PDA

View Full Version : Nguồn an lạc



caytoi
06-21-2005, 12:56 AM
LỜI ?ẦU S?CH

Quyển sách "Nguồn an lạc" này, được biên tập từ các bài giảng phổ thông của Hòa thượng Viện trưởng tại Thi?n viện Trúc Lâm và các Thi?n viện trực thuộc, cũng như đạo tràng các nơi.

Gần đây, nhận thấy nhu cầu h?c Phật và nhất là lòng hâm mộ tu thi?n của giới Tăng Ni cũng như Phật tử ngày càng cao, nên chúng tôi đã xin phép Hòa thượng biên tập lại các bài giảng của Ngài, nhằm đáp ứng phần nào nhu cầu trên. ?ược sự chấp thuận và kiểm chứng của Hòa thượng, quyển sách ra mắt độc giả với tất cả sự tận tâm tận lực của chúng tôi.

Tuy nhiên, vì là văn nói nên tác phẩm không sao tránh kh?i sự trùng lặp tất yếu của nó. Rất mong độc giả đạt ý quên l?i. ?ược vậy, hi v?ng quyển sách Nguồn an lạc này sẽ đem lại nhi?u lợi ích thiết thực cho bạn đ?c.

BAN BIÊN TẬP
Thư?ng Chiếu, PL 2545 - TL 2001

caytoi
06-21-2005, 12:58 AM
01

CHÚNG TA ?I CHÙA ?Ể CẦU XIN
HAY ?Ể TU HỌC THEO PHẬT ?

Giảng tại chùa Sắc Tứ Quan Âm - Cà Mau - 2000.

Bài giảng hôm nay, chúng tôi sẽ giảng đ? tài rất bình dị là: "Chúng ta đi chùa để cầu xin hay để tu h?c theo Phật?" ?ây là một đ? tài có thể nói rất gần với quí Phật tử.

Quí Phật tử xét thật kỹ xem từ trước đến gi?, chúng ta đi chùa là vì cầu xin hay để tu h?c theo Phật? ?a số đ?u cầu xin, phải không? Mỗi khi đến chùa, Phật tử hoặc là cúng hoa quả hoặc là cúng nhang đèn. Khi cúng rồi, quí vị quì xuống nguyện Phật cho gia đình con bình an, cho con cháu con thi đậu, cho tất cả trong gia quyến đ?u gặp may mắn v.v... như thế là xin hay tu?

Như vậy chúng ta đi chùa cầu xin Phật cho đi?u này, cho đi?u kia, cho đủ thứ hết. Nhưng rốt cuộc rồi tất cả những gì chúng ta xin có được như ý hết không? ?i?u này tôi không khẳng định là được hay không được. Có thể một số ngư?i xin được, nhưng đa số ngư?i xin không được, phải không?

Thí dụ, khi con cái thi cử, cha mẹ là Phật tử thế nào cũng tới chùa xin Phật gia hộ cho con mình thi đậu. Như vậy các Phật tử được cha mẹ cầu xin đ?u đậu hết hay vẫn có ngư?i rớt? Tại sao cùng xin với nhau, Phật lại cho ngư?i đậu, kẻ rớt? Vậy là Phật không công bình rồi. ?ức Phật đối với chúng sanh chỉ một lòng từ bi bình đẳng, thương như con một, không b? ngư?i nào, tại sao có ngư?i xin Phật cho, có ngư?i xin Phật không cho? Như vậy vấn đ? này chưa thể khẳng định đúng hay sai.

Chúng ta tự nghiệm xét những gì chúng ta xin đó, nếu được hết thì chắc rằng Phật tử đ?u giàu, đ?u vui vẻ, không ai khổ phải không? Nhưng kiểm lại trong giới Phật tử có giàu hết chưa, có hết khổ hoàn toàn chưa? Nếu Phật cho thì phải cho đ?u, ngư?i này cho thì ngư?i kia cũng phải cho. Sao có ngư?i xin được, có ngư?i xin không được? Chúng ta nghĩ sao v? đi?u này? Tôi gợi ý để rồi quí Phật tử tự nghiệm tự xét.

Cũng như những ngư?i gặp tai nạn, cầu nguyện đức Quan Thế Âm cứu độ, tất cả đ?u cầu được hay có ngư?i được, có ngư?i không được? Như vậy Phật và Bồ-tát hình như thương ngư?i này, không thương ngư?i kia. Nhưng thật ra Phật, Bồ-tát có như vậy không?

Tất cả chúng ta do yếu lòng, nhẹ dạ nên gặp tai nạn, gặp khó khăn thì lúc nào cũng ỷ lại. Ỷ lại Phật, ỷ lại Bồ-tát. Cầu xin Phật, Bồ-tát an ủi cứu giúp mình bớt khổ. Nhưng sự thật việc cầu xin đó đâu có gì bảo đảm được trăm phần trăm. Vậy mà tất cả Phật tử chúng ta đi chùa tới đâu cũng xin, cũng cầu. Nếu xin cầu thì không phải là tu, còn tu thì không có cầu xin.

Nên kết luận lại, Phật tử chúng ta đi chùa là để tu theo Phật hay để xin Phật cho mình được phước đức?

Tôi thư?ng thí dụ, quí Phật tử có bệnh đi tới phòng khám của bác sĩ. Khi tới phòng khám, lẽ ra phải để cho bác sĩ khám, cho toa, mua thuốc uống. Nhưng có ngư?i tới phòng khám chỉ chấp tay nói rằng: "Thưa bác sĩ, bác sĩ cứu giùm tôi cho hết bệnh." ?ó, cứ nằng nằng đòi như vậy. Bác sĩ biết nói làm sao đây? Chắc cũng đầu hàng luôn, không biết sao cứu được. Nếu là ngư?i bệnh thì yêu cầu bác sĩ xem bệnh, rồi cho toa chúng ta mua thuốc uống, bệnh mới lành. Chúng ta không chịu cho xem bệnh, không chịu xin toa, mà cứ đòi bác sĩ cho hết bệnh, như vậy bác sĩ biết nói sao đây? ?ó là đi?u hết sức lầm lẫn.

Kế nữa, có ngư?i được bác sĩ khám bệnh, cho toa, bảo phải v? mua thuốc uống. Nhưng ngư?i không chịu mua thuốc, cứ cầm toa đ?c hoài, đ?c thuộc lòng. Thuộc lòng cái toa hết bệnh không? Chắc rằng không hết. Chỉ khi nào mua thuốc uống thì mới lành bệnh.

Chúng ta ngày nay đến với Phật giống hệt như những ngư?i bệnh đến với bác sĩ. Không cần bác sĩ khám, không cần bác sĩ cho toa mà cứ chắp tay cầu bác sĩ cứu cho tôi hết bệnh thôi. ?i?u này bác sĩ cũng bó tay. Quí vị đến chùa, cứ xin Phật cho con cái này, cho con cái n? v.v... thì Phật sẽ làm sao? Phật đã từng tuyên bố: "Ta không có quy?n ban phước xuống h?a cho ai." Mà không ban phước xuống h?a thì Ngài cho được không? Nên có ngư?i xuyên tạc, như vậy thì Phật bất lực quá, Phật không có khả năng, xin Phật không có kết quả.

Trong đạo Phật luôn luôn dạy rằng "Phật là một bậc ?ạo sư", là vị thầy chỉ đư?ng cho chúng ta ra kh?i nẻo luân hồi đau khổ, giúp cho chúng ta tránh những hiểm nguy trong cuộc đ?i này. Phật là ngư?i chỉ đư?ng nhưng nếu chúng ta không chịu đi thì lỗi tại chúng ta, chớ không phải lỗi tại Ngài. Ngài không thể cho chúng ta hết khổ đâu. Vì thế có ngư?i cho Phật bất lực, nhưng với ngư?i biết nghĩ suy, biết nhận định thì chính l?i nói đó là l?i nói chân thật.

Như chúng tôi bây gi?, thật tình chỉ hiểu Phật pháp, chỉ tu để tâm được yên tịnh và chỉ dẫn lại cho quí Phật tử cùng tu. Chớ tôi cũng đâu có quy?n cho Phật tử được hết bệnh, đâu có quy?n cho Phật tử gặp cảnh khổ được hết khổ. Tôi chỉ giảng dạy l?i Phật cho quí Phật tử hiểu, ứng dụng, dẹp hết các phi?n não, đó là Phật tử tu. Nếu tu được thì phi?n não sạch, chớ tôi đâu có giúp gì cho quí vị.

Quí vị nghĩ kỹ, chúng ta là Phật tử tức là con của Phật. Phật là bậc giác ngộ mà con của Phật có giác ngộ chưa? Nếu không giác ngộ trăm phần trăm như Phật, thì ít ra chúng ta cũng giác ngộ được một phần trăm, tí xíu vậy đó. Phật trăm phần, chúng ta được một phần cũng tạm g?i là con của Phật. Chớ Phật thì tr?n vẹn còn mình thì không có chút nào, làm sao g?i là con Phật. Cái giác ngộ nh? nhất, gần nhất là giác ngộ được lý nhân quả.

?ức Phật dạy, tất cả chúng ta muốn được quả lành thì phải gieo nhân lành. Chúng ta muốn quả dữ, quả ác thì gieo nhân ác. Nhân lành sẽ đưa đến quả lành, nhân ác sẽ đưa đến quả khổ. Như vậy cái khổ, cái vui đ?u do chúng ta tạo mà ra, chớ Phật không làm thế được. Phật dạy rất thực tế.

Tôi thí dụ, một anh nông phu muốn làm ruộng trúng thì phải lựa giống, mua giống tốt. Giống tốt đó là nhân khiến sẽ được quả tốt là những bông lúa chín vàng, no đầy. Những bông lúa chín vàng, no đầy có được là nh? những hạt giống tốt. Nhân đã có thì quả sẽ có. Có anh nông phu nào ngây ngô đến nỗi không chịu gieo giống lúa mà cứ ra ngoài đồng chấp tay cầu Phật cho con lúa đầy đồng không? Có ông Phật nào trên tr?i, trên mây rải giống xuống cho lúa m?c được không? Hay là chính tay mình gieo giống, rồi mình mới gặt được kết quả do công phu của mình làm ra.

Rõ ràng lẽ thật của cuộc sống này là chúng ta tự tạo nhân tốt hay tạo nhân xấu, từ nhân đó đưa tới quả tốt hay xấu, chớ không ai có quy?n chen vô hết. ?ó là một chân lý, một lẽ thật mà chúng ta không chịu tin, cứ đòi Phật cho không thôi, đòi thế này, đòi thế kia.

Như khi tôi lên Châu ?ốc thấy một số Phật tử, nhất là từ tháng giêng tới tháng ba, nhằm th?i gian vía Bà, ngư?i ta đi đông là đông. Từ các tỉnh, thành phố lên, để làm gì? ?ể vay ti?n Bà v? làm ăn cho phát đạt. H? cứ quan niệm rằng mượn của Bà chừng năm ba chục ngàn, v? làm ăn sẽ giàu. Quí vị thấy nghĩ vậy đúng hay sai? Tôi chỉ cần nói đơn giản rằng nếu Bà thương ngư?i tới vay ti?n, Bà cho làm ăn phát đạt giàu có, thì từ Châu ?ốc tới Long Xuyên, ai cũng giàu hết. Tại sao vậy? Vì ở gần Bà, tốn ít chục bạc ti?n xe là đã tới rồi, tiếc gì mấy chục mà không đi vay? Còn những ngư?i ở xa như thành phố Hồ Chí Minh hay dưới Cà Mau lên vay xa quá. Vậy thì ngư?i ở gần vay nhi?u nên phải giàu nhi?u, nhưng nhìn lại dân ở gần đó vẫn nghèo, vẫn có những ngư?i rất khổ sở, rách trước rách sau. Sao h? không tới vay cho được giàu? Hay h? vay hoài không giàu nên phải chịu nghèo. Như vậy có đúng là Bà cho vay thì được giàu không?

Có những đi?u rất thực tế mà không ai dám nói. Thí dụ khoảng trăm ngư?i lên vay ti?n của Bà, v? có chừng năm mư?i ngư?i làm ăn phát tài, h? li?n khoe: "Tôi nh? năm nay vay ti?n của Bà v? làm ăn phát tài." Còn tám chín chục ngư?i vay, nhưng làm ăn lỗ lã, thua thiệt lại làm thinh, không dám nói. Vì h? không dám nói nên đâu có ai biết. Thiên hạ chỉ biết ngư?i phát tài mà không biết những ngư?i không có gì. ?ó, lẽ thật ở chỗ nào?

Trong một trăm ngư?i, có ngư?i phước nhi?u, có ngư?i phước ít. Ngư?i có phước làm ăn phát tài, lấy cớ vay ti?n Bà được phát tài. Còn ngư?i vô phước làm ăn thất bại, sao lại làm thinh không đổ thừa ti?n Bà không có giá trị? Tại không dám nói. Nên ngư?i ta cứ nghe đồn đằng kia, đằng n? có ngư?i vay ti?n Bà v? làm ăn khá. Thế là ùa nhau kéo đi vay. Chúng ta không chịu nghiệm, không chịu xét nên rồi bị rơi vào mê tín. Mê tín là lòng tin mù quáng, không có lẽ thật, không đúng chân lý.

Chúng ta là Phật tử hiểu Phật pháp thì phải thực hành theo l?i Phật. Chúng ta muốn làm ăn khá thì chúng ta phải biết ăn ở tốt với m?i ngư?i, xử sự công bằng với m?i ngư?i. Trong cuộc sống chúng ta đừng giành phần hơn v? mình mà luôn luôn biết như?ng nhịn nhau. Nh? có phước chúng ta làm ăn mới tốt. Ngư?i không chịu thực hành như vậy, cứ đi vay chỗ này, xin chỗ kia, rốt cuộc không được gì hết mà chỉ chuốc khổ. Hiện tại không được mà vị lai cũng không có chút phước đức nào. Nên quí Phật tử phải tin tưởng đức Phật là một vị đã giác ngộ, chỉ cho chúng ta những lẽ thật trong cuộc đ?i để chúng ta ứng dụng tu, ứng dụng thực hành thì chúng ta sẽ đạt kết quả tốt.

Khi chi?u chúng tôi đã làm lễ qui y cho một số Phật tử. Trong lễ qui y có những vấn đ? mới nghe quí Phật tử thấy hơi lạ một chút. Như nói rằng, qui y Phật rồi kh?i đ?a địa ngục, qui y Pháp rồi kh?i đ?a ngạ quỉ, qui y Tăng rồi kh?i đ?a súc sanh. Trong nhà Phật nói ba đư?ng khổ là địa ngục, ngạ quỉ, súc sanh. Nếu qui y Phật rồi kh?i rơi vào địa ngục, qui y Pháp rồi kh?i rơi vào ngạ quỉ, qui y Tăng rồi kh?i rơi vào súc sanh. Nếu qui y là chỉ hứa suông thôi mà thành công li?n thì dễ quá! Ở đây tôi sẽ giải thích thứ tự cho quí vị hiểu.

Như chúng ta đã biết Phật là bậc giác ngộ sáng suốt. Qui y Phật tức là trở v? con đư?ng sáng suốt. Trở v? con đư?ng sáng suốt thì chúng ta không rơi vào chỗ u minh, tối tăm. ?ịa ngục là chốn u minh cho nên Bồ-tát ?ịa Tạng phát nguyện xuống địa ngục để độ chúng sanh. Vì vậy, Ngài làm Giáo chủ ở cõi địa ngục, g?i là U Minh giáo chủ. Chúng ta đi con đư?ng sáng thì không rơi vào chỗ tối, nhưng phải đi chớ không chỉ hứa. Nếu Phật tử hứa rằng tôi qui y Phật rồi kh?i đ?a địa ngục, ngang đó không tu tập thì có kh?i địa ngục không? Chắc chưa kh?i.

Tôi lặp lại ví dụ anh nông phu, anh được hạt giống tốt và gieo xuống. Biết rằng nhân tốt thì quả sẽ tốt, đó là lẽ thật. Nhưng từ ngày gieo giống cho tới ngày cây lúa đơm bông kết quả, phải làm sao? Gieo giống rồi chúng ta phải chăm sóc, nhổ c?, bón phân, chúng ta còn phải theo dõi sâu rầy. Cuối cùng đủ đi?u kiện thì bông lúa mới được tốt, được no đủ, được chín vàng.

Cũng như vậy, khi chúng ta nguyện qui y tu theo Phật, đó là nhân để đi tới quả giác ngộ. Nhưng từ nhân tới quả đòi h?i chúng ta phải liên tục theo dõi, phải cố gắng tu hành mới được kết quả như vậy. Chớ không phải qui y rồi nói: "Ngang đây tôi kh?i đ?a địa ngục", đó là sai lầm.

Qui y Pháp kh?i đ?a ngạ quỉ, ngạ quỉ tức là loài quỉ đói. Bởi vì Phật dạy chúng ta tu phải có lòng từ bi thương yêu m?i ngư?i. Có lòng từ bi thì ai khổ chúng ta giúp. Chúng ta không nỡ gian lận, hiểm độc, bòn rút ngư?i khác mà phải mở lòng từ bi thương xót, cứu độ ngư?i ta. Vì có lòng từ bi nên không có tâm b?n sẻn, tâm keo kiệt, tâm hiểm độc. Vì vậy không đ?a làm loài quỉ đói. Không bao gi? chúng ta tạo nhân tốt mà lại có kết quả xấu được.

Cho nên qui y Pháp rồi thì tránh kh?i làm loài quỉ đói. Vì vậy khi đã qui y rồi, chúng ta phải tập tâm từ bi. Mỗi ngày mỗi mở rộng, mỗi ngày mỗi thực hành đúng như vậy, thấy ai khổ ai đói chúng ta dùng phương tiện giúp. Thực hành đúng pháp Phật dạy tránh kh?i loài ngạ quỉ, nhất định không sai chạy.

Qui y Tăng rồi kh?i đ?a làm súc sanh. Tại sao? Vì súc sanh là si mê. Bây gi? mình theo chư Tăng, chư Tăng dạy cho mình biết đây là thiện, đây là ác, đây là tội, đây là phước, đây là chánh, đây là tà. Giản trạch cho mình biết rõ, nh? biết rõ nên mình tránh tội làm phước, tránh ác làm lành, tránh tà làm chánh. Kết quả mình không đ?a làm súc sanh. Như vậy từ nhân đến quả không sai chạy nếu chúng ta làm đúng. Nhưng có nhân mà không săn sóc, không chăm bón thì kết quả không bao gi? đúng hết.

Chúng ta đến với đạo Phật là đến với tâm hồn chân thật, phải dụng công tu hành, không phải đến với đạo Phật bằng cách cầu xin. Nếu quí Phật tử gẫm kỹ, nhớ cho rõ ràng, từ hồi biết đi chùa cho tới bây gi?, mình tu theo Phật hay là cầu xin Phật? Chắc tu ít, cầu xin thì nhi?u. ?ó là đi?u đáng buồn mà cũng rất đáng thương. Nếu Phật tử cứ đi cầu xin hoài thì đạo Phật đã mất rồi. Dầu còn chùa, còn Phật tử cũng không còn đạo Phật, vì Phật dạy tu mà mình có tu gì đâu? Nên nhi?u ngư?i đi chùa mư?i năm, hai mươi năm nhưng phi?n não ngày càng tăng chớ không giảm. ?i chùa nhi?u mà sân cũng lắm, giận cũng nhi?u thì có hiệu quả gì đâu.

?ến với Phật là để tu, để chừa b? những thói xấu. Nhưng đến với Phật lâu mà những thói xấu không giảm, ngược lại càng tăng, đó là tu theo Phật hay là gì? Lỗi tại đâu? Tại vì chúng ta không chịu tu mà chỉ có xin. Xin không được rồi đâm ra chán, mà chán rồi thì nghe ai đồn đại đằng kia miếu Bà, miếu Ông gì đó xin chi cũng được, linh lắm. Thế là Phật tử li?n mang bó hương, dĩa quả tới xin. Vì xin cho nên dễ lạc đư?ng tà. Còn nếu chúng ta biết tu, hiểu l?i Phật dạy, ứng dụng tu thì chúng ta hết khổ. Hết khổ bằng lẽ thật chớ không phải hết khổ bằng tưởng tượng.

Chúng ta đến với đạo Phật là để tu, mà tu thì phải làm sao? Phật dạy lấy nhân quả làm căn bản. Chúng ta gieo nhân tốt rồi còn phải cố gắng duy trì, bảo vệ thì sẽ được quả tốt. Nếu chúng ta gieo nhân xấu thì phải rơi vào cảnh khổ, không nghi ng?. Như vậy ngư?i Phật tử là ngư?i biết ch?n nhân để gieo, tránh nhân dữ không cho nó sanh khởi, đó là chúng ta tu.

Biết như vậy, hiểu như vậy, thấy như vậy, đó là chúng ta có tỉnh có giác. Còn không hiểu như vậy là không có tỉnh, không có giác. Biết được, nhận chân được lý nhân quả của Phật đó là chúng ta đã giác một phần rồi. Nếu biết nhân quả do mình gây, mình chịu thì chúng ta có kêu tr?i kêu Phật gì nữa không? Gặp khổ có kêu tr?i, gặp vui có tạ ơn tr?i không? Tất cả những đi?u đó là do nhân mình gây, quả mình hưởng. Biết rõ như vậy thì chúng ta là ngư?i tỉnh.

Hơn nữa ngư?i tin nhân quả là ngư?i gan dạ, can đảm, còn ngư?i không tin thì không gan dạ, không can đảm, tại sao vậy? Bởi vì tin nhân quả nên việc gì tốt là do mình tạo thì mình thành công. Mình thành công là do nhân mình làm nên quả mình hưởng, không có gì ngạo mạn cho mình là hơn. Nếu mình gặp đi?u xấu là do nhân mình không khéo tạo cho nên quả xấu đến với mình. Như vậy là cũng tại mình chớ không trách ai hết.

Ở đ?i thiên hạ hay đổ thừa tại cái này, tại cái kia, ít khi nào mình làm một đi?u dở, một đi?u xấu mà nói lỗi đó tại tôi. Tại cái này, tại cái kia tôi mới làm vậy đó, đổ bên này, đổ bên n?, đổ bên kia, đó là trốn tránh trách nhiệm. Nếu chúng ta hiểu được lý nhân quả, việc tốt hay xấu đến với chúng ta đ?u do chúng ta tạo. Cho nên bây gi? nó đến mình can đảm nhận, dám làm thì dám chịu, có trách ai đâu. Như vậy là mình can đảm, không trốn tránh trách nhiệm.

Phật tử bây gi? yếu đuối quen rồi nên không dám nhận trách nhiệm. Không can đảm nhận trách nhiệm thì trên đư?ng tu làm sao tu chân chánh được? Muốn tu chân chánh tất cả chúng ta phải gan dạ, phải can đảm thì sẽ có kết quả trăm phần trăm, không nghi ng?. Ngược lại, chúng ta chưa phải là những ngư?i tu theo l?i Phật dạy mà chỉ bắt chước thôi.

Bước đầu tu theo Phật là qui y Tam Bảo, tức chúng ta tạo ba cái nhân. Nhân thứ nhất là nhân sáng suốt để kh?i xuống địa ngục, nhân thứ hai là nhân từ bi để kh?i làm ngạ quỉ, nhân thứ ba là nhân trí tuệ để kh?i làm súc sanh. Ba nhân này tạo rồi, chúng ta nuôi dưỡng cho nó tăng trưởng thì nhất định tránh được ba đư?ng ác, không nghi ng?. ?ó là chúng ta tu.

Phật không chỉ dừng ngang đó mà còn dạy chúng ta phải giữ năm giới. Phật không cho chúng ta làm năm đi?u. Năm đi?u đó là: không sát sanh, không trộm cướp, không tà dâm, không nói dối, không uống rượu, không hút á phiện, xì ke, ma túy.

Chúng ta giữ năm đi?u này là tu nhân gì? Nếu không giết ngư?i, không hại ngư?i thì chúng ta tránh kh?i ngư?i thù oán, tránh kh?i ngư?i giết hại, tránh kh?i tù tội. Giữ được nhân đó, tu được nhân đó thì hiện tại chúng ta không bị ngư?i thù oán, rình rập giết lại, không phải bị tù tội vì phạm pháp. Phật dạy nếu đ?i này giữ giới không sát sanh, không giết ngư?i thì đ?i sau sanh ra được tuổi th? dài. Cái nhân mình không làm cho mạng ngư?i ta ngắn thì cái quả mình sẽ được tuổi th? dài. ?ó là nhân và quả theo nhau.

Tu nhân không trộm cướp thì sau này mình không bị tù tội, không bị ngư?i oán ghét. Của ngư?i mình không lấy, không cắp, không trộm thì tự nhiên mình là ngư?i lương thiện, ngư?i tốt, không bị tù tội, không có nguy hiểm xảy đến. ??i sau chính nh? nhân tốt đó mà được quả sanh ra có của cải nhi?u, dư dả.

Không phạm tội tà dâm tức là sống một cách trinh bạch. Trinh bạch là trong sáng, mà trong sáng thì đ?i sau sanh ra trở thành ngư?i đẹp đẽ, trang nghiêm. Như vậy quả với nhân đ?u theo nhau, chớ không tách r?i.

Không nói dối, không nói lừa gạt, ác độc v.v... thì đ?i sau sanh ra nói năng lưu loát, ngư?i nghe kính tin. Ngày nay sanh ra mình nói ng?ng, nói cà lăm là biết đ?i trước mình nói không hi?n. Nói không hi?n cho nên quả bây gi? phải chịu như vậy. Biết rồi ráng tu, nói hi?n lại thì đ?i sau sẽ được tốt đẹp hơn.

Nếu đ?i này chúng ta ngu tối, h?c hành không thuộc v.v... thì biết đ?i trước mình đã phạm lỗi uống rượu mạnh, hút á phiện, xì ke ma túy cho nên bây gi? phải khổ, gầy ốm, tật nguy?n, ngu dại.

Cho nên biết tu thì nhân nào quả nấy, còn không biết tu thì phải chuốc lấy khổ. Ai muốn đi tới chỗ tốt, hưởng đi?u tốt thì phải làm những gì Phật chỉ dạy. Từ nhân đi đến quả chớ không có cái ngẫu nhiên, cũng không có ai ban cho hết. Phật không rảnh để ban cho mình. Nếu ban cho mình thì chắc Phật không dạy nhân quả.

Hiểu như vậy chúng ta mới thấy trên đư?ng tu, mình phải là ngư?i biết tìm hiểu chánh pháp, biết tu hành chớ không phải tới với đạo để cầu xin. Quí Phật tử làm lành, làm phải thì được m?i ngư?i thương, m?i ngư?i quí. Còn làm dữ, làm ác thì bị ngư?i ghét b?. Rõ ràng không phải Phật, không phải thần thánh khiến ngư?i khác thương mình; cũng không phải Phật, không phải thần thánh khiến ngư?i khác ghét mình. Thương, ghét đ?u do mình tạo mình gây, thì mình phải chịu.

Tất cả quí Phật tử nghĩ cho kỹ xem đức Phật dạy có đúng với lẽ thật hay không, có hợp với chân lý hay không? Nó là lẽ thật nhưng tại vì Phật tử ít chịu tu hay nói cách khác là lư?i biếng tu, muốn xin cho kh?e. Lạy Phật xin một cái cho rồi còn tu lâu quá! Chúng ta tu phải biết cái gì thật, cái gì không thật. Cái thật thì chúng ta phải hành, còn cái không thật thì chúng ta phải b?, mới g?i là tu.

Khi quí vị nhận phái qui y, trong đó có một bài kệ bốn câu:

Chư ác mạc tác
Chúng thiện phụng hành
Tự tịnh kỳ ý
Thị chư Phật giáo.

Dịch:

Không làm các việc ác
Vâng làm các đi?u lành
Giữ tâm ý trong sạch
?ây là l?i Phật dạy.

L?i dạy của chư Phật g?n, tóm lại chỉ có bốn câu kệ. Bốn câu kệ đó có ba điểm.

1) ?iểm thứ nhất là đừng làm các đi?u ác. Không làm tất cả đi?u ác tức là giữ năm giới cấm. Bởi vì giới là ngăn là chận. Ngăn chận tức là ngừa đón. Nếu chúng ta giữ năm giới là chúng ta không bị khổ, không bị lụy. Cho nên trong nhà Phật ví dụ giới cũng như hàng rào bên cạnh hố thẳm. Nếu tới mí rào, đụng rào chúng ta dội lại đừng đi nữa thì không rơi xuống hố. Còn nếu tới mí rào mà làm cho lủng rào để ra kh?i thì bảo đảm rơi xuống hố! Nên nói giới là ngừa đón.

Phật tử giữ năm giới là ngừa đón kh?i rơi vào các tội lỗi, kh?i rơi vào những khổ đau hiện tại và mai sau. Phật dạy chúng ta tu trước phải giữ giới, có nghĩa là chúng ta phải dừng hết những đi?u tội lỗi dẫn đến sự hiểm nguy. Chúng ta dừng lại đừng bước thêm nữa, thì mới có thể tránh các h?a hoạn. Vì vậy nên nói nh? giữ giới mà ngừa được các thứ hiểm nguy.

2) ?iểm thứ hai "Chúng thiện phụng hành" tức là vâng làm tất cả đi?u lành. ?i?u lành là đi?u gì? Tôi sẽ đi chi tiết để quí Phật tử thấy rõ. Như chúng ta giữ giới không sát sanh tức là không giết hại ngư?i, đó là chúng ta không bị rơi vào chỗ ngư?i oán thù, ngư?i giết hại hoặc tù tội. Như vậy chỉ bảo đảm an lành cho mình chớ chưa làm lợi ích cho ngư?i. Muốn vâng làm các đi?u lành, phải làm gì nữa? Thay vì trước chúng ta không giết hại ngư?i, bây gi? thêm một đi?u nữa là cứu giúp, bảo trợ cho ngư?i. Cứu giúp, bảo vệ cho sanh mạng ngư?i được an toàn, cho ngư?i bớt khổ, đó là đi?u lành.

Không làm ác lại làm lành nên có phước. Thành ra giữ giới là phước nh? chỉ ngăn ngừa được tội lỗi của mình, còn làm lành mới là phước lớn vì lợi ích cho ngư?i. Mình đã không giết hại mà lại còn giúp đỡ, còn bảo vệ để gìn giữ sanh mạng cho ngư?i, đó là đi?u lành.

Quí vị thấy có hai mặt, một mặt dừng tội lỗi g?i là đừng làm các đi?u ác, một mặt làm những đi?u tốt lành để giúp đỡ chúng sanh, g?i là làm các việc lành. Chúng ta cứ căn cứ vào năm giới để thấy những đi?u lành phải làm.

Giới thứ nhất không giết ngư?i ngược lại còn cứu ngư?i, bảo vệ cho ngư?i được an toàn. ?ó là làm lành.

Giới thứ hai không trộm cắp. Tránh không trộm cắp của ngư?i khác, đó là tránh tội lỗi nguy hiểm của mình. Kế đến còn rộng rãi, ai thiếu nghèo mình giúp đỡ g?i là bố thí. Chúng ta không ăn trộm của ngư?i mà còn bố thí giúp đỡ ngư?i, đó g?i là làm lành.

Giới thứ ba không được tà dâm. Mình giữ không tà dâm để cho gia đình được an ổn, cho tư cách mình được trinh bạch, đó là cái tốt của mình. Nhưng nếu chỉ giữ cho mình không thì chưa phải là làm lành. Muốn làm lành chúng ta phải làm sao? Chúng ta phải dạy cho con cháu, cho những ngư?i chung quanh biết sống hạnh trinh bạch, biết làm những đi?u tốt, đừng làm những đi?u quấy, đi?u nhơ. ?ó là giúp cho ngư?i được tăng trưởng hạnh tốt ở trong xã hội. Như vậy chúng ta có phước.

Thứ tư, không nói dối. Không nói dối thì giữ được uy tín của mình, giữ lòng tin của m?i ngư?i đối với mình. Nếu muốn có phước thì phải nói l?i chân thật, l?i hòa nhã, hi?n lành. Không nói dối mà chúng ta còn nói những l?i đúng lẽ thật, đúng chân lý, đó là làm lành.

Thứ năm, không uống rượu mạnh, uống say, không hút á phiện, xì ke, ma túy. ?ó là chúng ta tránh được những hiểm nguy cho mình. Nếu muốn làm lành chúng ta phải khuyên, nhắc nhở những ngư?i bạn, hoặc con cháu mình tránh làm những đi?u ấy, đó là làm phước.

Như vậy tu Phật, chặng thứ nhất là chúng ta phải ngừa đón đừng phạm tội lỗi, đó là giữ giới. Chặng thứ hai, chúng ta phải làm những đi?u lành để trở thành một ngư?i hữu ích cho xã hội, hữu ích cho đ?i, đó là làm lành.

3) ?iểm thứ ba, "Tự tịnh kỳ ý" tức là phải làm cho tâm ý mình trong sạch. Làm sao để giữ cho tâm ý trong sạch? Cái gì làm nó nhơ uế? ?ây là vấn đ? tôi phải giải thích hơi nhi?u.

Trước khi nói tâm ý trong sạch, tôi xin nói tâm ý nhơ nhớp. Sao g?i là tâm nhơ nhớp? Thí dụ thấy ngư?i để món đồ tốt, ta sanh lòng tham muốn lén lấy. Muốn lén lấy, đó là tâm ý nhơ nhớp. Hoặc ngư?i ta thấy đi?u sai trái nên chỉ cho mình, mình nổi nóng cự lộn ngư?i ta, đó là tâm ý nhơ nhớp. Thấy ngư?i làm ăn phát đạt, mình thua kém rồi ganh tỵ, thù oán ngư?i, đó là tâm ý nhơ nhớp.

Khi chúng ta biết tu rồi phải gạn l?c tâm ý cho được trong sạch. Nếu cứ nuôi dưỡng tâm ý nhơ nhớp thì chúng ta sẽ tạo nên những lỗi lầm, những tội rất lớn ở mai sau. Thân chúng ta làm lành, miệng chúng ta nói lành đó là tốt, nhưng nếu tâm ý chúng ta chưa được lành, chưa tốt thì cũng có ngày nó xúi thân, miệng mình làm quấy, làm lỗi. Cho nên thứ ba là phải gạn l?c tâm ý, vì nó là gốc.

Giữ cho tâm ý trong sạch bằng cách nào? Ví dụ thư?ng ngày trong sự tiếp xúc qua lại, mình hay có tật xấu là nóng nảy. Khi nổi nóng lên thì nói bậy, làm bậy đủ thứ hết. Như vậy chúng ta biết mình có tật xấu là nóng giận. Sự nóng giận đó ở trong tâm ý mình. Cái xấu cái nhơ ở trong tâm mình, mình phải làm sao l?c b? nó ra thì hết nhơ, hết xấu.

Phật dạy rất rõ, nếu ngư?i nào bị bệnh nóng giận thì phải uống tới hai toa thuốc. Toa thứ nhất là toa thuốc nhẫn nhục, toa thứ hai là toa thuốc từ bi. Khi nổi nóng lên, lúc đó quí vị làm gì trước? La trước phải không? La không được thì đánh. Như vậy từ ý nổi nóng rồi miệng la, la chưa xong thì tay đánh. Thế là thân tạo nghiệp ác, miệng tạo nghiệp ác từ ý nghĩ ác.

Nên khi nổi nóng lên, quí vị phải làm sao trị cơn nóng đó? Chạy đi lấy nước lạnh uống cho nó mát lại phải không, nhưng nước qua kh?i cổ một chút thì nhớ lại rồi nổi nóng nữa, chẳng lẽ uống nước nữa? Cứ mỗi lần nóng là uống nước, uống tới chi?u cho bể bụng luôn. ?ó chưa phải là phương pháp cứu mình. Do đó phải dùng hai phương thuốc từ bi và nhẫn nhục mới trị được bệnh này.

?ó là biết thuốc của Phật cho để trị bệnh, chớ còn không thì chúng ta tu Phật bao nhiêu năm mà khi bệnh không biết làm sao để trị. H?c Phật mà cứ đ?c kinh này, sách kia nhưng không biết trị bằng cách nào. Như vậy là chúng ta chưa phải thực tế. Khi có bệnh phải dùng thuốc li?n, dùng thuốc rồi thì có hiệu quả.

Bởi có thuốc mà không chịu uống rồi cứ kêu bệnh hoài. Nếu không uống thuốc để bệnh tái phát liên miên, đó là tự mình phá hoại, tự mình làm khổ mình. Nên ngư?i biết tu là đem pháp của Phật dạy ứng dụng cho bản thân mình được an lành, nội tâm mình được trong sạch. ?ó là khéo tu, tu như vậy mới là tu thật, còn nếu tu như lâu nay là tu chưa thật.

Có một số Phật tử khi sửa soạn đi đâu xa, lại trước bàn Phật thắp hương cầu nguyện, Phật gia hộ cho con đi đư?ng được bình yên, được an lành. Nhưng ra đư?ng ai nói trái ý li?n tát tai ngư?i ta. Như vậy bình yên, an lành được không? Khi nổi giận tát tai ngư?i ta Phật can đâu có kịp. Can không kịp thì làm sao mà gia hộ? Quí vị mới thấy, muốn bình yên, muốn an lành thì nguyện ai? Nguyện cho mình bình tĩnh, sáng suốt, biết đem thuốc của Phật uống, để trị bệnh nóng giận thì mới được bình yên, an lành.

Chúng ta phải khéo đem l?i Phật dạy ứng dụng tu cho bản thân mình thì sẽ được kết quả tốt. Quí vị thấy khi nổi giận lên thì tâm mình ngàu đục, xấu xa. Chúng ta biết nhẫn nhịn thì không nói bậy. An nhẫn thì tâm lặng xuống, lặng xuống thì nó trong sạch. ?ó là tu tâm ý cho trong sạch.

Bây gi? giả sử thấy ngư?i ta có món đồ quí, mình khởi niệm tham. Tham là ý niệm trong sạch hay nhơ đục? Tham tức là nhơ đục. Khởi niệm tham thì phải tu làm sao? Uống thuốc nào cho hết bệnh tham? Khi chúng ta khởi niệm tham vì chúng ta nghĩ đó là đồ quí, đồ đẹp v.v... Phật dạy phải tu pháp bố thí để trị bệnh tham. Những gì dư mình cho hết. Cho hết thì của ngư?i ta mình không còn tham. Cho được thì không còn tham, mà tham thì không thể cho. ?ược một triệu thì muốn hai triệu, hai triệu thì muốn bốn triệu, cứ chồng lên chớ không dừng.

Nên ngư?i ta thư?ng nói túi tham không đáy. B? bao nhiêu cũng tuột hết, không bao gi? thấy đầy. Thấy đầy nghĩa là có một triệu đồng, mình biết một triệu đồng đủ cho gia đình sống một tháng. Bây gi? giả sử dư chút ít, có ai cần mình sẵn sàng giúp, đó là bố thí. Nếu dư mình giúp ngư?i thì không tham. Nếu tham thì không bao gi? giúp. Quí vị để ý ngư?i nào tham nhi?u, h? dư bao nhiêu thì dư chớ ai xin h? không cho. Ngư?i có dư li?n giúp, ngư?i đó sẽ hết tham. Bệnh này dễ trị chớ không khó, chỉ một toa thôi. Một toa là lành bệnh.

Tất cả chúng ta có bệnh, Phật dạy lấy thuốc mà trị chớ không phải cầu Phật cho, nhưng Phật tử cứ xin Phật cho. Bởi xin cho nên lâu ngày không hiệu nghiệm thì muốn b? Phật, vì thấy Phật không giúp mình được. Không được thì theo Phật có lợi gì? Nếu chúng ta biết l?i Phật dạy để trị tâm bệnh thì chúng ta ứng dụng tu, tự nhiên tâm chúng ta trong sạch. Tâm trong sạch rồi m?i bệnh theo đó đ?u hết. ?ó là tôi nói tu bằng cách dùng thuốc của Phật để trị bệnh cho mình.

Như vậy chúng ta càng tu tâm càng trong sáng, tâm trong sáng thì phi?n não đâu còn. Nếu tu mà cứ phi?n não ngư?i này, giận h?n ngư?i kia thì tâm chưa trong sáng, vẫn còn nhơ đục. Nhơ đục cho nên không đi tới đâu hết, càng tu thì càng thấy khổ chớ không vui. Nếu tâm trong sáng thì càng tu càng tươi càng vui càng mát mẻ, không có khổ. Tu đúng m?i đi?u tốt sẽ đến với mình, tu sai thì m?i việc phi?n não sẽ đến với mình, không nghi ng?. ?ó là một lẽ thật.

Chúng ta thấy chỉ cần có ba câu thôi mà Phật dạy mình tu hết sức là đầy đủ: Một là đừng làm các đi?u ác tức là giữ tr?n năm giới. Hai là làm tất cả việc lành. Ba là giữ tâm ý trong sạch. ?ó là l?i dạy của chư Phật. Chư Phật dạy g?n và đủ trong bốn câu kệ đó. Chỉ cần chúng ta ứng dụng thư?ng xuyên thì bản thân chúng ta rất tốt đẹp.

Phật tử chúng ta biết rồi thì tránh đi?u gì sai, việc chưa đúng chúng ta sửa, việc gì đúng chúng ta thực hành. ?ó là ngư?i khéo tu, khéo nhận định. Nếu khéo tu, khéo nhận định là ngư?i có trí tuệ, thông minh. Không phải chúng ta h?c đạo thật nhi?u mà g?i là hay. Chúng ta h?c được đi?u nào ứng dụng tu ngay đi?u đó là chúng ta khéo, chúng ta hay.

* * *

Tóm lại, chúng ta đến chùa là để cầu xin Phật hay là để tu theo Phật? Quí vị xác định mình từ trước đến gi? cầu xin hay là tu. Nếu lỡ đã cầu xin thì bây gi? phải làm sao? Bây gi? phải tu, đừng cầu xin nữa. ?ức Phật đã không hứa, không nhận thì Phật đâu có cho.

