Dan Lee
01-24-2009, 10:40 AM
Mười truyện đơn sơ về Giáo lý và Giáo dục (70)
701. Thời giờ rất quý báu
Thiên Chúa đánh giá thời giờ rất cao. Ngài rất quý thời giờ. Giàu sang vô biên như Ngài, mà Ngài không bao giờ ban cho chúng ta có cùng một lúc hai giây, hai phút, hai giờ, hai ngày, hai tuần, hai năm.
Khi ban cho chúng ta sống trong một năm, Thiên Chúa ban cho chúng ta có 31.536.000 giây đồng hồ. Ngài lấy lại giây phút trước, rồi mới ban cho chúng ta giây phút sau. Dù là giáo hoàng hay hồng y, dù là hoàng đế hay tổng thống, không ai có thể tiêu xài hai giây đồng hồ trong một lúc.
Những kẻ chịu phạt đời đời trong hoả ngục, chỉ cần được trở lại trên trần gian nầy trong một giây mà thôi, cũng đủ để cho họ ăn năn tội cách trọn mà lên nước thiên đàng.
Thời giờ rất quý báu như thế, thế mà có nhiều người phí phạm thời giờ, không dùng thời giờ để sống cho đẹp lòng Chúa.
Theo một cuộc điều tra được tiến hành tại một nơi có một số đông người sống đạo lơ là, thì trong một năm, họ có 8.760 giờ: họ đi lui đi tới, mất 260 giờ; họ nói chuyện với người khác, mất 310 giờ; họ tắm rửa và sửa soạn trong con người của họ, mất 620 giờ; họ ăn uống, mất 930 giờ; họ ngủ, mất 2.900 giờ; họ làm việc, mất 3.650 giờ; và họ dành cho các công việc đạo đức: 25 giờ!
702. Thời giờ rất chóng qua!
Thời giờ qua mau và biến mất.
Sách ông Gióp (9,25-26): “Ngày đời tôi trôi qua nhanh hơn chạy đua, chúng trốn chạy mà không tìm thấy hạnh phúc. Chúng lướt mau như thuyền nan, như đại bàng bổ xuống con mồi.”
Thánh vịnh (90,10): “Cộng niên tuế, ước chừng bảy chục, khoẻ lắm chăng, cũng được bát tuần. Hầu trọn kiếp, chỉ là lao đao khốn khổ vì năm tháng sầm sập qua đi và chúng tôi vụt mất.”.
Sách Khôn Ngoan (2,4-5): “Với thời gian, tên tuổi ta sẽ bị lãng quên, sẽ không ai nhớ đến các việc ta làm; đời ta sẽ qua đi như vết chân mây, và tan biến như đám sương mù bị ánh dương rượt đuổi, bị đè bẹp xuống dưới sức nóng mặt trời, Quả thế, sinh thời của ta như bóng lướt qua, số tận rồi, ta không còn thể phục hồi, ấn đã niêm, và không ai sẽ quay lại.”
Ssch Giảng Viên (11,7-10): “Mọi điều xảy đến, thảy là phù vân… Vì phù vân cả, thiếu thời với buổi tóc xanh.”
Theo lời của một người kia thách đố: “Tôi đã đánh mất hai tiếng đồng hồ bằng vàng, tôi đã đánh mất 120 phút bằng ngọc. Nhưng không ai đem trả lại cho tôi được đâu, vì họ sẽ không bao giờ tìm ra được hai tiếng đồng hồ bằng vàng mà tôi đã làm mất, và 120 phút bằng ngọc mà tôi đã làm mất.”
703. Hôm qua… và hôm nay!
Thánh Antôniô kể rằng:
Khi hoàng đế Alêxanđrô Cả băng hà, có quân tử kia la lên rằng:
“Kìa, người hôm qua còn đạp đất dưới chân, nhưng hôm nay lại bị đất lấp trên mình; hôm qua, cả thiên hạ cũng chưa thể làm cho ông thoả mãn, nhưng hôm nay, bảy tấc đất cũng đã là thừa đối với ông; hôm qua, còn là đại tướng, vô số quân lính, cai trị khắp thiên hạ, thế mà giờ đây, cũng chỉ được vài người khiên đi để lấp dưới mồ.” (Chân Lý Đời Đời)
704. “Tôi nhất quyết không làm chuyện dại dột như vậy bao giờ!”
