Dan Lee
03-20-2009, 06:45 AM
VẬN ĐỘNG GIẾT NGƯỜI !!!
Trên con đường Nguyễn Văn Tạo thuộc huyện Nhà Bè thành phố Hồ Chí Minh, ai đi qua đó sẽ thấy một cái băng-rôn thật to : Thực hiện kế hoạch hoá gia đình là góp phần phát triển đất nước !
Nhìn vào một đất nước nghèo, một đất nước chậm phát triển thì giúp đất nước phát triển không phải là thao thức của riêng một ai nhưng đó là thao thức của tất cả mọi người trong xã hội. Đã là công dân của đất nước, không phân biệt giàu nghèo, không phân biệt trình độ, không phân biệt giai cấp thì đều biết rằng cái chuyện đất nước phát triển là nhiệm vụ của mỗi một người. Chuyện cầu mong cho đất nước phát triển, cơm no ấm áo đó là nguyện ước hết sức chính đáng và hợp lý của con người nhưng để đạt được cái mục đích phát triển đất nước tốt đó ta phải xem lại cái phương tiện để đạt được cái mục đích ấy như thế nào ?
Làm giàu ! Là lẽ dĩ nhiên của mọi người, ai ai cũng muốn mình được giàu có, được nở mặt nở mày để nhìn người, nhìn đời nhưng làm giàu bằng cách nào ? Ai ai cũng biết là làm giàu không phải là làm bất cứ cái gì cũng được. Ví dụ như muốn làm giàu bằng cách ăn cướp hay buôn bán ma tuý là vi phạm pháp luật. Thử hỏi những ai trộm cướp và buôn bán ma tuý thì sẽ bị gì ? Sẽ bị pháp luật trừng trị ngay. Bên cạnh toà án pháp luật còn đạo lý của con người cũng như còn tiếng nói của lương tâm sẽ xét xử con người về hành vi của mình.
Lương tâm thì ai ai cũng có cả nhưng lương tâm ấy cần được huấn luyện, cần được dạy dỗ, cần được vun đắp và phát triển như tri thức của con người vậy. Tri thức thì ai ai cũng có nhưng có nhiều hay ít hay khôn có là tuỳ thuộc mọi người. Đơn giản như chữ viết, nếu muốn thì phải học, phải tập để biết đọc biết viết. Lương tâm cũng cần được đào luyện nếu không lương tâm sẽ bị sai lệch và đôi khi trở thành chai cứng.
Kế hoạch hoá gia đình ! Ai ai cũng biết đó là hạn chế, là điều hoà lại về việc sinh sản để giảm bớt dân số. Đành biết rằng đất nước ta còn nghèo, đất nước ta tuy chật mà người đông. Và vì vậy, chủ trương chung của đất nước giảm dân số là điều cần thiết để góp phần phát triển đất nước nhưng không khéo ta sẽ thực hiện chủ trương đó một cách sai lầm.
Kế hoạch hoá gia đình trước hết là phải nâng cao dân trí, trình độ nhận thức của người dân chứ không phải là kêu gọi người ta sinh sản có kế hoạch. Dù cho thực hiện đúng lời kêu gọi kế hoạch hoá gia đình đi chăng nữa mà không nâng cao trình độ dân trí thì mãi mãi vẫn nằm trong các nước chậm phát triển. Bên cạnh việc nâng cao trình độ ấy việc cần thiết phải nâng cao nữa đó là luân thường đạo lý của con người.
Điều nghịch lý và buồn cười đó là dân thành thị do có ý thức kèm theo tri thức nên tỷ lệ sinh ở thành thị thấp nhiều so với nông thôn. Ở nông thôn, do nhận thức không bằng thành thị nên rồi người ta vô tư sinh sản. Vấn đề ở đây là giáo dục tri thức chứ không phải là nêu cao khẩu hiệu. Bằng chứng là khẩu hiệu có to đấy, băng-rôn có to đấy nhưng mà kết quả chẳng là bao.
Không phải là ít khi một cô gái 18 tuổi đi đăng ký kết hôn với anh chàng 24 tuổi mù chữ ! Quen nhau mới có 2 tuần ở Ấp Rạch Lá đã lên Xã An Thới Đông huyện Cần Giờ của mình để đăng ký kết hôn. Những đứa con của đôi vợ chồng này sẽ đi về đâu ắt hẳn ai cũng biết !
Cũng vậy, em gái 17 tuổi ở Ấp An Đông cùng Xã An Thới Đông cũng vội kết hôn với anh chàng làm thuê ao tôm cho vùng Bầu Thơ Hốc Quả. Những cuộc tình này do đâu ?
Những đôi vợ chồng trẻ này không kịp nhận thức mình sẽ nuôi con, mình sẽ sống gia đình như thế nào nên rằng có bao nhiêu lo “kế hoạch” bấy nhiêu. Còn nếu để thì lại thêm gánh nặng cho vùng biển mặn nghèo nay lại nghèo thêm !
