View Full Version : Truyện ngắn tình yêu ( sưu tầm )
cohangxomcali
05-15-2009, 04:01 AM
Tình yêu xuất phát từ trái tim
Những hành khách trên xe buýt nhìn một cách thông cảm một người phụ nữ trẻ xinh đẹp với một chiếc gậy màu trắng làm vật chỉ đường. Cô ấy trả tiền vé rồi dùng bàn tay chạm vào từng dãy ghế để tìm chỗ ngồi. Sau đó cô ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi và tựa chiếc gậy vào thành ghế.
Ðã một năm trôi qua kể từ ngày Susan, tên người thiếu phụ, trở nên mù lòa. Một sự chẩn đoán sai lầm trong y học đã cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô, đưa cô vào thế giới của đêm tối, giận dữ, thất vọng và tự ti. Tất cả cô đều trông chờ vào Mark, người chồng yêu quý của mình.Mark làm việc ở hãng hàng không quốc gia. Anh yêu vợ chân thành. Khi nhìn thấy nàng chìm dần trong sự ủ rũ và tuyệt vọng, anh rất đau lòng và quyết định giúp nàng trở nên tự tin và độc lập. Cuối cùng Susan cũng sẵn lòng trở lại làm việc, nhưng làm cách nào để nàng đến được sở làm? Nàng vẫn thường đi xe buýt nhưng bây giờ việc đi lại trên đường một mình khiến nàng rất hoảng sợ. Mark sẵn lòng đưa vợ đến sở làm mỗi ngày mặc dù nơi họ làm việc rất xa nhau. Lúc đầu điều ấy cũng an ủi được những nỗi đau mà Susan phải gánh chịu cũng như khiến Mark cảm thấy mình không là người vô dụng. Về sau, Mark thấy mình cần phải sắp xếp lại mọi thứ và anh nhận thấy Susan phải đi xe buýt trở lại, không thể suốt ngày nàng cứ dựa dẫm vào anh. Anh muốn vợ phải độc lập và tự tin như ngày xưa. Ðiều này đã khiến Susan giận dữ như thế nào và nàng cho rằng Mark đang dần bỏ rơi mình. Nàng đã khóc thật nhiều. Trái tim Mark đau nhói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng nhưng anh muốn nàng phải cứng rắn hơn, phải chấp nhận hoàn cảnh mà vẫn vui sống. Một vài ngày đầu, Mark dạy nàng cách bước lên xe buýt và sử dụng những giác quan khác để thích nghi với điều kiện sống hiện tại. Ðiều đó càng làm Susan cảm thấy khổ sở. Nàng luôn cảm thấy mình vô dụng và bị bỏ rơi khi phải một mình đối diện với thế giới hỗn độn bên ngoài mà không có sự che chở của người chồng thương yêu.
Mọi việc ban đầu rất khó khăn cho Susan nhưng cô cũng dần quen và thích nghi được. Một buổi sáng nọ, Susan vẫn đi làm như mọi khi và lúc cô đưa tiền vé, người tài xế nói: "Tôi cảm thấy ganh tị với cô đấy". Susan không chắc người tài xế đang nói với mình. Có ai trên đời này lại đi ganh tị với một người luôn phải chật vật với cuộc sống không như những người bình thường khác. Cô hỏi một cách tò mò: "Ông đang nói chuyện với tôi ư? Tại sao ông lại ganh tị ?".Người tài xế trả lời: "Chắc cô cảm thấy rất hạnh phúc khi người khác quan tâm chăm sóc nhiều đến như thế". Susan lắc đầu: "Tôi không hiểu ý ông". "Ôi, cô không biết à? Cứ mỗi sáng, tôt thấy một người đàn ông rất đẹp trai đứng ở góc đường nhìn cô xuống xe buýt và băng qua đường. Anh ta đứng đó để chắc chắn rằng cô qua đường một cách an toàn và chỉ lái xe đi khi bóng cô khuất nơi văn phòng làm việc. Anh ta vẫn thường nhìn cô một cách trìu mến và mỉm cười với cô. Cô thật là một người phụ nữ may mắn".
Tình yêu không là một đồ vật để bạn có thể nhìn hoặc cầm nắm mà phải được cảm nhận bằng trái tim. Ðôi khi sự yêu thương vô điều kiện không thể hiện ra bên ngoài nhưng nó lại nồng nàn và sâu lắng hơn bao giờ hết.
cohangxomcali
05-15-2009, 04:21 AM
Đoạn cuối một câu chuyện
Ba tôi là một người đẹp trai và rất có duyên. Ông có một vẻ khôi hài tưởng như hời hợt nhưng nếu hiểu ông thật nhiều, người đối diện sẽ nhận ra sự sâu sắc trong mỗi câu đùa bỡn đó. Ba tôi rất đào hoa. Nếu trong đời tôi mà gặp được một người như ông, tôi sẽ yêu ngay không do dự. Nhưng ba khá khó hiểu và hay làm tôi sợ mỗi khi ông buồn vì bị mẹ chì chiết. Ba tôi theo đạo công giáo, ngày xưa khi lấy ba tôi mẹ cũng phải theo đạo, nhưng sau đám cưới không bao lâu bà không thèm đi nhà thờ nữa. Còn ba, thỉnh thoảng tôi thấy ông trở về từ nhà thờ vào sáng chủ nhật, mắt buồn vô hồn ngân ngấn nước. Ba nói ông vừa xưng tội. Tôi chưa thấy ba có lỗi với ai, ngay cả một con côn trùng nhỏ nhoi ông cũng không nỡ giết. Ông tốt bụng đến mức hay bị lợi dụng. Vậy tại sao ông cứ hay xưng tội. Hay là ông có lỗi với mẹ vì chỉ có mẹ là không bao giờ hài lòng với ông?
Mẹ không xứng với ba nếu xét về ngoại hình. Mẹ không xấu, thậm chí nếu nhìn kỹ sẽ thấy mẹ rất có nét. Nhưng có thể vì lúc nào mẹ cũng cau có còn ba thì tươi cười nên trông mẹ rất khó coi bên cạnh ba. Mẹ hay nói "Tao đã từng yêu ổng" nhưng ba thì chưa bao giờ nói gì về tình yêu của hai người. Tuy đào hoa nhưng chưa bao giờ ba phản bội mẹ. Năm tôi 19 tuổi, khi vào năm nhất đại học tôi phải lòng ngưoiừ thầy trẻ của mình. Thầy khá đẹp trai nhưng chưa đẹp bằng ba tôi. Lần đầu tiên biết yêu tôi khó giấu những cảm xúc của mình, về nhà tôi hay nhắc đến thầy, nhắc nhiều đến nỗi ba tôi nhận ra và nhìn tôi nhẹ nhàng hỏi "Yêu rồi sao?". Ánh mắt ba rất lạ lùng. Vừa khích lệ nhưng cũng vừa răn đe. Rồi ba nói tiếp "Con gái rồi sẽ hiểu ba!". Nhưng tôi chẳng hiểu gì sất và còn đang bận tâm đến mối tình đầu của mình. Cho tới hôm nay, khi tôi đã kịp yêu thêm hai người nữa mà vẫn chưa đi tới hôn nhân thì tôi phát hiện ra ngăn tủ bí mật của ba.
Những tấm hình đen trắng ba tôi đã chụp từ lâu được xếp kỹ lưỡng trong những phong bì ngả vàng. Bên ngoài mỗi phong bì được viết chủ đề của tập ảnh và các mốc thời gian. Hình lúc ba còn trẻ đẹp trai quá sức tưởng tưởng nhưng chưa bao giờ ba đêm khoe với tôi. Thậm chí tôi nghĩ mẹ cũng không biết gì. Hồi đi học ở đại học văn khoa Sài Gòn ba có khuôn mặt thật ngây thơ với đôi mắt đen trong sáng, lúc tham gia vào ban nhạc trẻ "Sur le Mont" chuyên hát nhạc Pháp thì ba "bày đặt" để tóc hippy hơi dài, nhìn có vẻ quậy nhưng mặt vẫn hiền queo. Và mỗi xấp hình gợi cho tôi nhiều tò mò khi đọc thấy dòng chư bên ngoài phong bì "Những ngày tháng đẹp". Đây rồi, thì ra là hình ba chụp với một cô gái xinh xắn, khuôn mặt trái xoan và đôi mắt tròn đen cũng to như mắt của ba.
Trong ngăn kéo bí mật, ngoài mấy xấp hình ra, tôi còn tìm thấy mấy tấm thiệp chúc sinh nhật ba của một người bạn tên Lan và bất ngờ thấy cả một lá thư mà ngoài phong bì không có tên người gởi cũng như người nhận. Thư viết bằng mực xanh, nét chữ nghiên đều rất nữ tính. Thư cũng không đề ngày nhưng tôi thấy nét chữ của ba đề bên trên "nhận được ngày...". Tôi bắt đầu đọc...
"Duy nhớ,
Trong đời Lan, Lan đã nhận được nhiều bức thư thổ lộ của các chàng trai. Nhưng Lan không ngờ là có lúc tới phiên Lan, Lan cũng làm cái việc "vạch áo cho người xem lưng".
Lan không xác định được từ khi nào, Lan đã phải lòng Duy. Và kể từ ngày đó, Lan luôn luôn khổ sở và day dứt. Lan không quan tâm Duy có tình cảm với Lan hay không, Lan không có ý mong chờ Duy nói gì đó với mình. Vì Lan thích làm người chủ động. Và người thích chủ động đó, cho tới ngày hôm nay mới dám thổ lộ lòng mình một cách chân thành nhất vì người ta có nỗi khổ tâm riêng. Khi Lan biết mình có tình cảm với Duy thì Lan đã có anh Minh rồi. Điều này xảy ra trước khi anh Minh đi khá lâu. Và khi anh Minh đi du học xa, Lan không còn gặp ảnh thường xuyên nữa thì Lan ngạc nhiên thấy mình không nhớ đến ảnh. Mà người Lan thấy hằng đêm trong những giấc mơ, làm Lan thao thức, nghĩ ngợi lại là Duy. Lan thấy có lỗi với anh Minh, nhưng nếu người ta có quyền sống thật với lòng mình và có thể hiểu được vì sao mình lại xử sự như vậy thì cuộc đời đỡ rắc rối hơn rất nhiều.
Lan có thể gọi tên tình cảm của mình dành cho Duy. Đó là tình yêu, trong sáng và chân thành. Lan hy vọng Duy không cười Lan vì Lan là con gái mà lại đi bước đầu tiên. Duy không săn sóc, không chiều chuộng Lan, thậm chí sinh nhật Lan cũng không nhớ. Nhiều lúc Duy chững chạc và sâu sắc, rất người lớn làm Lan kính trọng. Nhưng đôi khi Duy lại hời hợt và mất phương hướng, trẻ con quá làm Lan tổn thương.
Sở dĩ Lanmuốn Duy biết Lan yêu Duy là vì Lan hy vọng Duy sẽ nghĩ khác đi về cuộc đời này. Duy sẽ sống có ý chí hơn và tích cực hơn. Duy đừng xem trọng những vấn đề tài chính hơn tình cảm con người. Duy có đủ điều kiện xây dựng một gia đình hạnh phúc, Duy chỉ thiếu một tham vọng tiến thân và thừa những ý nghĩ tiêu cực.
Lan biết mình không dễ dàng yêu ai. Vì vậy một khi Lan đã yêu Duy thì cũng có nghĩa là Duy xứng đáng. Xin Duy đừng cho là Lan kiêu ngạo, mà Duy có nghĩ vậy cũng không sao.
Còn vài ngày nữa anh Minh về. Rồi Lan sẽ tiếp tục làm người yêu của ảnh hay ảnh sẽ không chịu đựng nổi khi biết là trong tim Lan đã có thêm hình bóng của một người con trai khác. Sau khi đọc xong thư này, vì một lý do nào đó, chắc Duy sẽ tránh mặt Lan. Lá thư này chỉ để Duy hiểu Lan hơn, vậy thôi. Lan khôgn đòi Duy phải có tình cảm phản hồi đâu, đừng lo!