Mong rằng tất cả quí Phật tử nghe, hiểu và nỗ lực tu tập đúng như pháp đức Phật đã dạy, thì chắc chắn sẽ được an vui hạnh phúc.

-ooOoo-

caytoi
06-21-2005, 01:00 AM
02

SUY NGHĨ VỀ THẾ KỶ MỚI CỦA NGƯỜI TU PHẬT

Giảng tại Thư?ng Chiếu - 1998.

Nhân loại sắp bước vào thiên niên kỷ mới với một n?n văn minh ngày càng rực rỡ. Khoa h?c hiện đại được xem gần như là vạn năng, phục vụ m?i nhu cầu vật chất trong đ?i sống của con ngư?i. Thế nhưng, con ngư?i đã thật sự hạnh phúc, thật sự chấm dứt khổ đau hay chưa? ?ó là đi?u chúng ta cần phải suy gẫm.

?ức Phật sau bốn mươi chín ngày đêm thi?n định dưới cội bồ-đ?, khi sao Mai vừa m?c Ngài li?n thành đạo và tuyên bố: Như Lai là ngư?i đã diệt tận cội gốc vô minh, chấm dứt m?i khổ đau, thật sự an vui giải thoát. Bài pháp đầu tiên tại vư?n Lộc Uyển là bài Tứ Diệu ?ế, đức Phật nói v? bốn chân lý chắc thật của cuộc đ?i là Khổ, Tập, Diệt, ?ạo. Trong đó, khổ là một lẽ thật của cuộc đ?i. Mới nghe qua, chúng ta thấy dư?ng như đạo Phật thật là bi quan. Nhưng đi sâu vào, thấm nhuần giáo lý của đức Phật rồi, chúng ta thấy ngược lại. Bởi Phật nói khổ (khổ đế) là ở trên quả mà nói, vì quả là cái ngư?i ta dễ thấy dễ biết. Khi biết được quả rồi, thì Ngài li?n chỉ đến nhân. Nguyên nhân nào tạo ra quả khổ ấy (tập đế). Khi biết rõ nguyên nhân rồi, chúng ta li?n dẹp hết nhân (đạo đế) thì khổ nhất định sẽ không còn, chừng ấy quả an vui giải thoát sẽ hiện ti?n (diệt đế). Vậy vui là mục đích đức Phật nhắm đến, khổ là chỗ đức Phật chỉ ra để chúng ta tìm lại nguyên nhân và dẹp sạch nó đi thì quả vui sẽ đến với chúng ta.

Các nhà khoa h?c cũng thế, luôn luôn phăng tìm manh mối của vạn tượng sum la này; căn cứ trên quả mà phăng tới nhân, không bao gi? đi từ nhân tới quả. Vì quả dễ thấy, dễ nói hơn nhân. Ví dụ bây gi? chúng ta có quả cam ngon, ngư?i thưởng thức được quả cam sẽ h?i: Quả cam này từ đâu mà có? Tự nhiên chúng ta sẽ giải thích: Từ hạt cam ương lên, nẩy mầm, ra cây, có lá, có hoa rồi kết thành trái. Vậy quả là cái hiện thấy, chứng minh được. Còn nhân thì đã cũ đã xưa rồi, chúng ta khó có thể chỉ cho ngư?i khác thấy tư?ng tận được. ?ó là việc cụ thể. Cho nên tinh thần Phật dạy rất thích hợp với khoa h?c hiện gi?, hay ngược lại khoa h?c hiện gi? rất thích hợp với tinh thần của đạo Phật. Vì thế, đạo Phật rất thực tế, luôn trung thực với cuộc đ?i chớ không phải bi quan yếm thế như nhi?u ngư?i vẫn nghĩ.

Có thể nói, trở lại phăng tìm cội gốc của m?i sự khổ để diệt trừ nó, sống lại với con ngư?i chân thật của chính mình là một việc làm khoa h?c trên khoa h?c. Tại sao chúng tôi dám nói như vậy? Là vì khoa h?c tìm kiếm phát minh v? vật chất để phục vụ cho con ngư?i vật chất. Mà con ngư?i vật chất lại là một con ngư?i tạm bợ, vô thư?ng, sáng còn tối mất.

Khoa h?c có thể cống hiến cho nhân loại những thành tựu mới lạ tinh vi nhằm th?a mãn cuộc sống tiện nghi cho h?, nhưng không thể ngăn chặn được lòng tham lam, sân hận, si mê nơi con ngư?i. Mà hễ còn tham lam, sân hận, si mê là còn khổ đau. Bởi vì với một con ngư?i đầy dẫy tham sân si, thì càng phát minh chỉ càng đưa đến tranh đấu, giành giựt và cuối cùng đi đến đánh nhau rồi chết chóc, thù hận mà thôi.

Thí dụ chỉ cần một trái bom nguyên tử trong bàn tay của kẻ hiếu chiến thì không quá một phút, có cả hàng vạn ngư?i tan nát ra tro, chưa kể đến những tổn thất vật chất khác nữa, thật là tội lỗi! Như vậy khoa h?c chỉ càng gieo rắc khổ đau thêm cho nhân loại, chớ không thể đem đến an vui hạnh phúc được. Nói như vậy không có nghĩa chúng tôi phủ nhận những thành tựu lớn lao của khoa h?c. Nhưng nếu được vừa tìm lại mình, vừa biết hết bên ngoài thì hay biết mấy! ?ức Phật dạy chúng ta xoay lại chính mình trước, đoạn tận m?i thứ phi?n não si mê rồi thì tự nhiên sẽ chinh phục được vũ trụ bên ngoài sau, là vì vậy.

Chúng ta dù biết hết cả vũ trụ ở ngoài mà không biết mình thì đã thực tế đâu? Phát minh được những việc bên ngoài, giúp đỡ cho cái thân tạm bợ mà cho là quan tr?ng, trong khi phát minh cái chân thật bất sanh bất diệt của mình để nhận và sống được với nó thì chúng ta lại xem thư?ng, lại lơ là! Tại sao các nhà bác h?c giam mình trong phòng kín nghi?n ngẫm v? một vấn đ? nào đó thì cho là tích cực; trong khi ngồi lại, thi?n định yên lặng để tìm ra con ngư?i chân thật nơi mình thì lại xem là tiêu cực? Như vậy cái nhìn của chúng ta có đúng không?

?ạo Phật là đạo của trí tuệ và từ bi, đạo của giác ngộ giải thoát. Tất cả pháp môn của Phật dạy đ?u phải trở v? chỗ chân thật của mình bằng chính định lực và trí tuệ của mình. Trở v? được chỗ chân thật là an vui hạnh phúc, chấm dứt mầm mống của m?i sự khổ đau. Lúc đó, chúng ta mới có thể thông cảm, tha thứ, thương yêu và giúp đỡ đồng loại như chính bản thân mình. Cho nên chúng ta cứ cầu giải thoát, mà không biết giải thoát ra sao, muốn được hạnh phúc mà không biết thế nào là hạnh phúc? Thật ra hạnh phúc chân thật trong đạo Phật chính là giác ngộ giải thoát. Mà giải thoát là biết cái hư giả của thân và tâm này, nên không còn lệ thuộc vào nó, không chạy theo nó, không còn tạo nghiệp nữa. Không còn tạo nghiệp tức là không còn khổ đau. Không còn khổ đau tức là hạnh phúc.

Với ngư?i biết tu thì cuộc sống vật chất của thân tứ đại này không có gì quan tr?ng cả. Phải làm chủ được mình, giúp m?i ngư?i cùng vượt lên trên những thứ phi?n não trói buộc, sống an vui giữa những thay đổi của cuộc đ?i, chết thảnh thơi nhẹ nhàng như thay một chiếc áo mới, là mục đích chính của ngư?i tu Phật. Chúng ta nhìn lại xem những vị tu hành thâm nhập đạo lý sâu, sống được với đạo, không bao gi? lắc đầu chặc lưỡi thở dài, mà thư?ng cư?i hoài. Bao nhiêu đó cũng đủ cho thấy đạo Phật đến với cuộc đ?i như thế nào rồi. ?ặc biệt là đạo Phật ở nước ta.

Trong th?i Lý-Trần, đạo Phật được xem như Quốc giáo. Với một n?n giáo lý nhập thế cơ bản, Phật giáo Việt Nam luôn có mặt, luôn gắn bó với vận mệnh của đất nước. Lúc thăng lúc trầm, khi ẩn khi hiện, nhưng chưa bao gi? vắng thiếu trên đất nước ta. ?ó chính là chân tinh thần đạo pháp không lìa thế gian, không lìa cuộc đ?i mà có vậy. Nếu không thế thì đạo Phật không thể tồn tại trong lòng dân tộc, trong lòng nhân loại được.

Cho nên khoa h?c càng tiến thì n?n tảng đạo đức của con ngư?i lẽ ra phải càng cao, giá trị tâm linh phải càng sáng mới có thể dừng bớt những nguy cơ cho nhân loại. Nếu chúng ta chưa thấy rõ tầm quan tr?ng đó thì n?n khoa h?c hiện đại bước vào thế kỷ mới sẽ không thể cứu vãn nhân loại thoát kh?i m?i thứ hiểm h?a được. Thiên tai, bệnh tật, chiến tranh, nghiện ngập v.v.... đ?u xuất phát từ một n?n tảng đạo đức suy đồi, từ lòng tham lam và si mê vô b? của con ngư?i.

Chúng tôi thiết nghĩ, không thể có được nguồn an vui hạnh phúc chân thật khi con ngư?i chưa nhận ra và diệt trừ được nguồn gốc của khổ đau. Không thể có được một n?n văn minh sáng rực khi giá trị tâm linh của con ngư?i đã bị lu m?. Muốn thế, nhân loại phải biết trở lại với cái chân thật luôn hằng hữu bên mình. Bởi vì phát minh và làm chủ được chính mình cũng có nghĩa là phát minh và làm chủ được toàn thể vũ trụ này.

Muốn thế, chúng ta hãy thử một lần đến và chiêm nghiệm giáo lý của đức Phật bằng chính sự thực hành của mình xem sao!

-ooOoo-

caytoi
06-21-2005, 01:02 AM
03

MỘT CHỮ XẢ

Giảng tại Thi?n viện Chân Không - 1998.

Vấn đ? tôi nói hôm nay là một chữ XẢ. Quí vị biết ngược với xả là gì không? Là cố chấp, nắm chặt. Cố là chặt, chấp là nắm; cố chấp là nắm chặt. Khác với nắm chặt là buông b?.

Mới nghe đơn giản quá nhưng xét kỹ, quí Phật tử sẽ thấy tất cả chúng ta sống trên thế gian này, ai cũng than buồn than khổ, gốc tại cố chấp thôi, chớ không có gì khác. Bây gi? muốn hết buồn, hết khổ thì chúng ta phải làm sao? Phải xả, phải buông b?. Buông b? thì hết khổ. Như vậy quá giản đơn, quá tầm thư?ng. Chỉ cần quí Phật tử thực hiện được đi?u chúng tôi nhắc thì sẽ bớt khổ ngay trong cuộc sống hiện tại này.

Lâu nay chúng ta cố chấp những gì mà bây gi? phải buông xả? Trước hết là chúng ta cố chấp những đi?u phải, quấy. Thư?ng thư?ng ở thế gian ai cũng nghĩ đi?u mình nói, mình làm là phải nhưng ngư?i khác nói ngược lại, làm ngược lại thì cho là ngư?i khác quấy. Mình phải h? quấy mà h? không chịu nghe, không chịu làm theo mình, nên mình giận. Nhất là trong gia đình, cha mẹ thấy đi?u đó phải mà bảo con cháu không chịu làm theo thì nhất định là giận. Mà giận là vui hay buồn? Giận là buồn, buồn rồi khổ. Có một Phật tử nói với tôi thế này:

- Con cháu của con bây gi? khó dạy quá!

Tôi h?i:

- Sao đạo hữu nói khó dạy?

- Thưa Thầy, mình là cha nó mình hớt tóc ngắn. Mình thấy hớt tóc ngắn dễ chịu, mát mẻ. Bây gi? nó để tóc tới cổ mà rầy nó không chịu nghe. Nó còn nói: "Bây gi? thanh niên ai cũng để tóc dài mà ba biểu hớt ngắn, giống ông già quá, sao con làm được." Chúng nó còn nh? mư?i chín, hai mươi tuổi mà đeo kính trắng, mình rầy nó: "Bộ mày mù sao mà đeo kính?" Nó nói: "Ba không thấy sao, ngư?i trí thức h? đeo kính trắng. Con lớp mư?i hai rồi, con trí thức rồi, con đeo kính trắng có sao đâu?!"

?ó, ông than con cháu ngày nay dạy không được. Quí vị thấy thế nào? Bởi vì thư?ng lúc nào chúng ta cũng có cái nhìn theo quan niệm của mình. Quan niệm của mình như vậy là phải, con cháu không chịu nghe theo thì mình giận, cho nó là quấy, là con ngỗ nghịch, con bất hiếu v.v... Khi đã như vậy rồi thì gia đình còn đầm ấm không, còn vui không? Tôi mới giải thích cho Phật tử đó nghe:

- ?ạo hữu nhớ như ở lứa tuổi của tôi, ông thân tôi hồi xưa để tóc bới có một củ t?i phía sau. Tới chừng lớp của tôi lớn lên thì hớt tóc, ông tôi không vui. Ông nói b?n nh? văn minh quá, không có theo ông bà và dẫn sách Nho nói: "Thân thể phát phu th? ư phụ mẫu, bất thương cảm hiếu chi thỉ giả." Nghĩa là râu tóc da thịt này là nhận nơi cha mẹ, gìn giữ nó đừng cho thương tổn là cái hiếu đầu. Bây gi? mình cạo nó là bất hiếu rồi. Như vậy ông già nhìn lại mình hớt tóc thì ông già buồn, còn mình nhìn lại ông già thì thấy ông già lạc hậu phải không? Thế thì ai đúng? ?ể tóc bới đúng hay hớt ngắn đúng? Nếu hai bên cứ cố chấp, ông già nghĩ ông già đúng, ngư?i con nghĩ ngư?i con đúng thì gia đình có bình an không? Chắc là bất an.

Chúng ta phải hiểu th?i xưa h?c theo Nho giáo thì để râu để tóc là phải. Nhưng th?i sau này khác hơn vì nước mình lệ thuộc Pháp, ngư?i Pháp đi làm việc hớt tóc ngắn cho sạch sẽ mà mình cứ bảo như ông già để tóc, vậy thì lạc hậu mất rồi. Ở lứa tuổi của mình ai chấp nhận như thế? Cho nên ngư?i cha phải thông cảm hoàn cảnh của con, ngư?i con phải hiểu hoàn cảnh của cha. Hai bên thông cảm nhau đừng cố chấp thì bớt khổ. Nếu cố chấp là nhất định khổ. Cha bất bình con, con bất mãn cha, cứ như vậy sanh ra chuyện rối rắm trong gia đình.

Rồi đến th?i này mấy đứa nh? để tóc dài, có khi tới cổ thì mình không chấp nhận? Mình để tóc ngắn mát mẻ, còn nó để dài lù xù nhưng nó lại thấy đẹp. Nếu đem cái nhìn của ngư?i cha mà trách đứa con thì đứa con cũng nhìn lại ngư?i cha bằng cặp mắt lạc hậu. Bây gi? phải xử làm sao? Thôi, ba muốn mát mẻ ba hớt ngắn, con thích để dài cho đẹp thì con cứ để dài. Chuyện tóc tai, mỗi ngư?i mỗi sở thích riêng, bắt nó giống mình sao được?

Quí Phật tử nhớ, một lứa tuổi là qua một thế hệ khác nhau, không giống nhau được. Không giống mà mình đem ý của mình, cái phải của mình áp đặt cho nó thì nó không chịu. Mà không chịu thì sanh ra giận h?n, buồn trách, khổ sở. Vậy thì muốn cho hết khổ mình đừng cố chấp, phải buông b?. Buông nghĩa là xả. Quan niệm của con thì con làm, quan niệm của ba thì ba giữ. Phần ai nấy giữ, ngư?i này đừng áp đặt ngư?i kia. Như thế chúng ta sống rất là thoải mái, nhẹ nhàng. Còn nếu mình cố chấp thì sống bực hoài, lúc nào cũng bất như ý. Như nó thích mang kính trắng thì để nó mang, mình không thích thì thôi. Chớ mình không thích mà bắt nó theo mình sao được? ?ó là quan niệm của mỗi ngư?i, miễn làm sao con biết kính tr?ng, thương cha, cha thương con là đủ. Tình thương mới là quan tr?ng, còn những cái bên ngoài đâu có quan tr?ng.

Vậy mà nhi?u ngư?i vì cố chấp hình thức bên ngoài làm cho mất hết tình nghĩa trong gia đình, khiến cha con phi?n muộn, vợ chồng không vui với nhau. ?ó là tại cố chấp. Quí Phật tử nghĩ mình xả b?, đừng cố chấp có bớt khổ không? Còn cố chấp như câu chuyện tôi vừa kể khổ không? Lúc nào cũng buồn bực. Vì vậy cha mẹ nên thông cảm với con, con thông cảm với cha mẹ. Mà muốn được thông cảm thì hai bên đ?u xả, xả cái phải của mình thì thông cảm. Ngược lại, nếu không chịu xả, tự nhiên là khổ.

?ó là nói v? lứa tuổi giữa ngư?i lớn và ngư?i trẻ. Còn nếu vợ chồng mà cố chấp thì sao, có khổ không? Như bên phái nữ lâu nay quen rồi, nào là l? tương, hũ tiêu, hũ ớt v.v... Những cái nh? h? coi chừng từng chút để nấu nướng. Còn ngư?i đàn ông đâu có để ý đến những thứ đó, mà h? nghĩ chuyện xã giao bên ngoài ngư?i này ngư?i n?. Cho nên ngư?i chồng vì xã giao bạn bè nhi?u, thành ra chi phí hơi rộng. Ngư?i phụ nữ chỉ lo chi tiết nh? trong nhà nên tiết kiệm, thấy chồng xài lớn một chút thì càm ràm. Còn chồng thấy vợ keo kiệt, nh? nhít quá cũng không bằng lòng. Như vậy vợ trách chồng lãng phí, chồng chê vợ keo kiệt. ?ã thế thì gia đình có vui không? Không bên nào bằng lòng bên nào hết! Vì ai cũng nghĩ mình đúng.

Như vậy nếu ngư?i vợ bắt ngư?i chồng phải theo ý của mình, ngược lại ngư?i chồng bắt vợ phải theo ý của mình thì gia đình đó nhất định cãi lộn hoài. Nếu hai bên chồng và vợ cảm thông nhau, ngư?i chồng nghĩ rằng cô ấy lo chuyện bếp núc cho nên quen cái nh? nhặt, hũ tương, hũ ớt v.v... thành ra xài lớn cô không đồng ý cũng phải. Còn vợ thông cảm cho chồng, bởi vì anh ấy làm bên ngoài, giao thiệp kẻ này ngư?i n? thì phải rộng rãi một chút ngư?i ta mới vui. Nếu bắt chồng hẹp hòi quá thì bạn bè khi, không chơi với mình, như vậy tội nghiệp. Hai bên thông cảm thì gia đình sống sẽ vui, không chống ch?i nhau. ?ó là tôi nói những việc nh? thôi, còn những việc lớn khác nữa, quí vị nghiệm xét rồi thông cảm, hiểu biết nhau đừng cố chấp, cố chấp thì khổ.

Như vậy xả b? là tu, còn cố chấp là chưa biết tu. Thế gian do cố chấp nên ngư?i nào cũng thấy sống trong gia đình không có hạnh phúc. ?ã cố chấp thì làm sao hạnh phúc được? Chồng chấp theo chồng, vợ chấp theo vợ, cha chấp theo cha, con chấp theo con, thành ra không ai thông cảm ai. Mà không thông cảm thì tự nhiên là phải buồn phải khổ. Bây gi? mỗi ngư?i tự xả b? cố chấp của mình để thông cảm với những ngư?i thân thì tự nhiên gia đình an vui hạnh phúc. ?ó là bước thứ nhất xả chấp phải, chấp quấy theo quan niệm của mình.

?ến thứ hai nữa là xả oán h?n. Ngư?i thế gian luôn luôn nghĩ ai làm trái ý mình thì mình buồn, mình giận. Buồn giận nên b? li?n hay nên giữ mãi? Có ngư?i thư?ng hay nói: "Con giận ngư?i đó hai, ba chục năm không quên." Giận hai, ba chục năm không quên thì nghe như khẳng khái lắm nhưng thật ra là dại, là khổ, chớ có hay gì đâu.

Quí Phật tử nghĩ trên thế gian này chung quanh mình nào xóm gi?ng, thân tộc v.v... có bao gi? hoàn toàn không đụng chạm nhau đâu? Ngư?i ta nói vợ chồng như chén trong sống. Chén úp trong sống thế nào cũng có khua, huống là xóm gi?ng, thân tộc làm sao vừa ý mình hết, mà trái ý thì mình giận. Giận rồi chứa trong tâm. Chứa là cố chấp. Giận một ngư?i chứa trong lòng, giận hai ngư?i cũng chứa trong lòng. Nếu giận một trăm ngư?i thì sao? Chứa cả một trăm cái giận trong lòng, làm sao chịu nổi.

Quí vị xét khi mình đang vui vẻ mà bỗng nhớ tới ngư?i mình giận thì lúc đó gương mặt quạu xuống li?n. Sở dĩ chúng ta ngủ không ngon là cũng tại giận đó. Khi nào nằm nhớ lại hôm qua, hôm kia ai làm trái ý mình li?n nổi giận lên, thì hết ngủ. ?ó là chứa chấp oán h?n. Chứa chấp là khổ. Ta đang vui vẻ tươi mát mà chứa một cái giận, cũng như đem cục than b? trong tay hay trong da, trong thịt mình vậy. Nếu cục than b? trong tay, trong da, trong thịt thì sao? Nóng, khó chịu. Vậy mà lòng mình chứa một trăm cục than thì ngư?i này khổ nhi?u ít? Khổ thứ nhất là khô héo vì ngủ không ngon, ăn không ngon. Giận quá làm sao ăn ngon, ngủ ngon được. Khổ thứ hai là giận làm cho mình dễ xấu. Quí vị thấy mỗi lần nổi giận lên gương mặt mình thế nào? Nổi giận lên thì con mắt đ? ngầu, mặt đổi màu đổi sắc, không còn tốt đẹp nữa. Cả trăm cái giận ở trong lòng thì nó đốt riết mình khô héo, xấu xa. Như vậy ôm ấp cái giận mấy chục năm là khôn ngoan hay thiếu khôn ngoan?

Bởi vậy nên ngư?i biết tu ai nói gì trái ý, mình giận chút rồi b? đi, xả đi. Giận làm chi, ngu! Ôm cái giận là ngu chớ không phải khôn, tội gì ôm cho khổ. Trong nhà Phật có câu: "Tăng hận bất cách túc" nghĩa là Tăng (ngư?i tu) giận không quá một đêm. Chúng ta là Phàm tăng nên tham sân si cũng còn, vì vậy gặp việc trái ý cũng giận. Nhưng giận chút thôi rồi b?, chớ không nên chấp chứa.

Ngư?i thế gian thư?ng thích chứa, chứa năm này qua năm n?. H? tưởng như vậy là hay, là khôn mà không ng? đó là tự chuốc h?a vào mình, tự đeo khổ cho mình chớ không có lợi gì hết. Vì vậy nên Phật dạy phải xả hết những giận h?n. Chứa chấp vừa bị khổ trong hiện tại, mà còn khổ cả vị lai nữa.

Trong kinh Phật dạy, ngư?i khi sắp b? thân này qua đ?i khác thì nghiệp thương và nghiệp ghét sẽ đi theo. Bởi vì thương ai thì ta nhớ ngư?i đó, ghét ai cũng nhớ kẻ đó. Như chúng ta ngồi ôn lại trong lòng, thì nhớ những ngư?i mình thương và những ngư?i mình ghét nhi?u nhất phải không? Ghét không mất, thương cũng không mất. Vì vậy càng chứa sâu thì khi nhắm mắt các nghiệp đó dẫn mình đi đến chỗ thương hoặc chỗ ghét.

Do đó khi chúng ta th? thân sau, nếu ôm ấp nghiệp ghét nhi?u quá thì đến những gia đình gặp toàn chuyện buồn phi?n, h?n giận, không vui. Có bao gi? chúng ta muốn gặp những ngư?i mình ghét không? Không muốn. Ai cũng muốn gặp ngư?i mình thương. Nhưng trong lòng thù oán nhi?u quá thì nó sẽ dẫn mình gặp lại những ngư?i thù oán. Nên hiện tại khổ mà vị lai cũng khổ luôn. ?i?u này rất thiết yếu.

Chúng ta phải khéo đừng nuôi dưỡng oán thù trong lòng, nên buông b? hết. Cái gì qua rồi không chứa chấp nữa. Hơn thua, phải quấy, chuyện đó không có gì quan tr?ng. Quan tr?ng ở chỗ làm sao cuộc sống mình bình an, thanh thản, tươi vui. ?ó mới là đi?u đáng lưu tâm. Chúng ta sống muốn hạnh phúc, muốn được an lạc thì nên giữ hay nên xả? Nên xả. Vì vậy tôi nói tu muốn cho hết khổ thì phải xả, đừng chứa chấp. ?ó là đi?u thứ hai.

?i?u thứ ba, chúng ta đừng cố chấp ý kiến mình là đúng, ý kiến ngư?i khác là sai. Bởi vì ở thế gian này không có gì là đúng cố định mà cũng không có gì là sai cố định. Chúng ta mở miệng nói với ai cũng "Tôi nghĩ thế này là đúng". Nếu nói tôi nghĩ như vậy là đúng, ngư?i thứ hai nói tôi nghĩ thế khác mới đúng, thì hai cái đúng nó đụng nhau. Mình đúng theo cái nghĩ của mình, ngư?i khác đúng theo cái nghĩ của h?. Ai cũng đúng hết thì cãi lộn hay hu?? Thế gian không ai chịu thua ai, mình đúng thì ngư?i khác sai, mà ngư?i khác đúng thì mình sai. Cho nên khi ngư?i ta nghĩ khác với mình, mà h? cho rằng h? đúng thì mình bực lên li?n, và ngư?i kia cũng nổi tức vậy. Hai cái nổi tức sẽ đi đến khẩu chiến. Khẩu chiến không xong thì tới thân chiến.

Quí vị thấy những ngư?i cãi nhau, đánh nhau khi được h?i: "Tại sao quí vị đánh nhau?" H? nói: "Tôi nói cái này đúng mà nó cứ cãi hoài." Có khi nào hai ngư?i cãi lộn mà chúng ta h?i "tại sao", h? nói "tại tôi sai" đâu. Nhất định là đúng. Hai cái đúng không giống nhau thì nhất định cãi lộn, cãi lộn không xong thì tới đánh lộn. Như vậy thì khổ hay vui? Không bao gi? vui được. Những đi?u này xảy ra rất nhi?u.

Gia đình vợ chồng, mỗi ngư?i thấy một lối, ai cũng cho là đúng thì gia đình đó cãi lộn hoài. Trong xã hội, nhóm này thấy thế này là đúng, nhóm kia thấy thế khác là đúng thì cũng gây ra cuộc đấu chiến. Cả trên thế gian đ?u như vậy. Nếu cố chấp cái nghĩ của mình đúng, cái nghĩ của ngư?i khác sai là gốc của đấu tranh, của tiêu diệt nhau. Cho nên chúng ta đừng có cố chấp. Cái đúng này là đúng của tôi, cái đúng kia là đúng của anh. Mỗi ngư?i giữ phần của mình, cãi nhau làm chi. Vậy là yên.

Xả hết cố chấp, đừng bắt ngư?i khác phải nghĩ, phải thấy như mình mới đúng. ?ó là điểm đặc biệt của đạo Phật. Trong đạo Phật có câu: "Phật hóa hữu duyên nhân", đức Phật giáo hóa ngư?i có duyên với Ngài mà thôi. Ai có duyên thì đến với Phật, chớ Phật không nói đạo Phật là đúng, đạo khác là sai. Theo đạo nào cũng tốt. Mình thích đạo Phật vì đạo Phật thích hợp với tâm tư nguyện v?ng của mình nên mình theo, ngư?i khác không thích thì thôi. Chúng ta không nên nói theo đạo Phật chết được v? Cực lạc, còn theo đạo khác chết nhất định đ?a địa ngục. Không nên như vậy.

Trong kinh Phật nhất là các bộ A-hàm, Phật thư?ng nói: "Ngư?i tu theo đạo Phật làm lành, tu Thập thiện được phước sanh cõi tr?i. Ngư?i không tu theo đạo Phật mà làm mư?i đi?u lành cũng được sanh cõi tr?i." Không phải cõi tr?i chỉ dành cho ngư?i tu theo đạo Phật. Bởi vậy ngư?i không tu theo đạo Phật mà làm lành, làm tốt h? vẫn có phước. Mình tu theo đạo Phật mà mình làm xấu làm ác thì mình cũng bị tội như thư?ng. Chúng ta mới thấy rằng chủ trương của đức Phật rất rõ ràng, rất thấu đáo. Phật không bắt ai phải theo mình dù biết rằng làm như vậy là tốt, là có lợi. Nếu ngư?i ta không thích thì thôi, không ép buộc.

Chúng ta h?c Phật phải tập tâm cởi mở, xả b? những cố chấp riêng tư, dù chấp tôn giáo mình cũng là bệnh nữa. Những gì chúng ta thấy đ?u do Phật dạy, mình biết mình tu. Ai thấy hợp thì tu theo, còn thấy không hợp thì thôi, ta chỉ cư?i chớ đừng giận. ?ạo mình kính tr?ng mà nghe ai nói ngược lại, mình nổi sùng lên thì chưa g?i là hiểu đạo. Không cố chấp thì cuộc đ?i an vui, hạnh phúc, sống với m?i ngư?i rất hòa nhã.

?i?u thứ tư là Phật dạy xả đừng chấp thân của mình nữa. Quí vị thấy dễ hay khó? Xả mấy điểm kia thì còn khả dĩ, xả chấp thân mình thì hơi khó. Tôi h?i quí vị trong tất cả cái sợ của mình hiện gi?, cái sợ nào là số một? Sợ chết là số một. Tại sao mình sợ chết? Vì cố giữ thân, cố chấp thân, nên nghe nói mất đi thì hoảng sợ. Do đó khi cái chết đến mình khổ vô cùng.

Chúng ta xét kỹ thân của mình, ai cũng muốn cho nó được tròn một trăm năm. Hồi xưa còn tham hơn nữa, hàng quần thần chúc vua chúa đến Vạn tuế, tức là muôn năm. Chúc muôn năm, mà có ông vua nào sống được muôn năm đâu. Mấy ông còn chết sớm hơn ai hết. Như vậy để thấy lòng tham sống của con ngư?i quá lớn. Bởi tham sống cho nên chết là cái khổ nhất.

Nếu ngư?i không tham sống thì chết có khổ không? ?âu có khổ vì h? đâu có sợ. Nên quí vị cố chấp thân, muốn giữ cho nó lâu dài, mà lỡ nó bại hoại thì đau khổ vô cùng. Thân mình đâu có nguyên vẹn từ thỉ chí chung, mà nó đổi thay từng tháng, từng ngày. Như vậy muốn nó còn hoài, chẳng khác nào mình nắm một cục nước đá trong tay mà muốn nó đừng tan. Thân này cũng vậy, luôn biến chuyển từng phút giây. ?ó là nói bình thư?ng, còn nói theo khoa h?c là nó sanh diệt từng tế bào. Lúc nào, phút nào cũng sanh sanh diệt diệt, không dừng. Sanh diệt luôn luôn mà bảo nó còn hoài làm sao được. Chấp như vậy có phải là ảo tưởng không? Ảo tưởng sai lầm mà chúng ta cứ chấp giữ, cho nên khổ vô cùng.

Vậy mà trăm ngư?i như một, ai cũng muốn giữ thân lâu dài. Nhi?u khi bảy, tám mươi tuổi vẫn muốn sống hoài, không muốn chết. Muốn giữ hoài mà có giữ được đâu. Giữ không được thì khổ hay vui? Ngư?i lớn tuổi nào cũng thở dài than vắn, khổ quá! Già yếu bệnh hoạn, khổ quá!

Thật ra già yếu, bệnh hoạn có khổ không? Có gì đâu mà khổ, nó là như vậy. Hết th?i ấu niên đến th?i tráng niên, hết th?i tráng niên đến th?i trung niên, hết th?i trung niên đến th?i lão niên. Cứ thế mà đổi d?i. Nên khi trẻ mình vui với tuổi trẻ, lúc già mình vui với tuổi già. Mai mốt chết thì cư?i với cái chết, sướng không? Chớ ngồi đó mà than, ai cứu mình được. Không ai cứu được thì than hoài làm chi cho khổ vậy? Cứ cư?i vui. Ờ! Già tốt. Nếu đi hai chân không vững thì thêm chân thứ ba nữa. Cứ như vậy mà chống gậy, có gì đâu phải buồn. Xả được cố chấp thì vui, còn nếu giữ thì khổ. Lẽ thật là như vậy.

Con ngư?i sợ chết nhưng có giữ cho kh?i chết được không? Nếu giữ được thì cũng nên sợ. Giữ không được thì cứ cư?i vui cho rồi. Quí vị nghĩ nếu lát nữa chết, chúng ta sẽ có cái gì vui? Hiện tại mình biết hết các việc trên thế gian rồi, biết sự sống này rồi. Ngư?i ta nói đi du lịch vui chơi đó đây là tới những chỗ mình chưa biết, còn những chỗ nào biết rồi, đi chán lắm. Chúng ta đã ở trên thế gian mấy chục năm, chán quá rồi. Bây gi? đi tới chỗ khác chơi cho vui thì sợ gì. Khi sắp chết, mình tự nghĩ ta sẽ biết thêm một chỗ mới nữa. Vậy là vui chớ không sợ. Chúng ta sống vui với cái sống, chết cũng vui với cái chết, như vậy là an vui, tự tại.

Ngư?i không sợ chết thì chết không phải là khổ. Sở dĩ khổ là vì ngư?i ta chấp chặt phải sống, sống chừng nào cũng được, sống hoài. Chấp chặt vậy cho nên lỡ ai coi tuổi hoặc bắt mạch nói bệnh sắp chết li?n quên ăn, quên ngủ. Nếu hiểu được lẽ thật thì chết là vui thôi. Ờ, tôi ở đây mấy chục năm chán rồi, đi chỗ khác chơi cho vui. ?ó, nghĩ vậy thì cứ cư?i mà đi, có tự tại không? Rõ ràng nếu buông xả cố chấp thì chúng ta an vui. Còn bám chặt giữ mãi thì chúng ta đau khổ.

Cuộc đ?i là một dòng biến chuyển từ ngoại vật cho tới con ngư?i. Nó biến chuyển mà chúng ta cố giữ thì có phải là si mê không? Cho nên Phật nói ngư?i trí biết được vô thư?ng biến chuyển nên không khổ. Còn ngư?i ngu, đối với vô thư?ng biến chuyển mà muốn còn nguyên vẹn nên khổ. Bản thân mình nó phải biến hoại, phải mất; chúng ta biết rõ rồi cư?i với nó, không sợ, là chúng ta khéo tu.

Tu là như vậy, chớ không phải vừa mới bệnh li?n chạy tới cầu Phật cho con sống được năm năm, mư?i năm. Phật tử bệnh tới chùa nh? quí thầy cầu an. Quí thầy cầu cho Phật tử an, còn quí thầy không an thì cầu ai? Nếu tất cả ngư?i bệnh cầu đ?u được an thì không ai chết hết. Nhưng thật ra đâu có chuyện đó. Kỳ này cầu an là tại h? chưa chết, kỳ sau tới lúc chết thì cầu gì cũng chết thôi, cầu an cũng không kh?i.

Như vậy để thấy chúng ta tu là phải nhận ra lẽ thật của cuộc đ?i, thấy rõ được lẽ thật của bản thân mình. ?ừng lầm lẫn mới an vui, kh?i phải nh? ai cầu gì hết, cũng kh?i cần coi tướng coi số làm chi. Cuộc đ?i là như vậy, không có gì phải lo. Năm mươi tuổi chết cũng tốt, bảy mươi tuổi chết cũng tốt, tám mươi tuổi chết cũng tốt, không sao hết. Tôi thư?ng hay nói ai rồi cũng chết một lần, chớ có ai chết hoài đâu phải không? Thì thôi lúc nào tới thì đi một lần, chớ đâu có đi hoài mà sợ.

Phật dạy khi b? thân này, muốn có thân khác đẹp hơn thì phải tạo duyên tốt. Như giữ được năm giới tr?n vẹn thì đ?i sau trở lại làm ngư?i đủ năm đi?u kiện tốt: Không sát sanh thì tuổi th? dài. Không trộm cướp thì có nhi?u của. Không tà dâm thì đẹp đẽ trang nghiêm. Không nói dối thì ngôn ngữ được lưu loát. Không uống rượu, xì ke ma túy thì trí tuệ thông minh. Nếu thiếu một trong năm giới thì đ?i sau bất hạnh một phần. Ai muốn đ?i sau được thân tốt đẹp hơn thân ngư?i thì tu Thập thiện.

Như vậy chết không đáng sợ mà chỉ sợ mình không chuẩn bị được khi mất thân này. ?ến lúc ngã ra chết không làm đi?u lành, không tạo phước đức thì chừng đó khổ hơn nữa. Cho nên biết tu thì trong cuộc sống hiện tại chúng ta được an vui tự tại, khi nhắm mắt chúng ta đã chuẩn bị cho đ?i sau được tốt đẹp hơn nên chúng ta càng vui, không có gì phải buồn sợ.

Cũng như mình đi chiếc xe cũ, lâu quá nó hư mòn, cứ đẩy hoài rất chán. Bây gi? mình dành dụm ti?n, b? xe cũ mua xe mới đẹp hơn. Như vậy buồn hay vui? Nhưng muốn mua xe khác đẹp hơn thì phải chuẩn bị ti?n. Chuẩn bị trước rồi mới b? xe cũ mua xe mới được. Chớ không chuẩn bị thì xe cũ b? rồi, không biết làm sao mua xe mới. Cho nên ngư?i biết tu là ngư?i biết lo xa, biết chuẩn bị sẵn; b? thân này qua thân khác kh?e hơn. ?ó là bước tiến của ngư?i tu.

Như vậy chỉ một chữ Xả mà chúng ta được an ổn vui tươi. Cần gì phải nhi?u. Một chữ mà biết tu là cả cuộc đ?i sống thoải mái, an vui. Ngược lại quí vị sẽ thấy mặt mày nhăn nhó hoài, bất mãn cái này, bất mãn cái n?, bất mãn con cái, bất mãn vợ chồng, bất mãn xã hội... Mấy chục năm cứ nhăn nhó hoài, uổng một cuộc đ?i. Cho nên mình phải vui tươi xả b?, có mấy mươi năm ngắn ngủi, sống làm sao cho thảnh thơi, tạo phước lành để khi nhắm mắt được đến cõi lành, ở đó mà buồn giận làm chi cho khổ.

Vậy mong quí Phật tử nghe hiểu, ứng dụng tu để tất cả chúng ta sống trên thế gian này lúc nào cũng tươi cư?i, không còn buồn bực. ?ến lúc nhắm mắt ra đi chúng ta cũng vui luôn. ?ó là kết quả tốt đẹp của ngư?i Phật tử khéo tu.

-ooOoo-

caytoi
06-21-2005, 01:03 AM
04

NGƯỜI TU PHẬT LÀ NGƯỜI TÌM VỀ
NGUỒN AN LẠC GIẢI THO?T

Giảng tại chùa Xá Lợi - 1998.

?? tài chúng tôi nhắc nhở quí vị hôm nay là: "Ngư?i tu Phật là tìm trở v? nguồn an lạc giải thoát." Quí vị chú ý nghe, lãnh hội đầy đủ và ứng dụng tu hành thì mới tốt.

?ức Phật sau khi thành đạo dưới cội bồ-đ?, Ngài tìm những ngư?i bạn đồng tu lúc trước là năm anh em ông Ki?u-trần-như để thuyết pháp. Bài pháp đầu tiên là Tứ Diệu ?ế, trong đó đế thứ nhất là Khổ đế, nói cái khổ là lẽ thật của cuộc đ?i này. ?ức Phật nói khổ, tại sao chúng tôi lại nói ngư?i tu là tìm v? nguồn an lạc giải thoát, tức là vui. Như vậy có trái với bản ý của đức Phật hay không?

Khi mới nhìn qua đạo Phật, ngư?i không hiểu thấy đạo Phật dư?ng như bi quan, yếm thế. Nhưng đi sâu, thấm nhuần giáo lý của Phật rồi, chúng ta mới thấy ngược lại. ?ức Phật nói khổ là chỉ trên quả, vì quả dễ thấy, dễ biết. Khi biết được quả rồi, Ngài li?n chỉ đến nhân. Nguyên nhân nào tạo ra quả khổ ấy. Khi biết được nhân rồi, dẹp hết nhân thì quả không còn.

Ngày nay các nhà khoa h?c luôn phăng tìm manh mối của vạn tượng sum la, căn cứ trên quả mà phăng tới nhân, không bao gi? đi từ nhân tới cái quả. Vì quả là cái dễ thấy, thấy quả rồi chúng ta tìm ra nhân dễ dàng, còn trước nói nhân sau đó mới chỉ quả thì khó hơn. Như bây gi? chúng ta có cây cam, được quả cam ăn, biết quả cam ng?t. Những ngư?i thưởng thức mùi vị quả cam h?i rằng: Cam này từ đâu có? Tự nhiên chúng ta sẽ giải thích từ hạt cam ươm lên, nẩy mầm, lên cây, có lá, đơm hoa, kết quả. Quả là cái hiện thấy, chứng minh được; còn nhân thì đã cũ, đã xưa rồi, chúng ta không thể nào chỉ cho ngư?i khác thấy tư?ng tận. Cho nên tinh thần Phật dạy rất thích hợp với khoa h?c hiện gi?.

