Dan Lee
02-20-2009, 05:28 PM
Chúa Nhật VII thường niên B
(Is 43, 18-19.21.22.24b.25; 2 Cr 1,18-22; Mc 2, 1-12)
Thiên Chúa trung tín, con người ngờ vực
Bài học tuyệt vời của Khổng Tử để lại cho hậu thế: con người sống phải có “nhân - lễ - nghĩa - trí – tín”. Trong cái gọi là ngũ thường ấy có “chữ tín”. Để viết chữ tín, để đọc chữ tín, để nói chữ tín thật là đơn giản nhưng rồi sống chữ tín ấy không đơn giản chút nào cả. Đôi khi cả đời người vẫn chưa sống được vẹn tròn chữ tín. Thiên Chúa, ngay từ những ngày tạo thiên lập địa Ngài vẫn giữ chữ tín với con người, còn con người cứ ngờ vực Thiên Chúa để rồi mối tương quan ấy chuệch choạc làm sao ấy.
Đã bao lần, con người quay lưng với Chúa, đã bỏ con đường của Chúa để đi theo tà thần vì con người ngờ vực. Dẫu ngờ vực, dẫu thất tín bất trung nhưng Thiên Chúa vẫn giữ lòng tín trung với con người. Biết bao nhiêu lần trong lịch sử cứu độ, Thiên Chúa luôn luôn hứa với con người rằng Ngài yêu thương con người và không bao giờ bỏ rơi con người. Bằng chứng thực tế là hôm nay, qua miệng ngôn sứ Isaia, chúng ta lại được nghe lời Chúa hứa với dân Người:
“Phải, Ta sẽ mở một con đường giữa sa mạc,
khơi những dòng sông tại vùng đất khô cằn.
Loài dã thú, chó rừng và đà điểu, đều sẽ tôn vinh Ta;
vì Ta cho nước chảy ngay giữa sa mạc,
khơi những dòng sông tại vùng đất khô cằn,
cho dân Ta tuyển chọn được giải khát.
Ta đã gầy dựng cho Ta dân này, chúng sẽ lên tiếng ngợi khen Ta.
Israel bội nghĩa vong ân
Vậy mà, hỡi Giacob, ngươi đã chẳng kêu cầu Ta;
phải, hỡi Israel, ngươi đã chán Ta rồi.
Ngươi đã không đem chiên đến làm lễ toàn thiêu dâng Ta,
làm hy lễ cho Ta được vinh hiển.
Ta đâu có làm ngươi khổ cực vì phải dâng lễ phẩm cho Ta,
cũng chẳng làm cho ngươi chán chường
vì chuyện hương với khói.
Ngươi đã không bỏ tiền mua hương liệu dâng Ta,
cũng không dâng mỡ béo cho Ta được thoả dạ no lòng.
Ngươi lại còn làm cho Ta cực khổ vì lầm lỗi của ngươi,
làm cho Ta chán chường vì tội ác ngươi phạm.
Nhưng chính Ta đây, vì danh dự của Ta,
Ta sẽ xoá bỏ các tội phản nghịch của ngươi,
và không còn nhớ đến lỗi lầm của ngươi nữa”. (Is 43, 21.22.24b.25)
Những tâm tình của Chúa qua miệng ngôn sứ Isaia chúng ta thấy Chúa dễ thương làm sao ấy ! Chúa như bà mẹ hiền, ấp ủ Israel trong vòng tay yêu thương của mình. Như là hờn, như là trách ấy nhưng cuối cùng vẫn là yêu, vẫn là thương. Thương đến độ không còn nhớ đến lỗi lầm xưa của Israel nữa. Chúng ta nhìn lại cuộc tình giữa Chúa và dân Israel ngày xưa chúng ta thấy buồn cười. Một bên thì qúa yêu, một bên thì cứ bướng bỉnh trước tình yêu ấy. Đặt trường hợp chúng ta, người yêu của chúng ta chỉ cần phản bội chúng ta một lần là chúng ta sẽ từ bỏ để đi tìm người yêu khác chứ chả dại gì đi yêu cái người mà cứ phản bội.
