và năn nỉ bà tạm chấp nhận điều kiện đó. Anh hiểu rằng cha mẹ cùng chung một tín ngưỡng thì dễ dàng trong việc giáo dục con cái. Anh long trọng hứa với mẹ em và em ngay khi mẹ anh qua đời anh sẽ xin trở lại đạo liền.
Về phần mẹ Hoàng, vì thương con nên bà thuận cho con mình lấy người khác tôn giáo. Tin tưởng rất mạnh vào sự cầu nguyện và đường lối sống đạo của bà và cách cư xử khôn khéo của con gái, bà hy vọng sẽ hướng dẫn được một linh hồn tìm về với Chúa. Thế là Việt và Hoàng đã thành hôn với nhau theo nghi thức Công Giáo. Việt đã hứa và ký kết chấp thuận cho các con sinh ra được theo đạo Công Giáo.
Chẳng bao lâu mẹ qua đời, để tỏ ra là người chính ngôn quân tử giữ lời hứa với vợ, Việt đã xin gia nhập vào đạo Công Giáo. Nhưng theo đạo là để làm vừa lòng vợ mà thôi. Việt rất lơ là việc tìm hiểu giáo lý, Việt chẳng muốn cho ai biết sự cảm nghĩ về tôn giáo và để ý đến ý nghĩa các ngày lễ, kể cả những ngày đại lễ như lễ Giáng Sinh. Tuy nhiên, Việt vẫn để cho vợ được tự do tin tưởng và dậy dỗ các con theo đức tin Công Giáo.
Đã hai mươi năm, kể từ ngày đầu tiên Việt theo Hoàng tham dự thánh lễ, Hoàng muốn nhắc lại chuỗi ngày thơ mộng ấy nên đã cầu nguyện cho chồng cùng đi dự Thánh Lễ Giáng Sinh và tìm hiểu được tình yêu cao cả của Thiên Chúa Cha ban tặng cho nhân loại một "món quà" vô giá là đứa "CON" duy nhất của mình "Hài Đồng Giêsu". Nhưng khi thấy chồng phê bình về ý nghĩa lời hát của mình, làm Hoàng thất vọng và buồn bã.
Tuy Hoàng đã tìm cách nhắc lại những kỷ niệm đêm Giáng Sinh mới gặp nhau để khuyến khích Việt cùng gia đình đi dự lễ. Nhưng Việt vẫn từ chối và nói:
- Chuyện vô lý! Tại sao Thiên Chúa lại phải tự hạ mình xuống trần gian làm người? Thật khó tin, làm gì có chuyện như thế! Hoàng và hai con đành thất vọng, ra đi dự Lễ bỏ Việt ở nhà một mình.
Khoảng nửa giờ sau, Việt đang ngồi nhấm nháp ly cà-fê bên cạnh lò sưởi và xem những trận đô vật trên màn ảnh TV. Không để ý bên ngoài thời tiết đã đổi, gió càng lúc càng mạnh và trận bão tuyết đang tuôn rơi. Liếc nhìn qua cửa kính chỉ thấy trắng xóa, Việt rót thêm cà-fê, nhắp một hớp cho nóng bụng và tiếp tục xem TV trước lò sưởi ấm áp không cần để ý bên ngoài. Thình lình một tiếng động mạnh dường như vật gì rớt đập vào cửa sổ. Tiếp theo một tiếng khác nữa, Việt đứng dậy nhìn ra cửa sổ nhưng chỉ có thể thấy xa được khoảng ba bước. Một lát sau tuyết bắt đầu ngưng rơi, Việt liền lò mò mạo hiểm ra xem vật gì đã đập vào cửa sổ nhà lúc trước. Việt giật mình nhìn thấy một đàn thiên nga đang co ro dồn vào với nhau một đống trong thửa vườn bên hông nhà. Dường như chúng đang trên đường di cư về miền Nam để tránh cái lạnh mùa đông ở miền Bắc nhưng chẳng may gặp cơn bão tuyết quá sớm làm lạc đường bay bị thổi bạt xuống khu vườn trống của Việt, không thức ăn, không nơi ẩn náu. Chúng chỉ vỗ cánh, xô nhau mò mẫm bay vòng quanh khu vườn như trong vô vọng..! Việt nghĩ đến tiếng động nghe thấy lúc ở trong nhà, có lẽ đã do mộët cặp nào đó bị gió thổi đập vào cửa sổ gây ra.
Cảm thấy thương hại và muốn giúp đỡ chúng, Việt nghĩ ngay đến chuồng ngựa hiện giờ đang trống có thể tạm là nơi đủ ấm áp và an toàn cho chúng nghỉ qua đêm chờ trận bão tuyết tan. Nghĩ vậy, Việt vào mở hết cửa chuồng ngựa rồi đứng xem và chờ đợi, hy vọng rằng đàn thiên nga kia nhìn thấy cửa chuồng ngựa mở và trống sẽ lần vào để tránh lạnh. Nhưng đàn thiên nga dại chỉ nhè nhẹ vỗ cánh run rẩy trong vô vọng và chẳng để ý đến hành động của Việt mở chuồng ngựa. Chúng cũng chẳng thể nhận thức ra việc ấy có nghĩa gì với chúng! Việt vỗ tay ra hiệu cho chúng chú ý nhưng tiếng động làm chúng sợ hãi thêm lại càng di chuyển xa hơn nữa.