Xưa, ông Tôma, khi bị vua Henri VIII lên án xử tử vì đạo, thì bà Luy, vợ của ông, đến khuyên ông quá mà vâng lệnh vua, nhưng ông Tôma đã hỏi lại bà:
- “Hỡi Luy, bà cũng rõ tôi đã già, liệu tôi còn sống được mấy năm nữa?”
Bà vợ không hiểu được ẩn ý của câu hỏi, đã trả lời:
- “Ít ra cũng được vài chục năm nữa.”
Ông Tôma liền nói rằng:
- “Bà vụng về lắm, bà ơi! Buôn bán như bà thì lỗ chết! Bà tính gì mà lạ vậy? Bà ưng tôi sống thêm vài chục năm nữa để rồi tôi mất luôn phần phúc đời đời trên thiên đàng và phải chịu muôn khổ hình trong hoả ngục sao? Tôi nhất quyết không làm chuyện dại dột như vậy bao giờ!” (Việc Rỗi Linh Hồn)
705. Phó thác theo thánh ý Chúa thì không còn xao xuyến nữa.
Có người kia bán tín bán nghi luôn.
Một hôm, buồn quá, ông vào thánh đường, quỳ trước bàn thờ cầu nguyện.
Tình cờ, trí ông bật tư tưởng: “Ừ! Giá ra mình cũng biết rằng mình phải kiên nhẫn!”
Bỗng dưng, tự đáy lòng, ông nghe tiếng Chúa:
- “Như ngươi biết thì ngươi đã làm gì? Hãy làm ngay bây giờ cái ngươi định làm lúc ấy. Có thế, ngươi sẽ được bình an.”
Được yên ủi và vững dạ, người ấy tự phú thác theo thần ý Chúa và không phải xao xuyến nữa.
Người ấy không còn thiết tò mò tìm biết số phận tương lai, nhưng chỉ chuyên lo tìm biết ý Chúa, biết cái gì đẹp ý Chúa, cái gì hoàn hảo nhất và thực hành chu đáo những cái gì là tốt, là thiện. (Gương Chúa Giêsu)
706. Hãy làm lấy ly nước nếu bạn có trong tay một quả chanh.
Trong khi viết quyển sách nầy, tôi (Dale Carnegie) có ghé ngang thăm trường đại học Chicago.
Tôi hỏi ngài hiệu trưởng Robert Mayard Hutchins làm thế nào để khỏi phải lo lắng. Ngài trả lời:
- “Tôi luôn cố gắng làm theo lời khuyên bảo của một vị hiệu trưởng rằng: nếu bạn có trong tay một quả chanh, thì hãy tự làm lấy cho mình một ly nước chanh.”
Đó là điều một nhà giáo dục vĩ đại đã làm.
Nhưng kẻ ngốc sẽ làm điều ngược lại. Nếu như cuộc đời nầy, đưa hắn một trái chanh, hắn sẽ vứt đi và nói: “Ta thất bại rồi. Số phận đã an bài. Ta không còn có cơ hội nữa.” Sau đó, hắn sẽ căm ghét cuộc đời nầy, tự nhốt mình trong nỗi day dứt triền miên.
Nhưng một người thông minh thì lại khác: “Thất bại nầy mang lại cho ta bài học gì nào? Làm cách nào, ta mới có thể thay đổi thời cuộc? Làm cách nào, ta có thể làm một ly nước từ trái chanh nầy?” (Giảm Bớt Lo Âu)
707. Không nên khó chịu vì bị phê bình.
Nhiều nhân vật nổi tiếng đã có những thành tựu to lớn ở Mỹ như tổng thống Washington (bị phê bình chỉ hơn tên tội phạm giết người một tý thôi …), như Thomas, người viết bản “Tuyên ngôn độc lập” ( bị phê bình: nếu ông ta làm tổng thống thì chúng ta sẽ chịu sỉ nhục to lớn và bị tổn hại nghiêm trọng …), như tướng Grant, trở thành một biểu tượng của nhân dân Mỹ (bị ghen ghét, bị sỉ vả, bắt bớ, bị tước binh quyền, …), nhưng họ không bị gục ngã vì những lời phê bình, chỉ trích, mà ngược lại, họ càng lạc quan và tự tin để có được những thành tựu to lớn hơn. (x. 3 Điều Nên Biết)
708. Muốn đạt mục tiêu chính cao xa, phải có những mục tiêu phụ gần.
Rất nhiều người làm việc, sở sĩ bỏ dở nửa chừng, không phải vì quá khó khăn, mà vì khoảng cách với thành công quá xa. Chính vì yếu tố tâm lý nầy, nên đã dẫn đến thất bại.