Rất buồn cười: Israel, bao nhiêu lần cũng hứa, cũng sám hối, cũng ăn năn nhưng rồi vẫn chứng nào tật nấy, vẫn cứ ngờ vực trước tình yêu bao la của Chúa.
Lòng con người, miệng lưỡi con người nó làm sao ấy chứ nó không thật. Điều này, Thánh Phaolô trong thư gửi cộng đoàn Côrintô nói cho chúng ta: “Xin Thiên Chúa trung thành chứng giám cho chúng tôi ! Lời chúng tôi nói với anh em chẳng phải vừa là "có" vừa là "không". Vì Đức Ki-tô Giê-su, Con Thiên Chúa, Đấng mà chúng tôi, là Xin-va-nô, Ti-mô-thê và tôi, rao giảng cho anh em, đã không vừa là "có" vừa là "không", nhưng nơi Người chỉ toàn là "có". Quả thật, mọi lời hứa của Thiên Chúa đều là "có" nơi Người”. (2 Cr 1,18-20).
Thiên Chúa đã hứa là Ngài thực hiện chứ không phải là vừa có và vừa không còn con người thì ngược lại, con người ngày hôm nay lúc có lúc không chẳng thể nào mà hiểu được, chẳng thể nào mà tin được.
Thiên Chúa, Ngài đã hứa là Ngài giữ chữ tín cho đến tận cùng của cuộc đời dẫu cho phải hy sinh cả mạng sống của mình. Vì sao ? Vì Ngài là Thiên Chúa. Con người thì khác, vì sợ thiệt thòi về phía mình nên con người cứ thất hứa, cứ nghi ngờ nhau. Nếu giữ chữ tín, đôi khi phải thiệt thòi. Đơn giản như là chuyện phải giữ các Lề Luật của Thiên Chúa thì con người sẽ phải chịu thiệt về mình vì ngày hôm nay sự giả trá nó cứ tràn ngập trong cuộc đời. Vì hoàn cảnh của cuộc đời để rồi con người chẳng thể tin nhau nữa. Chúa thì Chúa khác, Chúa biết là những hành động của Chúa sẽ bị chỉ trích, bị lên án nhưng vì chữ tín, vì tình thương Chúa vẫn thực hiện tình thương ấy.
Bằng chứng cụ thể hôm nay Chúa Giêsu biểu lộ tình thương ấy cho con người qua câu chuyện mà Thánh Maccô thuật lại cho chúng ta.
Theo quan niệm của người Do Thái, người bị tật nguyền là do tội lỗi của họ gây ra. Bệnh bên ngoài cũng là do bệnh trong lòng của họ, người phạm tội xấu xa nên bị phạt như vậy. Quan niệm của người Do Thái ngày xưa hết sức là buồn cười. Chúa Giêsu, thấy anh chàng bại liệt, Chúa Giêsu chạnh lòng thương và lấy quyền năng của mình để chữa lành cho anh cả hồn lẫn xác. Thế nhưng, đáng tiếc thay là những kinh sư có mặt hôm ấy không tin vào quyền năng của Chúa, không tin vào lời của Thiên Chúa nên đã nghĩ xấu về hành động của Chúa Giêsu. Vì là Đấng có quyền năng, tuy những kinh sư không nói nhưng Chúa thấu hiểu lòng của họ và Chúa đã vạch trần bộ mặt của họ, vạch trần cõi lòng sâu thẳm của họ.
Đối lập với những kinh sư hôm ấy là những người đem anh chàng bại liệt đến để Chúa chữa lành. Vì dân chúng tụ tập quá đông trong nhà ngoài sân như thánh Maccô mô tả, họ đành phải khoét một cái lỗ hổng trên mái nhà và thả cái chõng xuống. Nghe như vậy, thấy như vậy không phải là đơn giản. Thử hỏi, chúng ta phải xúm lại mất bao nhiêu người mới lo cho bệnh nhân di chuyển, đàng này còn phải khoét mái nhà để chuyển anh ta xuống. Thật sự là lòng tin của nhóm người này quá lớn và Chúa đã đáp trả lại lòng tin của những người tin ấy bằng cách chữa lành cho anh.