Nếu ngư?i không hiểu, nghe đức Phật nói cuộc đ?i là khổ, mang thân này là khổ thì cho rằng đạo Phật bi quan, đạo Phật chán đ?i, v.v... Khổ đó là quả, chúng ta biết rồi thì phải phăng tìm nguyên nhân của nó. Nếu biết được nhân nào tạo ra quả khổ, chúng ta li?n dẹp b?, tự nhiên quả khổ không còn. Nếu quả khổ không còn, lúc đó được vui. Vui không riêng có mà chỉ khi nào hết khổ. ?ó là tinh thần của Phật dạy.

Phật nói khổ để chúng ta tìm ra nguyên nhân gây đau khổ, biết rõ nguyên nhân rồi thì dứt b? nó. Dứt b? rồi chúng ta mới hết khổ, tức là được an lạc, giải thoát. Vậy mục đích của đức Phật dạy là muốn chúng ta hết khổ, được giải thoát, chớ không phải dạy chúng ta chịu khổ. Phương pháp tu đó không h? bi quan. Quí vị nhìn những ngư?i tu hành hiểu sâu đạo lý, sống được với đạo, thư?ng lắc đầu, chặc lưỡi, thở dài hay thư?ng cư?i hoài? Bao nhiêu đó cũng tự trả l?i cho những vấn đ? chúng ta cần hiểu rồi.

Ngư?i biết tu luôn phăng tận nguồn gốc nguyên nhân gây ra đau khổ, dẹp b? chúng qua một bên thì đau khổ không còn. Khổ hết g?i là an vui. Nhưng thật đáng thương cho Phật tử chúng ta ngày nay, tu mà không tìm nguyên nhân của khổ để dẹp b?, lại cứ cầu Phật cho con hết khổ hoài. Gặp việc buồn, việc khổ li?n vô chùa thắp hương, lạy Phật tha thiết, xin Phật ban cho con ân huệ để con hết khổ. Việc gì cũng dựa vào quy?n lực của đức Phật chớ không b? ra công phu tu hành.

?ạo Phật là đạo rất thực tế chớ không phải huy?n bí, nhưng Phật tử chúng ta quen bệnh yếu đuối nên xem Phật giống như ông thần. Gặp việc gì khổ quá chỉ xin với Phật cho bớt khổ, chớ không biết tu cho bớt khổ. ?ó là điểm yếu đuối, sai lầm của Phật tử chúng ta. Ngư?i tu Phật thì phải tìm v? nguồn an lạc giải thoát. Tôi xin nêu vài điểm căn bản cho quí vị thấy nguồn gốc của an lạc giải thoát.

Trong kinh Phật thư?ng nói: "Chúng sanh có tám đi?u khổ: sanh khổ, già khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, cầu bất đắc khổ, oán tắng hội khổ và ngũ ấm xí thạnh khổ. ?ó là bát khổ." Như vậy khổ nhi?u hơn vui. Chúng ta xét kỹ xem, cái khổ đó là khổ cho tất cả m?i ngư?i hay chỉ đối với những ai không biết đạo lý?

1. Sanh khổ.

Theo nhà Phật thì sanh gồm hai phần. Thứ nhất, sau khi ra kh?i lòng mẹ đau đớn nh?c nhằn. Thứ hai, trong cuộc sống của chúng ta, nếu không biết tu, không hiểu đạo thì cả cuộc đ?i chỉ toàn là đau khổ, không chút an vui. Như vậy khổ lúc sanh ra và khổ trong cuộc sống. Khi sanh ra có đứa bé nào cư?i không, hay đ?u khóc oa oa. ?ó là vì ra đ?i khó khăn đau đớn quá, nên l?t lòng mẹ là khóc li?n. Cái khóc ấy nói lên sanh là khổ.

Rồi từ bé đến già mấy mươi năm, một cuộc đ?i khổ nhi?u vui ít. Quí vị thử kiểm lại xem trong suốt một đ?i, những gì chúng ta mong muốn, đa phần được như ý hay chỉ thiểu phần như ý? Chắc rằng không ai nói đa phần như ý. Ngư?i thì gia đình ấm no có cơm ăn, áo mặc nhưng con cháu khó dạy. Ngư?i thì con cháu dễ dạy nhưng gia đình lại chật vật thiếu thốn v.v... đủ thứ thuận nghịch, không khi nào được th?a mãn như ý của mình. Vì vậy đa số đ?u bất như ý.

Con ngư?i sanh ra ai cũng mơ ước tràn đầy hạnh phúc, nhưng trải qua bốn, năm mươi tuổi nhìn lại cuộc đ?i không có hạnh phúc mà bất hạnh lại nhi?u. ?t hôm nghe tin ngư?i thân mất hoặc phải đi xứ này xứ khác v.v... Hoặc có chuyện này chuyện n? làm mình phải buồn, phải khổ. Không ai được hạnh phúc tr?n vẹn. Cả một đ?i ngư?i, ba phần tư là đau khổ, chỉ một phần tư an vui thôi, thực tế là như vậy.

Chúng ta đã biết sanh là khổ, bây gi? chúng ta phải làm sao cho hết khổ? Làm sao chúng ta sống trong cõi khổ mà vẫn luôn được an vui? ?i?u đó không có gì khó hết. Nếu sống trong cuộc đ?i này mà biết rõ ràng cuộc đ?i là tạm bợ, có rồi sẽ mất, không ai còn mãi. Như vậy ngày nào chúng ta còn sống thì ngày ấy còn tốt, còn có thì gi? cho chúng ta tự tu, cho chúng ta làm những đi?u thiện, giúp ích m?i ngư?i. Một ngày sống là một ngày vàng, chúng ta phải sử dụng hết để lo cho mình, cho ngư?i, làm sao cho mình và ngư?i đ?u được an ổn. Làm một đi?u lành là chúng ta được một nguồn vui. Chúng ta chuyển cuộc sống khổ đau này bằng một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc.

Nói như vậy sẽ có vị nghĩ, nếu ngư?i giàu có thì giúp đỡ ngư?i này, ngư?i kia dễ. Còn như ta nghèo, không có đi?u kiện giúp được ai, thì làm sao có ni?m vui. Tôi xin nhắc rằng trên đ?i có nhi?u ni?m vui lắm, chỉ sợ chúng ta không chịu làm thôi.

Thí dụ chúng ta không có ti?n cho ngư?i ăn xin hay đóng góp cứu trợ nạn lụt v.v..., nhưng đang đi thấy đứa bé bị té, chúng ta đỡ lên, vỗ v?, an ủi khuyên bảo nó, như vậy có vui không? Chúng ta không làm được việc cứu giúp bằng ti?n thì chúng ta làm việc cứu giúp bằng thân, bằng l?i. Dùng thân và l?i giúp đỡ ngư?i bớt khổ. Bớt khổ là h? được vui, ngư?i vui thì chúng ta cũng vui. Cái vui đó không tốn gì hết, chỉ tốn một chút công. Như vậy tìm nguồn vui đâu phải khó. Chỉ cần khi thấy một con kiến rớt dưới vũng nước, chúng ta vớt nó lên để trên khô, thấy nó bò mừng rỡ là chúng ta cũng vui rồi.

Ngư?i biết tu nhìn lại bản thân mình ngày xưa nhi?u nóng giận, nay đã giảm bớt li?n cảm thấy vui. Gặp ai đang có nguy khốn, mình ra tay cứu vớt, từ con ngư?i cho tới loài vật, giúp được loài nào cũng có nguồn vui. Vậy chúng ta sống để làm lợi ích cho chúng sanh. Tuy rằng khả năng nh? bé, hạn hẹp, nhưng với lòng chân thành thì cũng có vui rồi.

Nếu chúng ta biết sống, thì dù đ?i là khổ hay sanh là khổ, nhưng ngày nào chúng ta cũng lượm cũng mót được nhi?u ni?m vui. ?ó là chúng ta khéo tu, khéo hiểu Phật pháp, chớ đừng lạy xin Phật cho con vui. Phật không cho được đâu, chúng ta phải tự tạo lấy nguồn vui từ bản thân mình. Tuy sanh khổ, nhưng nếu chúng ta biết sống thì sanh trở thành vui, chớ không phải khổ.

2. Già khổ.

Tại sao già khổ? Vì già không biết làm gì cứ đi tới đi lui, nhớ con, nhớ cháu, buồn ủ rũ, hết trách ngư?i này tới trách ngư?i kia, thành ra thấy tuổi già lê thê, đen tối. Nên già là khổ.

Ngư?i già nên biết dùng tuổi già trong công việc. Những vị không có trách nhiệm cứ ở tại nhà, tìm những gì hay, những gì đẹp dạy con, dạy cháu. ?em bài kinh hay, đoạn sách tốt để dạy con cháu, đó là vui rồi, đâu phải làm việc gì nhi?u.

Cũng như chúng tôi, một ngày sống là một ngày phải làm được cái gì cho mình cho ngư?i. Lợi ích được cho mình cho ngư?i thì vui chớ đâu có khổ. Như vậy nói già khổ hay vui? Già thế nào cũng có kinh nghiệm nhi?u hơn ngư?i trẻ. Tại sao chúng ta không đem những kinh nghiệm ấy dạy lại cho ngư?i sau. Vì vậy tuổi già không phải là thừa, không phải là b?. Mỗi ngày chúng ta sống đ?u có giá trị thì cuộc đ?i già là vui, chớ không phải khổ.

3. Bệnh khổ.

?i?u này đa số chấp nhận. Có ngư?i nào đau mà không rên đâu? Rên tức là khổ chớ gì! Nhi?u ngư?i than sao tôi bệnh hoạn lê thê, kéo dài năm này qua năm n?, chán quá! Nên vị đó thấy bệnh là khổ.

Nhưng với con mắt nhà Phật, bệnh cũng không khổ. Vì sao không khổ? Vì Phật dạy thân này do nhân duyên hợp, trong đó có đất, nước, gió, lửa. Kinh Niết-bàn nói tứ đại là bốn con rắn, con rắn nước, con rắn lửa, con rắn đất, con rắn gió. Tôi xin nói cụ thể hơn, con rắn nước là rắn hổ ở dưới nước, con rắn lửa là rắn hổ lửa, con rắn đất là rắn hổ đất, con rắn gió là rắn hổ mây. Bốn con rắn hổ này nhốt trong một cái gi? thì chúng phải cắn nhau, chống ch?i nhau thôi. Ngư?i nuôi rắn thấy bốn con cứ chống nhau, làm cho con này con n? cứ bất an hoài, thì phải can thiệp cho chúng hòa với nhau mới yên được.

Chúng ta mang thân đất nước gió lửa, bốn chất đó có hòa hợp với nhau không? ?t hôm thì lửa thắng nước, lúc đó nóng quá phải kiếm cái gì uống cho mát, đó là đi?u hòa rắn hổ lửa. ?t hôm nước thắng lửa thì bị lạnh run rẩy, phải kiếm cái gì uống cho ấm, đó là đi?u hòa con rắn nước. ?t hôm rắn đất bị hổ mây cắn, lúc đó chúng ta kêu trúng gió, phải đánh gió hay tìm cách này cách kia làm cho gió ra thì thân mới nhẹ, nên nói: "Gió thổi mạnh thì đất rung rinh." Chúng luôn luôn chống ch?i nhau. Chúng ta phải đi?u hòa chúng. Như vậy nhàn hạ hay khổ.

Ai cũng có bệnh. Nếu không bệnh nặng thì cũng bệnh nhẹ, không bệnh nhi?u cũng bệnh ít, chớ không ai hoàn toàn không bệnh. Vì bệnh là khổ chung của tất cả m?i loài! Nhi?u vị bệnh lăn lộn rên. Rên là khổ. Nhưng gi? đây biết tu, khi bệnh chúng ta phải làm sao? Chúng ta nhìn bốn con rắn này, xem đứa nào thắng, đứa nào bại. Biết rõ bốn con rắn độc đang chống ch?i với nhau, chúng ta không chấp thân này là thật. Tứ đại tụ h?p nên có thân, nhưng vì tụ h?p trong sự chống ch?i nên thân này khổ.

Chúng ta biết rõ nó không chắc, không b?n, không có gì quan tr?ng nên bớt khổ. Thư?ng bệnh đau, chúng ta thấy khổ vì thấy thân là hơn hết, vì sợ chết. Nếu biết rõ nó là tướng duyên hợp thì hợp cũng tốt, mà tan cũng vui. Nếu nó còn thì chúng ta dùng vào việc hữu ích, nó mất thì chúng ta ra đi một cách thảnh thơi, có gì đâu mà sợ. Nếu không sợ chết thì đau mặc đau, nó đâu có thiệt.

Ngày xưa có một vị Thi?n sư bị bệnh, thầy Tri sự lên thưa: "Bạch Hòa thượng, Hòa thượng bệnh có cái không bệnh chăng?" Ngài đáp: "Ôi da, ôi da!" Cái biết rên đó nó không có hình tướng nên không bị bệnh, còn bệnh là thân này bệnh. Như vậy chúng ta biết ngay nơi thân này là duyên hợp tạm bợ. Có hợp thì phải có tan, không có gì quan tr?ng. Không quan tr?ng thì bớt khổ.

?ồng th?i chúng ta cũng biết ngay trong thân này có cái chân thật, không hình tướng, nó chính là chủ trì của thân. Biết rõ cái đó thì thân có đau, có nhức là chuyện của thân, nhìn được cái đau tức là chúng ta không đau.

4. Chết khổ.

Ai cũng thấy ngư?i sắp chết thở hổn hển, trăn trở bứt rứt hết sức khổ nh?c, nên nói chết là khổ.

Ngư?i nếu khéo tu, nhất là tu thi?n sẽ thấy khác. Khi ngồi thi?n từ một gi?, lần lần tới một gi? rưỡi, hai gi?, càng tiến lên chân đau vô kể. Nhưng ráng chịu đựng, thắng được nó rồi thì sẽ qua luôn, không còn đau nữa. Thắng được là có gan dạ. Vì có gan dạ nên mới thắng được.

Khi chúng ta chết, thân tứ đại rã r?i tan nát, làm sao không đau đớn. Trong khi đau đớn chúng ta nhìn nó biết nó là bại hoại. Còn cái "biết" bại hoại đó không bại hoại, không đau đớn. Biết rõ như vậy thì chết không phải khổ nữa. Cho nên ngày xưa Thi?n sư Từ Minh ở Trung Hoa có nói câu kệ: Sanh như đắp chăn đông, tử như cởi áo hạ. Mùa đông lạnh lẽo được đắp chăn ấm là vui. Mùa hè nóng bức, mồ hôi tươm ướt áo, được cởi áo đi chơi là kh?e. Với ngư?i biết tu thì sanh tử như trò chơi, không có gì quan tr?ng nên không có gì khổ hết.

Chỉ ngư?i không biết tu, sống lo bảo vệ, săn sóc, cung dưỡng thân này, nên khi thân này bại hoại, chới với không biết nương tựa vào đâu. Vì vậy mà khổ. Khổ hay vui là tại ngư?i biết tu hay không biết tu mà thôi. Thân này tuy có hợp có tan nhưng ông chủ không mất thì còn gì khổ. Vì vậy chết cũng không phải là khổ.

5. ?i biệt ly khổ.

Tức là ngư?i mình thương yêu mà phải xa lìa nên khổ. Nếu chúng ta biết thương yêu là gốc của đau khổ nên bớt thương yêu đi thì bớt khổ.

Nói hết thương yêu, ngư?i ta lầm tưởng đạo Phật khô khan quá, không biết thương ai hết. Tôi thư?ng thí dụ, như một dòng suối nh?, nước từ đầu nguồn tuôn chảy rất mạnh, vì dòng suối nh? mà nước nhi?u nên nó chảy xiết. Còn biển cả mênh mông, thấy như không chảy mà thật ra nó chảy ngầm. Nếu không thì làm sao có nước ròng, nước lớn.

Cũng vậy, thế gian cột trói mình trong tình thân thuộc, tình bè bạn, nên khi xa cách phải đau khổ. Còn ngư?i tu thì mở rộng lòng thương hết chúng sanh, nên ai chúng ta cũng thương. Vì thương tất cả nên như biển, không chảy xiết nên không khổ. Tình thương có cột trói là khổ, còn lòng từ thương hết m?i ngư?i thì không khổ. Ngư?i này đi vắng thì còn bao nhiêu ngư?i khác chúng ta phải lo cho, có rảnh đâu nhớ thương một ngư?i. Như vậy tâm từ bi là tâm tràn tr? lai láng, không có hạn cuộc. Còn ái kiến là cột trói, mà cột trói riêng biệt thì khổ. Vì vậy nên nói ái biệt ly khổ. Nếu chúng ta dứt được lòng ái thì tự nhiên khổ theo đó dứt hết, sẽ được vui ngay.

6. Cầu bất đắc khổ.

Cầu là mong cầu, bất đắc là không được như ý nên khổ. Chúng ta mong muốn hoặc trông ch? đi?u gì mà không được thì khổ. Nếu chúng ta không thèm mong cầu chi hết, ngày nay sống lo việc ngày nay, không trông đợi ngày mai thì tâm bình an. Ngày nào chúng ta cũng làm tất cả việc tốt, việc lành, cứu ngư?i này giúp ngư?i kia; không giúp được ngư?i thì giúp vật, không cần cầu việc gì cao xa mà chúng ta vẫn được an lành. Do đó chỉ cần dẹp lòng tham cầu thì tự nhiên hết khổ, nên nói hết tâm tham cầu li?n được an vui.

7. Oán tắng hội khổ.

Thù oán mà gặp lại nhau thì khổ. Quí vị ghét ai đó cay đắng mà h? cứ ngồi trước mặt mình hoài, có khổ không? Chắc khổ lắm. Bây gi? chúng ta đừng thèm ghét ai hết thì không còn khổ. Không khổ tức là vui rồi. Như vậy vui từ đâu lại, khổ từ đâu ra? Tại mê muội mà khổ, b? mê muội đi thì vui.

Chúng ta thật là đáng thương. Tôi thư?ng nói, như có số ngư?i đang đi trên một chiếc thuy?n qua biển, sóng gió chòng chành làm thuy?n muốn lật. Lúc ấy m?i ngư?i có rảnh rỗi để cãi vã, giận h?n nhau không, hay ai cũng lo làm sao cho kh?i chết? Cũng vậy, trên thế gian này ai ai cũng có bao nhiêu thứ hoạn nạn đang chực ch?, nên ai cũng là ngư?i đáng thương. Mình đã đáng thương rồi, m?i ngư?i xung quanh lại càng đáng thương hơn. Vì vậy thương nhau không hết, có đâu giận h?n làm khổ cho nhau. Ai ưa giận h?n, ngư?i đó khôn hay dại?

Vậy mà thế gian không chịu khôn cứ giận hoài, có ngư?i còn nói: "Tôi giận ngư?i đó mấy chục năm rồi chưa hết!" Vị ấy đâu biết ôm ấp giận trong lòng là mình đang chứa những hòn lửa than, nó sẽ thiêu đốt ta gầy mòn héo hon, vậy mà còn khoe tôi giận mấy chục năm. Giận nhi?u thì hại nhi?u, không có lợi ích gì cả. Việc qua rồi chúng ta nên xí xóa với nhau rồi cư?i vui, cuộc đ?i tạm bợ mà!

Thư?ng trong lòng chúng ta luôn có hai hạng ngư?i khó quên: Một là những ngư?i mình thương; hai là những ngư?i mình ghét. Nên sau khi chết sẽ gặp lại hai nhóm này. Thương gặp lại và ghét cũng gặp lại. Nên ngư?i biết tu phải xả hết giận h?n, không oán thù ai hết.

Thật ra chúng ta còn là phàm phu, bảo đừng giận thì chưa được, song có giận nên b? mau một chút. Kinh Phật có câu: "Tăng hận bất cách túc", tức Tăng giận không quá một đêm. Chúng ta cũng giận khi nghe l?i trái tai, nhưng giận một chút rồi b? để mai kia không gặp trở lại. Nếu ai ôm ấp giận hoài, đó là nguyên nhân để mai sau gặp lại. Chúng ta chấm dứt tâm oán h?n thì chúng ta được an vui.

8. Ngũ ấm xí thạnh khổ.

Tức thân năm ấm này mạnh mẽ, hưng thạnh quá thì khổ. Ngược lại nếu chúng ta biết dùng thân năm ấm để tiến tu thì sẽ an vui. Tôi thư?ng thí dụ như khi mình qua sông, không có thuy?n bè, nh? khúc gỗ mục mình lội qua sông. Khúc gỗ khi đó là hữu ích. Nhưng đã qua sông rồi phải biết b? khúc gỗ đi không nên tiếc.

Thân này cũng vậy, bệnh hoạn đau ốm đủ thứ, chúng ta lỡ mang vào rồi, phải dùng nó cho có ý nghĩa. Dùng thân làm lợi cho mình, đánh thức cho ngư?i, chỉ vì việc tiến tu thì đó là hữu ích. Còn nếu cung dưỡng săn sóc thân cho lắm, tới ngày nó mất thì khổ đau. Vì thương thân quá nên mất thân này li?n tìm thân khác. Nhi?u khi chụp được thân tốt, cũng có khi chụp phải thân xấu. Vì vậy mà có sanh trong địa ngục, ngạ quỉ, súc sanh. Chúng ta nhớ đừng quí thân, mà chỉ lợi dụng nó để lợi ích cho chúng sanh, để mình tiến tu. ?ó là ngư?i biết dùng thân. ?ã biết dùng thân thì vui chớ không khổ.

* * *

Như vậy tám thứ khổ này không phải thật khổ. Chỉ khi chúng ta mê, chúng ta mới thấy thật khổ. Nếu chúng ta tỉnh giác thì không còn khổ nữa. Phật nói khổ để chúng ta thức tỉnh, thức tỉnh thì không còn khổ, mà là được vui. Trong kinh Niết-bàn, đức Phật có dạy bài kệ:

Chư hành vô thư?ng
Thị sanh diệt pháp
Sanh diệt diệt dĩ
Tịch diệt vi lạc.

Dịch:

Các hành vô thư?ng
Là pháp sanh diệt
Sanh diệt diệt rồi
Tịch diệt là vui.

Hành nghĩa là tất cả các tướng có đi có lại, các sanh hoạt ở thế gian đ?u là vô thư?ng, không b?n lâu, nó thuộc pháp sanh diệt. Từ thân hành cho tới ý hành, cả hai đ?u thuộc v? pháp sanh diệt. Tất cả các thứ sanh diệt lặng hết thì tịch diệt hiện ti?n. Chỗ lặng lẽ đó chính là an vui. Chúng ta hiểu đạo lý, phải khéo ứng dụng tu như vậy.

Một, đừng chấp thân vô thư?ng là thật. Hai, phải lặng tâm vô thư?ng sanh diệt xuống, lúc đó chúng ta sẽ hết khổ được vui. ?ối với ngư?i tu niệm Phật, phải niệm Phật cho nhất tâm. Khi tâm sanh diệt hết mới được sanh sang cõi Cực lạc. ?ối với ngư?i tu thi?n, nếu tâm sanh diệt lặng thì định, do định nên trí tuệ phát sanh, ấy là vui.

Phật dạy chúng ta biết các hành đ?u vô thư?ng, đ?u là pháp sanh diệt. Chúng ta đừng cố chấp, đừng luyến tiếc, đừng quá thương yêu, mà phải làm sao cho tất cả những thứ sanh diệt đó lặng hết, thì tịch diệt là ni?m vui an lạc sẽ đến với chúng ta. Trong nội tâm của mình, nếu cứ lo nghĩ chuyện này chuyện kia dồn dập, lúc đó gương mặt mình héo xàu. Ngược lại, nếu tâm mình thơ thới, không có một niệm lo nghĩ nào hết, lúc đó gương mặt mình tự nhiên được tươi vui. Như vậy, cái sanh diệt lặng rồi thì tịch diệt (nguồn vui) hiện ti?n. Nên ngư?i khéo tu lúc nào cũng tìm cách đưa tâm sanh diệt của mình đi đến chỗ lặng lẽ. ?ó là nguồn an lạc lớn lao nhất của ngư?i tu.

* * *

Tóm lại, chúng ta tu Phật là vui hay khổ? Tu Phật là vui. Phật nói khổ để chúng ta tìm ra nguyên nhân của khổ và diệt khổ thì được an vui. Vậy đạo Phật bi quan hay lạc quan? Ngư?i không hiểu rõ đạo Phật nên đánh giá sai lầm, cho đạo Phật là bi quan, yếm thế. Ngư?i hiểu đạo Phật đúng đắn là ngư?i biết tìm v? nguồn an vui, biết tìm v? nguồn giải thoát chớ không phải khổ đau như ngư?i ta tưởng.

Mong rằng tất cả chư Tăng, Ni cũng như Phật tử sau khi nghe tôi giải thích, quí vị hiểu và ứng dụng tu được, thì xứng đáng là ngư?i xuất gia, xứng đáng là ngư?i cư sĩ chân chánh, không còn bị các thứ khổ làm cho buồn bã, sầu bi. Như vậy là quí vị biết nhổ hết nhân đau khổ để rồi cùng nhau được an vui. Nhổ hết gốc đau khổ thì Ta-bà biến thành Cực lạc, còn gì phải trông ch? xa xôi.
Một lần nữa tôi mong quí vị nghe, hiểu, cùng tu và cùng được an vui.
-ooOoo-

caytoi
06-21-2005, 01:22 AM
05

NGUỒN G?C CỦA ?ẠO PHẬT

Giảng tại trư?ng Hạ chùa Long An - 1998.

Hôm nay chúng tôi được duyên lành v? đây, trước hết thăm chư Tăng trong mùa an cư, sau có vài l?i muốn nói cùng chư Tăng Ni. Chúng tôi thư?ng tự tuyên bố rằng tôi là kẻ nợ của Tăng Ni, nên tr?n đ?i lúc nào tôi cũng canh cánh trong lòng nghĩ đến ngư?i tu xuất gia, muốn làm sao tạo duyên tốt cho tất cả Tăng Ni trên đư?ng tu, mỗi ngày một tiến lên và tiến đúng đư?ng lối của Phật đã dạy.

Tăng Ni chúng ta là ngư?i hi sinh cả một cuộc đ?i để tu. Nếu một đ?i tu không được kết quả gì thì thật uổng một kiếp hi sinh. Với Phật tử cư sĩ chúng tôi cũng lo nhưng ít hơn, quí vị tu bao nhiêu tốt bấy nhiêu, có mất việc đạo thì còn lợi ích việc đ?i chớ không như Tăng Ni. Tăng Ni là ngư?i hi sinh tr?n vẹn đ?i mình cho sự tu hành để đi tới chỗ an vui giải thoát và sau đó dìu dắt chúng sanh cũng được như thế. Nếu chúng ta tu không ra gì thì sự hi sinh đó thật đáng thương, đáng tiếc.

Vì vậy chúng tôi bận tâm nhi?u, nên chúng tôi đã nhận l?i m?i của chư Tăng, chư Ni ở các tụ điểm an cư trong thành phố v? đây tiếp chuyện, nhắc nhở quí vị làm sao cho sự tu hành được kết quả như sở nguyện của mình. ?ó là nguyện v?ng của chúng tôi.

Hôm nay tôi nói chuyện với quí vị một đ? tài: "Chúng ta tu theo đạo Phật không khéo bị quên mất gốc." Tại sao chúng tôi lại đưa ra đ? tài này? Bởi vì là ngư?i xuất gia, bắt buộc chúng ta phải phăng tìm nguồn gốc của đạo Phật, lấy đó làm n?n tảng vững chắc cho đ?i tu, luôn luôn nương tựa vào đó, chớ không thể nào quên hay đi sai lệch được. Do đó chúng ta phải quay v? tận nguồn gốc của đạo Phật, xem ai là ngư?i khai sáng đạo Phật và Ngài đã tu hành truy?n bá như thế nào, mà Phật giáo còn mãi đến ngày nay? Chúng ta là hàng hậu h?c kế thừa nối tiếp, phải làm những gì xứng đáng là đệ tử của Phật. ?ó là mục tiêu tôi nhắm đến.

Nói đến nguồn gốc của đạo Phật thì chắc rằng tất cả Tăng Ni đ?u biết đức Phật là một Thái tử ở Ấn ?ộ xuất gia đi tu, b? cả sự nghiệp thế gian để tìm đạo giải thoát. Khi đã đạt được đạo quả rồi Ngài truy?n giáo cho đến tận ngày nay gần như cả thế giới đ?u biết. Như vậy lịch sử đức Phật ai ai cũng thuộc nhưng ở đây tôi muốn đặt lại câu h?i: Tất cả chúng ta nhớ lại xem vì sao đức Phật đi tu? ?ó là đi?u mà chúng ta phải phăng tìm tận cội rễ, tột căn nguyên. Chúng ta nương theo đó mà có một lối đi, một con đư?ng tiến lên tu tới chỗ cứu kính.

Dĩ nhiên tất cả chúng ta không ai phủ nhận đức Phật đi xuất gia là vì chứng kiến được cảnh sanh, già, bệnh, chết. Lý do này hết sức quan tr?ng đối với đạo Phật. Tôi nhớ trong sử có kể đức Phật một lần thấy ngư?i già Ngài li?n thức tỉnh. Ngư?i này già rồi mai kia ta cũng già. Thấy ngư?i bệnh, ngư?i chết, Ngài biết rằng rồi ta cũng phải bệnh, phải chết. Vì vậy nên Ngài mới băn khoăn, thao thức không yên được.

Ngư?i mê thấy cảnh già, bệnh, chết tưởng chừng đó là chuyện của ai chớ không phải là chuyện của mình. Tất cả quí Tăng Ni, Phật tử đã từng chứng kiến cảnh già, bệnh, chết hay chưa? Chắc chứng kiến nhi?u lắm. Nhưng chứng kiến mà quí vị có tỉnh không? Hay là ngư?i kia già, ngư?i kia bệnh, ngư?i kia chết không có gì quan tr?ng đối với chúng ta. ?ây là quan niệm h?i hợt cho nên đức Phật bảo chúng sanh si mê.

?ức Phật thấy ngư?i già, ngư?i bệnh, ngư?i chết Ngài li?n tỉnh ngộ ta cũng sẽ như vậy, đó là việc chung chớ không phải việc riêng. Ngài nghĩ rằng đã có sanh ra rồi phải già, bệnh, chết. Lớp trước đã đến, lớp sau sẽ đến, ai cũng đến đó. Chẳng lẽ chúng ta sanh ra ở đ?i để ch? đến một ngày chôn vùi dưới đất hay sao? Chúng ta phải làm sao thoát ra kh?i luật vô thư?ng chi phối con ngư?i như thế. Vì vậy đức Phật không kham chấp nhận cái già chết đến với Ngài, phải làm sao để thoát ra kh?i nó. ?ó là lý do, mục đích mà Ngài đi tu.

Do đó khi đi tu gặp các vị tiên dạy, nào là pháp Tứ thi?n, pháp Tứ không v.v... Các pháp đó Ngài đã đạt được nhưng vẫn chưa thoát kh?i sanh, già, bệnh, chết nên Ngài từ giã h? ra đi. Sau đó đức Phật tu khổ hạnh vì nghĩ rằng nếu tận lực tu khổ hạnh có thể đ?i mình sẽ đạt được mục đích giải thoát sanh tử. Qua mấy năm tr?i khổ hạnh, kết quả chỉ đưa Ngư?i đến chỗ kiệt quệ, té xỉu không còn sức lực nữa. Ngài thấy đó là một quan niệm sai lầm. Nếu càng khổ hạnh chỉ càng đưa đến cái chết chớ không cứu được mình, được ngư?i. Ngài li?n từ b? khổ hạnh và đến cội bồ-đ? ăn uống trung hòa, tức ngày ăn một bữa và t?a thi?n.

Dưới cội bồ-đ? (tất-bát-la) Ngài lấy một ít c? trải tòa ngồi, khi trải c? xong, Ngài chỉ cây tất-bát-la thệ nguyện rằng: "Ta ngồi dưới cội cây này nếu không đạt được đạo thì dù xương tan thịt nát cũng không r?i kh?i nơi đây." Vì có l?i thệ nguyện mãnh liệt đó nên suốt bốn mươi chín ngày đêm thi?n định dưới cội bồ-đ?, Ngài li?n được giác ngộ.

Nói đức Phật thành Phật là thành cái gì? ?ây là vấn đ? chúng ta cần phải quan tâm. Khi Ngài ngồi tu dưới cội bồ-đ? đến đêm thứ bốn mươi chín, từ đầu hôm đến hết canh một Ngài chứng được Túc mạng minh. Túc là đ?i trước, mạng là sanh mạng, minh là sáng. Sáng ra được những việc trong nhi?u đ?i nhi?u kiếp v? trước, tại sao Ngài sáng ra lẽ đó? Bởi khi Ngài đi tu, vì muốn giải thoát sanh tử nên Ngài đặt ra vấn đ?: Trước khi ta có mặt ở đây ta là gì, ở đâu đến? Sau khi chết ta sẽ v? đâu? Muốn dứt hết cội gốc sanh tử này ta phải làm sao? ?ó là ba nghi vấn v? số phận con ngư?i của Ngài.

Hiện gi? chúng ta có mặt ở đây nhưng trước kia chúng ta ở đâu, ta là gì? Khi thân này hoại chúng ta sẽ v? đâu, còn hay hết? Muốn thoát ly sanh tử chúng ta phải làm sao, tìm cách gì để thoát ly sanh tử? ?ó là ba nghi vấn tối quan tr?ng ai cũng thắc mắc. Khi đức Phật chứng được Túc mạng minh rồi, Ngài nhìn lui v? quá khứ thấy vô số kiếp v? trước Ngài đã từng làm gì, ở đâu, tu hành hạnh nào, có được những công đức gì v.v... nhớ rõ mồn một những việc đã qua.

Trong kinh A-hàm kể lại rằng, Ngài nhớ những sự việc cả muôn ức kiếp v? trước như chúng ta nhớ những sự việc mới xảy ra hôm qua, hôm kia vậy thôi. Vì vậy khi chứng được Túc mạng minh rồi Ngài li?n giải được cái nghi tại sao chúng ta có mặt ở đây, trước kia ta là gì. Ngày nay chúng ta đ?c trong kinh Bản Sanh và Bản Sự kể lại cuộc đ?i đức Phật và cuộc đ?i các vị đệ tử của Phật, đó là do Phật chứng được Túc mạng minh, Ngài thuật lại để làm gương mẫu, nhắc nhở ngư?i sau tu. ?ây là minh thứ nhất.

Tới canh ba, Ngài chứng Thiên nhãn minh, thấy suốt được những vật hết sức nh? nhiệm, hết sức xa xôi, quá tầm thấy biết của ngư?i thư?ng. Thấy rõ con ngư?i sau khi chết bị nghiệp dẫn đi luân hồi trong sáu đư?ng. Trong kinh kể sau khi Phật chứng được Thiên nhãn minh, Ngài nói: "Ta thấy chúng sanh đi trong luân hồi Lục đạo như ngư?i đứng trên lầu cao nhìn xuống ngã ba đư?ng, thấy kẻ đi qua, ngư?i đi lại một cách rõ ràng, không có nghi ng? gì cả." Thế là Ngài giải được cái nghi vấn thứ hai, sau khi chết chúng ta đi v? đâu. Chúng ta sẽ theo nghiệp lành, nghiệp dữ mà sanh trong cõi tr?i, cõi ngư?i (lành), địa ngục, ngạ quỉ, súc sanh (dữ) chớ không phải hết.

?ây là một lẽ thật, do chứng Thiên nhãn minh mà Phật thấy được những việc nh? nhiệm vô cùng. Ngài thấy vô số vi trùng, Phật cách chúng ta hơn hai mươi lăm thế kỷ mà Ngài thấy được vi trùng. Vì vậy chư Tăng khi uống nước, nhất là nước không l?c, không nấu thì Phật dạy phải quán. Quán thế nào? "Phật quán nhất bát thủy, bát vạn tứ thiên trùng v.v..." Phật nhìn trong bát nước có tám muôn bốn ngàn vi trùng. Ngày xưa Phật nói nước có vi trùng ai mà tin, vì con mắt phàm làm sao thấy!

Phật do thấy mà nói nhưng chúng ta không tin, nên biết cái thấy của Ngài với cái thấy của chúng ta khác xa vô cùng. Phật nhìn trong bầu hư không Ngài thấy vô số thế giới không thể tính kể, nên trong nhà Phật có từ hằng hà sa số thế giới không thể tính kể, nghĩa là thế giới nhi?u như cát sông Gange ở Ấn ?ộ. Phật thấy trong bầu hư không này, những hành tinh như quả địa cầu của chúng ta nhi?u không thể kể hết. ?ó là minh thứ hai.

?ến khi sao Mai vừa m?c Ngài bừng ngộ chứng được Lậu tận minh. Lậu là rớt, tận là sạch, nghĩa là sạch hết, không còn mầm rơi rớt trong sanh tử nữa, tức là không còn rơi lại trong tam giới Lục đạo. Như vậy sau khi chứng được Lậu tận minh, Ngài đã đạt được mục đích giải thoát sanh tử. Ngài biết rõ nguyên nhân nào dẫn chúng ta đi trong luân hồi sanh tử và làm sao dứt sạch được nguyên nhân đi trong luân hồi sanh tử đó, đây g?i là chứng được Lậu tận minh. Khi chứng được minh này, đức Phật tuyên bố Ngài hoàn toàn giác ngộ, thành Phật.

Như vậy Phật thành Phật là do Ngài giác ngộ được nơi con ngư?i, biết được mình từ đâu đến, khi chết rồi sẽ ra sao v? đâu, muốn dứt hết sanh tử phải làm cách nào, tu pháp gì. Ngài biết rõ hết những đi?u đó, Phật đã đạt được mục đích khi Ngài đi tu là giải thoát sanh tử. Sau khi chứng được Tam minh, Phật rất hoan hỉ vì đã đạt được mục đích.

Ngài nhớ lại những ngư?i bạn đồng tu với mình trước kia (năm anh em Ki?u-trần-như) nên Ngài đi tìm những vị đó. ?ến vư?n Lộc Uyển gặp năm anh em Ki?u-trần-như, Phật li?n thuyết bài pháp Tứ ?ế. ?ây là bài pháp nói v? nguyên nhân đưa chúng ta đi trong sanh tử và làm sao chúng ta dứt được cội mầm sanh tử. Ở đây tôi chỉ nói đơn lược cho quí vị có khái niệm thôi, Phật dạy sở dĩ chúng ta có luân hồi sanh tử là do Tập đế. Từ Tập đế là nhân rồi đưa đến Khổ đế là quả, Tập đế và Khổ đế là nhân quả theo chi?u luân hồi sanh tử. Làm sao chúng ta thoát ly được luân hồi sanh tử?

Phật dạy chúng ta ứng dụng phương pháp tu hành để diệt hết tập nhân, phương pháp diệt tập nhân là ?ạo đế, diệt hết tập nhân rồi thì chúng ta được Diệt đế, Diệt đế là Niết-bàn, thoát ly sanh tử. Những pháp đức Phật giác ngộ được trong đêm thứ bốn mươi chín nếu nói đủ thì rất nhi?u, nhưng nói g?n trong Tam minh là Túc mạng minh, Thiên nhãn minh và Lậu tận minh. Tức Phật giác ngộ được ba vấn đ? lớn mà Ngài đã thắc mắc v? con ngư?i, g?i là giải thoát sanh tử.

Như vậy tất cả chúng ta không ai còn nghi ng? gì nữa, đức Phật tu Thi?n dưới cội bồ-đ? được giác ngộ thành Phật và đem đi?u giác ngộ đó giáo hóa chúng sanh. Nghĩa là đức Phật nhân tu Thi?n mà được giác ngộ. Do đó, sau khi Ngài thành Phật rồi, Ngài dạy đệ tử Tăng cũng như Ni đ?u tu Thi?n mà chứng quả A-la-hán. Trong kinh Pháp Cú, Phật dạy rằng: Hãy tu định, chớ buông lung. Tâm chớ mê hoặc theo dục. ?ừng đợi đến khi nuốt hòn sắt nóng mới ăn năn than thở. Hoặc: Không có trí tuệ thì không có thi?n định, không có thi?n định thì không có trí tuệ. Ngư?i nào gồm đủ thi?n định và trí tuệ thì gần đến Niết-bàn.

Như vậy quí vị thấy Phật răn các Tỳ-kheo phải tu thi?n định, chớ buông lung, tâm đừng mê hoặc chạy theo ngũ dục, đừng đợi đến khi nuốt hòn sắt nóng mới ăn năn than thở. Lúc nào nuốt hòn sắt nóng? Là lúc xuống địa ngục. Nếu hiện đ?i chúng ta không chịu tu để sau khi chết đ?a vào địa ngục, chừng đó than thở không kịp. Cho nên ngay bây gi?, trong lúc chúng ta đang kh?e mạnh, chúng ta còn đủ đi?u kiện để tiến tu, phải cố gắng tu đừng có chần ch?, sau này hối hận không kịp. Nh? những l?i dạy, l?i răn đe đó nên các đệ tử đương th?i của Ngài tinh tấn tu hành, chứng được quả A-la-hán rất nhi?u. ?ó là tôi nói những vị Tỳ-kheo trong th?i đức Phật.

