Dan Lee
12-25-2008, 12:08 AM
Thân phận Hài Nhi
Khi sai các môn đệ vào đời loan báo Tin Mừng, Chúa Giêsu đã nói: “Nầy Ta sai các ngươi đi như chiên vào giữa sói rừng. Hãy khôn ngoan như con rắn và chân thực như chim câu”. (Mt 10,16). Chúa Giêsu muốn các môn đệ mặc lấy thân phận của Ngôi Con Một Thiên Chúa, thân phận của Tin Mừng Nhập Thể và Nhập Thế, chẳng khác nào một con chiên được sai vào hang sói.
Vâng, Thiên Chúa Cha sai Con Một mình đến trong trần gian để thực hiện chương trình cứu rỗi:“Thiên Chúa Cha đã yêu thương thế gian đến nỗi đã ban chính Con Một mình, để ai tin vào Con của Người thì không phải chết nhưng được sống muôn đời” (Ga 3,16), và Ngài đã chọn cho mình một chỗ giáng sinh thật đơn sơ thấp hèn: Một hang đá, một máng lừa chiên. Chỗ đơn sơ thấp hèn ấy, thiết nghĩ, là sự khôn ngoan, là tình thương của Thiên Chúa, vì Tin Mừng của Thiên Chúa đã đến, trước tiên, cho nơi thấp hèn và cho người thấp hèn. Sự thấp hèn cùng cực khi làm người trần gian cho trần gian nhận ra rằng: với Thiên Chúa cao sang thì sự đơn sơ khiêm tốn không hề thấp hèn tí nào, mà ngược lại, Ngài làm cho sự thấp hèn ấy nên cao cả trong ý định của Ngài. Quả vậy, tiếng ca cung chúc của các Thiên thần: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời. Bình an dưới thế cho người lòng ngay” vẫn hài hòa giữa cái cao sang tuyệt đỉnh của Thiên Chúa với tấm lòng chân chất của những chú mục đồng, những con người cùng khổ trong xã hội, làm thành một Thiên Đàng Be lem giữa Thiên Chúa và loài người ngay đêm Ngôi Hai giáng thế.
Cả một trần gian mênh mông trời bể, không lẽ chỉ có mấy con người bé nhỏ ấy thôi sao? Còn cả một loài người kia đâu mà chưa nhận ra được Ánh sáng và Tin Mừng Ngôi Lời Nhập Thể? Vẫn có đó, vẫn còn đó, cả một loài người, nhưng hoặc chưa ai báo tin cho họ, hoặc họ đã nhận được tin báo nhưng lòng họ là lòng lang dạ sói, cụ thể là Vua Herode, nhà cầm quyền Giuđêa, nên họ vẫn chưa chầu kính Đấng Thiên Sai. Với các đạo sĩ, Herode tỏ vẻ rất trân trọng Đấng Cứu Thế: “Các ông hãy đi dò hỏi tường tận về Hài Nhi; và khi đã tìm thấy, thì hãy báo lại cho Trẫm, để Trẫm cùng đi yết bái Ngài” (Mt 2, 8). Cách nào đó ông cũng đã chúc mừng giáng sinh đấy chứ? Hoặc là cũng đã đánh lừa được ba nhà thông thái kia một lần, để hiểu cho nhà cầm quyền của ông quá tốt lành, có đạo đức, biết trời biết đất, biết lành biết dữ… Nhưng thực tế khác hẳn. Ông ta “nói một đàng, làm một nẻo”: “Ông đã sai quân tru diệt hết các trẻ con tại Belem và toàn vùng phụ cận, từ hai tuổi trở xuống, tính theo thời gian ông đã hỏi kỹ nơi các đạo sĩ” (Mt 2, 16). Lòng ông như hang đầy sói muốn ăn thịt người, mà người đầu tiên ông nhắm tới là Đức Giêsu Cứu Thế.
Ý định giết chết Hài Nhi Giêsu không chỉ của Herode một thời Giuđêa thuở ấy, mà còn là của mọi thời. Chúa Giáng Sinh Trong Hang Sói, vì trần gian như hang sói, lòng người như hang sói. Khắp nơi đang đón mừng Chúa Giáng Sinh hoành tráng, bóng loáng, lộng lẫy ánh sáng, cùng với những lời chúc mừng Giáng Sinh đẹp đẽ… nhưng có ai dám tin rằng mỗi người, mỗi nơi đang dọn cho mình một hang đá để Chúa Hài Nhi sinh hạ? Hay là, bên trong cái lộng lẫy ấy lại là một hang sói?