Đó là chuyện ngày xưa, còn ngày nay thì sao ? Ngày nay vẫn có sự đối lập đấy trong cuộc đời này giữa những người tin và những người không tin. Những người không tin sẽ mỉa mai, sẽ miệt thị những người tin như những kinh sư hôm nay mỉa mai không tin Chúa Giêsu như vậy. Những người không tin vì họ trống vắng Thiên Chúa hay nói đúng hơn là họ không có Thiên Chúa trong cuộc đời nên họ đã chống đối và phỉ báng Chúa.
Những người ngày hôm nay khoét lỗ hổng để đưa anh chàng bệnh nhân xuống cho Chúa chữa lành phải chăng là hình ảnh, là bài học cho mỗi người chúng ta. Liệu rằng chúng ta có tin vào quyền năng của Chúa, vào lời hứa của Chúa, vào chữ tín của Chúa để tín thác cuộc đời của Chúa hay không ? Cũng chẳng biết trách ai khi con người ngày hôm nay đánh mất lòng tin vào Chúa nhiều quá để rồi họ cứ ngờ vực Chúa. Ngay cả như con người với con người họ còn ngờ vực nhau huống hồ gì là Thiên Chúa.
Nhìn vào thực trạng của cuộc sống, chẳng hiểu vì sao và vì sao mà tìm chữ tín nơi con người khó quá ! Người ta không còn chân thành và trung tín với nhau nữa nên tất cả các tương quan giữa người với người đều mang đậm chất của sự nghi ngờ lẫn nhau.
Đời sống của những gia đình trẻ ngày hôm nay đang đứng trên bờ vực của chia ly, phân cách. Chồng không còn tin vợ, vợ chẳng còn tin chồng, con cái chẳng tin cha mẹ và cha mẹ cũng chẳng còn tin con cái nữa. Thậm chí, những cộng đoàn sống chung với nhau cho lý tưởng cao đẹp nào đó cũng chẳng còn tin nhau như ngày xưa. Vì sợ ảnh hưởng đến quyền lợi của cá nhân nên một số người đã phá bĩnh đi cái tinh tuý, cái cao đẹp của lý tưởng họ đang sống và họ đi nói nhau đủ thứ đủ điều. Khi nói như vậy thì đâm ra xào xáo trong cộng đoàn, người này nói người kia, người kia nói người nọ để rồi chẳng còn ai dám tin ai mà tâm sự, mà chia sẻ cho nhau nữa. Và từ đó, đôi khi nhìn bề ngoài đời sống gia đình, đời sống chung đó cao đẹp nhưng bên dưới nó mang đầy sự ngờ vực, không tin tưởng nhau nữa.
Với Thiên Chúa, dù thế nào đi chăng nữa, dù có thiệt thòi và thậm chí đến mất mạng sống, Thiên Chúa vẫn tín trung với con người. Thiên Chúa mãi mãi yêu thương và tín trung với chúng ta. Lòng tín trung giữa ta và Thiên Chúa còn được bao nhiêu đó là câu trả lời của mỗi người chúng ta.
Ngày hôm nay, cơ hội để chúng ta nhìn lại chúng ta còn sống trung tín với ông bà cha mẹ và các thành viên trong gia đình, trong cộng đoàn của chúng ta hay không ? Hay là chúng ta sống chung với nhau mà như đùa cợt với nhau vậy. Bề ngoài thì thơn thớt nói cười nhưng bên trong không còn tin tưởng nhau nữa.
Lý do căn bản nhất mà chúng ta đánh mất đi lòng tin tưởng nơi nhau đó là vì chúng ta đã đánh mất lòng tin của chúng ta vào Tình Thương Bao La của Thiên Chúa. Lẽ ra tin Chúa chúng ta lại tin người đời, người đời lại thất tín bất trung để rồi ta lại chán ngán với cuộc đời. Chúa vẫn ở đó, Chúa vẫn chờ đợi chúng ta và Chúa vẫn trung tín với chúng ta. Chuyện quan trọng là chúng ta còn tín trung với Thiên Chúa, với anh chị em đồng loại chúng ta nữa hay không mà thôi.
