Dan Lee
03-24-2009, 08:29 PM
BẢY MƯƠI CHƯA GỌI LÀ LÀNH !
Ngày còn bé, Mẹ tôi thường răn bảo các con về sự khiêm hạ của thân phận con người yếu đuối. Mỗi lần nói đến cái phận mỏng dòn, Mẹ thường dạy các con “Bảy mươi chưa gọi là lành”. Còn bé, nghe thì nghe vậy, Mẹ nói gì thì biết thế chứ làm sao mà hiểu được hết lời dạy của Mẹ và làm sao có cái kinh nghiệm thực tế như Mẹ đã từng sống, từng đụng chạm. Ngày càng lớn, càng và, càng chạm với đời, cái bài học “chưa gọi là lành” ấy nó càng có ý nghĩa, càng thiết thực hơn với tôi là dường nào.
Sáng ngày thứ bảy áp Lễ Chúa Nhật Hồng trong mùa Chay Thánh, vì có việc ở trên Sài Thành nên trân trọng kính mời “cha bạn” điểm tâm sáng ngoài khuôn khổ của giáo xứ như thường lệ.
Bầu khí yên tĩnh hai anh em chọn là “bụi tre” ấm cúng ở góc đường Lê Quý Đôn. Với bầu khí miên man bên bát chè xanh hai anh em mới bắt đầu hàn huyên tâm sự về cuộc đời, về phận người.
Một hồi lâu, Cha bạn trải bầu tâm sự với câu chuyện một linh mục đàn anh vừa bị “ngã”. Chuyện là linh mục ấy đã can đảm dường như phải nói là “hy sinh mạng sống mình” để bảo vệ cho công bằng, đấu tranh cho công lý. Thế nhưng, chỉ cần một chút sơ hở cộng với mưu mô của ma quỷ, linh mục đàn anh đã “ngã”.
Con người, như tôi vẫn ngẫm nghĩ là yếu đuối, là mỏng dòn để rồi phải thanh luyện và nhất là phải chìm sâu trong đời sống cầu nguyện để vượt qua những khó khăn thử thách. Người nào không chìm trong đời sống cầu nguyện, không bám vào Chúa thì chẳng sớm thì muộn cũng ngã và ngã một cách thê thảm.
Với linh mục đàn anh vừa bị “ngã ấy” thì quả thật tôi bị sốc nặng. Tôi đã có một thời tạm gọi là sống với Ngài, cũng qua lại, cũng tâm tình, cũng chia sẻ với Ngài. Trong tôi, Ngài là một người có nghị lực phi thường để chèo chống giữa cuộc đời có quá nhiều phong ba bão táp. Ấy vậy mà Ngài đã “ngã”.
Cách đây vài thánh, anh em có dịp hàn huyên tâm sự về cuộc đời. Anh đã kể cho tôi quá nhiều thương đau mà anh đã và đang gánh chịu. Anh đã bị người ta khủng bố đòi lấy mạng của anh qua điện thoại. Hơn nữa, người ta đã cố tình ép anh té ngã trước cổng công ty Xi Măng Hà Tiên trên Xa Lộ Hà Nội. Người ta đã có quá nhiều mưu mô tính toán để hại anh. Anh cũng đã lường trước được mạng sống của mình nhưng anh không lường trước được cú “ngã” mà anh vấp phải. Qua những lời trần tình của anh, tôi học được nhiều bài học về mưu mô tính toán của con người.
Hình ảnh người đàn anh “ngã” đã để lại trong tôi quá nhiều trăn trở, quá nhiều lo âu, qú nhiều suy tư.
Anh “ngã” nhưng tôi không hề kết án anh. Tôi không đồng loã, không biện minh, không ủng hộ cho hành động dẫn đến cú ngã của anh nhưng một lần nữa tôi cảm thông với anh. Hình ảnh của người phụ nữ phạm tội ngoại tình bị đưa ra trước mặt Chúa Giêsu để Chúa Giêsu kết án chị lại về với tôi. Chúa Giêsu không đồng tình, Chúa Giêsu không ủng hộ, Chúa Giêsu không bao che chị nhưng Chúa Giêsu nhìn chị với ánh mắt cảm thông và với quyền uy của Thiên Chúa, Chúa Giêsu tha thứ cho chị. Còn với anh, tôi chẳng có quyền gì để mà kết án anh nhưng tôi có một quyền là quyền thông cảm và cầu nguyện cho anh.
Con người có quyền đoán xét, con người có quyền chê trách, con người có quyền sỉ vả dèm pha nhưng cuối cùng chỉ có Chúa mới là Đấng xét xử từng người. Tôi luôn tin tưởng vào lòng từ bi thương xót của một Thiên Chúa giàu lòng thương xót những con người mọn hèn, yếu đuối như anh và như tôi. Mặc ai đó khinh khi cười chê, mặc ai đó nặng lời chế giễu nhưng tôi vẫn tin Chúa, Chúa có cách của Ngài.