Lan"
Cô Lan này đúng là một người đặc biệt, vừa sắc sảo vừa bộc trực, vừa kiêu kỳ vừa khiêm tốn. Tôi tò mò muốn biết số phận cô sau này, cô sẽ lấy "anh Minh"? Còn ba tôi, sao một cô gái tuyệt vời như cô Lan mà ông không cố gắng dành lấy để rồi cưới mẹ tôi mà sống không hạnh phúc?
Ngày mai ba sẽ đi công tác ở châu Âu về. Chùm chìa khoá ba giao cho tôi để vào côgn ty dọn dẹp phòng làm việc đã giúp tôi vô tình phát hiện ra ngăn tủ bí mật. Hẳn ba đã trân trọng những kỷ niệm của mình nhiều lắm nên mới không muốn chia sẻ với ai. Nhưng tôi cũng nóng lòng muốn nghe ba tâm sự. Dù gì tôi cũng lớn rồi, và tự nhiên tôi có cảm tình với cô Lan quá.
Ba về. Tôi nhìn lại ba. Ba đã thay đổi khá nhiều so với thời những tấm hình trong ngăn tủ. Mắt ba không còn vẻ hiền lành của một chàng trai mới lớn. Nhưng mắt ba vẫn còn buồn và nụ cười vẫn còn tươi. Đến bây giờ tôi mới nhận ra ba mình có một vẻ đẹp mâu thuẫn như cá tính của ông: vừa chững chạc và sâu sắc nhưng đôi khi lại hời hợt và mất phương hướng. Tôi đưa trả chùm chìa khoá cho ba:
- Con đã dọn dẹp. Sao những lần đi công tác trước ba không bắt con dọn phòng giùm luôn? Bề bộn lắm!
- Đọc hết rồi chứ?
Tôi không biết ba muốn nói gì. Giọng ba trầm, mắt ba sâu, miện ba mỉm lại. Dù đã già ba vẫn còn rất đẹp trai. Thì ra ba cố tình cho tôi phát hiện ra ngăn kéo bí mật. Đã tới lúc ba muốn chia sẻ với tôi? Ba nhìn tôi dịu dàng và rồi tôi cũng thú nhận: "Đọc hết!". Không cần rào trước đón sau, ba vô đề ngay như đã chờ đợi ngày được tâm sự với con gái lâu lắm rồi:
- Lan và ba học chung lớp ở ĐH và cùng tham gia vào ban nhạc của khoa. Đó là mối tình duy nhất của cuộc đời ba. Nhưng ba đã không đủ can đảm để dành lấy nó. Con đã yêu và thất bại nhiều lần, nhưng có thể con chưa hiểu tình yuêu là gì. Con chưa từng biết đến một mối tình lớn làm người ta suốt đời khắc khoải. Hôm nay ba muốn nói hết cho con nghe, con sẽ hiểu chuyện ba mẹ hơn và biết đâu con sẽ thành công hơn trong tình yêu sau này. Đừng ngắt lời ba.
Ba mở ngăn tủ lấy xấp hình chụp với cô Lan ra xem qua một lần nữa, rồi ba giở lá thư úa vàng ra, tay run run xúc động.
- Lan đã yêu ba biết nhường nào, thậm chí Lan có thể bỏ tất cả để đến với ba. Nhưng ba không dám. Bao nhiêu năm qua ba tự hỏi vậy mình có yêu Lan nhiều như Lan đã yêu ba không? Nếu yêu sao ba còn để mặc cảm, sự xấu hổ và hèn nhát chi phối khiến ba đã chạy trốn Lan. Ba và Lan học chung lớp nhưng khi Lan có anh Minh rồi thì hai người mới có dịp hiểu nhau hơn lúc cùng tham gia vào ban nhạc "Sur le Mont". Thật ra tình yêu không phân biệt kẻ đến trước người đến sau. Nhưng ba lúc đó là một thằng sinh viên nghèo học xa nhà, rồi ra trường cũng không có sự nghiệp cho ra hồn mà chỉ là một tên thư ký cho hãng bia của Pháp. Còn Lan vừa học giỏi vừa xinh đẹp lại tháo vát nên làm trong một lãnh sự quán. Anh Minh của Lan còn xuất sắc hơn, nhà lại có quyền thế, gìau lắm. Đặc biệt ba biết anh ta yêu Lan vô cùng và theo đuổi Lan hơn một năm trời mới được Lan chấp nhận. Con coi làm sao ba không có mặc cảm cho được.
Ba ngừng lại, mắt ba mở to thất thần như hối tiếc một điều tốt đẹp mình đã vô tình đánh mất.
- Khi Lan đưa cho ba lá thư này, Lan nói "Đọc đi!" - Ba lắc đầy cười - Lan lúc nào cũng nói những câu ra lệnh với ba, nhưng lần đó nói xong Lan vụt chạy vào nhà. Và ba đã không gặp lại Lan ròng rã 30 năm qua. Ba ngỡ ngàng cầm lá thư trong tay, không ngờ được. Chăc con có thể tưởng tượng ba xúc động thế nào khi đọc những dòng chữ bộc bạch lòng mình của Lan. Ba đã khóc nức nở như một đứa trẻ, vì hạnh phúc, vì tủi thân, vì bối rối. Ba đọc đến thuộc lòng, nhắm mắt cũng hình dung được nét chữ của Lan. Ba muốn gọi điện cho Lan gặp nhau nói hết mọi chuyện nhưng không đủ can đẩm. Ba tự cấm mình không được nhớ đến Lan và ba dãd tránh mặt Lan như Lan dự đoán,. Ba tự thuyết phục mình "Yêu là phải hy sinh", Lan không thể nào hạnh phúc được với một người như ba. Nói yêu Lan làm gì khi mà ba không đủ sức lo cho Lan một cuộc sống tương đối. Còn với anh Mnh, Lan sẽ có tất cả. Anh ta vừa có tài lại vừa có đức. Rồi Lan sẽ quên ba và lại tìm được sự đồng điệu với anh Minh sau thời gian xa nhau. Sau đó một năm Lan lấy chồng, ba cũng không đến dự vì lúc đó thật ra ba đang làm việc trên một chiếc tàu du lịch đi vòng quanh thế giới. Ba đã đổi việc làm để được ra đi, để trốn chạy đất Sài Gòn nhiều kỷ niệm. Con biết Lan lấy ai không?
- Anh Minh chứ còn ai vô đây nữa!
- Không, anh ta cũng không có cái diễm phúc đó! - Ba cười, buồn đến mức tôi muốn bật khóc - Ba đã tự lừa dối mình. Trong thư Lan có nói là không nhớ gì đến anh Minh mà chỉ nghĩ đến ba. Vậy mà ba vẫn cố thuyết phục mình, Lan rồi sẽ hạnh phúc với anh ta. Sau khi anh Minh về ít lâu, chỉ chừng một tháng là Lan xin đi du lịch sang Pháp. Ba nghĩ Lan cũng muốn trốn chạy, trốn anh Minh và trốn tất cả những gì làm anh khổ sở. Rồi qua bạn bè chung của hai người, ba biết tin Lan làm đám cưới với một kiến trúc sư người Pháp và sang định cư luôn ở quê chồng. Lan vẫn liên lạc với bạn bè trong nhóm trừ ba Lan chắc là buồn và giận ba lắm. Khi nghe Lan lấy một người nước ngoài trong thời gian ngắn như vậy ba suy nghĩ rất nhiều. Ba chắc Lan khó có hạnh phúc với một cuộc hôn nhân như vậy. Ba muốn viết thư cho Lan nhưng tồi lại thấy mình không xứng đáng. Và ba đã cố gắng vươn lên như Lan hằng mong mỏi. Ngày xưa ba không bao giờ nghĩ mình có thể trờ thành một thương nhân vì tánh ba dễ mủi lòng và sống thiên về tình cảm. Nhưng có lẽ vì không muốn cứ mãi là một người đàn ông yếu hèn mà ba dã cố gắng và thành công với việc kinh doanh.
Ba ngừng lại, nhìn căn phòng làm việc sang trọng của mình và mỉm cười chua chát:
- Ba đã từng xem trọng vật chất khi ba còn quá khó khăn, đến khi tiền bạc quá nhiều ba mới hiểu tình cảm mới là điều đáng quí và khó tìm. Lúc trước ba không dám lấy ai và nghĩ cũng không ai muốn lấy ba. Nhưng sau khi Lan lấy chồng được bốn năm, bà nội hối ba lập gia đình vì sự nghiệp của ba đã khá vững chắc rồi. Ba lấy mẹ con như một sự sắp đặt, ba biết trước mình sẽ không thể nào hạnh phúc, vậy mà ba vẫn chấp nhận cưới. Ba có tội với mẹ con. Sau khi con ra đời ba mới giật mình vì đã tạo ra một con người không bằng tình yêu. Ba có tội với con. Ba không muốn lặp lại lỗi lầm này với một đứa con nữa nên mẹ con căm ghét ba. Ba muốn trả lại tự do cho mẹ nhưng bà từ chối.
- Con hiểu mẹ - Tôi lên tiếng - và con cũng hiểu ba.
- Con chưa hiểu ba đâu, chính ba còn không hiểu nổi ba nữa là! - Ba lại cười buồn
- Câu chuyện chưa kết thúc. Ba tình cờ gặp lại anh Minh sau 23 năm Lan lấy chồng. Con không tin được đâu, anh ta không lấy vợ. Anh nói với ba "anh đã cho Lan hết tình yêu của mình nên anh không thể nào yêu ai khác". Ba thấy mình cũng có tội với anh.
- Cô Lan này có phước thiệt! - tôi buột miệng - ai cũng yêu cô ta đến trọn đời.
- Đã rất nhiều lần ba muốn gặp lại Lan khi đi công tác sang Pháp nhưng ba sợ. Hai lần rồi ba cầm địa chỉ Lan, đáp xe lửa rồi taxi đến trước căn nhà Lan ở nhưng ba không dám xuống xe. Ba lúc đó đã 46 và 50 tuổi mà vẫn còn nguyên sự rụt rè cả thẹn ngày nào. Nhưng lần đi công tác này ba quyết định phải gặp cho được Lan để về kể cho con nghe đoạn cuối của câu chuyện
Tôi mở to mắt lắng nghe đoạn gay cấn nhất của một câu chuyện tình 30 năm sau
- Cô Lan có đẹp không? Cô sống hạnh phúc không?
- Ba không gặp được Lan
- Sao??
- Trước khi đến nhà ba quyết định gọi điện thoại. Ba nhận ra ngay giọng Lan, Lan cũng nhận ra ba "Duy hả? Có chuyện gì không? Sao lâu quá không gặp?" - Ba lắc đầu cười - Tánh tình không thay đổi!!" "Lan biết thế nào cũng có ngày Duy tìm Lan nhưng không ngờ lâu dữ vậy. Lan viết sẵn di chúc để lại một cái hộp cho Duy rồi". Ba đề nghị gặp mặt nhưng Lan từ chối. "Thôi! Bây giờ Duy già rồi, nhăn nheo , bệ vệ, xấu thấy mồ còn để Lan thấy làm chi. Duy đang ở đâu để Lan cho người đem quà đến. Bao nhiêu năm qua không liên lạc , nhưng giờ đã nói chuyện với nhau rồi thì sau này Lan sẽ viết thư". Ba nài nỉ bao nhiêu Lan cũng không chịu, cứ nói không muốn thấy ba đã già. Hai mươi phút sau cú điện thoâị đó, một chàng tây lai đẹp trai đem đến cho ba cái hộp, nói tiếng Việt rất giỏi. "Con là Michel Mih Duy mẹ con gởi bác hộp này. Con đã qua Việt Nam nhiều lần. Con đã từng cho xe chạy đến trước nhà bác ở Việt Nam theo lời mẹ con biểu để "thám thính" - cậu ta cười lém lỉnh - con phải ngồi trong xe rình bác gái để về nói lại là mẹ con đẹp hơn vợ bác. Sau này về làm ăn con sẽ đến nhà bác chơi, mẹ con xúi phải "cưa" con gái bác!"