Anmai, CSsR
(Is 43, 18-19.21.22.24b.25; 2 Cr 1,18-22; Mc 2, 1-12)
Thiên Chúa trung tín, con người ngờ vực
Bài học tuyệt vời của Khổng Tử để lại cho hậu thế: con người sống phải có “nhân - lễ - nghĩa - trí – tín”. Trong cái gọi là ngũ thường ấy có “chữ tín”. Để viết chữ tín, để đọc chữ tín, để nói chữ tín thật là đơn giản nhưng rồi sống chữ tín ấy không đơn giản chút nào cả. Đôi khi cả đời người vẫn chưa sống được vẹn tròn chữ tín. Thiên Chúa, ngay từ những ngày tạo thiên lập địa Ngài vẫn giữ chữ tín với con người, còn con người cứ ngờ vực Thiên Chúa để rồi mối tương quan ấy chuệch choạc làm sao ấy.
Đã bao lần, con người quay lưng với Chúa, đã bỏ con đường của Chúa để đi theo tà thần vì con người ngờ vực. Dẫu ngờ vực, dẫu thất tín bất trung nhưng Thiên Chúa vẫn giữ lòng tín trung với con người. Biết bao nhiêu lần trong lịch sử cứu độ, Thiên Chúa luôn luôn hứa với con người rằng Ngài yêu thương con người và không bao giờ bỏ rơi con người. Bằng chứng thực tế là hôm nay, qua miệng ngôn sứ Isaia, chúng ta lại được nghe lời Chúa hứa với dân Người:
“Phải, Ta sẽ mở một con đường giữa sa mạc,
khơi những dòng sông tại vùng đất khô cằn.
Loài dã thú, chó rừng và đà điểu, đều sẽ tôn vinh Ta;
vì Ta cho nước chảy ngay giữa sa mạc,
khơi những dòng sông tại vùng đất khô cằn,
cho dân Ta tuyển chọn được giải khát.
Ta đã gầy dựng cho Ta dân này, chúng sẽ lên tiếng ngợi khen Ta.
Israel bội nghĩa vong ân
Vậy mà, hỡi Giacob, ngươi đã chẳng kêu cầu Ta;
phải, hỡi Israel, ngươi đã chán Ta rồi.
Ngươi đã không đem chiên đến làm lễ toàn thiêu dâng Ta,
làm hy lễ cho Ta được vinh hiển.
Ta đâu có làm ngươi khổ cực vì phải dâng lễ phẩm cho Ta,
cũng chẳng làm cho ngươi chán chường
vì chuyện hương với khói.
Ngươi đã không bỏ tiền mua hương liệu dâng Ta,
cũng không dâng mỡ béo cho Ta được thoả dạ no lòng.
Ngươi lại còn làm cho Ta cực khổ vì lầm lỗi của ngươi,
làm cho Ta chán chường vì tội ác ngươi phạm.
Nhưng chính Ta đây, vì danh dự của Ta,
Ta sẽ xoá bỏ các tội phản nghịch của ngươi,
và không còn nhớ đến lỗi lầm của ngươi nữa”. (Is 43, 21.22.24b.25)
Những tâm tình của Chúa qua miệng ngôn sứ Isaia chúng ta thấy Chúa dễ thương làm sao ấy ! Chúa như bà mẹ hiền, ấp ủ Israel trong vòng tay yêu thương của mình. Như là hờn, như là trách ấy nhưng cuối cùng vẫn là yêu, vẫn là thương. Thương đến độ không còn nhớ đến lỗi lầm xưa của Israel nữa. Chúng ta nhìn lại cuộc tình giữa Chúa và dân Israel ngày xưa chúng ta thấy buồn cười. Một bên thì qúa yêu, một bên thì cứ bướng bỉnh trước tình yêu ấy. Đặt trường hợp chúng ta, người yêu của chúng ta chỉ cần phản bội chúng ta một lần là chúng ta sẽ từ bỏ để đi tìm người yêu khác chứ chả dại gì đi yêu cái người mà cứ phản bội.