Vùng sát nách thành phố thôi mà trình độ dân trí sao mà ngao ngán ! Cách đây chục năm thì học được lớp 2, lớp 3. Nay khá hơn thì được lớp 6, lớp 7. Phần còn lại chỉ là bán lưng cho trời, bán mặt cho đất với vài con cua con tép đắp đổi qua ngày.
Đáng tiếc thay người ta giáo dục con người về nhận thức về giá trị của sinh sản, đạo lý của con người đàng này họ lại hô hoán khẩu hiệu.
Kế hoạch hoá gia đình là gì ? Là một người phụ nữ trong tuổi mang thai phải làm sao kế hoạch chuyện sinh nở của mình. Đồng nghĩa với chuyện tháng nào mà chị em cảm thấy mất đi cái dấu hiệu bình thường thì chị em đến Uỷ ban bảo vệ bà mẹ trẻ em và tìm đến cái phòng “Hút điều hoà kinh nguyệt” để được bảo vệ. Vào đó người ta sẽ hút đi “mầm sống” đang tượng hình trong các chị để tháng sau các chị có cái dấu hiệu bình thường của người phụ nữ.
Không ít người phụ nữ vì đam mê, vì trót dại, vì sợ nặng gánh của gia đình mà đã đặt chân vào cái phòng “Hút điều hoà kinh nguyệt”. Các chị đâu biết rằng các chị vào đấy là các chị đã viết lên một “trang sử hào hùng” của đời các chị là các chị đã giết bỏ một sinh linh, các chị đã can án giết các hài nhi vô tội.
Thực hiện cái gọi là kế hoạch hoá gia đình có khác chi là vận động một chiến dịch giết người một cách hết sức dã man !
Thế đấy ! Đôi khi để đạt được mục đích tốt con người lại đánh mất đi tiếng nói lương tâm, tiếng nói của đạo lý đã dùng phương tiện xấu.
Thử hỏi một con người ít học, một con người kém cõi xem có ai dám can đảm đi giết người để góp phần phát triển đất nước không ? Những sinh linh, những hài nhi vô tội ấy ngày đêm vẫn kêu những tiếng kêu ai oán của những bậc làm cha làm mẹ bất nhân và những người cộng sự vào việc giết cháu một cách vô luân.
Ai can đảm phát triển đất nước bằng việc vận động giết người ?
Có người mẹ nào cam tâm an bình thảnh thơi sống khi giết chính người con yêu dấu của mình chăng ?
Nguyện xin các Thánh Anh Hài, nguyện xin những hài nhi vô tội bị giết oan soi sáng mở lòng mở trí những vị có trách nhiệm để họ sống đúng với lương tâm, họ nêu cao khẩu hiệu đúng với phẩm giá, đúng với đạo lý làm người hơn.
Anmai, CSsR
Trên con đường Nguyễn Văn Tạo thuộc huyện Nhà Bè thành phố Hồ Chí Minh, ai đi qua đó sẽ thấy một cái băng-rôn thật to : Thực hiện kế hoạch hoá gia đình là góp phần phát triển đất nước !
Nhìn vào một đất nước nghèo, một đất nước chậm phát triển thì giúp đất nước phát triển không phải là thao thức của riêng một ai nhưng đó là thao thức của tất cả mọi người trong xã hội. Đã là công dân của đất nước, không phân biệt giàu nghèo, không phân biệt trình độ, không phân biệt giai cấp thì đều biết rằng cái chuyện đất nước phát triển là nhiệm vụ của mỗi một người. Chuyện cầu mong cho đất nước phát triển, cơm no ấm áo đó là nguyện ước hết sức chính đáng và hợp lý của con người nhưng để đạt được cái mục đích phát triển đất nước tốt đó ta phải xem lại cái phương tiện để đạt được cái mục đích ấy như thế nào ?
Làm giàu ! Là lẽ dĩ nhiên của mọi người, ai ai cũng muốn mình được giàu có, được nở mặt nở mày để nhìn người, nhìn đời nhưng làm giàu bằng cách nào ? Ai ai cũng biết là làm giàu không phải là làm bất cứ cái gì cũng được. Ví dụ như muốn làm giàu bằng cách ăn cướp hay buôn bán ma tuý là vi phạm pháp luật. Thử hỏi những ai trộm cướp và buôn bán ma tuý thì sẽ bị gì ? Sẽ bị pháp luật trừng trị ngay. Bên cạnh toà án pháp luật còn đạo lý của con người cũng như còn tiếng nói của lương tâm sẽ xét xử con người về hành vi của mình.
Lương tâm thì ai ai cũng có cả nhưng lương tâm ấy cần được huấn luyện, cần được dạy dỗ, cần được vun đắp và phát triển như tri thức của con người vậy. Tri thức thì ai ai cũng có nhưng có nhiều hay ít hay khôn có là tuỳ thuộc mọi người. Đơn giản như chữ viết, nếu muốn thì phải học, phải tập để biết đọc biết viết. Lương tâm cũng cần được đào luyện nếu không lương tâm sẽ bị sai lệch và đôi khi trở thành chai cứng.