Ba tôi bật cười lớn, cười sặc sụa. Khi ba nguôi cơn cười, tôi thấy trong mắt ba có nước. Ba mở va li lấy ra một hộp giấy và cho tôi xem những tấm thiệp sinh nhật. Mỗi năm người đàn bà đó đã viết cho ba tôi một tấm thiệp nhưng bà đã không bao giờ gởi. Còn ba tôi, ba nói: "Cho đến giờ ba cũng không nhớ được ngày sinh nhật của Lan".
Trong cuộc đời những chuyện như thế không phải ít. Mấy ai trong cuộc đời chọn được một kết cuộc hợp lý cho mình? Mấy ai đủ dũng cảm để gạt đi những con mắt người đời để mà sống cho riêng mình? Thế nên đừng trách sao con người luôn nuối tiếc khi nhìn lại quá khứ
cohangxomcali
05-17-2009, 02:50 AM
Tình Qua Net
Hôm nay tìm được câu chuyện này cũng khá hay mà buồn khi nói về tình yêu qua mạng. Họ yêu nhau chân thành nhưng đến phút cuối chỉ vì cả 2 mặc cảm cho bản thân mình nên họ đã phải ra đi trong nước mắt. Ở đó cả 2 đều thấy mình có lỗi vì đã không nói thật với nhau ngay từ đầu, giờ đây mỗi người 1 nơi nhưng những kỉ niệm của họ sẽ mãi không bao giờ phai......
Chúng tôi quen nhau cũng khá lâu, thư đi thư về, thư qua thư lại, những đổi trao gần như là xói mòn vào tận tâm tư của mỗi chúng tôi. Còn gì mà chúng tôi không tỏ rõ cho nhau nghe đâu, từ chuyện lớn đến việc nhỏ, nhất nhất buồn vui gì cũng nói ngay, chỉ sợ ngày mai rồi sẽ không nói được vậy.
Và bây giờ, sau mấy năm tìm hiểu, chúng tôi quyết định gặp mặt nhau.
Hôm nay, trước giờ đến chỗ hẹn, chúng tôi còn gọi cho nhau.
Bên kia đầu dây nói, giọng của Trung Kiên vang lên đầy tự tin:
- Nguyệt Yến, chúng mình đến điểm hẹn nhé.
- Vâng, em đến ngay mà.
- Em nhớ cho anh màu áo để nhận diện.
- Em sẽ mặc áo trắng, trên ngực áo cài hoa hồng đỏ.
- Sao hoa hồng đỏ?
- À, vì em còn mẹ.
- Vậy anh sẽ mặc áo đen và trên ngực áo sẽ cài hoa hồng trắng, vì anh không còn mẹ.
- Đúng như vậy anh Trung Kiên nha.
- OK.
.....
Cách mấy tiếng đồng hồ sau, tại điểm hẹn, Trung Kiên ngồi trong quán cà phê, tay cầm chiếc ảnh nhỏ của Nguyệt Yến xem lại cho có xem, chớ thật ra gương mặt của cô bạn gái Nguyệt Yến đâu còn lạ gì qua tâm não của anh nữa. Một ngày không biết bao nhiêu lần, anh đã ngắm nhìn bạn gái qua tấm ảnh nhỏ lấy ra từ mạng intenet, và có lẽ không thể nào không nhận ra cô bạn gái ngay bây giờ. Qua ảnh, Nguyệt Yến khá đẹp, với mái tóc dài đen mượt, gương mặt trắng mịn thanh tú, đôi mắt thì đẹp làm sao, nhưng với ánh mắt lại buồn da diết. Gương mặt và ánh mắt có thể làm tê dại những ai trong tuổi yêu đương khó tránh khỏi xao xuyến cõi lòng, dù ở hạng tuổi nào.
Đã quá hơn ba mươi phút, vẫn chưa thấy ai mặc áo trắng cài hoa hồng đỏ xuất hiện. Vì Trung Kiên ngồi ở vị trí dễ nhìn người đối diện, nhưng ngược lại khó có ai nhìn thấy anh vì chỗ có lẽ hơi khuất. Mãi ngóng tìm hình dáng người thương sao chẳng thấy, anh lại suy nghĩ miên man và mặc cảm cho thân thể mình, tuổi "hơi quá già" so với người yêu, da lại đen nhánh như người Phi Châu, bàn tay trái co cứng lại không duỗi ra được vì bị tai nạn nghề nghiệp ngày trước, thì làm sao xứng với một người đẹp như Nguyệt Yến? Tội cho em yêu quá đi thôi. Anh như cây thông già cằn cỗi không biết sẽ gục ngã bởi cơn gió giông ngày nào, thì làm sao mà mơ ước cùng em đi trọn hết đoạn đường tình còn lại. Anh quyết định, và vội khoát chiếc áo ca rô vào, luôn thể anh gở bông hoa hồng trắng ra khỏi ngực áo anh. Quá chua sót cho thân phận, anh ngồi nép mình vào tận góc cùng, và chỉ mong cho mình tan biến đi, để khỏi nghe lòng đau nhói vì mặc cảm thân mình quá xấu xa, sẽ gây buồn chán cho người mình yêu.
Anh không đành lòng nhìn thấy em thất vọng, anh không muốn thấy em buồn, anh không muốn thấy gương mặt em gợn nét ưu tư phiền não, em còn quá trẻ, em phải được vui tươi và hạnh phúc, và anh, anh muôn ngàn lần không, anh không được phép làm em đau khổ.
- Hãy tha lỗi cho anh, Nguyệt Yến ơi! Anh không thể, không thể em ơi!
Và anh đau đớn tột cùng dứt khoát rời khỏi ghế, đi nhanh vào cuối phố không nhìn lại phía sau lưng một lần.
Anh đang chạy trốn một tình yêu, một tình yêu thánh thiện chỉ muốn cho người mình yêu tìm được hạnh phúc hoàn hão.
Tạm biệt em yêu !
Tạm biệt Nguyệt Yến.
Mãi mãi tạm biệt người tình internet.
Bao giờ anh nhận được tin em lập gia đình, anh sẽ gởi lời chúc mừng.
Xin chào em.
Anh cúi đầu đi qua con đường dài hun hút, nắng chiều nhạt màu, bóng anh nghiêng ngả đổ.
.....
Cô gái ngồi trên xe lăn, có mái tóc dài đen huyền đối nghịch với gương mặt trắng đẹp của cô. Thỉnh thoảng cô gái liếc nhìn chiếc đồng hồ nhỏ đeo ở cánh tay để trần trắng mịn.
Gương mặt cô gái thoáng buồn, chiếc xe lăn không đến nơi hẹn, mà ngừng lại cách đó khoảng vài chục mét ở một xe nước mía. Uống nước và chuyện trò với cô chủ quán vui tánh:
- Em đẹp quá, chị là phụ nữ mà còn phải mê.
- Chị nói quá, làm em ngượng.
- Nhưng sao em lại...
Cô gái buồn buồn trả lời :
- Lúc nhỏ em bị sốt tê liệt, mặc dù gia đình đã hết lòng cứu chữa.
- Từ đó đến nay, em tiếp tục điều trị ?
- Lúc năm tuổi em không đi lại được, bây giờ có thể lần theo đồ vật trong nhà để đi từng bước, nhưng khi ra ngoài phải xử dụng xe lăn.
- Em đã lập gia đình chưa ?
- Dạ chưa.
- Cũng đâu có gì đáng ngại nếu gặp được người chồng thật sự yêu thương em.
- Chắc em không dám nghĩ tới chuyện đó nữa.
Cô gái là Nguyệt Yến.
Lớn lên trong sự thương yêu của gia đình, nhưng lúc nào cô cũng sầu buồn và luôn mặc cảm cho thân phận tật nguyền của mình. Cô chỉ còn biết tìm vui qua trang thơ văn internet. Rồi một ngày cách đây mấy năm, một lời thư gởi đến cho cô, xin được kết bạn, ôi, sao mà hạnh phúc quá, còn có người làm bạn với một kẻ cô đơn đầy mặc cảm bệnh tật. Xin hãy tha thứ cho em, em đã dối không tiết lộ sự khuyết tật về mình, Và những ngày tháng qua đi trong sự cởi mở, khuyên nhủ nhau chân thành. Đến ngày cả hai như hiểu và thương nhau từ kiếp trước, đã nhận lời sẽ đi đến hôn nhân. Hôm nay là ngày hai người hẹn gặp để trao nhau những toan tính cho mai sau quyết định ngày thật sự sống chung.
Nhưng bây giờ, Nguyệt Yến lại lo sợ, ngày mai biết có còn nguyên vẹn mảnh tình khi anh biết mình khuyết tật như vầy ? Cô thấy tủi hổ cho thân mình. Thân tàn tật làm sao lo tròn trách nhiệm đối với chồng, với con, mà chỉ là gánh nặng cho người mình yêu thôi. Cô mãi ray rức về sự im lặng vì bệnh tật của mình. Đây có phải là sự dối trá đối với người mình yêu không ? Hay chỉ muốn thử thách lòng can đảm của cô với người yêu cô. Nhưng rồi cũng vì mặc cảm một chân mang tật teo cơ, cô quyết định không thể nào chấp nhận để phiền lụy cho người thương, thà cô âm thầm rút lui trước, chứ không để khó xử cho người cô yêu.
- Trung Kiên ơi, anh ơi ! Em dù có vạn khổ nghìn sầu vì phải quyết định xa anh, em cũng không thể để cho anh mang gánh nặng vào đời anh mãi được. Anh phải được hạnh phúc, anh phải gặp một người vợ hoàn toàn về thể chất cũng như về đức hạnh. Em xin rút lại lời hứa ngày nào với anh là chấp nhận làm vợ anh (anh đâu biết em mang tật) Anh hãy cho em xin lỗi anh vậy.
Tạm biệt anh, tam biệt !
Cô vội mặc vào người chiếc áo hoa sặc sỡ những màu, cánh hoa hồng đỏ cũng được cho vào túi áo.
Cô cho chiếc xe lăn đi nhanh. Có tiếng của chị chủ hàng nước mía :
- Còn tiền thối lại, cô ơi.
Nhưng cô không quay lại. Đôi dòng lệ tủi thân phận lăn dài trên đôi má xinh đẹp của cô. Ngày nào được tin anh lập gia đình và sống hạnh phúc bên vợ đẹp con ngoan là ngày đó em sẽ gởi lời chúc mừng đến anh.
Anh hãy hiểu cho em, xin anh hãy quên chuyện tình mình, chuyện tình qua internet.