Nếu đem khoảng cách dài, phân chia thành từng khoảng cách nhỏ, từng bước vượt qua nó, thì có thể cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cụ thể hoá mục tiêu, có thể giúp bạn thấy rõ nên làm những việc gì và như thế nào để có thể làm tốt….
Người thông minh, để đạt được mục tiêu chính, luôn phải thiết lập “mục tiêu phụ”. Như vậy, có thể hoàn thành mục tiêu chính một cách khá dễ dàng.
Rất nhiều người, vì mục tiêu ở quá xa, hoặc lý tưởng quá xa vời, mà dễ dàng đầu hàng. Điều nầy thật đáng tiếc.
Nếu đặt ra những “mục tiêu phụ” sẽ có thể nhanh chóng gặt hái được thành tích khiến người vừa ý.
Có thể từng bước hoàn thành “mục tiêu phụ”, áp lực tâm lý cũng sẽ theo đó mà giảm dần. Một ngày nào đó, mục tiêu chính sẽ có thể hoàn thành.
Đã từng có một bà lão người Mỹ 63 tuổi, từ thành phố New York, đi bộ đến thành phố Miami ở bang Floriđa. Ở đó, một nhà báo đã đến phỏng vấn. Nhà báo muốn biết bà làm sao có đủ dũng khí để có thể tiếp tục tiến bước với vô vàn khó khăn gặp phải trên đường?
Bà lão trả lời:
- “Bước một bước thì không cần dũng khí, nhưng điều tôi làm, là như vậy.Trước tiên, tôi bước một bước. Tiếp đó, lại tiến thêm một bước. Cứ như vậy, tôi đã đến được đây.” (Lựa Chọn Để Quyết Định Cuộc Sống)
709. Mật ngọt chết ruồi!
Nếu khi bực bội với ai mà trút được cơn giận lên đầu họ, hẳn bạn cảm thấy hả dạ lắm. Nhưng còn họ thì sao, họ có nghĩ như bạn không? Cái giọng hung hăng và thái độ thù hằn của bạn có làm cho bạn muốn giảng hoà không?
Woodrow Wilson từng nói:
- “Nếu anh đưa hai quả đấm ra để nói chuyện với tôi, thì tôi cam đoan với anh rằng hai quả đấm của tôi nhanh gấp đôi của anh đấy…”
Cách đây hơn một trăm năm, tổng thống Lincoln từng phát biểu:
- “Có một câu châm ngôn cổ dạy rằng: “Mật ngọt chết ruồi.” Chẳng những ruồi, mà con người cũng vậy! Nếu muốn ai đó nghe theo mình, trước tiên bạn phải chứng tỏ sự chân thành của mình, rồi dùng những lý lẽ ngọt ngào, khéo léo để thu phục trái tim họ. Đó chính là nghệ thuật thuyết phục người khác.”
… Daniel Webster là một trong những luật sư nổi tiếng nhất thời bấy giờ về tài hùng biện. Tuy nhiên, khi bào chữa cho thân chủ, dù lý lẽ có hùng hồn và thuyết phục đến đâu đi nữa, ông cũng không quên thêm vào những câu nói mang tính xoa dịu như:
- “Quyền định đoạt thuộc về bồi thẩm đoàn.”
- “Có lẽ điều nầy đáng cho chúng ta suy ngẫm.”
- “Đây là vài khúc mắc mà tôi tin chắc các ngài sẽ không bỏ qua.”
- “Các ngài vốn am tường tâm lý con người, chắc các ngài sẽ dễ dàng hiểu được ý nghĩa của những hành vi nầy.”
Không hăm doạ, không tạo áp lực nhằm thúc ép người khác nghe theo mình, Webster cứ ôn tồn, trầm tĩnh, thân thiện.
Chính điều đó đã giúp ông thành công và nổi tiếng. (Vui Sống và Làm Việc)
710. Tấm thiệp chúc mừng sinh nhật tràn đầy tình cảm
Tại một huyện nhỏ của Nhật Bản, có một hiệu thuốc, quy mô không to lắm, nhưng rất có tiếng ở trong vùng. Khách hàng chủ yếu là khách quen.
