Dan Lee
10-01-2009, 09:51 PM
CON NHỆN TÁM CẲNG
http://www.vietcatholic.net/pics/4939719.gif
Con ngỗng hỏi con nhện:
- “Anh có rất nhiều chân, mỗi lần đi thì sử dụng chân nào trước?”
Nhện không hiểu, nói:
- “Tôi có tám cái cẳng sử dụng cùng một lúc”.
- “Anh sai rồi”- con ngỗng bắt đầu dạy bảo, khuyên nhủ hết nước hết cái, rồi nói tiếp: “Anh nên có kế hoạch cho tốt, muốn đi đến chỗ nào, đi đường nào xa đường nào gần, lại quyết định sử dụng chân nào đi trước, tức là đã có tiết kiệm thể lực, lại không đến nỗi tự mình làm rối loạn tiền tiêu trận địa của mình”.
Con nhện suy nghĩ liền cảm thấy có lý, bèn quyết định tuân theo lời dạy của con ngỗng.
Kết quả phát hiện là: mỗi khi cất bước, không phải giữa chân với chân không phối hợp, mà là giữa chân với chân đánh nhau, làm cho nó không nhích chân được một bước, buồn khổ quá chừng, chỉ có cách là hướng về Đấng tạo hóa mà cầu cứu.
Đấng tạo hóa cười lớn, nói:
- “Con nên quên mất cái chân của mình đi”.
Con nhện có tám cái cẳng, làm thế nào để quên mất chứ ? Nó càng nghĩ càng buồn rầu, quyết định nên điền [cái chân] vào cái bụng là chủ yếu, đúng lúc ấy, nó nhìn thấy một con ruồi bay qua, con nhện chuyển thân chồm qua, mới phát hiện mình bản lĩnh linh hoạt, sử dụng chân nào trước một chút cũng không quan trọng.
Con nhện không còn nghĩ đến vấn đề của cái chân mà con ngỗng cứ cho rằng nó dạy đúng cách.
(Trích "Chuyện ngụ ngôn cho thời hiện nay")
Suy tư:
Trời đã sinh ra như thế rồi, cái gì cũng có ích cho mình cả, sao lại chặt bỏ đi ?
Mỗi bộ vị trong thân thể đều phối hợp đến mức tuyệt vời, mà chẳng có nhà khoa học nào làm được đến mức hoàn hảo như thế.
Con nhện không có lập trường, nó không biết công dụng của cái chân nó hay sao? Biết chứ, nhưng con ngỗng nói hay quá, có lý quá nên nó quên mất lập trường của mình.
Chúng ta đã tìm được lời Thiên Chúa là lời ban sự sống, chúng ta đem lời Chúa ra thực hành trong cuộc sống, nhưng ma quỷ đã cám dỗ chúng ta, khuyên chúng ta hãy ăn chơi cho thoả thích, hãy tìm kiếm danh lợi trước, từ từ rồi hối cải, Chúa rất nhân từ không phạt liền đâu mà sợ.v.v…
Thế rồi chúng ta nghi ngờ về sự sống đời đời, nghi ngờ về sự hiện hữu của Thiên Chúa, thậm chí có lúc chúng tra buông trôi cho cuộc sống đẩy đưa, mất cả niềm tin.
Giữ vững lập trường, không nghe lời thế gian, không tranh cãi, nhắm mục tiêu là nên thánh mà tiến tới, đó là mục đích ưu tiên và bắt buộc của chúng ta khi còn sống ở thế gian này.
Chúa vẫn ở với chúng ta!
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
http://www.vietcatholic.net/pics/4939719.gif
Con ngỗng hỏi con nhện:
- “Anh có rất nhiều chân, mỗi lần đi thì sử dụng chân nào trước?”
Nhện không hiểu, nói:
- “Tôi có tám cái cẳng sử dụng cùng một lúc”.
- “Anh sai rồi”- con ngỗng bắt đầu dạy bảo, khuyên nhủ hết nước hết cái, rồi nói tiếp: “Anh nên có kế hoạch cho tốt, muốn đi đến chỗ nào, đi đường nào xa đường nào gần, lại quyết định sử dụng chân nào đi trước, tức là đã có tiết kiệm thể lực, lại không đến nỗi tự mình làm rối loạn tiền tiêu trận địa của mình”.
Con nhện suy nghĩ liền cảm thấy có lý, bèn quyết định tuân theo lời dạy của con ngỗng.
Kết quả phát hiện là: mỗi khi cất bước, không phải giữa chân với chân không phối hợp, mà là giữa chân với chân đánh nhau, làm cho nó không nhích chân được một bước, buồn khổ quá chừng, chỉ có cách là hướng về Đấng tạo hóa mà cầu cứu.
Đấng tạo hóa cười lớn, nói:
- “Con nên quên mất cái chân của mình đi”.
Con nhện có tám cái cẳng, làm thế nào để quên mất chứ ? Nó càng nghĩ càng buồn rầu, quyết định nên điền [cái chân] vào cái bụng là chủ yếu, đúng lúc ấy, nó nhìn thấy một con ruồi bay qua, con nhện chuyển thân chồm qua, mới phát hiện mình bản lĩnh linh hoạt, sử dụng chân nào trước một chút cũng không quan trọng.
Con nhện không còn nghĩ đến vấn đề của cái chân mà con ngỗng cứ cho rằng nó dạy đúng cách.
(Trích "Chuyện ngụ ngôn cho thời hiện nay")
Suy tư:
Trời đã sinh ra như thế rồi, cái gì cũng có ích cho mình cả, sao lại chặt bỏ đi ?
Mỗi bộ vị trong thân thể đều phối hợp đến mức tuyệt vời, mà chẳng có nhà khoa học nào làm được đến mức hoàn hảo như thế.
Con nhện không có lập trường, nó không biết công dụng của cái chân nó hay sao? Biết chứ, nhưng con ngỗng nói hay quá, có lý quá nên nó quên mất lập trường của mình.
Chúng ta đã tìm được lời Thiên Chúa là lời ban sự sống, chúng ta đem lời Chúa ra thực hành trong cuộc sống, nhưng ma quỷ đã cám dỗ chúng ta, khuyên chúng ta hãy ăn chơi cho thoả thích, hãy tìm kiếm danh lợi trước, từ từ rồi hối cải, Chúa rất nhân từ không phạt liền đâu mà sợ.v.v…
Thế rồi chúng ta nghi ngờ về sự sống đời đời, nghi ngờ về sự hiện hữu của Thiên Chúa, thậm chí có lúc chúng tra buông trôi cho cuộc sống đẩy đưa, mất cả niềm tin.
Giữ vững lập trường, không nghe lời thế gian, không tranh cãi, nhắm mục tiêu là nên thánh mà tiến tới, đó là mục đích ưu tiên và bắt buộc của chúng ta khi còn sống ở thế gian này.
Chúa vẫn ở với chúng ta!
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.