Trời bỗng đổ cơn mưa giông, cô gái đáng thương cô đơn âm thầm, đi trên chiếc xe lăn dưới cơn mưa bắt đầu nặng hạt.
cohangxomcali
05-17-2009, 02:53 AM
Yêu Online
Vào cái ngày ấy, khi tôi ko còn sức lực
Tôi lang thang trên những con đuờng dài gặp khó khăn và với bao nhiêu suy tư trong bao nỗi u buồn
Những ngày tôi cần một ngưòi bên tôi! Tôi cần một nguời tâm sự để tan biến đi
Những nỗi u uất trong mình. Tất cả những gì trong trí óc tôi chỉ là một màn đêm u tối. Tôi ko muốn làm một điều gì cả, tôi cần một lối ra thì em! người đã đến cho anh thêm niềm tin
Những dòng chữ trên màn hình kia đã duờng như xua tan trong nỗi u buồn trong tâm trí tôi. Nó là ánh sáng đã đưa tôi đến thiên đuờng thoát khỏi một cuộc đời.... một cuộc đời tăm tối ko lối
Hai trái tim cùng nhịp đập. Hai tâm hồn và đều mở rộng chúng tôi đến với nhau, ko lo lắng, ko tính toán điều gì
Đó là vì một sự đồng cảm, vì một tình yêu. Anh với em và mỗi đêm dài cũng nhau thức trắng trong đêm. Chỉ cần đuợc nghe tiếng em, nhìn hình ảnh của em, với mái tóc dài ngang vai, với tiếng nói thì vẫn cứ mềm mại
Thế cũng là đủ để anh cảm thấy cuộc đời này thật có ý nghĩa biết bao
Và rồi anh nhận biết cái điều đó cũng sẽ xảy khi hai ta còn quá nhiều khoảng cách. Sự tin tưởng sẽ ko còn như truớc vì chúng ta chưa từng gặp nhau
Chúng ta chưa từng có một kỉ niệm thật đẹp, thật tuyệt vời nào hết !!!!!!
Em ơi ! Anh cũng là một nguời bình thường. Vì anh như bất kì một nguời nào khác hay một điều gì cao sang, dù em ko kiêu sa như những cô gái khác, nhưng trong mắt anh em vẫn là một nụ hồng. Một đóa hồng sáng rực trong hàng nghìn bông hồng xung quanh mà vẫn luôn hàng mong muốn
Anh cũng sợ! Anh cũng đã từng tìm hình bóng của chính em, tìm lại tình cảm xa xưa kia mà em đã dành cho anh
Giọng nói ngọt ngào ấy! tiếng nói cuời vui ấy! Nó vẫn mãi trong tâm trí anh
Những hờn ghen, những bực tức đó ko chỉ của riêng em. Anh cũng vậy! Cũng như em, Anh sợ mình ngộ nhận một điều rằng tình yêu này sẽ ko có thật và anh cũng sẽ ko nói với ai, với bất kì một ai. Anh ko muốn cho người ta biết anh là một con người yếu mềm, mà ko giống bề ngoài vô tư thoải mái như con ngưòi mà anh đã từng nói chuyện với em. Anh vẫn sẽ đợi em! Dẫu có một tháng, một năm nay hay vài năm nữa thì anh vẫn sẽ đợi....sẽ chờ để đựơc nhìn thấy em
Anh biết rằng em cũng rất muốn gặp anh nhưng vì em gặp nhiều khó khăn em phải nằm viện. Em ko muốn cho Anh nhìn thấy em trong hoàn cảnh tình trạng như vậy! Tại sao? Tại sao người ơi?? Nhưng sao em ko nghĩ cho anh sao??
Những lúc đó anh rất muốn gặp em để được ở bên cạnh nắm chặt bàn tay, để rồi vững bước cho em thêm niềm tin. Em đã từng như vậy, đã an ủi, đã động viên, giúp anh vượt qua biết bao nhiêu chông gai, thử thách!
Thế còn anh và em nghĩ sao??? Anh là một người con trai cũng ko thể làm được gì tốt cho em sao??? Chẳng lẽ anh cứ phải than trách than mình mãi sao?? Còn bao nhiêu chông gai?? còn bao nhiêu núi sâu?? hiểm trở thì đôi ta mới đuợc bên nhau trọn vẹn??
Tình online đâu phải tình sai? đâu phải là cuộc tình ngang trái?
Anh sẽ làm nó mãi tồn tại!! Để chứng minh cho một điều "tình online là một cuộc tình mãi mãi"
cohangxomcali
05-17-2009, 02:55 AM
Có Những Tình Yêu Qua Net Rất Đẹp
Tác giả: CHXSG
Anh vẫn gọi tôi là "Bà T... khù khờ". Chắc có lẽ tôi khù khờ thật, tôi khù khờ khi tôi nhận lời yêu anh - một người con trai mà tôi chỉ biết qua chiếc máy vi tính.
Tôi rời quê hương vào một ngày cuối thu, với "nhiệm vụ" đặt ra cho bản thân tôi là sẽ đi học hỏi về cách sống, cách kinh doanh ở nước bạn. Để sau này khi trở về ước nguyện của tôi sẽ trở thành một thương gia giàu có.
Những ngày đầu buồn vì nhớ mẹ, nhớ bạn bè, nhớ người thân, tôi chỉ có chiếc máy vi tính làm bạn. Tôi có thể ngồi cả ngày trên máy vi tính được vì trước đây công việc của tôi thường xuyên là ngôi trên máy vi tính. Vô tình tôi đã gặp anh - người con trai miền biển giống như tôi. Khi anh chat với tôi vài câu chào xã giao như mọi người, tôi thường có thói quen hễ ai click chuột vào nick mình thì tôi sẽ trêu cho họ tức rồi không thèm nói chuyện với tôi nữa thì thôi. Nhưng có lẽ anh để lại ấn tượng cho tôi với câu nói đầu tiên: "Em vẫn còn đi học hay đã đi làm?" - Tôi trả lời: "Nhà em nghèo lấy đâu tiền đi học, em học xong cấp III và không học Đại học, hi", rồi anh tiếp: "Vậy thì em về đây đi Khánh cho em tiền đi học Đại học". Và câu nói đó khiến tôi thay đổi hẳn cách nói chuyện với anh, tôi thường xuyên chat với anh hơn.
Thời gian phía bên tôi hơn Việt Nam 60 phút đồng hồ. Những câu chuyện qua lại, và tôi biết được tình ý của anh. Thú thực đã qua đi rồi 5 năm tôi chưa thấy tim tôi rung động thực sự trước ai sau sự tan vỡ của mối tình đầu. Tôi cố gắng để thời gian trả lời câu hỏi của anh dành cho tôi, nhưng những buổi đi làm tôi nghĩ về anh nhiều hơn, có lúc đang làm rảnh rỗi tôi lấy di động của mình ra gọi trực tiếp về cho anh chỉ để nghe anh nói một câu rồi tôi tắt phụt máy đi.
Tôi gọi điện thường xuyên về nhà anh hơn, tôi được nói chuyện với ba của anh, mẹ của anh - họ là những người rất dễ gần, dễ mến với giọng nói của người miền Nam. Tôi có một cảm giác rất ấm trong lòng, rất tin tưởng ở anh bởi mọi hoạt động của anh đều được hai bác cho tôi biết...
Đêm giao thừa, tôi gọi điện về chúc Tết gia đình tôi, chúc tết gia đình bạn bè, và chúc tết ba mẹ anh. Lúc đó tôi ước gì, ước gì tôi có mặt ở nhà nhỉ, nhưng điều ước vẫn mãi chỉ là điều ước mà thôi... Tôi yêu anh, yêu bằng tình yêu chân thành chứ không phải là cảm xúc nhất thời của mình. Tôi và anh đã có những hứa hẹn, những dự tính cho tương lai và ba mẹ anh, gia đình anh đã biết hết về tôi. Duy chỉ có ba mẹ tôi là chưa biết, vì tôi chưa có dịp để giới thiệu với mọi người.
Tôi muốn nói với ba mẹ tôi về anh nhưng tôi làm sao có thể nói khi tôi ở xa thế này. Tôi cảm thấy mình hạnh phúc nhất khi tôi gửi lá thư do tay tôi viết gửi qua bưu điện cho anh kèm theo tấm hình của tôi. Khi tôi gọi điện về là đúng hôm mẹ anh nhận được thư của tôi, bác reo lên trong điện thoại: "T.... hả con? bác vừa nhận được thư của con nè. Rồi lát nữa Dzu~ng đi làm về bác đưa cho nó nghe con". Tôi "Dạ" một câu mà lòng cảm thấy hạnh phúc tràn trề.
Những trao đổi về kiến thức, về cuộc sống anh và tôi vẫn trao đổi qua mạng. Anh đã cho tôi hiểu được nhiều điều, anh chỉ bảo cho tôi và sửa cho tôi từng câu văn, từng câu nói... "Ông Dzũng ngu ngơ" của tôi ơi! Tôi vẫn thường gọi anh như vậy. Anh à! Đây là cảm xúc và tình yêu của em dành cho anh rất nhiều, nếu vô tình anh đọc được thì cũng đừng cười em nha. Em sẽ trở về theo đúng lời hứa của mình 15/08/2009). Em yêu và nhớ anh nhiều lắm! California!
cohangxomcali
05-17-2009, 02:57 AM
Mối Tình Trên Net
Đông Oanh đọc vội mấy hàng ngoaì Phòng thơ . Room hôm nay chán quá không có ai hết. Nàng hơi mĩm cười, thầm nghĩ mình khó tính. Room mà đông quá thì cũng than phiền mà vắng quá thì cũng than phiền.
Đông Oanh là một Moderator nỗi tiếng trong phòng thơ . Nàng nỗi tiếng vì cư xữ rất nhẹ nhàng nhưng cã quyết. Nàng handle mấy tay dê rất tài tình, không mất lòng ai mà cũng không dể ai làm phiền nàng . Lâu dần những Chatter nễ ra măt.
Thấy room vắng và im lìm, Đông Oanh quyết định ra phòng giỡn chút cho vui . Nàng cuối xuống Keyboard đánh vội mấy câu thơ buồn ...
...
Đông Oanh :
Từ Khi nào biễn đã lặng phong ba
Con dã tràng ngũ ngon trên bờ cát
Sóng vỗ bờ cuốn ngày xưa đi mất
Còn in hằn những vết tích' đời nhau .
..Đông Oanh buông tay hơi mĩm mĩm cười ngồi chờ kết quả .
Phòng thơ bắt đầu nhốn nháo hẳn lên . Một vài câu thơ họa lại, một vài câu đùa giỡn . Đông Oanh ngao ngán lắc đầu nhũ thầm ... Con trai ơi là con traị. thiệt là phát ngán ... Cho bọn bây chít luôn . Nàng đánh thêm bốn câu nữa .
Đông Oanh:
Lạ lùng thay như một giấc chiêm bao
Con thiêu thân lao mình vào ngọn lữa
Tĩnh giấc rồi có còn chi đâu nữa
Sau lưng vừa khép lại những ngày xưa
Phòng thơ như chợt hồi sinh lại . Có mấy chàng dường như thơ ở đâu sẳng bắt đầu tuôn ra ào ạc . Không khí sinh động lại . Đông Oanh ngó đồng hồ, 3 giờ sáng . Nàng đã hơi mệt . Vã lại hôm nay củng chẳng ai quen . Nàng đánh xuống vỏn vẹn hai hàng:
Đông Oanh: Thui tui dzọt ... 99 .
Rồi logoff.
o0o
Nick của nàng biết mất, chẳng ai để ý tới trừ một người :CuuLong .Hắn là dân mới của phòng thơ . Hắn lặn lội vào đây chẳng phải vì buồn . Củng chẳng phải vì yêu thơ . Hắn đến để tìm ý cho lời mấy bài nhạc hắn viết .
Tám câu thơ kia thật sự làm hắn nín thở . Những dòng chữ đó như mang hẳn riêng của nó một thế giới ảo ảnh ,một linh hồn .
Hắn lẩm nhẩm lại mấy câu ấy rồi buột miệng nói một mình ...
-Hay quá !!!
Điều hắn không bao giờ ngờ đến là mấy câu thơ ấy như một định mệnh sẻ trói buộc hắn và nàng trong nhứng ngày sắp tới .
Hắn lấy viết chép lại mấy câu thơ . Lạ quá, những câu thơ kia như vừa khích vào bài nhạc, không thiếu không dư một chữ . Hắn ghi vội ngày tháng trong mảnh giấy . Hắn log off. Hắn mang đàn ra hát một cách say sưa . Đồng hồ chỉ 11 giờ đêm California . Hôm đó là ngày đầu tiên họ gặp nhau .
o0o
Từ đó hắn vào phòng thơ mổi ngày . Hắn thật sự đi tìm nàng và tìm những lời thơ sương khói mà nàng viết . Có khi hắn ngồi chờ nàng hàng giờ .