Thuở ấy, lòng Herode như con sói muốn thống trị lòng tin của con người bằng vũ lực, bằng bạo hành, bằng cưỡng bức áp chế, vì sợ con người không tin vào sức mạnh vô song của mình, hoặc vì sợ niềm tin vào Đấng Cứu Thế sẽ chi phối sự phụng mệnh cần có trong một quốc gia trần gian của mình đang thủ lĩnh.
Và hôm nay, sau hai ngàn năm Chúa Giáng Sinh, thân phận Tin Mừng cũng có khác gì hơn? Lòng người như con sói muốn giết chết Đấng Cứu Thế và giáo lý của Ngài khi cả tin vào những hạnh phúc ảo, hưởng thụ ảo, mà xa dần lời mời gọi nên thánh theo con đường hẹp tiến đến một hạnh phúc thiên thu bền vững. Những con người tin vào Chúa Giêsu Giáng Sinh và ơn cứu chuộc của Ngài vẫn được xem là những con người thấp hèn, vô học trước mắt những người đời ngạo nghễ, tự cho mình là Chúa Tể- và còn hơn thế nữa, bị xem là tội đồ trước mắt nhân dân. Dịp mừng Lễ Giáng Sinh của những người tin, trở thành cơ hội cho những người không tin nói khoác với thiên hạ rằng chúng tôi rất trân trọng. Một kiểu trân trọng của Herode.
Trân trọng Chúa Giáng Sinh hay trân trọng Lế Giáng Sinh? Cứ nhìn vào một thực tế thì biết: Bao nhiêu thai nhi phải chết từ trong trứng nước, không được chào đời, là kết quả của một chủ trương không Thiên Chúa, không tội lỗi, không đời sau, không ơn cứu chuộc, không có Đấng Cứu Thế…, chỉ có con người tự cứu lấy mình trong cuộc sinh tồn của loài sói. Và còn bao nhiêu thực tế khác nữa, trong cuộc thanh trừng, trục xuất Hài Nhi Giêsu ra khỏi lòng người…
…
Con Một Thiên Chúa Giáng Sinh, người làm vườn nho cho Thiên Chúa Cha đã đến, như lời dân Chúa khẩn cầu:
“ Lạy Chúa thiên binh, xin thương trở lại, từ trời cao xin nhìn coi và thăm viếng vườn nho nầy. Xin bảo vệ vườn nho mà tay hữu Ngài đã cấy, bảo vệ ngành nho mà Ngài đã củng cố cho mình”.(TV 79, 15-16 )
Trong ví dụ về làm vườn nho (Mt 21, 34-44; Mc 12, 1-11; Lc 20, 9-19), Chúa Giêsu nhắc đến câu nói của ông chủ Vườn Nho “Ta sẽ phái con một ta! Biết đâu, chúng sẽ kính nể con ta”. Nhưng rồi: Thấy người Con, các tá điền mới bàn tính cùng nhau rằng: “Kẻ thừa tự đó! Ta giết quách nó đi, để cơ nghiệp thành của ta” (Lc 20, 13-15).
Mừng Chúa Giáng Sinh năm nay trong toàn cảnh Giáo hội toàn cầu nói chung và Việt Nam nói riêng, chắc hẳn chúng ta không khỏi ngậm ngùi xót thương cho thân phận Chúa Giêsu, xót thương cho thân phận của Tin Mừng.
Nhưng, thiết tưởng, lòng mến yêu Chúa Hài Nhi Giêsu nối kết chúng ta chia sẻ thân phận của Ngài bằng việc dọn cho mình một hang đá đơn sơ chân thành nhất để Chúa Giáng sinh. Càng nhiều người “có lòng ngay” đón mừng Chúa Giáng Sinh, thì chứng từ về Thiên Chúa càng giá trị trong một xã hội đang muốn loại trừ tên tuổi và sự nghiệp của Ngài.
……
Trước lòng lang dạ sói của Herode, Thiên thần bảo Thánh Giuse: “Hãy chỗi dậy, đem Hài Nhi và Mẹ Người mà trốn qua Ai cập, và cứ ở đó, cho đến khi ta nói lại, vì Herode sắp lùng bắt Hài Nhi để giết đi” (Mt 2,13).