Anh, dưới con mắt của nhiều người an cứng cáp, anh can đảm, anh can trường nhưng ngờ đâu anh đã “ngã”. Nhìn anh, nhiều người quen như tôi đây đều thán phục và cứ ngỡ rằng anh “bảy mươi”, anh đã có một nội công thâm hậu để chống chõi với đời. Nào ngờ, “bảy mươi” như anh chưa lành lặn.
Hình ảnh “ngã” của anh chắc có lẽ cũng là bài học lớn cho những ai nào đó huyênh hoang, tự cao, tự đại. Hình ảnh “ngã” của anh có lẽ là bài học lớn cho những người cứ dựa vào sức mình mà quên lãng sự trợ giúp cũng như ơn của Chúa.
Đừng bao giờ thấy người khác ngã mà mình vỗ tay, mình khinh chê. Chỉ ngày nào nằm gọn trong cái hủ con con ấy thì ngày ấy ta mới hoàn tất cuộc lữ hành tạm bợ này. Ngày nào còn sống, còn thở, còn ăn, còn uống là ngày ấy cứ phải chống chõi với từng cơn cám dỗ của cuộc đời.
Ngày nay, Mẹ không còn nhưng lời của Mẹ cứ như sống mãi trong lòng tôi. Và nhất là qua biến cố “ngã” của một người đàn anh làm cho tôi càng ý thức cái thân phận mỏng dòn mà như Thánh Phaolô đã từng ví von là “cái bình sành lọ đất” của mình để mình càng thêm cầu nguyện, càng thêm bám vào Chúa.
Ngày nay, nhìn vào hình ảnh thân thương của anh, tôi lại càng phải cố gắng nhiều, phải cầu nguyện nhiều và tỉnh thức nhiều kẻo phải sa chước cám dỗ như Thầy Chí Thánh Giêsu đã dạy các môn đệ xưa.
Một lần nữa, những bài học đơn sơ của Mẹ lại hiện về trước mắt tôi. Những bài học nho nhỏ của Mẹ cách đây vài chục năm ấy mà nó chưa hề cũ, chưa hề mất đi chút giá trị nào. Càng va chạm với đời lại càng thấm thía lời của Mẹ. Giá như Mẹ còn sống, Mẹ còn ở bên để gìn giữ, để dìu dắt, để nâng niu con cưng của Mẹ vượt qua mọi gian nan thử thách của cuộc đời.
Anmai, CSsR
Ngày còn bé, Mẹ tôi thường răn bảo các con về sự khiêm hạ của thân phận con người yếu đuối. Mỗi lần nói đến cái phận mỏng dòn, Mẹ thường dạy các con “Bảy mươi chưa gọi là lành”. Còn bé, nghe thì nghe vậy, Mẹ nói gì thì biết thế chứ làm sao mà hiểu được hết lời dạy của Mẹ và làm sao có cái kinh nghiệm thực tế như Mẹ đã từng sống, từng đụng chạm. Ngày càng lớn, càng và, càng chạm với đời, cái bài học “chưa gọi là lành” ấy nó càng có ý nghĩa, càng thiết thực hơn với tôi là dường nào.
Sáng ngày thứ bảy áp Lễ Chúa Nhật Hồng trong mùa Chay Thánh, vì có việc ở trên Sài Thành nên trân trọng kính mời “cha bạn” điểm tâm sáng ngoài khuôn khổ của giáo xứ như thường lệ.
Bầu khí yên tĩnh hai anh em chọn là “bụi tre” ấm cúng ở góc đường Lê Quý Đôn. Với bầu khí miên man bên bát chè xanh hai anh em mới bắt đầu hàn huyên tâm sự về cuộc đời, về phận người.
Một hồi lâu, Cha bạn trải bầu tâm sự với câu chuyện một linh mục đàn anh vừa bị “ngã”. Chuyện là linh mục ấy đã can đảm dường như phải nói là “hy sinh mạng sống mình” để bảo vệ cho công bằng, đấu tranh cho công lý. Thế nhưng, chỉ cần một chút sơ hở cộng với mưu mô của ma quỷ, linh mục đàn anh đã “ngã”.
Con người, như tôi vẫn ngẫm nghĩ là yếu đuối, là mỏng dòn để rồi phải thanh luyện và nhất là phải chìm sâu trong đời sống cầu nguyện để vượt qua những khó khăn thử thách. Người nào không chìm trong đời sống cầu nguyện, không bám vào Chúa thì chẳng sớm thì muộn cũng ngã và ngã một cách thê thảm.
Với linh mục đàn anh vừa bị “ngã ấy” thì quả thật tôi bị sốc nặng. Tôi đã có một thời tạm gọi là sống với Ngài, cũng qua lại, cũng tâm tình, cũng chia sẻ với Ngài. Trong tôi, Ngài là một người có nghị lực phi thường để chèo chống giữa cuộc đời có quá nhiều phong ba bão táp. Ấy vậy mà Ngài đã “ngã”.
