Dan Lee
04-22-2009, 11:20 PM
HƯ VINH
http://vietcatholic.net/pics/Muscular_eagle.gif
Sư phụ thường nhắc nhở các đệ tử, thánh đức của con người như khuôn mặt đẹp vậy, là trọn vẹn do trời tạo thành chứ không tự có. Ông ta thích ứng dụng câu thơ này:
“Hoa hồng, nở hợp thời
không duyên không cớ;
Cũng không muốn trang điểm
để giành được tán thưởng của ta.”
Ông ta lại trưng dẫn ngạn ngữ: “Khi người ta nhận ra mình chỉ có thế mà thôi, mới có thể gọi là thánh.”
(Trích: Huệ nhãn thiền tâm)
Suy tư:
Đức hạnh của một người không những giống như khuôn mặt đẹp, mà còn là làm cho con người tỏa sáng như ánh sao giữa trời đêm, mà đức hạnh thì không phải tự nhiên mà có, nhưng là do lòng ước muốn và luôn thành tâm thực hành luyện tập của con người...
Đức hạnh của người đời thì tự làm cho mình được mọi người yêu mến, dễ chịu và thích thú, nhưng đức hạnh của người Ki-tô hữu thì làm cho người khác nhìn thấy Chúa Giê-su ở trên mình, tức là cuộc sống của họ phản ảnh lại những đức hạnh của Chúa Giê-su và Đức Mẹ Maria như: khiêm tốn, yêu thương, bác ái, phục vụ và nhiệt thành trong bổn phận của mình.
Nếu đức hạnh chỉ làm cho người khác yêu thích mình thì chỉ là hư vinh mà thôi, bởi vì có những người khi được người khác yêu mến cảm phục thì lại trở thành kẻ hợm hĩnh, mất đi đức hạnh vốn có ban đầu của mình.
Hư vinh thì tìm kiếm cho mình, gom góp cho mình, đó là đức hạnh giả tạo. Nhưng đức hạnh phát xuất từ nội tâm với ân sủng của Chúa ban cho, thì lại hấp dẫn người khác đến với Chúa qua cuộc sống của mình.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
http://vietcatholic.net/pics/Muscular_eagle.gif
Sư phụ thường nhắc nhở các đệ tử, thánh đức của con người như khuôn mặt đẹp vậy, là trọn vẹn do trời tạo thành chứ không tự có. Ông ta thích ứng dụng câu thơ này:
“Hoa hồng, nở hợp thời
không duyên không cớ;
Cũng không muốn trang điểm
để giành được tán thưởng của ta.”
Ông ta lại trưng dẫn ngạn ngữ: “Khi người ta nhận ra mình chỉ có thế mà thôi, mới có thể gọi là thánh.”
(Trích: Huệ nhãn thiền tâm)
Suy tư:
Đức hạnh của một người không những giống như khuôn mặt đẹp, mà còn là làm cho con người tỏa sáng như ánh sao giữa trời đêm, mà đức hạnh thì không phải tự nhiên mà có, nhưng là do lòng ước muốn và luôn thành tâm thực hành luyện tập của con người...
Đức hạnh của người đời thì tự làm cho mình được mọi người yêu mến, dễ chịu và thích thú, nhưng đức hạnh của người Ki-tô hữu thì làm cho người khác nhìn thấy Chúa Giê-su ở trên mình, tức là cuộc sống của họ phản ảnh lại những đức hạnh của Chúa Giê-su và Đức Mẹ Maria như: khiêm tốn, yêu thương, bác ái, phục vụ và nhiệt thành trong bổn phận của mình.
Nếu đức hạnh chỉ làm cho người khác yêu thích mình thì chỉ là hư vinh mà thôi, bởi vì có những người khi được người khác yêu mến cảm phục thì lại trở thành kẻ hợm hĩnh, mất đi đức hạnh vốn có ban đầu của mình.
Hư vinh thì tìm kiếm cho mình, gom góp cho mình, đó là đức hạnh giả tạo. Nhưng đức hạnh phát xuất từ nội tâm với ân sủng của Chúa ban cho, thì lại hấp dẫn người khác đến với Chúa qua cuộc sống của mình.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.