Pm. Cao Huy Hoàng
Khi sai các môn đệ vào đời loan báo Tin Mừng, Chúa Giêsu đã nói: “Nầy Ta sai các ngươi đi như chiên vào giữa sói rừng. Hãy khôn ngoan như con rắn và chân thực như chim câu”. (Mt 10,16). Chúa Giêsu muốn các môn đệ mặc lấy thân phận của Ngôi Con Một Thiên Chúa, thân phận của Tin Mừng Nhập Thể và Nhập Thế, chẳng khác nào một con chiên được sai vào hang sói.
Vâng, Thiên Chúa Cha sai Con Một mình đến trong trần gian để thực hiện chương trình cứu rỗi:“Thiên Chúa Cha đã yêu thương thế gian đến nỗi đã ban chính Con Một mình, để ai tin vào Con của Người thì không phải chết nhưng được sống muôn đời” (Ga 3,16), và Ngài đã chọn cho mình một chỗ giáng sinh thật đơn sơ thấp hèn: Một hang đá, một máng lừa chiên. Chỗ đơn sơ thấp hèn ấy, thiết nghĩ, là sự khôn ngoan, là tình thương của Thiên Chúa, vì Tin Mừng của Thiên Chúa đã đến, trước tiên, cho nơi thấp hèn và cho người thấp hèn. Sự thấp hèn cùng cực khi làm người trần gian cho trần gian nhận ra rằng: với Thiên Chúa cao sang thì sự đơn sơ khiêm tốn không hề thấp hèn tí nào, mà ngược lại, Ngài làm cho sự thấp hèn ấy nên cao cả trong ý định của Ngài. Quả vậy, tiếng ca cung chúc của các Thiên thần: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời. Bình an dưới thế cho người lòng ngay” vẫn hài hòa giữa cái cao sang tuyệt đỉnh của Thiên Chúa với tấm lòng chân chất của những chú mục đồng, những con người cùng khổ trong xã hội, làm thành một Thiên Đàng Be lem giữa Thiên Chúa và loài người ngay đêm Ngôi Hai giáng thế.
Cả một trần gian mênh mông trời bể, không lẽ chỉ có mấy con người bé nhỏ ấy thôi sao? Còn cả một loài người kia đâu mà chưa nhận ra được Ánh sáng và Tin Mừng Ngôi Lời Nhập Thể? Vẫn có đó, vẫn còn đó, cả một loài người, nhưng hoặc chưa ai báo tin cho họ, hoặc họ đã nhận được tin báo nhưng lòng họ là lòng lang dạ sói, cụ thể là Vua Herode, nhà cầm quyền Giuđêa, nên họ vẫn chưa chầu kính Đấng Thiên Sai. Với các đạo sĩ, Herode tỏ vẻ rất trân trọng Đấng Cứu Thế: “Các ông hãy đi dò hỏi tường tận về Hài Nhi; và khi đã tìm thấy, thì hãy báo lại cho Trẫm, để Trẫm cùng đi yết bái Ngài” (Mt 2, 8). Cách nào đó ông cũng đã chúc mừng giáng sinh đấy chứ? Hoặc là cũng đã đánh lừa được ba nhà thông thái kia một lần, để hiểu cho nhà cầm quyền của ông quá tốt lành, có đạo đức, biết trời biết đất, biết lành biết dữ… Nhưng thực tế khác hẳn. Ông ta “nói một đàng, làm một nẻo”: “Ông đã sai quân tru diệt hết các trẻ con tại Belem và toàn vùng phụ cận, từ hai tuổi trở xuống, tính theo thời gian ông đã hỏi kỹ nơi các đạo sĩ” (Mt 2, 16). Lòng ông như hang đầy sói muốn ăn thịt người, mà người đầu tiên ông nhắm tới là Đức Giêsu Cứu Thế.
Ý định giết chết Hài Nhi Giêsu không chỉ của Herode một thời Giuđêa thuở ấy, mà còn là của mọi thời. Chúa Giáng Sinh Trong Hang Sói, vì trần gian như hang sói, lòng người như hang sói. Khắp nơi đang đón mừng Chúa Giáng Sinh hoành tráng, bóng loáng, lộng lẫy ánh sáng, cùng với những lời chúc mừng Giáng Sinh đẹp đẽ… nhưng có ai dám tin rằng mỗi người, mỗi nơi đang dọn cho mình một hang đá để Chúa Hài Nhi sinh hạ? Hay là, bên trong cái lộng lẫy ấy lại là một hang sói?