Cách đây vài thánh, anh em có dịp hàn huyên tâm sự về cuộc đời. Anh đã kể cho tôi quá nhiều thương đau mà anh đã và đang gánh chịu. Anh đã bị người ta khủng bố đòi lấy mạng của anh qua điện thoại. Hơn nữa, người ta đã cố tình ép anh té ngã trước cổng công ty Xi Măng Hà Tiên trên Xa Lộ Hà Nội. Người ta đã có quá nhiều mưu mô tính toán để hại anh. Anh cũng đã lường trước được mạng sống của mình nhưng anh không lường trước được cú “ngã” mà anh vấp phải. Qua những lời trần tình của anh, tôi học được nhiều bài học về mưu mô tính toán của con người.
Hình ảnh người đàn anh “ngã” đã để lại trong tôi quá nhiều trăn trở, quá nhiều lo âu, qú nhiều suy tư.
Anh “ngã” nhưng tôi không hề kết án anh. Tôi không đồng loã, không biện minh, không ủng hộ cho hành động dẫn đến cú ngã của anh nhưng một lần nữa tôi cảm thông với anh. Hình ảnh của người phụ nữ phạm tội ngoại tình bị đưa ra trước mặt Chúa Giêsu để Chúa Giêsu kết án chị lại về với tôi. Chúa Giêsu không đồng tình, Chúa Giêsu không ủng hộ, Chúa Giêsu không bao che chị nhưng Chúa Giêsu nhìn chị với ánh mắt cảm thông và với quyền uy của Thiên Chúa, Chúa Giêsu tha thứ cho chị. Còn với anh, tôi chẳng có quyền gì để mà kết án anh nhưng tôi có một quyền là quyền thông cảm và cầu nguyện cho anh.
Con người có quyền đoán xét, con người có quyền chê trách, con người có quyền sỉ vả dèm pha nhưng cuối cùng chỉ có Chúa mới là Đấng xét xử từng người. Tôi luôn tin tưởng vào lòng từ bi thương xót của một Thiên Chúa giàu lòng thương xót những con người mọn hèn, yếu đuối như anh và như tôi. Mặc ai đó khinh khi cười chê, mặc ai đó nặng lời chế giễu nhưng tôi vẫn tin Chúa, Chúa có cách của Ngài.
Anh, dưới con mắt của nhiều người an cứng cáp, anh can đảm, anh can trường nhưng ngờ đâu anh đã “ngã”. Nhìn anh, nhiều người quen như tôi đây đều thán phục và cứ ngỡ rằng anh “bảy mươi”, anh đã có một nội công thâm hậu để chống chõi với đời. Nào ngờ, “bảy mươi” như anh chưa lành lặn.
Hình ảnh “ngã” của anh chắc có lẽ cũng là bài học lớn cho những ai nào đó huyênh hoang, tự cao, tự đại. Hình ảnh “ngã” của anh có lẽ là bài học lớn cho những người cứ dựa vào sức mình mà quên lãng sự trợ giúp cũng như ơn của Chúa.
Đừng bao giờ thấy người khác ngã mà mình vỗ tay, mình khinh chê. Chỉ ngày nào nằm gọn trong cái hủ con con ấy thì ngày ấy ta mới hoàn tất cuộc lữ hành tạm bợ này. Ngày nào còn sống, còn thở, còn ăn, còn uống là ngày ấy cứ phải chống chõi với từng cơn cám dỗ của cuộc đời.
Ngày nay, Mẹ không còn nhưng lời của Mẹ cứ như sống mãi trong lòng tôi. Và nhất là qua biến cố “ngã” của một người đàn anh làm cho tôi càng ý thức cái thân phận mỏng dòn mà như Thánh Phaolô đã từng ví von là “cái bình sành lọ đất” của mình để mình càng thêm cầu nguyện, càng thêm bám vào Chúa.
Ngày nay, nhìn vào hình ảnh thân thương của anh, tôi lại càng phải cố gắng nhiều, phải cầu nguyện nhiều và tỉnh thức nhiều kẻo phải sa chước cám dỗ như Thầy Chí Thánh Giêsu đã dạy các môn đệ xưa.
Một lần nữa, những bài học đơn sơ của Mẹ lại hiện về trước mắt tôi. Những bài học nho nhỏ của Mẹ cách đây vài chục năm ấy mà nó chưa hề cũ, chưa hề mất đi chút giá trị nào. Càng va chạm với đời lại càng thấm thía lời của Mẹ. Giá như Mẹ còn sống, Mẹ còn ở bên để gìn giữ, để dìu dắt, để nâng niu con cưng của Mẹ vượt qua mọi gian nan thử thách của cuộc đời.
Anmai, CSsR