Dan Lee
04-08-2009, 12:02 AM
THÁI QUÁ CŨNG HẠI NHƯ BẤT CẬP
http://vietcatholic.net/pics/bull.gif
Một vị đệ tử tràn đầy một quả tim cuồng nhiệt muốn đi dạy người khác về “chân lý”, đến trưng cầu ý kiến của sư phụ, sư phụ chỉ nói: “Đợi chút xíu.”
Mỗi năm vị đệ tử ấy đều đề xuất ra vấn đề ấy, và mỗi năm câu trả lời của sư phụ cũng vẫn là: “Đợi chút xíu.”
Một hôm, anh ta nhịn không được bèn chất vấn sư phụ: “Xét cho cùng phải đợi đến lúc nào thì con mới đủ tư cách để dạy người khác ?”
Sư phụ trả lời: “Đợi đến lúc lòng nhiệt thành muốn làm thầy người khác của con giảm bớt.”
(Trích: Huệ nhãn thiền tâm)
Suy tư:
Thời nào cũng thế, có một số người rất muốn làm thầy đời lên mặt dạy người khác, bởi vì cái tôi của họ thì lớn hơn sự khiêm tốn và to hơn cả đức ái, vì thế nên ở đâu có những hạng người này thì ở đó sẽ có sự xáo trộn, và làm cho mọi chuyện trở nên rối rắm.
Lòng nhiệt thành dạy người khác về chân lý là tốt, nhưng khi quá nhiệt thành thì sẽ không tránh khỏi những sai lầm và bất cập, cho nên khi lòng nhiệt thành bới đi mà tinh thần vẫn yêu thích dạy thì đó là một điều hay và có ý nghĩa, bởi nếu dạy người khác vì lòng nhiệt thành thái quá đến khi lòng nhiệt thành không còn nữa thì sinh ra chán nản, chán nản sinh ra lười biếng, lười biếng sinh ra mỏi mệt, và cuối cùng thì bỏ cuộc...
Giáo dục cần phải có thời gian lâu dài, nếu chỉ nhiệt tình nhất thời thì không làm gì được cả, và có khi phản tác dụng...
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
http://vietcatholic.net/pics/bull.gif
Một vị đệ tử tràn đầy một quả tim cuồng nhiệt muốn đi dạy người khác về “chân lý”, đến trưng cầu ý kiến của sư phụ, sư phụ chỉ nói: “Đợi chút xíu.”
Mỗi năm vị đệ tử ấy đều đề xuất ra vấn đề ấy, và mỗi năm câu trả lời của sư phụ cũng vẫn là: “Đợi chút xíu.”
Một hôm, anh ta nhịn không được bèn chất vấn sư phụ: “Xét cho cùng phải đợi đến lúc nào thì con mới đủ tư cách để dạy người khác ?”
Sư phụ trả lời: “Đợi đến lúc lòng nhiệt thành muốn làm thầy người khác của con giảm bớt.”
(Trích: Huệ nhãn thiền tâm)
Suy tư:
Thời nào cũng thế, có một số người rất muốn làm thầy đời lên mặt dạy người khác, bởi vì cái tôi của họ thì lớn hơn sự khiêm tốn và to hơn cả đức ái, vì thế nên ở đâu có những hạng người này thì ở đó sẽ có sự xáo trộn, và làm cho mọi chuyện trở nên rối rắm.
Lòng nhiệt thành dạy người khác về chân lý là tốt, nhưng khi quá nhiệt thành thì sẽ không tránh khỏi những sai lầm và bất cập, cho nên khi lòng nhiệt thành bới đi mà tinh thần vẫn yêu thích dạy thì đó là một điều hay và có ý nghĩa, bởi nếu dạy người khác vì lòng nhiệt thành thái quá đến khi lòng nhiệt thành không còn nữa thì sinh ra chán nản, chán nản sinh ra lười biếng, lười biếng sinh ra mỏi mệt, và cuối cùng thì bỏ cuộc...
Giáo dục cần phải có thời gian lâu dài, nếu chỉ nhiệt tình nhất thời thì không làm gì được cả, và có khi phản tác dụng...
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.