Rất buồn cười: Israel, bao nhiêu lần cũng hứa, cũng sám hối, cũng ăn năn nhưng rồi vẫn chứng nào tật nấy, vẫn cứ ngờ vực trước tình yêu bao la của Chúa.
Lòng con người, miệng lưỡi con người nó làm sao ấy chứ nó không thật. Điều này, Thánh Phaolô trong thư gửi cộng đoàn Côrintô nói cho chúng ta: “Xin Thiên Chúa trung thành chứng giám cho chúng tôi ! Lời chúng tôi nói với anh em chẳng phải vừa là "có" vừa là "không". Vì Đức Ki-tô Giê-su, Con Thiên Chúa, Đấng mà chúng tôi, là Xin-va-nô, Ti-mô-thê và tôi, rao giảng cho anh em, đã không vừa là "có" vừa là "không", nhưng nơi Người chỉ toàn là "có". Quả thật, mọi lời hứa của Thiên Chúa đều là "có" nơi Người”. (2 Cr 1,18-20).
Thiên Chúa đã hứa là Ngài thực hiện chứ không phải là vừa có và vừa không còn con người thì ngược lại, con người ngày hôm nay lúc có lúc không chẳng thể nào mà hiểu được, chẳng thể nào mà tin được.
Thiên Chúa, Ngài đã hứa là Ngài giữ chữ tín cho đến tận cùng của cuộc đời dẫu cho phải hy sinh cả mạng sống của mình. Vì sao ? Vì Ngài là Thiên Chúa. Con người thì khác, vì sợ thiệt thòi về phía mình nên con người cứ thất hứa, cứ nghi ngờ nhau. Nếu giữ chữ tín, đôi khi phải thiệt thòi. Đơn giản như là chuyện phải giữ các Lề Luật của Thiên Chúa thì con người sẽ phải chịu thiệt về mình vì ngày hôm nay sự giả trá nó cứ tràn ngập trong cuộc đời. Vì hoàn cảnh của cuộc đời để rồi con người chẳng thể tin nhau nữa. Chúa thì Chúa khác, Chúa biết là những hành động của Chúa sẽ bị chỉ trích, bị lên án nhưng vì chữ tín, vì tình thương Chúa vẫn thực hiện tình thương ấy.
Bằng chứng cụ thể hôm nay Chúa Giêsu biểu lộ tình thương ấy cho con người qua câu chuyện mà Thánh Maccô thuật lại cho chúng ta.
Theo quan niệm của người Do Thái, người bị tật nguyền là do tội lỗi của họ gây ra. Bệnh bên ngoài cũng là do bệnh trong lòng của họ, người phạm tội xấu xa nên bị phạt như vậy. Quan niệm của người Do Thái ngày xưa hết sức là buồn cười. Chúa Giêsu, thấy anh chàng bại liệt, Chúa Giêsu chạnh lòng thương và lấy quyền năng của mình để chữa lành cho anh cả hồn lẫn xác. Thế nhưng, đáng tiếc thay là những kinh sư có mặt hôm ấy không tin vào quyền năng của Chúa, không tin vào lời của Thiên Chúa nên đã nghĩ xấu về hành động của Chúa Giêsu. Vì là Đấng có quyền năng, tuy những kinh sư không nói nhưng Chúa thấu hiểu lòng của họ và Chúa đã vạch trần bộ mặt của họ, vạch trần cõi lòng sâu thẳm của họ.
Đối lập với những kinh sư hôm ấy là những người đem anh chàng bại liệt đến để Chúa chữa lành. Vì dân chúng tụ tập quá đông trong nhà ngoài sân như thánh Maccô mô tả, họ đành phải khoét một cái lỗ hổng trên mái nhà và thả cái chõng xuống. Nghe như vậy, thấy như vậy không phải là đơn giản. Thử hỏi, chúng ta phải xúm lại mất bao nhiêu người mới lo cho bệnh nhân di chuyển, đàng này còn phải khoét mái nhà để chuyển anh ta xuống. Thật sự là lòng tin của nhóm người này quá lớn và Chúa đã đáp trả lại lòng tin của những người tin ấy bằng cách chữa lành cho anh.