Kế đó nhìn lại lịch sử chư Tổ, chúng ta thư?ng lạy Tây thiên ?ông độ Việt Nam lịch đại Tổ sư, nghĩa là những vị Tổ sư từ Ấn ?ộ sang Trung Hoa đến Việt Nam, những Tổ sư đó tu pháp gì? Cụ thể nhất là bây gi? chúng ta hay th? Tổ ?ạt-ma. Ngài là vị Thi?n sư thứ hai mươi tám ở Ấn ?ộ và là vị Tổ thứ nhất ở Trung Hoa. Như vậy chư Phật tu Thi?n được giác ngộ, chư Tổ cũng tu Thi?n được thành Tổ, chư vị A-la-hán tu Thi?n mà thành tựu đạo quả. Vậy pháp tu Thi?n nhất định là pháp gốc của đạo Phật rồi.

V? mặt giáo lý hệ Nguyên thủy có hai: Hệ A-hàm dịch từ chữ Phạn ra chữ Hán g?i là Agama, hệ Pali dịch từ chữ Pali sang chữ Việt g?i là Nikaya. Trong đó Bát chánh đạo nằm trong Ba mươi bảy phẩm trợ đạo, thể hiện cụ thể nhất tinh thần tu Thi?n, từ chánh kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp v.v... cho tới chánh niệm, chánh định. Chánh niệm tức phải giữ tâm niệm chân chánh, ngay thẳng rồi đi tới chánh định. V? pháp Ngũ căn, Ngũ lực thì có năm đi?u: tín, tấn, niệm, định, tuệ. Tín là lòng tin, tấn là tinh tấn, niệm là chuyên niệm, định là thi?n định, cuối cùng tuệ là đạt được trí tuệ. Như vậy các pháp theo hệ Nguyên thủy cũng nhắc chúng ta tu thi?n định và trí tuệ là gốc.

Chúng ta hiện gi? h?c theo pháp ?ại thừa (ngày nay g?i là hệ Phát triển) tu Lục độ: bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tinh tấn, thi?n định, trí tuệ. Trong đó, cuối cùng là thi?n định và trí tuệ. Như vậy tất cả pháp của Phật từ hệ Nguyên thủy đến Phát triển đ?u lấy thi?n định và trí tuệ làm căn bản chớ không thể nào khác hơn được, đó là cái gốc. ?ây là vấn đ? mà ngày xưa tôi đã nặng lòng, phải lo nghĩ nhi?u.

Sau những năm tôi đi giảng tại các Phật h?c viện Huệ Nghiêm, ?ại h?c Vạn Hạnh, tôi thấy rằng bao nhiêu sở tri mà tôi h?c được trong kinh tôi đã đem chỉ dạy cho Tăng Ni, những thứ đó chỉ là kiến giải bên ngoài, còn chứng nghiệm trên sự tu thì thật tôi không có thì gi?. Do đó nên năm 1966 sau khi dạy xong khóa h?c tại Phật h?c viện Huệ Nghiêm và ở Dược Sư rồi, tôi xin nghỉ dạy lên núi tu một th?i gian. Khi lên núi tu tôi quyết tâm và thệ nguyện rằng nếu phen này không phát minh được đi?u gì mới, thà là tôi chết luôn trong thất chớ quyết không xuống núi. Do thệ nguyện đó mà th?i gian tu tôi thấy thật sự có kết quả, tôi vui vẻ nên mở cửa thất. Bởi vì như tôi đã nói tôi là kẻ nợ của Tăng Ni nên đi?u gì tôi thấy hay, tôi làm thinh không được, tôi phải làm sao cho Tăng Ni cùng chia xẻ được đi?u đó. Cho nên dù chỉ qua một năm nhưng tôi thấy có những cái hay, những cái mới, tôi li?n ra thất và lập Thi?n viện Chân Không vào năm 1969. ?ến năm 1971 chúng tôi khai giảng khóa đầu. Tôi cương quyết khẳng định, ngày xưa tổ tiên mình tu thi?n ngộ đạo thì ngày nay mình tu thi?n chắc chắn cũng sẽ ngộ đạo, chỉ có chúng ta siêng tu hay lư?i nhác không chịu tu mà thôi.

Ngày nay đa số các chùa hay nói câu này: "Th?i bây gi? là mạt pháp tu không tiến được, thôi chỉ một câu niệm Phật rồi ch? vãng sanh bên kia làm tôi tớ Phật A-di-đà kh?e hơn, chớ tu Thi?n không tiến, không thể tu được." Nói th?i mạt pháp tôi lại đâm ra nghi ng?, trong kinh Phật có chia ba th?i: chánh pháp, tượng pháp, mạt pháp. Chánh pháp là th?i của đức Phật, một trăm ngư?i tu thì một trăm ngư?i chứng đạo vì đức Phật trực tiếp hướng dẫn. Kế th?i đức Phật là th?i tượng pháp, tức sau khi Phật nhập Niết-bàn, những vị đệ tử chứng quả A-la-hán hướng dẫn một trăm ngư?i tu thì có chừng năm mươi ngư?i chứng. Sau một ngàn năm tới đ?i mạt pháp thì trong muôn ngư?i tu chưa có một ngư?i chứng.

Nhưng bây gi? tôi nhìn khác một chút, tôi cho rằng chánh pháp hay mạt pháp gốc ở con ngư?i chớ không phải th?i gian. Ngày xưa đức Phật còn tại thế, khi Ngài giảng kinh Pháp Hoa có năm trăm thầy Tỳ-kheo thối tịch. ??c sử kỹ quí vị thấy trong th?i Phật còn tại thế, thỉnh thoảng cũng có các thầy Tỳ-kheo xin hoàn tục. Hoàn tục là tu không được, tu không được thì đối với những vị đó là th?i mạt pháp, không luận vào lúc nào cả. Còn bây gi? th?i mạt pháp nhưng ai cương quyết li?u chết tu hành, quyết phải đạt đạo, phải có kết quả thì đối với những ngư?i ấy đây là th?i chánh pháp. Chánh pháp hay mạt pháp gốc ở con ngư?i hơn là ở th?i gian. Vậy mà chúng ta cứ lệ thuộc vào th?i gian rồi buông xuôi, tự than đ?i mình mạt pháp, tu sơ sơ để gieo duyên. Ngày tụng hai th?i kinh, tối xem ti vi cho đỡ buồn, niệm Phật ch? chết Phật đón v? Cực lạc cho kh?e, cứ nhàn nhàn vậy thôi. Lỗi ấy là vì cứ nghĩ th?i mạt pháp nên không nỗ lực.

Tôi thì ngược lại, đ?i mạt pháp khó tu ta phải nỗ lực cố gắng tu nhi?u hơn bằng hai, bằng ba, nhất định chúng ta sẽ có kết quả không nghi. Cho nên đối với tôi đ?i mạt pháp không quan tr?ng, quan tr?ng chỗ phát tâm mạnh yếu của chúng ta. Vì thế khi truy?n bá tu Thi?n tôi cố gắng tuyên dương, cố gắng kêu g?i chư Tăng Ni cũng như quí Phật tử nhìn thật kỹ, thấy thật rõ cốt tủy của đạo Phật để chúng ta tu, không nên mặc cảm như tôi lúc trước.

?ến đây tôi muốn nói đến Phật giáo Việt Nam của chúng ta một chút. Chư Tổ Việt Nam ban đầu từ thế kỷ thứ hai, thứ ba mãi đến thế kỷ thứ mư?i chín, các ngài lãnh đạo Phật giáo Việt Nam đ?u là Thi?n sư hết, như ngài Khương Tăng Hội, Mâu Bác v.v... cho tới cuối thế kỷ thứ mư?i chín là Tổ Liễu Quán ở mi?n Trung đ?u là Thi?n sư. ?ất nước Việt Nam th?i bấy gi? Tăng Ni tu Thi?n và Thi?n sư lãnh đạo Phật giáo. Chỉ từ cuối thế kỷ thứ mư?i chín qua thế kỷ hai mươi chúng ta mới chuyển sang Tịnh độ.

Như vậy trước kia chư Tổ Việt Nam đ?u tu Thi?n, nên hiện gi? mỗi khi quí Hòa thượng tịch, chúng ta thư?ng được nghe đ?c tiểu sử quí ngài thuộc dòng Lâm Tế chánh tông hoặc Lâm Tế gia phổ v.v... Vậy Lâm Tế là ai? Là một vị Thi?n sư ở Trung Hoa lập ra dòng thi?n Lâm Tế. Ngài ở vào đ?i ?ư?ng cách chúng ta khoảng một ngàn năm. Khi nói "từ Lâm Tế" tức là nối dòng Lâm Tế mà h?i Tổ Lâm Tế là ngư?i nào, tu pháp gì thì chắc chúng ta cũng không biết luôn.

Như vậy có thể nói từ đức Phật cho đến các đệ tử lớn của Ngài và chư Tổ sau này đ?u lấy tu Thi?n làm căn bản. Rõ ràng gốc của đạo Phật là tu Thi?n. Nếu chúng ta tu pháp khác cũng không ngại gì, nhưng đối với Thi?n chúng ta cũng phải nghiên cứu, phải biết cho rõ ràng. Gần đây những lần được đi nước ngoài trở v? tôi đ?u thấy rằng, ngư?i nước ngoài, nhất là ngư?i Tây phương hiện nay muốn nghiên cứu đạo Phật thì đa số nghiên cứu v? Thi?n, chỉ một số ít ngư?i đi theo Mật tông ở Tây Tạng. Vì sao vậy? Vì h? thấy được thi?n định là cội gốc của đạo Phật, giới trí thức Việt Nam chúng ta cũng vậy. Khi h? muốn nghiên cứu Phật giáo h? cũng thích nghiên cứu tu Thi?n. Thế nên hiện gi? chúng ta làm Phật sự, hướng dẫn Phật tử tu, dù chúng ta không tu Thi?n, chúng ta tu Tịnh độ đi nữa cũng phải nghiên cứu v? Thi?n để hướng dẫn Phật tử hâm mộ tu Thi?n đúng pháp, không làm mất tín tâm của h?.

Khi hiểu được Phật giáo Việt Nam ngày nay nối pháp các hệ phái từ thuở trước, mang tinh thần Thi?n tông rất là đậm nét, chúng ta càng phải trân tr?ng, càng phải nghiên cứu nhi?u hơn, sâu hơn. Chúng ta biết rõ rồi nếu tu theo thì tốt, còn không tu thì cũng giải thích cho m?i ngư?i không bị lầm. ?i?u này tôi mong tất cả chư Tăng Ni và Phật tử chịu khó nghi?n ngẫm thật kỹ. Nếu không thì chúng ta nói tu theo đạo Phật mà gốc của đạo Phật là tu Thi?n chúng ta lại không biết. ?ó là chúng ta bị mất gốc.

Ngày nay trình độ văn hóa của xứ sở chúng ta ngày mỗi tiến, mỗi vươn lên. ??i của tôi hay của quí vị thế hệ kế tiếp do không đủ phương tiện, không được h?c nhi?u nhưng con em của chúng ta hiện nay và mai kia h?c rất gi?i, biết nhi?u hơn chúng ta. Nếu chúng ta không khéo chỉ dạy đạo Phật một cách sáng sủa, cao siêu thì con cháu chúng ta sẽ không theo đạo Phật mà chúng lại xem thư?ng đạo Phật, đó là lỗi lớn của chúng ta. Vậy mong tất cả Tăng Ni gắng tu, gắng h?c để mai này chúng ta xứng danh lãnh đạo Phật giáo Việt Nam và hướng dẫn con cháu chúng ta thấu hiểu được Phật giáo một cách đúng đắn, sáng suốt.

?ó là mục đích mong m?i của chúng tôi, cầu mong Tam Bảo gia hộ cho tất cả quí vị tinh tấn tu hành, thành tựu được ý nguyện của mình trên bước đư?ng tu hành.

-ooOoo-

caytoi
06-21-2005, 01:24 AM
06

TỪ BI VÀ TR? TUỆ

Giảng tại Trư?ng hạ ?ại Tòng Lâm - 1999

Lâu lắm chúng tôi không có cơ hội v? giảng cũng như nhắc nhở sự tu hành cho toàn thể chư Tăng Ni ở khu ?ại Tòng Lâm. Hôm nay được ban tổ chức trư?ng hạ ?ại Tòng Lâm m?i v? thăm và nói chuyện với tất cả Tăng Ni và Phật tử nơi đây, tôi li?n hoan hỉ chấp nhận.

?ối với chúng tôi ?ại Tòng Lâm là nơi mà tôi cảm thấy mình có một tr?ng trách, hoặc nhi?u hoặc ít cùng chung lo với quí thầy ở đây. Vì trước kia Hòa thượng Giám đốc và Phó giám đốc ở Ấn Quang, khi thành lập được khu ?ại Tòng Lâm thì chúng tôi có mặt bên cạnh, vâng l?i dạy của các ngài phụ giúp phần nào đối với cơ sở này. Gi? đây hai Hòa thượng đã theo Phật, chúng tôi những ngư?i còn sót lại tự nhiên cảm thấy bổn phận phải làm sao duy trì gìn giữ ngôi ?ại Tòng Lâm này đúng như sở nguyện của hai Hòa thượng. Tất cả những vị ở ?ại Tòng Lâm, hoặc là trư?ng Trung cấp, hoặc là trư?ng Cao cấp, hoặc các Thi?n viện do chúng tôi thành lập trong khu vực này đ?u là Tăng Ni chung của ?ại Tòng Lâm, mà cũng là của Phật giáo Việt Nam, chúng ta không thể tách riêng biệt được. Vì vậy khi cần, chúng tôi sẵn sàng đến để nhắc nhở Tăng Ni, Phật tử hiểu biết tu hành cho đúng với chánh pháp.

Mùa an cư này chư Tăng chư Ni v? đây an cư là cơ hội tốt để ?ại Tòng Lâm càng ngày càng phồn thịnh hơn, sự tu hành càng tinh tiến hơn, đó là đi?u hết sức quí báu. Vì vậy tôi nghĩ không thể nào chỉ nói suông, tán thán một cách tổng quát như vậy mà cần phải đi sâu vào vấn đ? đạo lý, để cho Tăng Ni và tất cả quí vị nghe hiểu có kinh nghiệm thêm trên đư?ng tu hành. ?ó mới là đi?u quí giá. Vấn đ? tôi nói hôm nay là hai vấn đ? tối hệ tr?ng của những ngư?i tu Phật, đó là trí tuệ và từ bi.

Như chúng ta đã biết đạo Phật là đạo giác ngộ. ?ức Phật ngồi thi?n định dưới cội bồ-đ? mà được giác ngộ. Ngài đi giáo hóa khắp nơi để truy?n đạo giác ngộ này. Nhưng sao chúng ta không g?i là đạo giác ngộ mà g?i là đạo Phật. Phật nguyên tiếng Phạn là Buddha, Bud là giác, dha là ngư?i. Ngư?i giác ngộ đi truy?n bá đạo giác ngộ. Nhưng nếu giải nghĩa chữ Phật là giác ngộ thì sợ ngư?i ta hiểu lầm. Bởi có những ngư?i làm ăn bất chánh không lương thiện, khi có ai nhắc nhở dạy bảo, h? b? đi?u bất chánh trở thành ngư?i lương thiện thì ngư?i ta sẽ nói anh ấy đã giác ngộ rồi. Giác ngộ đó chỉ có nghĩa là b? cái xấu, cái dở để trở thành ngư?i tốt thôi. Nếu hiểu đạo Phật theo nghĩa giác ngộ như vậy thì đánh giá quá thấp đạo Phật, làm mất giá trị siêu thoát của đạo Phật. Bởi vậy trong nhà Phật để nguyên từ "Phật".

Nói Phật chắc quí vị sẽ có nghi. Tại sao bây gi? chúng ta nói đức Phật mà hồi xưa ông bà tổ tiên chúng ta lại nói là Bụt. Như vậy nói Bụt trúng hay nói Phật trúng? Từ Bụt cho chúng ta thấy đạo Phật được trực tiếp truy?n vào Việt Nam từ những vị Sư Ấn ?ộ. Ngày xưa ở mi?n Bắc vùng Luy Lâu rất phồn thịnh, các sư ngư?i Ấn theo tàu buôn đến đó truy?n bá. Các ngài trực tiếp dạy ngư?i dân biết đạo Phật, và đức Phật được g?i là Bụt. Bụt nguyên là Bud, đ?c trại đi một tí thành Bụt. ??c Bụt nghe gần hơn, còn đ?c Phật nghe xa quá. Vậy đạo Phật có mặt trên đất nước Việt Nam gốc từ ngư?i Ấn truy?n sang, chớ không phải từ Trung Hoa truy?n sang buổi đầu.

Tại sao bây gi? chúng ta đ?c là Phật? Ở Trung Hoa từ đ?i Tống đến đ?i Minh có in những Tạng kinh dịch từ chữ Phạn, chữ Pali ra chữ Hán rồi tặng cho Việt Nam. ??i Trần được tặng một Tạng kinh và sau này chúng ta cũng có thỉnh thêm những Tạng kinh từ Trung Hoa. Chữ Buddha ngư?i Trung Hoa dịch gồm một bên chữ nhân đứng, một bên chữ phất. Như vậy Phật là phát sanh từ chữ Hán mà ta đ?c theo âm Việt Nam là Phật hay Phật-đà.

Nói đến đạo Phật là nói đến sự giác ngộ viên mãn tuyệt cùng, chớ không phải sự giác ngộ thông thư?ng của thế gian, vì e ngư?i ta hiểu lầm nên để nguyên âm là Phật, chớ không nói là giác ngộ. Gi? đây chúng ta h?c Phật phải dùng những từ gần th?i hiện tại như giác ngộ, trí tuệ để dễ thâm nhập hơn.

Vì vậy chúng ta phải hiểu tư?ng tận gốc của đạo Phật là giác ngộ viên mãn. Nên ngư?i tu Phật lúc nào cũng phải thuộc lòng Phật là tự giác, giác tha, giác hạnh viên mãn. Nói đến Phật là nói đến sự giác ngộ viên mãn, tức giác ngộ tròn đầy không thiếu khuyết một góc cạnh nào.

Chúng ta h?c Phật, tu Phật là tu theo đạo giác ngộ. Mà đạo giác ngộ dĩ nhiên trí tuệ là căn bản không thể nào thiếu được. Ngư?i tu theo Phật dù xuất gia hay tại gia cũng phải mở sáng con mắt trí tuệ. Chúng ta hãy xét lại xem từ ngày phát tâm tu theo Phật đến gi? đã mở sáng trí tuệ được nhi?u hay ít? Có ngư?i khi nghe đến trí tuệ dư?ng như sợ nên thư?ng xưng Ngu tăng hay Phàm tăng như để nói lên sự khiêm như?ng, h? ít nói đến sự giác ngộ. Mà chưa giác ngộ thì chưa phải tu theo đạo Phật. Ở đây, tôi không nói đến giác ngộ mà chỉ nói trí tuệ. Bởi vì trí tuệ mở màn cho giác ngộ cứu kính.

Chúng ta nhớ l?i Phật dạy, ngư?i tu phải tự giác và giác tha. Tự giác là mở sáng trí tuệ của mình. Giác tha là đem trí tuệ đó đánh thức, cảnh tỉnh m?i ngư?i cùng giác ngộ. Tự giác là việc của mình. Giác tha là giúp cho ngư?i. Giúp cho ngư?i là lòng từ bi. Cho nên có giác ngộ rồi mới có từ bi. Chưa giác ngộ mà nói đến từ bi, chỉ là từ bi gượng thôi.

Nếu một vị Tăng đã thấy bổn phận mình phải truy?n bá chánh pháp, phải thực hành hạnh từ bi mà không chịu tu, không thức tỉnh, không chịu giác ngộ thì chẳng biết vị ấy sẽ thực hành hạnh từ bi bằng cách nào? Chẳng lẽ chúng ta đi đắp đất, cuốc đư?ng hay hốt rác cho thiên hạ. Từ bi như vậy ngư?i phàm tục cũng làm được mà. Vậy từ bi trong đạo Phật là thế nào? Tôi sẽ nói rõ hơn vấn đ? này ở phần sau.

Bây gi? trở lại phần trí tuệ. Trí tuệ mà Phật dạy cho Tăng Ni là ba môn tuệ h?c: Văn tuệ, Tư tuệ và Tu tuệ.

Văn Tuệ là như thế nào? Chúng ta đến với đạo, tự mình làm sao giác được. Nên phải nh? những ngư?i đi trước như bậc thầy, các hàng Tôn túc đã tu, đã h?c, đã mở được đôi phần trí tuệ hướng dẫn, chỉ dạy cho chúng ta từ từ mở con mắt trí tuệ. Nh? lắng nghe những l?i chỉ dẫn, giảng dạy ấy mà chúng ta mở được con mắt trí tuệ của mình là Văn tuệ. Ngư?i tu cất thất ở riêng, không h?c hành gì hết chắc chắn sẽ không có Văn tuệ. Không có Văn tuệ mà tu thì chỉ là tu mù. Những ngư?i tu này khi chỉ dạy cho kẻ khác thì cũng chỉ dạy một cách mù quáng mà thôi. Trong kinh Phật nói: "Một ngư?i mù dẫn một đám mù, ngư?i mù đi trước sụp hầm, những kẻ mù theo sau cũng té xuống hầm luôn." Ngư?i h?c Phật mà thiếu Văn tuệ không thể được.

Trong kinh A-hàm Phật dạy: Ngư?i cư sĩ đến chùa đầu tiên phải gặp Tăng Ni. Gặp Tăng Ni để thưa h?i Phật pháp chớ không phải để cúng cầu an cầu siêu, như vậy là Văn tuệ. Sau khi nghe chư Tăng Ni dạy Phật pháp rồi phải suy gẫm l?i thầy dạy có đúng với kinh Phật không, có đúng với lẽ thật chân lý không? Nếu đúng mới tin, còn dạy sai dạy lầm thì không tin. Cho nên Tư tuệ hết sức thiết yếu. Sau khi suy tư nghiệm thấy đúng kinh Phật, đúng chân lý rồi mới tu. Phật dạy cư sĩ còn như vậy huống là tu sĩ xuất gia mà lại thiếu Văn, Tư, Tu. Thế mà có nhi?u tu sĩ cứ tự tu không cần h?c với ai cả thì thật sự hết sức sai lầm.

Tư Tuệ là như thế nào? Phật dạy chúng ta nghe rồi phải suy gẫm, suy gẫm đó chính là tư duy, phải là chánh tư duy. Nếu nghe dạy chúng ta tin mà không hiểu, thì tin đó chưa phải là chánh. Cần phải suy gẫm cho đúng, hiểu cho đúng mới g?i là chánh.

Hồi xưa lúc còn làm Tăng sinh, tôi cũng h?c như quí vị. Những gì tôi không hiểu thì tôi hay nghi, nghi thì phải tra tìm. Những năm Sơ đẳng, tôi h?c lý nhân quả luân hồi kỹ lắm, nhưng khi h?c cổ sử Ấn ?ộ tôi thấy lý nghiệp báo luân hồi không phải mới có từ th?i đức Phật, mà đã có từ th?i ?o nghĩa thư của Ấn ?ộ, tức trước Phật cả mấy trăm năm. Biết được vậy tôi rất buồn, tôi nghĩ Phật đã giác ngộ rồi sao không lựa đi?u gì mới, mà lại lấy cái cũ của ngư?i ta đem ra dạy mình.

Có lần tôi đ?c cuốn sách của một số h?c giả phê bình rằng: "?ạo Phật ăn cắp lý nghiệp báo của ?o nghĩa thư làm của mình." ??c đến đó tôi thấy xót quá, khó chịu quá. ?ức Phật của mình sao lôi thôi vậy, của ngư?i ăn cắp đem làm của mình thì thật là buồn. Lâu nay chúng ta tin rằng đức Phật giác ngộ viên mãn thì những gì Phật dạy đ?u từ trí tuệ giác ngộ của Ngài lưu xuất. Thế sao lại ăn cắp của ngư?i ta đem làm của mình, tôi không bằng lòng như vậy.

Khi lên Trung đẳng, rồi Cao đẳng tôi đã tra hết các bộ kinh A-hàm trong Hán tạng. ??c một lần chưa thấm, đ?c hai lần rồi ba lần, tôi có nguồn an ủi. Trong một bài kinh đức Phật dạy: "Khi Ngài chứng được Thiên nhãn minh rồi, nhìn lại thấy chúng sanh bị nghiệp dẫn luân hồi sanh tử giống như ngư?i đứng trên lầu cao nhìn xuống ngã tư đư?ng, thấy kẻ đi đư?ng này, ngư?i đi đư?ng kia một cách rõ ràng không nghi." Như vậy sở dĩ Phật nói luân hồi nhân quả hay nghiệp dẫn luân hồi là Ngài thấy rõ ràng, chớ không phải ăn cắp như ngư?i ta nói xấu.

Rồi lần lần tôi lại thấy ra, trong ?o nghĩa thư có nói v? nghiệp báo luân hồi nhưng chưa phân tích rõ ràng. Nên khi đạo Bà-la-môn kế thừa tinh thần của ?o nghĩa thư, mới đặt ra bốn giai cấp. Trong đó Bà-la-môn được sanh ra từ đầu của Phạm Thiên nên được kính tr?ng nhất, còn các giai cấp khác được sanh từ ngực, từ bụng, từ bàn chân nên không được kính tr?ng bằng. Sự phân chia giai cấp này khiến ngư?i dân càng khổ, đó là đi?u thứ nhất.

?i?u thứ hai, dù h? nói nghiệp báo luân hồi nhưng phải nh? các vị Bà-la-môn cầu cúng thì mới hết nghiệp hết tội. Hoặc phải mở những hội tế đàn nào là trâu, dê cúng cho nhi?u thì mới hết tội. Cả hai đi?u này đ?u bị Phật bác hết. V? mặt giai cấp, Phật bảo không có giai cấp khi m?i ngư?i máu cùng đ? và nước mắt cùng mặn như nhau, nên m?i ngư?i đ?u bình đẳng.

Kinh kể hôm n? Phật ở trong rừng với đệ tử, một số thầy Bà-la-môn đến h?i Phật:

- Thưa ngài Cù-đàm, đệ tử Ngài chết Ngài cầu cho h? sanh v? cõi lành được không?

Phật không trả l?i mà chỉ h?i lại:

- ?ệ tử các ông chết các ông cầu cho h? sanh v? cõi lành được không?

Các vị Bà-la-môn đáp:

- ?ược.

Lúc đó Phật nói thí dụ:

- Như nơi một giếng sâu, có ngư?i ôm cục đá b? xuống giếng rồi nh? các ngài cầu cho nó nổi, đừng chìm được không?

Các vị Bà-la-môn đ?u lắc đầu, Phật h?i tiếp:

- Có ngư?i cầm chai dầu đổ xuống giếng, rồi nh? các ngài cầu cho dầu chìm xuống đáy giếng được không?

Các vị Bà-la-môn cũng lắc đầu, Phật nói:

- Cũng vậy, ngư?i làm nghiệp lành sẽ sanh cõi lành giống như dầu nhẹ nổi lên, dầu các vị có ác ý cầu cho xuống địa ngục h? cũng không xuống. Ngược lại ngư?i làm dữ phải đi xuống giống như đá, dầu các vị có thiện cảm chấp tay cầu nguyện cũng không nổi lên được.

Vậy đức Phật chấp nhận cầu nguyện hay chấp nhận nghiệp? Nghiệp lành, nghiệp dữ đưa mình lên hoặc lôi mình xuống, chớ không phải cầu nguyện mà được lên hoặc xuống. ?ức Phật thấy rõ v? nghiệp, cho nên Ngài biết manh mối nào đưa chúng sanh tới cõi lành, manh mối nào đưa chúng sanh tới cõi dữ.

Trong nhà Phật dạy chúng ta có Ngũ thừa là: Nhân thừa, Thiên thừa, Thanh văn thừa, Duyên giác thừa và Bồ-tát thừa. Nhân thừa là sanh trở lại làm ngư?i, Phật dạy tu giữ năm giới. Năm giới nếu giữ toàn vẹn bảo đảm ngư?i đó đ?i này làm ngư?i, đ?i sau chết trở lại làm ngư?i. Tu Thập thiện, sau khi mạng chung sẽ sanh lên cõi tr?i. Mỗi một nhân đưa tới một quả, Phật thấy tư?ng tận rõ ràng như thế. Còn ?o nghĩa thư của Bà-la-môn giáo nói nghiệp báo không phân biệt rành rõ, chưa biết cái gì nhân cái gì quả nên chưa thấu đáo. Do đó nên biết Phật nói nghiệp, nói luân hồi là vì Ngài thấy tư?ng tận, chớ không phải ăn cắp của ngư?i làm của mình. Khi thấy rõ như vậy, tôi không còn nghi, không còn mặc cảm nữa.

Ông Galilée vào thế kỷ thứ mư?i tám phát minh ra trái đất quay xung quanh mặt tr?i. Ai nói sao ông vẫn nhất định là trái đất quay xung quanh mặt tr?i, chớ không phải mặt tr?i quay xung quanh trái đất. Từ thế kỷ mư?i tám tới bây gi?, có nhi?u nhà khoa h?c nổi danh nhưng không ai bác b? thuyết của ông cả. Bởi vì ngư?i trước phát minh đúng thì ngư?i sau cũng lấy cái đó làm chuẩn, rồi tùy phát minh thêm điểm nào hay thì càng tốt hơn. Như ngày nay các nhà thiên văn suy ngẫm trái đất quay như vậy, khi nó bị khuất thì có nhật thực, nguyệt thực nên h? ghi ra. ?ó là bổ túc thêm cho đầy đủ, chớ không phải cái trước đúng mà ngư?i sau dám sửa. Cái gì là chân lý rồi, ngư?i sau cũng phải thừa nhận.

?ức Phật rất khoa h?c, từ th?i ?o nghĩa thư đã có thuyết nghiệp, luân hồi. Sau Ngài tu thấy đi?u đó đúng nên cũng thừa nhận. Nhưng khác hơn là Ngài vạch rõ từng phần chi tiết, thế nào là nhân, thế nào là quả, Ngài phân tích rành cho chúng ta. ?ó là tinh thần khoa h?c chớ không phải h?c lóm. Từ đó v? sau tôi mới hài lòng, đức Phật không phải dở như ngư?i ta nói.

Nói v? lý nghiệp báo luân hồi, sau khi suy tư kỹ càng, tôi thấy đó là một chân lý không chối cãi được. Ai có nói gì cũng không lay chuyển được tôi, vì đó là một sự thật. Tại sao tôi tin như vậy? Bởi kinh nghiệm từ những việc bên ngoài, cho tới bản thân mình tôi thấy rõ như vậy.

Luân hồi là gì? Luân là bánh xe, hồi là xoay tròn. Bánh xe xoay tròn lên xuống, lên xuống cứ đảo đi lộn lại hoài. ?ối với ngoại vật, chúng ta đặt câu h?i trái đất có xoay tròn không? Trái đất cứ xoay tròn, xoay tròn, vậy nên trái đất luân hồi. ?ến con ngư?i, chúng ta thấy máu từ tim chạy ra các mạch, rồi từ các mạch trở v? tim, cứ như vậy đảo đi lộn lại hoài, đó là luân hồi. Rõ ràng con ngư?i đang luân hồi, quả đất đang luân hồi, vậy chết có luân hồi không? Tôi nói hai phần:

1- Vật chất: Thân chúng ta gồm tứ đại tức bốn chất đất, nước, gió, lửa hợp thành. Những gì là đất? Tóc, lông, gân, móng, da, thịt, răng, xương... những thứ cứng là đất. Những gì là nước? Mồ hôi, máu mủ tức chất ướt là nước. Những gì là gió? Hơi thở vào ra, vào ra là gió. Những gì là lửa? Hơi ấm trong ngư?i là lửa, cầm hai tay chà một hồi ấm lên, đó là phát ra lửa.

?ất nước gió lửa sẵn trong con ngư?i chúng ta, khi chết bốn thứ đó đi đâu? Nhẹ nhất là hơi thở, lúc sống hít vô trả ra, khi trả ra mà không hít lại là chết. Vậy chúng ta trả ra chớ không phải hết, không phải mất. Thứ hai là hơi ấm trong ngư?i, chúng ta chết rồi nó cũng tan vào hư không, theo luồng hơi ấm trong nắng trong lửa, trở v? với lửa. ?ến đất, nước khi chết thân này nứt nẻ nước tuôn ra, rồi tới đất rã. Nước theo mạch chảy đi khắp nơi cũng không mất, đất cũng trả v? đất không mất. Như vậy tứ đại mất đi chỉ mất cái giả tướng duyên hợp, chớ bản chất nó đâu có mất.

2- Tinh thần: Tứ đại không mất thì tinh thần có mất được không? Tinh thần đi theo nghiệp duyên của nó. Ví dụ nước từ thể l?ng đổ vào trong nồi nấu, nước sôi bốc hơi rồi cạn. Nước cạn ngư?i ta nói hết nước, nhưng thật ra nước bốc thành hơi bay lên, gặp lạnh đ?ng lại thành nước rơi trở xuống. Hoặc lấy một ly nước để trong tủ lạnh thì nó sẽ đặc thành thể cứng. Như vậy nước không mất mà có thể chuyển biến từ thể l?ng thành hơi hoặc thể rắn. Nước để ở nhiệt độ vừa chừng, không nóng quá, không lạnh quá thì nước còn hoài.

Cũng vậy ngư?i tu có duyên lành nhi?u, nghiệp lành nhi?u khi nhắm mắt sẽ đưa tới cõi lành, tức lên. Ngược lại nghiệp dữ nhi?u sẽ đưa tới chỗ dữ, tức xuống. Nếu tư cách con ngư?i tốt, vị lai trở lại làm ngư?i, như nước giữ quân bình không lạnh nóng thì ở thể l?ng hoài. Phật dạy Nhân thừa là do giữ đúng năm giới nên đ?i này làm ngư?i đ?i sau cũng được làm ngư?i. Như nước y nguyên nhiệt độ đừng cao đừng thấp thì bao nhiêu nước còn nguyên bấy nhiêu. ?ó là một lẽ thật không nghi ng? gì.

Chúng ta khi ra đ?i còn trẻ, đáng lẽ ham danh lợi tài sắc ở thế gian, nhưng tại sao lại ham tu? Như vậy do trong nghiệp từ quá khứ của chúng ta còn lưu lại. Như tôi khi chưa đi tu, mỗi lần qua chùa nghe tiếng chuông, thấy xôn xao trong lòng quá. Cái gì làm cho mình bất an, nếu không phải là chủng tử trước kia?

Mỗi khi chúng ta ra đ?i, nghiệp từ quá khứ còn lưu lại trong con ngư?i hiện tại chớ không phải mất. Nếu chúng ta nhìn vào một lớp h?c thì biết rõ sự sai biệt, ngư?i gi?i v? văn, ngư?i gi?i v? toán v.v... Thầy cô dạy như nhau nhưng điểm riêng biệt của mỗi h?c trò lại khác. ?iểm đó ở đâu ra? Chẳng qua chủng tử từ quá khứ còn lưu lại nơi mỗi ngư?i, nên không ai giống ai. Nếu nói do thầy cô dạy mới biết, thì tại sao không biết như nhau mà lại có sự sai lệch. Rõ ràng do chủng tử từ quá khứ chớ không phải ngẫu nhiên. Như những vị thần đồng chưa h?c mà đã biết, đâu do ai dạy. ?ó là chủng tử quá khứ còn nguyên vẹn chưa mất nên ra đ?i nhớ lại li?n. Vậy luân hồi là một lẽ thật, không phải là một nghi vấn nữa.

Khi h?c Phật, chúng ta cần phải suy tư, chớ không chỉ nghe bao nhiêu biết bao nhiêu thôi. Phải tìm, phải gẫm cho tới nơi tới chốn, như vậy chúng ta mới đủ lòng tin Phật. Do đó Tư tuệ là một đi?u hết sức thiết yếu.

Tu Tuệ là như thế nào? Tư chí lý rồi đến tu rất dễ, không còn nghi ng? gì nữa. Nh? nghe hiểu, suy gẫm và biết cách ứng dụng những pháp mình đã h?c được vào đ?i sống tu hành, thấy có lợi ích. ?ây chính là Tu tuệ. Ba vấn đ? Văn, Tư, Tu đ?u là trí tuệ. Trí tuệ từ thầy ban cho, trí tuệ do mình suy gẫm, trí tuệ do mình cố gắng thực hành, cho nên ba Tuệ h?c ấy không thể thiếu được.

Nhà Phật nói trí tuệ có hai phần: Một là Hữu sư trí, tức trí h?c nơi thầy như Văn Tư Tu. Hai là Vô sư trí, tức trí sẵn có của mình, không do h?c. ?ó là Tam vô lậu h?c, tức ba môn h?c giải thoát Giới, ?ịnh, Tuệ. Giới là đức hạnh, ?ịnh là thi?n định, Tuệ là trí tuệ. Nh? giữ được giới nên thi?n định không bị xao xuyến. Vì vậy giới trước rồi định sau. Nh? thi?n định nên Trí vô sư phát sanh là tuệ.

Tại sao thi?n định được Trí vô sư? Khi thi?n không nghĩ gì cả nên được định, được định nên trí sáng giác ngộ, đó là trí không thầy. Trong kinh có kể lại: ?ức Phật sau khi thành Phật rồi, Ngài tuyên bố ta h?c đạo không thầy. Bởi vì bốn mươi chín ngày đêm ngồi dưới cội bồ-đ? Ngài không h?c với ai cả, mà nh? định nên được giác ngộ. Vì vậy nói Ngài h?c đạo không có thầy.

Phật giác ngộ viên mãn Trí vô sư, ngày nay chúng ta tu muốn giải thoát sanh tử cũng phải đi tới Trí vô sư đó, nên nói Giới, ?ịnh, Tuệ là ba pháp môn tu được giải thoát. Chữ Vô lậu là không còn rơi, không còn rớt lại Tam giới nên g?i là giải thoát sanh tử. Như vậy ngư?i h?c Phật phải đủ trí tuệ, từ Hữu sư trí rồi tiến tới Vô sư trí. Hữu sư trí là nh? h?c, Vô sư trí là nh? tu. ?ó là hai phần hết sức rõ ràng.

?i?u hệ tr?ng thứ hai là Từ bi. Bởi vì chúng ta không có quy?n nghĩ mình tu để hưởng an lạc một mình. Tại sao? ?ức Phật ngày xưa chủ trương đi khất thực là vì sao? Khất thực tức là gieo duyên với chúng sanh. Tôi nói là lãnh nợ của chúng sanh. Nếu chúng ta tu mà đối với m?i ngư?i không có liên hệ, không trao qua đổi lại thì không có gì dính dáng. Mà không có dính dáng thì giáo hóa h? không được, nên Phật dạy tu sĩ phải nhận của đàn-na thí chủ cúng dư?ng. Có những thí chủ rất nghèo cúng dư?ng nhưng chúng ta cũng phải nhận. Nhận để chi? ?ể ngư?i đó gởi mình, mình nhận nợ. Nên từ gieo duyên là nói cho đẹp, thật ra chúng ta nhận nợ. Có nợ thì mới gặp lại để đ?n trả.

Trả nợ có hai cách: Nếu chúng ta không tu không đủ phước đức thì phải mang lông đội sừng để trả nợ. Nếu chúng ta tu hành có đủ phước đức thì trả bằng cách làm thầy. Bây gi? tôi cũng đang trả nợ đó. Bởi vì chúng ta đ?u có duyên có nợ với nhau nên mới gặp nhau, còn không duyên không nợ thì không gặp. Gặp để chúng ta giáo hóa, chúng ta chỉ dạy ngư?i có duyên với mình. Vì vậy ngư?i tu đ?u phải phát tâm từ bi nhận tất cả những gì của Phật tử gởi gấm. Không phải nhận vì ích kỷ, mà nhận để có duyên hay có chút nợ nần với nhau, hầu giáo hóa giúp đỡ trên đư?ng đạo.

Ngư?i xuất gia do Phật tử ủng hộ, nếu hiểu đạo rồi lo tu cho giải thoát, v? Cực lạc, b? m?i ngư?i ở lại ra sao thì ra, như vậy có hơi nhẫn tâm không? Mình tu giải thoát nhập Niết-bàn không bao gi? trở lại nữa, những ngư?i cúng cho mình thấy chúng ta nhập Niết-bàn, b? h? bơ vơ buồn khổ, thật tội nghiệp cho h?. Vì vậy với tinh thần Phật giáo ?ại thừa, ngư?i tu không nỡ nhập Niết-bàn li?n, mà phải đi đi lại lại trong cõi thế gian này để giáo hóa, để trả nợ. ?ến chừng nào thí chủ của chúng ta hiểu được tu tập được, mình mới yên.

Thí dụ như trong Tứ quả Thanh văn, chúng ta được quả thứ ba là A-na-hàm, thì ít ra đệ tử của mình cũng được quả thứ nhất là Tu-đà-hoàn. Nếu mình tới Bồ-tát Thập trụ, thì đệ tử cũng tới Thập tín mới được. Khi tu thiên hạ nuôi, đến thành tựu chúng ta lại hưởng một mình, như vậy có buồn không? Giả sử tôi là quí Phật tử, tôi cũng không chấp nhận đi?u đó nữa. Quí thầy ăn gian quá đâu được. Vậy mà có ngư?i tha thiết tu một đ?i này để v? Cực lạc cho rồi, ở đây khổ quá. V? bên đó vui có một mình, b? ngư?i ta ở đây khổ, ai mà đành lòng. Thôi thì cùng ở với nhau nhưng ở trong sự tỉnh giác chớ không phải trong cái mê m?, nhớ như vậy.

Tinh thần từ bi của đạo Phật dạy chúng ta phải làm sao đem lại cho m?i ngư?i ánh sáng đạo lý, để cho h? biết được lẽ chân thật, không tạo những đi?u đau khổ, luôn luôn tiến tới chỗ an vui. Lòng từ bi chúng ta không thể nói suông mà phải được thể hiện cụ thể. Muốn thể hiện lòng từ bi chúng ta phải thực hành hạnh bố thí: bố thí tài, bố thí pháp, bố thí vô úy. Phải đem của cải, hoặc đem chánh pháp mình hiểu hoặc đem sự tốt lành cao quí an ủi ngư?i đau khổ. ?ó mới thể hiện lòng từ bi.