Kế hoạch hoá gia đình ! Ai ai cũng biết đó là hạn chế, là điều hoà lại về việc sinh sản để giảm bớt dân số. Đành biết rằng đất nước ta còn nghèo, đất nước ta tuy chật mà người đông. Và vì vậy, chủ trương chung của đất nước giảm dân số là điều cần thiết để góp phần phát triển đất nước nhưng không khéo ta sẽ thực hiện chủ trương đó một cách sai lầm.
Kế hoạch hoá gia đình trước hết là phải nâng cao dân trí, trình độ nhận thức của người dân chứ không phải là kêu gọi người ta sinh sản có kế hoạch. Dù cho thực hiện đúng lời kêu gọi kế hoạch hoá gia đình đi chăng nữa mà không nâng cao trình độ dân trí thì mãi mãi vẫn nằm trong các nước chậm phát triển. Bên cạnh việc nâng cao trình độ ấy việc cần thiết phải nâng cao nữa đó là luân thường đạo lý của con người.
Điều nghịch lý và buồn cười đó là dân thành thị do có ý thức kèm theo tri thức nên tỷ lệ sinh ở thành thị thấp nhiều so với nông thôn. Ở nông thôn, do nhận thức không bằng thành thị nên rồi người ta vô tư sinh sản. Vấn đề ở đây là giáo dục tri thức chứ không phải là nêu cao khẩu hiệu. Bằng chứng là khẩu hiệu có to đấy, băng-rôn có to đấy nhưng mà kết quả chẳng là bao.
Không phải là ít khi một cô gái 18 tuổi đi đăng ký kết hôn với anh chàng 24 tuổi mù chữ ! Quen nhau mới có 2 tuần ở Ấp Rạch Lá đã lên Xã An Thới Đông huyện Cần Giờ của mình để đăng ký kết hôn. Những đứa con của đôi vợ chồng này sẽ đi về đâu ắt hẳn ai cũng biết !
Cũng vậy, em gái 17 tuổi ở Ấp An Đông cùng Xã An Thới Đông cũng vội kết hôn với anh chàng làm thuê ao tôm cho vùng Bầu Thơ Hốc Quả. Những cuộc tình này do đâu ?
Những đôi vợ chồng trẻ này không kịp nhận thức mình sẽ nuôi con, mình sẽ sống gia đình như thế nào nên rằng có bao nhiêu lo “kế hoạch” bấy nhiêu. Còn nếu để thì lại thêm gánh nặng cho vùng biển mặn nghèo nay lại nghèo thêm !
Vùng sát nách thành phố thôi mà trình độ dân trí sao mà ngao ngán ! Cách đây chục năm thì học được lớp 2, lớp 3. Nay khá hơn thì được lớp 6, lớp 7. Phần còn lại chỉ là bán lưng cho trời, bán mặt cho đất với vài con cua con tép đắp đổi qua ngày.
Đáng tiếc thay người ta giáo dục con người về nhận thức về giá trị của sinh sản, đạo lý của con người đàng này họ lại hô hoán khẩu hiệu.
Kế hoạch hoá gia đình là gì ? Là một người phụ nữ trong tuổi mang thai phải làm sao kế hoạch chuyện sinh nở của mình. Đồng nghĩa với chuyện tháng nào mà chị em cảm thấy mất đi cái dấu hiệu bình thường thì chị em đến Uỷ ban bảo vệ bà mẹ trẻ em và tìm đến cái phòng “Hút điều hoà kinh nguyệt” để được bảo vệ. Vào đó người ta sẽ hút đi “mầm sống” đang tượng hình trong các chị để tháng sau các chị có cái dấu hiệu bình thường của người phụ nữ.
Không ít người phụ nữ vì đam mê, vì trót dại, vì sợ nặng gánh của gia đình mà đã đặt chân vào cái phòng “Hút điều hoà kinh nguyệt”. Các chị đâu biết rằng các chị vào đấy là các chị đã viết lên một “trang sử hào hùng” của đời các chị là các chị đã giết bỏ một sinh linh, các chị đã can án giết các hài nhi vô tội.
Thực hiện cái gọi là kế hoạch hoá gia đình có khác chi là vận động một chiến dịch giết người một cách hết sức dã man !
Thế đấy ! Đôi khi để đạt được mục đích tốt con người lại đánh mất đi tiếng nói lương tâm, tiếng nói của đạo lý đã dùng phương tiện xấu.
Thử hỏi một con người ít học, một con người kém cõi xem có ai dám can đảm đi giết người để góp phần phát triển đất nước không ? Những sinh linh, những hài nhi vô tội ấy ngày đêm vẫn kêu những tiếng kêu ai oán của những bậc làm cha làm mẹ bất nhân và những người cộng sự vào việc giết cháu một cách vô luân.
Ai can đảm phát triển đất nước bằng việc vận động giết người ?
Có người mẹ nào cam tâm an bình thảnh thơi sống khi giết chính người con yêu dấu của mình chăng ?
Nguyện xin các Thánh Anh Hài, nguyện xin những hài nhi vô tội bị giết oan soi sáng mở lòng mở trí những vị có trách nhiệm để họ sống đúng với lương tâm, họ nêu cao khẩu hiệu đúng với phẩm giá, đúng với đạo lý làm người hơn.
Anmai, CSsR