Đó là chuyện ngày xưa, còn ngày nay thì sao ? Ngày nay vẫn có sự đối lập đấy trong cuộc đời này giữa những người tin và những người không tin. Những người không tin sẽ mỉa mai, sẽ miệt thị những người tin như những kinh sư hôm nay mỉa mai không tin Chúa Giêsu như vậy. Những người không tin vì họ trống vắng Thiên Chúa hay nói đúng hơn là họ không có Thiên Chúa trong cuộc đời nên họ đã chống đối và phỉ báng Chúa.
Những người ngày hôm nay khoét lỗ hổng để đưa anh chàng bệnh nhân xuống cho Chúa chữa lành phải chăng là hình ảnh, là bài học cho mỗi người chúng ta. Liệu rằng chúng ta có tin vào quyền năng của Chúa, vào lời hứa của Chúa, vào chữ tín của Chúa để tín thác cuộc đời của Chúa hay không ? Cũng chẳng biết trách ai khi con người ngày hôm nay đánh mất lòng tin vào Chúa nhiều quá để rồi họ cứ ngờ vực Chúa. Ngay cả như con người với con người họ còn ngờ vực nhau huống hồ gì là Thiên Chúa.
Nhìn vào thực trạng của cuộc sống, chẳng hiểu vì sao và vì sao mà tìm chữ tín nơi con người khó quá ! Người ta không còn chân thành và trung tín với nhau nữa nên tất cả các tương quan giữa người với người đều mang đậm chất của sự nghi ngờ lẫn nhau.
Đời sống của những gia đình trẻ ngày hôm nay đang đứng trên bờ vực của chia ly, phân cách. Chồng không còn tin vợ, vợ chẳng còn tin chồng, con cái chẳng tin cha mẹ và cha mẹ cũng chẳng còn tin con cái nữa. Thậm chí, những cộng đoàn sống chung với nhau cho lý tưởng cao đẹp nào đó cũng chẳng còn tin nhau như ngày xưa. Vì sợ ảnh hưởng đến quyền lợi của cá nhân nên một số người đã phá bĩnh đi cái tinh tuý, cái cao đẹp của lý tưởng họ đang sống và họ đi nói nhau đủ thứ đủ điều. Khi nói như vậy thì đâm ra xào xáo trong cộng đoàn, người này nói người kia, người kia nói người nọ để rồi chẳng còn ai dám tin ai mà tâm sự, mà chia sẻ cho nhau nữa. Và từ đó, đôi khi nhìn bề ngoài đời sống gia đình, đời sống chung đó cao đẹp nhưng bên dưới nó mang đầy sự ngờ vực, không tin tưởng nhau nữa.
Với Thiên Chúa, dù thế nào đi chăng nữa, dù có thiệt thòi và thậm chí đến mất mạng sống, Thiên Chúa vẫn tín trung với con người. Thiên Chúa mãi mãi yêu thương và tín trung với chúng ta. Lòng tín trung giữa ta và Thiên Chúa còn được bao nhiêu đó là câu trả lời của mỗi người chúng ta.
Ngày hôm nay, cơ hội để chúng ta nhìn lại chúng ta còn sống trung tín với ông bà cha mẹ và các thành viên trong gia đình, trong cộng đoàn của chúng ta hay không ? Hay là chúng ta sống chung với nhau mà như đùa cợt với nhau vậy. Bề ngoài thì thơn thớt nói cười nhưng bên trong không còn tin tưởng nhau nữa.
Lý do căn bản nhất mà chúng ta đánh mất đi lòng tin tưởng nơi nhau đó là vì chúng ta đã đánh mất lòng tin của chúng ta vào Tình Thương Bao La của Thiên Chúa. Lẽ ra tin Chúa chúng ta lại tin người đời, người đời lại thất tín bất trung để rồi ta lại chán ngán với cuộc đời. Chúa vẫn ở đó, Chúa vẫn chờ đợi chúng ta và Chúa vẫn trung tín với chúng ta. Chuyện quan trọng là chúng ta còn tín trung với Thiên Chúa, với anh chị em đồng loại chúng ta nữa hay không mà thôi.
Anmai, CSsR