Nguyên nhân nào khiến cho họ có thể vượt trội hơn các cửa hàng thuốc khác đến vậy?
Hoá ra, trong phòng khám của họ, có mười mấy chiếc hộp trống. Trên mỗi chiếc hộp, có ghi ngày tháng. Tất cả cả các bệnh nhân đến mua hàng, đều phải gửi lại bệnh án.
Cửa hàng thuốc nhờ vào bệnh án của từng người mà biết được ngày tháng năm sinh của họ.
Cửa hàng đã chuẩn bị cho các khách hàng, mỗi người, một tấm thiếp mừng sinh nhật, đồng thời, bên trên có viết rằng: “Sức khoẻ của quý khách là mong muốn của chúng tôi. Nếu như quý khách đã hoàn toàn mạnh khoẻ, hãy nói cho chúng tôi. Còn nếu như quý khách không may vẫn phải còn dùng đến thuốc, hãy gọi đến cho chúng tôi. Chúng tôi xin được phục vụ hết lòng.”
Những tấm thiệp tràn đầy sự ấm áp và thân thiết như vậy, được cất trong các hộp thuốc có ngày tháng khác nhau.
Đương nhiên, những gì khách hàng nhận được, sẽ không đơn giản chỉ là sự quan tâm của cửa hành. Sau khi bình phục, họ sẽ rất nhớ ơn cửa hàng. Còn nếu chưa khỏi bệnh thì chắc chắn họ sẽ đến của hàng để mua trhuốc tiếp.
Những cử chỉ tuy rất nhỏ của cửa hàng, nhưng đã được các khách hàng ghi sâu trong tim. Chính điều đó khiến cho lượng khách hàng mới và khách hàng quen đến cửa hàng, ngày càng đông….
Khi sản phẩm khác nhau, người ta sẽ so sánh chất lượng.
Chất lượng như nhau, thì so đến giá cả.
Giá cả như nhau, thì so sánh phục vụ.
Phục vụ càng tốt, chắc chắn sẽ giúp đỡ càng nhiều cho sự thành công trong công việc. (315 Đạo Lý Giúp Bạn Thành Công)
LM Nguyễn Vinh Gioang
701. Thời giờ rất quý báu
Thiên Chúa đánh giá thời giờ rất cao. Ngài rất quý thời giờ. Giàu sang vô biên như Ngài, mà Ngài không bao giờ ban cho chúng ta có cùng một lúc hai giây, hai phút, hai giờ, hai ngày, hai tuần, hai năm.
Khi ban cho chúng ta sống trong một năm, Thiên Chúa ban cho chúng ta có 31.536.000 giây đồng hồ. Ngài lấy lại giây phút trước, rồi mới ban cho chúng ta giây phút sau. Dù là giáo hoàng hay hồng y, dù là hoàng đế hay tổng thống, không ai có thể tiêu xài hai giây đồng hồ trong một lúc.
Những kẻ chịu phạt đời đời trong hoả ngục, chỉ cần được trở lại trên trần gian nầy trong một giây mà thôi, cũng đủ để cho họ ăn năn tội cách trọn mà lên nước thiên đàng.
Thời giờ rất quý báu như thế, thế mà có nhiều người phí phạm thời giờ, không dùng thời giờ để sống cho đẹp lòng Chúa.
Theo một cuộc điều tra được tiến hành tại một nơi có một số đông người sống đạo lơ là, thì trong một năm, họ có 8.760 giờ: họ đi lui đi tới, mất 260 giờ; họ nói chuyện với người khác, mất 310 giờ; họ tắm rửa và sửa soạn trong con người của họ, mất 620 giờ; họ ăn uống, mất 930 giờ; họ ngủ, mất 2.900 giờ; họ làm việc, mất 3.650 giờ; và họ dành cho các công việc đạo đức: 25 giờ!
702. Thời giờ rất chóng qua!
Thời giờ qua mau và biến mất.
Sách ông Gióp (9,25-26): “Ngày đời tôi trôi qua nhanh hơn chạy đua, chúng trốn chạy mà không tìm thấy hạnh phúc. Chúng lướt mau như thuyền nan, như đại bàng bổ xuống con mồi.”