Bố thí tài phần lớn dành cho cư sĩ Phật tử vì h? làm ra ti?n. H? mới có đi?u kiện giúp đỡ ngư?i nghèo khổ. Còn các sư có làm ra xu con nào đâu? Nếu có chăng cũng ăn mày của đàn-na thí chủ chớ đâu phải tự mình có ti?n lương mỗi tháng. Hàng Phật tử cũng có ngư?i làm ra ti?n của, có ngư?i nghèo cháy da, vậy làm sao bố thí? Nên Phật dạy tài thí có hai phần ngoại tài và nội tài.

Ngư?i Phật tử muốn thể hiện lòng từ bi mà không có ti?n bạc giúp cho ngư?i nghèo đói thì đem công sức của mình ra giúp. Ngư?i có ti?n tới chùa cúng, ngư?i không ti?n vào chùa làm công quả. Ngư?i có ti?n cho ti?n, ngư?i không ti?n ra công đi ủy lạo, khuân vác cũng là bố thí. Nên hiểu có ti?n mới bố thí được là lầm. ?em của bố thí là ngoại tài, đem công bố thí là nội tài, như vậy có ai không làm được hạnh bố thí đâu.

Bố thí pháp là phần của Tăng Ni. Tăng Ni tu thấy được cái hay, cái cao quí của Phật pháp, đem sự hiểu biết đó ban rải cho Phật tử cùng biết cùng hiểu như mình. ?em pháp mình đã tu h?c được, chỉ dạy cho ngư?i khác g?i là bố thí pháp.

Bố thí tài, bố thí pháp cái nào tốt hơn? Bố thí tài chỉ giúp ngư?i bớt khổ trong giai đoạn hiện tại. Còn bố thí pháp chẳng những giúp ngư?i hết khổ trong hiện tại mà mãi v? sau cũng không còn khổ nữa, đó là điểm sâu xa.

Ví dụ chú đạp xích lô có một vợ hai con, mỗi ngày chạy xe kiếm được hai ba chục ngàn nuôi vợ nuôi con. Nhưng nếu chi?u vô quán nhậu hết thì vợ con đói khổ. Ngư?i hàng xóm thấy thương, đem ít lít gạo lại cho, đó là bố thí tài. Rồi mai chú đạp xe có ti?n cũng nhậu hết như vậy thì sao, cho đến chừng nào mới đủ, chừng nào gia đình mới ấm no. Bây gi? có một thầy, một cô nào đó sáng suốt tới khuyên chú, nói với chú uống rượu có hại gì, bệnh hoạn ra sao, rồi vì uống rượu mà không đủ ti?n nuôi vợ con, làm vợ con đói khổ. Chú nghe hiểu, thức tỉnh b? rượu. Như vậy chúng ta chỉ nói chuyện một gi?, nửa gi? mà chú thức tỉnh b? rượu. Từ đó làm được bao nhiêu ti?n chú đem v? nuôi vợ con. Như vậy bố thí pháp không có cạn hết. Chỉ dùng l?i nói, lý lẽ chân thật khuyên chỉ ngư?i, khi ngư?i tỉnh ngộ rồi gia đình hết khổ. Còn nếu cho ti?n cho cơm hằng ngày, thì h? chỉ hết khổ tạm rồi mai mốt sẽ khổ nữa. Như vậy cái nào hơn?

Có kẻ cho rằng ngư?i tu Phật tiêu cực quá, nhất là Tăng Ni không chịu làm phước, làm việc xã hội, cứ đi nói pháp hoài. Những ngư?i tích cực làm việc này, việc kia giúp cho đồng bào rất dễ thấy, còn ngư?i nói pháp xem như không có lợi ích gì. Nhưng thật tình việc này lợi rất lớn. Nên trong hai thứ bố thí: bố thí tài và bố thí pháp thì bố thí pháp là hơn.

Bố thí pháp là đem lòng từ bi của mình chỉ dạy nhắc nhở m?i ngư?i biết tu, chỉ dạy nhi?u chừng nào tốt chừng ấy. Giả sử tôi có mư?i ngàn đồng muốn đem bố thí, nếu tôi cho mỗi ngư?i một ngàn đồng, thì cho mư?i ngư?i là hết. Còn tôi bố thí pháp thì có một trăm ngư?i, tôi cũng bố thí tr?n đủ hết. Vậy bố thí pháp là bất tận. Chúng ta h?c đạo phải h?c cái bất tận, còn những việc có chừng mực, có giới hạn chúng ta làm một phần nh? thôi, gốc là phải bố thí pháp. Muốn bố thí pháp, chúng ta phải có h?c có tu và có lòng từ bi. Vì vậy từ bi sau trí tuệ. Hai việc đó không tách r?i nhau.

Bố thí vô úy là sao? Vô úy là không sợ. Chúng ta mang tới cho ngư?i ni?m an ổn không sợ hãi. Không sợ này có nhi?u thứ: Sợ ma, sợ rắn, sợ c?p... đủ thứ sợ.

Thí dụ đối với ngư?i sợ ma, chúng ta muốn cho h? kh?i sợ, phải giải thích cho h? hiểu ma không đáng sợ. Phật dạy trong Lục đạo luân hồi: địa ngục, ngạ quỉ, súc sanh, ngư?i, a-tu-la, tr?i, thì ngạ quỉ là loại quỉ đói đứng thứ hai, ngư?i cao hơn ngạ quỉ hai cấp. Mình cao hơn nó mà lại sợ nó thì vô lý quá. Chẳng lẽ ông Tỉnh trưởng lại sợ ngư?i dân, ngư?i lại sợ ma thì thật ngu kh?. Giải thích cho ngư?i biết và hết sợ đó là bố thí vô úy.

Như có ngư?i sợ chết, chúng ta phải giảng giải cho h? hiểu chết là một lẽ đương nhiên thôi, ai rồi cũng phải chết. Phật chết, Bồ-tát chết, chư Thánh tăng chết, Phàm tăng, Phàm ni chết, cư sĩ chết. ?ó là chuyện thư?ng, phải chi có ngư?i không chết thì mình sợ, ai cũng chết hết thì có chi mà sợ. Giải thích có căn bản cho ngư?i ta hiểu, hiểu rồi thì không sợ. ?ó là bố thí vô úy. Như vậy, bố thí pháp trùm cả bố thí chánh pháp và bố thí vô úy luôn.

Ngư?i tu nếu thiếu hai phần trí tuệ và từ bi thì không xứng đáng là ngư?i tu. Vậy mà có nhi?u ngư?i tha thiết vào thất tu suốt đ?i, tu tới chết. Nghĩ thế là không có từ bi, không có từ bi mà dám nhận nợ của thí chủ, như vậy là ăn gian rồi. ?ó là đi?u không hợp lý. Nhập thất tu để sáng đạo thì được, nhưng cũng phải đi giáo hóa, chớ không được đóng cửa suốt đ?i.

Hồi xưa h?c luật, Phật dạy thầy Tỳ-kheo không nên đi dép da vì làm tổn thương lòng từ bi. Nhưng khi thấy Bồ-tát Văn-thù cỡi sư tử, Bồ-tát Phổ Hi?n cỡi voi... tôi sanh ra thắc mắc. Tại sao các Ngài không đứng trên cụm mây thôi được rồi. Lại cỡi sư tử cỡi voi, như vậy các Ngài có từ bi không? Sau khi tra cứu hiểu ra rồi tôi mới thấy có lý. Vì đức Phật Thích-ca là vị Giáo chủ cõi Ta-bà, mà dân cõi Ta-bà này thì cang cư?ng nan đi?u nan phục. Muốn đi?u phục được phải có trí tuệ vượt bực, nên vị Bồ-tát phụ tá thứ nhất cho đức Phật là Văn-thù.

Văn-thù tượng trưng cho Căn bản trí. Ngài ngồi trên lưng sư tử để biểu trưng rằng chỉ có trí tuệ mới hàng phục được ma quân, chỉ có trí tuệ mới giáo hóa được chúng sanh cang cư?ng này. ?ó là ý nghĩa hết sức thâm trầm. Song vì chúng sanh cõi này cứng đầu quá, dùng trí tuệ dạy h?, rồi ít bữa cũng trở lại y cũ, thì làm sao đây. Vì vậy phải có đại nguyện đại hạnh, cho nên bên trái của đức Phật vị Bồ-tát phụ tá thứ hai là Phổ Hi?n cỡi voi. Vì hạnh lớn mạnh nên tượng trưng cho voi. Voi sáu ngà nghĩa là đem pháp giáo hóa chúng sanh không biết mệt m?i. Như vậy các hình tượng ấy mang ý nghĩa đức Phật vào cõi Ta-bà giáo hóa phải có đủ trí tuệ vượt bực, hạnh nguyện to lớn mới giáo hóa được. Nếu không sẽ dễ thoái chuyển, dễ chán lắm.

?ức Phật Di-đà thì bên phải có Bồ-tát Quan Thế AÂm, bên trái có Bồ-tát ?ại Thế Chí. ?ức Phật Di-đà ở cõi Cực lạc là chỗ sạch vui. Muốn sang Ta-bà là chỗ uế trược độ chúng sanh, phải có lòng từ bi tràn tr?, nên tượng trưng cho Bồ-tát Quan Thế AÂm. Vì chúng sanh khó độ nên chúng ta thấy vẽ tượng đức Phật Di-đà ở trên mây duỗi tay xuống, còn chúng sanh đang trồi hụp dưới biển mà không chịu trồi đầu lên đưa tay cho Phật vớt, cứ hụp lặn ở dưới hoài. Vì vậy muốn không thối tâm phải có đại chí tức là chí cứng rắn vững vàng. Dù cho nó khó, nó mê, nó đắm say ngũ dục cũng ráng ch? vớt nó lên. Nếu không có chí lớn thì chán lắm.

Thí dụ trong hoàn cảnh xã hội của chúng ta, có ngư?i khá giả thấy những đứa trẻ bụi đ?i lang thang ở góc phố này góc chợ kia muốn gom lại nuôi dạy. Từ một ngư?i giàu có, bây gi? cất trại v? ở với mấy thằng nh? khó dạy như vậy thì phải hi sinh sự ổn định của mình, chấp nhận cảnh khổ. Do đó phải có lòng từ bi trước, lòng từ bi thật rộng lớn mới làm được việc đó. Mấy đứa nh? đem v? dạy có dễ đâu. Nhi?u khi nó muốn thoi lại mình nữa. Nó là dân bụi đ?i, mình thương muốn dạy dỗ nó, nhưng nó lại không biết gì, không mang ơn mà còn cự cãi với mình. Nếu không có ý chí vững b?n sắt đá thì không thể nào làm được.

Cũng vậy Phật từ cõi tịnh đến, muốn độ chúng sanh cõi uế này phải có lòng từ bi, phải có ý chí mạnh mẽ mới độ được. Chúng ta muốn dùng tâm từ bi của mình để giáo hóa chúng sanh khó đi?u phục đó, thì phải có ý chí kiên cư?ng như Bồ-tát ?ại Thế Chí mới được.

Tôi nói đi?u đó có liên hệ với Tăng Ni bây gi?. Liên hệ ra sao? Bởi vì Tăng Ni hiện nay thích h?c xong, chạy v? Thành phố h?c lên Cao cấp, rồi ?ại h?c. ?ại h?c đạo xong, muốn ra h?c ?ại h?c đ?i nữa, rồi bay đi Ấn ?ộ, ?ài Loan h?c Tiến sĩ. Khi đó ở thôn quê nhi?u Phật tử có chùa mà bị hoại vì không thầy, không cô để hướng dẫn dạy dỗ. Mình cứ lo chạy lên, không ai nghĩ đến ngư?i ngóng ch? mình, trông đợi mình.

Nên tôi nhắc Tăng Ni phải có tâm biết thương những ngư?i ch? đợi mình, trông ngóng mình. H?c rồi đem sự hiểu biết chánh pháp đó giáo hóa được năm bảy ngư?i, thì phước đức cũng lớn lắm. Do đó quí vị thấy trách nhiệm chúng ta không phải đơn giản. Không phải lo cho mình có địa vị cao, có chức tước lớn là hay. Mà phải làm sao thực tế đ?i mình đem lợi ích thiết thực cho Phật tử, cho m?i ngư?i. ?ó mới là giá trị thật đáng quí. Mong tất cả Tăng Ni ở đây hãy nhớ lấy đi?u này, mà đem hết tâm nguyện phụng sự chúng sanh để đ?n ân chư Phật.

-ooOoo-

caytoi
06-21-2005, 01:28 AM
07

MÌNH LÀ C?I GÌ?

Giảng tại Thi?n viện Trúc Lâm - 1997.

Hôm nay, đạo tràng Thái Tuệ v? Thi?n viện Trúc Lâm cúng dư?ng mùa an cư, quí thầy có ít l?i nhắc nhở cho đạo tràng để quí vị tinh tấn tu hành.

Là ngư?i Phật tử, quí vị vừa lo sinh sống cho gia đình, vừa lo tu hành, đồng th?i giúp đỡ huynh đệ chung quanh cùng biết tu, đó là duyên tốt. Vì vậy tôi sẽ nhắc nhở thêm cho quí Phật tử những điểm tr?ng yếu trong Phật pháp.

?ức Phật Thích Ca khi sinh ra đ?i, một tay chỉ tr?i một tay chỉ đất, nói câu: "Trên tr?i, dưới tr?i, chỉ có ta là hơn hết." Câu này quý thầy đã giảng rộng rồi, nhưng ở đây tôi nhấn mạnh lại tr?ng tâm. Ngư?i ta cứ nghĩ Phật nói thế là bản ngã hơn hết, nhưng sự thật không phải vậy. Với thâm ý của đạo Phật thì trên tr?i dưới tr?i chỉ có ta, tức con ngư?i là hơn hết.

Tại sao vậy? Vì trong vũ trụ, tr?i che đất chở nhưng tr?i đất vô tri, chỉ con ngư?i là có tri giác. ?ất chở đất nuôi chúng ta, nhưng đất có biết làm gì đâu, chỉ là hình tướng che chở giúp cho mình có sự sống. Còn tr?i là mây, mưa, mặt tr?i, mặt trăng, giúp cho ta đủ đi?u kiện sống trên thế gian này. Nên nói tr?i đất vô tri, chỉ có con ngư?i tri giác, như vậy tri giác là trên tất cả. Vì thế con ngư?i là tr?ng tâm của tr?i đất, chớ không phải thư?ng.

Lâu nay chúng ta ai cũng như ai, hầu hết đ?u coi thư?ng mình, chỉ kính tr?i tr?ng đất. ?ó là lỗi lầm rất to. Sợ tr?i phạt, mong tr?i thương, cầu thổ địa ủng hộ cho nhi?u... tất cả những việc đó chỉ là phần phụ bên ngoài không đáng kể. Chính yếu là con ngư?i. Con ngư?i rất quan tr?ng đối với đạo Phật, nên đức Phật Thích Ca ra đ?i đã tuyên bố mục tiêu tr?ng yếu đó. Ngài ra đ?i là vì đ? cao giá trị của con ngư?i. ?ó là tr?ng tâm, khác với các nhà khoa h?c hay triết h?c, luôn nghiên cứu tìm tòi bên ngoài, chinh phục vũ trụ mà quên xoay lại con ngư?i, chinh phục chính bản thân mình.

Quí Phật tử kiểm nghiệm lại trong đ?i sống của mình, xét xem chúng ta nhớ mình nhi?u hay nhớ bên ngoài nhi?u. Sáng thức dậy thì sao? Sửa soạn đi chợ hoặc đi làm công tác, luôn luôn nhớ những việc bên ngoài, chớ không nhớ mình. Lo đi?u này đi?u kia, mua sắm đủ thứ. Ngoài chợ có những món hàng mới lạ, nếu trong túi có ti?n li?n đi mua sắm. Chúng ta ưa thích những gì mới lạ bên ngoài, ít khi nghĩ đến con ngư?i mình. Quí vị có khi nào nghĩ mình là cái gì không? Chắc không! Cứ hài lòng với con ngư?i như vầy, sự sống như vầy là đủ rồi. Thêm nữa là sự ăn mặc, nhà cửa, xe cộ, lo bấy nhiêu đó mà quên nghĩ mình là cái gì.

Mình là gì không biết mà cái gì cũng lo cho mình. Sắm máy thu thanh, h?i sắm cho ai, sắm cho mình. Mua chiếc nệm để làm gì? ?ể cho mình nằm. Cái gì cũng mình hết. Nhưng thử h?i mình là gì thì không biết! ?ó là điểm chính yếu mà tất cả chúng ta quên, chúng ta lơ là.

?ạo Phật không cho phép ngư?i Phật tử như vậy mà chúng ta phải biết mình cho rành rẽ, tư?ng tận. Vật bên ngoài chỉ phụ thuộc, nghĩa là biết được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tr?ng yếu là phải biết mình, vì con ngư?i là tr?ng tâm của vũ trụ. Biết tất cả mà không biết mình thì cái biết đó chưa thật biết. Tất cả tài sản mình được mà h?i mình là cái gì cũng không biết. Như vậy, tất cả cái được đó đ?u không giải quyết tận cội gốc của con ngư?i. Sống mà không biết mình là gì thì cuộc sống hết sức rỗng, vô giá trị. Nếu chúng ta chỉ lo ăn mặc cho sung sướng, nhà lầu xe hơi, tức là chỉ lo thụ hưởng sung túc, mà mình là gì không biết thì ai hưởng thụ đây?

?ó là vấn đ? mà đức Phật hay ngư?i tu hy sinh cả cuộc đ?i, phăng tìm cho ra manh mối để giải quyết v? thân phận con ngư?i. Ngày nay chúng ta tu theo đạo Phật cần phải hiểu vấn đ? đó, không thể xem thư?ng. Cứ lo ăn lo mặc, lo sống để ch? tới ngày chết, cuối cùng là tan rã. Ví như chúng ta cất cái nhà thật đẹp nhưng biết mai mốt nó sẽ tan nát thì còn quí nó không? Cái không b?n, không lâu dài, chúng ta đâu có quí. Vậy thì thân này không lâu dài, tại sao mình lại quí, đó là mê hay giác? ?ó là mê.

Vì vậy đạo Phật dạy chúng ta phải giác, chớ không cho mê. Ngư?i mê thì không sáng suốt, không có trí tuệ. Mà không sáng suốt, không trí tuệ thì sống như chết, không có giá trị gì hết! ? nghĩa quan tr?ng là phải biết được mình thì cuộc sống mới có giá trị. Dù sống nghèo hay sống thiếu thốn vẫn có ý nghĩa như thư?ng. Còn không biết mình là gì thì cuộc sống hoàn toàn vô nghĩa.

Nhưng muốn biết mình là gì phải làm sao? Chính điểm này tôi muốn hướng dẫn cho quí Phật tử ứng dụng tu tập để tìm lại xem mình là cái gì? Bao nhiêu ngư?i dù trí thức hay bình dân đ?u nghĩ mình luôn luôn hiện ti?n, nhưng h?i mình là gì thì không trả l?i được. Như vậy, cái hiện ti?n đó cũng chỉ là ảo tưởng thôi. Chúng ta phải tìm ra lẽ thật mình là gì chớ không thể tưởng tượng được. Chúng ta tu không phải tìm cái gì xa xôi ở bên ngoài mà phải xoay lại soi sáng chính mình để tìm xem mình là gì? Cái gì là thật mình? Nếu tìm ra được cái thật mình là ngộ đạo. ?ừng tưởng ngộ đạo là chạy lên non, lên núi, lên mây, lên tr?i, mà ngộ đạo là tìm ra được cái thật mình. Tìm được cái thật mình rồi thì ngang đó giải quyết xong dòng sinh tử. Không tìm ra được cái thật mình thì luôn luôn sống trong dao động, biến chuyển. Mà dao động biến chuyển là tướng sinh diệt vô thư?ng. Nếu chấp giữ tất cả hình tướng tâm niệm vô thư?ng là mình thì mình là một dòng biến chuyển. Chuyển biến nơi này tới nơi kia không dừng, Phật g?i đó là luân hồi. ?ã luân hồi thì chỉ có giải thoát luân hồi mới là vui.

Tôi thư?ng nói thân này không phải thiệt mình. Nhưng ai cũng bám vào nó, cũng nghĩ nó là mình. Nếu thân này thật mình thì nó nguyên vẹn, nhưng nếu ở trong da thịt chúng ta chỗ nào bị ung nh?t thì có mủ hôi hám. Mủ hôi hám đó là mình chăng? ?ã từ da thịt mình loại ra thì nó đâu phải mình. Nếu là mình thì chúng ta phải mến nó chứ, ngược lại mình rất gớm nó. Như nước b?t ở trong miệng có phải là mình không? Nếu là mình thì khi nhổ ra rồi, mình lấy lại được; nhưng chúng ta có làm như vậy không? Kể cả máu huyết là thiết yếu của sự sống, nhưng chúng ta chích ra chừng một chung máu, rồi bảo uống lại có dám uống không? Nếu thật mình thì đâu nỡ b?; đằng này buông ra rồi, chúng ta gớm nó thì làm sao nói mình được. Nếu thân này là mình thì khi thiếu máu, mua máu của ngư?i khác đem vô, máu ngư?i khác thì đâu phải của mình, nhưng khi đem vô rồi lại nói máu mình. Lạ chưa! Từ bản thân mình loại ra thì chúng ta gớm, còn của ngư?i khác đem vào thì nhận là mình. Thật vô lý! Cho nên từ đó mới thấy rõ ràng thân này không thật là mình.

Trong kinh, đức Phật kể lại: Có một ngư?i đi sang làng khác, giữa đư?ng gặp sa mạc. Tr?i tối, ông thấy cái chòi cũ không có ngư?i ở, nên vào nghỉ tạm qua đêm. ?ang nằm, có tiếng động bên ngoài, ông trỗi dậy nghe ngóng. Bỗng cánh cửa bị xô vô, thì ra một con quỷ to tướng đang vác cái thây ngư?i chết liệng xuống đất. Ông hoảng sợ quá đứng nép sau vách. Bỗng có con quỷ thứ hai chạy vào, dành ăn với con quỷ thứ nhất. ?ứa này nói cái thây của tao, đứa kia nói cái thây của tao, hai đứa giành nhau rồi cãi lộn.

Lúc đó chúng chợt thấy ông đứng bên vách. Con quỷ thứ nhất nói từ đầu tới cuối có ông này làm chứng, nếu ông nói của đứa nào thì đứa đó ăn. Nghe vậy ông run quá, nếu nói của thằng này thì thằng kia bẻ cổ mình, nhưng thôi kệ thà chết chớ không nói dối. Nên ông bảo: "Khi nãy tôi thấy rõ ràng anh A đem cái thây vô quăng ở đây." Thằng kia tức giận quá li?n giựt ông một cánh tay. Con quỷ thứ nhất thấy vậy thương, bèn xé cánh tay của thây chết ráp vào cho ông. Vừa ráp xong thì con quỷ thứ hai giựt cánh tay còn lại quăng ra. Con quỷ đầu xé cánh tay thứ hai của thây chết gắn vào. Rồi tới chân phải, chân trái. Hễ con quỷ này xé quăng ra thì con kia lấy chân của thây chết gắn vào. Cuối cùng mệt quá hai con quỷ ngưng cãi, chúng chia hai chân, hai tay của ông bị vứt ra và ăn.

Ông ta hoảng hốt tự h?i mình là cái gì? Rõ ràng tay chân hiện gi? là của thây chết. Ông mới đi tìm gặp những vị sáng suốt để h?i xem ông bây gi? là gì. Gặp được một vị A La Hán, đảnh lễ xong, ông thưa:

- Bạch Ngài, con bị hai con quỷ đem tay chân của thây chết ráp vào cho con, bây gi? cái gì là con?

Vị A La Hán nói:

- Tốt lắm! Như vậy là ông sắp ngộ đạo.

Câu chuyện tới đó hết. Quí vị thấy nếu vật tạm bợ hư giả mà chúng ta biết thắc mắc, tìm tòi, không tin nó thật, thì đó là sáng suốt, thấy được lẽ thật. Cuộc đ?i này có ai thấy được lẽ thật không, có ai thắc mắc mình là gì không? Hay cứ hài lòng. ?ã hài lòng rồi thì tìm m?i thứ cho nó thụ hưởng, ch? đến ngày bại hoại. ?ó là nỗi đau đớn của con ngư?i trong kiếp mê lầm. Chúng ta phải ý thức mình là gì, tìm cho ra cái mình đó chính là gốc của sự tu. Ngư?i biết quay lại tìm mình là ngư?i sắp thấy đạo.

Vì vậy tôi hướng dẫn Tăng Ni ở các Thi?n viện cũng như Phật tử trong các đạo tràng khi tụng kinh thì đặt nặng kinh Bát Nhã. Trong kinh Bát Nhã câu đầu: "Quán Tự Tại Bồ-tát hành thâm Bát-nhã Ba-la-mật-đa th?i chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách." Chỉ cần soi lại thân năm uẩn này không thật thì tất cả khổ nạn qua hết. Quí vị có soi lại không? Nhi?u khi đ?c thì đ?c mà không chịu soi lại. Cần phải soi lại thân năm uẩn này xem nó có thật hay không. Nếu thấy rõ ràng nó không thật thì tất cả khổ ách đ?u qua. ?i?u này hết sức cụ thể.

Thư?ng chúng ta thấy thân này, v?ng tưởng này là ta, nên những gì cung cấp cho thân này được kh?e, được sung túc mà ngư?i khác đoạt đi thì ta tức giận lên. Ta nghĩ việc gì đúng mà ai nói khác thì nổi giận. Như vậy khổ là do chấp thân, chấp tâm mà ra. Nếu biết thân này không thật, ý nghĩ không thật thì đâu còn chấp, đâu còn giận ai, nh? thế m?i khổ ách đ?u qua hết. Ngư?i ta chửi, mình cư?i chơi thôi. Có gì thật mà phải khổ, phải giận, dành hơn, dành thua. Anh không thật, tôi không thật, cái chửi cũng không thật luôn nên chỉ cư?i vui thôi.

Ngược lại, nếu thấy thật thì động tới xác thịt li?n đau tức, động tới ý kiến trái mình li?n sân giận. Rõ ràng do chấp thân, chấp tâm mà mình khổ. Vì vậy kinh Bát Nhã nhắc cho chúng ta soi thấy năm uẩn là không thì qua hết thảy khổ nạn. Việc tu hết sức giản đơn, không phải cầu Phật hay cầu ai làm cho mình hết khổ, chỉ cần thấy rõ năm uẩn không thật là hết khổ.

Năm uẩn có sắc, thuộc v? vật chất; th?, tưởng, hành, thức thuộc v? tâm; cả hai đ?u không thật. Biết rõ như vậy thì khổ nạn nào cũng qua hết, chớ không phải Phật hay Bồ-tát, thần thánh nào cho mình hết khổ nạn. Hết khổ nạn là do trí tuệ của chúng ta soi thấy thân năm uẩn không thật. Kinh dạy một câu thôi chúng ta tu cả đ?i. Tu là phải soi lại chớ không phải phóng ra. Nhưng hiện nay đa số ngư?i tu cầu xin nhi?u hơn soi lại.

Xét hai phần vật chất và tinh thần: Sắc là sắc chất tức thể xác không thật. Th?, tưởng, hành, thức tức tinh thần cũng không thật. Thấy rõ như vậy là giác? Mê giác cách nhau chẳng bao xa. Thấy thân thật, cái suy gẫm thật là mê. Thấy thân không thật, cái suy gẫm không thật là giác.

Trong kinh Viên Giác có vị Bồ-tát thưa h?i Phật:

- Bạch Thế Tôn, thế nào là vô minh?

Phật đáp:

- Chấp thân tứ đại duyên hợp là thật của mình, chấp tâm suy nghĩ lăng xăng là tâm thật của mình là vô minh.

Hết vô minh là giác. Như vậy mê giác như trở bàn tay thôi, gần một bên mà mình tu hoài không được, tại sao? Tại vì mê chấp thấm sâu lâu đ?i quá rồi. Ngày nay đ?c kinh Phật, nghe quý thầy giảng chỉ mới lóe lên chút thôi, chưa hẳn là thấy nó không thật. Chỉ khi nào ngồi lại thấy thân không thật, tâm không thật, tất cả đ?u do duyên hợp tạm bợ, thấy rõ như vậy thì m?i khổ nạn qua hết.

?ược vậy sống ở đây cũng giống như Cực Lạc, có gì buồn, có gì khổ. Chúng ta cũng ăn, cũng uống như m?i ngư?i, nhưng không chê khen buồn giận, không mê lầm chấp thân tâm là được. Muốn thế thì phải soi lại mình, không thể phóng ra ngoài nữa. Quí Phật tử cứ phóng ra, không biết quay lại, nên đi chùa hai chục năm vẫn không hết phi?n não.

Bây gi? trở lại vấn đ? tu tập, chúng ta ngồi thi?n để làm gì? ?ể nhìn lại mình. Bởi vì chúng ta hướng ra thì mắt thấy sắc, tai nghe âm thanh, mũi ngửi mùi hương, lưỡi nếm vị, gió thổi xúc chạm... tiếp xúc các trần. Lúc đó dù chúng ta có tu vẫn bị ảnh hưởng bên ngoài nhi?u. Chỉ khi ngồi yên, mắt nhìn xuống, gác hết năm trần bên ngoài, không cho nó lôi cuốn nữa. Nên gi? ngồi thi?n là gi? ngồi để soi lại. Soi thế nào?

Phương tiện ban đầu, chúng ta dùng hơi thở hít vô thở ra đếm một, hít vô thở ra đếm hai, ... như chơi vậy. Nhưng nh? nhớ hơi thở ra hơi thở vô, hơi thở thì ở trong nên chúng ta mới phản quan. Thấy hơi thở vô, hơi thở ra đ?u đặn như vậy, nếu thở ra mà không hít vô thì chết. Rõ ràng thân tạm bợ phải không? Vừa khởi nghĩ việc gì li?n buông, mình tự nhắc v?ng tưởng hư dối không thật. Thân này do tứ đại hợp thành. Hơi thở là gốc, thở ra không hít vào là chết nên sự sống rất m?ng manh. ?ã m?ng manh lại cộng thêm cái tâm chợt có, chợt không là v?ng tưởng hư dối. Tập soi sáng lại mình như vậy, g?i là tỉnh giác.

Ngài ?ạo Nguyên ở Nhật Bản nói: "Một gi? ngồi thi?n là một gi? làm Phật." Tại sao? Gi? ngồi thi?n là gi? giác, còn gi? ở ngoài là gi? mê. Trong một ngày, quí Phật tử có đủ thứ chuyện. Thấy chuyện này, nghe chuyện kia toàn là phóng ra ngoài, chớ không quay lại. Còn gi? ngồi thi?n là gi? quay lại mình. Theo hơi thở, thấy v?ng tưởng, buông; đó là nhìn lại mình, tỉnh giác rõ ràng, không bị mê lầm. Lúc tỉnh giác đó không phải là Phật là gì? Phật là giác. Chúng ta đang giác nên chúng ta là Phật.

Sở dĩ ngồi thi?n ngủ gục bị đánh là sao? Bởi vì tr?ng tâm là phải giác. Chúng ta ngồi ngủ mê nên đánh cho tỉnh, không để mê nữa. Hiểu vậy mới biết tại sao nhà thi?n khắt khe. Vì sợ mình mê theo cảnh, hoặc si mê không biết gì nên phải làm cho mình tỉnh, tỉnh đó là giác. ?ược vậy một gi? ngồi thi?n là một gi? làm Phật, chớ ngồi ngủ khò khò thì làm Phật sao được.

Chúng ta phải hiểu rõ ý nghĩa quán hơi thở. Nhi?u khi chúng ta thực tập mà không hiểu nên nắm không vững, tu như vậy sẽ không đi tới đâu. Hơi thở vô ra xem như chuyện tầm thư?ng, nhưng nh? nhớ hơi thở mà chúng ta quay lại. Nếu không nhớ hơi thở thì tâm mình chạy rong. Tu là phải quay lại soi sáng chính mình. Nh? theo dõi hơi thở vô ra, lúc thở khì mà không hít lại là chết. Chỉ có mấy giây đồng hồ thôi, mới biết như vậy sự sống không b?n, không thật. Bao nhiêu đó đủ để chúng ta chứng nghiệm được cuộc sống này.

?ến v?ng tưởng, niệm này nhảy ra niệm kia nhảy vô, chúng ta buông, nó mất; để thấy tâm này cũng không thật. Thấy thân không thật, thấy tâm cũng không thật, không phải tỉnh giác là gì? Nên gi? ngồi thi?n là gi? tỉnh giác, gi? ngồi thi?n là gi? tối quan tr?ng, chứ không phải tầm thư?ng. Khi tỉnh giác được rồi, chúng ta mới thấy rõ được mình. Thấy thân này không thật, tâm này không thật thì m?i cố chấp theo đó rã tan. Chấp đã không còn thì khổ đau theo đó hết. ?ây mới chỉ là chặng số một thôi.

Tôi xin h?i những vị tu hơi lâu một chút, khi ngồi thi?n chừng năm ba phút, trong tâm không nghĩ nhớ gì hết, lúc đó chúng ta có biết không? Dạ có biết. Như vậy, có mình hay không có mình? Có mình.

Nếu cái nghĩ là mình thì khi không nghĩ là không có mình. Không nghĩ mà có mình thì cái nghĩ không phải là mình rồi. Bấy nhiêu đó đủ chứng minh cái suy nghĩ không phải là mình, vì nó chợt có chợt không. Những thứ lăng xăng lặng hết thì tri giác hằng hữu. ?ó là mình rồi, thực tế đâu có xa. Như vậy, cái mình chân thật đó không phải là cái suy nghĩ. Nghĩ suy là sinh diệt tạm bợ, không phải chân thật. Còn không nghĩ mà hằng biết, có tiếng động li?n nghe, hình ảnh đến li?n thấy, gió chạm thì mát v.v... yên tĩnh sáng suốt không nghĩ ngợi gì hết, đó chính thật là mình.

Thư?ng những gì động là vô thư?ng sinh diệt. Thân động cho nên thân vô thư?ng sanh diệt, tâm động nên tâm vô thư?ng sinh diệt. Chấp thân vô thư?ng sinh diệt là thân mình, chấp tâm vô thư?ng sinh diệt là tâm mình, đó là sai lầm. Nếu buông hai thứ chấp đó, chỉ nhận cái không động, không sinh diệt, không có tướng trạng vô thư?ng, hằng yên tĩnh sáng suốt đó, thì làm gì bị dẫn đi trong luân hồi.

Có tu rồi, chúng ta sẽ thấy nó rõ ràng, không còn nghi ng? gì hết. Sống được với những phút giây chân thật, ta mới thấy khi suy nghĩ dứt bặt thì chân thật hiện ti?n, chớ không phải không có. Chúng ta không nhận ra nó là vì mình cứ suy nghĩ hoài, hết chuyện này tới chuyện kia, mãi chạy theo những suy nghĩ thì làm sao biết rằng khi không suy nghĩ, lại có cái chân thật. Vì vậy nói thi?n dễ định. ?ịnh là dừng hết những suy nghĩ. Dừng hết suy nghĩ thì cái chân thật hiện ti?n. Nhận ra cái đó thì tỉnh thì giác, g?i là giác ngộ. Tức thấy được lẽ thật của thân tâm, giả biết giả, thật biết thật. ?ó là kiến tánh, là thấy đạo. ?ơn giản vậy thôi.

Trong nhà Phật dạy thân, miệng, ý tạo tác các nghiệp, mà chủ yếu là ý. ? nghĩ tốt, miệng nói tốt, thân làm tốt. ? nghĩ xấu, miệng nói xấu, thân làm xấu. ? là chủ tạo nghiệp. ? nghĩ này lặng đi thì còn cái gì tạo nghiệp. Nghiệp là gốc dẫn chúng ta đi trong luân hồi sinh tử. Nếu hết nghiệp thì cái gì dẫn chúng ta nữa, như vậy không giải thoát là gì?

Cho nên giác ngộ được thân vô thư?ng, tâm sinh diệt, thì cái chân thật hiện ti?n không sinh, không diệt. Sống được với cái chân thật này thì không còn tạo nghiệp đi trong luân hồi sanh tử nữa. Như vậy rõ ràng tu là để giải thoát sanh tử.

Mục đích của chúng ta tu không gì khác hơn tr?ng tâm của đức Phật dạy "xoay lại con ngư?i". Vì con ngư?i là tối thượng. Dù có bay được trên hư không (bây gi? chúng ta đi máy bay phản lực), hay cất nhà lầu chín chục tầng v.v... đ?u là vô thư?ng, nay còn mai mất. Chỉ có trở lại tâm chân thật không hình không tướng của mình, là không vô thư?ng; hằng giác không động nên không sinh diệt. ?ó mới là chân thật. ?ược vậy chúng ta sẽ tin l?i Phật dạy không hư dối.

Hôm nay tôi nhắc tất cả quí Phật tử hiểu được căn bản của việc tu hành. Vậy từ đây v? sau huynh đệ hòa hợp với nhau, với tư cách cư sĩ vừa lo đ?i, vừa lo đạo. Lo đó chính là lo cho mình. ?ể ngày mai quí vị có nhắm mắt, dù chưa hết niệm sinh diệt thì cũng sinh diệt trong cảnh tốt. Bằng như được hết sinh diệt thì thảnh thơi tự tại, còn gì quí hơn!

Mong quí Phật tử nỗ lực tinh tấn tu hành.

-ooOoo-

caytoi
06-21-2005, 01:36 AM
08

PHẬT PH?P LÀ THU?C TRỊ TÂM BỆNH
CHO CHÚNG SANH

Giảng tại Thi?n viện Quảng ?ức (Văn phòng II) - 2000.

Cùng tất cả Tăng Ni giảng sư, hôm nay tôi được Ban Hoằng Pháp m?i giảng giải cho quý vị một buổi. ?ối với tôi giảng giải là trách nhiệm của ngư?i tu sĩ, chứ không phải việc bên ngoài. Lúc nào đủ duyên, tôi rất sẵn lòng, trừ trư?ng hợp đặc biệt không thể đến được thì thôi.

Hôm nay tôi nói chuyện với tất cả Tăng Ni đ? tài: Phật pháp là thuốc trị tâm bệnh cho chúng sanh. ?? tài này thật ra rất rộng, bởi vì nó bao gồm toàn bộ giáo lý ?ại thừa cũng như Tiểu thừa của Phật giáo. Nhưng có thể tùy theo hoàn cảnh, th?i gian tôi nói được bao nhiêu hay bấy nhiêu, quý vị theo đó lãnh hội được chừng nào tốt chừng ấy.

Trong kinh Phật thư?ng dạy pháp của Phật là thuốc trị lành tâm bệnh của chúng sanh. Nếu chúng sanh có bệnh gì thì Phật dùng thuốc ấy để trị. Như vậy chúng sanh có bao nhiêu bệnh, Phật có bấy nhiêu thứ thuốc. Chúng sanh có tám muôn bốn ngàn phi?n não trần lao thì Phật cũng có tám muôn bốn ngàn pháp môn.

Bởi vì để đối trị bệnh của chúng sanh nên Phật mới nói ra tất cả pháp, với mục đích dạy chúng ta h?c và tu. Khi tu h?c xong chúng ta đem pháp ấy tiếp tục chỉ dạy cho những ngư?i khác, đó là con đư?ng hoằng pháp lợi sinh. Nói hoằng pháp lợi sinh, nhưng thực nghĩa của nó là dạy phương pháp cho chúng sanh trị lành tất cả tâm bệnh của h? thôi.

Thuốc của Phật trị cho chúng sanh hết bệnh và sống hoài không chết. Vì vậy nhập Niết-bàn g?i là vô sanh, mà không sanh thì làm gì có tử? Như vậy tu theo Phật để đi đến chỗ cứu kính là giải thoát sanh tử, vượt lên trên dòng sanh tử. Uống thuốc của đức Phật, chúng ta sống được bao nhiêu tuổi? Vô lượng tuổi, không thể tính đếm được. Nên nói đức Phật là Vua thầy thuốc (Vô thượng y vương). ?ó là nghĩa thứ nhất.

Nghĩa thứ hai, thầy thuốc thế gian trị bệnh cho ngư?i nhưng tới khi mình bệnh thì trị không được, phải nh? bác sĩ khác trị. ?ức Phật thì ngược lại, Ngài tu để trị lành tất cả bệnh của mình rồi, sau đó mới trị bệnh cho ngư?i khác. ?ó là Ngài dạy pháp tu để chúng ta biết trị những tâm bệnh cho chúng ta. Nh? trị tâm bệnh được lành nên chúng ta mới kh?i dòng luân hồi sanh tử.

Chúng ta thấy Phật dạy mình làm, dạy mình tu những gì Ngài đã đạt được. Ngài đã thoát kh?i sanh tử, nên mới dạy chúng ta tu để ra kh?i sanh tử. Rõ ràng Ngài đã tự cứu và cứu chúng sanh, còn thầy thuốc ở thế gian đã tự cứu không được, mà cứu ngư?i thì có giới hạn nào thôi. Như vậy khả năng của Phật xứng đáng là vua thầy thuốc rồi.

Phật là vua thầy thuốc, bây gi? quý vị là giảng sư thì quý vị sẽ là gì đây? Là một ngư?i quảng cáo thuốc của đức Phật hay là con vua thầy thuốc, cháu vua thầy thuốc? Là con cháu ông Vua thầy thuốc, chớ không phải thầy thuốc thư?ng đâu. Như vậy quý vị mới thấy tầm vóc quan tr?ng của một ngư?i tu.

