PDA

View Full Version : C - Chỉ được cái miệng



Dan Lee
08-30-2009, 12:29 AM
CHÚA NHẬT 22 TN B

CHỈ ĐƯỢC CÁI MIỆNG !

Đnl 4, 1-2.6-8; Gc 1,17-18.21-22.27; Mc 7, 1-8.14-15.21-23

Con người, luôn mang nghịch lý trong mình. Thánh Phaolô cảm nghiệm sâu sắc điều này nên Ngài đã nói: “Việc tốt tôi muốn, tôi không làm, trong khi điều xấu tôi chẳng hề muốn, thì tôi lại làm.” (Rm 7,15–19). Trong ta, cái sự giằng co và nghịch lý ấy cứ tồn tại mãi. Nhiều khi ta nói thì hay lắm nhưng việc làm của ta nó ngược lại với lời ta nói.

Biết được lòng dạ của con người như thế nên Môsê luôn nhắc nhở dân mình trong hành trình đi trong sa mạc. Muốn làm điều tốt lắm nhưng nó bị một cái gì đó như bức tường vô hình ngăn cản con người ta lại. Hôm nay, Môsê nhắc dân: “Giờ đây, hỡi Ít-ra-en, hãy nghe những thánh chỉ và quyết định tôi dạy cho anh em, để anh em đem ra thực hành. Như vậy anh em sẽ được sống và sẽ được vào chiếm hữu miền đất mà Đức Chúa, Thiên Chúa của cha ông anh em, ban cho anh em. Anh em đừng thêm gì vào lời tôi truyền cho anh em, cũng đừng bớt gì, nhưng phải giữ những mệnh lệnh của Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, mà tôi truyền cho anh em. Anh em phải giữ và đem ra thực hành, vì nhờ đó anh em sẽ được các dân coi là khôn ngoan và thông minh”. (Đnl 4, 1-2.6).

Và nếu như dân giữ những thánh chỉ mà Thiên Chúa ban cho họ qua miệng của ông Mêsê thì đâu có chuyện gì để nói. Khi Môsê hỏi và dặn dò thì họ cam đoan và thề thốt đủ thứ đủ chuyện. Thế nhưng, hành động thực tế của họ thì ngược lại. Giá như mà họ giữ những thánh chỉ của Chúa thì cuộc đời của họ đâu rơi vào cảnh lầm than bĩ cực như vậy. Họ đã quá nhiều lần bỏ Chúa để chạy theo các thần ngoại bang nên cuộc đời của họ cứ khổ mãi.

Dân Do Thái ngày xưa rất ư là buồn cười. Họ hứa đó, họ hẹn đó nhưng rồi trở về với đời thường, lời hứa, lời hò hẹn đó nó cứ trôi bay theo gió vậy. Họ hứa đó nhưng họ quên đó, họ hẹn đó nhưng họ bỏ đó.

Đến thời Chúa Giêsu cũng vậy, dân chúng dù cho nghe Chúa đấy nhưng mà cuộc sống, cách hành xử của họ làm sao ấy. Họ đã hành xử không như lòng họ cũng như miệng họ nói. Hôm nay, Chúa Giêsu cũng nói thẳng cho họ biết con người thật của họ "Ngôn sứ I-sai-a thật đã nói tiên tri rất đúng về các ông là những kẻ đạo đức giả, khi viết rằng: Dân này tôn kính Ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì lại xa Ta. Chúng có thờ phượng Ta thì cũng vô ích, vì giáo lý chúng giảng dạy chỉ là giới luật phàm nhân”. (Mc 7, 7.8)

Thật đáng tiếc nếu như ta đi theo con đường của những người Do Thái thời Chúa Giêsu. Thánh Phaolô cũng vừa khuyên chúng ta hãy hành động chứ đừng nói suông: “Anh em hãy đem Lời ấy ra thực hành, chứ đừng nghe suông mà lừa dối chính mình. Có lòng đạo đức tinh tuyền và không tỳ ố trước mặt Thiên Chúa Cha, là thăm viếng cô nhi quả phụ lâm cảnh gian truân, và giữ mình cho khỏi mọi vết nhơ của thế gian”. (Gc 1,22.27)

Lời nói của Chúa Giêsu cũng như lời khuyên của thánh Phaolô tông đồ quả là hết sức thiết thực, hết sức gần gụi với cuộc đời chúng ta ngày hôm nay.

Nhớ lại một cha kia hay đùa: “chỉ được cái miệng !”. Câu đùa vui ngắn ngủi ấy nhưng thật hay, thật thâm thúy. Câu nói ấy cũng giống như câu nói của Chúa Giêsu hôm nay vậy. Miệng của những người thời Chúa Giêsu cũng hay lắm nhưng rồi hành động của họ khác lắm. Thử nhìn lại chúng ta, chúng ta cũng vậy thôi.

Ngày hôm nay, mở mắt ra là chúng ta nghe không biết bao nhiêu lời hay ý đẹp. Nhan nhản trên các phương tiện thông tin đại chúng, để cho sản phẩm của mình được mua mau, bán lẹ nên người ta đã dùng quá nhiều lời hoa mỹ để quảng cáo cho sản phẩm, cho mặt hàng của họ. Thế nhưng, với thực tế thì lời hứa, lời quảng cáo ấy đúng bao nhiêu phần trăm thì chỉ có người tiêu dùng mới biết mà thôi.