Thánh vịnh (90,10): “Cộng niên tuế, ước chừng bảy chục, khoẻ lắm chăng, cũng được bát tuần. Hầu trọn kiếp, chỉ là lao đao khốn khổ vì năm tháng sầm sập qua đi và chúng tôi vụt mất.”.
Sách Khôn Ngoan (2,4-5): “Với thời gian, tên tuổi ta sẽ bị lãng quên, sẽ không ai nhớ đến các việc ta làm; đời ta sẽ qua đi như vết chân mây, và tan biến như đám sương mù bị ánh dương rượt đuổi, bị đè bẹp xuống dưới sức nóng mặt trời, Quả thế, sinh thời của ta như bóng lướt qua, số tận rồi, ta không còn thể phục hồi, ấn đã niêm, và không ai sẽ quay lại.”
Ssch Giảng Viên (11,7-10): “Mọi điều xảy đến, thảy là phù vân… Vì phù vân cả, thiếu thời với buổi tóc xanh.”
Theo lời của một người kia thách đố: “Tôi đã đánh mất hai tiếng đồng hồ bằng vàng, tôi đã đánh mất 120 phút bằng ngọc. Nhưng không ai đem trả lại cho tôi được đâu, vì họ sẽ không bao giờ tìm ra được hai tiếng đồng hồ bằng vàng mà tôi đã làm mất, và 120 phút bằng ngọc mà tôi đã làm mất.”
703. Hôm qua… và hôm nay!
Thánh Antôniô kể rằng:
Khi hoàng đế Alêxanđrô Cả băng hà, có quân tử kia la lên rằng:
“Kìa, người hôm qua còn đạp đất dưới chân, nhưng hôm nay lại bị đất lấp trên mình; hôm qua, cả thiên hạ cũng chưa thể làm cho ông thoả mãn, nhưng hôm nay, bảy tấc đất cũng đã là thừa đối với ông; hôm qua, còn là đại tướng, vô số quân lính, cai trị khắp thiên hạ, thế mà giờ đây, cũng chỉ được vài người khiên đi để lấp dưới mồ.” (Chân Lý Đời Đời)
704. “Tôi nhất quyết không làm chuyện dại dột như vậy bao giờ!”
Xưa, ông Tôma, khi bị vua Henri VIII lên án xử tử vì đạo, thì bà Luy, vợ của ông, đến khuyên ông quá mà vâng lệnh vua, nhưng ông Tôma đã hỏi lại bà:
- “Hỡi Luy, bà cũng rõ tôi đã già, liệu tôi còn sống được mấy năm nữa?”
Bà vợ không hiểu được ẩn ý của câu hỏi, đã trả lời:
- “Ít ra cũng được vài chục năm nữa.”
Ông Tôma liền nói rằng:
- “Bà vụng về lắm, bà ơi! Buôn bán như bà thì lỗ chết! Bà tính gì mà lạ vậy? Bà ưng tôi sống thêm vài chục năm nữa để rồi tôi mất luôn phần phúc đời đời trên thiên đàng và phải chịu muôn khổ hình trong hoả ngục sao? Tôi nhất quyết không làm chuyện dại dột như vậy bao giờ!” (Việc Rỗi Linh Hồn)
705. Phó thác theo thánh ý Chúa thì không còn xao xuyến nữa.
Có người kia bán tín bán nghi luôn.
Một hôm, buồn quá, ông vào thánh đường, quỳ trước bàn thờ cầu nguyện.
Tình cờ, trí ông bật tư tưởng: “Ừ! Giá ra mình cũng biết rằng mình phải kiên nhẫn!”
Bỗng dưng, tự đáy lòng, ông nghe tiếng Chúa:
- “Như ngươi biết thì ngươi đã làm gì? Hãy làm ngay bây giờ cái ngươi định làm lúc ấy. Có thế, ngươi sẽ được bình an.”
Được yên ủi và vững dạ, người ấy tự phú thác theo thần ý Chúa và không phải xao xuyến nữa.
Người ấy không còn thiết tò mò tìm biết số phận tương lai, nhưng chỉ chuyên lo tìm biết ý Chúa, biết cái gì đẹp ý Chúa, cái gì hoàn hảo nhất và thực hành chu đáo những cái gì là tốt, là thiện. (Gương Chúa Giêsu)
706. Hãy làm lấy ly nước nếu bạn có trong tay một quả chanh.
Trong khi viết quyển sách nầy, tôi (Dale Carnegie) có ghé ngang thăm trường đại học Chicago.
