Dan Lee
10-16-2009, 08:40 PM
TIẾC, KHÔNG TIẾC VỨT ĐI CÁI TÂM
http://www.vietcatholic.net/pics/4939971.gif
Uất kim hương hỏi Đấng tạo hóa:
- “Có phương pháp gì để bỏ đi buồn phiền lo nghĩ và tạp niệm trong lòng của chúng ta không?”
Đấng tạo hóa trả lời cách đơn giản:
- “Vứt bỏ cái tâm đi”.
Uất kim hương giật mình.
- “Như vậy thì không còn tâm hồn nữa hay sao?”
Đấng tạo hóa cười:
- “Thì còn nó đâu để mà buồn phiền lo nghĩ và tạp niệm chứ!”
(Trích "Chuyện ngụ ngôn cho thời hiện nay")
Suy tư:
Đem cái tâm mà vứt đi thì con người chẳng khác gì người điên sống dở chết dở; đem cái tâm mà vứt đi thì con người sẽ trở thành con vật, và tội nghiệp hơn cả con vật; đem cái tâm vứt đi khi chúng ta vẫn còn biết suy tư, biết chọn lựa, thì quả là chuyện không đơn giản...
Đem cái tâm vứt bỏ đi khi chúng ta không bị điên thì quả là không phải chuyện dễ. Cuộc sống đầy lo âu, tiền ăn tiền mặc, tiền học phí cho con cái, tiền bảo hiểm, bị thất nghiệp, lo mất việc, sợ bị bệnh.v.v… làm sao mà không lo được chứ ?
Nhưng Chúa Giê-su đã dạy chúng ta: “Hãy coi chim trời, chúng nó không gieo không gặt, mà cũng không chết đói, hoa huệ ngoài đồng, không dệt không thêu, mà áo cẩm bào của vua Sa-lô-mon cũng không đẹp bằng… (Mt 6, 25- 34), có nghĩa là: hãy phó thác mọi sự cho Thiên Chúa.
Người Ki-tô hữu biết phó thác cho Thiên Chúa, tức là họ “biết” đem cái tâm mà vứt đi vậy, vứt vào tay yêu thương và quan phòng của Ngài, thì có gì mà tiếc chứ ?
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
http://www.vietcatholic.net/pics/4939971.gif
Uất kim hương hỏi Đấng tạo hóa:
- “Có phương pháp gì để bỏ đi buồn phiền lo nghĩ và tạp niệm trong lòng của chúng ta không?”
Đấng tạo hóa trả lời cách đơn giản:
- “Vứt bỏ cái tâm đi”.
Uất kim hương giật mình.
- “Như vậy thì không còn tâm hồn nữa hay sao?”
Đấng tạo hóa cười:
- “Thì còn nó đâu để mà buồn phiền lo nghĩ và tạp niệm chứ!”
(Trích "Chuyện ngụ ngôn cho thời hiện nay")
Suy tư:
Đem cái tâm mà vứt đi thì con người chẳng khác gì người điên sống dở chết dở; đem cái tâm mà vứt đi thì con người sẽ trở thành con vật, và tội nghiệp hơn cả con vật; đem cái tâm vứt đi khi chúng ta vẫn còn biết suy tư, biết chọn lựa, thì quả là chuyện không đơn giản...
Đem cái tâm vứt bỏ đi khi chúng ta không bị điên thì quả là không phải chuyện dễ. Cuộc sống đầy lo âu, tiền ăn tiền mặc, tiền học phí cho con cái, tiền bảo hiểm, bị thất nghiệp, lo mất việc, sợ bị bệnh.v.v… làm sao mà không lo được chứ ?
Nhưng Chúa Giê-su đã dạy chúng ta: “Hãy coi chim trời, chúng nó không gieo không gặt, mà cũng không chết đói, hoa huệ ngoài đồng, không dệt không thêu, mà áo cẩm bào của vua Sa-lô-mon cũng không đẹp bằng… (Mt 6, 25- 34), có nghĩa là: hãy phó thác mọi sự cho Thiên Chúa.
Người Ki-tô hữu biết phó thác cho Thiên Chúa, tức là họ “biết” đem cái tâm mà vứt đi vậy, vứt vào tay yêu thương và quan phòng của Ngài, thì có gì mà tiếc chứ ?
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.