nguyenvuvnn
02-14-2009, 08:08 PM
Tối ấy, chàng đang trên đường lái xe về nhà. Tìm việc trong cái thị trấn này cũng khó như tìm kim đáy bể vậy, nhưng chàng không từ bỏ. Kể từ khi nhà máy đóng cửa, chàng thành người thất nghiệp. Mùa đông sắp đến gần, cái lạnh thấu da đang gõ cửa…
Đó là con đường đơn độc. Trên con đường ấy không còn mấy ai bước tiếp, hầu hết các bạn chàng cũng đã từ bỏ rồi. Họ còn có gia đình phải nuôi sống, và những giấc mơ cần thực hiện. Riêng chàng vẫn kiên nhẫn trụ lại. Suy cho cùng, mảnh đất này là nơi chàng đã mai táng cha mẹ mình, chàng sinh ra ở đây và hiểu nó quá rõ. Con đường này chàng có thể đi mà chẳng cần mở mắt, chàng có thể nói cho bạn biết chính xác hai bên đường có gì. Điều này vô tình thật hữu ích khi đèn pha xe chàng không còn dùng được nữa.
Trời dần tối, những bông tuyết nhẹ cũng bắt đầu rơi. Chàng nên vội vã hơn. Quả thực, chàng không nhìn rõ lắm người phụ nữ đứng tuổi đang mắc kẹt bên vệ đường. Song, dù cảnh vật đã bắt đầu chạng vạng, chàng vẫn thấy rằng người phụ nữ ấy cần được giúp đỡ. Dừng xe sát trước xe người phụ nữ, chàng mở cửa bước xuống.
Người phụ nữ đứng tuổi không hết lo lắng ngay cả khi trên khuôn mặt chàng đã nở một nụ cười. Bởi bà đã đứng đây có đến hàng tiếng đồng hồ, nhưng không ai dừng lại giúp bà cả. Người đàn ông này liệu có làm hại bà không? Trông anh ta không “an toàn” lắm - nghèo và đói.
Chàng có thể thấy người phụ nữ đứng đó trong giá rét, đang lo sợ. Chàng biết bà cảm thấy điều gì. Chàng nói: “Tôi dừng lại để giúp bà, thưa bà. Sao bà không vào đợi trong xe cho ấm hơn? Nhân thể, tôi là Bryan”.
Chiếc xe chỉ bị xẹp lốp, nhưng với một người phụ nữ đã lớn tuổi thì đó là cả một vấn đề. Bryan bò xuống gầm xe kiểm tra. Sau một lúc hì hụi chàng đã thay được lốp xe cho người phụ nữ, nhưng trông chàng lúc này thật nhếch nhác, lem luốc, và đôi tay thì đau.
Người phụ nữ lúc này kéo cửa kính cửa sổ xuống, bắt đầu trò chuyện với chàng. Bà không ngớt lời cảm ơn chàng trai đã dừng lại giúp bà, trong khi Bryan chỉ cười khi đóng nắp thùng xe của bà xuống.
Người phụ nữ hỏi Bryan bà phải trả cho chàng bao nhiêu, vì bà không rõ bao nhiêu thì đủ. Bryan chưa hề toan tính đến chuyện tiền, với chàng, đây không phải một công việc để mà được trả lương. Chàng chỉ giúp người khi cần, bởi chính chàng cũng từng được người khác đưa tay giúp đỡ. Cả đời chàng đã sống theo cách đó, và chưa bao giờ giúp người vì một động cơ nào khác.
Chàng nói với người phụ nữ rằng, nếu bà muốn trả công cho chàng, lần tới khi gặp ai đó cần giúp đỡ, hãy đưa tay giúp họ, và nghĩ đến chàng.
Bryan đợi cho đến khi người phụ nữ khởi động xe và lái đi. Một ngày lạnh giá và nặng nề, nhưng chàng cảm thấy vui vì sắp về đến nhà, vì đang biến mất dần trong mảng sáng tối.