Tôi hỏi ngài hiệu trưởng Robert Mayard Hutchins làm thế nào để khỏi phải lo lắng. Ngài trả lời:
- “Tôi luôn cố gắng làm theo lời khuyên bảo của một vị hiệu trưởng rằng: nếu bạn có trong tay một quả chanh, thì hãy tự làm lấy cho mình một ly nước chanh.”
Đó là điều một nhà giáo dục vĩ đại đã làm.
Nhưng kẻ ngốc sẽ làm điều ngược lại. Nếu như cuộc đời nầy, đưa hắn một trái chanh, hắn sẽ vứt đi và nói: “Ta thất bại rồi. Số phận đã an bài. Ta không còn có cơ hội nữa.” Sau đó, hắn sẽ căm ghét cuộc đời nầy, tự nhốt mình trong nỗi day dứt triền miên.
Nhưng một người thông minh thì lại khác: “Thất bại nầy mang lại cho ta bài học gì nào? Làm cách nào, ta mới có thể thay đổi thời cuộc? Làm cách nào, ta có thể làm một ly nước từ trái chanh nầy?” (Giảm Bớt Lo Âu)
707. Không nên khó chịu vì bị phê bình.
Nhiều nhân vật nổi tiếng đã có những thành tựu to lớn ở Mỹ như tổng thống Washington (bị phê bình chỉ hơn tên tội phạm giết người một tý thôi …), như Thomas, người viết bản “Tuyên ngôn độc lập” ( bị phê bình: nếu ông ta làm tổng thống thì chúng ta sẽ chịu sỉ nhục to lớn và bị tổn hại nghiêm trọng …), như tướng Grant, trở thành một biểu tượng của nhân dân Mỹ (bị ghen ghét, bị sỉ vả, bắt bớ, bị tước binh quyền, …), nhưng họ không bị gục ngã vì những lời phê bình, chỉ trích, mà ngược lại, họ càng lạc quan và tự tin để có được những thành tựu to lớn hơn. (x. 3 Điều Nên Biết)
708. Muốn đạt mục tiêu chính cao xa, phải có những mục tiêu phụ gần.
Rất nhiều người làm việc, sở sĩ bỏ dở nửa chừng, không phải vì quá khó khăn, mà vì khoảng cách với thành công quá xa. Chính vì yếu tố tâm lý nầy, nên đã dẫn đến thất bại.
Nếu đem khoảng cách dài, phân chia thành từng khoảng cách nhỏ, từng bước vượt qua nó, thì có thể cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cụ thể hoá mục tiêu, có thể giúp bạn thấy rõ nên làm những việc gì và như thế nào để có thể làm tốt….
Người thông minh, để đạt được mục tiêu chính, luôn phải thiết lập “mục tiêu phụ”. Như vậy, có thể hoàn thành mục tiêu chính một cách khá dễ dàng.
Rất nhiều người, vì mục tiêu ở quá xa, hoặc lý tưởng quá xa vời, mà dễ dàng đầu hàng. Điều nầy thật đáng tiếc.
Nếu đặt ra những “mục tiêu phụ” sẽ có thể nhanh chóng gặt hái được thành tích khiến người vừa ý.
Có thể từng bước hoàn thành “mục tiêu phụ”, áp lực tâm lý cũng sẽ theo đó mà giảm dần. Một ngày nào đó, mục tiêu chính sẽ có thể hoàn thành.
Đã từng có một bà lão người Mỹ 63 tuổi, từ thành phố New York, đi bộ đến thành phố Miami ở bang Floriđa. Ở đó, một nhà báo đã đến phỏng vấn. Nhà báo muốn biết bà làm sao có đủ dũng khí để có thể tiếp tục tiến bước với vô vàn khó khăn gặp phải trên đường?
Bà lão trả lời:
- “Bước một bước thì không cần dũng khí, nhưng điều tôi làm, là như vậy.Trước tiên, tôi bước một bước. Tiếp đó, lại tiến thêm một bước. Cứ như vậy, tôi đã đến được đây.” (Lựa Chọn Để Quyết Định Cuộc Sống)
709. Mật ngọt chết ruồi!
Nếu khi bực bội với ai mà trút được cơn giận lên đầu họ, hẳn bạn cảm thấy hả dạ lắm. Nhưng còn họ thì sao, họ có nghĩ như bạn không? Cái giọng hung hăng và thái độ thù hằn của bạn có làm cho bạn muốn giảng hoà không?
