Dan Lee
02-12-2009, 12:20 AM
MỞ CỬA
http://www.vietcatholic.org/pics/5116195.gif
Một đôi vợ chồng lo lắng mãi không thôi, bởi vì con của họ đã đi ngược lại tôn giáo truyền thống của gia tộc, vả lại nó còn tự nhận mình là chủ nghĩa tự do.
Đại sư nói: “Không cần phải lo lắng, nếu thằng nhỏ ấy thật có thể trung thành với suy nghĩ của mình, chánh khí trời đất tất nhiên vượng lên, bảo vệ nó đến biên giới của tiếng vọng.”
(Trích: Huệ nhãn thiền tâm)
Suy tư:
Tín ngưỡng, tôn giáo là tự do của mỗi con người lựa chọn với tấm lòng chân thành, không một ai có thể ép buộc người khác đi theo tôn giáo của mình...
Tiếng vọng chính là tình yêu của Thiên Chúa, tình yêu này được tỏ hiện nơi Chúa Giê-su là Đấng vì yêu thương mà giáng sinh xuống thế làm người, chịu đau khổ, chịu đóng đinh và chết trên thập giá, và sau ba ngày thì sống lại, đó chính là niềm tin của chúng ta: người Ki-tô hữu.
Cha mẹ chịu trách nhiệm trước mặt Chúa về đức tin của con cái mình, bởi vì đức tin của con cái được Chúa ban cho qua bí tích Rửa Tội và được sự ưng thuận của cha mẹ. Cho nên trách nhiệm và bổn phận của cha mẹ không những nuôi nấng dạy dỗ con cái mình về phần xác, mà còn phải chăm sóc đến đức tin của con mình nữa...
Khi cha mẹ lãnh đạm với niềm tin của mình, thì đồng thời cha mẹ cũng mất đi uy lực dạy dỗ con cái đi theo tôn giáo mà chúng nó đã đón nhận qua sự bảo đảm của mình trước mặt Thiên Chúa và Giáo Hội, cho nên hãy tự vấn cuộc sống tâm linh của mình mỗi ngày, để hướng dẫn con cái đi đúng đường mà Giáo Hội đã dạy.
Khi cha mẹ nhiệt tình với niềm tin của mình, thì sẽ đốt cháy đèn đức tin trong lòng con cái của mình, và đó chính là mở ra cuộc sống tâm linh của con cái vậy.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
http://www.vietcatholic.org/pics/5116195.gif
Một đôi vợ chồng lo lắng mãi không thôi, bởi vì con của họ đã đi ngược lại tôn giáo truyền thống của gia tộc, vả lại nó còn tự nhận mình là chủ nghĩa tự do.
Đại sư nói: “Không cần phải lo lắng, nếu thằng nhỏ ấy thật có thể trung thành với suy nghĩ của mình, chánh khí trời đất tất nhiên vượng lên, bảo vệ nó đến biên giới của tiếng vọng.”
(Trích: Huệ nhãn thiền tâm)
Suy tư:
Tín ngưỡng, tôn giáo là tự do của mỗi con người lựa chọn với tấm lòng chân thành, không một ai có thể ép buộc người khác đi theo tôn giáo của mình...
Tiếng vọng chính là tình yêu của Thiên Chúa, tình yêu này được tỏ hiện nơi Chúa Giê-su là Đấng vì yêu thương mà giáng sinh xuống thế làm người, chịu đau khổ, chịu đóng đinh và chết trên thập giá, và sau ba ngày thì sống lại, đó chính là niềm tin của chúng ta: người Ki-tô hữu.
Cha mẹ chịu trách nhiệm trước mặt Chúa về đức tin của con cái mình, bởi vì đức tin của con cái được Chúa ban cho qua bí tích Rửa Tội và được sự ưng thuận của cha mẹ. Cho nên trách nhiệm và bổn phận của cha mẹ không những nuôi nấng dạy dỗ con cái mình về phần xác, mà còn phải chăm sóc đến đức tin của con mình nữa...
Khi cha mẹ lãnh đạm với niềm tin của mình, thì đồng thời cha mẹ cũng mất đi uy lực dạy dỗ con cái đi theo tôn giáo mà chúng nó đã đón nhận qua sự bảo đảm của mình trước mặt Thiên Chúa và Giáo Hội, cho nên hãy tự vấn cuộc sống tâm linh của mình mỗi ngày, để hướng dẫn con cái đi đúng đường mà Giáo Hội đã dạy.
Khi cha mẹ nhiệt tình với niềm tin của mình, thì sẽ đốt cháy đèn đức tin trong lòng con cái của mình, và đó chính là mở ra cuộc sống tâm linh của con cái vậy.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.