Vài dặm về phía cuối đường, người phụ nữ đứng tuổi gặp một quán cà phê nhỏ. Bà bước vào mua chút gì để ăn, và tìm chút hơi ấm trước hành trình cuối cùng để sải bước về nhà
Đó là một quán ăn cáu bẩn. Máy tính tiền trông giống một chiếc điện thoại hỏng hơn. Cô phục vụ bàn đến bên mang cho bà một chiếc khăn sạch để lau khô tóc. Cô ấy có nụ cười ngọt ngào, nụ cười dường như đã ở trên khuôn mặt cả ngày và chưa hề bị xóa. Người phụ nữ nhận ra cô phục vụ đang mang thai tầm 8 tháng, song cô ấy không để những nặng nềm khó chịu, thậm chí là đau đớn làm đổi thay thái độ mến khách của mình. Người phụ nữ tự hỏi vì sao một người nghèo đến hầu như chẳng có gì lại hào phóng với người lạ được nhường ấy Rồi bà nghĩ đến Bryan.
Sau khi dùng xong bữa, trong lúc cô phục vụ đi lấy tiền thối cho 100 đô la, người phụ nữ lẻn ra ngoài cửa. Đến khi cô phục vụ quay lại, người phụ nữ đã đi mất rồi. Cô phục vụ tự hỏi bà ấy có thể đi đâu, song cô nhận ra dòng chữ gì đó được viết trên khăn giấy đặt trên bàn:
“Cô không nợ gì tôi hết. Tôi cũng từng được nhận như cô rồi. Có người đã giúp đỡ tôi, giờ tôi giúp cô. Nếu muốn trả ơn tôi, hãy làm điều này nhé: Đừng để chuỗi yêu thương này kết thúc”.
Tối đó khi về đến nhà, trèo lên giường ngủ, cô phục vụ bàn vẫn nhớ tới số tiền và những gì người phụ nữ viết. Sao người phụ nữ ấy lại biết vợ chồng cô cần số tiền ấy đến mức nào. Với một em bé sắp ra đời tháng tới,cuộc sống có thể sẽ rất khó khăn. Cô biết chồng mình đã lo lắng đến mức nào, và giờ khi anh ấy đang ngủ ngay bên cạnh, cô nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên anh một nụ hôn, cất giọng thì thầm êm ái: “Mọi việc rồi sẽ ổn. Em yêu anh, Bryan”.
Huyền Anh
Theo NLN
Đó là con đường đơn độc. Trên con đường ấy không còn mấy ai bước tiếp, hầu hết các bạn chàng cũng đã từ bỏ rồi. Họ còn có gia đình phải nuôi sống, và những giấc mơ cần thực hiện. Riêng chàng vẫn kiên nhẫn trụ lại. Suy cho cùng, mảnh đất này là nơi chàng đã mai táng cha mẹ mình, chàng sinh ra ở đây và hiểu nó quá rõ. Con đường này chàng có thể đi mà chẳng cần mở mắt, chàng có thể nói cho bạn biết chính xác hai bên đường có gì. Điều này vô tình thật hữu ích khi đèn pha xe chàng không còn dùng được nữa.
Trời dần tối, những bông tuyết nhẹ cũng bắt đầu rơi. Chàng nên vội vã hơn. Quả thực, chàng không nhìn rõ lắm người phụ nữ đứng tuổi đang mắc kẹt bên vệ đường. Song, dù cảnh vật đã bắt đầu chạng vạng, chàng vẫn thấy rằng người phụ nữ ấy cần được giúp đỡ. Dừng xe sát trước xe người phụ nữ, chàng mở cửa bước xuống.
Người phụ nữ đứng tuổi không hết lo lắng ngay cả khi trên khuôn mặt chàng đã nở một nụ cười. Bởi bà đã đứng đây có đến hàng tiếng đồng hồ, nhưng không ai dừng lại giúp bà cả. Người đàn ông này liệu có làm hại bà không? Trông anh ta không “an toàn” lắm - nghèo và đói.
Chàng có thể thấy người phụ nữ đứng đó trong giá rét, đang lo sợ. Chàng biết bà cảm thấy điều gì. Chàng nói: “Tôi dừng lại để giúp bà, thưa bà. Sao bà không vào đợi trong xe cho ấm hơn? Nhân thể, tôi là Bryan”.