Có khi chờ hoài chẳng thấy nàng đâu, hắn bực tức tắt máy, rồi mang đàn ra đánh cho đỡ bực bội
.
Hôm nay hắn lại vào . Vừa login thì chử @ĐôngOanh đã hiện ra phía góc phải màng hình . Nàng đang đùa giờn với mấy người trong room . Thơ đâu chẳng thấy gì cả . Hắn nhủ thầm ...
- Biết đâu nàng lụm được tám câu đó ở đâu trong báo rồi đánh lên ...
Có thế lắm mà . Hắn quyết định hỏi nàng .
pvtMess Cuulong: Hi...
... chờ ...
pvtMess ĐôngOanh: gì đó ?
pvtMess Cuulong: Đông Oanh lam` thơ đi .
pvtMess ĐôngOanh: thui o có hứng .
Hắn im lặng thất vọng, nhưng để tỏ vẻ thân thiện, hắn đánh một nụ cười .
pvtMess Cuulong: Hôm trước Đông Oanh làm tám câu thơ hay lắm ... Mai mốt có làm nửa cho CuuLong xem với ...Gỡi cho email này nha ... CuuLong@yahoo.com
pvtMess ĐôngOanh: DO lười e-mail lắm ... thích thơ thì vao Hp mà coi . Trong đó 1 đống .
pvtMess Cuulong: ok
pvtMess ĐôngOanh: www.geocities.com/Dov123 . Bye nha
pvtMess Cuulong: Bye .
Hắn logoff rồi vào web page nàng cho . Trang Web củng thường, đơn giãn .
Hắn bắt đầu đọc từng bài thơ một . Càng đọc hắn càng sững sờ . Kinh ngạc . Rồi há hốc . Có những bài thơ ấy xoáy lòng người . Càng đọc hắn càng cảm thấy thân thiết và gần gũi hơn với thơ nàng . Sự cảm phục ấy tạo thành những tình cảm khó tả trong lòng hắn . Suốt đêm ấy hắn không ngủ được . Hắn cứ nằm suy nghĩ . Tại sao những bài thơ sương khói như huyền thoại này có thể do một con người lạnh lùng khô khan không tình cảm này viết . Hắn quyết định sẽ tim nàng . Hắn muốn biết thật rỏ con người thật phái sau những vầng thơ ảo ảnh kia .Hắn nhắm mắt thiếp đi lúc nào không biết .
Hôm ấy là ngày đầu tiên họ quen nhau .
Nick của hắn bắt đầu quen thuộc với mọi người trong phòng thơ . Hắn bắt đầu private với nàng, lúc đầu thì ít, ... rồi nhiều hơn . Càng ngày càng trở nên thân hơn ... rồi thân hơn nữa . Họ bắt đầu chia sẻ cho nhau những suy nghĩ thầm kính nhất . Có mấy lần hắn buốt miệng nói ...
PrvMess: CuuLong: Hôm qua anh nhớ em ... muốn điên luôn .
PrvMess: ĐôngOanh: thật không ?
Cả hai cùng cười .
Thời gian lại tiếp tục trôi thấm thoát đã một năm .
Một hôm nọ net bị chậm, ngồi chờ hoài hắn cáu lên ...
CuuLong: Em cho anh số phone đi. Anh chán cái net này quá !
Im lặng rồi im lặng .... Mãi lúc lâu sau nàng trả lời .
ĐôngOanh: Không được ... Em không cho ai phone trên Net cả .
Hắn thật sự nổi giận . Hắn type liên tục ...
CuuLong: Nên căn bản của tình bạn là lòng tin ... Em tiếc với anh một số phone sao ?
ĐôngOanh: Anh không hiểu đâu !
Dường như cơn giận không còn làm cho hắn suy nghĩ nữa ...
CuuLong : Nếu thật sự như vậy thì mình còn quen nhau làm gì ...
ĐôngOanh: Tùy anh .
Hắn không nói một câu nào logoff .
Ba ngay liên tiếp, hắn không vào phòng thơ ...
Đó là lần đâu tiên họ giận nhau .
Hắn chờ nàng đã hơn 3 tiếng . Cái cảm giác buồn hiu đến trong lòng hắn .
Mọi người trong phòng thơ vẩn nói cười, đùa giỡn vui vẻ . Từng dòng chử tiếp nối trên màn hình ,từng câu thơ ,từng lời trêu nhau .Nhưng tất cả những đều ấy vô nghĩa vì phía bên góc phải, nơi cột tên của nhưng người trong phòng thơ vẩn còn thiếu 1 người ... ĐôngOanh .
Hắn lẩn nhẩm nick của nàng rồi thầm nhủ ...
- Không biết giờ này ĐôngOanh ở đâu !!!
Hắn buồn lặng lẽ . Ba ngày ấy đủ để hắn đo lường tình cảm của mình . ĐôngOanh đã trở thành một phần của cuộc đời hắn . Hắn biết rỏ hắn yêu nàng , hắn chỉ muốn chờ nàng và nói cho nàng biết rỏ đều ấy . Còn tất cả những việc khác trên đời này không còn quan trọng nữa ...
Hắn đang miên man suy nghĩ thì ánh màn hình loé lên . Nàng đến tự bao giờ .
...
ĐôngOanh : ...Hi ...
Hắn chụp vội cái keboard như sợ nó biến mất .
CuuLong : .... anh nhớ em muốn điên lên luôn ... Em đã đi đâu ?
...
...
Im lặng . Không câu trả lời .
...
...
Mãi một lúc sao mới thấy nàng trả lời một cách khó khăn ngập ngừng .
ĐôngOanh : ..Me too
Hắn sung sướng đến lặng người . Bao nhiêu hờn giận, trách móc tiêu tan hết . Giá mà có nàng ở đây chắc hắn sẻ ôm hôn nàng mất !!! Từ đó họ yêu nhau . Những buổi nói chuyện kéo dài lâu hơn, sâu hơn, và đậm hơn .
Nàng gởi cho hắn mấy tấm ảnh . Hắn củng gởi cho nàng mấy tấm ảnh, rồi thơ, nhạc, và v.v.
Có lần hắn nói ...
CuuLong: Anh muốn nghe giọng nói của em .
...
...
...
Nàng im lặng một lúc .
ĐôngOanh: Không được đâu ... Có nhiều việc anh không hiểu đâu .
ĐôngOanh: Em muốn biết chắc chắn rằng anh yêu em .
Cuulong: Anh thề
ĐôngOanh: Chưa đủ
Cuulong: Vậy anh muốn em làm sao ?
ĐôngOanh: Anh sang đây thăm em đi .
Cuulong: Ngày mai
ĐôngOanh: Cuối Tuần .
...
...
...
Sáng hôm sau, hắn vào sở xin nghĩ ngày thứ Hai tới .
Hắn gọi đặt vé máy bay chuẩn bị lên đường sang New York . Chiều thứ Sáu, hắn ra phi trường . Phi trường Los Angeles lúc nào củng đông đúc . Hắn cứ sợ trể cả giờ . Hắn lo cuống lên . Còn 35 phút nữa là chuyến bay United 626 to NewYork sẻ cất cánh . Suốt đêm qua trên net, ĐôngOanh đã hỏi đi hỏi lại ba lần . Số chuyến bay .Hắn nhớ nàng quá . Chỉ còn 6 tiếng nữa là ĐôngOanh bằng xương bằng thịt sẻ đứng trước mặt hắn . Hắn rung lên . Những tình cảm vui mừng, lo âu trộn lẩn trong lòng ... Như một cậu bé 16 . Nắm tay người yêu lần đầu .
...
...
...
Nàng chờ hắn ngay tại cổng của United Way . Chiếc áo màu đỏ y hệt như trong hình . Hắn bước tới cố làm ra vẻ tự nhiên . Tim hắn đập loạn xa . Khi đến gần, hắn thấy trong mắt nàng có vẻ buồn buồn như sắp khóc . Nàng móc trong chiếc sách tay hai cuốn sổ và hai cây bút .
Miệng nàng ú ớ . Tay nàng viết thật nhanh lên cuốn số và đưa cho hắn xem .
- Hi anh có mệt không ?
Hắn chợt hiểu tất cả .
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng . Nước mắt đã tràn ra tự bao giờ trên vành mi buồn thảm ấy .Hắn nắm cuốn số và cây viết vất xuống đất . Hắn ôm choàng lấy nàng . Vuốt nhẹ nhẹ trên mái tóc rồi nói ...
- Nín đi ... Em khờ quá ....
Từ lúc ấy họ nói với nhau bằng cây viết và cuốn sổ . Hắn quen dần với cách ra dấu bằng tay và những diển đạt tình cảm trên khuôn mặt nàng .
Nàng dẩn hắn đi khắp cả New York . Họ âu yếm và hạnh phúc nhau như đôi vợ chồng .
Có một buổi chiều trong quán ăn .
Hắn vừa quay lại bàn từ nhà vệ sinh thì thấy người waitress đang lớn tiếng với nàng . Nàng đang ú ớ . Hai tay ra dấu cố giải thích, mắt nàng như sắp khóc . Hắn bước nhanh đến chen ngay vào giữa che hẳn nàng lại . Đuổi người waitress đi hắn vẩn còn chưa hả giấn . Hắn liệng mớ tiền lên bàn rồi nắm tay dẩn nàng đi thẳng . Ra khỏi quán hắng dừng lại . Ngón tay hắn vẻ từng chử một trên lòng bàn tay nàng ...
- Trên đời này nếu còn anh, sẻ không ai có thể ăn hiếp em cả .
Nàng bật khóc ... Qua làn nước mắt, hắn sừng sững như một thiên thần . ...........Hôm chia tay, hắn ôm nàng thật chặt trong tay .
Bánh phi cơ lăn dần trên phi đạo ... New York mờ dần phía sau lưng .
Bà cô hắn phản đối dử dội . Bà đem dòng họ tố tiên ra kể lể . Nào là cha hắn nơi suối vàng sẽ không nhắm mắt . Nào là vong hồn mẹ hắn sẽ tủi hổ . Mấy người bạn thân nói hắn điên . Áp lực vây cứng quanh hắn . Hắn xin nghĩ một tuần lễ . Suốt mấy ngày hắn lang thang ngoài phố .
Có mấy hôm hắn mang đàn một mình lên tít ngọn núi . Ngồi viết nhạc suốt ngày . Cuối cùng hắn chợt nhỡ ra lý lẽ . Tình yêu không phải là một đều vĩnh cữu ,tình yêu vốn dĩ mong manh lắm . Con người không phải chỉ sống cho riêng mình . Học còng có những áp lực ở xung quanh . Hắn đã quyết định .
Tối hôm đó hắn vào Net gặp nàng . Khó khăn lắm hắn mới nói được .
CuuLong: ... Chúng mình cần phải xa nhau một thời gian .
...
...
ĐôngOanh: Tai Sao???
CuuLong: Anh cần thời gian để suy nghĩ về chúng mình ... về tương lai .
Hắn không thấy nàng trả lời . Hắn nghe đau nhói trong lòng .
Chiếc màng hình mờ dần ... mờ dần ...
o0o
ĐôngOanh nấc lên từng tiếng nghẹn ngào . Nàng cắn chặt chiếc gối, nước mắt cứ tuôn xuống . Ngực nàng nghe đau nhói . Con trai quả thật là hiện thân của ác quỷ . Tất cả con trai đều lừa đảo . Tất cả con trai đều giả dối .
Hai năm trời quen nhau hình như sắp bỏ nàng đi mất . Cái gánh đời trên vai nàng nằng nặng . Bây giờ nghe nặng thêm . Nàng muốn khụy xuống . Nàng nghe hụt hẩng quá . Nàng cứ nằm yên với nổi đau tang dần theo nhịp kim đồng hồ rồi thiếp đi lúc nào không rỏ .