Woodrow Wilson từng nói:
- “Nếu anh đưa hai quả đấm ra để nói chuyện với tôi, thì tôi cam đoan với anh rằng hai quả đấm của tôi nhanh gấp đôi của anh đấy…”
Cách đây hơn một trăm năm, tổng thống Lincoln từng phát biểu:
- “Có một câu châm ngôn cổ dạy rằng: “Mật ngọt chết ruồi.” Chẳng những ruồi, mà con người cũng vậy! Nếu muốn ai đó nghe theo mình, trước tiên bạn phải chứng tỏ sự chân thành của mình, rồi dùng những lý lẽ ngọt ngào, khéo léo để thu phục trái tim họ. Đó chính là nghệ thuật thuyết phục người khác.”
… Daniel Webster là một trong những luật sư nổi tiếng nhất thời bấy giờ về tài hùng biện. Tuy nhiên, khi bào chữa cho thân chủ, dù lý lẽ có hùng hồn và thuyết phục đến đâu đi nữa, ông cũng không quên thêm vào những câu nói mang tính xoa dịu như:
- “Quyền định đoạt thuộc về bồi thẩm đoàn.”
- “Có lẽ điều nầy đáng cho chúng ta suy ngẫm.”
- “Đây là vài khúc mắc mà tôi tin chắc các ngài sẽ không bỏ qua.”
- “Các ngài vốn am tường tâm lý con người, chắc các ngài sẽ dễ dàng hiểu được ý nghĩa của những hành vi nầy.”
Không hăm doạ, không tạo áp lực nhằm thúc ép người khác nghe theo mình, Webster cứ ôn tồn, trầm tĩnh, thân thiện.
Chính điều đó đã giúp ông thành công và nổi tiếng. (Vui Sống và Làm Việc)
710. Tấm thiệp chúc mừng sinh nhật tràn đầy tình cảm
Tại một huyện nhỏ của Nhật Bản, có một hiệu thuốc, quy mô không to lắm, nhưng rất có tiếng ở trong vùng. Khách hàng chủ yếu là khách quen.
Nguyên nhân nào khiến cho họ có thể vượt trội hơn các cửa hàng thuốc khác đến vậy?
Hoá ra, trong phòng khám của họ, có mười mấy chiếc hộp trống. Trên mỗi chiếc hộp, có ghi ngày tháng. Tất cả cả các bệnh nhân đến mua hàng, đều phải gửi lại bệnh án.
Cửa hàng thuốc nhờ vào bệnh án của từng người mà biết được ngày tháng năm sinh của họ.
Cửa hàng đã chuẩn bị cho các khách hàng, mỗi người, một tấm thiếp mừng sinh nhật, đồng thời, bên trên có viết rằng: “Sức khoẻ của quý khách là mong muốn của chúng tôi. Nếu như quý khách đã hoàn toàn mạnh khoẻ, hãy nói cho chúng tôi. Còn nếu như quý khách không may vẫn phải còn dùng đến thuốc, hãy gọi đến cho chúng tôi. Chúng tôi xin được phục vụ hết lòng.”
Những tấm thiệp tràn đầy sự ấm áp và thân thiết như vậy, được cất trong các hộp thuốc có ngày tháng khác nhau.
Đương nhiên, những gì khách hàng nhận được, sẽ không đơn giản chỉ là sự quan tâm của cửa hành. Sau khi bình phục, họ sẽ rất nhớ ơn cửa hàng. Còn nếu chưa khỏi bệnh thì chắc chắn họ sẽ đến của hàng để mua trhuốc tiếp.
Những cử chỉ tuy rất nhỏ của cửa hàng, nhưng đã được các khách hàng ghi sâu trong tim. Chính điều đó khiến cho lượng khách hàng mới và khách hàng quen đến cửa hàng, ngày càng đông….
Khi sản phẩm khác nhau, người ta sẽ so sánh chất lượng.
Chất lượng như nhau, thì so đến giá cả.
Giá cả như nhau, thì so sánh phục vụ.
Phục vụ càng tốt, chắc chắn sẽ giúp đỡ càng nhiều cho sự thành công trong công việc. (315 Đạo Lý Giúp Bạn Thành Công)
LM Nguyễn Vinh Gioang