Chiếc xe chỉ bị xẹp lốp, nhưng với một người phụ nữ đã lớn tuổi thì đó là cả một vấn đề. Bryan bò xuống gầm xe kiểm tra. Sau một lúc hì hụi chàng đã thay được lốp xe cho người phụ nữ, nhưng trông chàng lúc này thật nhếch nhác, lem luốc, và đôi tay thì đau.
Người phụ nữ lúc này kéo cửa kính cửa sổ xuống, bắt đầu trò chuyện với chàng. Bà không ngớt lời cảm ơn chàng trai đã dừng lại giúp bà, trong khi Bryan chỉ cười khi đóng nắp thùng xe của bà xuống.
Người phụ nữ hỏi Bryan bà phải trả cho chàng bao nhiêu, vì bà không rõ bao nhiêu thì đủ. Bryan chưa hề toan tính đến chuyện tiền, với chàng, đây không phải một công việc để mà được trả lương. Chàng chỉ giúp người khi cần, bởi chính chàng cũng từng được người khác đưa tay giúp đỡ. Cả đời chàng đã sống theo cách đó, và chưa bao giờ giúp người vì một động cơ nào khác.
Chàng nói với người phụ nữ rằng, nếu bà muốn trả công cho chàng, lần tới khi gặp ai đó cần giúp đỡ, hãy đưa tay giúp họ, và nghĩ đến chàng.
Bryan đợi cho đến khi người phụ nữ khởi động xe và lái đi. Một ngày lạnh giá và nặng nề, nhưng chàng cảm thấy vui vì sắp về đến nhà, vì đang biến mất dần trong mảng sáng tối.
Vài dặm về phía cuối đường, người phụ nữ đứng tuổi gặp một quán cà phê nhỏ. Bà bước vào mua chút gì để ăn, và tìm chút hơi ấm trước hành trình cuối cùng để sải bước về nhà
Đó là một quán ăn cáu bẩn. Máy tính tiền trông giống một chiếc điện thoại hỏng hơn. Cô phục vụ bàn đến bên mang cho bà một chiếc khăn sạch để lau khô tóc. Cô ấy có nụ cười ngọt ngào, nụ cười dường như đã ở trên khuôn mặt cả ngày và chưa hề bị xóa. Người phụ nữ nhận ra cô phục vụ đang mang thai tầm 8 tháng, song cô ấy không để những nặng nềm khó chịu, thậm chí là đau đớn làm đổi thay thái độ mến khách của mình. Người phụ nữ tự hỏi vì sao một người nghèo đến hầu như chẳng có gì lại hào phóng với người lạ được nhường ấy Rồi bà nghĩ đến Bryan.
Sau khi dùng xong bữa, trong lúc cô phục vụ đi lấy tiền thối cho 100 đô la, người phụ nữ lẻn ra ngoài cửa. Đến khi cô phục vụ quay lại, người phụ nữ đã đi mất rồi. Cô phục vụ tự hỏi bà ấy có thể đi đâu, song cô nhận ra dòng chữ gì đó được viết trên khăn giấy đặt trên bàn:
“Cô không nợ gì tôi hết. Tôi cũng từng được nhận như cô rồi. Có người đã giúp đỡ tôi, giờ tôi giúp cô. Nếu muốn trả ơn tôi, hãy làm điều này nhé: Đừng để chuỗi yêu thương này kết thúc”.
Tối đó khi về đến nhà, trèo lên giường ngủ, cô phục vụ bàn vẫn nhớ tới số tiền và những gì người phụ nữ viết. Sao người phụ nữ ấy lại biết vợ chồng cô cần số tiền ấy đến mức nào. Với một em bé sắp ra đời tháng tới,cuộc sống có thể sẽ rất khó khăn. Cô biết chồng mình đã lo lắng đến mức nào, và giờ khi anh ấy đang ngủ ngay bên cạnh, cô nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên anh một nụ hôn, cất giọng thì thầm êm ái: “Mọi việc rồi sẽ ổn. Em yêu anh, Bryan”.
Huyền Anh
Theo NLN