Một tháng sau .
Chiều thứ hai hắn vừa tan sở . Công việc ngày đầu tuy có chút bỡ ngỡ nhưng cũng thoải mái .
Hắn phóng xe như vút về hướng nhà nàng .
...
Nàng mở cửa, trố mắt nhìn hắn . Không để cho nàng kịp phản ứng, hắn đã bế xốc nàng lên đi dần ra xe . Hắn đặt nàng gọn gàng trong băng ghế rồi rồ máy phóng xe vút đi . Tay hắn vẻ vỏn vẹn hai chữ trên đùi nàng ...
- My Place .
...
Họ đứng lặng yên trong căn phòng trống rỗng hắn mới mướn . Bao nhiêu nỗi nhớ thương của một tháng trời xa nhau dâng trong lòng hắn . Hắn tìm quanh phòng . Không có một cây bút . Không có một tờ giấy . Hắn kéo bàn tay nàng . Hắn muốn vẽ tất cả yêu thương lên ấy .
- Trên đời này nếu còn Anh, ... sẽ không có ai có thể ăn hiếp em cả ... Anh muốn ...
Nàng chận tay hắn lại rồi ngước cổ kề sát mặt hắn . Một nụ hôn nồng nàn . Rồi một nụ hôn nữa . Môi nàng kề sát vành tai hắn nóng bỏng .
Nàng nói thì thào, câu nói duy nhất sau hai năm quen nhau ...
- Đừng nói nữa, ĐôngOanh hiểu anh mà .
==> Hix.....con gái chơi chiêu này quả thật lợi hại quá! Yêu nhau có cần phải thử thách nhau như vậy không nhỉ? No idea luôn
cohangxomcali
05-17-2009, 02:58 AM
Cà Phê Đắng
Thời còn ở Việt Nam, nhà tôi gần một quán cà phê. Người chủ quán là một bà quả phụ, ở vậy nuôi một đàn con. Người phụ việc là những cô con gái lớn, còn độc thân của bà. Ngược lại, khách uống cà phê toàn là những người đàn ông. Vì còn nhỏ, tôi không được cha mẹ cho uống cà phê. Nhưng thỉnh thoảng tôi phải đi mua cà phê mang về cho cha tôi uống.
Vì tôi mua cà phê để mang về nhà, tôi không lấy ghế ngồi ở bàn, tôi đi thẳng vào trong bếp đặt mua và đứng đó chờ. Mỗi lần đi mua cà phê là mỗi lần tôi có cảm giác như bị đưa ra xử tử hình. Tôi cảm thấy ngượng làm sao, mặc dù tôi còn rất nhỏ. Tôi không dám nhìn một người khách nào. Tôi cứ tưởng tượng rằng họ không có ở đó, cứ đi một lèo vô bếp, và vụt một cái vèo đi ra khỏi tiệm với ly cà phê. Sau nầy tôi nghe kể, chỉ cần đi ngang quán là thấy tỉnh táo vì mùi cà phê thơm phức bốc hơi ra ngoài quán. Như vậy cũng biết tôi sợ cỡ nào.
Khi qua Mỹ, tôi gặp lại gia đình chủ quán, người chủ quán kể tội tôi là họ rất rầu khi thấy tôi đến mua cà phê vì tôi cứ hối họ làm cho nhanh. Thật ngỡ ngàng, tôi không nhớ là tôi có hối hay không. Nhưng chủ quán ơi, bà có biết tâm trạng của tôi lúc đi mua cà phê không, tôi vẫn còn nhớ đến bây giờ!
Trước khi gặp lại bà chủ, tôi cũng có thường đi qua một tiệm Donut và cà phê ở San Francisco. Gần ba năm, cứ đi ngang quán là tôi ghé mắt nhìn vào. Tôi cố tìm lại kỷ niệm xưa. Tôi cố tìm lại cái cái cảm giác sợ hãi. Tôi cố tìm lại gì vui sướng vì tôi đã qua những thử thách để mang ly cà phê nóng về cho cha tôi. Cho người uống ly cà phê để tỉnh táo và tiếp tục đi làm mang tiền về nuôi tôi lớn. Nhưng tôi không sao tìm lại được những cảm giác đó nữa.
Quán Donut và cà phê nầy có cả đàn ông và đàn bà, trẻ con và người già. Tất cả đều có vẻ vội vã, không thư thái. Có lần, dù chỉ một lần, tôi thử vào quán mua donut nhưng không uống cà phê. Tôi ngồi đó vừa ăn vừa nhìn những người trong quán. Họ đều chạy theo thời gian, không có gì cho tâm tư tôi lắng đọng. Rồi một hôm, tôi phải thức học thi. Tôi thử vào đó mua cà phê về uống. Tôi không ngồi đó, tôi mang về để thưởng thức một mình tôi. Tôi cố xem tôi có cảm giác thưởng thức của cha tôi không. Đúng lắm, tôi tỉnh thật, nhưng tôi xin chừa, không có lần thứ hai vì tôi không ngủ được đến ba ngày. Cà phê tôi uống, không có đường hay sữa, nên tôi gọi nó là cà phê đắng. Nếu tôi cho đường hay sữa vào, tôi vẫn cho nó là cà phê đắng, vì nó báo hại tôi mất ngủ mấy ngày liền.
Sau đó vài năm, cậu em trai đoàn tụ cùng tôi. Như cha tôi, cậu hay uống cà phê. Nhưng cậu không thích uống một mình. Cậu thích đi ra ngoài uống với bạn bè. Có lần, bạn cậu đến rủ đi uống cà phê. Tôi nghe nói: "Tao mới tìm được quán cà phê này ngon và rẻ lắm." Em tôi hỏi: "Quán đó tên gì và ở đâủ" Bạn cậu trả lời: "Mạc -Đô - Nàng!" Tôi không thể nín cười, nhưng tôi tò mò hỏi cậu em: "Sao không uống ở nhà?" Cậu em trả lời: "Đi ra ngoài uống để còn tâm sự chuyện tình lẻ bóng." À há, cái bí mật của chuyện cà phê đắng của mấy đấng mày râu sắp được tôi bươi ra.
Tôi chạy đi ra tiệm mua cà phê Việt Nam và cái lọc cà phê. Tôi nhớ lại hình ảnh pha cà phê của chủ quán và ráng làm theo trí nhớ. Tôi để cái lọc trên một cái ly không, cho cà phê vào cái lọc, đổ nước nóng lên và đậy nắp cái lọc lại, tôi ngôi chờ. Một lát sau, giọt cà phê đầu tiên rơi xuống đáy ly, rồi từ từ những giọt khác cũng rơi xuống. Eo ơi, sao mà giọt cà phê rơi xuống chậm thế. Làm kiểu này chỉ có uống cà phê nguội chứ đâu phải cà phê nóng. Nhưng những giọt cà phê rơi chậm kiểu này, thì các cậu có những giây phút thong thả của cuộc sống và thời gian chờ đợi những giọt cà phê kết thành một ly cà phê, thì không cần rượu lời cũng ra.Tôi ngồi một mình, lặng ngắm những giọt cà phê và hồn tôi cũng vào kỷ niệm.
Lúc tôi mới học lớp hai, một hôm thầy giáo đang dạy, thầy uống một ngụm nước. Tôi nghĩ có thể là cà phê. Nhưng không bao lâu sau, thầy đứng dậy với cái mặt xanh bầm, đi ra ngoài lớp, và thầy tôi té xuống, chúng tôi cười rộ lên vì nghĩ thầy pha trò hề. Nhưng không thấy thầy ngồi dậy và không nhúc nhích, chúng tôi chạy tán loạn ra ngoài. Thầy đã chết vì uống thuốc độc để tự tử. Sau đó vài ngày, tôi nghe mẹ tôi kể thầy đã tự tử vì chung tình với vợ của thầy. Bố mẹ của thầy bắt thầy bỏ vợ để lấy một người vợ khác. Tôi không hiểu vì sao. Vợ thầy cũng đi dạy như thầy, cũng xinh đẹp và hiền hậu. Thầy cô cũng có đủ con trai và con gái. Nhưng sau đó vài tháng tôi mới biết là vì nghèo. Bà vợ không làm gì cho gia đình giàu sang hơn. Chuyện tình đó ám ảnh tôi và hình như thúc giục tôi lớn. Tôi bứơc vào trung học không bao lâu, thì nghe tin một thầy của tôi đi cưới vợ. Ngày thầy đính hôn thì tin một cô bạn của thầy mới tự tử đến ngay trong tiệc cưới của thầy. Cô bạn nầy thương thầy nhưng không được thầy cưới nên tự kết cuộc đời.
Khi tôi lên lớp đệ thất (lớp 7), lớp tôi nằm cạnh lối ra vào của khu nhà những thầy cô giáo cư ngụ. Hầu hết những thầy cô giáo nầy còn độc thân và ở xa nhà. Một hôm, trời đầy sương mù, và hơi lạnh. Tôi đi ngang cổng nầy để dựng cái xe đạp của tôi trước khi vào lớp. Tôi nghe thầy S. chọc thầy L. "Ông hút thuốc làm gì, sương đầy thế kia mà ông không thấy saỏ" Rồi hai thầy cùng cười. Thầy L. bỏ đi xuống lớp với một câu cho thầy S. "Đừng khơi lại vết đau của taọ" Thầy S. kể tôi nghe rằng, cô bạn gái của thầy L. tên Sương đã phụ thầy.
Khi tôi lên lớp 12, tôi lại nghe kể một thầy giáo già của tôi chưa từng lấy vợ vì thầy chưa chịu chôn một mối tình. Ngày thầy mới vào nghề, thầy bị một tai nạn rất trầm trọng. Vị hôn thê của thầy vào thăm thầy một lần rồi biến mất. Thầy không trách cô, nhưng lại trách thân tàn. Thầy bình phục trở về và tiếp tục đi dạy. Nét mặt đầy vết thẹo, soi gương mỗi ngày thầy không quên được cái hình ảnh sợ hãi của vị hôn thê ngày nào. Thầy không thấy chính thầy lúc bị thương, nhưng nhìn thấy sự hốt hoảng đó thầy biết chắc nó ghê sợ lắm.
Một đứa bạn cùng lớp với tôi, một hôm vào ở cùng nhà với một thầy giáo của tôi. Hỏi ra tôi mới biết là thầy hỏi cưới, nhưng cha mẹ nàng không chấp nhận vì môn đăng hộ đối. Cái mã thầy giáo lương không đủ ăn mà nuôi thêm ai. Thế là đứa con bỏ theo sống với thầy. Thương cuộc tình éo le, các thầy cô ở trường cũng tổ chức lễ ra mắt đôi vợ chồng mới. Tôi quên mất cái từ mà họ dùng cho cái buổi lễ nầy sau biến cố tháng 4, 1975. Ai nhớ xin mách giùm.
Cũng năm 12 đó, tôi bắt đầu nghe kể và chứng kiến những cuộc tình. Lúc đó nó cũng vì thời cuộc đổi thay. Khi cuộc chiến kết thúc, cảnh vợ chồng đi tìm nhau rất nhiều. Hầu hết những chuyện tôi nghe thấy là nhiều ông có hơn một bà vợ. Tôi không biết họ phải se tình như thế nào. Nhưng tôi nhớ cái ghen của vợ Hoạn Thư trong truyện Thúy Kiều cũng đủ làm tôi xót xa. Có người cho là vì vợ chánh không sanh được con trai, phải cưới thêm vợ. Có người xa vắng vợ nhà, thử tình mới, rồi mê luôn, nhưng không muốn bỏ vợ nhà. Cũng có người vợ còn cảm ơn người tình mới của chồng vì đã chăm sóc chồng cô lúc cô không có bên cạnh. Rồi đón vợ mới về cho ở chung. Cũng có cảnh bỏ vợ cũ lấy vợ mới, rối loạn cả lên. Rồi tới cảnh vợ xa chồng vì trôi theo dòng vượt biên hay vì chồng bị đi học cải tạo.
