Dan Lee
03-19-2009, 09:43 PM
LÃO HÓA
http://vietcatholic.net/pics/5197623.gif
- “Trời ạ, sao ông già thế này chứ ?” đại sư cùng với ông bạn thời niên thiếu sau khi trò chuyện râm ran thì nhịn không được, nên thở dài hỏi như thế.
- “Không ai có thể tránh tuổi già, phải không ?” người bạn của đại sư tự chế giễu.
- “Vâng, không ai có thể tránh được.” Đại sư đồng ý với lời nói cùa người bạn: “Nhưng con người cần phải tránh lão hóa.”
(Trích: Huệ nhãn thiền tâm)
Suy tư:
Không ai có thể tránh tuổi già, vì già cũng là một điều tự nhiên với luật sinh tồn của vạn vật: tre già măng mọc; không ai có thể tránh được tuổi già, nhưng già không có nghĩa là vô dụng, nhưng chính cái lão hóa mới làm cho người ta vô dụng, dù họ còn là thanh niên tuổi đôi mươi.
Không ai có thể tránh tuổi già, nhưng con người cần phải tránh lão hóa. Lão hóa nghĩa là dù tuổi còn trẻ nhưng tâm hồn thì đã già cỗi.
Có một vài linh mục tuổi còn trẻ nhưng đã lão hóa: khó chịu với trẻ em, nhăn nhó với người già, khó tính với giáo dân như bà mẹ chồng với con dâu, như dì ghẻ với con chồng, đạo mạo như ông cụ non, đó là cái lão hóa làm cho giáo xứ của ngài không trẻ trung được, bởi vì tâm hồn ngài đã lão hóa rồi.
Có một vài thanh niên nam nữ tuổi rất trẻ nhưng tâm hồn đã già trước tuổi, lý do là do ăn chơi trác táng, nhậu nhẹt quá độ, phấn son lòe loẹt cả ngày, và do đó mà tâm hồn đã lão hóa không muốn làm gì cả, chỉ muốn hưởng thụ vật chất xác thịt cho thỏa mãn mà thôi.
Tuổi già thì không sợ vì đó là luật tự nhiên, nhưng nên sợ và nên tránh lão hóa, bởi vì thanh niên bị lão hóa thì cũng đồng nghĩa với vô dụng cho một xã hội năng động hôm nay, cũng như linh mục mà lão hóa thì làm thiệt thòi công lao đào tạo của Giáo Hội, và nhất là thiệt thòi cho giáo dân của mình.
Ai hiểu lão hóa cách khác nữa thì cứ hiểu, nhưng chắc chắn một điều lão hóa là tảng đá chặn đường tiến tới của tha nhân.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
http://vietcatholic.net/pics/5197623.gif
- “Trời ạ, sao ông già thế này chứ ?” đại sư cùng với ông bạn thời niên thiếu sau khi trò chuyện râm ran thì nhịn không được, nên thở dài hỏi như thế.
- “Không ai có thể tránh tuổi già, phải không ?” người bạn của đại sư tự chế giễu.
- “Vâng, không ai có thể tránh được.” Đại sư đồng ý với lời nói cùa người bạn: “Nhưng con người cần phải tránh lão hóa.”
(Trích: Huệ nhãn thiền tâm)
Suy tư:
Không ai có thể tránh tuổi già, vì già cũng là một điều tự nhiên với luật sinh tồn của vạn vật: tre già măng mọc; không ai có thể tránh được tuổi già, nhưng già không có nghĩa là vô dụng, nhưng chính cái lão hóa mới làm cho người ta vô dụng, dù họ còn là thanh niên tuổi đôi mươi.
Không ai có thể tránh tuổi già, nhưng con người cần phải tránh lão hóa. Lão hóa nghĩa là dù tuổi còn trẻ nhưng tâm hồn thì đã già cỗi.
Có một vài linh mục tuổi còn trẻ nhưng đã lão hóa: khó chịu với trẻ em, nhăn nhó với người già, khó tính với giáo dân như bà mẹ chồng với con dâu, như dì ghẻ với con chồng, đạo mạo như ông cụ non, đó là cái lão hóa làm cho giáo xứ của ngài không trẻ trung được, bởi vì tâm hồn ngài đã lão hóa rồi.
Có một vài thanh niên nam nữ tuổi rất trẻ nhưng tâm hồn đã già trước tuổi, lý do là do ăn chơi trác táng, nhậu nhẹt quá độ, phấn son lòe loẹt cả ngày, và do đó mà tâm hồn đã lão hóa không muốn làm gì cả, chỉ muốn hưởng thụ vật chất xác thịt cho thỏa mãn mà thôi.
Tuổi già thì không sợ vì đó là luật tự nhiên, nhưng nên sợ và nên tránh lão hóa, bởi vì thanh niên bị lão hóa thì cũng đồng nghĩa với vô dụng cho một xã hội năng động hôm nay, cũng như linh mục mà lão hóa thì làm thiệt thòi công lao đào tạo của Giáo Hội, và nhất là thiệt thòi cho giáo dân của mình.
Ai hiểu lão hóa cách khác nữa thì cứ hiểu, nhưng chắc chắn một điều lão hóa là tảng đá chặn đường tiến tới của tha nhân.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.