Việt vào nhà lấy một ít bánh mì bẻ nhỏ ra và rắc làm thành một đường nhỏ dẫn đến chuồng ngựa, nhưng đàn thiên nga dại cũng chẳng hiểu gì. Việt cảm thấy chán nản. Anh liền đi vòng ra phía sau giang tay lùa chúng về phía chuồng ngựa. Hành động này làm cho chúng càng sợ sệt hơn và chạy lung tung khắp ngả, ngoại trừ phía chuồng ngựa không một con đến. Việt đã thất vọng không thể làm cho chúng chạy về hướng chuồng ngựa để vào ẩn náu trong đó được an toàn và ấm áp hơn. Việt lẩm bẩm: A Tại sao chúng ngu dại không vào chỗ ấm áp kia? Chúng có nhận biết ra không, chỉ nơi đây mới có thể cho chúng qua cơn bão tuyết một cách an toàn!? Chúng mày thật ngu, vô ơn chẳng hiểu gì lòng hảo ý của tao!@
Việt suy nghĩ trong giây lát và nhận ra rằng chúng là loài vật không thể nào hiểu theo ý mình. Việt lớn tiếng: "Nếu ta biến được thành con thiên nga, mới hy vọng cứu giúp được chúng!" Thế rồi nẩy ra ý, Việt vào trong chuồng ngựa bắt một con thiên nga Việt đang nuôi, ẵm trong tay đi vòng ra phía sau đàn thiên nga dại quay một vòng để cả đàn nhìn thấy rồi thả ra. Con thiên nga của Việt nuôi bay vượt qua đàn thiên nga dại hướng thẳng vào chuồng ngựa. Tiếp ngay sau đó đàn thiên nga dại bắt chước nhau từng con một nối đuôi bay theo vào trong chuồng ngựa không sót một con.
Sững sờ và thinh lặng trong giây phút lắng nghe tiếng vọng âm thanh của Việt vừa mới thốt ra cách đó trong mấy phút: "Chỉ có thể nếu ta biến được thành là con thiên nga, mới có thể cứu được chúng!" đang quay lại trong óc Việt. Rồi Việt liên tưởng đến câu mà Việt đã nói với vợ trước đó: "Tại sao Thiên Chúa lại phải tự hạ mình xuống trần gian làm người? thật là lố lăng, khôi hài..!" Nghĩ đến đây, Việt chợt rùng mình thức tỉnh, và hiểu ra được ý nghĩ thật là cao siêu chí lý. Đó là điều Thiên Chúa đã thực hiện. Chúng ta là những con thiên nga dại, thất lạc, mù quáng, khờ khạo, tàn rụi. Thiên Chúa đã sai Con một của Ngài làm Người như chúng ta để Người có thể dẫn đường và cứu chúng ta "thoát nạn" khỏi phải chết đời đời. Việt đã nhận thức ra được đó là ý nghĩa của NGÀY GIÁNG SINH.
Tâm hồn Việt chìm trong yên lặng suy tư cái ý nghĩa thật là kỳ diệu, giờ đây Việt mới đả thông và hiểu thấu được ý nghĩa của GIÁNG SINH là tại sao Chúa Giêsu đã vâng lời tự hạ mình làm người xuống thế gian. Ngài đã mặc lấy xác loài người để dẫn đường cho nhân loại vào chốn an toàn vĩnh cửu. Bao nhiêu năm nghi ngờ và bất tín đã biến đi. Bất giác Việt qùy ngay trên bãi tuyết, hai dòng nước mắt đã tuôn trào trên má, lần đầu tiên Việt thực tâm cầu nguyện:
- Lạy Chúa! Cúi xin Chúa hãy thứ tha lỗi tội của con, bao nhiêu năm nay con đã lộng ngôn, bất tín, kiêu ngạo nên mù quáng không hiểu nổi ý nghĩa việc Chúa đã xuống thế mặc xác loài người để cứu nhân loại thoát khỏi trận bão...đời đời !
Cảm Đề
Bão gây ngỗng lạc đường bay
Thiện tâm muốn cứu, nào hay ý người
Ngây ngô chẳng hiểu nổi thôi
Để theo hướng dẫn vào nơi an bình.
***
Cơ mầu chân lý rõ thâm tình
Huyền diệu khi người đạt đức tin
Không có thiên nga tìm lánh nạn
Nào hay ý nghĩa của siêu hình
Thương yêu Thiên Chúa sai Con Một
Hòa nhập thế trần họa ánh minh
Thấu hiểu nhiệm mầu lòng hối cải
Giáng Sinh ca tụng mãi tôn vinh.
Hoài Việt