Không chỉ là quảng cáo nhưng chính trong đời thường, trong sở làm và ngay chính tại gia đình chúng ta, chúng ta được nghe quá nhiều lời thật hay nhưng hành động thì lại khác hoàn toàn. Nghịch lý ấy nó cứ diễn ra từng giây từng phút trong cuộc đời. Nếu ta nói lời hoa mỹ thì ta sẽ được dễ đón nhận, điều đó là điều dĩ nhiên nhưng thật lòng ta kiểm nghiệm lại những lời hoa mỹ ấy đa phần chỉ là lời nói suông mà thôi.

Cũng hay đấy chứ ! Nếu như Chúa Giêsu mà ngô nghê tin vào lời của những người Do Thái thời bấy giờ có phải chết không ? Họ vẫn nói họ tin Chúa đó chứ ! Họ vẫn nói họ tôn Chúa đi làm vua đấy chứ nhưng thực tế thế nào ta đã rõ. Người dân thường là như thế, còn những môn đệ của Chúa thì sao ? Những môn đệ thân tín có khác họ chút nào đâu ? Cùng ăn, cùng uống, cùng sống với Thầy và thậm chí thề thốt bán sống bán chết là không bỏ Thầy nhưng hành động thực tế thì lại khác. Chúng ta thử hình dung nhìn lại cuộc thương khó của Chúa Giêsu trên đỉnh đồi Gôngôta thì chúng ta quá rõ. Những kẻ mà ồm ồm cái mồm tin Chúa, yêu Chúa, theo Chúa đến giây phút cuối cuộc đời nay đâu ?

Chuyện quan trọng trong cuộc đời là thực hành lời mình nói chứ đừng nói suông. Chúa không hề thích con người nói suông. Bằng chứng những người nói suông thì Chúa đã chỉ thẳng vào mặt của họ.

Nếu như ngày hôm nay ta nói suông với Chúa thì Chúa cũng sẽ chỉ vào mặt ta mà nói với ta như ngày xưa vậy. Và, nói đến Chúa thì có vẻ xa xôi, ngay như anh chị em đồng loại – là hình ảnh của Chúa – ở gần ta đấy nhưng ta hành xử với họ như thế nào ?

Thử làm một cuộc thăm dò, chúng ta sẽ thấy hết sức là buồn cười. Nếu như trong một gia đình hay một cộng đoàn, ta thử làm cái phiếu thăm dò thì bảo đảm, kết qủa là ai ai cũng thương nhau hết, cũng lo lắng cho nhau hết nhưng rồi trong gia đình còn đó biết bao nhiêu người phải đau khổ vì chính những người gần gụi với mình, ngay trong gia đình mình, ngay trong cộng đoàn mình đã hại mình. Phải chăng đó là lời nói yêu thương suông và ngoài môi ngoài miệng.

Chẳng biết ai nghĩ sao, riêng tôi, tôi vẫn thích tiếp xúc, thích sống với những con người thật hơn là con người nói suông. Gặp những người nói suông ta cảm thấy làm sao ấy, những lời hoa mỹ ấy làm đau lòng làm sao ấy dù rằng bề ngoài nó bóng bẩy.

Có những người mời mọc ta bề ngoài có vẻ hết sức tha thiết ấy nhưng trong lòng họ thì ngược lại. Ngược lại, có những người ăn nói bề ngoài có vẻ thô kệch ấy nhưng trong lòng của họ nó thật làm sao ấy, khó có thể diễn tả được. Chỉ trong kinh nghiệm của đời thường, ta mới biết ai là nói suông, ai là người nói thật với ta mà thôi.

Mở rộng ra một chút với đời sống gia đình thời hiện đại. Phải chăng người ta thích nói suông, người ta thích nghe suông nên tình trạng đời sống gia đình ngày hôm nay có vấn đề. Khi yêu nhau, dường như người ta không thích nói thật với nhau thì phải, người ta dùng không biết bao nhiêu lời lẽ mỹ miều dành cho nhau nhưng khi về ở với nhau thì khác.

Chính vì họ nói mà họ không làm, họ hứa mà họ không giữ những điều mà họ nói họ hứa với nhau nên đời sống gia đình dễ tan vỡ thôi. Âu cũng là chuyện bình thường vì khi yêu người ta hứa quá ư là hay nhưng khi về ở với nhau thì hoàn toàn khác những lời nói trong những ngày hẹn hò, trong những lời nguyện thề trăng hoa.

Chính ta, ta không thích ai sống với ta suông ngoài miệng như Chúa Giêsu để rồi ngày mỗi ngày ta làm sao bớt cái suông ấy trong ta để ta sống thật với anh chị em đồng loại. Chẳng ai bắt ta nói hay cả, chẳng ai bắt ta nói hoa mỹ cả. Vậy thì ta, tốt hơn hết, ta có sao sống vậy, nghĩ sao nói vậy và nói sao làm vậy thì cuộc đời của ta sẽ hạnh phúc hơn.

Đối diện với thực tại ngày hôm nay thì có sao nói vậy, có sao sống vậy quả là một sự đấu tranh khốc liệt chứ không đơn giản. Không đơn giản là vì đại đa số người ta thích lời hoa mỹ và lời hứa hẹn thật bóng bẩy chứ người ta lại không thích nói kiểu đơn sơ, mộc mạc và ít hứa.

Nên chăng ta cũng cầu xin Chúa cho ta cởi bỏ con người cũ, lột đi cái con người bề ngoài đầy hình thức của ta để ta sống sao thật với lòng mình, thật với con người của mình hơn.

Nguyện xin Chúa Giêsu là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống đến và ở lại trong ta để ngày mỗi ngày ta sống với Chúa, sống với anh chị em mình bằng cái con người thật hơn.

An Mai