Tôi trước kia cũng từng làm giảng sư, giảng nơi này, nơi kia. Th?i từ năm 1954 cho tới 1963 là những năm chúng tôi nằm trong Ban Hoằng Pháp Giáo hội Phật giáo mi?n Nam. Thật ra khoảng th?i gian đó, chúng tôi đang h?c tại Ấn Quang, nhưng Hòa thượng Trưởng Ban Hoằng Pháp là Thầy của chúng tôi, bắt chúng tôi đi giảng khi còn h?c Trung h?c năm thứ hai, thứ ba. Một năm h?c có ba đợt nghỉ, đợt tết nghỉ một tháng, đợt đầu hạ nghỉ một tháng, đợt cuối hạ nghỉ một tháng. Mỗi tháng nghỉ đi giảng hết ba tuần, thành ra còn có mư?i ngày thôi. Tùy theo sự phân bổ của Ban Hoằng Pháp, chỗ nào cần thì chúng tôi đi. Nhớ lúc đó bốn huynh đệ chúng tôi trong Ban Hoằng Pháp, tôi là một, thầy Huy?n Vi là hai, thầy Thi?n ?ịnh là ba, thầy Từ Thông là bốn, thư?ng được m?i đi giảng nhất.

Khi đi hoằng pháp, mỗi ngư?i có một sở trư?ng, không ai giống ai cả. Nên bây gi? giảng cho lớp giảng sư, tôi thấy rằng không thể nào đem một khả năng riêng, một nghệ thuật riêng của từng cá nhân, truy?n đạt cho quý vị mà g?i là đủ được. Th?i chúng tôi, thầy Huy?n Vi giảng là ăn khách nhất, Vì sao? Vì thầy có những ưu điểm:

1- Thầy khéo ch?c cư?i. Khi giảng mà thấy ngư?i ta hơi thiu thiu thì thầy kiếm chuyện nói cho ngư?i ta cư?i rộ lên, nh? thế mà hết buồn ngủ, nên rất nhi?u ngư?i thích. ?ó là ưu điểm thứ nhứt.

2- Thầy có tài viết chữ Hán bằng tay trái. Khi nào cần dẫn danh từ chữ Hán, thầy bước xuống bảng cầm phấn viết bằng tay trái, lúc đó ngư?i ta chú ý theo dõi và rất thích thú. ?ó là ưu điểm thứ hai.

3- Thầy chịu khó h?c ngoại ngữ, nhất là tiếng Phạn. Ví dụ nói Bồ-đ? thì thầy thuộc chữ Bồ-đ?, tiếng Phạn viết như thế nào. Thầy còn h?c cả chữ Anh, chữ Pháp nữa. Khi giảng tới từ đó, thầy nói chữ Phạn, rồi nói chữ Anh, chữ Pháp; ngư?i ta nghe say mê. ?ó là ưu điểm thứ ba.

Ba sở trư?ng của thầy Huy?n Vi, tôi không được cái nào hết. Tôi không có tài ch?c cư?i, tôi không biết viết tay trái và tôi cũng không h?c tiếng Anh, tiếng Pháp nữa. Nên tôi thua thầy những điểm đó.

Thầy Từ Thông thì có sở trư?ng vẽ. Thầy nói con cò, li?n quẹt quẹt vài cái là nhìn thấy con cò, nên ngư?i ta cũng chú ý. Riêng tôi, tôi không có sở trư?ng nào cả. Tôi chỉ đào sâu vào đ? tài mình giảng, cố gắng hết lòng cho ngư?i nghe lãnh hội vậy thôi. Nên so với quý thầy, tôi thuộc hạng trung bình.

Khi đi giảng, Giáo hội lại thư?ng phân công đi chung hai, ba ngư?i. Ngư?i nào giảng ăn khách thì được m?i hoài, còn ngư?i giảng dở thì có mặt mình cũng coi như bị quên. Vì vậy đi chung với ngư?i giảng gi?i buồn lắm. Nhưng tôi với thầy Huy?n Vi có cái duyên đặc biệt, thầy giảng ăn khách nhưng có ai h?i thì thầy để tôi trả l?i. Thành ra hai chúng tôi hỗ tương nhau cũng được.

Như tôi đã nói, th?i gian đi giảng thật ra là th?i gian cắm đầu h?c ở trư?ng. H?c xong rồi đi giảng nên không có thì gi? tu. Thưa thật ngay cả hai th?i công phu cũng không tu đủ nữa. Bởi vì h?c đâu có thì gi? mà tu. Cho nên th?i gian đi giảng thấy Phật tử nghe vui, mình cũng mừng. Nhưng có một lần chúng tôi giảng Phật H?c Phổ Thông khóa II ở Rạch Giá, Phật tử đông lắm. Tôi còn nhớ rõ, kỳ đó chúng tôi giảng v? quả vị tu chứng của Tứ quả Thanh văn. Giảng xong, v? chỗ nghỉ. Tôi và thầy Huy?n Vi đang ngồi uống nước, thì có một Phật tử tới đảnh lễ hết sức tha thiết, ông nói:

- Quý thầy giảng v? quả vị tu chứng của Tứ quả Thanh văn, tụi con nghe rất hay. Nhưng thưa thầy, thầy đã chứng được quả nào rồi?

Tôi ngẩn ngơ, không biết nói sao. Lúc đó thầy Huy?n Vi lanh miệng hơn tôi, li?n trả l?i:

- ?ạo hữu không biết sao, trong nhà Phật thư?ng nói ai tu chứng thì nấy biết, như uống nước lạnh nóng tự biết, làm sao nói được?

Nghe vậy, Phật tử ấy không h?i nữa. Nhưng kể từ đó tôi thật áy náy, không hài lòng v? mình chút nào cả. Tôi thấy mình chỉ là ngư?i quảng cáo thuốc của Phật, chớ thực sự không phải thầy thuốc con.

Từ đó tôi cứ ôm ấp một nỗi buồn trong lòng. Cho tới sau này khi mở Phật H?c Viện Huệ Nghiêm, tôi tự hứa với lòng rằng dạy một khóa cho anh em ra trư?ng rồi, tôi sẽ xin nghỉ để tu một chút. Chớ thực ra th?i gian qua vừa h?c, vừa đi dạy không có thì gi? tu. Nên mãn khóa của anh em ở Huệ Nghiêm và quý cô ở Dược Sư rồi, tôi xin phép nghỉ, giao lại cho thầy Bửu Huệ trông nôm trư?ng, tôi lên núi Vũng Tàu để tu.

Tôi tự nghĩ tất cả những nỗi ni?m khắc khoải của mình, nói thì hay mà h?i đến việc tu thì không biết, không có gì cả, như vậy quả tang mình chỉ là một tay quảng cáo thôi. Phật nói pháp này hay, pháp kia hay mình đ?u biết hết, nhưng h?i thầy có lành bệnh chưa thì lắc đầu không dám nói. ?ó là một khuyết điểm lớn mà tôi tự thấy. Nhưng vì hoàn cảnh ngày xưa, Phật pháp quá cần nên chúng tôi không dám từ chối. Mấy huynh đệ hiện nay có lẽ kh?e hơn, lúc nào h?c xong rồi mới đi giảng. Hoặc ai muốn chuyên tu một th?i gian cũng có thể được.

Từ khi nhập thất tu và tu có được chút ít tiến, tôi mới thấy vui, thấy hài lòng phần nào. Những gì mình nói được, mình cũng biết rõ, nắm chắc không nghi ng? nữa. Cho nên ngày xưa tôi giảng thư?ng thôi, không ăn khách lắm, nhưng tu một th?i gian rồi giảng trở lại, thì Phật tử tới rất đông. Như vậy sau này Phật tử tới đông, không phải tôi có nghệ thuật nói hay, ch?c cư?i khéo mà chẳng qua là tôi tu, tôi biết được lẽ thật của đạo ra sao thì chỉ dẫn cho m?i ngư?i cùng tu theo như vậy, nên h? chịu nghe.

Ngư?i ta chịu nghe là đến với mình, mình biết dạy h? giáo lý và biết chỉ phương pháp cho h? tu, nên h? mới hoan hỷ. Chớ nếu nghe rồi v?, khi h?i cách tu lại không biết, như vậy Phật pháp đối với h? không hữu hiệu. Mà đã không hữu hiệu thì ngư?i ta theo làm gì nữa.

Như năm 1964 tôi có mặt trong kỳ ?ại hội Phật giáo năm ấy, tôi đ? nghị với quý Hòa thượng rằng, Phật giáo Việt Nam có ba tông phái chánh là Thi?n, Tịnh, Mật. Nhưng bây gi? không có tông phái nào đủ cơ sở để hướng dẫn cho Tăng Ni, Phật tử tu. Vậy xin quý Hòa thượng cho thành lập Thi?n viện, Tịnh viện, Mật viện; mỗi nơi có một phương pháp chuyên môn để tu hành.

Như thế khi giảng sư đi giảng, ai muốn tu Thi?n thì giới thiệu tới Thi?n viện, ai muốn tu Tịnh giới thiệu tới Tịnh viện, ai muốn tu Mật giới thiệu tới Mật viện. Bởi khi giảng, giảng sư chỉ quảng cáo thuốc thôi, ai muốn mua thuốc phải đến xí nghiệp sản xuất thuốc mới mua được. Chúng ta phải có chỗ để giới thiệu, hành giả muốn tu theo pháp môn nào thì đến nơi đó, sẽ được chỉ dẫn cặn kẽ hơn.

Nhìn lại Phật giáo chúng ta không có chỗ nào chuyên hết. Mình nói pháp đó hay lắm, cao siêu lắm, nhưng Phật tử h?i tu làm sao, thầy dạy cụ thể cách thức thực tập thì thầy cũng ngẩn ngơ. Như vậy có phải là một khuyết điểm lớn trong tổ chức của mình không?

Bởi vậy th?i của tôi, tôi thấy rất rõ một số cư sĩ h?c Phật cũng kha khá như ông Nhuận Chưởng, ông Minh ?ăng... các đạo hữu h?c cũng lâu ở Ấn Quang, có thể giảng được. Vậy mà sau này, ông Nhuận Chưởng thì theo ông địa, bà mẫu nào đó. Còn ông Minh Quang b? Phật giáo, tu theo đạo Ba Hai bên Ấn ?ộ. Tại sao vậy?

Mới nhìn chúng ta nghĩ những ngư?i đó phản bội, nhưng sự thực không phải vậy. Vì h? đã hiểu phần lý thuyết rồi, h? chỉ cần tu thôi, nhưng ai dạy h? tu đây? Chùa nào cũng tu một cách chung chung, không có chỗ chuyên môn, không có nơi nghiên cứu và thực tập đến nơi đến chốn, thì làm sao chúng ta giới thiệu cho h? tu? Mà không có nơi tu tức là không đáp ứng được nhu cầu tâm linh của h?. Do đó, buộc lòng h? phải đi tìm nơi này kiếm nơi n?, vô tình lạc vào những nẻo tà. ?ó là một khuyết điểm lớn của Phật giáo chúng ta.

Cho nên khi chuyên tu, tôi mới thấy được lợi ích lớn lao của đạo. Vì sở trư?ng của tôi tu Thi?n nên tôi thành lập các Thi?n viện. Còn Tịnh viện và Mật viện, tôi chưa thấy được mô hình nào cụ thể, đi vào chuyên môn của pháp ấy một cách rõ ràng cả.

Như vậy một giảng sư chỉ nói pháp cho Phật tử nghe, hiểu nhưng bản thân chưa có đi?u kiện thực hành, thì tự nhiên mình chỉ là một quảng cáo viên thôi, đâu phải thầy thuốc chính hiệu. Giá trị Phật pháp sẽ được mở rộng hay bị tiêu mòn? ?ó là vấn đ? mà tôi muốn đặt ra cho tất cả quý huynh đệ hiểu và nghĩ tới tương lai của Phật giáo.

Chúng ta tu Phật, nhất là những thầy thuốc con phải biết những đi?u gì?

- Một là phải biết thuốc.
- Hai là phải biết bệnh.
- Ba là phải biết li?u lượng cho ngư?i uống kh?i bệnh.

Ngày xưa Tôn giả A Nan tuy ở gần đức Phật, nhưng công phu tu tập vẫn chưa xong. Một hôm có hai ngư?i đệ tử đến xin Ngài hướng dẫn tu. Ngài dạy ngư?i thợ rèn quán bất tịnh, ngư?i giữ mồ mã quán sổ tức. Hai ông tu một th?i gian, không có kết quả gì hết. H? đến bạch với Ngài: "Con tu lâu quá mà không có kết quả, như vậy là tại sao?" Ngài lúng túng không biết lý do, nên cầu cứu với Phật:

- Bạch Thế Tôn, con có hai ngư?i đệ tử xin dạy pháp tu, một ngư?i con dạy quán sổ tức, một ngư?i con dạy quán bất tịnh mà h? tu hoài không có kết quả. Xin Thế Tôn dạy con phải làm thế nào để giúp cho h? tu có kết quả.

Phật h?i:

- Ngư?i ông dạy quán bất tịnh làm ngh? gì?

- Bạch Thế Tôn, h? làm thợ rèn.

H?i:

- Ngư?i ông dạy quán sổ tức làm ngh? gì?

- Bạch Thế Tôn, h? làm ngh? giữ mồ mả.

Phật nói:

- Ông dạy như vậy là sai rồi. Ngư?i giữ mồ mả ở nghĩa địa xem thấy thây ma hoài, dạy quán bất tịnh mới thành công. Còn ngư?i thợ rèn thổi ống bễ phì phịch phì phịch, dạy quán sổ tức mới thành công.

Nghe nói vậy Ngài biết mình dạy sai, nên trở v? dạy hai ngư?i đệ tử đúng như l?i Phật dạy. Th?i gian sau, hai ngư?i ấy vui mừng thưa: "Con vâng l?i Thầy dạy nên tu rất có kết quả".

?ó, thầy thuốc mà không biết bệnh, trư?ng hợp nào nên uống thuốc gì, nếu dạy sai đi thì không có kết quả. ?ến trư?ng hợp uống thuốc lặm nữa. Uống thuốc lặm là như đức Phật dạy các thầy Tỳ-kheo quán bất tịnh, khi quán bất tịnh các thầy thấy thân nhớp nhúa, gớm đến không thể sống nổi, nên huynh đệ rủ nhau cùng cắt cổ chết hết. ?ến ngày Bố-tát Phật thấy chỉ còn bảy tám ngư?i, Ngài h?i nguyên do, mới hay sự việc trên. Phật li?n quở:

- Ta dạy quán bất tịnh là cốt để trị bệnh đắm sắc, chứ không phải quán bất tịnh để tự tử. Tu mà tự tử là sai lầm rồi.

Vì vậy trong kinh nói sau khi quán bất tịnh, thấy nh?m gớm thân này đến rởn óc thì phải dừng, quay sang quán tịnh. ?ó là trị bệnh mà uống quá li?u thì cũng chết. Chúng ta là thầy thuốc phải biết thuốc, biết bệnh và biết li?u lượng cho uống thì bệnh mới lành. Nếu không biết những đi?u đó thì chẳng những trị không lành bệnh mà có khi còn tai hại hơn nữa.

Tôi xin h?i các thầy thuốc con ở đây, như có ngư?i mắc bệnh tham đến xin đi?u trị, quý vị dạy phương thuốc nào? ?ó là thực nghiệm mà chúng ta phải biết. ?ã là thầy thuốc thì phải biết thuốc, biết cách trị bệnh cho có hiệu quả. Khi ngư?i ta khai bệnh tham, chúng ta đừng vội dạy pháp li?n. Bởi vì tham có tới năm thứ thông dụng: tham tài, tham sắc, tham danh, tham thực, tham thùy hoặc tham sắc, tham thinh, tham hương, tham vị, tham xúc. Trong năm cái tham đó, dùng thuốc khác nhau hay là cùng một thứ? ?iểm này thầy thuốc cần phải biết.

Ngư?i tham tài muốn có ti?n của nhi?u, tới xin thầy dạy phương pháp tu cho hết tham thì chúng ta phải dạy pháp bố thí. Bố thí là sao? Như gia đình mình mỗi tháng có một triệu đồng đủ sống, bây gi? tháng này làm được một triệu hai, như vậy là dư hai trăm. Một triệu đã đủ sống, còn dư mà muốn để dành là tham. Nếu dư hai trăm để dành, tháng sau dư hai trăm cũng để dành nữa, tích lũy như vậy đó là tham. Muốn dứt lòng tham thì dư hai trăm, tìm xem ai nghèo đói giúp h?, đó g?i là bố thí. Dư hai trăm li?n bố thí thì còn tham không? Hết tham. Như vậy bố thí là trừ bệnh xan tham. Pháp nào trị bệnh nấy rõ ràng.

Nếu ngư?i khai bị bệnh tham sắc dục thì chúng ta dạy quán bất tịnh để trị. Khi quán sát thân này thấy ba mươi sáu vật trong thân đ?u nhơ nhớp. Hoặc như thân ngư?i chết rã r?i, nhớp nhúa, quán như vậy sẽ hết bệnh tham dục. Nhớ tới thân đã gớm còn đắm sắc gì nữa?

Nếu ngư?i bị bệnh tham danh, chúng ta dùng hai phương thuốc trị mới lành. Phương thuốc thứ nhất là quán vô thư?ng, nghĩa là danh được rồi sẽ mất chứ không còn hoài. Ví dụ như ngư?i đắc cử một chức vụ nào đó, khi mãn nhiệm kỳ bốn năm tám năm rồi cũng trở lại thư?ng dân, chứ đâu ngồi mãi chiếc ghế đó được. Như vậy giành giựt nhau, tranh đấu nhau để có một chút chức tước, nhưng chức tước đó được rồi sẽ mất. Vì mất nên nói không lâu dài. ?ã không lâu dài thì tội gì mình phải khổ, phải lo. ?ó là thang thuốc quán vô thư?ng, nhưng một thang này thôi thì chưa đủ hiệu nghiệm, phải thêm thang thuốc quán khổ nữa.

Khổ là sao? ?ức Phật dạy ngư?i hiếu danh khi chưa được thì chạy ch?t, tìm cách cho được nên khổ. Khi được rồi thì sợ mất nên cũng khổ. Khi đã mất càng buồn rầu càng thêm khổ. Như vậy chưa được khổ, được rồi khổ và mất cũng khổ. Ba th?i, trước khổ, giữa khổ, sau cũng khổ. Xét như vậy thì hết tham danh.

Nếu ngư?i bị bệnh tham ăn, chúng ta dùng thuốc gì để trị? Bệnh này rất phổ biến. Bởi vì ai cũng thích được ăn ngon, ăn nhi?u. Nên muốn trị bệnh tham ăn phải dùng pháp quán bất tịnh. Tại sao phải quán bất tịnh? Vì khi thức ăn còn ở ngoài, trước mắt trước mũi, mình ngửi nghe thơm tho nhưng khi nhai nuốt tới cổ rồi thì nó còn ngon, còn thơm nữa không? Nếu tới bao tử mà bao tử không chịu chứa, bắt phải ụa ra. Khi ụa ra có gớm không? Nếu nó sạch, nó quý thì trong ngoài gì cũng sạch, cũng quý. Tại sao trong bụng mình mửa ra thì gớm thôi là gớm. Còn như tiêu hóa được, xuống dưới rồi cho ra cửa sau có gớm không? Rất là gớm. Như vậy nếu nó sạch thì trước, giữa, sau đ?u sạch. ?ằng này chỉ một chút bên ngoài thôi, vô tới bên trong là bắt đầu nhớp nhúa, rồi khi trả ra cũng nhớp chớ đâu phải sạch. Cái không sạch mà tại sao mình tham? ?ó, như vậy nghĩ tới nhơ nhớp mà bớt bệnh tham ăn.

?ồng th?i phải nghĩ tham ăn là gốc của khổ vô thư?ng. Tại sao? Bởi vì nuốt vô kh?i cổ thì tất cả thức ăn mất hết, chỉ ngon có mấy phút thôi. Nói mấy phút là nhi?u đó, chớ còn thật ra một miếng ăn ngon chỉ có mấy giây đồng hồ. Cái ngon đó không thật, chỉ giả tạm, qua rồi mất. Nó là vô thư?ng, vô thư?ng thì có gì mà mình phải tham? Như vậy nh? quán thức ăn bất tịnh, vô thư?ng nên trị được bệnh tham ăn.

Nếu ngư?i bị bệnh tham ngủ, dùng thuốc gì để trị? Tham ngủ là gốc của si mê, lư?i biếng. Nên muốn trị bệnh này phải lấy cây roi tinh tấn mà đánh nó. Nghĩa là khi nghe tiếng kẻng phải trổi dậy li?n, nếu chần ch? là lư?i biếng. Ngư?i như vậy rất xấu hổ, không nên, phải thức đúng gi? giấc để tu tập. Do đó phải thúc nó bằng roi tinh tấn, kêu dậy lo tu. Chỉ có tinh tấn mới đuổi được con ma tham ngủ thôi.

?ồng th?i trong nhà Phật cũng dạy lấy thuốc vô thư?ng để trị bệnh tham ngủ. Bởi vì cuộc đ?i chúng ta không lâu dài, vô thư?ng, không đoán định được. Bao nhiêu tuổi mất, không ai biết được. Một ngày qua tức tuổi th? giảm một phần. Như vậy nếu để ngày này trôi qua, ngày kia trôi qua thì đ?i tu của mình còn có giá trị gì? Muốn sống có ý nghĩa, chúng ta phải nhớ đ?i là vô thư?ng, ngày nào còn sống thì chúng ta cố gắng tu ngày ấy.

Như trong kinh có câu: "Thị nhựt dĩ quá, mạng diệc tùy giảm, như thiểu thủy ngư, tư hữu hà lạc. ?ại chúng đương cần tinh tấn, như cứu đầu nhiên. ?ản niệm vô thư?ng, thận vật phóng dật." Nghĩa là ngày nay đã qua, mạng theo đó mà giảm, như cá cạn nước, không có gì vui hết. ?ại chúng cần phải tinh tấn tu, như cứu lửa cháy đầu. Chỉ nhớ nghĩ vô thư?ng, dè dặt chớ buông lung!. ?ó, là dùng thuốc quán vô thư?ng để thúc đẩy mình. Nh? thế trị được bệnh tham ngủ.

?ó là những phương thuốc trị bệnh tham.

Bây gi? có ngư?i bị bệnh sân đến xin thuốc, chúng ta sẽ dạy h? trị bằng cách nào? Trong nhà Phật dạy rất đầy đủ, ngư?i bệnh sân phải dùng thuốc nhẫn nhục và từ bi để trị.

Muốn nhẫn nhục phải làm sao? Khi ngư?i ta ch?c mình nổi tức lên, muốn nhịn được h? chúng ta phải đ?c câu này: "Nhịn là khôn, nói là dại", nhắc đi nhắc lại chừng một chục lần thì hết nói. Hết nói thì tránh được lỗi sân hận. Vì khi nổi nóng thì thư?ng nói bậy, làm khổ ngư?i ta. Nói bằng l?i chưa đã thì tới tay chân. Cho nên vừa sửa soạn nói thì tự nhắc mình: "Nhịn là khôn, nói là dại", từ từ sự nóng giận chìm xuống. Nhưng chìm xuống chứ chưa hết gốc đâu, lâu lâu nhớ lại cũng nổi giận nữa. Nên phải dùng quán từ bi để trị cho dứt gốc.

Quán từ bi là thương từ ngư?i thân như cha mẹ, anh em cho tới ngư?i sơ như những kẻ lạ và cuối cùng là ngư?i thù, mình đ?u thương hết. Chừng nào thương được ngư?i thù thì không còn sân nữa. ?ó là bứng tận gốc.

Như vậy mỗi một bệnh, chúng ta phải dùng một hoặc hai pháp hỗ tương để trị thì bệnh mới lành. Bệnh nào dạy pháp ấy, trị được lành thì bệnh nhân mới được an lạc. Còn mình dạy nhi?u pháp nhưng ai muốn tu gì thì tu, chứ mình không chỉ rõ pháp nào trị bệnh ấy, thì việc tu sẽ không đến nơi đến chốn. ?ó là tôi nói đại lược v? bổn phận của một ông thầy thuốc.

Kế đây tôi nói thêm, một vị giảng sư còn phải nắm vững hai yếu tố. Hai yếu tố ấy là gì? Một là khế lý, hai là khế cơ. Khi giảng phải hợp với chánh pháp là khế lý, hợp với trình độ của ngư?i đương th?i là khế cơ. Có khi chúng ta soạn bài giảng cao, nhưng tới chỗ giảng thấy toàn căn cơ thấp thì chúng ta phải hạ xuống cho hợp với căn cơ của h?. Ngược lại, nếu mình soạn bài thấp mà tới chỗ giảng thấy toàn căn cơ cao, thì mình phải nâng nội dung bài giảng lên cho phù hợp. Vì vậy hai yếu tố khế lý, khế cơ là tối quan tr?ng đối với một giảng sư. Giảng sư mà không biết đi?u này thì dễ thất bại. ?ó là đi?u quý vị cần nhớ.

Khi nói đến khế cơ thì phải thấy được hai phần: một là th?i cơ, hai là căn cơ. Th?i cơ tức là th?i điểm mình giảng trong hoàn cảnh xã hội như thế nào, thích hợp hay không? Căn cơ là trình độ ngư?i nghe tới đâu, phải nói cho khế hợp. ?ược vậy mới g?i là ngư?i lịch lãm trong việc giảng dạy. Nói thế để quý vị thấy hoàn cảnh là yếu tố cần thiết cho chúng ta nhận xét và ứng dụng một cách thích hợp cho sự tu hành.

V? th?i cơ, chúng ta cứ nhìn suốt chi?u dài lịch sử Phật giáo Việt Nam, bắt đầu từ thế kỷ thứ thứ hai mãi tới bây gi? gần hai mươi thế kỷ. Nhưng từ thế kỷ thứ chín, thứ mư?i là th?i Việt Nam giành độc lập từ tay ngư?i Trung Hoa. Th?i đó, Phật giáo Việt Nam chủ yếu là tu Thi?n. Thi?n theo hai hệ: Hệ của ngài Tỳ Ni ?a Lưu Chi và hệ của ngài Vô Ngôn Thông. Hai hệ đó truy?n sang Việt Nam thì các nơi đ?u lấy Thi?n làm n?n tảng cho việc tu hành. Nên các nhà sư giúp cho đất nước được độc lập toàn là Thi?n sư, như Thi?n sư Vạn Hạnh, Thi?n sư Khuông Việt... Các Ngài đảm đang trách nhiệm hướng dẫn cho tri?u đình sống và trị nước hợp với đạo lý. ?ến hai tông phái Lâm Tế và Tào ?ộng từ Trung Hoa truy?n sang Việt Nam vào thế kỷ thứ 18, 19 cũng tu Thi?n. Như vậy từ trước mãi cho đến thế kỷ 19, Phật giáo Việt Nam gần như là Phật giáo tu Thi?n.

Nhưng tới th?i Pháp thuộc, trong thế kỷ 20 thì không tìm ra được ngư?i tu Thi?n. Tại sao như vậy? ?i?u đó cũng dễ hiểu thôi. Bởi vì cuối thế kỷ 20 là thế kỷ chúng ta bị Pháp cai trị, n?n độc lập của xứ sở không còn. Nếu còn chỉ ẩn kín nơi một số ngư?i làm cách mạng. Vì vậy đa số đ?u thất v?ng khi thấy mình bị làm tôi đòi, nô lệ. Mà đã nô lệ thì tu Thi?n không thể thích hợp được. Cho nên từ đó trở v? sau các bậc Tôn túc đã khéo léo, chuyển từ pháp Thi?n qua pháp Tịnh độ.

Như vậy pháp tu Tịnh độ lúc đó tương ứng với hoàn cảnh đất nước bị Pháp cai trị. Bởi vì bản thân ngư?i dân không có gì vui, mà luôn cảm thấy mình bị nô lệ nên buồn chán. Tụng kinh Di ?à thấy cõi Cực Lạc ở Tây phương rất vui đẹp, nên ai cũng mong m?i được sống trong cảnh an lạc đó cả. Vì vậy pháp môn niệm Phật cầu vãng sanh thích hợp với hoàn cảnh lúc đó. Các Ngài dạy tu Tịnh độ đ?u được m?i ngư?i hưởng ứng tu theo. Lý do ấy rất rõ ràng.

Nhưng tới ngày nay, đất nước đã hoàn toàn độc lập, chúng ta thấy tu Thi?n thích hợp trở lại. Quý vị đừng nghĩ tôi tu Thi?n nên chủ quan cho rằng Thi?n là hay hơn cả. Tôi nhắc lại cho quý vị nhớ, nhà nước hiện gi? luôn nhắc nhở toàn dân phải xây dựng lại n?n văn hóa mang bản sắc dân tộc của mình. Muốn cho văn hóa Việt Nam thể hiện đầy đủ bản sắc dân tộc thì Phật giáo chúng ta phải làm sao? Nếu chúng ta giữ như ngày xưa, tối thì Tịnh độ niệm Phật tụng kinh Di ?à, khuya thì trì chú Lăng Nghiêm. Như vậy có thích hợp với bản sắc dân tộc không? Vì tụng kinh Di ?à bằng chữ Hán rồi trì chú bằng chữ Phạn. Hai ngôn ngữ đó ngư?i Việt Nam nghe không ai hiểu cả.

Như vậy ngư?i Việt Nam tu và dạy cho Phật tử mình tu mà không ai hiểu gì hết, thế là sao? ?i?u đó hết sức vô lý. Nếu chúng ta muốn thích ứng, hài hòa giữa đ?i với đạo thì phải có pháp tu thích hợp với hoàn cảnh xã hội hiện tại. Nhất là giảng sư đi đâu cũng nói, cũng chỉ cho ngư?i ta cái gì đúng, cái gì sai, cái gì hợp, cái gì không hợp v.v... mà bản thân chúng ta thì không có đư?ng lối tu thích hợp.

Như bây gi? chúng ta tu hay dạy ngư?i tu, mà pháp môn ấy không thích ứng với bản sắc dân tộc, tinh thần dân tộc hay văn hóa dân tộc thì đó là không hợp th?i rồi. Cho nên thay vì tụng hai th?i Tịnh độ và trì chú Lăng Nghiêm, chúng tôi chỉ dạy Phật tử tụng sám hối sáu căn của vua Trần Thái Tông soạn. Như vậy có phải gần với dân tộc hơn không? Vì đó là nghi thức của ngư?i Việt Nam soạn. Một bài sám hối mang tính chất hoàn toàn của ngư?i Việt Nam. Còn các bài sám hối khác, văn tuy hay nhưng là của ngư?i Trung Hoa soạn ra, làm sao gần gũi với ngư?i Việt Nam được.

Kế đó, chúng tôi chủ trương khôi phục Thi?n tông đ?i Trần. Năm ra Bắc, tôi được Viện Hán Nôm m?i nói chuyện ba buổi. Trong ba buổi nói chuyện ấy, quý vị có đặt một câu h?i: Nếu nói Thi?n Việt Nam thì phải có những nét khác Thi?n Trung Quốc, Thi?n Nhật Bổn, Thi?n Ấn ?ộ... Như vậy thì thế nào là chỗ đặc thù của Thi?n Việt Nam?

Ở đây, tôi xin đi xa một chút cho quý vị hiểu rõ. Ngày nay chúng ta nghe g?i Phật giáo Việt Nam, trong đó Phật giáo là chung còn Việt Nam là riêng. Phật giáo là chung, gốc đó không sai nhưng ng?n có sai biệt chút ít, đi?u này không thể tránh kh?i. Như vậy Phật giáo Việt Nam với Phật giáo Trung Hoa, Phật giáo Nhật Bổn, Phật giáo Thái Lan v.v... mỗi nơi đương nhiên phải có nét riêng khác. Gốc đạo lý thì không hai nhưng ứng dụng tu hành cho phù hợp với từng dân tộc thì có sai biệt. Cho nên câu h?i Thi?n tông Việt Nam so với Thi?n Nhật Bản, Trung Hoa, Ấn ?ộ sai biệt ở chỗ nào, không phải là vấn đ? đơn giản.

Trong phạm vi bài này, tôi không thể nói đầy đủ hết được, nên chỉ tóm lược cho quý vị có khái niệm thôi. ?ặc thù Phật giáo Thi?n tông ở Ấn ?ộ là lý luận rất siêu thoát, rất tinh vi. Còn Trung Quốc, h? luôn quan niệm và tự hào mình là một nước nằm giữa thế giới nên có n?n văn hóa cổ xưa nhất trần gian. Cho nên Thi?n tông Trung Quốc, nhất là cuối đ?i ?ư?ng sang đ?i Tống, có những biến chế, sáng tạo một cách đặc biệt. Như ở Ấn ?ộ thì lý luận khúc chiết, còn Trung Quốc thì Thi?n được thể hiện bằng đánh, bằng hét v.v... Chúng ta nghe Tổ Hoàng Bá hay đánh, Tổ Lâm Tế hay hét cho tới ngài ?ức Sơn thì ăn gậy v.v... là những điểm đặc biệt của Thi?n Trung Quốc.

Thi?n tông Nhật Bổn thì sao? Không đánh, không hét như Trung Quốc mà Nhật Bổn nặng v? nghệ thuật. Cho nên Phật giáo ở đây đ?u biến thành nghệ thuật hết, như nghệ thuật bắn cung, nghệ thuật đánh kiếm, nghệ thuật đánh võ. Vì vậy v? võ thì g?i là Nhu đạo, v? kiếm g?i là Kiếm đạo, v? trà g?i là Trà đạo.

?ó là những sai biệt của Thi?n tông Ấn ?ộ, Trung Hoa, Nhật Bổn. Còn Việt Nam chúng ta thì sao, có gì đặc biệt?

Thi?n tới Việt Nam là một nước nhược tiểu, cho nên lúc nào cũng có tính chất khiêm như?ng. Nhưng ngư?i đã lãnh hội được Thi?n thì có cảm hứng đặc biệt. Bởi có cảm hứng cộng với bản tính ngư?i Việt Nam thông minh tế nhị, nên Thi?n Việt Nam trở thành thi vị. Quý vị đ?c lại sử của Thi?n sư Việt Nam, sẽ thấy đa số các Ngài thích nói kệ, nói thi chớ không đánh, không hét.

Như tôi đã nói, chủ trương của chúng tôi là khôi phục Thi?n tông đ?i Trần. Nếu nói theo sử Phật giáo của dân tộc ta thì từ thế kỷ thứ 6 thứ 7 có Thi?n Tỳ Ni ?a Lưu Chi. Ngài Tỳ Ni ?a Lưu Chi là ngư?i Ấn truy?n Thi?n sang Việt Nam. Tới thế kỷ thứ 8 thứ 9 có Thi?n của ngài Vô Ngôn Thông là ngư?i Hoa truy?n sang nước ta. ?ến thế kỷ 12, 13 tức đ?i nhà Trần, thì vua Trần Nhân Tông đi tu lập ra hệ phái Trúc Lâm Yên Tử, Ngài là Sơ Tổ.

Ngài đã thu nhặt tinh hoa những hệ Thi?n trước kết tụ lại thành Thi?n Việt Nam, lấy tên là Thi?n Trúc Lâm Yên Tử. Như vậy Sơ Tổ dòng thi?n này là ngư?i Việt Nam, một ông vua Việt Nam. Nói tới khôi phục Thi?n tông đ?i Trần, tức là khôi phục Thi?n tông Việt Nam. Dòng Thi?n này rất gần gũi với chúng ta, vì nó mang tính dân tộc, mang bản sắc Việt Nam. ?ó là ý nghĩa tôi nói khôi phục Thi?n tông Việt Nam.

Thêm một vấn đ? nữa trên phương diện th?i cơ. Như khi tôi lập Thi?n viện Thư?ng Chiếu cho Tăng Ni tu, đồng th?i tôi cũng lập Tuệ Tĩnh ?ư?ng hốt thuốc miễn phí cho dân. Bởi vì theo hoàn cảnh riêng biệt của mỗi địa phương mà chúng ta có những phương tiện giáo hóa khác nhau. Ở Thư?ng Chiếu chung quanh là dân nghèo, chúng tôi lập Tuệ Tĩnh ?ư?ng để vừa tu, vừa giúp đỡ đồng bào. ?ó là việc thích hợp với hoàn cảnh nơi đây, nên được m?i ngư?i hưởng ứng. Vì thế việc giáo hóa sẽ có nhi?u thuận lợi.

?ến khi lập Thi?n viện Trúc Lâm, tôi không mở Tuệ Tĩnh ?ư?ng nữa mà tạo cảnh quan đẹp cho khách du lịch đến viếng. Như vậy tùy đi?u kiện ở mỗi nơi mà tôi làm việc này hay việc n?. Ở chỗ dân nghèo cần thuốc men thì có Tuệ Tĩnh đư?ng. Còn ?à Lạt là thành phố du lịch, cần thu hút được khách du lịch thì dân ở đó mới có phương tiện sống. Như vậy chúng ta tạo duyên để ngư?i ta tới đông, dân ở đó mới có phương tiện làm ăn sinh sống. ?ây cũng là cách để giúp cho dân nơi này. Thành ra tùy th?i, tùy căn cơ mà chúng ta có những việc làm khác nhau. Cốt làm sao cho thích ứng với hoàn cảnh của xã hội hiện tại, vừa lợi đạo vừa ích đ?i.

?ó là tôi nói đại khái để chúng ta thấy ngư?i truy?n đạo, giáo hóa phải biết th?i biết cơ, ứng dụng cho thích hợp. Như Phật dạy tùy hoàn cảnh, vua chúa Ngài nói khác, dân dã Ngài nói khác, làm sao cho ngư?i nghe thu nhặt được kết quả tốt. Như vậy việc giáo hóa mới đem lợi ích lại cho m?i ngư?i.

Như th?i hiện tại này và tương lai mai sau, chúng ta thấy truy?n bá Tịnh độ là thích hợp hay truy?n bá Thi?n thích hợp? ?ó là vấn đ? tôi muốn đặt ra cho tất cả huynh đệ nhìn kỹ, xét kỹ. Nói thế tôi phải đi xa hơn một chút.

Thuở còn nh?, tôi biết nước Việt Nam chỉ có một trư?ng ?ại h?c Y Khoa đặt ở Hà Nội. Mi?n Trung không có trư?ng h?c công lập. Mi?n Nam, ở Sài Gòn chỉ có trư?ng Pétrus Ký (nam) với trư?ng Gia Long (nữ). Các tỉnh thì Mỹ Tho có trư?ng trung h?c Nguyễn ?ình Chiểu, Cần Thơ có trư?ng trung h?c Ba-Sắc. Ở tại Huyện, ngày xưa g?i là Quận chỉ có trư?ng Tiểu h?c từ lớp Năm tới lớp Nhứt (bây gi? g?i là lớp Một tới lớp Năm). Ở Xã chỉ có trư?ng dạy từ lớp Một tới lớp Ba thôi, không có hơn nữa. Ngoài ra tất cả trư?ng tư thục thì do nhà dòng lập ra, chứ nhà nước chỉ có mấy trư?ng thôi. Như vậy dân trí của mình th?i xưa như thế nào? Có thể nói hầu hết tới 90% ngư?i dốt hoặc chỉ được g?i là biết chữ, còn trí thức có 10% thôi. Mà 10% trí thức đó, đa số h?c ở các trư?ng dòng, trư?ng của mấy Ma-sơ. Như vậy giới trí thức nghiêng v? Công giáo, còn Phật giáo chẳng có bao nhiêu.

Trong hoàn cảnh như thế, nếu đạo Phật không dạy tu Tịnh độ thì đâu ai hiểu gì v? Phật pháp mà tu. Cho nên chỉ có pháp môn Tịnh độ là thích hợp trong th?i đó. Nhưng tới th?i này, quý vị nhìn lại xem nước ta có bao nhiêu trư?ng ?ại h?c? Từ Bắc chí Nam có rất nhi?u trư?ng ?ại h?c. Ở mỗi Tỉnh cũng có ?ại h?c hoặc hai ba Tỉnh có một trư?ng ?ại h?c. Tại Thủ đô Hà Nội có ba, bốn trư?ng ?ại h?c rồi Thành phố Hồ Chí Minh cũng nhi?u trư?ng ?ại h?c. Các trư?ng Trung h?c thì tại Xã cũng có nữa.

Như vậy con em chúng ta mai kia sẽ dốt như mình hồi trước hay là gi?i hơn, trí tuệ hơn? Nếu dốt hơn thì mình dạy pháp đơn giản nó mới hiểu, mới tu được. Còn nếu thông minh hơn, gi?i hơn mình thì dạy như vậy nó không chấp nhận đâu. Chúng ta phải thấy được đi?u đó.

Tôi nói hơi xa một chút, như năm tôi sang Pháp gần cuối mùa hè. Vừa tới Paris, thầy Nhất Hạnh điện thoại m?i tôi xuống nói chuyện ở làng Hồng. Khi xuống, lớp h?c hè của thầy sắp mãn, số ngư?i ngoại quốc tham dự đến hai ngàn mấy trăm ngư?i. Hôm đó thầy m?i tôi giảng. Tôi cư?i nói:

- Tôi chỉ biết tiếng Việt Nam thôi, thầy bắt tôi giảng cho ngư?i ngoại quốc, làm sao tôi giảng được.

Thầy bảo rằng:

- Thầy đừng ngại, cứ giảng. Nếu ngư?i nói tiếng Pháp h? sẽ ngồi một cụm, ngư?i nói tiếng Anh ngồi một cụm. Mỗi ngư?i có mang sẵn ống nghe, thầy giảng bằng tiếng Việt, dưới đó có ngư?i dịch ra ngay cho từng nhóm của h?. Tất cả đ?u được nghe rõ ràng, thầy không phải sợ.

Thành ra tôi nói tới đâu ngư?i ta nghe tới đó, chớ không có kiểu nói một câu, rồi ngồi ch? thông dịch viên dịch, xong mới nói câu nữa. Giảng kiểu đó thì buồn chết.