Tôi được mẹ tôi cho đi thăm cha tôi khi họ cho thăm nuôi lần đầu. Gặp lại ba tôi, tôi muốn ôm chầm lấy người và nói thật nhiều. Nhưng tôi đã lớn, tôi nhường hành động đó lại cho mẹ tôi. Trớ trêu thay, mẹ tôi không làm như tôi nghĩ. Mỗi lần thấy mẹ tôi xích lại gần cha tôi thì cha tôi có vẻ tránh xa ra một tí. Có lẽ vì đông người, cha tôi không muốn ai thấy hay chăng. Bỗng cha tôi đứng dậy và bảo mẹ và tôi theo cha tôi ra ngoài. Ở ngoài vắng người hơn. Nhưng không lâu thì tôi thấy công an vừa chạy vừa la hét về hướng chúng tôi. Tôi thấy họ đến đùng đùng tách một cặp đang ôm nhau. Họ dạy cặp đó là: "Đừng có cố bám theo gót giầy đế quốc Mỹ nữa! Chị về đi, còn anh lên văn phòng làm việc với chúng tôị" Tôi sợ quá, cha tôi vuốt đầu tôi và nói: "Không sao đâu con." Gia đình tôi không nói với nhau nữa chỉ nhìn chung quanh, thắm thoát nhìn nhau cho đến lúc họ đuổi tất cả những người thăm nuôi về.
Khi về nhà tôi mới khám phá ra cô vợ nầy ở cách nhà tôi không xa và họ mới lấy nhau vài tháng trước biến cố 1975. Sau đó tôi thấy nhiều bà vợ có chồng cải tạo đi lấy chồng thuộc "giai cấp mới". Sau đó đến chính thầy giáo khác của tôi cũng đi lấy vợ mà người vợ lại là con của một đảng viên cao cấp. Thầy giáo nầy có một người cha có thể bị công an cho vào tù không biết lúc nào vì hoạt động tôn giáo. Những người nầy nuôi một hy vọng: Người thân của họ sẽ sống dễ hơn. Đời trớ trêu thật. Tôi không biết họ có yêu nhau hay không, theo định nghĩa của tình yêu.
Rồi cũng như bao nhiêu người, tôi đi vượt biên. Tôi không bỏ nước ra đi để tránh một cuộc tình hay để chạy theo một cuộc tình. Nhưng tôi chạy theo cái tình yêu bản thân của chính tôi. Tôi đi rồi, tôi tưởng những chuyện tình đó sẽ không thấy ở xứ người. Cái xứ mà người ta cho là thiên đàng.
Khi tôi ở đảo, người ta đặt cho cái đảo tôi ở là "Galang tình xù" nhưng tôi thấy tình hờ rất nhiều. Tình yêu nơi nầy cũng nở được. Có lẽ nơi đâu có đàn ông và đàn bà là nơi đó sẽ có tình yêu. Có một ông già một hôm mất tích, người ta bảo ông đã nhảy hố tự tử vì thấy vợ ông cặp bồ với một tên Indo. Ôi, già rồi cũng lắm chuyện. Sao tình yêu rắc rối thế.
Những ngày đầu ở Mỹ, tôi lại được tiếp tục nghe kể chuyện những cuộc tình. Bà tôi cũng trải qua thời nam trọng nữ khinh. Bà kể vì ông là quan, con nhà giàu, mà bà lại sanh một lúc năm cô con gái. Con đầu lòng là gái, bà bị bố mẹ chồng ép con đi cưới vợ hai. Đến cô thứ hai ra đời, bà mẹ chồng lại khuyên con dâu cưới thiếp cho chồng. Đến đứa con thứ ba cũng là gái, trong nhà cảnh mẹ chồng nàng dâu đến lúc quá căng thẳng. Ông xin việc xa nhà để bà và con lại cùng cha mẹ ruột của mình, nhưng ông không lấy thêm bà vợ nào. Đến đứa con thứ sáu là cậu con trai. Cả làng ăn mừng. Người vui nhất là ông và bà. Có lẽ ông bà nội của cậu bé trai mới sinh nầy cũng vui lắm.
Một hôm tôi cùng đám bạn đi chơi. Tôi và cô bạn đi đàng sau nhất. Cô kể rằng, anh chàng đi đàng trước đó không bao giờ thích đi sau lưng ai. Anh được bảo lãnh qua một vị hôn thê. Ngày đón anh, nàng giới thiệu cho anh biết vị hôn phu sắp cưới của nàng rồi hai người ung dung vui vẻ đi trước. Chàng đi sau ôm ấp từ cái bất ngờ này đến cái bất chợt khác.
Rồi một người bạn khác của tôi cũng cùng số phận. Anh đi tu thay vì về cưới vợ thế là xong. Ôi tình yêu phủ phàng đến như thế sao! Lúc đó tôi chưa biết yêu, mặc dù người ta bảo tôi muộn màng. Thế mà một số bạn gái của tôi cũng nhờ tôi làm cố vấn tình yêu. Có một chị bạn hỏi tôi rằng, có nên theo anh í không. Anh í thương nàng lắm, nhưng vợ con còn kẹt lại ở Việt Nam. Tôi không dám đùa với lửa vì bị thuyết phục từ một quyển tiểu thuyết. Thế là chính tôi lại tách tình của hai người này. Tội tại tôi. Nhưng giờ bạn tôi cảm ơn tôi vì có một tấm chồng xứng đáng. Còn anh í cũng vui đoàn tụ cùng vợ con.
Rồi những mảnh tình cũng đến với tôi. Chúng nó chợt đến rồi đi. Chúng nó như những bong bóng được thổi lên rồi từng cái vỡ tung trong gió. Cuối cùng, một anh chàng cũng buộc được chân tôi. Tôi về làm vợ để rồi cái cuộc đời của tôi cũng có phần như tôi đã thấy. Mẹ chồng tôi xúi chồng tôi bỏ tôi vì tôi không phải là con dâu bà chọn. Bà còn dắt chồng tôi đi coi mắt người con dâu lý tưởng của bà. Nhưng cái thiên đường của Mỹ nầy, làm chúng tôi không xa nhau. Tôi nghe người ta ly dị rất nhiều, nhưng ai cũng có cái lý do. Còn tôi, tôi không có lý do. Cũng có nhiều người cho tôi biết là "Mẹ chỉ có một, còn vợ thì không có con nầy cũng có con khác." Người ta quên một điều là "chia đôi rẽ thúy là một tội rất nặng với Trời.
Người ta đổi thay theo cuộc đời. Người ta pha đường hay sữa vào cà phê cho đời bớt đắng. Tôi không cho đường hay sữa vào ly cà phê của tôi. Tôi phải trải qua, tôi mới thấy cà phê đắng.
Tôi thử vị đắng của cà phê có một lần. Tôi hy vọng tôi cũng chỉ có một lần cay đắng.
==> không biết truyện kể lại hay là điều suy ngẫm nhỉ?
cohangxomcali
05-17-2009, 02:59 AM
Cà Phê Đen & Cà Phê Sữa
Vào quán uống nước, em luôn gọi café đen. Anh luôn gọi café sữa.
Người ta mang nước ra, luôn luôn nhầm lẫn. Anh café đen. Em café sữa.
Em nhanh tay đổi 2 món. Người bồi bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh cười trừ. Đợi người ta đi, anh trách: "Sao không để người ta đi rồi em hãy đổi? Làm mất mặt anh quá!!!" Em cười phá lên: "Đằng nào cũng vậy. Đâu có gì mắc cỡ!".
Em con gái mà lại thích café đen.
Anh con trai nhưng rất thích café sữa.
Em bảo café đen nguyên chất, tuy đắng nhưng uống rồi sẽ mang lại dư vị, mà nếu pha thêm sữa thì sẽ chẳng còn cảm giác café nữa.
Anh bảo café cho thêm tí sữa sẽ đậm mùi café hơn, lại còn cảm giác ngọt ngào của sữa?
Anh và em luôn thế. Khác nhau hoàn toàn.
Anh và em không yêu nhau. Đơn giản chỉ là bạn bè. Mà không, trên bạn bè 1 chút. Gần giống như tình anh em.
Nhưng em không chịu làm em gái anh. Em bảo, em gái có vẻ phụ thuộc vào anh trai, có vẻ yếu đuối, có vẻ? hàng trăm cái "có vẻ" và em không đồng tình.
Anh cũng không muốn anh là anh trai của em. Anh trai suốt ngày phải lo cho em gái, bị nhõng nhẽo, vòi vĩnh đủ thứ. Anh không thể kiên nhẫn.
Lâu lâu em hẹn anh ra ngoài đi uống café. Em café đen, anh café sữa.
Thỉnh thoảng buồn buồn anh lôi em đi vòng vòng, rốt cuộc cũng đến quán nước. Anh café sữa. Em café đen.
Anh có bạn gái. Bạn gái anh xinh xắn, rất dịu dàng, nữ tính. Đi với anh giống như 1 con thỏ non yếu ớt. Anh tự hào bảo, cô ấy không "ba gai", bướng bỉnh như em.
Em có bạn trai. Bạn trai em đẹp trai, galant, luôn chiều chuộng em. Đi với em, anh ấy không bao giờ khiến em tức chết. Em kiêu hãnh khoe, anh ấy thực sự là chỗ dựa vững chắc.
2 cặp thỉnh thoảng gặp nhau. Em vẫn café đen. Anh luôn café sữa.
Bạn trai em nói, anh đổi ly cho em. Em không chịu, café đen là sở thích của em.
Bạn gái anh thắc mắc, anh không uống café đen như những người con trai khác. Anh nhún vai, café sữa hợp khẩu vị với anh.
Trong lúc nói chuyện, thường thường anh và em vẫn cãi nhau. Bạn trai em luôn là người hòa giải. Bạn gái anh dịu dàng nói anh phải biết nhường nhịn con gái.
Cuối cùng anh là anh. Em vẫn là em.
Anh chia tay bạn gái. Cũng có thời gian chông chênh. Nhưng anh không hối tiếc. Anh và cô căn bản không hợp nhau. Dù cô ra sức chiều chuộng anh, nhưng anh vẫn thấy thiếu thiếu cá tính gì đó. Mà cá tính thiếu ấy mới thật sự hấp dẫn anh.
Em chia tay bạn trai. Có một lúc cảm thấy trống vắng. Nhưng em không hối hận. Em và bạn trai không tìm được tiếng nói chung. Dù anh ấy không khiến em bực mình, ít khi gây sự với em. Nhưng em vẫn thấy thiếu thiếu. Mà "thiếu thiếu" ấy làm em chán nản.
Anh và em không hẹn mà gặp nhau ở quán café cũ.
Em gọi café đen.
Anh gọi café sữa.
Người bồi đã quen với 2 người. Anh ta không để nhầm chỗ nữa.
Anh yên lặng. Em cũng không nói. Đợi người bồi đi, anh kéo ly café đen về phía mình, đẩy ly café sữa về phía em.
Hôm đó 2 người uống thử "khẩu vị" của người kia.
Đêm ấy, anh nhắn tin cho em "Café đen hay thật! Anh bắt đầu thấy thích nó!"
Em nhắn tin lại cho anh "Café thêm sữa cũng rất tuyệt vời. Em sẽ uống café sữa?"
Sau đó em và anh luôn đi cùng nhau, bất luận ở đâu, em cũng luôn gọi café sữa cho em và không quên gọi café đen cho anh?
Café đen hay café sữa đều là café, phải không?
Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt đều là tình yêu? chẳng phải sao???
cohangxomcali
05-17-2009, 03:07 AM
A ROSE FOR YOUR POCKET
( Tôi chuyển dịch từ truyện Bông hồng cài áo )
The thought " mother " cannot be separated from that of "love " . love is sweet , tender and delicious . Without love , a child cannot flower , an adult cannot mature , without love , we weaken , wither .