Thuở ấy, lòng Herode như con sói muốn thống trị lòng tin của con người bằng vũ lực, bằng bạo hành, bằng cưỡng bức áp chế, vì sợ con người không tin vào sức mạnh vô song của mình, hoặc vì sợ niềm tin vào Đấng Cứu Thế sẽ chi phối sự phụng mệnh cần có trong một quốc gia trần gian của mình đang thủ lĩnh.
Và hôm nay, sau hai ngàn năm Chúa Giáng Sinh, thân phận Tin Mừng cũng có khác gì hơn? Lòng người như con sói muốn giết chết Đấng Cứu Thế và giáo lý của Ngài khi cả tin vào những hạnh phúc ảo, hưởng thụ ảo, mà xa dần lời mời gọi nên thánh theo con đường hẹp tiến đến một hạnh phúc thiên thu bền vững. Những con người tin vào Chúa Giêsu Giáng Sinh và ơn cứu chuộc của Ngài vẫn được xem là những con người thấp hèn, vô học trước mắt những người đời ngạo nghễ, tự cho mình là Chúa Tể- và còn hơn thế nữa, bị xem là tội đồ trước mắt nhân dân. Dịp mừng Lễ Giáng Sinh của những người tin, trở thành cơ hội cho những người không tin nói khoác với thiên hạ rằng chúng tôi rất trân trọng. Một kiểu trân trọng của Herode.
Trân trọng Chúa Giáng Sinh hay trân trọng Lế Giáng Sinh? Cứ nhìn vào một thực tế thì biết: Bao nhiêu thai nhi phải chết từ trong trứng nước, không được chào đời, là kết quả của một chủ trương không Thiên Chúa, không tội lỗi, không đời sau, không ơn cứu chuộc, không có Đấng Cứu Thế…, chỉ có con người tự cứu lấy mình trong cuộc sinh tồn của loài sói. Và còn bao nhiêu thực tế khác nữa, trong cuộc thanh trừng, trục xuất Hài Nhi Giêsu ra khỏi lòng người…
…
Con Một Thiên Chúa Giáng Sinh, người làm vườn nho cho Thiên Chúa Cha đã đến, như lời dân Chúa khẩn cầu:
“ Lạy Chúa thiên binh, xin thương trở lại, từ trời cao xin nhìn coi và thăm viếng vườn nho nầy. Xin bảo vệ vườn nho mà tay hữu Ngài đã cấy, bảo vệ ngành nho mà Ngài đã củng cố cho mình”.(TV 79, 15-16 )
Trong ví dụ về làm vườn nho (Mt 21, 34-44; Mc 12, 1-11; Lc 20, 9-19), Chúa Giêsu nhắc đến câu nói của ông chủ Vườn Nho “Ta sẽ phái con một ta! Biết đâu, chúng sẽ kính nể con ta”. Nhưng rồi: Thấy người Con, các tá điền mới bàn tính cùng nhau rằng: “Kẻ thừa tự đó! Ta giết quách nó đi, để cơ nghiệp thành của ta” (Lc 20, 13-15).
Mừng Chúa Giáng Sinh năm nay trong toàn cảnh Giáo hội toàn cầu nói chung và Việt Nam nói riêng, chắc hẳn chúng ta không khỏi ngậm ngùi xót thương cho thân phận Chúa Giêsu, xót thương cho thân phận của Tin Mừng.
Nhưng, thiết tưởng, lòng mến yêu Chúa Hài Nhi Giêsu nối kết chúng ta chia sẻ thân phận của Ngài bằng việc dọn cho mình một hang đá đơn sơ chân thành nhất để Chúa Giáng sinh. Càng nhiều người “có lòng ngay” đón mừng Chúa Giáng Sinh, thì chứng từ về Thiên Chúa càng giá trị trong một xã hội đang muốn loại trừ tên tuổi và sự nghiệp của Ngài.
……
Trước lòng lang dạ sói của Herode, Thiên thần bảo Thánh Giuse: “Hãy chỗi dậy, đem Hài Nhi và Mẹ Người mà trốn qua Ai cập, và cứ ở đó, cho đến khi ta nói lại, vì Herode sắp lùng bắt Hài Nhi để giết đi” (Mt 2,13).
Pm. Cao Huy Hoàng