Hôm đó tôi giảng v? đ? tài Phật giáo Việt Nam. Tôi đ? cao tinh thần của ngư?i phụ nữ Việt Nam, nhất là ngư?i phụ nữ Phật giáo. Vì Phật giáo Việt Nam từ Bắc chí Nam gần như 80% chùa đ?u th? đức Quan Âm. Hoặc th? trong chùa hoặc th? lộ thiên. Như vậy Việt Nam rất tôn tr?ng phái nữ, vì đức tính tốt của ngư?i nữ là nhẫn nhục và từ bi. Tôi kể chùa ngoài Bắc, chùa nào cũng có th? ông thiện, ông ác. Ông thiện th? thì phải, sao lại th? ông ác?

Nhân đó, tôi mới giải thích rằng ở Việt Nam sự tu hành luôn luôn có hai mặt; một mặt thì giúp đỡ khuyến khích tiến lên, còn một mặt thì phải răn đe d?a nạt cho ngư?i ta sợ. Với ngư?i hi?n lành thì khuyến khích giúp đỡ cho h? tiến, với ngư?i hung dữ phải răn đe d?a nạt cho h? b? thói xấu. Cả hai mặt đ?u là Bồ-tát hết. Nói thế để ngư?i ngoại quốc thấy được cái hay của Phật giáo Việt Nam.

Giới trí thức Tây phương muốn tu Thi?n, ham tu Thi?n; còn giới trí thức Việt Nam có muốn tu Thi?n không? Cũng muốn tu Thi?n. Thi?n lại là sở trư?ng của Phật giáo Việt Nam từ thuở tổ tiên của chúng ta. Vậy mà chúng ta không khai thác sở trư?ng của mình, để nó chìm vào quên lãng thì như vậy mình có lỗi không? Chính vì lẽ đó mà tôi chủ trương khôi phục Thi?n tông Việt Nam. Khi tôi chủ trương làm việc này, ít ai vui vẻ chấp nhận. Nhưng vì tôi thấy cơ duyên của Phật giáo đến lúc phải như vậy, không thể khác hơn được. Bởi vì trong th?i đại ngày nay, chỉ có tu Thi?n là thích ứng với ngư?i trí thức trong cũng như ngoài nước.

Ngày xưa ông bà chúng ta ít h?c, cho nên dạy những gì cao xa không hiểu, buộc lòng phải dạy tu Tịnh độ. Các Ngài bảo cứ niệm Phật đi, niệm rồi Phật sẽ đón v? bên đó sung sướng lắm, không như ở đây. Do dễ hiểu nên dễ chấp nhận, vì vậy ngư?i th?i đó hoan hỷ tu theo. Nhưng bây gi? con cháu chúng ta khôn hơn chúng ta nhi?u. Nó lý luận và hấp thụ n?n văn minh của khoa h?c hiện đại, mà đã khoa h?c thì phải thực tế, phải được chứng minh cụ thể, chớ không nói suông được.

Thí dụ như khi ra Bắc, tôi thấy các chùa viết sớ bằng chữ Hán rồi đội trên đầu Phật tử, cúng vái. Tôi đặt câu h?i, không biết đức Phật ngư?i Tàu hay ngư?i Ấn? Nếu Phật ngư?i Ấn mà viết chữ Hán, thì phải có thư ký dịch ra Phật mới hiểu được chớ. Còn nếu Phật có tha tâm thông, biết đủ hết tất cả các tiếng thì mình cứ lòng thành viết chữ Việt, Ngài đ?c sẽ hiểu và sẽ thông cảm ngay, cực khổ gì phải viết chữ Hán cho khó khăn vậy. Chuyện đó thật làm sao đâu!

Như vậy mai chi?u con em mình có chịu tin, chịu nghe, chịu làm những đi?u như vậy không? ?ó là những việc mà ngư?i tu sĩ Phật giáo chúng ta, nhất là quý vị giảng sư phải am hiểu, phải phân định cho rõ ràng, chính chắn. Cái gì thích hợp với hoàn cảnh, thích hợp với th?i đại, thích hợp với căn cơ của chúng sanh thì mình khuyến khích, mình phổ biến. Còn cái gì không thích hợp thì mình phải gác qua, phải xét nét và giải thích cho m?i ngư?i cùng hiểu kỹ càng. Nếu không như thế vô tình mình làm cho Phật giáo ngày càng bị quên lãng, càng bị chối b?. ?ây là đi?u mà tôi thấy cần phải nói cho tất cả hiểu, thông cảm.

Gần đây ở Việt Nam chúng ta, ngư?i ngoại quốc tới xin tập tu ở Thi?n viện khá nhi?u. Như vậy h? sang Việt Nam và muốn nghiên cứu Thi?n, muốn tu Thi?n thì nơi nào dạy Thi?n h? mới tới, còn không dạy Thi?n h? sẽ không tới. ?ó là đi?u dĩ nhiên thôi. Nên pháp môn được nhi?u ngư?i đương th?i trông cậy, mong ch? mà mình không biết, không dạy cho h? tu thì thật là uổng.

Hồi tôi còn dạy tại Vạn Hạnh, có dự một buổi hội thảo. ?ến gi? nghỉ giải lao, có một Giáo sư dạy trư?ng ?ại h?c Tổng Hợp đến gần than với tôi: "Thưa thầy, tôi đang gặp một vấn đ? nan giải". Tôi h?i: "Giáo sư gặp vấn đ? gì nan giải quá vậy?" Ông mới kể: Ông là Giáo sư trư?ng ?ại h?c Tổng Hợp, là trưởng khoa Văn. Mới đây, bên ?ức vừa gửi thư m?i ông qua dự hội thảo v? Phật giáo đ?i Trần. Ông nói: "Thưa thầy, tôi chưa nghiên cứu gì v? vấn đ? này cả".

Quý vị thấy rõ ràng ngư?i Tây phương mà còn chú ý tới Phật giáo đ?i Trần của chúng ta như vậy. Trong khi đó ngư?i Việt Nam lại hết sức lơ là, không để ý tới gì cả. Nhất là giới tu sĩ, không cần biết Phật giáo nước nhà như thế nào, có những điểm gì đặc biệt. Như vậy chúng ta có đáng trách không? Nếu ra ngoại quốc, bị ngư?i ta h?i Phật giáo đ?i Trần như thế nào, những gì ưu, những gì khuyết mình đ?u không biết, có phải xấu hổ không?

Cho nên là giảng sư thì quý vị phải nghiên cứu, phải hiểu cho rõ tương lai Phật giáo của chúng ta như thế nào, nên truy?n giáo làm sao cho thích ứng, cho phù hợp th?i đại. Có vậy mới mong nối nắm được mạng mạch của Phật pháp. Bằng không, chính là chúng ta tự làm cho đạo pháp đi vào suy vi vậy.

Mong rằng quý vị giảng sư cố gắng tìm hiểu nghiên cứu cho kỹ, để giảng dạy cho m?i ngư?i biết bệnh, biết thuốc trị. Tôi xin nhắc lại lần nữa, chúng ta là ngư?i quảng cáo đạo Phật hay là ông thầy thuốc nh?, đệ tử đệ tôn của Vua thầy thuốc? Quý vị chịu làm gì? Chịu làm quảng cáo hay chịu làm thầy thuốc con? Nếu là thầy thuốc con thì phải h?c thuốc, h?c cách trị bệnh y như cha mình, để làm sao cho m?i ngư?i được lành bệnh. ?ó mới đúng là con Vua thầy thuốc.

Tôi hy v?ng buổi nói chuyện hôm nay sẽ đem lại nhi?u lợi ích cho tất cả quý vị, trên bước đư?ng tu đạo cũng như hành đạo của mình.

-ooOoo-

caytoi
06-21-2005, 01:40 AM
09

CHỖ GẶP GỠ VÀ CHỖ KHÔNG GẶP GỠ
GIỮA THIỀN TÔNG VÀ TỊNH ?Ộ TÔNG

Giảng tại Chùa Tam Bảo - Hà Tiên 1999.

Hôm nay, tôi sẽ nói đ? tài: "Chỗ gặp gỡ và chỗ không gặp gỡ giữa Thi?n Tông và Tịnh ?ộ Tông".

Phật giáo Việt Nam chúng ta có chia ra nhi?u tông phái, nhưng xét kỹ thì có ba tông chính: Thi?n Tông, Tịnh ?ộ Tông và Mật Tông. Song gần một trăm năm nay Thi?n Tông dư?ng như ít ai biết đến mà chỉ biết Tịnh ?ộ thôi. Chúng tôi thấy sự liên hệ giữa Thi?n và Tịnh rất quan tr?ng, nên muốn giải thích cho quý Phật tử biết rõ điểm nào Thi?n Tông hòa hợp được với Tịnh ?ộ, điểm nào Thi?n Tông cách biệt với Tịnh ?ộ. Quý Phật tử nghe biết, không còn nghi ng? trên đư?ng tu. ?ó là ý nghĩa buổi nói chuyện hôm nay.

Trước hết tôi nói chỗ không gặp gỡ giữa Thi?n và Tịnh.

?iểm thứ nhất, như chúng ta đã biết, tu Tịnh ?ộ thì luôn luôn lấy ni?m tin làm trên, nên ngư?i tu Tịnh ?ộ phải có đủ Tín-Hạnh-Nguyện. Tín là lòng tin. Tin chắc có cõi Cực Lạc, tin chắc mình niệm Phật sẽ được Phật đón v? Cực Lạc. Từ tin chắc, mới khởi hành tức cố gắng niệm Phật, g?i là hạnh. Niệm Phật rồi, phải phát nguyện sanh v? cõi Cực Lạc.

Như vậy mới đủ Tín-Hạnh-Nguyện, trong đó lòng tin là bước đầu trên đư?ng tu.

Ngược lại, Thi?n Tông không lấy lòng tin, mà lấy trí tuệ làm bước đầu. Trí tuệ thì giản trạch, phân biệt; còn lòng tin thì khẳng định như vậy, cứ tin rồi làm thôi, thành ra hai bên khác nhau. Tu theo Thi?n Tông, muốn bước vào cửa Thi?n phải đi từ cửa Không. Cửa Không chính là trí tuệ Bát-nhã. Từ trí tuệ Bát-nhã, nhận định hiểu thấu được sự thật của muôn pháp trên thế gian, không bị lầm mê cho giả là thật. Các pháp chỉ là tướng duyên hợp tạm bợ hư dối, biết như vậy, chúng ta không còn gặp khó khăn trong sự tu hành, tâm yên lặng, thanh tịnh. Rõ ràng ngư?i tu Thi?n, muốn cho tâm thanh tịnh phải dùng trí tuệ quán chiếu thấu suốt, hiểu rõ không bị lầm lẫn, nh? thế không cố chấp, không vướng kẹt, cho nên tâm rỗng rang nhẹ nhàng. ?ó là bước đầu của ngư?i đi vào đạo.

?iểm thứ hai, Tịnh ?ộ Tông tu nguyện sanh v? cõi Cực Lạc. Có vị nào tu Tịnh ?ộ mà không cầu sanh v? Cực Lạc đâu. Ai cũng niệm Phật để khi lâm chung được đức Phật đón v? Cực Lạc. Trong kinh nói Cực Lạc ở phương Tây cách cõi Ta-bà này mư?i muôn ức thế giới. Thật là xa. Bởi vậy, nếu Phật không đón thì không biết đư?ng đâu mà đi. Như chúng ta hiện gi?, muốn qua Nhật qua Pháp hay qua Mỹ, nếu ngư?i chưa từng đi thì phải có thân nhân ở bên đó đón rước mới dám đi. Huống là cõi Cực Lạc cách cõi Ta-bà này tới mư?i muôn ức thế giới thì làm sao mà chúng ta dám đi ! Do đó phải niệm Phật và nguyện Phật đón tiếp chúng ta, khi nhắm mắt được v? cõi Cực Lạc. Như vậy, tu Tịnh ?ộ tức là chúng ta phóng ra ngoài, nhắm hướng Tây phương, nhắm cõi Cực Lạc, để được sanh qua đó.

Còn Thi?n Tông dạy chúng ta tu quán sát lại nội tâm của chính mình. V? phần nội tâm, nhà Phật phân nhi?u loại. Theo Duy Thức h?c, chúng ta có những tâm vương, tâm sở. Trong tâm sở, lại có tâm sở thiện, tâm sở ác v.v... nhưng ngư?i tu Thi?n không phân biệt như vậy, chỉ thấy trong tâm niệm của chúng ta, có những tâm mà lâu nay chúng ta ngỡ là tâm mình, nhưng thật ra không phải.

Như quý Phật tử khi suy nghĩ, tính toán việc gì thư?ng cho tâm suy nghĩ tính toán đó là tâm của tôi. Nếu nó là tâm của tôi thì những phút giây không suy nghĩ, không tính toán, tôi còn hay tôi mất? Nếu nó là tôi, thì khi nó không hiện tôi cũng phải mất luôn. Nhưng thật ra khi không suy nghĩ, không tính toán tôi cũng hiện ti?n. Do đó nếu cho tâm suy nghĩ tính toán là tôi, là một lầm lẫn rất lớn. Song tất cả chúng ta đa số đ?u lầm như vậy.

Ngư?i tu Thi?n biết rõ tâm suy nghĩ tính toán đó không phải thật mình nên để nó lặng xuống, tìm cho ra cái mình chân thật. ?ể nó yên lặng tức là dùng phương pháp định tâm. Vì vậy g?i là thi?n định. Lặng v?ng tâm rồi, chúng ta nhận ra được tâm chân thật của chính mình, đó là mục đích của ngư?i tu Thi?n. Như vậy ngư?i tu Thi?n nhìn lại nội tâm mình chớ không cần hướng ra bên ngoài, còn ngư?i tu Tịnh ?ộ thì trông v? cõi Cực Lạc bên ngoài, do đó không giống nhau.

?iểm thứ ba, ngư?i tu Thi?n cốt phải làm sao cho hiện đ?i, bao nhiêu thứ phi?n não nghiệp chướng sạch. Tâm phi?n não nghiệp chướng sạch rồi thì thể chân thật sẵn có hiện ra, đó là Niết-bàn, đó là Phật tánh. Còn Tịnh ?ộ, gần đây có nhi?u vị cho rằng tu Tịnh ?ộ rất dễ, chỉ cần niệm Phật mư?i câu thì Phật đón v? Cực Lạc li?n. Dù kẻ tạo nghiệp ác, trộm cắp nhưng niệm mư?i câu, cũng được Phật đón v? Cực Lạc, bởi vì h? nghĩ "đới nghiệp vãng sanh", tức là mang nghiệp vẫn sanh v? bên đó, không cần đợi thanh tịnh mới được vãng sanh. Ngư?i tu Thi?n không chấp nhận như vậy. Cực Lạc là cõi thanh tịnh của Phật mà mang nghiệp xấu ác ô uế, thì ai mà chấp nhận cho vào. Như vậy nói đới nghiệp vãng sanh là chuyện không thể chấp nhận được.

Thí dụ chúng ta nuôi con chó, nó bị ghẻ lỡ, ta nghĩ tại nuôi dưới đất nên nó bị ghẻ, bây gi? đem lên trên lầu chắc nó sẽ hết ghẻ nhưng không phải. Ở dưới đất hay trên lầu, chưa trị được hết ghẻ thì nó cũng bệnh như nhau. Ghẻ lỡ ngứa ngáy là dụ cho cái nghiệp, nếu chưa lành thì dù có đem đi đâu, ở chỗ đẹp hơn tốt hơn cũng không tránh kh?i. Muốn cho nó kh?i phải làm sao? Chúng ta nuôi nó dưới đất mà biết tìm thuốc trị cho nó hết, nó lành thì ở dưới đất hay trên lầu gì cũng mạnh cả.

Cũng như vậy, nếu cho rằng ở Ta-bà chúng sanh mê muội tạo nghiệp, v? Cực Lạc hết tạo nghiệp thì chuyện ấy chưa chắc. Một bên dạy muốn vào chỗ thanh tịnh thì phải sạch hết nghiệp chướng, còn một bên nói mang nghiệp chướng đến cõi thanh tịnh rồi sẽ sạch sau. Như vậy hai chủ trương không giống nhau. ?ó là những điểm Thi?n Tông và Tịnh ?ộ Tông không gặp gỡ nhau được.

Kế đến, tôi nói chỗ Thi?n Tông và Tịnh ?ộ Tông gặp nhau.

?iểm thứ nhất, v? Tịnh ?ộ trong kinh A Di ?à có một đoạn nói rằng ngư?i thiện nam tín nữ nào niệm Phật từ một ngày, hai ngày, ba ngày... cho đến bảy ngày nhất tâm bất loạn thì khi lâm chung được thấy Phật và Thánh chúng hiện trước mắt. Như vậy niệm Phật được nhất tâm bất loạn tối đa là bảy ngày, hoặc sáu ngày, hoặc năm ngày hoặc bốn ngày, hoặc ba ngày cho đến cuối cùng là một ngày thôi thì nhắm mắt cũng thấy Phật và Bồ-tát hiện ở trước. Chúng ta nghe dễ quá phải không?

Tôi đ?c trong A-hàm, (Kinh A-hàm dạy tu Thi?n theo nguyên thủy) bài kinh Tứ niệm xứ, Phật dạy, nếu ngư?i nào tu quán Tứ niệm xứ từ một ngày, hai ngày, ba ngày, cho đến bảy ngày tâm không r?i Tứ niệm xứ, thì ngư?i đó khi nhắm mắt chứng tối thiểu là sơ quả Tu-đà-hoàn, nhị quả Tư-đà-hàm, tam quả A-na-hàm, tứ quả A-la-hán. Như vậy chỉ quán Tứ niệm xứ tr?n vẹn bảy ngày tâm không di chuyển, không d?i đổi, ngư?i đó nhắm mắt chứng quả A-la-hán. Nếu kém hơn hoặc sáu hoặc năm ngày thì chứng quả A-na-hàm, bốn ngày hoặc ba ngày thì có thể chứng quả Tư-đà-hàm. Nếu kém nữa, chỉ một ngày tâm không d?i đổi thì chứng quả Tu-đà-hoàn. Tu-đà-hoàn là bất thoái chuyển, còn bảy đ?i sanh tử nhưng chỉ đi lên chớ không đi xuống. Vậy, kinh A Di ?à và kinh Tứ niệm xứ trong A-hàm nói không khác.

Thế thì dù cho tu niệm Phật, hay tu Thi?n quán mà tâm chuyên chú an định từ một ngày cho tới bảy ngày thì nhất định ngư?i đó đạt được đạo quả. Tu Tịnh thì được thấy Phật còn tu Thi?n thì chứng từ Sơ quả cho đến Tứ quả. Chúng ta thấy tu có khó không? Phật hạn chỉ có bảy ngày thôi. Cả đ?i của chúng ta bao nhiêu ngày mà chỉ cần có bảy ngày chuyên nhất không tạp cho đến dù một ngày thôi, tinh chuyên như vậy thì sẽ đạt đạo quả. Nhưng sao không ai chịu hy sinh một ngày, hai ngày cho đến bảy ngày, hoặc niệm Phật nhất tâm bất loạn, hoặc chuyên tâm không di chuyển kh?i Tứ niệm xứ thì sẽ được Phật đón v? Cực lạc hay chứng tứ quả Thanh văn.

Bây gi? quý vị thử niệm Phật từ sáu gi? sáng hôm nay cho tới sáu gi? sáng ngày mai, không có một niệm thứ hai chen vô thì nhất định được Phật đón v? Tây phương. Ngư?i tu Thi?n quán thân bất tịnh, th? là khổ, tâm vô thư?ng, pháp vô ngã; luôn luôn di chuyển trong bốn phép quán đó không để niệm nào chen vô, trong bảy ngày hoặc ít nhất một ngày một đêm thì chứng Tu-đà-hoàn, nhất định tiến lên Thánh quả, chớ không lùi trở lại.

Như vậy sự tu hành dễ hay khó, có thể làm được hay không? Nhưng tại sao lâu nay chúng ta cứ trật vuột hoài, leo lên tuột xuống. Là vì sức định tâm của chúng ta yếu, nên đang nghĩ việc này thì không bao lâu thứ khác chen vô mất.

Như quý vị đang lần chuỗi niệm Phật được năm ba câu, bỗng có niệm khác chen vô. Cứ thế, lặp đi, lặp lại không biết chừng nào xong. Nhớ ngư?i thì bóng ngư?i hiện, nhớ chùa thì bóng chùa hiện, nhớ huynh đệ thì bóng huynh đệ hiện. Phật bảo chỉ có bảy ngày mà không ai làm được dù một ngày, như vậy có dở không?

Rõ ràng tu Tịnh ?ộ hay tu Thi?n gì cũng vậy, nếu chúng ta quyết tâm xem như chết trong câu niệm Phật, chết trong quán Tứ niệm xứ thì đ?u thành công như nhau.

So sánh hai quyển kinh trên, chúng ta thấy không có gì xa lạ, chỉ phương tiện tu khác. Một bên dạy quán Tứ niệm xứ, một bên dạy chăm chỉ câu niệm Phật. Thi?n sư Triệu Châu nói: "Ngư?i nào để tâm thanh tịnh trong bảy ngày, nếu không chứng quả xin chặt đầu lão tăng". Ngài cương quyết như vậy. Từ Phật cho tới chư Tổ, các vị Thi?n sư đ?u nói như vậy. Chúng ta hy sinh cả đ?i để tu hành, làm việc lợi ích cho m?i ngư?i, mà b? ra một ngày không được. Sao dở vậy!

Ởû thế gian, ngư?i lớn tuổi rảnh rỗi có thể đánh tứ sắc buổi này tới buổi kia không thấy mệt m?i, còn ngồi chăm chỉ niệm Phật hoặc quán Tứ niệm xứ một ngày thôi thì làm không nổi. Qua đó để thấy con đư?ng tiến lên rất khó đi, mà con đư?ng tuột xuống lại rất dễ làm. Ngồi đánh c? thì bàn này thua, hy v?ng bàn kia thắng, cứ như vậy mà nối tiếp không ngừng. Còn ngồi nhìn chăm chăm lại mình thì lâu lâu việc gì đó chen vô làm gián đoạn công phu. Suốt ngày tạp niệm cứ chen vô, rốt cuộc không chứng được gì hết. Nếu giữ đừng cho niệm khác xen lẫn vào thì dễ chứng lắm. Bây gi? đừng nói một ngày mà chỉ cần trong một tiếng đồng hồ ngồi thi?n, đóng kín cửa bên trong, không cho chú v?ng tưởng nào chen vô được không? Thấy như dễ vì nó ở trong tầm tay của mình nhưng làm mới biết khó.

Niệm Phật cũng vậy, chỉ một trăm lẻ tám hạt thôi. Lần mỗi hạt chuỗi niệm một câu danh hiệu Phật, không cho niệm khác xen vô, niệm hết một trăm lẻ tám hạt, nhi?u lắm chừng năm phút chớ gì mà cũng không làm được. Cho tới gi? tụng kinh, vừa chuông vừa mõ vừa l?i kinh mà không biết hồi nào, bà con ở đâu cũng chen vô, không cho mình yên.

Như vậy mới thấy sự tu rất dễ mà cũng rất khó. Rất dễ vì th?i gian không cần nhi?u. Rất khó vì tán tâm không làm được. ?ể thấy rằng trên đư?ng tu, việc làm chủ tâm mình là vấn đ? hết sức hệ tr?ng. Làm chủ mư?i ngư?i, hai mươi ngư?i dễ hơn làm chủ tâm mình. Ví như ông chủ sở, hay chủ xí nghiệp quản lý mấy chục nhân viên, bảo h? làm việc này việc kia thì dễ mà bảo nhìn lại tâm mình thì làm không được.

Nếu làm đúng được như l?i Phật dạy thì có lẽ chúng sanh thành Phật nhi?u lắm rồi. Nhưng vì kẻ trộm lẻn vào phá hoài làm cho ta rối rắm mất hết công phu. Nên Phật bảo đi?u khiển được mình là một việc làm rất khó. Tu chính là phải đi?u khiển được mình. ?ối với ngư?i khác, vì thế lực của mình, vì quy?n lợi của ngư?i, nên ngư?i ta phải nghe mình, tuân theo mình. Còn đối với chính mình, không có quy?n lợi, không có thế lực gì cả, niệm trước bảo phải làm cái này, nhưng niệm sau nảy ra cái khác, chạy tán loạn hết.

Vì vậy nói tới việc tu tưởng như dễ, cầm xâu chuỗi lần có gì khó? Nhưng nếu lần chuỗi để lần chuỗi thì ai làm cũng được, còn lần chuỗi niệm Phật để nhất tâm thì thật khó làm. Ngồi thi?n nửa gi?, một gi? thì ai cũng ngồi được, mà ngồi một gi? không có v?ng tưởng dấy động, thì chuyện đó khó có ngư?i làm được.

Trên phương diện hình tướng cụ thể của thân, của cảnh sắp đặt rất dễ. Còn tâm không hình tướng, không chỗ nơi, cứ b? hở là v?ng tưởng nó nhảy ra phá công phu của chúng ta. Vì vậy ngư?i tu năm này tháng n? dồn hết công phu cố gắng gìn giữ tâm không để trống hở, như canh chừng mấy đứa trộm không cho nó chen vào, như vậy mư?i năm, hai mươi năm còn chưa thể được, huống là xem thư?ng. Tu là canh chừng v?ng tưởng. Nhi?u ngư?i nói v?ng tưởng thì cứ cho nó nghĩ, chớ việc gì phải canh chừng. Nó là tâm mình thì cứ để nó nghĩ đã rồi thôi. Quý vị chưa tu nên nói vậy, chớ có tu sẽ thấy.

Lâu nay chúng ta lầm lẫn ngỡ v?ng tưởng là tâm mình. Vì ngỡ là tâm mình, nên đuổi theo dục lạc thế gian rồi tạo nghiệp đi trong sanh tử luân hồi, đ?i này kiếp n? liên miên. Do nó là chủ tạo nghiệp nên nó có sức mạnh dẫn chúng ta đi trong sanh tử. Dẹp được nó, tức là chúng ta làm chủ được mình, không tạo nghiệp, hết sự ràng buộc, tự do tự tại, thì sanh tử làm gì lôi kéo được. Phật g?i ngư?i này đã giải thoát kh?i sanh tử.

Tôi thư?ng h?i:

- Chúng ta tu để làm gì?

- ?ể giải thoát sanh tử.

- Cái gì dẫn mình đi trong sanh tử?

- Nghiệp dẫn chúng ta đi trong sanh tử?

- Cái gì tạo nghiệp?

- Thân miệng ý là ba chỗ tạo nghiệp.

Rõ ràng mục tiêu của chúng ta là giải thoát sanh tử. Vậy phải làm sao hết nghiệp? Thân nằm dài, miệng ngậm câm phải không? Không phải vậy. Thân hoạt động miệng nói năng gốc từ ý. Tuy nói thân khẩu ý, nhưng thật ra ý nghĩ tốt thì miệng nói tốt, thân làm tốt; ý nghĩ xấu thì miệng nói xấu, thân làm xấu. Nói ba nhưng ý là gốc chủ động.

Muốn hết nghiệp, chúng ta phải dứt niệm của ý. Muốn dứt ý niệm thì đầu tiên chúng ta phải biết ý niệm là cái hư giả không thật. Lâu nay chúng ta khẳng định, tôi nghĩ như vậy tức ngầm cho cái ý là thật. Bây gi? biết rõ nó hư ảo không thật, tìm cách dừng lặng để không bị nó tác oai tác quái nữa.

Ngư?i tu Thi?n hay niệm Phật cũng vậy, niệm đến nhất tâm thì ý không còn loạn động. Tu Thi?n được định thì ý cũng lặng yên. Nhân tạo nghiệp không còn thì cái gì dẫn chúng ta đi trong sanh tử?

Thân này do tứ đại hợp, khi chết trả v? tứ đại. Chúng ta biết thân sẽ hư hoại, ý nghĩ cũng huyễn ảo. Khi dừng được ý hư ảo rồi thì còn có gì nữa không? Tu là để nhận cho ra cái gì giải thoát, chớ thân hoại ý lặng rồi, chẳng lẽ mất hết sao? Cho nên tu là luyện l?c thanh tâm. Ngay nơi tâm thức của chúng ta cái gì thật, cái gì hư, biết cái hư b?, không theo nó thì cái thật hiện ra, đó g?i là giải thoát sanh tử.

Cái chân thật ấy có nhi?u tên g?i như Phật tánh, Chân như, Bồ-đ?, Niết-bàn v.v... luôn sẵn trong ta. Song lâu nay chúng ta bị chú "ý" này che phủ đi. Quý vị thử ngồi chơi năm phút mà không có ý niệm nào dấy lên xem. Nói ngồi chơi, chớ nhớ chuyện hôm qua hôm kia, không bao gi? tâm rỗng rang nên chúng ta bị ý thức phủ che mãi. Vì cái ảo giả đó cứ làm quay cuồng nên chúng ta không nhận ra được cái chân thật của mình.

Vì vậy ngồi thi?n để định tâm hư ảo, định những thứ quay cuồng đó lại. ?ịnh được rồi thì cái thật sẽ hiện ra. Tu Thi?n cốt để dừng những niệm hư ảo của ý thức. Niệm Phật nhất tâm cũng để dừng niệm hư ảo của ý thức. Một bên thấy Bồ-đ? Niết-bàn, một bên thấy đức Phật Di ?à tới đón. Vì ý nghĩa sâu kín mầu nhiệm như vậy, chúng ta mới dụng công tu hành, chớ nếu tầm thư?ng thì tu làm gì.

Có thông hiểu thấu suốt chúng ta mới thấy việc làm của ngư?i tu không phải là hình thức cúng kính bên ngoài. Nó sâu thẳm bên trong. Khi làm chủ được ý niệm lăng xăng của mình rồi, những v?ng tưởng lặng xuống thì cái chân thật hiện ti?n. Sống được với cái chân thật đó là giải thoát sanh tử, đ?i đ?i không bao gi? mất. Còn mang nghiệp do ý tạo ra thì mất thân này chụp thân kia, mất thân kia chụp thân n?, sanh tử không biết bao gi? cùng.

Vì vậy trong kinh đức Phật nói, con ngư?i sanh ra rồi chết đi, đ?i này qua đ?i n?, mỗi một đ?i khóc bao nhiêu nước mắt. Nếu gom hết nước mắt của chúng sanh trong nhi?u đ?i nhi?u kiếp còn hơn nước của biển cả. Cái khổ luân hồi sanh tử thật không cùng. Mấy chục năm hết một đ?i. Trong một đ?i khóc biết bao nhiêu lần. Hồi l?t lòng mẹ đã khóc rồi, cho tới già sắp chết cũng khóc nữa, thành một chuỗi dài cứ khóc và khóc. ?ến khi mất thân này, tìm lại thân khác tiếp tục khóc nữa. Còn nghiệp dẫn là còn khổ đau. Vì vậy muốn giải thoát sanh tử phải dừng hết nghiệp. Muốn dừng nghiệp phải dừng từ trong ý, vì nó là động cơ chủ yếu tạo nghiệp.

Tại sao chúng ta phải ngồi thi?n hai ba tiếng đồng hồ, chân đau tê cóng mà cũng ráng ngồi? Ngồi là trước để hàng phục thân, làm chủ thân rồi kế đó hàng phục ý. Muốn làm chủ ý phải có th?i gian dài, vì nếu ngồi năm ba phút hay nửa gi?, tâm mới vừa hơi yên thì hết gi?. Nên ngồi một tiếng hai tiếng để có th?i gian dài, chúng ta mới thấy rõ ý thức còn sức mạnh hay đã yếu rồi.

Trong các Thi?n viện tôi bắt ngồi thi?n tới hai tiếng đồng hồ. Có nhi?u ngư?i lúc đầu hăng hái đến xin tập tu, được vài hôm xin rút lui vì theo không nổi. Tôi chủ trương như vậy không phải để hành hạ thân một cách vô ích. Bởi vì có hai lý do:

Một, nếu chúng ta không làm chủ được thân này thì chúng ta bị lệ thuộc nó. Nên đau thì chịu đau, phải thắng nó mới có thể vượt qua. Chúng ta ai cũng biết gi? phút tắt thở là gi? phút đau khổ nhất, nếu không có sức làm chủ thân thì không sao an ổn trong lúc lâm chung. Làm chủ được thân thì gi? phút đó chúng ta mới định tỉnh ra đi. Bằng không thì lúc đó rối loạn, thấy cái gì chụp cái ấy, thật nguy khốn. Nên trước phải làm chủ thân.

Hai, là phải làm chủ được ý. ? thức rất linh hoạt, dễ phóng ra bên ngoài. Nếu không dùng phương tiện để đi?u phục thì sẽ khó định tâm lặng ý. Do đó, từ th?i Phật cho tới bây gi?, phương pháp t?a thi?n được xem như tối thắng nhất để định tâm. Vì vậy tôi chủ trương Tăng Ni tu muốn tiến, phải siêng năng t?a thi?n. Làm chủ được thân tâm rồi thì mới đi tới giải thoát sanh tử.

Chúng ta nhìn lại đạo Phật dù cho tông này phái kia khác biệt, nhưng rốt lại đ?u cùng một mục đích là dừng ý niệm lăng xăng, để cái chân thật được hiện bày, đó là chỗ gặp nhau. Vì vậy ngư?i tu Tịnh ?ộ hay nói "Tam nghiệp hằng thanh tịnh, đồng Phật vãng Tây phương" nghĩa là ba nghiệp hằng trong sạch thì đồng với Phật đi v? cõi Phật không nghi ng?. Tu Tịnh ?ộ thì cầu v? Cực Lạc, còn tu Thi?n là nhận được bản lai diện mục hay nhận được Pháp thân v.v... ?ó là điểm tương đồng thứ nhất giữa Tịnh ?ộ và Thi?n.

?iểm thứ hai, nói v? lý và sự Tịnh ?ộ. Sự Tịnh ?ộ là chúng ta tin ở phương Tây cách đây mư?i muôn ức cõi, có thế giới tên là Cực Lạc. Do tin chắc không nghi ng? nên cố gắng niệm Phật, đến khi nào nhất tâm, chừng đó nhắm mắt thấy Phật rước v? Tây phương, sung sướng không còn khổ sở như ở cõi Ta-bà này nữa. ?ó là sự Tịnh ?ộ.

V? lý Tịnh ?ộ thì trong kinh Duy Ma Cật nói "Tâm tịnh thì độ tịnh". Nếu muốn cõi nước thanh tịnh trước hết phải tịnh tâm của mình. Tâm thanh tịnh thì cõi nước thanh tịnh. Hoặc có chỗ nói tự tánh Di ?à duy tâm Tịnh ?ộ, tức tánh của mình là Phật Di ?à, tâm của mình là cõi Tịnh ?ộ. Như vậy Tịnh ?ộ và đức Phật Di ?à ở ngay nơi mình chớ không phải ở bên tr?i Tây. Lý Tịnh ?ộ này rất phù hợp với Thi?n.

Tại sao phù hợp? Vì ngư?i tu Thi?n cốt xoay trở lại nội tâm của mình. Khi dẹp sạch v?ng tưởng lăng xăng rồi, thì tâm thanh tịnh hiện ra g?i là Pháp thân bất sanh bất diệt hằng giác, hằng tri. Nghĩa là chúng ta tu để nhận ra tâm thanh tịnh không còn v?ng tưởng, thể nhập được Pháp thân bất sanh bất diệt, hằng giác hằng tri. Thì Tịnh ?ộ nói Phật Di ?à là tự tánh, còn tự tâm thanh tịnh là cõi Tịnh ?ộ.

?ức Phật Di ?à tiếng Phạn đ?c là Amitabha Buddha, Trung Hoa dịch nghĩa là Vô lượng th?, Vô lượng quang. Vô lượng th? là sống lâu vô lượng, đồng nghĩa với Pháp thân bất sanh bất diệt. Vô lượng quang là luôn luôn sáng suốt, đồng nghĩa với Phật tánh hằng tri hằng giác. ?ức Phật Di ?à là biểu trưng cho Phật tánh. Lý Tịnh ?ộ và lý Thi?n không có gì khác nhau hết.

?ối chiếu như vậy để chúng ta thấy ý nghĩa của ngư?i tu Thi?n và ngư?i tu Tịnh ?ộ không hai không khác.

Do đó Phật tử chúng ta khi tu Phật đừng quan niệm rằng mình làm thế này, thế n?, Phật sẽ ban ơn ban phúc. Quan niệm như vậy là sai lầm. Tu để chủ động lấy mình. ? nghiệp lặng xuống, thì được giải thoát chớ thật tình Phật không ban ơn ban phúc cho chúng ta. Phật dạy nhân quả là gốc của sự tu. Nhân tốt thì hưởng quả tốt, chớ không phải Phật ban cho ta được.

Song Phật tử chúng ta chỉ muốn xin Phật thôi. Tu coi bộ phi?n, mất thì gi?. Cứ cúng một ít rồi Phật ban cho con cái này, cái n? là xong. Chỉ cần mỗi tháng đi chùa hai lần, để dành ít ti?n ngày ba mươi hay rằm, sắm hương hoa trái cây... quý thầy đánh chuông, lạy ba lạy cúng dĩa quả là đủ rồi. Phật tử đi chùa như vậy so với lý thật của đạo thật là cách xa muôn dặm !

Chúng ta phải ý thức rằng tu Phật là cốt làm sao để mình trở thành con ngư?i giác ngộ, không còn bị nghiệp lôi dẫn trên đư?ng sanh tử nữa. ?ó là mục đích tối thượng của chúng ta. Dù đ?i này chúng ta tu không xong, còn phải tới lui cõi này nhưng mục đích tối thượng đó phải giữ vững đừng để lệch hướng. Cũng như ngư?i đi biển cần có la bàn vậy, phải khẳng định không nhầm lẫn. Nhắm đúng rồi, đ?i này tu được bao nhiêu, đ?i sau tu tiếp nữa, cứ như vậy tiếp mãi, chừng nào xong việc mới thôi.

Trong kinh nói đức Phật đã tu vô số kiếp, hay là ba a-tăng-kỳ kiếp, tức là ba vô số kiếp. Nghe ba vô số kiếp quý vị có ngán không? Chữ kiếp không phải một đ?i của mình đâu. Kiếp là trải qua bao triệu năm. Vậy ba vô số kiếp là qua bao nhiêu triệu năm, quý vị nghĩ mà ngán phải không? Phật vì sợ chúng ta ngán nên nói "không sao". Nếu khéo tu thì mê là chúng sanh, giác là Phật. Nhanh như trở bàn tay, đang úp lật lại thành ngửa. ?ang mê mà giác thì thành Phật ngay thôi. Nói như vậy Phật có gạt chúng ta không? Không gạt, nhưng thành Phật có nhi?u cách. Bởi vì Phật là tự giác, giác tha, giác hạnh viên mãn.

?ối với chúng ta, phần tự giác là muốn hết sức rồi lại phải giác tha nữa. Tức là khi nào mình và ngư?i khác giác hết mới thành Phật. Nên nhận ra được tánh Phật g?i là thành Phật. Thành Phật đây chỉ là lóe thấy Phật của mình thôi. Còn biết bao nhiêu phi?n não, tập khí muôn đ?i phải trừ b? nữa. Tôi thư?ng ví dụ chúng ta tu giống như đi trong đêm ba mươi tr?i chuyển mưa. Lâu lâu có chớp lóe lên, nh? đó ta thấy được một đoạn. Tr?i tối lại rồi chớp lên, thấy được một đoạn nữa. Cứ thế tu dần dần.

Hiện ngư?i tu bây gi? sức tỉnh giác cũng như ánh chớp ấy thôi. Gi? này đang nghe kinh hoặc ngồi thi?n thấy tỉnh lắm, nhưng gi? khác tiếp xúc với m?i ngư?i li?n quên mất, rồi cũng buồn cũng giận. Khi ngồi lại tu thấy tỉnh, thấy giác nhưng đụng việc cũng phi?n não như ai. Cứ thế từ năm này sang năm khác, rốt cuộc nhắm mắt cũng chưa xong xuôi. ?ó là bệnh chung của m?i ngư?i. Chúng ta cần biết không phải một lần giác là xong ngay.

Phật tử lúc nào cũng tin tưởng l?i Phật dạy, tin tưởng l?i quý thầy giảng, biết nóng giận là tật xấu, là tiêu mòn công đức. Nhưng vừa gặp ngư?i nói trái tai li?n nổi giận đùng đùng. Ai gan lắm thì k?m giữ không cho hiện ra ngoài nhưng vẫn ấm ức trong lòng không an. Chúng ta biết rõ đó là tật xấu, mà muốn b? không phải dễ. Vì chúng ta trải qua bao nhiêu kiếp mê lầm, gi? đây tỉnh lại nên b? phải dần dần mới hết được. Giống như mấy chú ghi?n thuốc, ghi?n rượu vậy. Biết rượu thuốc là hại, ngồi một mình thì nhịn mà có bạn tới đưa thuốc thì lấy li?n. Như vậy mới thấy tập khí kéo lôi thế nào. Ngư?i chưa từng ghi?n thuốc dù có m?i h? cũng không thèm lấy, cho nên khi đã huân chủng tử lâu đ?i thì bây gi? b? hết sức là khó.

Lâu nay chúng ta thư?ng nghĩ ngư?i lớn tuổi rảnh rang công việc dễ tu, còn mấy đứa bé mư?i lăm, mư?i bảy tuổi khó tu. ?i?u này chỉ đúng phần nào thôi. Già thì rảnh rang có thì gi?, nhưng tập khí đầy ấp bên trong, nên ngồi lại là nhớ chuyện năm trên năm dưới, không làm sao tu được. Mấy đứa nh? tuy lăng xăng công việc h?c hành thấy như khó tu, nhưng tâm nó trong trắng chứa ít chủng tử.