The day my mother died , I made this entry in my journal :" The greatest misforture of my life has come ! " Even an old person , when he loses his mother , soesn't feel ready . He too has the impression that he is not yet ripe , that he is suddenly alone . He feels as abandoned and unhappyas a young orphan ,
all songs and poems praising motherhood are beautifull , effortlessly beautiful . Even songwriteeers and poets without much talent seem to pour their hearts into these woeks and when they are recited or sung , the performers also seem deeply moved , unless they have lost their mothers too early even to know what love foe mother is , Writings extolling the virtues of motherhood have wxisted since the beginning of time throughout the world .
When I was a child I heard a simple poem about losing your mother and it is still very imposrant for me . If your mother is still alive , youmay feel tendermess for her each time you read this , fearing this distant yet inevitable event.
That year , although I was sill evry young
My mother left me .
And I ealized
That I was an orphan,
Wveryone around me was crying .
I suffered in silence ....
Allowing the tears to flow,
I felt my pain soften.
Evening eveloped Mother's tomb ,
The pagoda bell rang sweetly,
Is to lose the whole universe.
We swim in a world of tender love for many years, and , without wven knowing it , we ae quite happy there . Only after is is too late do we become aware of it .
People in the countryside do not understand the complicated language of the city people . When people from the city say that mother is " a treasure of love " that is already too complex for them . Country people in Vietnam compare their mothers to the finest varieties of bananas or to honey , sweet rice , or sugar cane . They express their love in these simple and direct ways . For me , a mother is like a ba huong banana of the highest quality , like the best nep mot sweet rice , the most delicious mia lau sugar cane !
There are momentsafter a fever when you have a bitter , flat taste in your mouth , and nothing tastws good . Only when your mother comes and tucks you in , gently pulls the covers over your chin , puts her a hand on your buring forehead ) it is really a hand , or is it silk of heaven ? ) "" do you feel restored , surrounded with the sweetness of maternal love . Her love is so fragrant ,like a banana , like sweetrice, like sugar cane .
Father's work is enormous , as huge as a mountain . Mother's devotion is over-flowing , like water from a mountain spring Matermal loves our first taste of love , the origin of all feelings of love . Our mother is the teacher who first teaches us love , the most important subject in life . Withuot my mother I could never have known how to love . Thanks to her I can love my neighbors . Thanks to her I can love all living beings .Through her I acquired my first notions of understanding and compassion . Mother is the foundation of all love , and many religious tradition recognize this and pay deep honor to a maternal figure,the Virgin Mary , the goddness Kwan Yin. Hardly an infant has openened her mouth to cry without her mother already running to the cradle . Mother is a gentle and sweet spirit who makes unhappiness and worries disppear . When the word " mother " is uttered , already we feel our hearts over-flowing with love . From love , the distance to belief and action is very short.
In the west , we celebrate Mother's Day in May . i am from the countryside of Vietnam , and I had never heard of this tradition . One day , I was visiting the Ginza district of Tokyo with the monk Thie^n A^n , and we were net outside a bookstore by several Japanese students who were friends of his . One discretely asked him a question , and pinned it on my robe . I was surprised and a little embarrassed . I was surprised and a little embarrassed . I had no idea what this gesture meant , and I didn't dare to ask . I tried to act natural , thinking this must be some local custom .when they were finished talking ( I don't speak Japanese ) , Thie^n A^n and I went into the bookstore , and he told me that today was what is called Mother's Day . In Japan , if your mother is still alive , you wear a red flower on your pocket or your lapel , pround that you still have your mother , if she is no longer alive , you wear a white flower . I looked athte white flower on my robe and suddenly i felt so unhappy . I was as much an orphan as any other unhappy orphan ; we orphans could no longer proudly wear ted flower in our buttonholes . Those who wear white flower suffer , and their thoughts cnnot avoid returing to their mothers .They cannot forget that she is no longer there .Those who wear red flowers are so happy , knowing thier mothers are still alive . They can try to please her before she is gone and it is too late . i find this a beautiful custom . i propose that we do the same thing in Vietnam , and in the West as well .
Mother is a boundless source of Love, an inexhauseble treasure .But unfortunately , we sometimes forget . A mother is the most beautiful gift life offers us .Those of you who still have your mother near , please don't wait for her death to say " My god , I have lived beside my mother all these years without wver looking closely at her . Just brief glances , a few words exchanged - asking for a little pocket money or one thing or another . " You cuddle up to her to get warm , you sulk , you get angry with her . You only complicate her life , causing her to worry , undermining her health , making her go to sleep late and get up early . Many Mothers die young because of their children .Throughout her life we expect her to cook , wash , and clean up after us , while we think only about our grades and out careers .Our mothers no longer have time to look deeply at us , and we are too busy to look closely at her .Only when she is no longer there do we realize that we have never been conscious of having a mother .This evening , when you return from school or work or , if you live far away , the next time you visit your mother , you may wish to go into her room and , with a calm and silent smile , sit down beside her . Without saying anything , make her stop working .Then , look at her for a long time , look at her deeply .Do this in order to see her , to realize that she is there , she is alive , beside you .Take her hand and ask her one short question to capture her attention :" Mother , do you know something ? " She will be a little surprised and will probably smile when she asks you ," What , dear ? " Keep looking into her eyes , smilling serenely , and say ," Do you know that I love you ?" Ask this question without waiting for an answer .Even if you are thirty of forty years old , or older, ask her as the child of your mother .Your mother and you will be happy , conscious of living in eternal love .Then tomorrow , when she leaves you , you will have no regrets
In Vietnam , on the holiday of UlIambana , we listen to stories and legends about the bodkisattva Maudgalyayna , and about filial love , the work of the father , the devotion of the mother , and the duty of the child , Everyone prays for the longevity of his or her parents or if they are dead , for their rebirth in the heavenly Pure Land . We believe that a child without filial love is without worth . But filial devotion also arises from love itself . when love is present , that is enough and there is no need to talk of obligation .To love your mother is enough .It is not a duty , it is completerely natural ,like drinking when you are thirsty . Every child must have a mother , and it is totally natural to love her . The mother loves her child , and the child loves his mother . The child needs hia mother and the mother needs her child , nor the child needs his mother , then this is not a mother and this is not a child . It is a mususe of the words " mother " and " child "
When I was young , one of my teechers asked me " What do you have to do when uou love your mother ? " I told him , " I must obey her , help her , take care of her when she is old , and pray for her , keeping the ancestral altar when she has desappeared forever behind the mountain " Now I know that the word " What " in his question was superfluous . If you love your mother , you don't have to do anything .You love her ; that is enough . To love your mother is not a question of morality or virtue .
Please do not think I have written this to give a lesson in morality . Loving your mother is a question of profit .A mother is like a spring of pure water , like the very finest sugar cane or honey , the best quallity sweet rice .If you do not know how to profit from this , it is unfortunate for you . I simly want to bring this to your attention , to help you avoid one day complaining that there is nothing left in life for you , If a gift such as the presence of your own mother soesn't satisfy corporation or king of the universe , you probably will not be satisfied . I know that the Creator is not happy , for the Creator arises spontaneously and does not have the good fortune to have a mother .
I would like to tell a story . Please don't think that I am thoughtless .it could have been that my sister didn't marry , and I didn't become a monk . In any case , We both left our mother - one to lead a new life beside the man she loved and the other to follow an ideal of life that he adored .The night my sister married , my mother woreied about a thousand and one things , and didn't even seem sad .But when we sat down at the table for some light refreshments , while waiting for our inlaws to come for my sister .I sae that my mother hadn't eaten a bite .She said " For eighteen years she has eaten with us and today is her last meal here before going to another family's home to take her meals " . My sister cried, her head bowing barely above her plate and she said , " Mama , I won't get married " But she married nonetheless .As for me , I left my mother to become a monk . To congratulate thosr who are firmly resolved to leave their families to become monks , one says that they are following the way of understanding , but I am not pround of it .I love my mother , but I also have an ideal , and to serve it I had to leave her -so much the worse for me .
In life , it is often necessary to make difficult choices .We cannot catch two fish at same time , one in each hand .It is difficult , beause if we accept growing up we must accept suffering .I don't regret leaving my mother to become a monk , but i am sorry I had to make such a choise . I didn't have the chance to profit fully from this precious treasure .Each night I pray for my mother , but it is no longer possible for me to savor the execellet ba huong banana , the best quality nep mot sweet rice and the delicious mia lau sugar cane .Please don't think that I am suggesting that you not follow your career and remain home at your mother's side . I have alreadly said I do not want to give advice or lessons in morality . I only want to remind you that a mother is like a banana , like good rice , like honey , like sugar .She is tendermess .She is love , so you , my brothers and sisters , please do not forget her .Forgetting creates an immense loss and I hope you do not , either through ignorance or through lack of attention , have no endure such a loss , I gladly put a red flower , a rose on your lapel so that you will be happy .That is all .
If I were to have any advice it would be this ; Tonight , when you return from school or work, or the next time you visit your mother , go into her room calmly , silently , with a smile , and sit down beside her . Without saying anything , make her stop working and look at her for a long time . Look at her well , in order to see her well , in order to realize she is there , alive , sitting beside you . Then take her hand and ask her this short question " Mother , do you know something ? " She will be a little surprised and will ask you , smilling , " What , dear ? " Continuing to look into her eyes with a serene smile , tell her " Do you know that I love you ? " Ask her this question without waiting for an answer > Even if you are thirty , forty years old or older , ask her simply , beause you are the child of your mother .Your mother and you will both be happy , conscious of living in eternal love .And tomorrow when she leaves you , you will not have any regrets .
This id the refrain I give you to sing today .Brothers and sisters , please chant it , Please sign it , so that you won't live in indiffenrence or forgetfulness .This red rose .I have already placed it on your lapel .Please be happy .
MOM,I LOVE YOU !
:rose1:
Happy Mother Day May 10 - 2009
cohangxomcali
05-17-2009, 03:09 AM
Nó
Nó "gặp" anh tình cờ như chẳng hẹn mà vẫn gặp. Rồi từ lúc nà nó nhận ra rằng Anh là món quà mà ông trời ban tặng cho nó. Chỉ tiếc rằng trước mặt nó mọi ngả đường đều không còn ngã rẽ... Phải chi ông trời ban tặng Anh cho nó thì ông trời cung len ban tặng cho nó một ngách rẽ nhỏ trong cuộc đời...
Nó đã từng nếm trải tất cả cái hương vị ngọt ngào, cay đắng và quá nhiều nước mắt... trong mắt nó đã từng nhìn cuộc sống với muôn vàn ngôi sao xanh...
Bây giờ, trải qua tất cả nó mới hiểu rằng hai từ "cuộc sống" tầm thường mà nó nghĩ ấy là một cái gì đó xa vời và không tưởng đối với nó...
Nó cố gắng để lẩn tránh mọi thứ, nó tự nhủ nó là một con ốc và nó sẽ yên ổn trong cái vỏ của nó... nhưng cuộc sống đem lại cho nó quá nhiều khi cho nó gặp Anh... Nó có gắng để che dấu tình cảm của mình, nó muốn được ở bên Anh để được sẻ chia, để được yêu thương... nhưng rồi nó chợt nhận ra nó không có quyền làm như thế... Nó yêu Anh và nó se hạnh phúc khi thấy Anh hạnh phúc.
Chính cuộc sống đem Anh tới cho nó và cũng chính cuộc sống dạy cho nó biết yêu Anh. Nó phải biết trân trọng những gì nó đang có và nó thầm cám ơn cuộc sống đã mang Anh tới cho nó dù rằng chỉ là chút thời còn lại sau cùng.
Và nó vẫn biết nó đã được quá nhiều.......
Powered by vBulletin® Version 4.2.0 Copyright © 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.