Như ngư?i không ghi?n rượu nghe Phật cấm rượu li?n cư?i, dễ quá. Còn ngư?i ghi?n rượu nghe Phật cấm rượu li?n thấy khổ ngay. Ngư?i không ghi?n, bảo b? rượu là chuyện thừa; còn ngư?i ghi?n, bảo b? rượu là việc cay đắng. Các thứ khác cũng vậy.

Cho nên còn trẻ mà ham tu, thì tu mau tiến. Còn ngư?i già tuy có thì gi? rộng rãi nhưng tu lâu tiến, vì chủng tử nhi?u quá. Nó cứ quay lại, muốn b?, b? không được. Hơn nữa ngư?i già tinh thần suy yếu, không đủ sức mạnh gạt b? những thói quen cũ nên khó b?. Do đó mỗi thế hệ có cái khó riêng, mà cũng có cái dễ riêng. Hiểu vậy rồi chúng ta mới thấy việc tu tập không dành riêng cho giới nào hết, ai quyết tâm thì ngư?i đó tu được.

Chúng ta tu là làm sao tiêu diệt được nhân tạo nghiệp. Nhân tạo nghiệp lặng thì quả nghiệp không còn. Quả nghiệp không còn thì chúng ta tự tại, không bị lăn lộn trong sanh tử nữa, đó g?i là giải thoát. Giải thoát sanh tử nhưng vẫn còn cái chân thật hiện hữu nơi mình.

Khi còn tại thế, có ngư?i h?i Phật "Thân này chết rồi còn hay hết?" Phật không trả l?i. Bởi vì còn nghiệp thì còn sanh trở lại. Nếu nói hết ngư?i ta tưởng không còn gì cả. Chỉ ngư?i tu khi sạch được nghiệp rồi thì tự tại, không bị nghiệp lưu chuyển trong sáu nẻo. Phật dạy: Khi mất thân này, dứt tâm niệm sanh diệt rồi thì thể thanh tịnh sáng suốt của mình trùm khắp. Thể ấy không có tướng mạo, không có gì chi phối cả nên g?i là giải thoát sanh tử.

Hiện tại lúc nào chúng ta cũng sẵn thể chân thật đó. Khi ý niệm dấy khởi tính toán so đo, phân biệt hơn thua, lăng xăng, đó là gốc tạo nghiệp. Nhưng khi ý nghiệp không dấy động thì tâm có không? Tâm là cái "biết" đó. ? niệm tuy không dấy động nhưng chúng ta vẫn biết. Mắt biết, tai biết, mũi biết, lưỡi biết, thân biết, như vậy là hằng biết.

Cái biết ấy thênh thang, không chỗ nơi để chúng ta dò tìm, nhưng luôn hiện hữu. Vì vậy khi các thứ che đậy, mê m? lặng rồi thì nó hiện rõ ràng, còn bây gi? vì vô minh che lấp nên chúng ta không nhận ra nó. Khi nghĩ suy chúng ta nói tôi nghĩ, tôi suy. Khi không nghĩ suy thì ta vẫn hằng tri hằng giác chớ đâu phải vô tri, vô giác. Có biết nhưng vì tánh biết bàng bạc nên chúng ta không thể chỉ ra được.

Chỉ khi ý thức dấy nghĩ mới có bóng dáng kèm theo. Như vừa nhớ ngư?i thì bóng ngư?i hiện, nhớ chùa thì bóng chùa hiện, nhớ huynh đệ thì bóng huynh đệ hiện. Nhớ là dấy niệm. Nhà Phật g?i đây là pháp trần. Phần này rất phù hợp với khoa tâm lý h?c. Như hôm rồi xuống bắc Mỹ Thuận, tôi thấy chú thanh niên một chân bị hư máng trên vai, còn một chân chống cây gậy. Trước khi thấy chú, trong tâm tôi không có bóng dáng đó nhưng thấy rồi thì đến nay nhớ lại, hình ảnh ấy hiện ra rõ ràng. Bóng dáng mà tôi nhớ ở trong lòng đó, nhà Phật g?i là pháp trần.

Chữ trần là những hình dáng tế nhị chớ không phải thô phù; hình dáng ấy lưu lại trong tâm ta nên khi nhớ đến thì chúng hiện ra ngay. Như vậy từ nh? đến già những bóng dáng đó ghi vào tâm thức của chúng ta nhi?u hay ít? Nếu phân ra không biết mấy trăm mấy ngàn lớp? Do đó khi ngồi yên lớp này nhảy ra tới lớp khác liên miên chập chồng. Vì vậy khi tu là chúng ta cố gắng gạt nó qua một bên để cái chân thật được hiện bày. Khi nào bóng dáng đó lặng hết thì ông chủ xưa nay mới hiển lộ.

Do đó dụng công tu là việc hết sức tế nhị, chớ không phải thư?ng. Ngư?i ta thấy ở chùa quá đơn giản, gõ mõ tụng kinh, đi tới đi lui có gì quan tr?ng. Nhưng thật ra ngư?i tu phải quán sát nội tâm, luôn luôn chiếu soi để làm chủ tr?n vẹn được mình, không còn lệ thuộc với pháp trần là đi?u rất khó.

Tóm lại, tất cả pháp của Phật dạy tuy có chia ra nhi?u môn, nhi?u phái song các phái đ?u y cứ theo những gì Phật dạy mà tu hành. Tuy phương tiện có khác nhưng cứu kính đ?u gặp nhau. Ngư?i tu Tịnh ?ộ thì niệm Phật cho tới nhất tâm. Ngư?i tu Thi?n thì phải được định.

Có ngư?i nói Thi?n Tịnh song tu, tức là tu một lượt cả hai pháp. Như vậy làm sao tu? Bởi vì Tịnh ?ộ đặt lòng tin lên trên. Tin có cõi Cực Lạc, tin có đức Phật Di ?à chuẩn bị đón tiếp nên cố lòng niệm Phật, niệm chí tâm đến chỗ nhất tâm, thì thành công. Nh? ni?m tin mạnh cho nên quyết tâm tu, mà quyết tâm tu thì thành công. Còn tu Thi?n là biết rõ các pháp duyên hợp, như huyễn không thật nên không tham trước, không dính mắc, cố gắng dẹp những bóng dáng che phủ nội tâm khiến cho nó lặng sạch nên tâm được định. Một pháp tu suốt đ?i chưa rồi mà dồn hai pháp lại làm sao kham?

Lại ngài Bạch Ẩn, một Thi?n sư Nhật Bản nói thí dụ này: Ngư?i sợ tu Thi?n không đủ, phải tu thêm Tịnh ?ộ giống như ngư?i muốn qua sông gấp, đi một chiếc đò sợ chậm, nên kêu hai chiếc rồi đứng một chân chiếc này, một chân chiếc kia. Như vậy đi được tới b? không, hay nửa đư?ng đò rẽ bị rơi? Chúng ta phải hiểu thật kỹ, nếu không chín chắn, muốn cho mau chóng và dễ tu, không ng? chính chúng ta làm trở ngại sự tu của mình.

Tu các pháp môn của Phật giống như ngư?i leo núi. Một ng?n núi cao, ngư?i ở hướng Tây có lối lên của hướng Tây, ngư?i ở hướng ?ông có lối lên của hướng ?ông, hướng Nam, hướng Bắc cũng vậy. Trong bốn lối đó chúng ta thích lối nào thì đi lối đó. ?ã ch?n rồi phải quyết chí đi. Dù leo lên thấy khó, cũng ráng mà leo lên đến đỉnh. ?ư?ng đi từ bốn hướng khác biệt, nhưng tới đỉnh rồi thì đ?u gặp nhau. Cũng vậy, pháp môn Tịnh ?ộ, pháp môn Thi?n v.v... tên có khác, hướng tu có khác, nhưng cứu kính đ?u gặp nhau.

Hiểu như vậy rồi, chúng ta tu không còn chê bên này khen bên kia, mà chỉ nên tự trách mình chưa cố gắng, chưa quyết tâm. Mong rằng tất cả chúng ta cố gắng thực hiện công phu tu hành của mình đạt đến kết quả viên mãn, theo nhân duyên riêng của mỗi ngư?i trong tinh thần hòa hợp và đúng với l?i Phật dạy.

-ooOoo-

caytoi
06-21-2005, 01:41 AM
10

NGỖNG CHÚA U?NG SỮA CHỪA NƯỚC

Giảng tại Thi?n viện Trúc Lâm - 2000

Tôi có một câu chuyện muốn nói cho quý vị nghe. Chuyện này cũng với tinh thần chỉ Ông chủ chứ không có gì lạ.

Một sáng, khi xả thi?n ra tôi có tuyên bố với một số ngư?i rằng: "Tôi quả thực là con ngỗng chúa biết uống sữa, l?c nước chừa lại". Câu nói đó quý vị nghe lạ đ?i phải không? ?ây là câu nói của các Thi?n sư Trung Hoa th?i xưa. Lúc trước tôi h?c tôi tu, đ?c câu đó tôi cũng biết nhưng biết hơi ng? ng?. Bây gi? đem một bát sữa lại bảo chúng ta uống, chúng ta khôn hơn con ngỗng, nhưng chúng ta có l?c riêng sữa một bên nước một bên, để uống sữa chừa nước lại không? Huống là con ngỗng kh? hơn mình tại sao nó biết l?c sữa uống, còn nước chừa lại.

Như vậy tại sao Thi?n sư lại nói như con ngỗng chúa uống sữa, l?c nước chừa lại. Quý vị thử nghiệm xem uống sữa l?c nước lại là gì? Cái gì là sữa, cái gì là nước? Nếu mình không biết rõ cái gì là sữa, cái gì là nước thì thôi cứ uống hết cho rồi. Uống cạn ly cạn bát, chứ không có cách nào khác. Vậy muốn l?c sữa chừa nước lại thì phải l?c bằng cách nào? Dùng phương tiện gì để l?c? ?ó là một vấn đ? nan giải.

Ngày xưa tôi hiểu rõ rằng, sữa là chỉ cho cái chân thật của mình, nước là chỉ cho cái giả dối. Cái thật giả nó lẫn nhau, khó mà lừa l?c được. Hiểu vậy thì được rồi, nhưng bảo phải l?c cái này b? cái kia thì thật là khó vô cùng. Nói khó nhưng không ng? nó lại dễ. Khi thấy nó rồi thì rất là dễ.

Tôi xin h?i lại, chúng ta ngồi thi?n để làm gì? Là tập làm con ngỗng chúa l?c sữa uống chừa nước lại đó. Vậy thì cái gì là sữa để uống, cái gì là nước để chừa lại? Hiểu thì hiểu, nhưng nói ra thì nói không được. Nói không được và làm cũng chưa được luôn. Bởi vậy nên rồi chúng ta trở thành ngỗng con, chứ không phải ngỗng chúa.

Khi nhìn thấy cái đó rồi, tôi mới thông cảm ngày xưa trong kinh dạy các vị A-la-hán có hai thân: Một là còn thân xác thịt này mà đã ở trong Niết-bàn g?i là Hữu dư y Niết-bàn. Hai là thân xác thịt này hoại diệt đi, hoàn toàn nhập Niết-bàn g?i là Vô dư y Niết-bàn. Sau khi thân hoại diệt nhập Niết-bàn thì chúng ta dễ hiểu, vì Niết-bàn là vô sanh. Còn thân này đi đứng là còn sống, còn sống là còn sanh, sao lại được Niết-bàn? ?ó là đi?u tôi thắc mắc. Bởi vì Niết-bàn, nghĩa chánh là vô sanh. ?ó là một nghi vấn tôi thầm đặt ra mà chưa tự giải đáp th?a đáng. Nhưng khi hiểu được con ngỗng chúa uống sữa, chừa nước lại thì tôi li?n hiểu qua nghĩa Hữu dư y Niết-bàn của các vị A-la-hán.

Chỗ này tôi sẽ nói chậm, từ từ để cho quý vị vừa nghe vừa gẫm, mới thấy rõ được lẽ thật. Tất cả chúng ta tu ai cũng sợ v?ng tưởng dấy khởi, cho nên v?ng khởi là li?n b?, li?n dẹp. Khi b? dẹp rồi, lúc đó nói mình không còn v?ng tưởng. Nhưng chú thứ hai thứ ba trồi lên rồi b? dẹp, ... cứ làm như vậy suốt buổi có mệt không? Quả là còn nh?c hơn mấy ngư?i nông phu cuốc đất ngoài đồng nữa, phải không? Ra đồng cuốc đất, dỡ cuốc lên cuốc xuống, làm mệt đứng chống cuốc thở, ngó tr?i ngó mây chơi. Còn mình ngồi đó, một gi? hai gi? có dám nghỉ không? Lúc nào cũng phải dòm chừng, cứ hết chú này tới chú khác trồi lên liên miên. Một hai gi? đồng hồ không nghỉ chút nào hết.

Như vậy ngư?i tu mới nhìn qua thấy thảnh thơi quá, ngồi lim dim đó thôi, không có gì quan tr?ng. Mà thực là đổ mồ hôi hột, không có chút rãnh rỗi, nhàn hạ. Bởi vì chúng ta quen nhìn m?i sự vật bên ngoài theo lối hình thức phân biệt tướng mạo, vì vậy cái gì có hình tướng, cái gì có phân biệt thì chúng ta hiểu nhận, còn cái gì không hình tướng, chúng ta lại không biết.

Ai cũng nói tâm là cái biết của mình, là phần tinh thần của mình. Như vậy khi khởi nghĩ phân biệt hơn thua, phải quấy, tốt xấu là chân hay giả? ?ến lúc những thứ đó lặng xuống thì cái chân cũng lặng xuống mất tiêu phải không? ?ó là chỗ mà lâu nay chúng ta không biết. Không biết uống sữa chừa nước lại là vậy.

Tôi nói xa như ngư?i tu Thoại đầu. Thoại đầu là gì? Thoại là câu nói, đầu là ở trước câu nói. Thí dụ như khởi niệm "trước khi cha mẹ chưa sanh, ta là gì?", thì từ "trước khi cha mẹ chưa sanh" là thoại, khi chưa khởi câu đó là đầu. Nên sau này các Thi?n sư thư?ng nói chúng ta khán thoại vĩ, chứ không phải khán thoại đầu. Vĩ là đuôi, đuôi câu nói. Khán đuôi câu nói, chứ không khán được đầu câu nói. Cứ nhớ "trước khi cha mẹ chưa sanh ta là gì?", mà không thấy được cái trước khi khởi câu nói. Chưa thấy cái trước khi khởi câu, đó là chưa khán tới thoại đầu.

Chúng ta ngồi thi?n chỉ biết v?ng tưởng. Thấy v?ng tưởng sinh, v?ng tưởng diệt, chứ không biết cái đầu, trước khi v?ng tưởng khởi hay là cái cuối, sau khi v?ng tưởng lặng. Như vậy trước khi v?ng tưởng dấy lên là cái gì? Sau khi v?ng tưởng diệt là cái gì? Bởi khi v?ng dấy lên chúng ta nhớ "có v?ng, buông!". Buông cái này lặng rồi, một lát cái khác dấy lên. V?ng trước lặng, cái khoảng trống trước khi qua v?ng thứ hai, là cái gì? Chúng ta chỉ nhớ v?ng tưởng lặng, v?ng tưởng sanh thành ra cứ đánh lộn hoài, nh?c nhằn quá phải không? Còn cái khoảng giữa khi nó lặng rồi, mà chưa có cái thứ hai dấy lên, là gì? ?ó là chỗ mà chúng ta quên.

Khi v?ng tưởng thứ nhất lặng, chừng một giây hay hai giây mới thấy v?ng tưởng thứ hai dấy lên, thì khoảng trống giữa cái thứ nhất với cái thứ hai đó, chúng ta hữu tri hay vô tri? Hữu tri tức là có tâm. V?ng tưởng dấy lên thì có suy nghĩ, cái suy nghĩ đó là cái biết động. Mỗi một niệm dấy lên là động, động là tướng sinh diệt. Khi nó lặng, khoảng giữa này không có dài, nhưng vẫn có một khoảng giữa trước khi niệm thứ hai dấy lên. Khoảng giữa đó, nếu không có tri thì niệm thứ hai dấy lên mình không thấy. Nhưng niệm thứ hai vừa trồi đầu lên, mình thấy li?n, như vậy trong khoảng giữa đó mình có tri hay vô tri? Có tri. Cái tri của khoảng giữa đó là cái tri sinh diệt hay cái tri bất sinh bất diệt? Có tướng mạo gì không?

Khi chúng ta khởi nghĩ nhớ ba, nhớ má, thì hình bóng ba má hiện ra. Ta li?n nói "v?ng, buông!" Buông thì nó lặng xuống, im lìm được một chút lại dấy lên nhớ chú, nhớ bác. Khi đó hình dáng chú, bác hiện ra. Như vậy khoảng giữa này biết mà không có bóng dáng, không có dấy niệm. Vậy khoảng giữa đó là cái gì? ?ó, tôi muốn chỉ cho tư?ng tận chỗ này. Nếu không nói tư?ng tận, quý vị sẽ không hiểu được. Cứ nghĩ rằng hôm nay tôi ngồi một gi? đồng hồ thấy cả trăm v?ng tưởng. Chỉ thấy v?ng tưởng thôi, mà không thấy cái gì khác. Như vậy là quên sữa mà chỉ uống nước.

Bây gi? chúng ta phải nhìn lại cho kỹ, khoảng giữa của hai niệm có một khoảng, nhi?u khi được một giây hai giây, hoặc một phút hai phút, sau đó mới có niệm thứ hai. Vậy một hai phút đó là một hai phút chúng ta đang sống với cái gì? Biết mà không khởi động là cái gì? Là cái biết không sinh diệt. Dấy niệm là cái biết sinh diệt. Cái biết sinh diệt vùng lên mình thấy, rồi nó lặng đi. Khoảng trống đó không có niệm sinh diệt, thì đó là khoảng trống của cái không sinh diệt. Bởi vì khoảng trống đó mình vẫn biết mà. Mình biết mà không có dấy động, biết mà không có bóng dáng, thì cái biết đó thuộc cái không sinh diệt.

Như vậy ngồi hai tiếng đồng hồ, giả sử quý vị có hai trăm lần v?ng tưởng, nếu quý vị tỉnh thì trong hai trăm lần v?ng tưởng đó, cho mất đi một tiếng đồng hồ, còn lại một tiếng lặng lẽ đó, quý vị đang làm gì? ?ang ở đâu? Chỗ này phải nhìn cho thật sâu mới biết hết giá trị của nó. Như vậy trong một trăm lần v?ng tưởng mất một gi? động, nhưng cũng có một gi? tịnh, phải không? Một gi? tịnh là không mê. Vừa dấy niệm chúng ta li?n thấy, đó là yên tịnh trong cái rõ ràng thư?ng biết. Góp lại từng chặng từng chặng rõ ràng thư?ng biết đó được một gi?, như vậy buổi ngồi thi?n đó hữu ích hay vô ích? Tối thiểu chúng ta cũng được một gi? yên tịnh. ?ằng này chúng ta cứ nhớ một trăm lần v?ng tưởng mà b? quên cái khoảng lặng quý giá đó. Vì vậy, cứ nghĩ buổi ngồi thi?n hôm nay vô ích quá. Lát nghĩ cái này, lát nghĩ cái kia. Một lát mới nghĩ, thì khoảng giữa "một lát" đó cộng lại xem bao nhiêu? ?i?u nay nếu không giải thích quý vị cứ lầm, cứ ngỡ rằng mình tu sao chỉ thấy toàn v?ng tưởng, vô ích quá!

?ang trên đư?ng tu mà muốn được rỗng rang, sạch làu làu, không còn gì hết sao được. Phải chia chớ! Chia cho v?ng một chút phần. Vậy mới tu. Tu là đang giành cái nào nhi?u, cái nào ít. Hoặc là v?ng tưởng nhi?u thì khoảng yên lặng ít; hoặc là khoảng yên lặng nhi?u thì v?ng tưởng ít, đi từ từ như vậy. Vậy chúng ta xác nhận lại một lần nữa xem khoảng không có v?ng tưởng là cái gì?

Ở đây, tôi chưa cắt nghĩa thẳng mà tôi dẫn chuyện vòng vo tam quốc một chút. Ngày xưa Tổ Huệ Khả than với Tổ Bồ-đ?-đạt-ma:

- Tâm con không an, nh? Hòa thượng dạy pháp an tâm.

Tổ Bồ-đ? đạt-ma bảo:

- ?em tâm ra ta an cho!.

Ngài Huệ Khả sực tìm. Lúc trước, Ngài nhớ nó chạy lăng xăng hoài sao bây gi? dòm lại nó mất tiêu. Khi đó, Ngài bạch với Tổ rằng:

- Bạch Hòa thượng, con tìm tâm không được.

Tổ ?ạt-ma bảo:

- Ta đã an tâm cho ngươi rồi.

Ngay đó Tổ Huệ Khả nhận ra, biết được đư?ng vào. Biết được đư?ng vào, nhưng phải trải qua th?i gian khá dài tu tập.

Một hôm Tổ Huệ Khả thưa:

- Bạch Hòa thượng hiện nay con bặt hết các duyên.

Tổ ?ạt-ma bảo:

- Coi chừng rơi vào không.

Ngài nói:

- Rõ ràng thư?ng biết làm sao không được.

Tổ ?ạt-ma li?n nói:

- Ông như thế, ta như thế, chư Phật cũng như thế.

Nghĩa là sao? Nghĩa là bặt hết các duyên mà rõ ràng thư?ng biết thì ông được như vậy, ta được như vậy, chư Phật cũng được như vậy. Chư Phật được như vậy nên các Ngài thành Phật. Bây gi? ta được như vậy rồi ta cũng sẽ thành Phật, ông được như vậy ông cũng sẽ thành Phật. Vậy chỗ rõ ràng thư?ng biết đó tên gì?

Trên đư?ng tu, nhi?u khi chúng ta mắc kẹt ở ngôn ngữ, văn tự, mà không thấy được bản chất thực, giá trị thực của sự tu. Bây gi? chúng ta phải thấy giá trị thực của nó. Hiện gi? chúng ta ngồi thi?n, dấy niệm li?n biết, không dấy niệm cũng biết. Giữa hai niệm dấy lên chúng ta đ?u biết. Chính khoảng giữa rõ ràng thư?ng biết đó, Tổ Huệ Khả nói bặt hết các duyên.

Chúng ta chỉ mới bặt được mư?i phần trăm, hai chục phần trăm hoặc năm chục phần trăm các duyên thôi. Như vậy so với Tổ, chúng ta còn cách xa nhi?u, nhưng cũng có một phút, hai phút bặt các duyên rồi. Chỗ bặt hết các duyên ấy g?i là gì? G?i là gì mà chư Phật như vậy, Tổ như vậy, chúng ta cũng như vậy? Chính cái không thể g?i đó nên có rất nhi?u tên g?i. Ông chủ cũng là một tên g?i. Ông chủ không có hình dáng. Khách lên thì có hình dáng, mà chủ thì không có hình dáng. Bởi không hình dáng cho nên khó nhận. Còn khách lên thấy có hình dáng nên dễ nhận. Vì vậy suốt mấy gi? ngồi thi?n, chúng ta chỉ thấy khách chớ không thấy chủ. ?ó là vì chúng ta sơ suất. Nếu chúng ta nhìn kỹ, niệm dấy lên là khách, khi nó lặng xuống thì ông chủ ngồi s? s? đó. Nhưng tại vì ổng ngồi trong màn, khuất đi nên khó thấy.

Niệm khởi là duyên, nếu hết các duyên mà rõ ràng thư?ng biết thì chỗ đó chính là chỗ Tổ Bồ-đ?-đạt-ma ấn chứng cho Tổ Huệ Khả. Ấn chứng bằng cách "ông như thế, ta như thế", tức ta và ông không khác nhau. Con dấu thế nào in xuống giấy trắng hiện ra thế ấy, không sai chạy, g?i là ấn chứng. Chẳng những ông như thế ta như thế mà chư Phật cũng như thế luôn. Ba bốn con dấu giống hệt nhau. ?ó là ấn chứng sâu đậm. Hiểu cho tới nơi rồi chúng ta mới thấy cái giá trị của sự tu.

Khi khách dấy lên chúng ta thấy, khách lặng chúng ta nói không thấy. Chúng ta không thấy là không thấy khách, chớ không phải không cái thấy. Ai thấy khách? Ai thấy không khách? Ông chủ chớ ai. Như vậy niệm lặng tức là ông chủ s? s?. Vì ông chủ thấy lúc này nó lặng nè, khách ra kh?i nhà rồi. Như vậy có vắng ông chủ lúc nào đâu.

Vậy mà chúng ta cứ than "ngồi thi?n sao cứ loạn hoài!" Tuy loạn hoài nhưng ông chủ vẫn ngồi đó chớ đâu. Nếu không quên ông chủ, thì nó loạn cư?i với nó chơi "mấy chú h? mà". Cái thật s? s? ở đây thấy mấy chú đang diễn trò. Tu như vậy mới thật là hữu hiệu. Ngư?i không biết tu thì sự tu của mình cảm thấy như vô ích. Năm ngoái ngồi cũng v?ng tưởng, năm nay ngồi cũng v?ng tưởng, chắc năm mư?i năm nữa cũng v?ng tưởng! Tu như vậy buồn chết.

Phải thấy năm ngoái trong một gi? bao nhiêu lần v?ng tưởng, năm nay một gi? bao nhiêu lần v?ng tưởng. Nó thưa từ từ. Mà thưa v?ng tưởng từ từ, thì ông chủ hiện ngày càng rõ hơn, phải không? V?ng tưởng càng vắng, ông chủ càng hiện s? s?, chứ có thiếu chỗ nào. Nghiệm cho chín chắn mới thấy giá trị của sự tu, còn nghiệm chưa chín chắn thì chỉ thấy v?ng tưởng chớ không thấy gì nữa hết. Tu như vậy tức là vô ích rồi.

Cứ thế mà thấy tới thấy lui, ông chủ không vắng mặt lúc nào hết. Cho nên trong nhà thi?n quở trách không cho chúng ta ngủ, vì ngủ thì hết thấy. Thà là thức, dù nó chạy lên chạy xuống nhưng quan tr?ng là mình vẫn thấy nó, thì không mất ông chủ. Nếu nó lặng mà không biết gì hết thì mất ông chủ. Nên Phật nói khi chúng ta ngủ như đi vào hang quỷ. V?ng tưởng tuy nó điên đảo một chút nhưng ông chủ vẫn có mặt đó để quán sát nó. Còn vào hang quỷ thì thôi hết thấy ai, khách không mà chủ cũng không luôn. Vì vậy khi v?ng tưởng, không ai đánh, không ai véo tai; nhưng ngủ gục là bị đánh, bị véo tai. Bởi vì lúc đó ta quên mất ông chủ rồi. Mất cả chủ khách thì phải kêu dậy, chứ không thì đi sâu vào trong hang quỷ tối sao! Hiểu cho thật kỹ chúng ta mới thấy ý nghĩa, giá trị của ngư?i tu thi?n.

Như vậy quý vị nhớ lại, ở trước tôi nói con ngỗng uống sữa chừa nước lại. Cũng vậy nội tâm chúng ta giống như một bát chứa sữa nước lẫn lộn. Bây gi? chúng ta phải l?c b? nước, uống sữa thôi. Nước là cái gì? Là các chú v?ng tưởng. Chú nào tới mình đ?u loại ra, không theo. Loại ra rồi, lúc đó mình đang làm gì? ?ang uống sữa. Vậy mà quý vị không biết, cứ than hoài, tu sao thấy v?ng không. Nếu hết v?ng không biết gì nữa, đó là không biết uống sữa. Dù đã loại nước ra rồi nhưng tới sữa không biết uống, thành con ngỗng đói kêu la om sòm.

Sữa hiện khi nước bị loại. Cũng như khi v?ng tưởng lặng thì cái hiện ti?n đó là mình, chứ ai? Mình hiện ti?n, hay nói cách khác là ông chủ hiện ti?n, thấy rõ, nghe rõ, biết rõ, không có nghi ng? gì hết. Thấy, nghe, biết mà không có một bóng dáng, không có một khởi nghĩ. Cái biết đó thuộc loại gì? Nếu so với cái biết có hình có bóng thì nó thế nào? Có hình có bóng là v?ng. V?ng là động là sinh diệt là nhân tạo nghiệp sinh tử. Còn cái biết này lặng lẽ không hình không bóng, mà rõ ràng thư?ng biết. Cái rõ ràng thư?ng biết là nhân gì? Là nhân vô sinh, tức là Niết-bàn.

Như vậy chúng ta ngồi thi?n vắng v?ng tưởng một phút, hai phút, ba phút... th?i gian đó chúng ta đang ở trong cái gì? ?ang ngồi trong Niết-bàn, phải không? Cho nên các vị A-la-hán khi còn thân này, các Ngài sinh hoạt bình thư?ng nhưng không có niệm duyên theo cảnh. Vì thế nói các Ngài đang ở trong Hữu dư y Niết-bàn. Bởi Niết- bàn là vô sanh. Còn niệm là còn sanh. Dứt niệm mà hằng tri giác, đó là vô sanh, là Niết-bàn.

Chúng ta cứ ngỡ rằng vào Niết bàn là vào một cảnh giới rực rỡ, có đủ thứ sung sướng, tươi đẹp... Tưởng Niết-bàn như vậy là Niết-bàn tưởng tượng. Niết-bàn là vô sanh, vô sanh mà hằng tri hằng giác, chứ không phải vô sanh mà vô tri vô giác. Cái hằng tri hằng giác đó cũng g?i là Phật tánh. Như vậy được cái vô sanh hằng tri giác đó là nhập được Phật tánh của mình. Nếu nhập được Phật tánh của mình thì g?i là Phật chứ gì! Chúng ta cứ mong thành Phật được ngồi trên tòa sen có hào quang rực rỡ, ông Phật đó là ông Phật gì? Ông Phật đó là ông Phật sinh tử, hoặc là báo thân, hoặc là hóa thân. Phật Pháp thân thì không có hình tướng.

Như vậy chúng ta có tu sẽ được kết quả rất cụ thể, còn ngư?i không biết tu hết nghĩ chuyện này đến nghĩ chuyện n? liên miên. Trong khi cái biết thầm lặng luôn ở bên mình thì lại không hay, không nhớ tới. Do không nhận được cái hằng tri hằng giác thầm lặng ấy, nên chỉ nghĩ hơn nghĩ thua, nghĩ phải nghĩ quấy, cho đó là tâm. Chấp giữ khư khư thân sinh diệt và tâm sinh diệt là mình thì trách gì không đi trong luân hồi muôn kiếp sao được. Bởi cho cái sinh diệt là mình nên vừa mất cái sinh diệt này li?n ôm cái sinh diệt khác, cứ liên miên như vậy, nên đi trong luân hồi vô số kiếp.

Nếu bây gi? biết rõ thân này là vô thư?ng sinh diệt, tâm phân biệt hơn thua phải quấy cũng vô thư?ng sinh diệt; chỉ có cái hằng tri hằng giác, không hình không tướng đó mới thật là mình. Cái đó có bị lửa đốt cháy không? Không. Vì vậy nên nói hoa sen trong lò lửa.

Nói thân vô thư?ng vì thân bị lửa vô thư?ng thiêu đốt, cháy mòn dần. Thí dụ như một cây củi tươi, đút vô lò lửa. Ban đầu củi tươi cháy chậm, lần lần củi khô cháy nhanh hơn, cuối cùng nó bắt cháy hết. Cũng như vậy, hồi ta sinh ra đến lớn lên năm mư?i tuổi, đầu tóc xanh. Năm tháng chất chồng, lửa vô thư?ng đốt riết bây gi? đầu bạc trắng. Hồi xưa mặt mày no đầy, bây gi? bắt đầu nhăn nheo. Nó hiện tướng khô đó, khô rồi thì tới cháy rụi. Rõ ràng chúng ta mang thân vô thư?ng, bị lửa vô thư?ng đốt cháy. Có khi nó cháy gấp, có khi nó cháy muộn, nhưng nhất định phải cháy.

Song trong cái vô thư?ng đó, ngầm có một cái chân thư?ng, tức là cái không có hình tướng, hằng giác hằng tri. Không hình tướng nên đâu bị vô thư?ng, hằng giác hằng tri nên đâu phải là không. Trong nhà Phật nói chỗ đó "không phải có, không phải không" (phi hữu, phi vô). Bởi vì nó không phải có theo hình tướng vô thư?ng, không phải không vì nó hằng giác hằng tri.

Trên đư?ng tu chúng ta nghiệm, nhận kỹ mới thấy, từng phút từng giây chúng ta đang tiến chứ không phải là vô ích. Nhưng vì lâu nay không ai giảng trạch cho mình biết, cứ cho rằng ngồi thi?n phải yên, phải lặng; mà sao mình ngồi v?ng tưởng hoài, chưa yên chưa lặng nên coi như mình tu chưa có kết quả. Năm năm, mư?i năm nhìn lại thấy cũng còn v?ng tưởng, bèn than: "Ôi, mư?i năm rồi mà tu vẫn không có kết quả gì!", nên thối Bồ đ? tâm.

Nếu quý vị ngồi thi?n từ đầu gi? đến cuối gi?, chịu khó để ý ngày nay nghĩ mư?i lần, ngày mai còn chín lần, ngày khác còn tám lần... Như vậy là đã thấy bước tiến của mình. Niệm khởi và vô thư?ng là điên đảo. Qua những cái đó chúng ta có những phút giây sống với cái chơn thư?ng. Từ niệm điên đảo mà thức tỉnh, chúng ta sống lại với cái bình lặng vô thượng chánh giác. Như vậy là mình có giác, chứ đâu phải hoàn toàn mê.

Giả sử chúng ta còn v?ng tưởng mà ông chủ vẫn hiện ti?n hoài thì có thiệt thòi gì đâu. Mỗi niệm dấy lên ông chủ thấy quở nó, nó li?n mất. Lát sau nó dấy lên niệm khác, ông chủ thấy lại quở nó, nó li?n mất. Cứ như vậy, trong nhà có khách bước vô, chủ chào h?i, xong khách bước ra. ?ến ngư?i khác bước vô, chủ cũng chào h?i... Cả ngày khách tới lui tấp nập, nhưng ông chủ vẫn có mặt để chào h?i khách thì có thiệt thòi gì đâu! Chỉ sợ không có ông chủ, khách vô làm quy?n ở trong nhà thì mới nguy. Chứ còn trong nhà có chủ, khách bước vô, chủ chào rồi đưa ra. Như vậy ông chủ có thiếu vắng lúc nào đâu?

Vậy mà nhi?u ngư?i than thở hoài, "tu lâu mà không có kết quả", vì quên ông chủ của chính mình. Nên biết gi? ngồi thi?n không phải thiệt thòi, mà chẳng những gi? ngồi thi?n thôi, cho tới gi? đi tưới hoa, nhổ c?, nấu cơm, lặt rau v.v... quý vị cũng biết rõ từng niệm khởi. ?ó là quý vị không thiếu ông chủ. Ông chủ vừa thấy dấy nghĩ li?n đuổi đi, như vậy có gì mất mát đâu? Nếu gi? nào cũng có ông chủ, tức là gi? nào mình cũng có ông Phật. Tuy tu chưa thành Phật, mà lúc nào cũng có Phật hộ cho mình. ?ó là Phật luôn luôn gia hộ cho mình không bị mấy đứa phàm tục chen vô.

Ngược lại cứ dong ruổi, thả trâu chạy cùng đư?ng cùng xá, chi?u lại thắp hương cầu Phật phù hộ cho con, mà không chịu nhận ông Phật thư?ng trực gia hộ bên mình. ?ó là lối tu quên gốc chạy theo ng?n ngành. Cái gốc đó không xa, ở gần bên mình. Nên chúng ta thư?ng hay nói tu là cốt trở v? cố hương. Cố hương ở đâu? Nếu nghĩ cố hương cách đây chừng năm trăm hay một ngàn cây số là sai lầm. Chúng ta phải nhớ cố hương ở ngay dưới gót chân mình chứ không ở đâu xa hết. Chúng ta đang đứng trên cố hương mà quên mình đang đứng trên cố hương, cứ nhìn đằng này đằng kia kiếm tìm cố hương. ?ang đứng trên đất cố hương, mà cứ nhìn ra ngoài nên nói quê hương xa mù, không biết ở đâu.

Như vậy mới thấy chúng ta hết sức điên đảo. Cái thật hiện ti?n lại quên, chỉ đuổi theo cái tưởng tượng, cái mình ước mơ. Bây gi? muốn trở v? cố hương, chúng ta phải làm sao? Chúng ta phải chịu khó nhìn xuống chân mình thì thấy chớ gì. Vì muốn cho quý vị thấy cố hương nên tôi mới khuyên mỗi khuya mỗi tối, quý vị ngồi nhòm xuống một chút. ?ừng nhìn đi xa, nhìn xa thì quên bẳng quê mình. Nhìn xuống để thấy mình đang ngồi, đang đứng tại quê hương cũ của mình. ?ó là chúng ta tỉnh, chúng ta giác. Còn nếu quên, chạy đi tìm đầu này góc n? là chúng ta mê. Quên là mê. Mê cố hương hiện ti?n nên chạy tìm nơi n? nơi kia. Tất cả chúng tu hành là quay lại, nhận thẳng nơi mình, chứ không có ở đâu xa.

Trở lại đ? tài tôi nêu ở trước là con ngỗng chúa chỉ uống sữa chừa nước. Chỗ rõ ràng thư?ng biết không dấy niệm là sữa. Niệm khởi sinh diệt là nước. Nếu chúng ta ngồi thi?n hoặc đi lại, mà cứ nhìn nhận cái rõ ràng thư?ng biết, không chạy theo cảnh bên ngoài, g?i là biết uống sữa chừa nước lại. ?ó, chúng ta đang làm một công tác l?c lừa, cái gì không phải thật mình thì loại ra; còn ông chủ thật thì mình nhận và sống với ông chủ. ?ó chính là công phu tu của mình. Nếu một gi? không có v?ng tưởng, hằng tri hằng giác, thì gi? đó g?i là gi? Niết-bàn.

Như vậy ngay nơi thân phàm tục này cũng vẫn có Niết-bàn. Nhưng Niết-bàn đó chưa tr?n vẹn, chỉ là Niết-bàn từng chặng, từng khoảng thôi. Lát thì sinh tử, lát thì Niết-bàn, còn chập ch?n chứ chưa hoàn tất Niết-bàn. Chừng nào như Tổ Huệ Khả, m?i duyên đ?u sạch, không còn một niệm nào nữa, lúc đó chúng ta vẫn sống, vẫn đi lại, m?i công tác chúng ta vẫn làm mà tâm hằng giác, hằng thanh tịnh, đó là Hữu dư y Niết-bàn. Như vậy Niết-bàn xa không? Kiếm ở đâu? Chúng ta có quy?n được Niết-bàn không? Có ai không có quy?n đó không?

Lâu nay chúng ta cứ nghĩ Phật, Bồ-tát mới có Niết-bàn, còn mình là phàm phu ngu si nên vô phần. Bởi vì chúng ta cứ ngỡ Niết-bàn chỉ có, khi tu đến hoàn toàn viên mãn. Chúng ta biết mình có nhân Niết-bàn rồi, thì quả Niết-bàn sớm chầy gì cũng sẽ được. Như vậy ai cũng có khả năng, ai cũng có thể tu được quả Niết-bàn. Nên khi tôi thấy rõ việc này rồi, tôi cư?i vì hồi xưa đến gi? chúng ta cứ nghĩ rằng sữa với nước đã hòa rồi thì không tài nào l?c được, phải không? Nhưng bây gi? có thể l?c được thì mình là ngỗng chúa rồi. Ngỗng chúa này đang uống sữa l?c nước, chứ không phải đã uống xong.

Như vậy quý vị cũng đang tập làm ngỗng chúa đó, chứ đâu phải chuyện thư?ng. Khi niệm khởi là sanh tử, khi lặng lẽ hằng tri là vô sanh. Sanh tử với vô sanh ở cạnh bên, một gi? ngồi thi?n ít ra cũng được phân nửa th?i gian của vô sanh. Như vậy có buổi nào quý vị không có Niết-bàn đâu. Ngày nào cũng có Niết-bàn nhưng nhi?u ít vậy thôi. Do đó trên đư?ng tu không có chuyện luống công vô ích mà chỉ vì chúng ta không nhận ra.

Tôi nhắc lại câu h?i của ngài Thạch Cựu: Bồ-tát ?ịa Tạng tay cầm viên ng?c để làm gì? Bởi vì chúng ta cứ nghĩ Bồ-tát ?ịa Tạng mới có viên ng?c, còn mình vô phần. Cho nên Ngài đặt câu h?i lại để cho chúng ta tỉnh, biết rằng mình cũng có ng?c. Chư Bồ-tát có Niết-bàn, mình cũng có Niết-bàn, chứ không phải mình vô phần. Chỉ vì mình không khéo, không nhận rồi cảm thấy vô phần. Vô phần là tại có của mà không dám nhận, nên thành kẻ cùng tử lang thang. Nếu nhận ra có ng?c báu đầy kho thì mình là con trưởng giả, là phú gia rồi. Một bên có mà quên thì thành cùng tử, một bên có mà nhớ thì thành trưởng giả.

Bây gi? quý vị ưng làm gì? Ưng làm cùng tử lang thang hay làm trưởng giả? Chúng ta hiện gi? chắc cũng thấy mình là con trưởng giả, có nhi?u của chôn cất kỹ, chỉ tại chưa bới lên thôi. Mai kia bới lên mình cũng sẽ là trưởng giả, chứ không nghèo nàn như ngư?i ta tưởng nữa. ? nghĩa này rất rõ ràng.

Tôi nói câu chuyện con ngỗng chúa biết uống sữa chừa nước lại để giúp quý vị có thêm kinh nghiệm trong việc tu hành. Mong rằng tất cả sẽ là những con ngỗng chúa biết uống sữa chừa nước lại như thế.

-ooOoo-

vietpbc
07-15-2005, 08:11 PM
KINH !MÔ PHẬT!